Chương 39: Q2 – ĐÔNG HẢI HỮU TIÊN HỘI – CHƯƠNG 38: HÌNH NHƯ CHỖ NÀO ĐÓ KHÔNG ĐÚNG
Q2 – ĐÔNG HẢI HỮU TIÊN HỘI – CHƯƠNG 38: HÌNH NHƯ CHỖ NÀO ĐÓ KHÔNG ĐÚNG
Editor: Luna Huang
“Học tập cho giỏi, kiên trì bền bỉ…”
“Thời gian, giống như là hải miên dặm thủy, chen chen luôn sẽ có…”
“Không thể ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, coi như là mỗi ngày bận rộn nữa, cũng phải chừa nhín chút thời gian hoàn thành công khóa…”
Sau nửa canh giờ, Cố Thất Tuyệt trong toái toái niệm, rốt cục đến Sơn Hà đảo.
Mọi người đều nhảy lên bãi biển, có người ngự kiếm cí người giá ngự linh thú, dọc theo tùng lâm chạy sau nửa canh giờ, đã tới đất trống bên cạnh hồ thanh sắc, sau đó đều tự lấy trướng bồng mang theo ra, đặt ở nơi này để ở tạm thời.
Cố Thất Tuyệt cảm giác bệnh viêm tai giữa của mình rất nghiêm trọng, cần một chỗ yên tĩnh, nên lựa chọn doanh địa phía ngoài nhất, Sơ Sơ các nàng sao cũng được, liền ở cùng Nhạc Ngũ Âm… Ân, thuận tiện nói một tiếng, Nhạc Ngũ Âm tiểu tỷ tỷ lại chép sao đến quá nửa đêm, lúc này mới rất lòng chua xót thổi đèn ngủ.
Suốt đêm không nói chuyện…
Sáng ngày thứ hai, bích không tinh lãng vạn lý vô vân, Nhạc Ngũ Âm rất tự giác rời giường trước thời gian, lão lão thật thật chép một trăm lần《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》trước, lại đắp kín mền cho Sơ Sơ các nàng, lúc này mới bưng cổ tay đau nhức ra trướng bồng.
Sáng sớm dưới ánh sáng mặt trời kim sắc, nàng vung gáy ngọc trắng nõn như thiên nga lên, lười biếng xoay xoay vòng eo, dịu dàng nắm chặt eo thon nhỏ, khó có thể tin mềm mại ngửa ra sau, đường cong tốt đẹp vô hạn, dưới ánh mặt trời nhìn một cái không sót gì.
Bang bang phanh, kết quả là, cách đó không xa bay lên không mấy đạo đạo kiếm quang, nhất thời tâm thần thất thủ, tất cả đều tiếp nhị liên tam đánh trên vách đá.
“Không liên quan đến ngân gia.” Nhạc Ngũ Âm le cái lưỡi nhỏ một cái, mau trốn ra doanh địa đi tìm chút ốc để nấu canh, kết quả vừa đến cạnh biển không bao xa, liền thấy Cố Thất Tuyệt đang ngồi ở trên đá ngầm, chống một cây dù khổng lồ, rất manh nhìn hải triều xích hồng sắc.
“Ách, quân thượng, ngươi cầm dù làm gì?” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được vươn tay, quơ quơ ở trước mặt hắn.
“Bổn quân đang cảm ứng vị trí của trữ tàng thất.” Cố Thất Tuyệt trầm mặc một hồi mới chậm rãi trả lời, “Thế nhưng, bổn quân sợ nước biển sẽ làm ướt sách, nên mang theo dù.”
Bệnh tâm thần thật là đáng sợ….
Vọng Thư Uyển
Nhạc Ngũ Âm rất im lặng há hốc mồm, đột nhiên phát hiện không biết ở đâu ra nhiều thứ để mắng chửi lại không biết nên mắng từ đâu, nên thẳng thắn không mắng: “Hảo hảo hảo, như vậy, quân thượng ngươi cảm ứng được vị trí của trữ tàng thất chưa?”
“Là ở chỗ này.” Cố Thất Tuyệt giơ tay lên, chỉ chỉ ngoài khơi phương xa, “Nhưng khí tức của tàn trang rất yếu, vô pháp nhận thấy được vị trí chính xác, tựa hồ bị cái gì cản trở.”
“Có lẽ là bị nham thạch cản trở.” Nhạc Ngũ Âm giữ cằm suy nghĩ một chút, “Bất quá không có việc gì, nếu như phía dưới này thật sự có tàn trang, chờ mấy ngày nữa hỏa sơn đáy biển phun trào, tàn trang rất có thể sẽ cùng dị bảo đồng thời xuất hiện.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang gật đầu, rồi lại như có điều suy nghĩ xoay qua chỗ khác.
Cách hai bên trái phải của bọn hắn không xa, tam yêu Sư Đà sơn bị sái cổ chính ngồi xổm trên bờ cát, vây bắt một cây cự mộc trăm năm, thở hổn hển liên tục quơ đao, chặt bỏ vụn gỗ tảng lớn tảng lớn.
“Lão Kim các ngươi đang làm gì thế?” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được yếu yếu nhấc tay.
Không trả lời, tam yêu Sư Đà sơn bị sái cổ liên tục quơ đao, cự mộc trăm năm bị vây quanh chém nửa ngày, tròn qua nửa canh giờ, cuối cùng đem cự mộc chẻ thành hai cây trường điều dài đến hơn mười cũng chỉ có to bằng ngón tay.
“Hô, hoàn thành.” Kim bằng đại thánh lau lau đầu đầy mồ hôi, lúc này mới có thời gian trả lời, “Mấy người chúng ta không có tiền a, mua không nổi pháp khí chuyên dụng cho tiên hội, nên chỉ có thể tự mình động thủ.”
“Pháp khí?” Cố Thất Tuyệt cùng Nhạc Ngũ Âm hai mặt nhìn nhau, nhìn hai cây trường điều trên bờ cát, trái lại liên tưởng tới những pháp khí ngày hôm qua thấy ở trên thuyền, còn giống như thực sự là rất nhiều tu chân giả đều mang.
“Vấn đề là, đây rốt cuộc là dùng để làm cái gì?” Nhạc Ngũ Âm có chút buồn bực, vây bắt trường điều vòng vo nửa ngày, nhịn không được lẩm bẩm.
“Đây là dùng để lấy bảo trên tiên hội.” Kim bằng đại thánh rất kiên nhẫn giải thích cho nàng, “Nói như thế nào đây, Ngũ Âm đại nhân người cũng biết, lúc hỏa sơn đáy biển bạo phát, dị bảo thượng cổ cũng sẽ phun ra khỏi di tích, nhưng ở đây còn có một vấn đề rất vướng tay chân. . .”
“Vấn đề?” Nhạc Ngũ Âm mở to hai mắt, đột nhiên phản ứng kịp, “Ngươi là nói, thời gian hỏa sơn đáy biển phun trào, ngoài khơi ôn độ sẽ rất cao?”
“Không phải là cao lắm, là cao đến kinh người.” Kim bằng đại thánh nghiêm mặt nói, “Căn cứ ghi chép của quá khứ, mỗi lần tiên hội mở ra, hỏa sơn đáy biển phun trào đồng loạt, dẫn đến phương viên mấy trăm dặm ngoài khơi tất cả đều dường như bị nấu sôi, khắp nơi đều là bọt biển xích hồng sắc, ôn độ cao tới hơn một nghìn độ.”
“Không sai.” Thanh mao sư vương đã ở bên cạnh nói bổ sung, “Mà khi đó, dị bảo thượng cổ ngay trong biển, theo nước biển bị đun sôi mà phập phồng bốc lên, vấn đề ở chỗ, sương mù dày đặc che cản đại bộ phận đường nhìn, ôn độ nước biển lại cao đến kinh người, coi như là tu chân đại năng muốn đi vào vớt dị bảo cũng sẽ ở một cái chớp mắt đã bị đun chín rồi.”
vongthuuyen.com
“Nên?” Nhạc Ngũ Âm nghe đến mục trừng khẩu ngốc.
“Nên, phải sử dụng pháp khí đặc chế.” Kim bằng đại thánh vươn móng vuốt, xốc hai cây trường điều trên đất lên, “Lúc tiên hội mở, ngoài khơi sôi trào, những tu chân giả sẽ dùng loại pháp khí này vào biển trong vào biển, chỉ cần đụng tới dị bảo là có thể cấp tốc gắp nó lên.”
(Luna: Há há đũa khổng lồ được xem là pháp khí)
“Nguyên lai là như vậy a, trách không được các ngươi phải chế tác pháp khí dài như vậy.” Nhạc Ngũ Âm rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, thế nhưng loáng thoáng lại cảm thấy, hình như ở đâu đó không đúng lắm.
“Cũng vì như vậy, Mịch Bảo tiên hội còn có tên khác.” Kim bằng đại thánh lại chăm chú giới thiệu, “Bởi vì dị bảo thượng cổ từ đáy biển tuôn ra, tu chân giả lại phải dùng loại pháp khí đặc chế này vớt lên, do đó Mịch Bảo tiên hội Sơn Hà đảo cũng bình thường được gọi là ——Hải Để Lao tiên hội.”
“Hải Để Lao tiên hội. . .” Nhạc Ngũ Âm niệm mấy lần, cảm thấy tên này hình như rất chuẩn xác, thế nhưng vì sao luôn cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng.
“Đó chính là nói. . .” Cố Thất Tuyệt lúc này đột nhiên mở miệng nói, “Có thể có được dị bảo hay không, một phải xem vận khí, hai phải xem loại pháp khí này?”
“Không sai.” Tam yêu Sư Đà sơn bị sái cổ chỉnh tề thở dài, “Pháp khí càng tốt, lại càng chịu được nhiệt độ cao, phạm vi trong biển cũng lớn, nhưng vấn đề là chúng ta quá nghèo, như loại cổ trăm năm mộc chế tác thành này phỏng chừng không được chỉ chốc lát liền nóng đến không cầm được.”
Không nên nhắc nghèo, nhắc tới nghèo, Nhạc Ngũ Âm cũng lòng chua xót a, không nhịn được thầm nói: “Ai ai ai, nói như vậy, Mạc Vô Ngân của Thần Lâu tiên thành kia nhất định có thể dự bị pháp khí rất thượng đẳng?”
“Khẳng định a.” Kim bằng đại thánh mãn nhãn ước ao, “Tên kia đầu thai thật tốt, vừa sinh ra ở ngay đích đến rồi, dùng đầu gối nghĩ cũng biết, cha hắn Mãng Long chân nhân sớm dự bị xong. . .”
“Tới rồi.” Cố Thất Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu.
“A, cái gì tới?” Nhạc Ngũ Âm cùng tam thánh Sư Đà sơn trong mờ mịt.
Nhưng gần trong nháy mắt, nguyên bản trên mặt biển bình tĩnh chợt nhấc lên cơn sóng gió động trời, cao tới mười mấy trượng nộ trào, dường như núi cao nổ vang nghiền ép mà đến, dường như muốn nghiền nát toàn bộ Sơn Hà đảo.
“Cái gì?” Giờ khắc này, toàn bộ tu chân giả trên đảo đều bị kinh động, sanh mục kết thiệt quay đầu trông lại.
Dưới ánh mặt trời xích sắc, hải triều cuồng bạo rung động, sóng dữ bay lên trời, hội tụ thành một cái yêu giao như thực chất, như mãng tự long, một sừng xích mang lóng lánh, chợt dương nanh múa vuốt, bạo ngược rít gào ——
“Cuồng đồ phương nào, dám can đảm lấn Thần Lâu tiên thành ta, tốc tốc đi ra chịu phạt!”
Bình luận truyện