Chương 12
Tô Mặc vùi đầu vào chăn một hồi lâu, cuối cùng nghe được tiếng mở cửa, vội vàng ló hai con mắt ra ngoài, vừa chờ mong lại thẹn thùng ngó ra cửa.
Sau đó…đệch!
Ai tới thương cậu đi, vốn tâm tâm niệm niệm một đại thúc thụ anh tuấn thành thục, cao to cường tráng, cơ bắp chắc nịch lại chân chó, kết quả lại thấy một con Husky đần độn = =!
Sắc mặt Tô Mặc vô cùng khó coi trừng Hassan đã biến thành Husky.
Đừng có nói với cậu là dù hình người hay thú thì đó đều là Hassan, nó chẳng khác gì đồng tố dị thể cả! Giống như đều là nguyên tố Cacbon nhưng mấy người thử đem than chì đi so với kim cương xem!
(đồng tố dị thể : cùng nguyên tố nhưng có hình dạng khác nhau)
Tô Mặc…ghét mình hơn trước nữa kìa.
Hassan nhìn vẻ mặt của Tô Mặc, sợ hãi cúi đầu.
Rõ ràng mấy lần trước vẫn còn rất ôn hòa với hắn, nhưng mà bây giờ…nom còn ghét hắn hơn lúc mới gặp ở Rừng Đen nữa.
Nhưng mà hắn đã đáp ứng Lucca rồi, Hassan tiếp tục bước từng bước nặng trịch đến trước giường Tô Mặc, ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, chỉ là đầu cúi cực kỳ thấp, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Tô Mặc.
Tô Mặc mờ mịt nhìn…gáy của Husky, sau đó ngẩng đầu nhìn sang Lucca.
Sắc mặt của Lucca khá là kỳ quái.
Tô Mặc quay đầu lại nhìn Husky, Husky cư nhiên bắt đầu run rẩy! Đôi tai nhọn vốn uy phong lẫm liệt nay đã rũ xuống ép sát vào đầu, thỉnh thoảng lại run run rồi cố ép xuống nữa… Manh quá đuê >△< !
Tô Mặc nhịn không được vươn tay tới sờ sờ, cảm giác được cái tai xù xù ấm áp không ngừng run rẩy trong tay mình, run tới nỗi tim cậu cũng ngứa ngáy theo luôn! Vì thế đưa luôn tay còn lại qua, vừa nắm nắm hai tay lại xoa nắn bóp bóp đến là vui vẻ.
Husky vẫn không nhúc nhích mặc cho cậu chơi, chỉ là thỉnh thoảng lại rên lên một tiếng ô ô cực nhỏ, dáng ngồi ngay ngắn cũng dần dần mềm oặt.
Lucca nhìn một màn này mà dở khóc dở cười.
Tô Mặc nhất định là quên rồi đúng không? Cậu ấy đã quên tai thú là chỗ mẫn cảm của giống đực rồi sao? Chọc ghẹo chỗ nhạy cảm của giống đực như vậy, tiểu giống cái à, cậu không thấy nó không thích hợp sao?
Mắt thấy Hassan bị “đùa bỡn” đến sắp xụi lơ tới nơi, Lucca thanh thanh cổ họng, nghiêm túc hỏi, “Tô Mặc, cậu có bằng lòng để Hassan trở thành người thủ hộ, chăm sóc cậu, bảo vệ cậu cho đến khi cậu trưởng thành không?”
Hửm? Chuyện quái gì thế? Tô Mặc đang chơi rất vui vẻ nghe vậy thì nhíu mày.
Lucca ông anh xác định là mình không lấy sai kịch bản chứ? Tình cảnh này không phải nên hỏi là ‘Tô Mặc, cậu có đồng ý nuôi con Husky này, cho nó ăn, chơi với nó cho đến khi nó chạy đi, rời khỏi cậu không?’ sao?
Tô Mặc còn chưa trả lời, hai cái tai trong tay cậu đã cứng đờ.
Cảm nhận được Hassan đang khẩn trương, Tô Mặc khẽ siết chặt tay, nắm lấy tai hắn buộc hắn ngẩng đầu lên.
Nhìn cái mặt Husky vừa đẹp trai lại đần trước mặt, Tô Mặc muốn lên tiếng đồng ý nhưng thật sự không cách nào bật ra thành lời được, cuối cùng chỉ có thể bối rối nói, “Anh có thể biến lại thành hình người trước đã được không?”
Để một tên ngốc làm người thủ hộ, anh đây chỉ có cảm giác không sống được tới lúc trưởng thành thôi có biết hay không!
Husky dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tô Mặc một lúc lâu, sau đó chỉ trong nháy mắt đã biến lại thành người – chỉ là mặt mày đỏ rần, hô hấp dồn dập, ướt đẫm mồ hôi.
Bị gì đây? Dù là cầu hôn cũng không khẩn trương tới mức này đâu! Tô Mặc nghi hoặc nhìn Hassan, sau đó nghiêm mặc nói, “Tôi đồng ý.”
Emma cảm giác y như đang thề thốt trong nhà thờ vậy!
Thật ra cảm giác của Tô Mặc cũng không sai.
Vì tiểu giống cái vị thành niên thường thì sẽ gả cho người thủ hộ của mình sau khi trưởng thành, cho nên lời thề người thủ hộ vô cùng trang trọng, gần như là lời thề đính hôn vậy.
Lucca lại nhìn sang Hassan, cũng trịnh trọng hỏi, “Hassan, cậu có nguyện ý trở thành người thủ hộ của Tô Mặc, chăm sóc cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, cho đến khi cậu ấy trưởng thành không?”
Hassan có vẻ như đã hoàn toàn ngu người, hắn nhìn Tô Mặc với vẻ không dám tin, giọng hắn lúc trả lời ‘Tôi đồng ý’ cũng biến đổi luôn.
Tô Mặc rõ ràng rất ghét hắn mà! Lúc Tô Mặc tùy ý chơi đùa tai hắn, hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần bị giễu cợt châm chọc rồi.
Nhưng Tô Mặc lại nói, “Tôi đồng ý.” Rõ ràng như thế, kiên định như thế.
Cảm giác xấu hổ, thống khổ lại tuyệt vọng lúc trước, xen lẫn với nỗi vui sướng như có được một cuộc sống mới hiện tại, khiến Hassan vừa muốn hoan hô lại muốn bật khóc.
Tô Mặc nhìn Lucca đầy chờ mong.
Kế tiếp có phải sẽ tuyên bố ‘Người thủ hộ có thể hôn tiểu giống cái’ không?
Lucca đương nhiên sẽ không nói câu ấy như cậu mong đợi.
Thật ra thì, người thủ hộ không thể làm bất kỳ hành vi thân mật nào với tiểu giống cái, bằng không sẽ bị phán là xâm phạm tiểu giống cái vị thành niên, chẳng những bị tước bỏ tư cách người thủ hộ, còn có thể bị trừng phạt nghiêm khắc.
Thế nhưng trong gói tư liệu không ghi chi tiết nội dung nên Tô Mặc dĩ nhiên là không biết điều đó.
Đợi một hồi không thấy Lucca tuyên bố, dù có hơi thất vọng nhưng cậu vẫn vươn tay ôm lấy cổ Hassan, cho hắn một nụ hôn vừa nhiệt tình lại triền miên.
Người thủ hộ, xin chăm sóc nhiều hơn!
Lucca trợn mắc há hốc mồm nhìn hai người hôn nhau chừng năm phút đồng hồ, hơn nữa có vẻ còn chưa định ngừng, trong lòng rối rắm vô cùng.
Nếu cái hôn này do Hassan chủ động thì nó tuyệt đối sẽ bị cấm.
Nhưng mà bây giờ…người chủ động hôn là Tô Mặc, cái này…ắt hẳn gọi là tiểu giống cái xâm phạm người thủ hộ giống đực trưởng thành? Nghe sao thấy sai sai ta……
Hơn nữa…dù có cách nói này đi chăng nữa thì trong quy định, bộ có điều nào cấm tiểu giống cái xâm phạm người thủ hộ sao? Hình như không? Nhất định là không rồi! Vì nếu người thủ hộ không muốn thì tiểu giống cái căn bản là không thể nào thành công được!
Đúng, chính là như vậy! Lucca khẳng định gật gật đầu.
Tiểu giống cái xâm phạm người thủ hộ gì gì đó hoàn toàn không thể thành lập được! Vui vẻ quyết định vậy đi!
Bình luận truyện