[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 1 - Chương 15



Đứng trước cửa phủ Huệ Quốc công chúa trong truyền thuyết, ba người đều có chút kinh ngạc.

Triều đại này tuy rằng đối xử với phò mã không ra làm sao nhưng đối với công chúa vẫn là đãi ngộ hạng nhất. Ngoại trừ công chúa gả tới nơi tái ngoại xa xôi, phủ đệ các công chúa khác phần lớn đều được xây trong khu quý tộc, khu quan trạch, dù tính không tốt cũng ở trong khu thổ hào phú thương, nhưng giống phủ Huệ Quốc công chúa xây dựng ở ngoại thành vắng vẻ, xung quanh không có nhà nào thì lại là chuyện lạ.

Triển Chiêu nhìn quanh bốn phía: “Nơi này không phải phụ cận hoàng lăng sao?”

Triển Chiêu sớm đã lượn khắp ngóc ngách kinh thành, nơi này tuy nói là gần Hoàng lăng, kỳ thật cũng không phải nơi chôn cất hoàng tộc Triệu thị, chỉ là một nơi để thành viên hoàng tộc lui tới tế bái. Ở đây người qua lại ít ỏi, ngay cả bần hàn dân chúng cũng không tới, càng đừng nói tới vương công quý tộc, hàng năm chỉ có thời điểm tế tổ mới náo nhiệt được vài ngày.

Bạch Ngọc Đường nhìn tường vây có chút mục nát, cúi đầu hỏi Triệu Trăn: “Nơi này thật sự là phủ công chúa?”

Triệu Trăn dùng lực gật đầu: “Ngươi phải biết, đây là phủ Hoàng thượng ngự ban cho công chúa, không bình thường mới là bình thường!”

Bạch Ngọc Đường: “…”

Lời này rõ ràng không có bất cứ liên quan nào tới luật nhân quả, nhưng cẩn thận nghĩ lại cư nhiên cảm thấy rất có đạo lý…

Triển Chiêu tiến lên gõ cửa, vểnh tai nghe ngóng, bỗng nhiên ‘viu’ một tiếng trở lại bên cạnh Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường.

“Có người đến!”

Bạch Ngọc Đường nhướn mày nhìn hắn: xác định đang đến là người không phải quỷ chứ?

Triển Chiêu lườm hắn một cái: có Bao đại nhân trấn thủ Khai Phong phủ, yêu ma quỷ quái nào dám làm càn!

Hai người mắt đi mày lại bỗng cảm thấy ống tay áo bị giật giật, Triệu Trăn ngửa đầu nhìn cả hai, cánh tay trắng nõn chỉ chỉ về phía trước.

“Con quỷ kia, đã chờ chúng ta thật lâu.”

Hai người giật mình, chỉ thấy cửa phủ công chúa hé mở, một thanh y (áo xanh) lão đầu gầy gò đang đứng.

Hai cánh tay như hai cành củi khô, cầm cái đèn lồng trắng, ánh lửa leo lét, lão đầu nhếch miệng cười, vẻ mặt kia nói không nên lời không có hảo ý. Lão hơi khom lưng, xương cốt cơ hồ phát ra tiếng ‘rắc rắc’, tay lão hướng vào bên trong, miệng u u nói: “Khách quý đăng môn, khách quý đăng môn, khách quý đăng môn…”

Ba người: “….”

Nơi này thật sự không phải quỷ ốc?

***********

Tiến vào trong viện, ngược lại không quá âm trầm.

Hoa cỏ không quá tươi tốt, nhưng không có cỏ dại, có thể thấy có người trường kỳ cẩn thận xử lý. Người hầu đều mặc quần áo trắng, đi tới đi lui đều không phát ra tiếng động, bộ dạng cúi đầu trật tự an tĩnh. Cả tòa công chúa phủ không một chút sắc thái tươi sáng, giống như đang xử lý việc tang lễ…?

Ba người liếc nhau, đồng thời nghĩ tới mẫu thân Lâm Lang vừa qua đời.

Bà bà (mẹ chồng) nhà mình qua đời, công chúa tuy rằng không cần để tang nhưng cũng không diện đồ xanh đỏ lòe loẹt khiến người chán ghét.

Nha hoàn dẫn đường đưa ba người tới phòng khách, Huệ Quốc công chúa đã chờ sẵn ở bên trong.

Huệ Quốc công chúa một thân cung trang trắng tinh, mộc mạc không chút xa hoa. Trang sức trên người một cái cũng không có, trên mặt có một lớp phấn mỏng, dung nhan so với người cùng trang lứa già hơn rất nhiều. Nàng ta thanh lãnh ngồi ở chỗ cao, sống lưng thẳng tắp, có vẻ thập phần chất phác lại nghiêm túc.

Chỉ dựa vào bề ngoài, ngươi tuyệt đối sẽ không tin, nàng từng là cô nương bị nuông chiều thành hư.

Nhìn thấy Triệu Trăn, Huệ Quốc công chúa đỡ nha hoàn, động tác tiêu chuẩn hành lễ: “Thái tử điện hạ đêm khuya tới chơi, không biết có chuyện gì sao.”

Huệ Quốc công chúa thanh âm rất trầm, Triệu Trăn gãi gãi mũi, cảm giác hình như mình không được hoan nghênh.

Triệu Trăn hoàn lễ: “Sự tình có liên quan tới Lâm phò mã, quấy rầy hoàng tỷ thật là bất đắc dĩ.”

Nghe thấy ba chữ ‘Lâm phò mã’ Huệ Quốc công chúa biểu tình đông lạnh rốt cuộc có biến hóa: “Hắn, làm sao?”

Triệu Trăn thô sơ giản lược kể lại sự tình đã xảy ra, sắc mặt Huệ Quốc công chúa càng ngày càng trắng, đồng tử hơi co lại, phi thường khiếp sợ.

Công chúa hít sâu một hơi thở dài: “Ta không biết, từ khi công bà (cha mẹ chồng) mất, ta chưa từng gặp lại hắn.”

Triển Chiêu sửng sốt: “Phụ thân phò mã cũng đã qua đời?”

Công chúa nhếch miệng, thấp giọng nói: “Chỉ chậm hơn bà bà hai ngày, tang lễ của bà bà còn chưa xong xuôi, công công liền….” Công chúa u sầu thở dài: “Từ đó về sau, phò mã liến tránh gặp mặt ta, ta biết, hắn đang oán ta…”

Công chúa đứng lên đi hai bước, đưa lưng về phía mọi người: “Ta chỉ biết, hắn đưa linh vị công bà đặt ở Vãng Sinh Tự tại ngoại thành, mỗi ngày đều có cao tăng tụng kinh, hắn đều tới đó tế bái. Các người muốn tìm hắn, tới chỗ đó tìm đi…”

Đẫy rõ ràng là muốn tiễn khách.

Mọi người theo bản năng nhíu mày, cảm giác không đúng chỗ nào đó, lại nhất thời không nghĩ ra được.

Triệu Trăn bỗng nhiên đứng dậy nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta tới Vãng Sinh tự!”

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường sửng sốt: Triệu Trăn định làm gì, cái gì cũng đều chưa hỏi ra, không đầu không đuôi đã muốn đi?

Thấy Triệu Trăn nháy mắt ra hiệu, nhìn về phía gót hài lộ ra khi công chúa bước đi, đó là một đôi giày võ màu đen!

Điện quang hỏa thạch, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngộ ra, Triển Chiêu vươn tay ôm lấy Triệu Trăn, Bạch Ngọc Đường ỷ vào trí nhớ tốt, dựa theo đường đi vào lúc trước chạy trở về. Triển Chiêu ôm Triệu Trăn đuổi kịp, một trắng một đỏ hai thân ảnh như du long lách mình. Ba người hành động quá đột ngột, tất cả mọi người không kịp phản ứng, vẫn là Huệ Quốc công chúa lấy lại tinh thần đầu tiên, hô to một tiếng: “Người tới a!”

Nguyên bản chất phác công chúa giống như đổi thành một người khác, một phen xé rách cung váy phiền phức, bên trong lại mặc sẵn y phục dạ hành!

Nguyên bản người hầu quy củ im lặng cũng lộ ra tướng mạo sẵn có, một đám chộp lấy đao kiếm đuổi theo không rời.

Nhưng động tác của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quá nhanh, cộng thêm đêm tối yểm hộ, rất nhanh trong rối loạn biến mất vô tung vô ảnh.

Công chúa giả hung hăng vung kiếm: “Đều tìm kỹ cho ta, bọn họ khẳng định chưa rời khỏi công chúa phủ!”

Cách đó không xa, Triệu Trăn ôm một đao một kiếm ngồi xổm trong khe hở hòn giả sơn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bởi vì dáng người rất cao, chỉ có thể mất tự nhiên treo ở mặt trái hòn giả sơn. Bạch Ngọc Đường hai chân chống lên vách núi, một tay ôm Triển Chiêu, hết sức chuyên chú nhìn trời cao. Triển Chiêu vốn một mình đứng rất ổn định, bỗng nhiên bị Bạch Ngọc Đường kéo một phen, cả người dựa sát vào người Bạch Ngọc Đường, chóp mũi đều là mùi lãnh hương đặc hữu trên người hắn, thiệt khó xử nha ~~~

Triển Chiêu lỗ tai đỏ hồng giãy dụa: “Bỏ tay ra, ta tự đứng vững được!”

Bạch Ngọc Đường biểu tình nghiêm túc: “Miêu nhi đừng nháo! Bạch sắc rất dễ khiến người chú ý, cho ta mượn quần áo của ngươi che chắn.”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, cảm giác có lý, vì thế đổi một tư thế thoải mái ngoan ngoãn nằm sấp lên người Bạch Ngọc Đường, thật sự bất động…

Cứ như vậy, Bạch Ngọc Đường ôm, Triển Chiêu nằm sấp, quả thật lâu thật lâu thật lâu sau, bỗng nhiên Triển Chiêu nói —

“Nha, ngươi gọi ai là Miêu nhi hả?! còn nữa quần áo hồng sắc (đỏ) cũng thực dễ khiến người khác chú ý có biết không!”

Rốt cuộc mới phản ứng lại. ╮(╯_╰)╭

Triệu Trăn ôm một đao một kiếm, ngồi ở chân hòn giả sơn thở dài: “Này, người cũng đi rồi, hai người còn muốn ôm nhau bao lâu nữa?!”

Triển Chiêu tìm điểm dừng chân, nhảy xuống trước hòn giả sơn, rồi hung hăng giẫm giẫm lên vạt áo Bạch Ngọc Đường.

Vạt áo trắng tinh của Bạch Ngọc Đường xuất hiện mấy dấu chân đen xì, không hiểu sao có chút chột dạ, cũng bám hòn giả sơn nhảy xuống.

Triệu Trăn trả đao trả kiếm cho hai người: “Hiện giờ làm gì đây?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Ra ngoài trước đi, ta nhớ rõ đường, nếu nàng ta muốn chúng ta tới Vãng Sinh tự, vậy chúng ta đi xem xem.”

Triển Chiêu sờ cằm: “Các ngươi đoán xem, Bao đại nhân có thể ở đây không?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Nơi này quá lớn, tìm người khó khăn.”

Triệu Trăn chậc lưỡi: “Có Thừa Ảnh ở đây thì tốt rồi, hắn tương đối am hiểu tìm người và trốn miêu miêu.”

**************

Khai Phong phủ vẫn vô cùng náo nhiệt, hôm nay có chút quạnh quẽ.

Cuộc sống 7 năm lưu lạc khiến Lý phi ma bệnh quấn thân. Lý phi không giống Triệu Trăn, Triệu Trăn đang trong thời kỳ phát triển, chỉ cần tỉ mỉ điều dưỡng, tiểu bệnh tiểu đau rất nhanh có thể trừ bỏ tận gốc. Còn Lý phi thì tương phản, hồi trẻ sống trong sung sướng an nhàn, hiện tại tuổi cao, hồi phục sức khỏe so với bình thường chậm hơn rất nhiều. Công Tôn cho nàng một thời gian biểu điều dưỡng ăn uống ngủ nghỉ hợp lý, muốn nàng ngủ sớm dậy sớm, làm vận động thích hợp, dinh dưỡng cân đối, duy trì tâm tình vui vẻ.

Lý phi là nữ nhân trí tuệ, thấy Triệu Trăn đi mà không về, liền biết bên ngoài khẳng định xảy ra chuyện, khó tránh khỏi trong lòng thấp thỏm.

Lý phi ngủ không được, tựa vào bên giường nhẹ nhàng thở dài: “Trăn Nhi, sao còn chưa về…”

Lúc này, một tiểu nha hoàn mặt tròn xoe bưng chén thuốc đi vào, trong trẻo nói: “Nương nương, thuốc an thần nấu xong rồi.”

Lý phi bởi vì không nhìn thấy, nên những giác quan khác đặc biệt linh mẫn, sau khi đi vào giấc ngủ lại càng phi thường dễ tỉnh, mỗi buổi tối đều dựa vào thuốc an thần mới có thể ngủ được. Thuận tay tiếp nhận bát thuốc từ tay nha hoàn, khe khẽ thở dài: “Tiểu nha đầu, ngươi bao nhiêu tuổi?”

Tiểu nha hoàn nháy mắt mấy cái: “Nhớ không được, còn chưa hiểu chuyện đã bị cha mẹ bán cho tú bà, may mắn có người tốt thu dưỡng ta.”

Lý phi vươn tay sờ sờ tiểu nha hoàn: “Sờ khung xương, chắc khoảng mười lăm mười sáu tuổi đi…”

Tiểu nha hoàn giống như cảm thấy ngứa, cười né tránh: “Nương nương mau uống thuốc đi, để lạnh càng đắng.”

Lý phi bưng bát thuốc không nói lời nào, vẻ mặt tựa hồ có chút thương cảm cùng tiếc hận.

Tiểu nha hoàn ngẩn người: “Nương nương ngài làm sao vậy?”

Lý phi thở dài: “Mười lăm mười sáu tuổi, lại biết dùng độc giết người, người thu dưỡng ngươi, không phải người tốt.”

Tiểu nha hoàn biến sắc: “Nương nương, ngươi nói cái gì vậy, cái gì giết người?” giọng nói tiểu nha hoàn vẫn mềm mềm, nhưng biểu tình trên mặt đã triệt để thay đổi. từ trong lòng rút ra một con dao, lưỡi dao rõ ràng có bôi thuốc độc, ánh mắt nàng cũng hiện rõ sự độc ác…

Tiểu nha hoàn tay cầm dao thực ổn định, không có khả năng là lần đầu tiên giết người.

Lý phi buông chén thuốc ấm xuống, lắc đầu: “Nha đầu ngốc, ngươi hầu hạ ta lâu như vậy, chẳng lẽ không biết mũi và lỗ tai ta đặc biệt thính? Ngươi bỏ thêm gì vào thuốc an thần, vị thuốc lạ như vậy, bảo ta làm sao uống? ngươi để vật cứng cạnh con dao, tiếng va chạm vang như vậy, bảo ta sao có thể tin ngươi?”

Ánh mắt tiểu nha hoàn chợt lóe, con dao bôi thuốc độc vừa nhanh vừa mạnh đâm tới, lại bị một thanh chủy thủ dài ngăn lại.

Vì thuận tiện mai phục, tiểu nha hoàn võ công không tốt, ngay cả một chiêu của Thừa Ảnh cũng không đỡ được. Tiểu nha hoàn lạnh lùng cười, khóe miệng trào máu đen, khuôn mặt tròn xoe vặn vẹo, hai mắt linh động mở lớn, giống như có tâm nguyện nào đó chưa làm xong… chết không nhắm mắt.

Thừa Ảnh tiến lên một bước định vuốt mắt cho tiểu nha đầu, Lý phi ngăn lại.

“Nếu chết không nhắm mắt, vậy cứ để nàng mở to đi, nàng còn có người muốn gặp…”

Muốn gặp người sao?

Thừa Ảnh mím chặt môi, vô thanh vô tức lui về sau một bước, một lần nữa trở lại nơi ẩn thân.

Lý phi sờ soạng cúi người, vỗ vỗ lên bụng tiểu nha hoàn, tìm vật cứng vừa rồi va chạm với con dao, tinh tế sờ kỹ…

Đây là yêu bài* của Khai Phong phủ…. (yêu bài: thẻ đeo ở thắt lưng)

Hai mắt Lý phi không rõ.

Nha đầu ngốc này, bởi vì muốn giết người nên không thể đeo nó sao…

Hết chương 15

Jeremy: Công công ở chương này nghĩa là cha chồng, ko phải thái giám đâu =))) sau này bạn Miêu Nhi dùng từ đồng âm này (thái giám) để gọi 1 người, mn đoán thử xem bạn ấy gọi ai? Hớ hớ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện