Thủ Hộ Thiên Sứ
Chương 48
♥Edit: sunflower2white
Long Thiếu Hạo dịu dàng vòng tay từ sau lưng cô, tha thiết ôm siết cô vào lòng.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống cổ cô, lạnh lẽo băng giá, toàn thân Luyến Luyến run rẩy, tâm trí rã rời.
Long Thiếu Hạo biết bản thân mình không thể khóc, nhưng trên mặt gương mặt của anh, từng giọt nước mắt lại rơi xuống như mưa, như nói cho anh biết, anh thật sự đang khóc. Thân là thiếu chủ của Long môn, từ nhỏ từng chịu đủ loại huấn luyện rất nghiêm khắc, nhưng anh chưa bao giờ chảy nước mắt dù chỉ một giọt, thậm chí ngay cả một chút nhăn mày nhíu mặt cũng không có, ngay cả đối với mẹ, người mà anh yêu kính nhất, thương yêu nhất đang đau bệnh chết ở trước mắt hắn, anh cũng không có chảy qua một giọt nước mắt nào, bởi vì nước mắt là sự yếu đuối. Thế nhưng, trong lòng anh bây giờ thật sự rất đau rất đau, anh thật hận bản thân mình tại sao không thể gặp cô sớm hơn một chút.
“Hạo, em rất khổ sở, em rất đau khổ.” Luyến Luyến căng thẳng nắm chặt lấy ngực áo Hạo, “Em không chịu nỗi rồi, sắp chết ngạt rồi.“
Long Thiếu Hạo nghẹn ngào, tha thiết ôm chặt cô vào lòng, âu yếm hôn lên môi cô, “Đừng sợ, có anh ở đây.“
Luyến Luyến khóc, “… em liều mạng chống cự luôn miệng gọi cha, hy vọng ông ấy giống như thiên thần hiện ra trước mặt em, đánh bọn người xấu xa kia chạy đi, cứu em thoát khỏi biển khổ. Em tự nói với bản thân mình, chỉ cần ông ấy xuất hiện, chỉ cần có một người xuất hiện cứu em bất luận là ai đi nữa, em sẽ tha thứ cho ông ấy, thế nhưng, dù em có kêu gào than khóc, cõi lòng từ tràn đầy hy vọng đến thất vọng rồi tuyệt vọng cũng không có ai hiện ra cứu em, trái tim em tan nát, đã chết, cả người em đều chết lặng, em hận, em rất hận, thật sự rất hận…“
“Em muốn giết bọn chúng, nhưng mà em ngay cả chút sức lực chống cự lại cũng không thể, bọn chúng cứ như vậy lần lượt thay phiên cưỡng bức em trong cái ngỏ tắt nhỏ tối tăm đó, mãi cho đến lúc cảnh sát đến.” Luyến Luyến như là đang thuật lại câu chuyện của ngưới khác, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh làm cho người ta sợ hãi, “Em ở bệnh viện nằm suốt hơn một tháng, cả người ngây ngốc, choáng váng, ngây dại. Ngay cả mẹ người mà em yêu nhất cũng không nhận biết, vẫn là chú Phương giống như cha đẻ luôn chu đáo trông nom em, chú vì em đòi công đạo, cùng cảnh sát truy nã hung thủ. Mỗi ngày chú tỉ mỉ chu đáo quan tâm, chăm sóc em, tự tay bón cho em ăn, như si ngốc ngây ngô nói chuyện cùng em, chưa bao giờ chú ngại phiền toái, là chú khiến cho em có lại cảm giác được cha yêu thương, chiều chuộng. Cả Khải và Nhược Thủy nữa, hai người bọn họ làm cho em biết tới cái gì gọi là tình anh chị em, họ làm em biết thế nào là tình thân, là người một nhà, rồi đến anh, Hạo, là anh làm cho em biết cái gì là tình yêu, cái gì gọi là hạnh phúc” cô dịu dàng nhìn anh, “Em yêu anh, nhưng em là một cô gái không thuần khiết, yêu anh làm em càng thấy mình tự ti. Em dơ bẩn như vậy sao có thể xứng đôi với anh, một chàng trai ưu tú tốt đẹp như thế kia. Vốn dĩ em cũng đã quyết định cả đời này sống cô độc, em quyết định trả anh lại cho Nhược Thủy hoặc Nghê Tử Uyển, bởi vì chỉ có người xinh đẹp thanh khiết như vậy mới xứng đôi với anh, thế nhưng, bọn họ đã không buông tha em.”
