Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 17: Chương 17 : Gia Bảo



"Bác Tần."
"Cháu đến rồi sao?" Người được gọi là bác Tần ngạc nhiên pha lẫn vui sướng nhing Vũ Thiên.
"Vâng." Hôm qua Vũ Thiên đã goị điện đến nhắn trước với bác Tần, hôm nay Vũ Thiên dẫn mọi người tới võ quán.
"Cháu gái, cháu đã lớn và xinh đẹp thế này sao? Làm lão già này không nhận ra."
"Hì hì, bác cũng vẫn rất phong độ mà." Gặp lại người mà mình kính trọng trước nay, Vũ Thiên cũng rất vui.
"Chúng con chào sư phụ!" Âm thanh lớn vang lên phía sau lưng Vũ Thiên.
Tần Kiếm nghiêng đầu nhìn đội ngũ học sinh phía sau cô cháu gái: "Họ là những ngươic bạn mà cháu nói đấy hả?"
"Vâng." Vũ Thiên cười cười nhìn một chút căng thẳng trên gương mặt họ.
"Ta còn chưa dạy các cháu cái gì, sao đã gọi sư phụ? Nào các cháu vào phòng thay võ phục đi."
"Vâng."
Nhìn lũ trẻ bước đi, Tần Kiếm không khỏi nhìn Vũ Thiêncảm khái: "Ta thật muốn được trở lại tuổi trẻ quá đi thôi... Vũ Thiên,không biết giờ ta có thắng nổi cháu hay không nữa. Cháu không thay võphục sao?"
"Cháu đâu dám so với bác chứ! Chỉ là cháu muốn đi mua chút đồ ăn cho họ, lát nữa họ tập xong sẽ rất mệt.
Tần Kiếm dịu dàng nhìn Vũ Thiên nói: " Cháu đã trưởng thành, không còn là cô bé u buồn trước kia mà ta thấy nữa rồi."
"Vâng, bời vì cháu đã tìm được những người bạn thật sự..."
..................
"Này cô bé xinh đẹp, đi cùng bọn anh nhé?"
"Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra! Tên xấu xí như ngươi, ai mà thèm chứ!"
Bùi Đức híp mắt nguy hiểm nhìn con bé trước mặt, dám nói hắn xấu xí sao?
"Cô em không hiểu tình trạng của mình hiện tại sao?" Những tên phía sau Bùi Đức cũng cười ngả ngớn.

"Tao mà phải sợ lũ đầu đường xó chợ chúng mày sao? Khôn hồn thì chúng mày cút ngay đi, đừng để tao cáu."
Cô bé vẫn rất hùng hồn.
"Haha, con bé vắt mũi chưa sạch còn dám hăm dọa chúng tacơ đấy! Vậy thì hôm nay anh đây sẽ đích thân dạy cô em một bài học." Bùi Đức vươn tay ra định bắt lấy con bé kia nhưng chỉ nắm lại được vài sợitóc.
Gia Bảo - cô bé xinh xắn đang bị bắt nạt kia lách ngườitránh được móng vuốt của tên Bùi Đức nhưng không thoát khỏi những tênkhác. Cô bị 2 tên vạm vỡ giữ chặt 2 tay.
"Sao nào? Có giỏi thì mạnh miệng nữa đi."
"Phì!!" Gia Bảo không nói gì chỉ nhổ một bãi nước bọt lên mặt Bùi Đức. Haha, quá chuẩn!
"Mày..." Bùi Đức giờ này chẳng còn muốn thương hoa tiếc ngọc gì nữa, vung tay lên.
Bốp!
Cánh tay hắn vẫn ở trên cao, nhưng tiếng bốp mạnh mẽ kialại phát ra ở bên dưới. Bùi Đức quặn người ôm hạ bộ. Hắn... vừa bị GiaBảo đá mạnh vào phần dưới.
"Đánh... đánh chết nó cho tao..." Bùi Đức khó khăn ra lệnh cho đồng bọn.
"Cứu! Cứu tôi với!!!" Bấy giờ Gia Bảo mới thật sự hoảng sợ nhắm tịt mắt la toáng lên.
Sau 1 giây, 2 giây, 3 giây... không có gì xảy ra với mình, Gia Bảo he hé mắt nhìn.
Hai tên đô con vừa giữ chặt tay mình hiện đang nằm quayqua quay lại trên mặt đất như đau tim chuẩn bị đột tử. Gia Bảo ngẩngđầu, thấy một cô gái mặc áo phông đen, quần jean, tóc buộc đuôi ngựa,đội chiếc mũ lưỡi trai che qua mắt. Cô gái nhanh nhẹn tránh những đòncông kích từ bốn phía, tung người bay lên xuất ra những cú đá chuẩn xácvà tuyệt đẹp. Bao nhiêu tên tiến gần cô là bấy nhiẻu tên bị ngã xuống,trên mặt vẫn còn in vết giày.
Cho đến khi tất cả đều ngã xuống, tên Bùi Đức mới lồm cồm bò dậy.
"Mày... mày là...."
Vũ Thiên tháo mũ, khuôn mặt xinh đẹp yêu mị của cô làm cả lũ đang nằm dưới đất nín thở. Là thủ lĩnh Orient! Khuôn mặt cô ta vẫnkhiến người ta khó thở như thế.
"Không bắt nạt được học sinh Orient, mày lại đi bắt nạtmấy bé gái yếu đuối ngoài đường hả?" Vũ Thiên nhếch mép. Sao lần nào gặp bọn trường Thanh Long cũng chẳng có gì hòa bình tốt đẹp cả.
"Mày còn quản cả những chuyện lề đường thế này nữa à!" Bùi Đức không nhìn thẳng vào mắt cô, vì sợ mất ý chí chiến đấu.

"Đi đường gặp chuyện gai mắt thì ra tay thôi. Tao thậtkhông muốn nhìn thấy bọn mày một lần nào nữa." Chán ngán với cái lũ ducôn có sở thích bắt nạt những kẻ yếu hơn mình này. "Cho chúng mày 10s để biến khỏi đây, nếu không..."
Chưa kịp nói hết câu, dưới đất đã không còn một bóng người.
Gia Bảo ánh mắt sáng ngời nhìn nữ hiệp xinh đẹp trướcmắt, thấy cô quay đầu lại nhìn mình, Gia Bảo không khỏi thấy tự ti cùnghâm mộ. Trước nay ai gặp cô cũng khen cô xinh đẹp, tự soi gương cũngchưa thấy ai đẹp bằng mình, đến nay cô mới nhận ra cái cô có lại chưabằng một nửa của người ta....
"Không biết nên nói là cô dũng cảm hay ngu ngốc nữa."
Nghe Vũ Thiên lên tiếng, Gia Bảo đang trong trận ngơ ngác liền tỉnh lại.
"Dạ?"
"Cô hẳn là tiểu thư nhà giàu, vậy vệ sĩ của cô đâu?"
"Tôi... trốn nhà đi chơi một hôm..." Gia Bảo gãi đầu.
"Không có vệ sĩ, không có võ phòng thân, lại dám thách thức với bọn du côn. Gan rất lớn." Vũ Thiên cười nhẹ.
Thấy cô bé này nhìn lũ du côn không sợ sệt, tưởng cô có tuyệt kỹ võ công gì nên Vũ Thiên đứng lại xem, ai ngờ cô ấy lại kêu cứu...
"Hihi, cám ơn chị quá khen."
"..." Vũ Thiên không nghĩ đó là một lời khen.
Bất chợt Gia Bảo nhào đến ôm tay Vũ Thiên: "Chị xinh đẹpà, cảm ơn chị đã cứu mạng." Đôi mắt Gia Bảo long lanh: "Em tên là GiaBảo, học lớp 10 trường nữ sinh Mariana. Còn chị?"
Bất ngờ vị bị ôm tay, Vũ Thiên cố gỡ tay Gia Bảo, nói: " Lớp 12" Cô ấy chỉ nên biết cái này.
"Chị tên gì? Học trường nào?"
Vũ Thiên không đáp.
"Em... em muốn bái chị làm sư phụ."
"...."

"Em muốn trở nên mạnh mẽ để tự bảo vệ bản thân, không bịvệ sĩ kè kè đi theo nữa." Thấy cô không trả lời, Gia Bảo sợ cô từ chốinên gấp gáp nói.
Vũ Thiên cười. Chẳng phải cô cũng đã từng một lần đánhbại hết vệ sĩ của chính mình mới được bố mẹ đồng ý cho cô tự do khôngcần người bảo vệ sao?
Kéo tay Gia Bảo ra, Vũ Thiên nhìn cô bé xinh xắn này. Rất xinh xắn, hoạt bát đáng yêu, không có vẻ giả tạo kênh kiệu như những cô gái xinh đẹp khác mà Vũ Thiên từng gặp.
"Em muốn trở nên mạnh mẽ?"
"Vâng!"
"Vậy thì em có thể học võ tại nhu đạo quán Hàn Mai, phía kia." Vũ Thiên chỉ tay.
"Chị không dạy em sao?"
"Chị cũng học võ từ đó."
"Thật sao? Vậy em có thể gặp chị ở đó chứ?"
"Có thể."
"Wa..." Gia Bảo lại ôm chầm lấy Vũ Thiên, cô thật sự rấtsùng bái những nữ hiệp xinh đẹp trong phim, mà chị gái này hoàn toàngiống trong tưởng tượng của Gia Bảo.
"Tiểu thư!"
Hai người mặc đồ đen tiến tới đối Gia Bảo cung kính gọi.
"Sao các anh lại biết tôi ở đây?" Gia Bảo ngạc nhiên.
"Tiểu thư. Khi biết cô biến mất chúng tôi đã hỏi quản gia để tìm vị trí của cô trên GPS."
"Ahhh! Các người gắn cái thứ đó lên tôi từ khi nào vậy?"
"Đây là ý của phu nhân, xin tiểu thư trở về cùng chúng tôi." Giọng điệu cứng nhắc.
Gia Bảo nước mắt lưng tròng nhìn Vũ Thiên.
"Đừng nhìn nữa, trở về đi."
Thấy Vũ Thiên không có ý che chở mình, Gia Bảo xụ mặt quay đi.
"Chị... em có thể gọi chị là gì?"

Thấy biểu cảm đáng thương của Gia Bảo, Vũ Thiên đành lên tiếng: "Vũ Thiên là tên chị."
"Chị Vũ Thiên, hẹn gặp lại!" Khuôn mặt cô bé bừng sáng bước lên xe, không quên vẫy tay về phía Vũ Thiên.
Mỉm cười, cô tiếp tục đi mua bánh.
.........
Trở lại võ quán, Vũ Thiên cất bánh vào tủ lạnh rồi thay võ phục.
Khi cô bước ra, ngồi xuống vị trí, mấy người họ không kìm nổi quay đầu nhìn Vũ Thiên.
Aizzz... đúng là người xinh đẹp mặc gì cũng đẹp.
"Này này, không nghe ta nói hả?" Tần Kiếm cười cười nhìnlũ trẻ, bắt đầu dạy họ một số lý thuyết về taekwondo sau khi đã nói xong phần lễ.
Lớp học hôm nay chỉ có Vũ Thiên và họ, nhưng không khí học tập vẫn khá nghiêm túc.
Cho đến khi trời gần tối, mọi người cùng nhau ngồi ăn bánh tán gẫu, tâm trạng hào hứng.
"Học được mấy tiếng mà tôi thấy mình đã mạnh lên gấp đôi. Sao tôi không biết nơi này sớm hơn nhỉ!" Minh Huy vỗ đùi.
"Tôi thấy cậu vẫn ẻo lả như cũ, có khác gì đâu?" Diệp Tinh bĩu môi.
"Ê, cậu không xỏ xiên tôi thì không chịu được à?"
"Ừ đấy, có sao không Huy cô nương?"
"Cậu ra đây, chúng ta tỷ thí một ván!" Minh Huy tự tin đứng lên.
"Được thôi."
Mọi người không khỏi bật cười nhìn Minh Huy và Diệp Tinh ra sàn đấu.
"Các con học chiều, có thể đến vào sáng mai. Chỉ sợ tập xong không còn sức để đi học." Tần Kiếm nói.
"Không sao đâu sư phụ, chúng con hiện tại không còn nhiều thời gian."
"Vậy được, các con hãy có mặt tại đây vào 6h45' ngày mai."
"Vâng!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện