Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng

Chương 1: 1: Hận





Trong phòng bệnh tản ra mùi thuốc sát trùng nồng nặc, Lâm Nhã đưa tay sờ lên bụng mình, cảm giác đau đớn mệt mỏi bao trùm lấy thân thể.

Con gái của cô còn chưa đầy ba tháng đã bị chính cha ruột ra tay giết hại...!Trần Chính Hào, anh ta không phải con người nữa.
Lâm Nhã tự hỏi bản thân vì sao lại ngu ngốc tin vào lời đường mật của tên đàn ông thối tha kia, sao có thể để tình yêu làm mờ mắt, để lúc này hối hận đã muộn màng.

Ngay cả gia đình, bạn bè đều không quan tâm và phản bội cô, cuộc sống của cô trở nên thật vô nghĩa...
Cửa phòng bất ngờ mở ra, Trần Chính Hào anh tuấn tiêu sái đi đến bên cạnh giường nhìn cô, ánh mắt vẫn tràn ngập yêu thương như thế, thậm chí còn có cả đau xót.
“Nhã, tuy không giữ được đứa bé, nhưng sau này chúng ta vẫn có thể sinh thêm một đứa nữa, em đừng quá đau lòng.”
Âm giọng trầm ấm ngọt ngào của anh lọt vào tai Lâm Nhã, cô chỉ thấy buồn cười.

Trước kia cô rất thích chất giọng dịu dàng này, nhưng bây giờ lại thấy thật ghê tởm.
Lâm Nhã thở sâu mấy hơi, gắng gượng ngồi dậy.

Thấy cô hơi nhúc nhích, Trần Chính Hào vội đưa tay ra đỡ cô, nói:
“Em muốn ngồi dậy làm gì? Người em hiện tại rất yếu có biết không?”
“Chính Hào, chúng ta bên nhau hơn năm năm rồi, anh định bao giờ sẽ cưới em?”

Câu hỏi đột ngột này làm Trần Chính Hào hơi ngẩn ra, sau đó cười bảo:
“Đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ lập tức kết hôn.”
Bàn tay mang theo hơi ấm sờ nhẹ lên khuôn mặt tiều tụy của Lâm Nhã, động tác này, quen thuộc như thế, nhưng lại làm cô cảm thấy chán ghét.

Nhịn xuống cảm giác buồn nôn, cô đột nhiên cười:
“Em còn tưởng anh đã cầu hôn Lâm Ngọc, em gái của em mà? Sao, hay anh định cưới cả hai?”
Lời này vừa ra, cánh tay đang đỡ lấy lưng cô rõ ràng hơi run rẩy, khuôn mặt mỉm cười ôn nhu của Trần Chính Hào cũng cứng lại.
“Em nói gì vậy? Anh không hiểu.”
“Chính Hào, em bán mạng vì anh đã năm năm rồi, anh chưa từng đề cập đến chuyện kết hôn.

Em bị Kim tổng cưỡng hiếp, anh ôm em an ủi, rồi sau đó lại vui vẻ hợp tác với ông ta, anh có biết em thấy buồn và nhục nhã thế nào không? Anh cho em uống thuốc phá thai, nói là thuốc bổ, không thấy mình độc ác chút nào sao? Anh cầu hôn em gái của em, rồi giờ lại nói dối, nói đợi em khỏi bệnh sẽ cưới em? Em biết mình sắp chết rồi, anh không cần giả vờ nữa, em chỉ muốn hỏi, rốt cuộc anh có từng yêu em không?”
Nói ra hết một loạt lời này, tim của Lâm Nhã giống như bị bóp nát, đau quá, ngực không khác gì bị người dùng dao khoét một lỗ to, còn đau hơn cả việc cô sảy thai và biết mình sắp chết.

Người cô yêu sâu đậm lại độc ác ra tay giết chết đứa nhỏ mới hơn ba tháng tuổi của họ, thậm chí còn cho cô uống thuốc độc mãn tính.

Cô nhiễm độc lâu quá rồi, cũng không biết khi nào sẽ trút hơi thở cuối cùng.
Nghe cô kể tội, khuôn mặt Trần Chính Hào trở nên có chút dữ tợn.
“Ai nói cho em biết?”
“Anh nghĩ là ai?” Lâm Nhã bật cười, trong mắt lại không có ý vui.
Bấy giờ Trần Chính Hào không trả lời câu hỏi của cô, có lẽ ngay từ đầu anh đã lợi dụng cô chứ không hề yêu.

Là em gái Lâm Ngọc đã nói cho cô biết tất cả mọi chuyện, chỉ để hả hê sung sướng trước sự đau khổ của cô.
Trước khi chết, cô thật sự rất muốn biết người mà mình yêu suốt năm năm qua liệu có từng một lần yêu cô không, nhưng sự im lặng từ anh đã làm cô chết tâm.

Anh chưa từng yêu cô, ha ha.

Lâm Nhã, anh ta chưa từng yêu mày!
Lâm Nhã mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: “Anh ra ngoài đi, em muốn ở một mình.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh giường mang theo vẻ mặt lạnh lẽo đáng sợ đứng lên rồi đi thẳng ra ngoài, không quên dập mạnh cửa để thể hiện sự tức giận của mình.

Lâm Ngọc sớm đứng bên ngoài chờ, thấy vậy có hơi sợ hãi nhìn anh:
“Em không cố ý, em chỉ muốn để cô ta biết người anh thật sự yêu là ai, anh biết mà, cô ta cũng sắp chết rồi…”
“Ừ, không sao.

Anh không trách em, chúng ta đi thôi.”
Hai người ôm nhau rời đi, bỏ lại Lâm Nhã cô đơn trong phòng bệnh.

Cô thất vọng với chính bản thân mình, thật sự ngu ngốc không cách nào hình dung.

Người xung quanh không có một ai là đối tốt với cô.

Bố mẹ từ nhỏ đã thương em gái hơn cô, bạn bè thì quay lưng phản bội, ngay cả bạn trai của cô cũng bị em gái cướp mất.
Tại sao? Tại sao lại đối xử với cô như vậy chứ? Lâm Nhã cắn chặt môi nhìn về phía cửa sổ bên cạnh giường, xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt, cô thấy được bóng dáng quen thuộc của người cô yêu và em gái đang quấn quýt không rời.
Cảm giác khó thở đánh úp tới, Lâm Nhã cắn chặt răng, loạng choạng đứng lên.

Cô đem mấy sợi dây truyền dịch đang cắm trên tay mình kéo mạnh ra, máu tươi theo động tác đó vẩy xuống sàn nhà, tạo thành những vệt đỏ loang lổ.

Đau lắm, nhưng không đau bằng lòng cô lúc này.

Cô sắp phải chết rồi, bị chính người yêu và em gái của mình giết chết.


Thế giới này thật nực cười làm sao...
Cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, Lâm Nhã mang theo một tay đầy vết máu đi dọc hành lang hướng ra bãi đỗ xe.

Nhiều người quay đầu nhìn cô, đều hoảng sợ tránh ra xa một chút. Cô không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào nữa.

Một người vừa bị người yêu và em gái phản bội, bị sảy thai, bị nhiễm độc mãn tính sắp chết, cả thể xác lẫn linh hồn đều chịu tổn thương quá nhiều, hiện tại còn có thể thế nào chứ?
Nhìn cặp tình nhân đang ôm ấp nhau trong góc tối, Lâm nhã không khỏi cười lạnh.
Muốn chết? Chúng ta cùng chết đi!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
*Truyện được up độc quyền trên noveltoon, những nơi khác đều là trang ăn cắp chất xám, xin đừng ủng hộ những trang ấy.

Cảm ơn mọi người*.

:\).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện