Thư Đồng Công Tử

Chương 2



Chín năm sau

Đương gia Bạch gia – Bạch Cẩm Hà, sắc mặt tái mét ngồi ở chính đường, tuy bà đã bốn mươi tuổi, nhưng bởi vì biết cách bảo dưỡng, nên nhìn qua giống như mới hơn ba mươi tuổi, ngồi bên tay phải của bà là đại nữ nhi, Bạch Giai Âm năm nay đã hai mươi ba tuổi, nhìn hai người đứng chung một chỗ thật giống như một đôi tỷ muội.

“Nương à, phong thư này nương đã xem đi xem lại đến nỗi sắp nát rồi, có xem nữa cũng không nở hoa được đâu.” Bạch Giai Âm mở miệng: “ Nương vẫn nên thương lượng với phụ thân một chút, chỉ cần không để cho Giai Lập nhìn thấy là được.”

“Phụ thân con già rồi mà vẫn hồ đồ, còn không phải vẫn muốn muội muội con như vậy sao?” Nhắc tới trượng phu vẫn luôn che chở cho tiểu nữ nhi thì Bạch Cẩm Hà có chút tức.

“Nói thế nào thì phụ thân cũng là người lăn lộn trong giang hồ, mấy năm qua những chuyện trong giang hồ để phụ thân con làm chủ vẫn là tốt hơn.”

“Chuyện gì muốn ta làm chủ?” Ở rể của Bạch gia – Vu Tòng Vân, năm đó trên giang hồ là cao thủ kiếm khách, mặc dù đã rời khỏi giang hồ, nhưng vẫn có thói quen dậy sớm luyện kiếm.

Giờ phút này ông vừa mới luyện kiếm xong, lau mồ hôi trên trán, vừa đi vào, vừa cười nói: “Cẩm Hà, Giai Lập nhà chúng thật giỏi, bộ Vân kiếm pháp ngày trước ta phải mất gần mười năm mới luyện được, mà nó chỉ cần có năm năm đã luyện được bảy phần công lực rồi.”

“Chàng còn đắc ý! Nếu như nó không luyện võ công, thì từ bé đến lớn sẽ không gây họa nhiều như thế! Chàng xem, hiện giờ thì tốt rồi, kinh động đến cả đại hội võ lâm, nơi đó cũng đã đưa thiếp mời cho nó rồi đấy. “

“Đại hội võ lâm đưa thiếp mời cho nó?” Vu Tòng Vân cũng kinh hãi, cầm lấy thiệp mời nhìn qua, lại ha ha nở nụ cười: “A, hóa ra là do tháng trước trong lúc vô tình nha đầu này giết chết hái hoa tặc, cho nên có chút danh tiếng. Thật ra thì cũng không có gì, trong trốn võ lâm luôn chú ý đến những đứa trẻ có tư chất, để cho nó đi mở mang tầm mắt, biết một chút cũng rất tốt.”

“Tuyệt đối không được!” Bạch Cẩm Hà quả quyết bác bỏ: “Thiếp không quan tâm nó họ Vu hay họ Bạch, nữ nhi của Bạch Cẩm Hà thiếp không thể trở thành một người suốt ngày chém chém giết giết! Chàng thấy không có vấn đề, nhưng cuối cùng Giai Lập cũng phải lập gia đình, nếu chàng để nó tiếp tục lăn lộn tên giang hồ như vậy, thì có nhà chồng nào dám lấy nó? ” “Giai Âm không phải chưa lập gia đình sao?” Vu Tòng Vân giải thích: “Làm sao nàng lại không lo lắng cho Giai Âm?”

“Giai Âm và Giai Lập không giống nhau.” Bạch Cẩm Hà trợn mắt nhìn trượng phu một cái, Vu Tòng Vân ý thức được mình nói sai, hối hận muốn rút lại lời nói kia, nhưng cũng còn không kịp nữa.

Chỉ thấy Bạch Giai Âm nhàn nhạt tiếp lời.”Con với Giai Lập không giống nhau. Giai Lập thì có rất nhiều sự lựa chọn, còn con đã chết một vị hôn phu rồi, nữ nhân không may mắn giống như con, có lấy chồng hay không cũng được, lại nói sau này gia sản của Bạch gia là do con duy trì, muốn tìm nam nhân ở rể, trên đời này có mấy người nam nhân chịu cưới một người lớn tuổi, lại từng có qua vị hôn phu, còn phải ở rể? Cha mẹ không cần quan tâm đến con, con không muốn lập gia đình.” Nói xong trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.

“Đều là do chàng! Sao lại nói đến Giai Âm làm cái gì?” Bạch Cẩm Hà thấp giọng mắng trượng phu.

Hắn thở dài nói: “Hai nữ nhi này của chúng ta, tính tình thật trái ngược nhau, Giai Lập thuộc loại thần kinh thép, Giai Âm thì tâm tư quá sâu, muốn gả hai đứa nó, thật sự là không dễ dàng . . . . . .”

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Bây giờ Vu Giai Lập đã là đại cô nương mười bảy tuổi, nữ nhi nhà người ta đến tuổi này, không phải là ngày ngày ngồi trong khuê phòng học nữ công, đánh đàn thêu hoa, thì cũng đã xuất giá giúp chồng dạy con rồi, nhưng nàng lại cùng nữ nhi bình thường khác nhau.

Thân là nhị tiểu thư của Bạch gia, nàng lại không hỏi đến chuyện buôn bán của Dục Khánh phường, cả ngày lẫn đêm đóng cửa luyện kiếm, hoặc là đi du lịch khắp các nơi của Đông Nhạc, cùng nhiều kiếm khách thành danh trong giang hồ xưng huynh gọi đệ, bàn chuyện thiên hạ, lấy rượu bàn luận, nghiễm nhiên như một nam tử.

Hôm nay nàng mới từ bên ngoài trở về, phong trần mệt mỏi, nhưng không vội vã về nhà, nàng biết về nhà là phải đối mặt với sắc mặt khó coi của nương, định trốn ở bên ngoài ăn no một bữa rồi mới về nhà.

Mới vừa vào cửa Vinh Hoa lâu thì tiểu nhị liền tươi cười chào đón: “Vu đại tiểu thư, người đã về rồi, ở bên ngoài tốt không? Bên này, chỗ gần cửa sổ vẫn giữ cho người đấy!”

Tiểu nhị miệng ngọt, làm cho tâm tình nàng thật tốt, thuận tay ném cho hắn hai đồng bạc để khen thưởng.”Quy tắc cũ, còn nữa lấy cho ta hai bình nữ nhi hồng, hai lồng sủi cảo hấp, chút thức ăn tùy tiện làm năm ba món là được.”

“Người chờ một lát, có ngay bây giờ!” Tiểu nhị đáp lời, đang muốn xoay người đi làm, bỗng liếc thấy một chiếc xe ngựa đỗ ở cửa, lại vội chạy ra nghênh đón: “Vị công tử này, là lần đầu đến bổn điếm sao? Muốn ăn chút gì?”

“Sủi cảo thủy tinh còn không?” Một giọng nam ôn hòa không nhanh không chậm nói, làm cho Giai Lập không nhịn được mà quay đầu lại nhìn. Người nào có giọng nói dễ nghe như vậy?

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Đứng ở cạnh xe ngựa là một vị nam tử trẻ tuổi, nhìn tầm hai mươi tuổi, vóc người tuấn tú cao lớn, gương mặt vô cùng thanh tú tao nhã, bản xứ có rất ít mỹ nam tử, làm nàng không kiềm chế được nhìn đến ngây dại.

Tiểu Nhị cười trả lời.”Công tử cũng biết trong tiệm chúng ta nổi danh nhất là sủi cảo thủy tinh? Mời người vào, ngồi bên này, sủi cảo lập tức sẽ được bê lên.”

Vị kia công tử trẻ tuổi kia xoay người lại nhìn vào trong xe nói: “Thu Nhạn, xuống xe ngồi một chút đi.”

Màn xe vén lên, bước xuống xe là một vị nữ tử tuyệt sắc, một thân váy áo màu vàng nhạt lay động như tiên, sóng vai cùng vị công tử trẻ tuổi, hai người giống như từ trong tranh bước ra vậy.

Vu Giai Lập tò mò, nâng má nghiêng đầu nhìn. Chỉ thấy hai người kia ngồi ở một cái bàn đối diện chéo với nàng, nam tử kia còn săn sóc lấy ra khăn tay đặt lên trên ghế, sau đó nàng kia mới chậm rãi ngồi xuống.

Thấy động tác của hai người kia, trong lòng nàng ghét bỏ, xem thường ‘ xì’ một tiếng, âm thanh này tuy nhỏ, nhưng đối phương vẫn nghe thấy.

Hai người kia đồng thời ngẩng đầu lên nhìn nàng, nàng kia bất mãn nhíu đôi mày thanh tú, nói thầm một câu: “Ta đã bảo không nên vào những chỗ này ăn, nơi này người kỳ quái nào cũng có.”

Lại dám nói nàng kỳ quái? Vu Giai Lập âm thầm cười lạnh, lại nhìn nam tử kia một cái, muốn xem hắn nói thế nào, không nghĩ tới đối phương thế nhưng cũng nhìn nàng, đột nhiên nhìn thẳng vào cặp mắt âm u kia, sau đó hắn cong cong khóe mắt nhìn nàng cười khiến cho tâm nàng hơi động, sâu trong trí nhớ có gì đó chợt bị chạm một cái.

Thế nhưng chưa đến giây kế tiếp cặp mắt kia đã nhanh chóng rời đi: “Sủi cảo thủy tinh trong tiệm này do chính tay lão bản làm, mùi vị rất ngon, trong kinh không có, nếu như mang đi ăn, mùi vị sẽ không ngon nữa. “

Hóa ra là người trong kinh đến, khó trách tính khí của bọn họ thật lớn. Nhưng trong kinh tới thì sao? Hoàng thân quốc thích tới Đông Xuyên cũng nhiều, nhưng rất ít người có tính khí như vậy.

Lại hừ một tiếng, nàng rút mộ đôi đũa trong ống đũa ra, bởi vì tiểu nhị đã bưng món sủi cảo thủy tinh nàng thích nhất ra rồi.

Hai người đối diện kia chờ cũng không lâu, nàng thấy tiểu nhị cũng đồng thời bê một lồng sủi cảo hấp cho bàn đối diện rồi. Có điều một mình nàng ăn mười, hai người họ cũng ăn có mười cái? Nàng dùng khóe mắt liếc qua, thấy nàng kia từ trong ống tay áo lấy ra một cái ống bằng bạc tinh tế, sau đó vặn ống ra, lấy ra một đôi đũa làm bằng bạc.

Ngay cả đũa cũng tự chuẩn bị? Điều này làm cho nàng coi thường bọn hắn giả sạch sẽ.

“Thực xin lỗi, công tử, nữ nhi hồng người muốn uống bổn điếm chỉ còn hai bình nhỏ, vừa rồi vị khách bàn bên kia đã gọi, người xem có thể đổi loại rượu khác hay không? “

“Một cửa tiệm lớn như vậy, ngay cả rượu ngon cũng không có sao?” Nữ nhân kia bất mãn nói: “Không uống cũng được! Ngươi không phải là từ trước đến giờ ngươi chỉ thích uống trà sao, thế nào hôm nay lại muốn uống rượu?”

“Rượu nơi này có mùi vị đặc thù.” Nam tử lạnh nhạt nói: “Chủ quán, ta không muốn làm khó ngươi, có thể hay không cùng khách nhân kia thương lượng một chút, xin nàng để lại cho ta một bầu rượu?”

“Cái này. . . . . . Được rồi.” Tiểu nhị nhắm mắt đi tìm Vu Giai Lập, vừa muốn mở miệng, đầu nàng cũng không thèm ngẩng lên ném cho hắn hai chữ.

“Không bàn.”

Buồn cười, nàng ở bên ngoài bôn ba hơn mười ngày, muốn ăn sủi cảo thủy tinh cùng nữ nhi hồng độc nhất ở đây, là sao có thể chắp tay nhường lại? Nếu để cho người khác thì thôi, nhưng nhường cho bọn con cháu nhà giàu, nàng nhìn đã thấy phiền, tuyệt sẽ không đáp ứng.

Tiểu nhị biết vị đại tiểu thư này tính tình cổ quái, không dám trêu chọc, không thể làm gì khác hơn là đứng ở nơi đó bày ra vẻ mặt khó xử với công tử bên kia, bày tỏ không có biện pháp.

Không nghĩ tới vị công tử kia ngẫm nghĩ một lúc lại đứng lên, tự mình đi tới.

“Vị cô nương này, tại hạ mạo muội quấy rầy.” Giọng nói dễ nghe của nam tử vang lên trước mặt nàng, khiến cho Giai Lập không thể không ngẩng đầu nhìn đối phương, chống lại ánh mắt âm u mỉm cười , bất an trong lòng mãnh liệt trỗi dậy, đúng là gặp quỷ!

“Ngươi không phải nói nhiều, rượu này ta sẽ không nhường.”

Công tử kia vẫn mỉm cười nói: “Quân tử không nên đoạt đồ vật của người khác, nhưng mà tại hạ đã nhiều năm chưa được nếm mùi vị của rượu này rồi, nhiều năm qua giấc mộng vẫn quanh quẩn hy vọng có thể nhớ lại mối duyên cũ, không nghĩ tới hôm nay lại không khéo như vậy, ngoại trừ cô nương còn hai bình, trong điếm không còn bình nào nữa, cho nên hi vọng cô nương có thể giúp tại hạ hoàn thành giấc mộng.”

Những văn từ hắn nói là những điều ngày thường nàng không thích nghe nhất, vì vậy lập tức lắc đầu: “Không cần, ngươi đừng có nói duyên phận gì đó với ta, ta không quản nổi, ai quấy nhiễu ta uống rượu, chính là gây khó dễ ta.”

“Ngươi sợ chúng ta không trả tiền sao?” Người thiếu nữ kia cũng đi tới, bỏ lên bàn ta một nén vàng, ngạo nghễ hỏi: “Đủ chưa?”

Nếu là người khác thấy vàng tất nhiên mặt mày hớn hở, nhưng Vu Giai Lập là người như thế nào? Từ nhỏ đến lớn trong nhà có vô số kim ngân tài bảo, đã nhìn thấy phát chán, cho nên nàng liền cười lạnh một tiếng, không thèm để ý, tiếp tục uống rượu của mình, ăn cơm của mình.

“Thu Nhạn, ngươi lại phạm vào tính khí của tiểu hài tử, làm chuyện cười cho người khác.”

Công tử kia nhẹ giọng nói với thiễu nữ kia.

“Cuối cùng còn có người hiểu chuyện.” Vu Giai Lập hàm hồ lầu bầu, lại giống như cố ý chọc giận đối phương, ăn xong liền uống một ngụm rượu lớn.

“Nếu cơ duyên không khéo. Tại hạ cũng không bắt buộc, cô nương từ từ dùng.” Công tử kia còn khách khí từ biệt nàng, sau đó mới kéo đồng bạn trở lại chỗ ngồi.

Vu Giai Lập vẫn cúi đầu ăn, trong lòng vui vẻ như vừa đánh thắng một trận.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Từ trước đến giờ nàng ăn cái gì cũng rất nhanh, hai ba lần liền đem sủi cảo ăn hết, hai bầu rượu cũng không còn giọt nào, nhưng mà sau khi ăn uống sạch sẽ nàng lại bắt đầu cau mày, nhắc đi nhắc lại, “Thế nào lại quên gọi điểm tâm hạt mè trộn rồi –”

Lời còn chưa dứt, trên bàn chợt có một đĩa hạt mè trộn lẫn măng sợi, nàng vừa mừng vừa sợ, nhìn tiểu nhị cười nói: “Làm sao ngươi biết trong lòng ta đang muốn gọi món này? Ngươi thật thông minh! Hai lần trước ta đều quên không gọi món này, khi còn bé ta thích ăn nó nhất, nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng, còn có công dụng giải rượu.”

Tiểu nhị cười lắc đầu.”Không phải là là ta thông minh, mà là vị công tử bên kia. . . . . . Sai ta mang lên điểm tâm cho đại tiểu thư người.”

Nghe vậy, lông mày nàng nhíu lại, nhìn thẳng về phía công tử kia, vốn định bảo tiểu nhị mang trả, nhưng mà nghĩ lại, lại từ trong ngực lấy ra chút bạc vụn: “Đi, trả công tử đó, bản cô nương không cần phần ý tốt này của hắn.”

Khi tiểu nhị đưa bạc trả vị công tử kia thì thấy đối phương cũng không lộ ra nét mặt kinh ngạc, chỉ mỉm cười nhận lấy bạc, nhìn nàng gật đầu một cái, chỉ vào đĩa thức ăn kia, ôn hòa nói: “Ăn nó đi, uống rượu mạnh sẽ làm tổn thương dạ dày.”

Vu Giai Lập chợt lạnh người, đối phương giống như hiể rất rõ nàng, không chỉ hiểu rõ thói quen ăn uống của nàng, còn có thể ung dung bình tĩnh an bài hết thảy những thứ này khiến cho nàng cao hứng.

Nàng bỗng nhiên đứng dậy, cầm bội kiếm lên, sải bước đi ra ngoài, sau lưng còn loáng thoáng nghe được giọng của thiếu nữ kia: “Sao ngươi lại đối xử khách khí như vậy với nàng? Không phải là ngươi coi trọng dã nha đầu giống như tiểu tử kia đấy chứ?”

Nàng cố ý thả đi chậm lại, để nghe xem vị công tử kia trả lời thế nào, nhưng mà lại không nghe được âm thanh của hắn. Không biết vì sao, cặp mắt âm u ẩn chứa nụ cười kia, cùng cặp mắt cười giống như trăng non, lại làm cho nàng cảm thấy như đã từng quen biết, làm cho nàng bất an không muốn nhớ lại.

Lắc lắc đầu, nàng đi ra khỏi Vinh Hoa lâu, tiểu nhị dắt ngựa của nàng tới, nàng nhảy lên một cái, phóng ngựa chạy về phía Bạch phủ.

Rửa mặt xong, thay y phục bẩn ra, cuối cùng Vu Giai Lập cũng có chút bộ dạng của nữ hài tử. Nàng cau mày nhìn gương thật lâu, nàng không hài lòng với kiểu tóc mà nha hoàn búi cho, vì vậy nàng tự mình chia tóc bện lại thành hai cái bím, đơn giản mà thoải mái, cùng người khác bất đồng.

Lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bàn tán nghị luận xôn xao của mấy nha hoàn.

“Có thật không? Ngươi nhìn thấy hắn? Thật sự là hắn?”

“Đúng vậy, mới vừa rồi ta còn bưng trà cho hắn, hắn mỉm cười với ta, bộ dạng rất giống khi còn bé! Chẳng qua là không nghĩ bây giờ hắn khác nhiều vậy, người cao, cũng rất anh tuấn, nếu như không biết là hắn, trên đường lớn gặp phải, ta còn tưởng là quý công tử nhà nào đấy.”

“Nhìn ngươi kìa, vừa nói vừa đỏ mặt, không phải là động tâm với hắn đấy chứ?”

“Nha đầu chết tiệt kia, chớ nói nhảm!”

Mấy nha hoàn cười đùa, cãi nhau ầm ĩ, làm cho lòng nàng chấn động, nàng mở cửa ra, cố tình không sợ hãi hỏi: “Các ngươi ở đây lải nhải cái gì? Ban ngày còn cãi nhau làm ồn.”

“Nhị tiểu thư.” Mấy nha hoàn cười ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, rốt cuộc cũng có người đứng ra, khuôn mặt thần bí cười nói: “Tiền đường có một vị cố nhân, người đoán xem là ai?”

“Ta nào biết là ai?” Nàng không nhịn được nói, trong lòng kỳ quái nha hoàn dùng từ là”cố nhân” mà không phải là “khách”.

“Người này khẳng định nhị tiểu thư biết, chẳng những biết, mà còn rất quen thuộc.” Càng nói chuyện nha hoàn càng cười thần bí, một người khác đẩy nha hoàn kia một cái.

“Chớ vòng vo, không chừng nhị tiểu thư đã sớm không nhớ Tề Hạo Nhiên là ai. “

“Tề Hạo Nhiên?!” Toàn thân nàng cứng đờ, lập tức siết chặt cây lược nắm trong tay, răng nhọn đâm vào trong lòng bàn tay, nhưng nàng lại không thấy đau.

