Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công

Chương 39





“Không! ! !” Trong tiếng kêu đau thấu trời của Hassan, sáp nến nóng cháy trút hết xuống cây gậy thịt đang nghỉ ngơi trên bụng sau khi lên đỉnh của hắn.Thế nhưng nỗi sợ hãi mãnh liệt dường như đã kích thích toàn bộ tiềm năng của Hassan, dương vật vốn có hơi mềm đột nhiên dựng đứng lên vào thời khắc sống còn này, tránh được sáp nóng trút xuống như mưa, thoát khỏi nguy hiểm trong phút chốc.“Ư…” Sáp chảy xuống bụng khiến Hassan xuýt xoa vì đau, nhưng so với đổ xuống “cậu bé” của mình thì thật sự chả đáng là gì.“Còn dám trốn?” Tô Mặc nheo mắt lại đầy nguy hiểm, “Tôi cho phép anh né sao?”“Phải, xin lỗi em.” Hassan cắn răng giải thích.

“Tôi không cố ý đâu.” Hoàn toàn là phản ứng theo bản năng thôi.“Hửm?” Tô Mặc mỉm cười.

“Tôi cho anh thêm một cơ hội.

Để ý cho kỹ, không được trốn nữa.

Bằng không… anh nhất định sẽ hối hận.”“……Được.” Cho dù sợ hãi vô cùng, nhưng Hassan vẫn cắn răng đồng ý.

Đây là hình phạt hắn tình nguyện nhận lấy, hắn đã đồng ý với Tô Mặc, bất kể là hình phạt nào, hắn cũng sẽ chấp nhận.Lúc này, Tô Mặc hạ thấp cây nến xuống, giơ chính xác ngay phía trên gậy thịt, cổ tay khẽ động, sáp nến liền đổ ngay xuống đỉnh gậy.Hassan cắn răng ngừng thở chờ đợi cơn đau ập tới, thế nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, “em trai” nhà hắn lại không cam ở yên chờ chết mà giật một cái.Tô Mặc chợt dời cây nến đi, thản nhiên nhìn Hassan.“Xin lỗi.” Hassan thật sự không biết mình nên nói gì mới tốt.


Tránh né nguy hiểm là một trong những bản năng trọng yếu nhất của giống đực, bọn họ dựa vào bản năng này mới có thể sống sót trong lúc đánh với thú dữ.

Chưa bao giờ hắn nghĩ đến, bản năng này sẽ đem tới phiền phức lớn như thế cho hắn.Tô Mặc hừ một tiếng, “Có vẻ như anh thật sự không thể quản nó được.” Tô Mặc vừa nói vừa đưa một tay hạ thấp cây nến xuống thêm chút nữa, tay kia cầm lấy đầu đỉnh của Hassan, hai ngón tay banh lỗ tiểu ra hết mức.Ý đồ của Tô Mặc đã quá rõ ràng, mặt mày Hassan tái mét, cả người cũng khẽ run rẩy.Khoảng cách ngắn như vậy, sáp nến lại nóng như thế, ngay đúng vị trí vô cùng yếu ớt mẫn cảm.

Hassan thật sự chẳng dám tưởng tượng nó sẽ đau đến độ nào.

Thế nhưng hắn không thể kháng cự, cũng chẳng thể nhắm mắt.Động tác của Tô Mặc khựng lại, giương mắt nhìn Hassan.

“Anh không nói gì sao?”“Nói gì cơ?” Giọng của Hassan cứng nhắc vô cùng, đầu óc của hắn lúc này ngoại trừ đau nhức thì không còn chứa được cái gì khác.Tô Mặc thở dài.

“Từ an toàn.

Anh có thể nói ra từ an toàn.”Trong mắt Tô Mặc, đây hẳn là lúc Hassan nên dùng từ an toàn.

Cậu đã tỏ rõ ý định của mình, mà điều đó dĩ nhiên là vượt quá khả năng thừa nhận của Hassan.Từ an toàn? À phải, từ an toàn, Lucca.

Hassan nghĩ đến.

Lucca.


Chỉ cần hắn bật ra hai tiếng này, bất kể là đang làm gì, Tô Mặc đều sẽ lập tức dừng lại.

Cơn đau khiến hắn sợ hãi sẽ không ập tới.

Hai tiếng hấp dẫn biết bao nhiêu.

Lucca.Thế nhưng… nếu hắn có quyền gọi dừng bất cứ lúc nào, thì cái chuyện ‘trừng phạt thế nào cũng được’ còn có nghĩa gì nữa? Hassan nhìn Tô Mặc, bình tĩnh lên tiếng, “Tiếp tục đi.”Tô Mặc có hơi kinh ngạc.

Cậu đã cho Hassan quyền gọi dừng, không ngờ hắn lại bảo cậu làm tiếp.Thật sự muốn tiếp tục? Đây là hành động ngược đãi cực kỳ đáng sợ.

Nhưng mà, dừng tay? Thế thì lần phạt này sẽ thất bại triệt để, nếu bây giờ cậu nhân nhượng thì sau này sẽ không cách nào dạy dỗ Hassan nữa.Tô Mặc lâm vào cảnh ‘tiến không được, mà lùi cũng chẳng thể’, mà mấu chốt là ở chỗ, Hassan lại kêu cậu tiếp tục! Tô Mặc tức giận trừng Hassan.

Thế mà hắn lại không cần từ an toàn!Thời gian Tô Mặc tạm dừng quá dài, đầu óc Hassan cũng không còn trống rỗng và tràn ngập sợ hãi như ban đầu nữa, tất nhiên nhìn ra được Tô Mặc đang do dự.Tô Mặc… không dám ra tay sao? Rõ ràng người sắp nhận lấy hình phạt tàn khốc là bản thân hắn, chẳng hiểu sao Hassan lại chợt thấy buồn cười.“Đừng sợ, Tô Mặc, nó sẽ không thật sự gây hại đến tôi đâu.” Thật khó tin, thế mà hắn lại dỗ Tô Mặc, thuyết phục em ấy thi phạt mình.


“Sẽ rất đau, nhưng không sao đâu.

Tin tưởng tôi.”Tô Mặc mím chặt môi.

Làm đến mức phải để Hassan dỗ cậu ra tay, thật sự là quá thất bại.

Thế nhưng, không ra tay? Cậu không thể không làm, vì Hassan đã chặn kín đường lui của cậu rồi.Nhìn chăm chú Hassan một lúc, Tô Mặc cầm cây nến đã tích được một ít sáp rồi chậm rãi nhỏ xuống.Giọt đầu tiên chuẩn xác rơi vào lỗ tiểu, lượng sáp sau đó xem đây là trung tâm, chậm rãi bao bọc lấy toàn bộ phần đỉnh.Trong cả quá trình, Hassan không phát ra lấy một tiếng động.Từ sự cứng nhắc ban đầu, sau đó là run rẩy, sau nữa là giãy giụa, cố gắng muốn khép chân lại, cơ bắp căng phồng cả lên, không cách nào khống chế mình run rẩy co rút, cùng với mồ hôi đầm đề cả người… Cơ thể của Hassan là minh chứng chuẩn xác cho nỗi đau mà hắn đang thừa nhận, nhưng miệng hắn vẫn luôn đóng chặt.

Vốn là hình phạt tàn khốc nhất, nhưng hắn lại không thể lên tiếng dù là một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng nhất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện