Chương 153: Q5 –VÔ ƯU – CHƯƠNG 152: BÒ GỖ
Q5 –VÔ ƯU – CHƯƠNG 152: BÒ GỖ
Editor: Luna Huang
Ai ai ai, tại sao là ta?
Khi Mặc Vô Ưu đẩy mắt kiếng gọng vàng một cái, đầy cõi lòng mong đợi quay đầu lại nhìn, Nhạc Ngũ Âm đột nhiên ngạc nhiên không nói gì, sỏa hồ hồ mở to hai mắt ——
Ách, tuy rằng vẫn có chút không biết rõ trạng huống, thế nhưng trực giác của phái nữ nói cho ngân gia biết, tuyệt đối không nên đáp ứng loại sự tình này…
“Thật tốt, vậy là ngươi đáp ứng rồi nga.” Thấy Nhạc Ngũ Âm không nói gì, Mặc Vô Ưu đột nhiên cũng rất vui mừng, “Cũng là ngươi tốt, mỗi lần ta để lão Cố Phong Trần đến giúp chút chuyện, bọn họ luôn luôn ra sức khước từ.”
“Ách?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt quay đầu.
Trong tầm mắt kinh ngạc của nàng, Cố Thất Tuyệt vừa rồi còn hữu khí vô lực, lúc này đã thối lui ra khỏi mười mấy trượng xa, ngay cả Lý Phong Trần từ trước đến nay núi cao hờ hững, cũng lộ ra vài phần biểu tình cảnh giác, thậm chí như có điều suy nghĩ đặt ngang kiếm chắn ở trước người…
Hình như rất không thích hợp, thấy phản ứng của hai người bọn họ, Nhạc Ngũ Âm đột nhiên hết hồn: “Chờ một chút, ta chưa…”
Không còn kịp rồi, Mặc Vô Ưu vui mừng đưa tay, cũng không thấy nàng có hành động gì, nhưng một đạo mực quang lóng lánh mà qua, trực tiếp ngăn lại năng lực hành động của Nhạc Ngũ Âm.
Ngay sau đó, vị chủ nhân của Mặc gia Thiên Công phường này, cứ như vậy nâng Nhạc Ngũ Âm lên, dễ dàng đặt nàng lên trên bò gỗ, sau đó rất tự hào lui ra phía sau vài bước, đẩy mắt kiếng gọng vàng một cái: “Rất tốt, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, hiện tại chỉ cần mở. . .”
Oanh!
Lời còn chưa dứt, toàn bộ Thiên Công phường lần thứ hai kịch liệt rung động, đỉnh chóp kết cấu từ nham thạch lay động rung lắc, từ từ xuất hiện mấy đạo liệt ngân, hơn nữa đã có đá vụn nổ vang rơi xuống.
“Tối đa một khắc đồng hồ.” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, “Vô Ưu, chúng ta phải bắt chặt thời gian.”
“Thu được rồi.” Mặc Vô Ưu khoanh tay, rất mau mắn nhìn Nhạc Ngũ Âm, “Chuẩn bị xong chưa? Kế tiếp, Ngũ Âm ngươi sẽ thể nghiệm. . .”
“Ta còn chưa chuẩn bị tốt.” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên rùng mình, “Chờ một chút, vì sao chúng ta không đổi Phương chân quân đến thử?”
Răng rắc!
Không còn kịp rồi, lời còn chưa dứt, Mặc Vô Ưu đã vươn tay, trên đuôi thanh ngưu bằng gỗ, răng rắc rung động vừa chuyển.
Trong sát na, thanh ngưu bằng gỗ nguyên bản không chút sứt mẻ, đột nhiên kỳ quái khẽ run lên, Phương Bất Phì chân quân vừa tránh được, lập tức lau mồ hôi lạnh, mang theo tử bào kiếm tiên sáng suốt lui về phía sau, đồng tình nhìn Nhạc Ngũ Âm trên bò gỗ
Vọng Thư Uyển
Cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi nga, đây là muốn, đây là muốn nổ tung sao?
Nhạc Ngũ Âm bị cố định trên bò gỗ, nghe trong bụng bò gỗ truyền tới thanh run ong ong, đột nhiên liền không nhịn được lệ rơi đầy mặt, ô ô ô, không nên như vậy, vì sao mỗi lần bị thương luôn luôn. . .
Phanh!
Lời còn chưa dứt, bò gỗ run rẩy đột nhiên xông về phía trước, Nhạc Ngũ Âm kinh đến hoa dung thất sắc, cơ hồ là theo bản năng đưa tay, nắm chặt hai sừng trâu.
Nàng chưa kịp phản ứng, bò gỗ xông ra trước đột nhiên lại chấn động, thân thể khổng lồ vừa lui về phía sau, thiếu chút nữa làm Nhạc Ngũ Âm văng ra ngoài.
Không sai, giờ này khắc này, ngay vẻ mặt dại ra của tất cả mọi người, con thanh ngưu bằng gỗ này, cố định tứ chi làm điểm tựa, mượn các khớp linh hoạt, thân thể bắt đầu trước trước sau sau chấn động đung đưa. . .
Lay động còn chưa tính, vấn đề là thời gian lay động như vậy, cơ quan trong bụng của nó răng rắc rung động, ngay sau đó một thanh âm vui vẻ tràn ngập đồng thú, cứ như vậy vang lên ——
“Ba ba của ba ba gọi gia gia, ma ma của ba ba gọi nãi nãi, đệ đệ của ba ba gọi kêu thúc thúc, ba ba của ma ma gọi ngoại công, ma ma của ma ma gọi ngoại bà, đệ đệ của ma ma gọi cữu cữu. . .”
(Luna: 😀 thú nhún)
Ta là ai? Ta ở đâu? Ta muốn làm cái gì?
Hai mắt của Nhạc Ngũ Âm đăm đăm ngồi trên bò gỗ, rất có tiết tấu lung lay lắc lắc, bên tai truyền đến đồng dao vui sướng, cảm giác mình thật giống như về tới sinh hoạt lúc nhỏ: “Chờ một chút, không phải nói rất nguy hiểm sao, vì sao hiện tại biến thành. . . Ách, còn có một loại cảm giác xấu hổ?”
“Ai nói với ngươi rất nguy hiểm?” Cố Thất Tuyệt đứng ở bên cạnh, hữu khí vô lực phổ cập khoa học cho nàng, “Vô Ưu làm thư linh của《 Mặc Tử 》, am hiểu chế tác các loại đồ vật tinh xảo, phát minh của nàng làm sao có thể nguy hiểm?”
“Vậy, vậy quân thượng các ngươi vừa rồi tránh cái gì?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt.
“Chúng ta tránh, là bởi vì phát minh của Vô Ưu, bình thường có một chút công năng.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, “Tỉ như nói đầu của con bò gỗ này, ngoài công năng thoát thân ra, nên còn nghĩ đến. . .”
“Đúng vậy, ta suy tính Sơ Sơ các nàng cần.” Mặc Vô Ưu rất tự hào đẩy mắt kiếng gọng vàng một cái, “Sơ Sơ các nàng chính là thời gian học kiến thức, thông qua lắp đặt đá ghi âm trong con bò gỗ, có thể mượn đồng dao dạy nhạc. . . Ân, có phải rất chu đáo hay không?”
Ách, không biết nên nói cái gì, bằng không chém người được chứ?
Nhạc Ngũ Âm rất im lặng nhìn đối phương, sửng sốt nửa ngày, nhịn không được yếu nhấc tay: “Chúng ta đây, cần mượn còn bò gỗ này trợ lực chạy thế nào?”
Oanh!
Lời còn chưa dứt, Thiên Công phường lần thứ hai kịch liệt rung động, vết nứt trên đỉnh chóp dường như mạng nhện, khuếch tán, tiếng gầm gừ dữ tợn hung tàn, chính xuyên thấu qua vết nứt truyền vào, quanh quẩn tàn bạo ở trên hư không.
“Vô Ưu, nắm chặt thời gian.” Cố Thất Tuyệt ngẩng đầu nhìn một mắt.
vongthuuyen.com
“Hiểu.” Mặc Vô Ưu rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, xuất ra cờ lê mang theo người, lại chui vào dưới đáy bò gỗ, “Nếu gấp, vậy sẽ phải nhanh chóng hấp thụ linh khí tốc độ hơn.”
“Nhanh?” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên có loại bất minh cho nên khẩn trương.
Sau một khắc, nàng chưa kịp phản ứng, Mặc Vô Ưu đã ở dưới đáy bò gỗ, dùng cờ lê khống chế một ốc vít của cơ quan, răng rắc rung động liên tục chuyển động.
Phanh!
Trong sát na, bò gỗ đột nhiên điên cuồng gia tốc, tốc độ lay động trước sau càng lúc càng nhanh, Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, nắm chặt sừng trâu, cả người đều dán tại trên lưng bò, chỉ cảm thấy cháng váng đầu hoa mắt.
“Bắt đầu, sắp khởi động.” Mặc Vô Ưu từ dưới đáy bò gỗ chui ra, ngay sau đó nhảy lên.
Không thành vấn đề, Cố Thất Tuyệt cùng Lý Phong Trần lập tức nhảy lên lưng bò, sau đó là Phương Bất Phì chân quân cùng tử bào kiếm tiên, cũng may con bò gỗ này đủ rộng, dĩ nhiên ngạnh sinh sinh chen được nhiều người như vậy.
Oanh oanh oanh, hầu như đồng thời ở nơi này, toàn bộ đỉnh chóp của Thiên Công phường đã hé ra, đá vụn dường như mưa sa rơi xuống, một khối đá lớn cơ hồ là quét qua bò gỗ, đánh cho đồ vật bên cạnh nát bấy.
“Tất cả đều ôm chặt bò gỗ.” Mặc Vô Ưu rất nghiêm túc nhắc nhở.
“Nga. . .” Cố Thất Tuyệt nhìn xung quanh hình như không có vật cố định gì, suy nghĩ một chút trực tiếp vươn tay, từ phía sau ôm hông của Nhạc Ngũ Âm.
“A!” Cảm giác được nhiệt khí trên vòng eo truyền tới, Nhạc Ngũ Âm không khỏi thở nhẹ một tiếng, má ngọc nhất thời ửng đỏ.
Bất quá rất nhanh, nàng sẽ không có thời gian xấu hổ nữa, bởi vì lúc này, tốc độ lay động của thanh ngưu càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng hầu như hóa thành hư ảnh, để cho nàng choán đến trước mắt một mảnh hoa, không tự chủ được lộn vào trong lòng Cố Thất Tuyệt.
Phanh phanh phanh, phanh phanh phanh, trong kịch liệt lay động, các khớp của chân bò răng rắc rung động, từ từ xuất hiện vết nứt, phảng phất tùy thời cũng sẽ gãy, nhưng linh khí trong không khí chung quanh, tất cả đều bị miệng bò hé ra hợp lại hấp thu.
Kèm theo linh khí tràn ra tới, mực quang trên bò gỗ càng ngày càng chói mắt, từ từ bao phủ toàn bộ thân bò ở bên trong, Mặc Vô Ưu đột nhiên đẩy mắt kiếng gọng vàng một cái, nghiêm túc nói: “Nắm chặt, chúng ta phải. . .”
Oanh!
Trong điện quang hỏa thạch, đỉnh chóp Thiên Công phường văng tung tóe, nham thạch mảnh nhỏ như mưa sa bay ra, ba cái miệng rắng dữ tợn thật lớn mở ra bỗng nhiên chui vào, răng nanh trắng hếu sắc bén tàn bạo, trước lúc bò gỗ sắp chạy trốn, trực tiếp hung ác cắn lên ——
“Thư linh, còn muốn chạy, thật cho rằng bổn ma không ngờ tới sao?”
Bình luận truyện