Một nha hoàn khác cười nói: “Các ngươi nhìn xem, ta đã nói nhị tiểu thư không thể quên người này, năm đó hắn vì nhị tiểu thư mới. . . . . .”

Nàng không nghe rõ gì nữa, Vu Giai Lập bỏ lại chiếc lược kia, vội vã chạy về phía tiền đường.

Hắn trở lại? Tề Hạo Nhiên trở lại? Thiếu niên chín năm trước chịu phạt thay nàng, bạn nối khố ở bên cạnh nàng như hình với bóng, xa cách chín năm không có tin tức, rốt cuộc trở lại?

Đường trước mắt giống như biến thành đường nhỏ đến sương phòng của hắn chín năm trước, đêm trước khi hắn rời khỏi Bạch phủ, mặt nàng nước mắt giàn giụa, ôm một cái hộp. Một đường chạy như điên đến sương phòng của hắn.

Đêm hôm đó, trời giống như không có ánh sao, cũng không có trăng sáng, sắc trời cực kỳ âm u, tựa như tâm tình của nàng vậy.

Trước kia Tề Hạo Nhiên đứng ở chỗ nàng thường đi, khi đó hai người ngồi xuống cùng học cùng ngâm thơ, nếu không phải nàng đi tìm hắn, thì là hắn đi tìm nàng, có lúc ăn ngủ đều cùng một chỗ, không chút khó chịu nào. Mới đầu Tề phụ còn ngăn cản, sau đó nương nàng thuận miệng nói: “Bọn nó đều là tiểu hài tử, bọn nó hiểu được cái gì? Ngăn cấm bọn nó ở chung một chỗ, ngược lại có vẻ kiểu cách. Hạo Nhiên cũng là người của Bạch gia chúng ta, ở cùng Giai Lập, giúp chúng ta kìm hãm tính tình của nó, đối với nó cũng có chỗ tốt.”

Sau đó Tề phụ không nói thêm gì nữa rồi, tình cảm giữa hai đứa bé càng ngày càng khăng khít.

Nhưng mà đêm hôm đó, đường đi đến phòng hắn nàng cảm thấy thật xa, nàng chạy mãi cũng không đến, thật vất vả mới đi đến cửa sổ của hắn, lại nghe thấy phụ thân hắn đang cùng hắn nói chuyện.

“Hạo Nhiên, không nên trách hôm nay phụ thân lòng dạ ác độc đánh con, người tới lần này có thân phận quá lớn, nàng là tiểu thư, phạm sai lầm thì còn có phụ mẫu của nàng giúp nàng, nhưng con thì sao? Phụ thân không có bản lãnh giúp con ngăn cản Huyện thái gia! “

“Con đều biết rõ, phụ tân, về sau con sẽ không làm cho người thương tâm thất vọng nữa.” Giọng nói Tề Hạo Nhiên yếu ớt. Mới vừa rồi Tề phụ ở trước mặt của mọi người đánh hắn mười gậy, coi như là bội tồi cho huyện thái gia.

Tuy chỉ có mười gậy, nhưng mà Tề phụ ra tay tuyệt đối không nhẹ, thân thể Tề Hạo Nhiên từ trước đến giờ đều gầy nhỏ, chịu mười gậy hắn cũng không rên lên một tiếng, người chung quanh cũng lo lắng cho hắn, mấy lần Vu Giai Lập muốn đứng ra ngăn trở, nói nàng mới là thủ phạm, nhưng đều bị ánh mắt lạnh lùng của mẫu thân bức lui, lời đến miệng rồi mà không thể nói ra.

Hiện tại, nàng mang thuốc đến cho hắn, lại không đi vào cửa phòng, nàng đã biết sáng sớm ngày mai hắn sẽ phải đi theo phụ thân hắn lên phía bắc, mà đầu sỏ buộc bọn họ đi tha hương chính là nàng. Nàng có tư cách gì đi gặp mặt hắn đây?

Tiếng cửa mở vang lên, Tề phụ than thở đi ra, nàng nhanh chân lên trốn được, qua thật lâu nàng chợt nghe thấy bên trong nhà có tiếng rên vô cùng nhẹ, nàng không chịu được nữa, liền đẩy cưa ra tiến vào.

Nằm úp ở trên giường, Tề Hạo Nhiên nghe tiếng cửa mở, cố gắng xoay đầu nhìn, vừa thấy là nàng, trên khuôn mặt tái nhợt chợt nở nụ cười.

“Tiểu thư, người đã đến rồi.”

“Đã nói bao nhiêu lần, không cho phép. . . . . .” Nàng dừng lại nửa câu sau, mỗi lần đều như vậy, hắn đều gọi nàng là ‘tiểu thư’, nàng lại không cho hắn gọi, sau đó hắn liền nghe theo nàng, kết quả thì sao? Mỗi lần nàng làm sai, lại là một lần mang đến nguy hiểm cho hắn.

“Về sau có thể không còn cơ hội gọi người là tiểu thư nữa.” Ánh nến chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của hắn, nụ cười trên mặt lại chát chúa ảm đạm như vậy.

Vu Giai Lập không nhịn được, khuôn mặt từ trước đến giờ luôn tươi cười lại rơi lệ như suối trào, cuối cùng oa một tiếng khóc lên, chạy đến từ phía sau ôm lấy bờ vai hắn, một đống nước mắt nước mũi thấm vào áo hắn: “Đều là do ta không tốt, làm hại ngươi bị phụ thân đánh, rất đau chứ? Cho ta nhìn xem.”

Tề Hạo Nhiên vội vàng ngăn lại động tác muốn cởi quần hắn của nàng, khuôn mặt tái nhợt lại đỏ bừng lên: “Đừng đừng, phụ thân ta nói nam nữ khác biệt, chúng ta cũng đã lớn, không thể không phân biệt như vậy. . . . . .”

Nàng khóc càng to hơn: “Bây giờ ngươi không để cho ta xem, sau này ta không còn cơ hội nhìn, về sau cũng không thể thay ngươi bôi thuốc.”

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Hắn không khỏi than nhẹ một tiếng.”Thiên hạ này không có bữa tiệc nào là không tàn, lần này ta không đi, thì sớm muộn gì cũng có một ngày phải rời khỏi tiểu thư. “

“Ai nói? Ngươi vốn là người của ta, nên phải đi theo ta!” Nàng thút thít: “Ta biết rõ, hiện tại tuổi ta còn nhỏ, không có bản lãnh giữ ngươi lại, ngươi chờ ta mấy năm, chờ ta trưởng thành, công phu luyện tốt rồi, phụ thân và nương sẽ không quản được ta, ta sẽ đón ngươi trở lại.”

“Đừng, chớ vì ta mà cãi nhau với cha mẹ, ta không đáng giá để tiểu thư làm như vậy.” Hắn vội vàng ngăn cản.

“Ngươi hãy nghe ta lần này thôi.” Thấy hắn muốn ngồi dậy nàng vội vã đè hắn lại: “Đây là lần cuối cùng, ta chắc chắn sẽ không nuốt lời, ngươi cứ ngoan ngoan đi cùng phụ thân ngươi đi, chờ ta.”

Hắn không thể nín cười: “Trước mặt phụ thân ta, ta vẫn luôn biết điều .”

Nàng bĩu môi đỏ mọng: “Đúng vậy, nếu không phải bởi vì ta, ngươi thật sự là một đứa con biết điều.” Bên trong nhà chợt yên lặng, thật lâu sau nàng mới chần chờ hỏi: “Gánh tội cho ta, lại bị đánh, ngươi. . . . . . Hận ta chứ?”

“Làm sao có thể chứ?” Hắn nhàn nhạt cười: “Vì tiểu thư, làm chuyện gì ta cũng đều tâm cam tình nguyện.”

Vì tiểu thư, làm chuyện gì ta đều cam tâm tình nguyện .

Những lời từ biệt này đã chín năm, trí nhớ vẫn rõ ràng như vậy, mỗi lần nàng nhớ tới những lời này, trái tim nàng không thể che giấu được nỗi đau, bởi vì những lời này mà khiến nàng cảm thấy xấu hổ.

Lúc đó nàng thề đợi khi nàng lông cánh cứng cáp rồi sẽ đón hắn trở lại, trả lại một thân trong sạch cho hắn, nhưng mà thời gian trôi qua như nước, mỗi năm qua đi, bọn họ lại lớn lên một chút xíu, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn không thực hiện lời hứa của mình.

Thỉnh thoảng cũng có nghe thấy phụ thân nhắc đến hắn – nghe nói hắn ở Kinh thành đã đi học tư thục, thành tích học tập vẫn là tốt nhất, tiên sinh rất thích hắn, đề cử hắn đi thi tú tài, kết quả mười hai tuổi hắn đã đỗ tú tài, sau đó nếu không phải Tề phụ ngăn cản, không muốn hắn làm quan quá sớm, chỉ sợ là hắn đã sớm trúng cử nhân, vào triều làm quan rồi.

Sau đó, hắn giúp đỡ phụ thân cùng nhau quản lý chi nhánh Khánh Dục phường ở Kinh thành, đem cửa hàng phát triển, quan lại quyền quý ở trong kinh thành đều đến mua.

Thậm chí sau đó hắn còn xuất bản một tập thơ, trở thành sách mới được văn nhân khắp Đông Nhạc bàn luận, từ đầu đường đến cuối ngõ, rất nhiều người có thể đọc lên một bài trong tập thơ này của hắn.

So với hắn, chín năm này nàng đã làm được gì đây? Trừ bỏ luyện võ, chính là cùng người chém chém giết giết, không có chút tiến bộ nào, làm gì có mặt mũi đi thực hiện lời hứa ngày đó?

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Mặc dù biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày gặp lại, nhưng lại không nghĩ tới là hắn trở về bên cạnh nàng, mà không phải là nàng đi đón hắn.

Vì vậy, nàng mang theo tâm trạng mâu thuẫn vừa mừng rỡ vừa xấu hổ, lại vừa lo âu lại hèn nhát, rốt cuộc nàng cũng chạy tới cửa tiền đường.

Thở hồng hộc chạy đến cửa đã nghe thấy phụ thân đang nói chuyện: “Xem ra ngày đó ta để cho ngươi đi theo phụ thân ngươi vào Kinh thành là chính xác, chẳng qua là khi đó chúng ta không ngờ được ngươi lại có tiền đồ như vậy. “

“Phu nhân lão gia đối với con đại ân đại đức, Hạo Nhiên suốt đời không quên, lấy thân báo đáp chỉ hận không đủ.” Âm thanh trong suốt, lại tựa như lá thu rơi xuống bay trong gió, không nhanh không chậm. Giọng nói này khiến cho Giai Lập kinh ngạc, tại sao lại quen thuộc như vậy?

Theo âm thanh, nàng nhìn thấy ngồi trên chính đường là vị công tử trẻ tuổi mặc trường sam màu xanh nhạt kia, tư thế ngồi thận trọng ưu nhã, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao lớn, còn có gò má trắng nõn như ngọc … Tất cả đều giống như đã từng quen biết, không, là quá quen rồi! Hôm nay, vừa rồi, nàng đã nhìn thấy khuôn mặt này, nói chuyện cùng người này!

Lúc này, trên chính đường người kia cũng chậm rãi quay mặt lại, nhìn thấy nàng đang nhíu mày, thì đứng lên cười một tiếng, nhẹ giọng gọi: “Tiểu thư.”

Giọng nói quen thuộc lại thật xa lạ, một câu gọi, lại khơi dậy trí nhớ thật sâu trong lòng nàng, khiến cho lỗ mũi nàng ê ẩm, nước mắt nhất thời tràn đầy hốc mắt.

Trong lúc bất chợt, nàng chợt xoay người, một tay lau đi nước mắt vừa rơi xuống, sau đó lấy tốc độ rất nhanh chạy đi mất.

Người ở trong nội đường, bất luận là Vu Tòng Vân hay là Bạch Cẩm Hà đều kinh ngạc, hai mắt nhìn nhau: “Đứa nhỏ này làm sao thế?”

Bạch Giai Âm chậm rãi nói: “Có lẽ là do thật cao hứng đi.”

Chỉ có Tề Hạo Nhiên, khóe môi vẫn treo nụ cười thanh nhã, nhẹ nói: “Tiểu thư đang giận ta đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện