Thư Kiếm Trường An
Quyển 5 - Chương 65: Hi Hòa Vọng Thư
Dịch giả: alreii
Mày nam tử nhăn lại, cùng nhăn theo đó còn có quần áo trên người hắn.
Trận chiến giữa hai đại năng Thái Thượng cảnh vẫn còn đang tiếp tục, mảnh thiên địa này bắt đầu xuất hiện vết nứt, lực hấp dẫn khổng lồ truyền ra từ trong hư không, giống như muốn thôn tính vạn vật.
Hắn nhếch đôi môi đỏ tươi, liếc nhìn Cố Nha Lãng.
"Chết rồi?"
Trên khuôn mặt giống như giếng khô vạn năm rốt cuộc hiện lên chút gợn sóng.
Hắn cúi đầu trầm mặc, lại không hiểu sao rất ung dung.
Nhưng Cố Nha Lãng trước người hắn lại không thể như hắn được.
Chiến đấu trong thành Lai Vân đã hoàn toàn vượt qua khỏi hiểu biết của gã, mỗi chiêu mỗi thức của hai người, cho dù cách nhau mười mấy dặm gã cũng có thể cảm giác được luồng uy năng hủy thiên diệt địa kia, nhất là khi con phượng hoàng hóa lớn mấy trăm trượng, chỉ luồng uy áp ấy đã đủ khiến gã thấy tim đập chậm lại, ngay cả việc hô hấp đều trở nên khó khăn.
Hai tròng mắt của bọn họ rung rung, sững sờ nhìn về phía thành Lai Vân, vẻ mặt của bọn họ giống như nhìn thấy ngày tận thế phủ xuống vậy.
Hiển nhiên tình huống như vậy gần như bảo bọn họ nói nửa câu cũng không được.
Nhưng âm thanh ở xung quanh rất ầm ĩ.
Lúc sức mạnh của Thanh Loan và Trấn Tây Thần Hậu đụng vào nhau làm dư ba nổi lên, phá vỡ hư không, khiến khí lưu của mảnh thiên địa này bắt đầu tùy tiện tạt qua.
Vì vậy xung quanh nổi lên tiếng gió ầm ĩ.
Nhưng trong tiếng ầm ĩ như thế, âm thanh vỗ cánh của loài chim nào đó lại đột ngột vang lên.
Nó vượt qua gió bão truyền rõ ràng vào trong tai của mỗi người.
Lúc đó đầu của Bắc Thông Huyền ngẩng lên, hắn quay đầu nhìn về một phương hướng nào đó nơi chân trời.
Một con vật toàn thân trắng tuyết đạp không vỗ cánh bay về phía hắn.
Lúc này Cố Nha Lãng cũng nhìn rõ con vật kia.
Đây chỉ là một con chim bồ câu cực kỳ bình thường, ngoại trừ màu lông sáng một chút, cũng không có bất kỳ chỗ khác thường nào.
Nhưng trong dòng khí loạn lưu thế này, nó vẫn an toàn bay qua.
Đây rõ ràng là chuyện rất kỳ quái, đừng nói là chim tước bình thường, trong loạn lưu cuồn cuộn của hai vị đại năng Thái Thượng cảnh, những binh lính được xem có chút tu vi này cũng khó đứng thẳng người.
Nhưng những trở ngại này lại giống như không tồn tại đối với con chim bồ câu kia.
Mà lúc gã đang cảm thán, con chim bồ câu đã hạ xuống vai nam tử.
Trên khuôn mặt lạnh như băng của nam tử hiện lên một chút ôn nhu hiếm thấy.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt lớp lông không hề hỗn loạn trên thân bồ câu, miệng nhẹ giọng nói: "Liễu Nhi, vất vả cho mi rồi."
Con bồ câu kia hình như rất hưởng thụ quá trình này, mắt nó híp lại thành hình trăng non, mà cái đầu nho nhỏ lung lay không ngừng, tựa như nghe hiểu lời của nam tử vậy.
Lúc đó Cố Nha Lãng cho rằng đây không phải chim bồ câu bình thường, bởi vì chim bồ câu mà gã từng thấy không có con nào có thể nghe hiểu tiếng người cả. Gã rất có tự tin đối với phán đoán này. Lẽ ra lúc này gã nên nói gì đó để khen ngợi con chim bồ câu này một chút, thuận tiện nịnh bợ Bắc Thông Huyền đại nhân có thể sẽ là cấp trên sau này của gã.
Dù sao Tô Trường An đã chết. Trấn Tây Quan không thấy bóng dáng, mười thì có hết tám chín phần cũng đã chết rồi.
Tàn binh bại tướng dưới quyền gã, dù sao vẫn phải có một nơi quy tụ.
Dõi mắt nhìn cả Tây Lương này, một phần lớn nhất hiển nhiên là Vũ Vương Phù Tam Thiên, chỉ là y co đầu rút cổ trong Tây Lĩnh quan, cho dù Cố Nha Lãng ở trong lòng ầm thầm mắng y không biết xấu hổ. Mà phần thứ hai chính là vị Long Hống Thần Tướng trước mắt.
Nhưng đến cuối cùng, Cố Nha Lãng không nói ra được lời khen ngợi.
Thứ nhất, hai vị đại năng Thái Thượng đang đấu pháp, hiển nhiên gã không thể nhận ra khác nhau giữa Thái Thượng và Tinh Vẫn, chỉ cảm thấy thanh thế trận chiến này tạo thành quả thực quá to lớn, đến mức gã tới bây giờ vẫn còn đang hoài nghi bản thân rốt cuộc có thể chạy thoát ra khỏi thiên địa này không.
Thứ hai, bất kể đáy lòng gã không muốn chấp nhận chừng nào, nhưng gã không thể không thừa nhân, gã có chút canh cánh trong lòng với cái chết của Tô Trường An. Cho dù gã từng cực kỳ không thích Tô Trường An, thậm chí từng có ý trục xuất hắn khỏi quân đội. Nhưng hắn dù sao vẫn là người đi ra từ trong học viện kia, là đồ tôn của Ngọc Hành đại nhân, gã cảm thấy buồn vì cái chết của hắn là không thể tránh khỏi. Đương nhiên trong đó vẫn có một vài thứ gã hoàn toàn không nhận ra được, trong những ngày sống chung này, Tô Trường An đã âm thầm ảnh hưởng đến gã.
Bắc Thông Huyền hiển nhiên không biết ý nghĩ trong lòng Cố Nha Lãng, hoặc là nói từ đầu đến cuối hắn đều không để ý nhiều tới nam tử trước mắt này.
Hắn chỉ vươn tay lấy vật gì đó buộc trên chân con bồ câu kia, sau đó nhẹ nhàng mở ra trong tay mình.
Đó là một tờ thư dài. Bên trong được người dùng bút lông thỏ viết một ít nét chữ.
Nét chữ rất đẹp.
So với những đại gia thư pháp một chữ nghìn vàng trong thành Trường An thì không thua kém chút nào.
Nhưng rất rõ ràng là Bắc Thông Huyền cũng không có tâm tư thưởng thức phần bút pháp này, hoặc là nói hắn không hiểu được thưởng thức.
Rất lâu trước đây, điều hắn hiểu chỉ còn lại giết người, mục đích, lại là cứu người.
Ánh mắt của hắn quét qua tờ giấy kia, tiếp đó vùng mày đang nhíu lại chợt dãn ra rất nhiều.
Sau đó trong tay hắn linh lực chớp động, tờ thư kia liền hóa thành tro bụi.
Lúc này hắn đặt con chim bồ câu kia lên vai mình, con chim bồ câu cũng rất ngoan ngoãn đứng trên vai hắn, yên tĩnh lại.
Làm xong những thứ này, hắn quay người, mặt hướng về phương hướng thành Lai Vân, vẻ mặt lạnh lùng.
Một luồng linh lực chợt từ trong cơ thể hắn bay lên, mênh mông như biển, khiến cho sắc mặt Cố Nha Lãng bên cạnh hắn thay đổi, linh lực chập chờn như vậy, không biết mạnh hơn vị Trấn Tây Quan đại nhân kia bao nhiêu.
"Kiếm tới." Hắn nói như vậy.
Giọng nói trầm thấp, lại như loại sắc lệnh nào đó.
Vì vậy, vào lúc đó.
Hai tiếng kiếm minh trong suốt vang khắp trong thiên địa, kèm theo là từng tiếng xé gió, trong lòng Cố Nha Lãng chấn động, gã vội vàng xoay người nhìn lại, liền thấy hai thanh kiếm một trắng một đỏ xuyên qua gió bão dày đặc gào thét lao tới.
Lúc đi tới phía sau Bắc Thông Huyền, ánh sáng trắng đỏ trên hai thanh trường kiếm kia đại thịnh, sau đó trong con mắt kinh ngạc của Cố Nha Lãng, hai thanh trường kiếm kia lại hóa thành hai bóng người một nam một nữ đứng phía sau Bắc Thông Huyền.
"Chủ nhân." Bọn họ quỳ xuống, cung kính nói như vậy với bóng lưng của Bắc Thông Huyền.
"Hi Hòa, Vọng Thư. Đi giúp ta tìm thi thể của hắn về." Đầu nam tử cũng không quay lại nói.
"Thuộc hạ lĩnh mệnh." Hai người cùng trả lời, sau đó thân thể lại hóa thành hai cột sáng trắng đỏ lao về phía thành Lai Vân gió bão bập bùng.
"Hắn" trong miệng Bắc Thông Huyền, hiển nhiên là Tô Trường An.
Mặc dù không biết hai người rốt cuộc là loại quan hệ nào, cũng không biết câu tìm thi thể về rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng Cố Nha Lãng sau khi hơi do dự, vẫn cẩn thận nghiêm túc nhắc nhở nói: "Bắc tướng quân, đấu pháp của hai vị Tinh Vẫn ảnh hưởng rất rộng, xung quanh trăm dặm sớm không có dấu người có thể tìm ra. Ta sợ thi thể của Tô tướng quân..." Bởi vì không hiểu quan hệ giữa hai người lắm, cho nên Cố Nha Lãng cũng không nói ra câu phía sau, nhưng gã cảm thấy ý của gã hẳn là đã đủ rõ ràng rồi.
Nhưng đầu Bắc Thông Huyền cũng không quay lại, lắc lắc đầu nói một câu khiến trong lòng Cố Nha Lãng kinh hãi.
"Thân xác của hắn, không ai có thể hủy được."
---o0o---
Mày nam tử nhăn lại, cùng nhăn theo đó còn có quần áo trên người hắn.
Trận chiến giữa hai đại năng Thái Thượng cảnh vẫn còn đang tiếp tục, mảnh thiên địa này bắt đầu xuất hiện vết nứt, lực hấp dẫn khổng lồ truyền ra từ trong hư không, giống như muốn thôn tính vạn vật.
Hắn nhếch đôi môi đỏ tươi, liếc nhìn Cố Nha Lãng.
"Chết rồi?"
Trên khuôn mặt giống như giếng khô vạn năm rốt cuộc hiện lên chút gợn sóng.
Hắn cúi đầu trầm mặc, lại không hiểu sao rất ung dung.
Nhưng Cố Nha Lãng trước người hắn lại không thể như hắn được.
Chiến đấu trong thành Lai Vân đã hoàn toàn vượt qua khỏi hiểu biết của gã, mỗi chiêu mỗi thức của hai người, cho dù cách nhau mười mấy dặm gã cũng có thể cảm giác được luồng uy năng hủy thiên diệt địa kia, nhất là khi con phượng hoàng hóa lớn mấy trăm trượng, chỉ luồng uy áp ấy đã đủ khiến gã thấy tim đập chậm lại, ngay cả việc hô hấp đều trở nên khó khăn.
Hai tròng mắt của bọn họ rung rung, sững sờ nhìn về phía thành Lai Vân, vẻ mặt của bọn họ giống như nhìn thấy ngày tận thế phủ xuống vậy.
Hiển nhiên tình huống như vậy gần như bảo bọn họ nói nửa câu cũng không được.
Nhưng âm thanh ở xung quanh rất ầm ĩ.
Lúc sức mạnh của Thanh Loan và Trấn Tây Thần Hậu đụng vào nhau làm dư ba nổi lên, phá vỡ hư không, khiến khí lưu của mảnh thiên địa này bắt đầu tùy tiện tạt qua.
Vì vậy xung quanh nổi lên tiếng gió ầm ĩ.
Nhưng trong tiếng ầm ĩ như thế, âm thanh vỗ cánh của loài chim nào đó lại đột ngột vang lên.
Nó vượt qua gió bão truyền rõ ràng vào trong tai của mỗi người.
Lúc đó đầu của Bắc Thông Huyền ngẩng lên, hắn quay đầu nhìn về một phương hướng nào đó nơi chân trời.
Một con vật toàn thân trắng tuyết đạp không vỗ cánh bay về phía hắn.
Lúc này Cố Nha Lãng cũng nhìn rõ con vật kia.
Đây chỉ là một con chim bồ câu cực kỳ bình thường, ngoại trừ màu lông sáng một chút, cũng không có bất kỳ chỗ khác thường nào.
Nhưng trong dòng khí loạn lưu thế này, nó vẫn an toàn bay qua.
Đây rõ ràng là chuyện rất kỳ quái, đừng nói là chim tước bình thường, trong loạn lưu cuồn cuộn của hai vị đại năng Thái Thượng cảnh, những binh lính được xem có chút tu vi này cũng khó đứng thẳng người.
Nhưng những trở ngại này lại giống như không tồn tại đối với con chim bồ câu kia.
Mà lúc gã đang cảm thán, con chim bồ câu đã hạ xuống vai nam tử.
Trên khuôn mặt lạnh như băng của nam tử hiện lên một chút ôn nhu hiếm thấy.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt lớp lông không hề hỗn loạn trên thân bồ câu, miệng nhẹ giọng nói: "Liễu Nhi, vất vả cho mi rồi."
Con bồ câu kia hình như rất hưởng thụ quá trình này, mắt nó híp lại thành hình trăng non, mà cái đầu nho nhỏ lung lay không ngừng, tựa như nghe hiểu lời của nam tử vậy.
Lúc đó Cố Nha Lãng cho rằng đây không phải chim bồ câu bình thường, bởi vì chim bồ câu mà gã từng thấy không có con nào có thể nghe hiểu tiếng người cả. Gã rất có tự tin đối với phán đoán này. Lẽ ra lúc này gã nên nói gì đó để khen ngợi con chim bồ câu này một chút, thuận tiện nịnh bợ Bắc Thông Huyền đại nhân có thể sẽ là cấp trên sau này của gã.
Dù sao Tô Trường An đã chết. Trấn Tây Quan không thấy bóng dáng, mười thì có hết tám chín phần cũng đã chết rồi.
Tàn binh bại tướng dưới quyền gã, dù sao vẫn phải có một nơi quy tụ.
Dõi mắt nhìn cả Tây Lương này, một phần lớn nhất hiển nhiên là Vũ Vương Phù Tam Thiên, chỉ là y co đầu rút cổ trong Tây Lĩnh quan, cho dù Cố Nha Lãng ở trong lòng ầm thầm mắng y không biết xấu hổ. Mà phần thứ hai chính là vị Long Hống Thần Tướng trước mắt.
Nhưng đến cuối cùng, Cố Nha Lãng không nói ra được lời khen ngợi.
Thứ nhất, hai vị đại năng Thái Thượng đang đấu pháp, hiển nhiên gã không thể nhận ra khác nhau giữa Thái Thượng và Tinh Vẫn, chỉ cảm thấy thanh thế trận chiến này tạo thành quả thực quá to lớn, đến mức gã tới bây giờ vẫn còn đang hoài nghi bản thân rốt cuộc có thể chạy thoát ra khỏi thiên địa này không.
Thứ hai, bất kể đáy lòng gã không muốn chấp nhận chừng nào, nhưng gã không thể không thừa nhân, gã có chút canh cánh trong lòng với cái chết của Tô Trường An. Cho dù gã từng cực kỳ không thích Tô Trường An, thậm chí từng có ý trục xuất hắn khỏi quân đội. Nhưng hắn dù sao vẫn là người đi ra từ trong học viện kia, là đồ tôn của Ngọc Hành đại nhân, gã cảm thấy buồn vì cái chết của hắn là không thể tránh khỏi. Đương nhiên trong đó vẫn có một vài thứ gã hoàn toàn không nhận ra được, trong những ngày sống chung này, Tô Trường An đã âm thầm ảnh hưởng đến gã.
Bắc Thông Huyền hiển nhiên không biết ý nghĩ trong lòng Cố Nha Lãng, hoặc là nói từ đầu đến cuối hắn đều không để ý nhiều tới nam tử trước mắt này.
Hắn chỉ vươn tay lấy vật gì đó buộc trên chân con bồ câu kia, sau đó nhẹ nhàng mở ra trong tay mình.
Đó là một tờ thư dài. Bên trong được người dùng bút lông thỏ viết một ít nét chữ.
Nét chữ rất đẹp.
So với những đại gia thư pháp một chữ nghìn vàng trong thành Trường An thì không thua kém chút nào.
Nhưng rất rõ ràng là Bắc Thông Huyền cũng không có tâm tư thưởng thức phần bút pháp này, hoặc là nói hắn không hiểu được thưởng thức.
Rất lâu trước đây, điều hắn hiểu chỉ còn lại giết người, mục đích, lại là cứu người.
Ánh mắt của hắn quét qua tờ giấy kia, tiếp đó vùng mày đang nhíu lại chợt dãn ra rất nhiều.
Sau đó trong tay hắn linh lực chớp động, tờ thư kia liền hóa thành tro bụi.
Lúc này hắn đặt con chim bồ câu kia lên vai mình, con chim bồ câu cũng rất ngoan ngoãn đứng trên vai hắn, yên tĩnh lại.
Làm xong những thứ này, hắn quay người, mặt hướng về phương hướng thành Lai Vân, vẻ mặt lạnh lùng.
Một luồng linh lực chợt từ trong cơ thể hắn bay lên, mênh mông như biển, khiến cho sắc mặt Cố Nha Lãng bên cạnh hắn thay đổi, linh lực chập chờn như vậy, không biết mạnh hơn vị Trấn Tây Quan đại nhân kia bao nhiêu.
"Kiếm tới." Hắn nói như vậy.
Giọng nói trầm thấp, lại như loại sắc lệnh nào đó.
Vì vậy, vào lúc đó.
Hai tiếng kiếm minh trong suốt vang khắp trong thiên địa, kèm theo là từng tiếng xé gió, trong lòng Cố Nha Lãng chấn động, gã vội vàng xoay người nhìn lại, liền thấy hai thanh kiếm một trắng một đỏ xuyên qua gió bão dày đặc gào thét lao tới.
Lúc đi tới phía sau Bắc Thông Huyền, ánh sáng trắng đỏ trên hai thanh trường kiếm kia đại thịnh, sau đó trong con mắt kinh ngạc của Cố Nha Lãng, hai thanh trường kiếm kia lại hóa thành hai bóng người một nam một nữ đứng phía sau Bắc Thông Huyền.
"Chủ nhân." Bọn họ quỳ xuống, cung kính nói như vậy với bóng lưng của Bắc Thông Huyền.
"Hi Hòa, Vọng Thư. Đi giúp ta tìm thi thể của hắn về." Đầu nam tử cũng không quay lại nói.
"Thuộc hạ lĩnh mệnh." Hai người cùng trả lời, sau đó thân thể lại hóa thành hai cột sáng trắng đỏ lao về phía thành Lai Vân gió bão bập bùng.
"Hắn" trong miệng Bắc Thông Huyền, hiển nhiên là Tô Trường An.
Mặc dù không biết hai người rốt cuộc là loại quan hệ nào, cũng không biết câu tìm thi thể về rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng Cố Nha Lãng sau khi hơi do dự, vẫn cẩn thận nghiêm túc nhắc nhở nói: "Bắc tướng quân, đấu pháp của hai vị Tinh Vẫn ảnh hưởng rất rộng, xung quanh trăm dặm sớm không có dấu người có thể tìm ra. Ta sợ thi thể của Tô tướng quân..." Bởi vì không hiểu quan hệ giữa hai người lắm, cho nên Cố Nha Lãng cũng không nói ra câu phía sau, nhưng gã cảm thấy ý của gã hẳn là đã đủ rõ ràng rồi.
Nhưng đầu Bắc Thông Huyền cũng không quay lại, lắc lắc đầu nói một câu khiến trong lòng Cố Nha Lãng kinh hãi.
"Thân xác của hắn, không ai có thể hủy được."
---o0o---
Bình luận truyện