“Bọn họ là ai?” Long Thiếu Hạo trìu mến hỏi, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh khiến người khác phải kinh ngạc và hoảng sợ.
Luyến Luyến lại trả lời một nẻo, “Còn nhớ rõ lần trước sự kiện em thiếu chút nữa chết ở ngỏ tắt phía sau trường học không?”
Anh như thế nào mà quên được, khoảnh khắc kia làm trái tim anh như tan nát vỡ vụn, hồn phi phách tán, vô cùng hoảng hốt sợ hãi, đến tận bây giờ sự kiện kia vẫn còn như mới, vẫn còn hiện rõ mồn một trong tâm trí anh, anh từng thề qua, nếu anh biết được là ai đã thương tổn đến cô, anh thề sẽ giết kẻ đó, cho dù có bay lên trời hay xuống tận đến địa ngục anh cũng quyết phải giết được hắn, Long Thiếu Hạo nghiến răng, gật mạnh đầu.
Luyến Luyến nói tiếp: “Nghê Liệt vì giúp Nghê Tử Uyển đoạt lại anh, hắn gọi thuộc hạ bốn người ra tay cưỡng bức em…“
Chuyện này chỉ có Luyến Luyến và đương sự biết, mọi người từng muốn hỏi qua nhưng rồi lại thôi, không dám hỏi, không dám nghĩ tới…
Mọi người vô cùng phẫn nộ, đều dùng ánh mắt ngập đầy sự chỉ trích nhìn Nghê Liệt, Nghê Liệt sắc mặt trắng bệch.
“Đồ nghịch tử này.” Nghê Cẩm Tân tức điên lên, “Con bé là em gái của mày mà, nó chịu khổ còn chưa đủ nhiều hay sao? Mày thật đáng chết, cái tên cầm thú này, mày còn không bằng súc sinh, sao tao lại sinh ra mày, một đứa con ngỗ nghịch như vậy chứ“
“Ba, thực xin lỗi, con không biết, con lúc ấy không biết cô ấy là…” Nghê Liệt cũng đã hối hận muốn chết, “Nhưng mà cuối cùng con cũng kêu bọn nó dừng tay rồi“
Luyến Luyến hừ lạnh một tiếng, “Nếu không phải tại tôi tự sát ngay trước mặt cậu, cậu sẽ bỏ qua cho tôi sao?“
Lời nói của Luyến Luyến làm mọi người đứng đấy đều kinh hãi.
“Súc sinh!” Nghê Cẩm Tân dùng hết sức vung mạnh tay tát một cái vào mặt Nghê Liệt.
Nghê Liệt vẫn còn chưa kịp có phản ứng trước cái tát tay như trời giáng của cha, lại chỉ trong chớp nhoáng cảm thấy một trận gió thổi tới, tức thì một nắm đấm giáng thẳng xuống mũi hắn. Mãi đến lúc Nghê Liệt bị đánh bay đi, mọi người mới nhìn rõ là ai.
Long Thiếu Hạo trong bộ dáng âm trầm lãnh khốc giống như là quỷ sứ từ dưới địa ngục chui lên, làm kẻ khác không tự chủ được cảm thấy rùng mình sợ hãi, anh đứng ở trên cao nhìn xuống Nghê Liệt đang thảm hại nằm trên mặt đất, khẩu khí lạnh như băng khiến người khác trong lòng kinh sợ, “Tôi nói rồi, bất cứ ai làm thương tổn đến Luyến Luyến, tôi đều không tha, đừng hòng mong còn đường sống sót trở về. Nghê Liệt, đây là tại cậu muốn chết.“
Nghê Liệt tay ôm mũi bị đổ máu, sợ hãi nhìn Long Thiếu Hạo.
“Cậu có lẽ còn chưa thấy qua tôi dùng thủ đoạn như thế nào đối phó với kẻ thù hả, Nghê Liệt, tôi sẽ không giết cậu đâu, làm vậy thật có lợi cho cậu quá, tôi sẽ hủy đi thứ quan trọng nhất đối với cậu, thứ mà cậu quan tâm nhất là gì, chẳng hạn như, Bang Bò Cạp đen…“
Nghê Liệt nhất thời hai mắt mở trừng trừng, sợ hãi nhìn Long Thiếu Hạo, không thể nào, không ai biết, không ai biết được bí mật này.
Ngoại trừ Nghê Liệt và Long Thiếu Hạo, tất cả mọi người đều không ai rõ bọn họ đang nói cái gì.
Long Thiếu Hạo tựa hồ còn ngại Nghê Liệt không đủ sợ hãi, không đủ để lắp đầy nỗi căm hận trong lòng, anh lạnh lùng cười, chẳng biết từ khi nào trên tay lấy ra một cây đao nhỏ, chậm rãi tiến gần về phía Nghê Liệt, “Cây đao nhỏ này cậu hẳn không xa lạ gì chứ, tôi vẫn luôn mang nó bên mình, chính là chờ ngày này, chờ cái ngày mà tôi có thể cắm nó vào cái kẻ can đảm kia, kẻ dám cả gan làm thương tổn trên người Luyến Luyến, tôi một khắc cũng quên không được ngày hôm đó.”
Nghe hiểu được ý tứ của Long Thiếu Hạo, mọi người thấy cậu ta giống như kẻ điên.
“Hạo, cậu điên rồi.” Nghê Ngạo tiến lên đứng chắn trước mặt cậu bạn mình, “Cậu thật muốn giết nó sao chứ? Cậu hãy bình tĩnh một chút, chuyện này còn có ba tôi có thể xử lý.“
“Cút ngay,” Long Thiếu Hạo nhanh nhẹn vung quyền đánh tới, lần này Nghê Ngạo đã có chuẩn bị, tránh được trong gang tấc, nhưng lại không tránh khỏi một cước Long Thiếu Hạo nối tiếp quét ngang, thân thể mất đi trọng lực, loạng choạng ngã thật mạnh trên mặt đất. Nghê Chấn từ phía sau đánh úp lại, Long Thiếu Hạo phảng phất như có mắt sau lưng, nhanh nhẹn nhảy lên né tránh, thân hình xoay lại đối mặt cùng Nghê Chấn, trong tiếng kinh hô của mọi người, cậu ta đã cùng Nghê Chấn dính sát vào nhau cùng một chỗ, Long Thiếu Hạo quỷ dị cười, một chưởng…
“Hạo.” Luyến Luyến khẽ kêu.
Long Thiếu Hạo cấp bách dừng tay, cậu ta nhìn Luyến Luyến một cái, thấy cô nhẹ lắc đầu, như có ý bảo không nên làm thương tổn hắn.
Nghê Chấn trong lòng khiếp sợ không có cách nào khống chế được. Long Thiếu Hạo thật sự là lợi hại, Nghê Chấn từ nhỏ đã học tập quyền đạo, đến nay đã mười mấy năm, chưa từng có ai là đối thủ của mình, nhưng thật không ngờ, chỉ một chiêu đã bị bại dưới tay Long Thiếu Hạo, gã thanh niên này thật sự là người như thế nào? Rốt cuộc hắn từ đâu tới?
Đột nhiên, Long Thiếu Hạo nở nụ cười, anh nhìn Nghê Liệt, đôi môi mỏng hơi trề xuống mang theo chút ý cười lạnh lẽo châm biếm, nụ cười kia tựa như ác ma giáng hạ xuống trái đất.
Nhất thời, Nghê Liệt cả người giống như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt.
Luyến Luyến thậm chí còn chưa kịp lên tiếng…
Những người khác thậm chí còn không kịp phản ứng....
