Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên
Chương 32: Làm Nông cùng Thu Hoạch…
Trong thôn còn có một chức nghiệp khác gọi là ‘thợ rèn’, chuyên chế tạo các
dụng cụ kim loại, thu hồi các dụng cũ đã bỏ đi cùng khai thác quặng mỏ,
tất cả đều nằm trong phạm vi chức nghiệp của bọn họ.
Bởi vì các thú nhân không chú ý tới tinh tế cùng mỹ cảm, hơn nữa giống cái có khí lực rất nhỏ nên thợ rèn đểu do giống đực đảm nhiệm, sau đó dùng những dụng cụ rèn được trao đổi vật phẩm—— nhóm giống đực không hiểu trồng trọt nuôi tằm, vì thế những gia đình tạo thành từ giống đực cùng giống đực, vì để có thể kiếm thêm thu nhập sẽ phân công nhiệm vụ. Một người săn thú còn một người sẽ cùng những người khác tạo thành tiểu đội thợ rèn lên núi khai thác quặng mỏ, sau khi trở lại sẽ mang tới nơi bọn họ tụ hợp mài bóng.
Tô Sách nghĩ ăn thịt hầm đến phát ngán, liền nói với bầu bạn muốn một cái chảo cùng muôi nhỏ.
Sẵn tiện nói một chút, cái nồi dùng để hầm thịt rất to, thậm chí có phần tương tự cái lu chứa nước, lấy nó xào rau thì chiều cao của Tô Sách tuyệt đối không đủ dùng. Tô Sách muốn chính là loại chảo dùng để xào nấu trên địa cầu.
Đối với yêu cầu của Tô Sách, Thản Đồ đương nhiên sẽ không từ chối, rất nhanh đi tìm thợ rèn tốt nhất trong bộ lạc, dùng ba đầu man ngưu đổi lấy một cái chảo cùng hai cái muôi, một dài một ngắn, hoàn toàn giống như yêu cầu của Tô Sách.
Loại chảo này cần phải có bếp lò, Thản Đồ lại làm một cái đơn giản, Tô Sách thích ứng một trận cuối cùng cũng miễn cưỡng dùng được, chính là khi châm lửa thì bốc khói nồng nặc tràn lan khắp phòng, cuối cùng vẫn quyết định đặt bếp lò ở ngoài sân.
Hết thảy chuẩn bị xong, đêm đó Tô Sách liền làm món thịt xào, đương nhiên cậu ước chừng phải xào tới ba chậu lớn mới làm Thản Đồ ăn no nê, phần rau cải thì… kì thật Tô sách chỉ làm chút đồ ăn đơn giản để hai người thay đổi khẩu vị mà thôi, những món yêu cầu có nhiệt độ lửa cao hơn cậu không có biện pháp chế biến.
Hơn nữa cũng bận rộn suốt cả ngày, cậu không thể tiêu hao thời gian để nghiên cứu chuyện này.
Là ‘giống cái’ cần phải nắm giữ những kĩ năng cần thiết, Tô Sách cần phải hiểu rõ toàn bộ… tỷ như trồng trọt.
Sau khi từ trên núi trở về, Tô Sách cùng Thản Đồ đi tới mảnh đất riêng của mình, bởi vì cậu mới gia nhập bộ lạc nên được phân mảnh đất khá gần. Những giống cái quen biết cho cậu hạt giống, mà cậu chọn gieo trồng chính là bạch bặc cùng thử lương—— kì thật theo cậu thấy thì nó chính là cây củ cải trắng cùng cây lúa mì.
Trồng trọt kì thực không khó, chỉ cần chịu khó chăm bón nó là được, về phần cày ruộng này nọ… mình làm không được không phải còn có giống đực sao! Thật ra không phải giống cái làm biếng, mà là nếu là giống đực chỉ mất một ngày, còn giống cái thì phải tới tận mười ngày, này cũng quá chậm trễ đi.
Những ngày sau đó, Tô Sách bắt đầu giống như những giống cái khác, mỗi ngày đều tới quan sát, mảnh ruộng có diện tích khoảng hai mẫu cũng không quá vất vả, hơn nữa cây cải trắng cùng cây lúa đều là loại thực vật khá ương ngạnh.
Về phần rau dưa thì Tô Sách không trồng, bởi vì cứ cách vài ngày cậu lại bảo Thản Đồ mang một ít từ trên núi về, rau dại tuy gầy gò nhỏ hơn một chút nhưng hương vị lại cài thuần túy hơn.
Cứ như vậy, trong nháy mắt đã qua hai tháng. Trong khoảng thời gian này, Tô Sách lại càng hiểu biết tình huống trong bộ lạc hơn, nuôi tằm cậu cũng từng học thử, sau đó phát hiện tay mình quả nhiên không đủ khéo léo… Bất quá quên đi, làm quá nhiều thứ thì những việc khác có thể cũng không làm tốt, cứ chuyên tâm trồng trọt cùng nấu cơm tốt lắm.
Đối với quyết định của Tô Sách, Thản Đồ vĩnh viễn duy trì, vốn y cũng không muốn để Tô Sách vì chuyện nuôi tằm mà làm lụng vất vả, vất vả không nói, mỗi ngày phải rất khuya mới trở về nhà… y thực không nỡ a.
Điểm duy nhất làm Tô Sách có chút rối rắm chính là mỗi tối Thản Đồ đều yêu cầu vô độ… Đại khái là thú tính khó ức chế, cho dù ban đầu rất nhẫn nại cẩn thận, nhưng sau đó vẫn không thể khống chế được. Tuy ngày hôm sau cơ thể cũng không có vấn để gì, nhưng mỗi đêm đều bị người ta lăn tới lăn lui cũng có chút chịu không thấu.
Nhưng xen vào đó, một việc làm Tô Sách cảm thấy cao hứng là cơ thể cậu tựa hồ đã hoàn toàn thích ứng với thế giới này. Không chỉ biểu hiện ở khí lực cùng độ rắn chắc của răng nanh, còn ở phản ứng cơ thể. Tỷ như, sau khi Tô Sách cùng Thản Đồ kết hôn, cứ cách năm ba ngày Tô Sách sẽ phát sốt, chính là nửa tháng gần đây hoàn toàn không tái phát, hẳn không còn vấn đề gì đi.
Trong nháy mắt, thời điểm thu hoạch đã tới.
Thời kì sinh trưởng của các loại nông sản tựa hồ so với trên địa cầu ngắn hơn một chút, hơn nữa mùa vụ ở đây cũng không biến hóa quá rõ ràng, cơ bản gieo trồng cũng không cần chú ý chuyện này.
Củ cải trắng từ khi gieo trồng tới trưởng thành mất chừng hai tháng, mà cây lúa cũng vậy, nếu là ở địa cầu thì còn mất thêm một khoảng thời gian.
Sau khi dùng cơm trưa, Tô Sách kéo Thản Đồ cùng tới mảnh ruộng với mình.
Vừa lúc Mạc Lạp cũng ở, số rau dưa trong ruộng đã lớn, phía sau hắn là vài giống đực đeo sọt tre—— mấy tháng qua, hắn vẫn được ưu ái như cũ. Nhóm giống đực muốn tranh sự ưu ái nên cố gắng biểu hiện, cũng nhờ vậy mà hắn giảm bớt được phần lớn khí lực.
Hạt giống của Tô Sách phần lớn do Mạc Lạp cho, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm. Giống cái xinh đẹp lại tùy tính, sảng khoái như Mạc Lạp, người bình thường rất khó chán ghét hắn.
Vì thế Tô Sách hướng Mạc Lạp gật gật đầu: “Mạc Lạp.”
Mạc Lạp quay đầu lại cười cười: “A Sách, ngươi cùng Thản Đồ tới thu hoạch à?”
Tô Sách đáp: “Ân.”
Mạc Lạp nhìn qua phía ruộng Tô Sách: “Mấy thứ bên ruộng ngươi mọc không tệ.” Sau đó hắn bước tới, chọt tay cậu một chút, nhỏ giọng hỏi: “Cái kia, Thản Đồ đối với ngươi tốt không?” Thản Đồ cho tới giờ trong mắt giống cái là một hình mẫu của giống đực không hiểu phong tình, thậm chí còn lâm vào nông nỗi từ giống đực được hoan nghênh nhất bộ lạc rớt xuống vị trí không được hoan nghênh nhất, chính là cư nhiên có thể ra ngoài một vòng lại dẫn một giống cái trở về, thực làm hắn có chút tò mò. Vị tân bằng hữu này vì sao lại nguyện ý kết hôn với Thản Đồ? Cuộc sống sau khi kết hôn thoạt nhìn cũng không tệ…
Tô Sách ngây ngốc một chút, không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, bất quá cũng không hề do dự gật đầu: “Tốt lắm.”
Tầm mắt Mạc Lạp chuyển tới trên người Thản Đồ, người này vẫn luôn đứng bên cạnh Tô Sách, hơi ôm lấy bờ vai cậu ta hệt như người bảo vệ, thoạt nhìn cũng không tệ lắm a.
Kia nếu không phải trước kia mọi người nghe nhầm những lời đồn bậy bạ thì hai bọn họ phi thường thích hợp.
Mạc Lạp không hỏi tiếp, thời điểm thu hoạch mọi người đều rất bận rộn, vì thế hắn liền phất tay với Tô Sách, trở về bên cạnh đám hộ hoa sứ giả của mình. Sau đó hắn cười nói vài câu gì đó, nhóm giống đực kia liền sắn tay áo, hớn hở bắt đầu lấy công cụ mang theo bắt đầu gặt rau dưa.
Tô Sách ngẩng đầu lên: “Thản Đồ, chúng ta cũng đi thôi.”
Thản Đồ chớp mắt mấy cái, hôn trán Tô Sách một chút: “Hảo.”
Hành động này lúc đầu Tô Sách cũng không quen, chính là Thản Đồ biểu hiện vô cùng thân thiết như vậy, mà Tô Sách luôn không có biện pháp mặc kệ biểu tình ủy khuất của Thản Đồ—— này theo hoạt động mỗi đêm cũng có thể nhìn ra, vì thế sau này cậu liền mặc kệ.
Lúc thu hoạch chỉ có thể dùng lưỡi liềm, bởi vì thân dao có độ cong nên thuận tiện hơn… Được rồi, trên thế giới này thì cái liềm không gọi là liềm mà gọi là ‘cát thử đao’, so với những cái liềm Tô Sách nhìn thấy trước kia thì lớn hơn một chút. Thản Đồ cùng Tô Sách phân ra hai bên, Tô Sách nhổ củ cải, còn Thản Đồ thì gặt lúa, động tác khá nhanh nhẹn.
Khí lực lớn nên hiệu quả cũng rất tốt, Tô Sách mới nhổ chưa tới mười củ thì Thản Đồ đã gặt hết toàn bộ cây lúa, chờ đền lúc Tô Sách nhổ được mười lăm cây thì Thản Đồ đã chất toàn bộ cây lúa thành một đống; lúc Tô Sách nhổ tới hai mươi câu thì Thản Đồ đã chia số đó thành ba và cột lại gọn gàng.
Tô Sách phủi số bùn đất trên cây củ cải thứ hai mươi hai, một bóng dáng che trước mắt cậu.
Cậu ngẩng đầu, thấy được gương mặt mỉm cười tươi rói của Thản Đồ: “A Sách, ta giúp ngươi nhổ!”
Tô Sách nhìn cánh tay săn chắc của Thản Đồ, trong lòng có chút mất mác vì thể trạng của mình, gật đầu mỉm cười—— cậu dần dần đã học được cách cười—— nói: “Hảo.”
Bận rộn một hồi, Tô Sách đeo một cái sọt trên lưng, bên trong chất đầy củ cải, mà trên vai Thản Đồ khiên ba bó lúa, dùng một tay đỡ, mà tay kia thì xách một gói da thú căng phồng chứa đầy củ cải trắng—— bộ dáng cư nhiên không chút cố sức. Làm Tô Sách đối với khí lực lớn vô cùng của giống đực càng tiến thêm một bước nhận thức.
Sau khi về nhà, toàn bộ củ cải trắng bị Tô Sách chất đống ở một góc râm mát trong nhà bếp, mà cây lúa mì thì đương nhiên cần phải xử lý một chút.
Tô Sách lúc còn trên địa cầu cũng chưa từng được dạy bảo vấn đề này—— cậu chỉ có thể nhận ra cách thức thu hoạch của một vài loại hoa mầu, nhưng sau khi thu hoạch xong thì lại hết đường xoay xở.
Cũng may Thản Đồ biết.
Hạt lúa đương nhiên phải vuốt xuống, sau đó đặt vào một máng đá, dùng tảng đá nghiền nát hạt lúa… này cũng là công tác của giống đực.
Tô Sách ngồi bên cạnh thích thú nhìn Thản Đồ làm việc, lúc đầu còn cảm thấy thú vị, nhưng nhìn một hồi liền cảm thấy quá thô bạo.
Bởi vì thành phẩm xuất hiện căn bản nát nhừ như bột…
Tô Sách hỏi: “Thản Đồ, thứ này ăn thế nào?”
Thản Đồ lúc này mới nhớ tới, hai tháng này Tô sách vẫn ăn rau xào, thế nhưng không làm bánh gạo cho cậu ăn thử, liền nói: “Chờ chốc nữa làm xong sẽ thành một cục lớn, tách thành khối nhỏ áp mỏng, sau khi để khô sẽ thành bánh gạo. Sau đó chúng ta thường để trên đá nướng ăn…”
Tô Sách nhìn bên trong có màu vàng vàng lẫn lộn vỏ cùng ruột, nhớ tới cái bánh màu vàng mình từng nhìn thấy ở chợ, hóa ra thứ kia… chính là bánh gạo.
Chính là bánh gạo như vậy cũng quá không xong đi…
Nghĩ tới đây, Tô Sách mở miệng nói: “Thản Đồ, nơi này không có cối xay sao?” Cậu nhớ rõ trước kia mọi người đều dùng cối đá để xay bột mì, nơi này hẳn cũng có mới đúng.
Chính là Thản Đồ có chút nghi hoặc hỏi: “A Sách, cối xay là cái gì?”
…Nguyên lý cối đá Tô Sách cũng không rõ lắm, nghe nói chính là hai cái bàn đá nối lại với nhau. Tô Sách cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ nhớ ra bên trong có một khe hở để bột mì chảy ra, giữa hai bàn đá đại khái có chút chênh lệch đi? Mặc kệ thế nào, nếu có nó, cho dù không hoàn chỉnh lắm nhưng vẫn hơn mớ hỗn hợp này đi…
Bởi vì các thú nhân không chú ý tới tinh tế cùng mỹ cảm, hơn nữa giống cái có khí lực rất nhỏ nên thợ rèn đểu do giống đực đảm nhiệm, sau đó dùng những dụng cụ rèn được trao đổi vật phẩm—— nhóm giống đực không hiểu trồng trọt nuôi tằm, vì thế những gia đình tạo thành từ giống đực cùng giống đực, vì để có thể kiếm thêm thu nhập sẽ phân công nhiệm vụ. Một người săn thú còn một người sẽ cùng những người khác tạo thành tiểu đội thợ rèn lên núi khai thác quặng mỏ, sau khi trở lại sẽ mang tới nơi bọn họ tụ hợp mài bóng.
Tô Sách nghĩ ăn thịt hầm đến phát ngán, liền nói với bầu bạn muốn một cái chảo cùng muôi nhỏ.
Sẵn tiện nói một chút, cái nồi dùng để hầm thịt rất to, thậm chí có phần tương tự cái lu chứa nước, lấy nó xào rau thì chiều cao của Tô Sách tuyệt đối không đủ dùng. Tô Sách muốn chính là loại chảo dùng để xào nấu trên địa cầu.
Đối với yêu cầu của Tô Sách, Thản Đồ đương nhiên sẽ không từ chối, rất nhanh đi tìm thợ rèn tốt nhất trong bộ lạc, dùng ba đầu man ngưu đổi lấy một cái chảo cùng hai cái muôi, một dài một ngắn, hoàn toàn giống như yêu cầu của Tô Sách.
Loại chảo này cần phải có bếp lò, Thản Đồ lại làm một cái đơn giản, Tô Sách thích ứng một trận cuối cùng cũng miễn cưỡng dùng được, chính là khi châm lửa thì bốc khói nồng nặc tràn lan khắp phòng, cuối cùng vẫn quyết định đặt bếp lò ở ngoài sân.
Hết thảy chuẩn bị xong, đêm đó Tô Sách liền làm món thịt xào, đương nhiên cậu ước chừng phải xào tới ba chậu lớn mới làm Thản Đồ ăn no nê, phần rau cải thì… kì thật Tô sách chỉ làm chút đồ ăn đơn giản để hai người thay đổi khẩu vị mà thôi, những món yêu cầu có nhiệt độ lửa cao hơn cậu không có biện pháp chế biến.
Hơn nữa cũng bận rộn suốt cả ngày, cậu không thể tiêu hao thời gian để nghiên cứu chuyện này.
Là ‘giống cái’ cần phải nắm giữ những kĩ năng cần thiết, Tô Sách cần phải hiểu rõ toàn bộ… tỷ như trồng trọt.
Sau khi từ trên núi trở về, Tô Sách cùng Thản Đồ đi tới mảnh đất riêng của mình, bởi vì cậu mới gia nhập bộ lạc nên được phân mảnh đất khá gần. Những giống cái quen biết cho cậu hạt giống, mà cậu chọn gieo trồng chính là bạch bặc cùng thử lương—— kì thật theo cậu thấy thì nó chính là cây củ cải trắng cùng cây lúa mì.
Trồng trọt kì thực không khó, chỉ cần chịu khó chăm bón nó là được, về phần cày ruộng này nọ… mình làm không được không phải còn có giống đực sao! Thật ra không phải giống cái làm biếng, mà là nếu là giống đực chỉ mất một ngày, còn giống cái thì phải tới tận mười ngày, này cũng quá chậm trễ đi.
Những ngày sau đó, Tô Sách bắt đầu giống như những giống cái khác, mỗi ngày đều tới quan sát, mảnh ruộng có diện tích khoảng hai mẫu cũng không quá vất vả, hơn nữa cây cải trắng cùng cây lúa đều là loại thực vật khá ương ngạnh.
Về phần rau dưa thì Tô Sách không trồng, bởi vì cứ cách vài ngày cậu lại bảo Thản Đồ mang một ít từ trên núi về, rau dại tuy gầy gò nhỏ hơn một chút nhưng hương vị lại cài thuần túy hơn.
Cứ như vậy, trong nháy mắt đã qua hai tháng. Trong khoảng thời gian này, Tô Sách lại càng hiểu biết tình huống trong bộ lạc hơn, nuôi tằm cậu cũng từng học thử, sau đó phát hiện tay mình quả nhiên không đủ khéo léo… Bất quá quên đi, làm quá nhiều thứ thì những việc khác có thể cũng không làm tốt, cứ chuyên tâm trồng trọt cùng nấu cơm tốt lắm.
Đối với quyết định của Tô Sách, Thản Đồ vĩnh viễn duy trì, vốn y cũng không muốn để Tô Sách vì chuyện nuôi tằm mà làm lụng vất vả, vất vả không nói, mỗi ngày phải rất khuya mới trở về nhà… y thực không nỡ a.
Điểm duy nhất làm Tô Sách có chút rối rắm chính là mỗi tối Thản Đồ đều yêu cầu vô độ… Đại khái là thú tính khó ức chế, cho dù ban đầu rất nhẫn nại cẩn thận, nhưng sau đó vẫn không thể khống chế được. Tuy ngày hôm sau cơ thể cũng không có vấn để gì, nhưng mỗi đêm đều bị người ta lăn tới lăn lui cũng có chút chịu không thấu.
Nhưng xen vào đó, một việc làm Tô Sách cảm thấy cao hứng là cơ thể cậu tựa hồ đã hoàn toàn thích ứng với thế giới này. Không chỉ biểu hiện ở khí lực cùng độ rắn chắc của răng nanh, còn ở phản ứng cơ thể. Tỷ như, sau khi Tô Sách cùng Thản Đồ kết hôn, cứ cách năm ba ngày Tô Sách sẽ phát sốt, chính là nửa tháng gần đây hoàn toàn không tái phát, hẳn không còn vấn đề gì đi.
Trong nháy mắt, thời điểm thu hoạch đã tới.
Thời kì sinh trưởng của các loại nông sản tựa hồ so với trên địa cầu ngắn hơn một chút, hơn nữa mùa vụ ở đây cũng không biến hóa quá rõ ràng, cơ bản gieo trồng cũng không cần chú ý chuyện này.
Củ cải trắng từ khi gieo trồng tới trưởng thành mất chừng hai tháng, mà cây lúa cũng vậy, nếu là ở địa cầu thì còn mất thêm một khoảng thời gian.
Sau khi dùng cơm trưa, Tô Sách kéo Thản Đồ cùng tới mảnh ruộng với mình.
Vừa lúc Mạc Lạp cũng ở, số rau dưa trong ruộng đã lớn, phía sau hắn là vài giống đực đeo sọt tre—— mấy tháng qua, hắn vẫn được ưu ái như cũ. Nhóm giống đực muốn tranh sự ưu ái nên cố gắng biểu hiện, cũng nhờ vậy mà hắn giảm bớt được phần lớn khí lực.
Hạt giống của Tô Sách phần lớn do Mạc Lạp cho, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm. Giống cái xinh đẹp lại tùy tính, sảng khoái như Mạc Lạp, người bình thường rất khó chán ghét hắn.
Vì thế Tô Sách hướng Mạc Lạp gật gật đầu: “Mạc Lạp.”
Mạc Lạp quay đầu lại cười cười: “A Sách, ngươi cùng Thản Đồ tới thu hoạch à?”
Tô Sách đáp: “Ân.”
Mạc Lạp nhìn qua phía ruộng Tô Sách: “Mấy thứ bên ruộng ngươi mọc không tệ.” Sau đó hắn bước tới, chọt tay cậu một chút, nhỏ giọng hỏi: “Cái kia, Thản Đồ đối với ngươi tốt không?” Thản Đồ cho tới giờ trong mắt giống cái là một hình mẫu của giống đực không hiểu phong tình, thậm chí còn lâm vào nông nỗi từ giống đực được hoan nghênh nhất bộ lạc rớt xuống vị trí không được hoan nghênh nhất, chính là cư nhiên có thể ra ngoài một vòng lại dẫn một giống cái trở về, thực làm hắn có chút tò mò. Vị tân bằng hữu này vì sao lại nguyện ý kết hôn với Thản Đồ? Cuộc sống sau khi kết hôn thoạt nhìn cũng không tệ…
Tô Sách ngây ngốc một chút, không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, bất quá cũng không hề do dự gật đầu: “Tốt lắm.”
Tầm mắt Mạc Lạp chuyển tới trên người Thản Đồ, người này vẫn luôn đứng bên cạnh Tô Sách, hơi ôm lấy bờ vai cậu ta hệt như người bảo vệ, thoạt nhìn cũng không tệ lắm a.
Kia nếu không phải trước kia mọi người nghe nhầm những lời đồn bậy bạ thì hai bọn họ phi thường thích hợp.
Mạc Lạp không hỏi tiếp, thời điểm thu hoạch mọi người đều rất bận rộn, vì thế hắn liền phất tay với Tô Sách, trở về bên cạnh đám hộ hoa sứ giả của mình. Sau đó hắn cười nói vài câu gì đó, nhóm giống đực kia liền sắn tay áo, hớn hở bắt đầu lấy công cụ mang theo bắt đầu gặt rau dưa.
Tô Sách ngẩng đầu lên: “Thản Đồ, chúng ta cũng đi thôi.”
Thản Đồ chớp mắt mấy cái, hôn trán Tô Sách một chút: “Hảo.”
Hành động này lúc đầu Tô Sách cũng không quen, chính là Thản Đồ biểu hiện vô cùng thân thiết như vậy, mà Tô Sách luôn không có biện pháp mặc kệ biểu tình ủy khuất của Thản Đồ—— này theo hoạt động mỗi đêm cũng có thể nhìn ra, vì thế sau này cậu liền mặc kệ.
Lúc thu hoạch chỉ có thể dùng lưỡi liềm, bởi vì thân dao có độ cong nên thuận tiện hơn… Được rồi, trên thế giới này thì cái liềm không gọi là liềm mà gọi là ‘cát thử đao’, so với những cái liềm Tô Sách nhìn thấy trước kia thì lớn hơn một chút. Thản Đồ cùng Tô Sách phân ra hai bên, Tô Sách nhổ củ cải, còn Thản Đồ thì gặt lúa, động tác khá nhanh nhẹn.
Khí lực lớn nên hiệu quả cũng rất tốt, Tô Sách mới nhổ chưa tới mười củ thì Thản Đồ đã gặt hết toàn bộ cây lúa, chờ đền lúc Tô Sách nhổ được mười lăm cây thì Thản Đồ đã chất toàn bộ cây lúa thành một đống; lúc Tô Sách nhổ tới hai mươi câu thì Thản Đồ đã chia số đó thành ba và cột lại gọn gàng.
Tô Sách phủi số bùn đất trên cây củ cải thứ hai mươi hai, một bóng dáng che trước mắt cậu.
Cậu ngẩng đầu, thấy được gương mặt mỉm cười tươi rói của Thản Đồ: “A Sách, ta giúp ngươi nhổ!”
Tô Sách nhìn cánh tay săn chắc của Thản Đồ, trong lòng có chút mất mác vì thể trạng của mình, gật đầu mỉm cười—— cậu dần dần đã học được cách cười—— nói: “Hảo.”
Bận rộn một hồi, Tô Sách đeo một cái sọt trên lưng, bên trong chất đầy củ cải, mà trên vai Thản Đồ khiên ba bó lúa, dùng một tay đỡ, mà tay kia thì xách một gói da thú căng phồng chứa đầy củ cải trắng—— bộ dáng cư nhiên không chút cố sức. Làm Tô Sách đối với khí lực lớn vô cùng của giống đực càng tiến thêm một bước nhận thức.
Sau khi về nhà, toàn bộ củ cải trắng bị Tô Sách chất đống ở một góc râm mát trong nhà bếp, mà cây lúa mì thì đương nhiên cần phải xử lý một chút.
Tô Sách lúc còn trên địa cầu cũng chưa từng được dạy bảo vấn đề này—— cậu chỉ có thể nhận ra cách thức thu hoạch của một vài loại hoa mầu, nhưng sau khi thu hoạch xong thì lại hết đường xoay xở.
Cũng may Thản Đồ biết.
Hạt lúa đương nhiên phải vuốt xuống, sau đó đặt vào một máng đá, dùng tảng đá nghiền nát hạt lúa… này cũng là công tác của giống đực.
Tô Sách ngồi bên cạnh thích thú nhìn Thản Đồ làm việc, lúc đầu còn cảm thấy thú vị, nhưng nhìn một hồi liền cảm thấy quá thô bạo.
Bởi vì thành phẩm xuất hiện căn bản nát nhừ như bột…
Tô Sách hỏi: “Thản Đồ, thứ này ăn thế nào?”
Thản Đồ lúc này mới nhớ tới, hai tháng này Tô sách vẫn ăn rau xào, thế nhưng không làm bánh gạo cho cậu ăn thử, liền nói: “Chờ chốc nữa làm xong sẽ thành một cục lớn, tách thành khối nhỏ áp mỏng, sau khi để khô sẽ thành bánh gạo. Sau đó chúng ta thường để trên đá nướng ăn…”
Tô Sách nhìn bên trong có màu vàng vàng lẫn lộn vỏ cùng ruột, nhớ tới cái bánh màu vàng mình từng nhìn thấy ở chợ, hóa ra thứ kia… chính là bánh gạo.
Chính là bánh gạo như vậy cũng quá không xong đi…
Nghĩ tới đây, Tô Sách mở miệng nói: “Thản Đồ, nơi này không có cối xay sao?” Cậu nhớ rõ trước kia mọi người đều dùng cối đá để xay bột mì, nơi này hẳn cũng có mới đúng.
Chính là Thản Đồ có chút nghi hoặc hỏi: “A Sách, cối xay là cái gì?”
…Nguyên lý cối đá Tô Sách cũng không rõ lắm, nghe nói chính là hai cái bàn đá nối lại với nhau. Tô Sách cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ nhớ ra bên trong có một khe hở để bột mì chảy ra, giữa hai bàn đá đại khái có chút chênh lệch đi? Mặc kệ thế nào, nếu có nó, cho dù không hoàn chỉnh lắm nhưng vẫn hơn mớ hỗn hợp này đi…
Bình luận truyện