[Thử Miêu Đồng Nhân] – Nho Nhỏ Miêu Lang Quân
Chương 5
Editor: Jung Tiểu Kú
Triển Chiêu oa ở trong ngực ấm áp của Bạch Ngọc Đường, chính lúc sắp bắt đầu hưởng thụ cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào, lại bị một câu nói của Bạch Ngọc Đường đả kích, trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc ──
“Tiểu Hùng, ngươi sau này sẽ không phải là một hài tử không cha không mẹ nữa, Ngũ thúc sẽ đem ngươi coi như con của mình, hảo hảo đối đãi.”
Đương nhiên Bạch Ngọc Đường cũng không phải hoàn toàn hảo tâm như vậy thu dưỡng đứa bé này, y cũng có tính toán riêng. Nếu như mình tương lai muốn cùng Triển Chiêu một chỗ, nhất định phải ủy khuất thừa nhận đứa bé này. Bởi vậy, nhất định phải để lại cho hắn ấn tượng đầu tiên tốt đẹp! ( Tiểu Bạch, ngươi đã tự thấy muốn mình hoàn toàn trở thành một người mẹ kế hảo với con riêng của chồng rồi đó b()d)
Mặt khác, nếu như Triển Chiêu biết chuyện nhi tử của hắn ngàn dặm xa xôi đích thân đến Phủ Khai Phong tìm… Hừ hừ = =, đến lúc đó tại sao phải sợ hắn không hiện thân?
Nhưng lại không biết đứa bé kia bị y ôn nhu từ ái ôm vào trong ngực đã ở trong lòng lệ chạy nhiều tới ngã xuống đất không dậy nổi = =|||, chỉ thấy hắn hai mắt trợn tròn, thanh âm run rẩy. Có chút nói năng lộn xộn: “Ngươi, ngươi gọi… gọi ngươi, gọi ngươi cái gì?” Y thế nhưng lại muốn đem mình coi như con?!
Bạch Ngọc Đường nhìn cảnh đứa trẻ bị chính thân tình của mình làm cho cảm động thành bộ dạng như vậy, ngực vừa mừng rỡ vừa thương tiếc. Mừng rỡ chính là cách mình dụ dỗ lại có kết quả tốt như vậy. Thương tiếc chính là thấy vẻ mặt của hắn, nhất định là bởi vì ngày thường có ít người đối hắn yêu mến như vậy. Giờ đột nhiên như thế làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn có chút không thích ứng, đều không thể tin được. ( Tiểu Bạch, biểu tình của Triển đại nhân là bị lời nói của ngươi cho một đòn sấm chớp nga… ⊙﹏⊙‖).
Bạch Ngọc Đường hình như có chút phát giác, sờ sờ đầu hài tử trong lòng, đối hắn cười tủm tỉm nói rằng: “Nga, được rồi, ngươi còn không biết ta là ai. Nói cho ngươi biết, ta là đại danh đỉnh đỉnh lão Ngũ của Hãm Không đảo – Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường! Ta cùng con miêu kia, a, hay chính là Triển Chiêu, chúng ta phải..”
Do dự một chút, Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng đồng ý với mối quan hệ tương đối nửa vời của hai người mà nói: “Đúng vậy là hảo huynh đệ!” Nói như vậy, sẽ không làm cho đứa trẻ này cảm thấy mới lạ, cũng sẽ không quá mức kinh thế hãi tục, miễn dạo đến hắn, đối với mình sản sinh tâm lý bài xích.
Rồi mới lại nói tiếp rằng: “Sở dĩ như vậy nên thân nhân của Triển Chiêu cũng là thân nhân của ta. Ngươi sau này liền gọi ta Ngũ thúc được rồi. Đương nhiên, nếu ngươi thích, có thể gọi một tiếng Bạch phụ thân là tốt nhất”. Dùng một loại nhãn thần đầy chờ mong nhìn phía tiểu miêu miêu, chờ đáp án rõ ràng của hắn.
Triển Chiêu lúc đầu nghe được Bạch Ngọc Đường nói mình là huynh đệ tốt nhất của y, trong ngực chính là rất vui mừng. Dường như nghe ra điều gì đó không đúng ở phía sau, Ngọc Đường không phải vừa mới rồi còn tự xưng là đại ca ca sao? Tại sao sau khi chính mình xưng tên, thoáng cái hình như thành đồng lứa. Chẳng lẽ mình lấy tên ngây thơ quá chăng?… T T?! ( Triển đại nhân người giờ mới ý thức tới cái khác sao.. Nhất)
“Bạch… Bạch… Bạch ca ca.” Triển Chiêu nghẹn hơn nửa ngày cuối cùng nhả ra được cách xưng hô như thế.
Mở ra trò đùa gì đây?! Đảm bảo nếu như gọi y là Ngũ thúc, chẳng phải khi đó so với y không còn đồng lứa sao?! Càng đừng nói buộc hắn gọi phụ thân, Triển mỗ kiên quyết không gọi!
“Gọi Ngũ thúc!” Bạch Ngọc Đường nhất thời đứng lên tức giận rống to hơn. Nói mới ra miệng liền ý thức được mình đang bày ra bộ dạng hung hãn, dọa đến tiểu hài tử = =|||. Đành phải cưỡng chế lửa giận, trên mặt cố gắng thu hồi biểu tình nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại bày ra bộ dạng tươi cười của một người hòa ái dễ gần, kiên trì nói: “Tiểu Hùng a, cái kia… tiểu chất tử ( cháu) của ta niên kỷ có thể sánh với ngươi còn lớn hơn ni, nếu đối ta một tiếng Ngũ thúc, ngươi thế nhưng lại đối ta gọi một tiếng Bạch ca ca, này cũng không thỏa đáng a.”
Chơi trò gì vậy?! Mình nếu là nhượng hắn thẳng gọi mình Bạch ca ca, chẳng phải là so với Triển Chiêu liền không đồng lứa sao?! Bạch gia gia cũng không muốn a! ( hãn, Ngũ gia ngươi cùng Triển đại nhân tôn kính không hổ là một đôi vô cùng JQ a)
( chịu ko hiểu JQ là gì? Có thể là một đôi ngưu tầm ngưu mã tầm mã, là 1 đôi trời sinh hợp vô cùng =.=)
Triển Chiêu vô luận như thế nào cũng không chịu đổi cách xưng hô. Chính mình trước đây xuất phát từ lễ phép, đối Bạch Ngọc Đường gọi một tiếng Bạch huynh. Hôm nay buộc hắn gọi một tiếng Bạch ca ca, cùng ý tứ trước kia cũng không sai biệt lắm. Chính mình tính ra còn phải chịu thiệt. Này cũng coi như hắn đã muốn nhượng bộ lắm rồi. Phải biết rằng hắn thế nhưng còn lớn hơn Bạch Ngọc Đường hai tuổi a!
“Thế nhưng… Trước đây Ngũ thúc sát vách thường thường khi dễ chúng ta. Hắn là một đại phôi đản, ta ghét nhất là hắn! Bạch ca ca ngươi đối với ta như thế hảo, ta mới không cần phải gọi ngươi Ngũ thúc!” Triển Chiêu dù sao đã ở quan trường lăn lộn cũng nhiều năm, lợi dụng lợi ích vốn có mà tùy cơ ứng biến, đây hẳn là bản lĩnh cần phải có, lập tức ngay tại chỗ nghĩ ra một lý do ( Triển đại nhân cái lý do này của ngươi cũng quá là kĩ thuật đi = =).
Càng kinh người chính là Bạch Ngọc Đường cư nhiên hoàn toàn tin lời của hắn ( xem ra Ngũ gia chỉ số thông minh cũng có hạn đi = =), còn lập tức mang tất cả lỗi lầm đều quy kết hết lên đầu người phụ thân phụ lòng, cực kì độc ác kia! Nếu không phải vì thối Miêu không chịu trách nhiệm, hài tử này sao gặp phải nhiều khổ sở như vậy a?!
Càng ngoài ý muốn của Triển Chiêu chính là, Bạch Ngọc Đường lại vẫn bởi vậy tự giác tự nguyện buông tha ý niệm muốn hắn gọi mình một tiếng phụ thân: “Quên đi quên đi, ngươi thích gọi sao thì cứ gọi vậy đi.”
Nghĩ đến hài tử này đối mình xưng hô “phụ thân” nhất định là một loại hảo cảm! Muốn hắn như thế xưng hô chỉ sợ càng ngày càng khó. Huống chi mình nếu là đối những … vấn đề nhỏ này đều cưỡng cầu quá mức, khiến cho hắn không thoải mái mà phải gọi. Như vậy, chính mình sau này muốn cùng hắn hảo hảo ở chung rất có thể sẽ khó khăn. ( ai làm mẹ kế …này… A không, la`m cha kế thật khó a!)
Dù sao từ nay về sau ngày tháng còn dài, chờ thối Miêu kia trở về, tiểu tử này sớm muộn cũng phải đổi ý gọi ta một tiếng “phụ thân”! ( Ngũ gia, sợ rằng vĩnh viễn không có một ngày như vậy đâu = =|||)
──────────────────────
Hãn không nghĩ qua là lại viết dài dòng như vậy a viết liền năm canh lại cư nhiên có thể bắt đầu phát triển nội dung câu chuyện = =|||
Phần sau nhất định phải ra sức làm tiến độ nhanh hơn thôi nắm tay quyết tâm!
Ta không chịu nổi cảnh hai bạn tranh nhau cách xưng hô. Sao bạn Đường đáng yêu vậy?? Đập bàn Sao bạn Triển lại bướng vậy?? dám cãi vợ sao?? =)) hắc hắc
Triển Chiêu oa ở trong ngực ấm áp của Bạch Ngọc Đường, chính lúc sắp bắt đầu hưởng thụ cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào, lại bị một câu nói của Bạch Ngọc Đường đả kích, trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc ──
“Tiểu Hùng, ngươi sau này sẽ không phải là một hài tử không cha không mẹ nữa, Ngũ thúc sẽ đem ngươi coi như con của mình, hảo hảo đối đãi.”
Đương nhiên Bạch Ngọc Đường cũng không phải hoàn toàn hảo tâm như vậy thu dưỡng đứa bé này, y cũng có tính toán riêng. Nếu như mình tương lai muốn cùng Triển Chiêu một chỗ, nhất định phải ủy khuất thừa nhận đứa bé này. Bởi vậy, nhất định phải để lại cho hắn ấn tượng đầu tiên tốt đẹp! ( Tiểu Bạch, ngươi đã tự thấy muốn mình hoàn toàn trở thành một người mẹ kế hảo với con riêng của chồng rồi đó b()d)
Mặt khác, nếu như Triển Chiêu biết chuyện nhi tử của hắn ngàn dặm xa xôi đích thân đến Phủ Khai Phong tìm… Hừ hừ = =, đến lúc đó tại sao phải sợ hắn không hiện thân?
Nhưng lại không biết đứa bé kia bị y ôn nhu từ ái ôm vào trong ngực đã ở trong lòng lệ chạy nhiều tới ngã xuống đất không dậy nổi = =|||, chỉ thấy hắn hai mắt trợn tròn, thanh âm run rẩy. Có chút nói năng lộn xộn: “Ngươi, ngươi gọi… gọi ngươi, gọi ngươi cái gì?” Y thế nhưng lại muốn đem mình coi như con?!
Bạch Ngọc Đường nhìn cảnh đứa trẻ bị chính thân tình của mình làm cho cảm động thành bộ dạng như vậy, ngực vừa mừng rỡ vừa thương tiếc. Mừng rỡ chính là cách mình dụ dỗ lại có kết quả tốt như vậy. Thương tiếc chính là thấy vẻ mặt của hắn, nhất định là bởi vì ngày thường có ít người đối hắn yêu mến như vậy. Giờ đột nhiên như thế làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn có chút không thích ứng, đều không thể tin được. ( Tiểu Bạch, biểu tình của Triển đại nhân là bị lời nói của ngươi cho một đòn sấm chớp nga… ⊙﹏⊙‖).
Bạch Ngọc Đường hình như có chút phát giác, sờ sờ đầu hài tử trong lòng, đối hắn cười tủm tỉm nói rằng: “Nga, được rồi, ngươi còn không biết ta là ai. Nói cho ngươi biết, ta là đại danh đỉnh đỉnh lão Ngũ của Hãm Không đảo – Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường! Ta cùng con miêu kia, a, hay chính là Triển Chiêu, chúng ta phải..”
Do dự một chút, Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng đồng ý với mối quan hệ tương đối nửa vời của hai người mà nói: “Đúng vậy là hảo huynh đệ!” Nói như vậy, sẽ không làm cho đứa trẻ này cảm thấy mới lạ, cũng sẽ không quá mức kinh thế hãi tục, miễn dạo đến hắn, đối với mình sản sinh tâm lý bài xích.
Rồi mới lại nói tiếp rằng: “Sở dĩ như vậy nên thân nhân của Triển Chiêu cũng là thân nhân của ta. Ngươi sau này liền gọi ta Ngũ thúc được rồi. Đương nhiên, nếu ngươi thích, có thể gọi một tiếng Bạch phụ thân là tốt nhất”. Dùng một loại nhãn thần đầy chờ mong nhìn phía tiểu miêu miêu, chờ đáp án rõ ràng của hắn.
Triển Chiêu lúc đầu nghe được Bạch Ngọc Đường nói mình là huynh đệ tốt nhất của y, trong ngực chính là rất vui mừng. Dường như nghe ra điều gì đó không đúng ở phía sau, Ngọc Đường không phải vừa mới rồi còn tự xưng là đại ca ca sao? Tại sao sau khi chính mình xưng tên, thoáng cái hình như thành đồng lứa. Chẳng lẽ mình lấy tên ngây thơ quá chăng?… T T?! ( Triển đại nhân người giờ mới ý thức tới cái khác sao.. Nhất)
“Bạch… Bạch… Bạch ca ca.” Triển Chiêu nghẹn hơn nửa ngày cuối cùng nhả ra được cách xưng hô như thế.
Mở ra trò đùa gì đây?! Đảm bảo nếu như gọi y là Ngũ thúc, chẳng phải khi đó so với y không còn đồng lứa sao?! Càng đừng nói buộc hắn gọi phụ thân, Triển mỗ kiên quyết không gọi!
“Gọi Ngũ thúc!” Bạch Ngọc Đường nhất thời đứng lên tức giận rống to hơn. Nói mới ra miệng liền ý thức được mình đang bày ra bộ dạng hung hãn, dọa đến tiểu hài tử = =|||. Đành phải cưỡng chế lửa giận, trên mặt cố gắng thu hồi biểu tình nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại bày ra bộ dạng tươi cười của một người hòa ái dễ gần, kiên trì nói: “Tiểu Hùng a, cái kia… tiểu chất tử ( cháu) của ta niên kỷ có thể sánh với ngươi còn lớn hơn ni, nếu đối ta một tiếng Ngũ thúc, ngươi thế nhưng lại đối ta gọi một tiếng Bạch ca ca, này cũng không thỏa đáng a.”
Chơi trò gì vậy?! Mình nếu là nhượng hắn thẳng gọi mình Bạch ca ca, chẳng phải là so với Triển Chiêu liền không đồng lứa sao?! Bạch gia gia cũng không muốn a! ( hãn, Ngũ gia ngươi cùng Triển đại nhân tôn kính không hổ là một đôi vô cùng JQ a)
( chịu ko hiểu JQ là gì? Có thể là một đôi ngưu tầm ngưu mã tầm mã, là 1 đôi trời sinh hợp vô cùng =.=)
Triển Chiêu vô luận như thế nào cũng không chịu đổi cách xưng hô. Chính mình trước đây xuất phát từ lễ phép, đối Bạch Ngọc Đường gọi một tiếng Bạch huynh. Hôm nay buộc hắn gọi một tiếng Bạch ca ca, cùng ý tứ trước kia cũng không sai biệt lắm. Chính mình tính ra còn phải chịu thiệt. Này cũng coi như hắn đã muốn nhượng bộ lắm rồi. Phải biết rằng hắn thế nhưng còn lớn hơn Bạch Ngọc Đường hai tuổi a!
“Thế nhưng… Trước đây Ngũ thúc sát vách thường thường khi dễ chúng ta. Hắn là một đại phôi đản, ta ghét nhất là hắn! Bạch ca ca ngươi đối với ta như thế hảo, ta mới không cần phải gọi ngươi Ngũ thúc!” Triển Chiêu dù sao đã ở quan trường lăn lộn cũng nhiều năm, lợi dụng lợi ích vốn có mà tùy cơ ứng biến, đây hẳn là bản lĩnh cần phải có, lập tức ngay tại chỗ nghĩ ra một lý do ( Triển đại nhân cái lý do này của ngươi cũng quá là kĩ thuật đi = =).
Càng kinh người chính là Bạch Ngọc Đường cư nhiên hoàn toàn tin lời của hắn ( xem ra Ngũ gia chỉ số thông minh cũng có hạn đi = =), còn lập tức mang tất cả lỗi lầm đều quy kết hết lên đầu người phụ thân phụ lòng, cực kì độc ác kia! Nếu không phải vì thối Miêu không chịu trách nhiệm, hài tử này sao gặp phải nhiều khổ sở như vậy a?!
Càng ngoài ý muốn của Triển Chiêu chính là, Bạch Ngọc Đường lại vẫn bởi vậy tự giác tự nguyện buông tha ý niệm muốn hắn gọi mình một tiếng phụ thân: “Quên đi quên đi, ngươi thích gọi sao thì cứ gọi vậy đi.”
Nghĩ đến hài tử này đối mình xưng hô “phụ thân” nhất định là một loại hảo cảm! Muốn hắn như thế xưng hô chỉ sợ càng ngày càng khó. Huống chi mình nếu là đối những … vấn đề nhỏ này đều cưỡng cầu quá mức, khiến cho hắn không thoải mái mà phải gọi. Như vậy, chính mình sau này muốn cùng hắn hảo hảo ở chung rất có thể sẽ khó khăn. ( ai làm mẹ kế …này… A không, la`m cha kế thật khó a!)
Dù sao từ nay về sau ngày tháng còn dài, chờ thối Miêu kia trở về, tiểu tử này sớm muộn cũng phải đổi ý gọi ta một tiếng “phụ thân”! ( Ngũ gia, sợ rằng vĩnh viễn không có một ngày như vậy đâu = =|||)
──────────────────────
Hãn không nghĩ qua là lại viết dài dòng như vậy a viết liền năm canh lại cư nhiên có thể bắt đầu phát triển nội dung câu chuyện = =|||
Phần sau nhất định phải ra sức làm tiến độ nhanh hơn thôi nắm tay quyết tâm!
Ta không chịu nổi cảnh hai bạn tranh nhau cách xưng hô. Sao bạn Đường đáng yêu vậy?? Đập bàn Sao bạn Triển lại bướng vậy?? dám cãi vợ sao?? =)) hắc hắc
Bình luận truyện