Long Thiếu Hạo dịu dàng vòng tay từ sau lưng cô, tha thiết ôm siết cô vào lòng.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống cổ cô, lạnh lẽo băng giá, toàn thân Luyến Luyến run rẩy, tâm trí rã rời.
Long Thiếu Hạo biết bản thân mình không thể khóc, nhưng trên mặt gương mặt của anh, từng giọt nước mắt lại rơi xuống như mưa, như nói cho anh biết, anh thật sự đang khóc. Thân là thiếu chủ của Long môn, từ nhỏ từng chịu đủ loại huấn luyện rất nghiêm khắc, nhưng anh chưa bao giờ chảy nước mắt dù chỉ một giọt, thậm chí ngay cả một chút nhăn mày nhíu mặt cũng không có, ngay cả đối với mẹ, người mà anh yêu kính nhất, thương yêu nhất đang đau bệnh chết ở trước mắt hắn, anh cũng không có chảy qua một giọt nước mắt nào, bởi vì nước mắt là sự yếu đuối. Thế nhưng, trong lòng anh bây giờ thật sự rất đau rất đau, anh thật hận bản thân mình tại sao không thể gặp cô sớm hơn một chút.
“Hạo, em rất khổ sở, em rất đau khổ.” Luyến Luyến căng thẳng nắm chặt lấy ngực áo Hạo, “Em không chịu nỗi rồi, sắp chết ngạt rồi.“
Long Thiếu Hạo nghẹn ngào, tha thiết ôm chặt cô vào lòng, âu yếm hôn lên môi cô, “Đừng sợ, có anh ở đây.“
Luyến Luyến khóc, “… em liều mạng chống cự luôn miệng gọi cha, hy vọng ông ấy giống như thiên thần hiện ra trước mặt em, đánh bọn người xấu xa kia chạy đi, cứu em thoát khỏi biển khổ. Em tự nói với bản thân mình, chỉ cần ông ấy xuất hiện, chỉ cần có một người xuất hiện cứu em bất luận là ai đi nữa, em sẽ tha thứ cho ông ấy, thế nhưng, dù em có kêu gào than khóc, cõi lòng từ tràn đầy hy vọng đến thất vọng rồi tuyệt vọng cũng không có ai hiện ra cứu em, trái tim em tan nát, đã chết, cả người em đều chết lặng, em hận, em rất hận, thật sự rất hận…“
“Em muốn giết bọn chúng, nhưng mà em ngay cả chút sức lực chống cự lại cũng không thể, bọn chúng cứ như vậy lần lượt thay phiên cưỡng bức em trong cái ngỏ tắt nhỏ tối tăm đó, mãi cho đến lúc cảnh sát đến.” Luyến Luyến như là đang thuật lại câu chuyện của ngưới khác, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh làm cho người ta sợ hãi, “Em ở bệnh viện nằm suốt hơn một tháng, cả người ngây ngốc, choáng váng, ngây dại. Ngay cả mẹ người mà em yêu nhất cũng không nhận biết, vẫn là chú Phương giống như cha đẻ luôn chu đáo trông nom em, chú vì em đòi công đạo, cùng cảnh sát truy nã hung thủ. Mỗi ngày chú tỉ mỉ chu đáo quan tâm, chăm sóc em, tự tay bón cho em ăn, như si ngốc ngây ngô nói chuyện cùng em, chưa bao giờ chú ngại phiền toái, là chú khiến cho em có lại cảm giác được cha yêu thương, chiều chuộng. Cả Khải và Nhược Thủy nữa, hai người bọn họ làm cho em biết tới cái gì gọi là tình anh chị em, họ làm em biết thế nào là tình thân, là người một nhà, rồi đến anh, Hạo, là anh làm cho em biết cái gì là tình yêu, cái gì gọi là hạnh phúc” cô dịu dàng nhìn anh, “Em yêu anh, nhưng em là một cô gái không thuần khiết, yêu anh làm em càng thấy mình tự ti. Em dơ bẩn như vậy sao có thể xứng đôi với anh, một chàng trai ưu tú tốt đẹp như thế kia. Vốn dĩ em cũng đã quyết định cả đời này sống cô độc, em quyết định trả anh lại cho Nhược Thủy hoặc Nghê Tử Uyển, bởi vì chỉ có người xinh đẹp thanh khiết như vậy mới xứng đôi với anh, thế nhưng, bọn họ đã không buông tha em.”
“Bọn họ là ai?” Long Thiếu Hạo trìu mến hỏi, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh khiến người khác phải kinh ngạc và hoảng sợ.
Luyến Luyến lại trả lời một nẻo, “Còn nhớ rõ lần trước sự kiện em thiếu chút nữa chết ở ngỏ tắt phía sau trường học không?”
Anh như thế nào mà quên được, khoảnh khắc kia làm trái tim anh như tan nát vỡ vụn, hồn phi phách tán, vô cùng hoảng hốt sợ hãi, đến tận bây giờ sự kiện kia vẫn còn như mới, vẫn còn hiện rõ mồn một trong tâm trí anh, anh từng thề qua, nếu anh biết được là ai đã thương tổn đến cô, anh thề sẽ giết kẻ đó, cho dù có bay lên trời hay xuống tận đến địa ngục anh cũng quyết phải giết được hắn, Long Thiếu Hạo nghiến răng, gật mạnh đầu.
Luyến Luyến nói tiếp: “Nghê Liệt vì giúp Nghê Tử Uyển đoạt lại anh, hắn gọi thuộc hạ bốn người ra tay cưỡng bức em…“
Chuyện này chỉ có Luyến Luyến và đương sự biết, mọi người từng muốn hỏi qua nhưng rồi lại thôi, không dám hỏi, không dám nghĩ tới…
Mọi người vô cùng phẫn nộ, đều dùng ánh mắt ngập đầy sự chỉ trích nhìn Nghê Liệt, Nghê Liệt sắc mặt trắng bệch.
“Đồ nghịch tử này.” Nghê Cẩm Tân tức điên lên, “Con bé là em gái của mày mà, nó chịu khổ còn chưa đủ nhiều hay sao? Mày thật đáng chết, cái tên cầm thú này, mày còn không bằng súc sinh, sao tao lại sinh ra mày, một đứa con ngỗ nghịch như vậy chứ“
“Ba, thực xin lỗi, con không biết, con lúc ấy không biết cô ấy là…” Nghê Liệt cũng đã hối hận muốn chết, “Nhưng mà cuối cùng con cũng kêu bọn nó dừng tay rồi“
Luyến Luyến hừ lạnh một tiếng, “Nếu không phải tại tôi tự sát ngay trước mặt cậu, cậu sẽ bỏ qua cho tôi sao?“
Lời nói của Luyến Luyến làm mọi người đứng đấy đều kinh hãi.
“Súc sinh!” Nghê Cẩm Tân dùng hết sức vung mạnh tay tát một cái vào mặt Nghê Liệt.
Nghê Liệt vẫn còn chưa kịp có phản ứng trước cái tát tay như trời giáng của cha, lại chỉ trong chớp nhoáng cảm thấy một trận gió thổi tới, tức thì một nắm đấm giáng thẳng xuống mũi hắn. Mãi đến lúc Nghê Liệt bị đánh bay đi, mọi người mới nhìn rõ là ai.
Long Thiếu Hạo trong bộ dáng âm trầm lãnh khốc giống như là quỷ sứ từ dưới địa ngục chui lên, làm kẻ khác không tự chủ được cảm thấy rùng mình sợ hãi, anh đứng ở trên cao nhìn xuống Nghê Liệt đang thảm hại nằm trên mặt đất, khẩu khí lạnh như băng khiến người khác trong lòng kinh sợ, “Tôi nói rồi, bất cứ ai làm thương tổn đến Luyến Luyến, tôi đều không tha, đừng hòng mong còn đường sống sót trở về. Nghê Liệt, đây là tại cậu muốn chết.“
Nghê Liệt tay ôm mũi bị đổ máu, sợ hãi nhìn Long Thiếu Hạo.
“Cậu có lẽ còn chưa thấy qua tôi dùng thủ đoạn như thế nào đối phó với kẻ thù hả, Nghê Liệt, tôi sẽ không giết cậu đâu, làm vậy thật có lợi cho cậu quá, tôi sẽ hủy đi thứ quan trọng nhất đối với cậu, thứ mà cậu quan tâm nhất là gì, chẳng hạn như, Bang Bò Cạp đen…“
Nghê Liệt nhất thời hai mắt mở trừng trừng, sợ hãi nhìn Long Thiếu Hạo, không thể nào, không ai biết, không ai biết được bí mật này.
Ngoại trừ Nghê Liệt và Long Thiếu Hạo, tất cả mọi người đều không ai rõ bọn họ đang nói cái gì.
Long Thiếu Hạo tựa hồ còn ngại Nghê Liệt không đủ sợ hãi, không đủ để lắp đầy nỗi căm hận trong lòng, anh lạnh lùng cười, chẳng biết từ khi nào trên tay lấy ra một cây đao nhỏ, chậm rãi tiến gần về phía Nghê Liệt, “Cây đao nhỏ này cậu hẳn không xa lạ gì chứ, tôi vẫn luôn mang nó bên mình, chính là chờ ngày này, chờ cái ngày mà tôi có thể cắm nó vào cái kẻ can đảm kia, kẻ dám cả gan làm thương tổn trên người Luyến Luyến, tôi một khắc cũng quên không được ngày hôm đó.”
Nghe hiểu được ý tứ của Long Thiếu Hạo, mọi người thấy cậu ta giống như kẻ điên.
“Hạo, cậu điên rồi.” Nghê Ngạo tiến lên đứng chắn trước mặt cậu bạn mình, “Cậu thật muốn giết nó sao chứ? Cậu hãy bình tĩnh một chút, chuyện này còn có ba tôi có thể xử lý.“
“Cút ngay,” Long Thiếu Hạo nhanh nhẹn vung quyền đánh tới, lần này Nghê Ngạo đã có chuẩn bị, tránh được trong gang tấc, nhưng lại không tránh khỏi một cước Long Thiếu Hạo nối tiếp quét ngang, thân thể mất đi trọng lực, loạng choạng ngã thật mạnh trên mặt đất. Nghê Chấn từ phía sau đánh úp lại, Long Thiếu Hạo phảng phất như có mắt sau lưng, nhanh nhẹn nhảy lên né tránh, thân hình xoay lại đối mặt cùng Nghê Chấn, trong tiếng kinh hô của mọi người, cậu ta đã cùng Nghê Chấn dính sát vào nhau cùng một chỗ, Long Thiếu Hạo quỷ dị cười, một chưởng…
“Hạo.” Luyến Luyến khẽ kêu.
Long Thiếu Hạo cấp bách dừng tay, cậu ta nhìn Luyến Luyến một cái, thấy cô nhẹ lắc đầu, như có ý bảo không nên làm thương tổn hắn.
Nghê Chấn trong lòng khiếp sợ không có cách nào khống chế được. Long Thiếu Hạo thật sự là lợi hại, Nghê Chấn từ nhỏ đã học tập quyền đạo, đến nay đã mười mấy năm, chưa từng có ai là đối thủ của mình, nhưng thật không ngờ, chỉ một chiêu đã bị bại dưới tay Long Thiếu Hạo, gã thanh niên này thật sự là người như thế nào? Rốt cuộc hắn từ đâu tới?
Đột nhiên, Long Thiếu Hạo nở nụ cười, anh nhìn Nghê Liệt, đôi môi mỏng hơi trề xuống mang theo chút ý cười lạnh lẽo châm biếm, nụ cười kia tựa như ác ma giáng hạ xuống trái đất.
Nhất thời, Nghê Liệt cả người giống như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt.
Luyến Luyến thậm chí còn chưa kịp lên tiếng…
Những người khác thậm chí còn không kịp phản ứng....
Bình luận truyện