Chương 16
Vân ngây ngốc nhìn người trước mắt, trên mặt tràn đầy bất ngờ.
Tư Văn nhẹ nở nụ cười, trong ngực tim đập thình thịch, hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy em là một giống cái tốt, tôi muốn em làm giống cái của tôi.”
Lúc này Vân mới kịp phản ứng, mặt bỗng dưng đỏ bừng, ngốc nghếch gật đầu. Tư Văn khẽ thở dài, vẫn bị dọa sao? Nâng tay xoa xoa đầu đối phương, nói: “Không còn sớm nữa, mau đi nghỉ đi, ngày mai đi săn xong chúng ta cùng đào khoai tây.”
Tận khi bóng dáng anh biến mất trong tầm mắt của Vân, cậu mới ngốc ngốc về phòng ngồi. Đêm nay, Đá Trắng trong phòng không bị cất vào hộp gỗ.
Ngày hôm sau, khi gặp nhau hai người coi như không có việc gì mà ở chung như bình thường. Tư Văn nhẹ nhàng thở phào, như vậy là tốt nhất, đột nhiên thay đổi dù tốt hay xấu đều làm người ta không kịp thích ứng.
Việc khoai tây Tư Văn không giấu Og. Thú nhân mặt liệt này là một người bạn trung thực lại cường đại, hơn nữa, với tính cách của anh thì dù anh biết linh hồn Tư Văn đến từ dị thế cũng sẽ không quá quan tâm. Trong lòng anh, tất cả những việc không liên quan đến Sitter anh cũng sẽ coi như không liên quan đến mình. Vậy nên để cho anh tham dự việc này cũng là một việc như tìm đồng minh.
Đương nhiên, Tư Văn cũng không lo lắng về Sitter, tuy những việc Og biết phần lớn Sitter cũng biết, nhưng thiếu niên đơn thuần sáng sủa này tuyệt đối sẽ không suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, đối phương hẳn là một bé tham ăn ngầm, nếu không sao mỗi lần săn thú xong Og lại đi tìm các loại ăn ngon chứ. Không ngoài dự đoán, vừa nói với hai người kia xong, Sitter lập tức hét lên: “Em muốn ăn cái đó, Vân, chúng ta giữa trưa ăn cái đó đi!”
Nói xong, mở lớn đôi mắt to, tội nghiệp nhìn Vân, sắc mặt Og không thay đổi, ngầu ngầu nói: “Vậy ăn cái đó.”
Tay Tư Văn giật giật, loại ngữ khí mệnh lệnh này đúng là không làm người ta thích tí nào, hơn nữa, tính cách của Og cũng khá khó ưa.
Vân gật đầu đáp ứng, vì thế bốn người lập tức xuất phát đến khu an toàn đào khoai tây. Có lẽ là do Sitter thích ăn, Tư Văn cảm thấy Og đào phá lệ ra sức. Thu một đống lớn khoai tây, bốn người ngon lành ăn một bữa đại tiệc khoai tây. Vì khoai tây nướng không có vị nên Tư Văn còn cho thêm thịt để ninh canh khoai tây hầm xương. Tuy thiếu gia vị nhưng nguyên liệu đều tốt nên hương vị rất ngon, lại là đồ chưa từng ăn nên Sitter và Vân ăn đều thấy rất vừa lòng.
Cũng vì thế mà càng xác định địa vị không thể dao động của khoai tây trong lòng Sitter. Còn Og, yêu vợ phát điên như anh ta, ngay sau bữa cơm liền thảo luận kĩ càng với Tư Văn về việc làm như thế nào để hầm canh xương khoai tây ngon, hơn nữa chiếm được đáp án cực kì vừa lòng. Sau đó là một loạt thực nghiệm về khoai tây, luộc, hấp, rán, xào, Tư Văn hào phóng làm hết các cách nấu khoai tây trong đầu, thành công làm khoai tây xâm nhập thực đơn của bốn người.
Qua vài ngày thử nghiệm, khoai tây này giống với khoai tây trên trái đất kiếp trước, chỉ là hàm lượng tinh bột cao hơn một ít, có lẽ vì thế mà Tư Văn cảm thấy khoai tây nơi này ăn càng đỡ đói hơn. Og mặt liệt cả ngày không nhẫn xét gì, trái lại, Vân và Sitter triệt để rơi vào mị lực của khoai tây.
Bọn họ cảm thấy giống cái thậm chí có thể dùng thứ này làm món chính, phải biết là giống cái không thể tiêu hóa mạnh như giống đực, không thể ăn thịt dài ngày, cho nên giống cái thường xuyên ăn thêm rau xanh. Chỉ là rau xanh đến mùa đông thì không còn, đối với giống cái mà nói, mùa đông không có hoa quả và rau xanh để ăn thì dù có thịt cũng không hạnh phúc.
Sau khi xác định được khoai tây cũng có thể làm món chính thì việc cạm bẫy cũng coi như ổn thỏa. Việc này cũng không khó học cho nên rất nhanh, đại bộ phận giống cái của tộc Dực Hổ đã nắm giữ được kĩ xảo cơ bản, còn con mồi loại nhỏ xung quanh bộ lạc thì gặp uy hiếp nghiêm trọng. Nhìn một đám con mồi loại nhỏ bị sấy khô treo lên, tộc trưởng đại nhân mày mỗi ngày một giãn ra. Ngay lúc tâm tình ông vô cùng thư sướng thì lại đón nhận một tin khiến tâm tình càng thêm thư sướng.
Mấy cục tròn tròn tùy ý có thể thấy trong khu an toàn lại là thứ ăn được. Cái vị mềm mại đó đúng là một cảm thụ mới mẻ, hơn nữa nếu nấu cùng thịt thì còn ngon hơn cả thịt, ăn lại chắc bụng. Thứ quả này đúng là thần kỳ. Tộc trưởng ý thức được tầm quan trọng của nó nên cực nhiệt tình, đồng dạng, còn có tế tự.
Lúc này, tế tự và tộc trưởng đang cực kì nghiêm túc nhìn Vân. Loại này trước kia có thú nhân vì mùa đông không có lương thực nên cũng thử qua, nhưng bởi vì ăn sống cho nên trừ khi quá đói, nếu không cũng không ai chịu ăn. Bây giờ mới biết phương pháp ăn của họ là sai, thế nhưng thứ này rốt cuộc có thể để bao lâu thì đúng là không biết.
“Vân, con xác định thứ này có thể để hai tháng?” Tế tự lo lắng hỏi, nếu đúng như vậy thì quá tốt.
Vân nghiêm túc gật đầu: “Trước kia lúc con hái rau không để ý mang về mấy củ, sau đó cũng không vứt đi, hai tháng sau mới nhớ ra thì đúng là còn chưa hỏng.”
Tế tự là người nhìn Vân lớn lên, cậu là người như thế nào tế tự biết rất rõ, nếu cậu đã nói như thế thì chắc chắn là thật, lập tức kích động nói: “Thần thú trên cao, rốt cuộc có thể bình an qua mùa đông.”
Tộc trưởng cũng rất kích động, nhưng dù sao ông cũng là người đứng đầu bộ lạc, kích động cũng không quên chính sự: “Từ hôm nay, các giống cái đều phải đi đào khoai tây. Vân, Sitter, việc này giao cho hai ngươi phụ trách. Việc đào bẫy thì tạm thời dừng lại đã, mỗi ngày chọn ra hai mươi giống cái đào khoai, khoai tây cũng giống như bẫy, thu hoạch thuộc về bộ lạc, mọi người dùng thứ khác để đổi về. Tất nhiên, chuyện này cũng có thể gọi cả giống đực, bọn họ khỏe mạnh có thể vác nhiều hơn.” Đương nhiên, nếu nhân dịp đó mà thành thêm mấy đôi bạn lữ thì ông sẽ càng cao hứng.
Tư Văn âm thầm gật đầu. Cạm bẫy cũng không cần đào hàng ngày, nếu không khu an toàn sẽ nơi nơi là hố, hơn nữa bẫy có thể dùng lại. Anh rất tán thành cách làm việc của tộc trưởng, phương thức toàn dân tư hữu nhưng vẫn có công hữu nhất định này rất tốt, dù sao xã hội nào cũng có người yếu, có người cần sự giúp đỡ.
Vân và Sitter vui vẻ nhận nhiệm vụ, nhất là Sitter, từ nhỏ đến giờ cậu còn chưa từng làm loại chuyên uy phong như thế này.
Khoai tây không thể làm các thú nhân nhanh chóng nhận như cạm bẫy, vì thế tộc trưởng tổ chức đại hội toàn tộc, cũng chi tiết trình bày cách ăn khoai tây và cách cất giữ, tất nhiên là có cả ăn thử. Vì nhân số quá nhiều nên tuyển mười mấy giống cái và giống đực rất có uy vọng ăn thử khoai tây hầm xương do Vân và Sitter làm, thành công đẩy mạnh tiêu thụ khoai tây ở thế giới thú nhân.
Đương nhiên, trừ việc đào bẫy thì đào khoai tây cũng là một việc làm đến khí thế ngất trời trong bộ lạc. Theo chỉ thị của tộc trưởng, mỗi ngày hai mươi giống cái một nhóm, thứ tự giống đào bẫy lúc trước, mà Vân và Sitter đương nhiên trở thành nhóm đầu tiên.
Sitter hơi rầu rĩ ngồi chọc bùn đất, tuy vẫn ra sức làm như trước nhưng vẫn có thể nhìn ra cậu không vui. Việc này cũng đúng thôi, cậu vốn tưởng có thể dạy người khác, thế nhưng việc không có bất cứ hàm lượng kỹ thuật nào như đào khoai tây hiển nhiên không cần dạy dỗ gì. Hơn nữa ai cũng nhận ra được hình dáng cây khoai tây nên căn bản không ai cần cậu dạy. Cậu ngồi một bên hờn dỗi, Vân cũng không bình thường, tay làm không ngừng nhưng nhìn mắt thì biết cậu đang rất hoảng hốt.
Trên thực tế, cậu đúng là có chút băn khoăn. Trong ấn tượng của cậu, Tư Văn tuy không nói nhiều nhưng biết rất nhiều, cạm bẫy, khoai tây đều là anh phát hiện. Một thú nhân vừa thông minh vừa am hiểu săn bắn lại cường đại như vậy sao lại thích chính mình chứ? Mấy thú nhân cường đại khác không phải đều thích giống cái xinh đẹp sao. Cậu là một giống cái bình thường, tuy cũng không phải không ai muốn, nhưng theo đuổi cậu đều là những giống đực thực lực thường thường, mạnh như Tư Văn vẫn là người đầu tiên.
Cậu liếc nhìn Sitter, âm thầm thở dài. Tuy Og cũng rất cường đại, nhưng trong bộ lạc, Sitter không phải xinh đẹp nhất thì cũng rất xinh đẹp, không như cậu. Hơn nữa, Og và Sitter lớn lên cùng nhau, thích Sitter cũng là việc bình thường. Vậy nhưng cậu và Tư Văn cũng không quen biết nhau từ nhỏ, lúc cậu đến tộc Dực Hổ thì Tư Văn đã ở cạnh khu an toàn, hai người chưa từng gặp nhau, sao anh lại có thể thích cậu chứ.
Còn cậu đối với Tư Văn, nói thật, cậu cũng không phải không có cảm giác. Tuy đối phương không hay nói nhưng chắc chắn là một giống đực tốt và ôn nhu. Nhưng từ ngày hôm đó anh hôn cậu xong, sau cũng không nói thêm gì, cũng không hiểu ra sao, trong bộ lạc không có giống đực nào theo đuổi giống cái như vậy.
Tất nhiên Tư Văn không biết những chuyện này, anh và Og đang giằng co cùng hai con hổ răng kiếm cực lớn.
**
Zổ: tui đang gõ cạch cạch thì ông anh lượn tới “gì đấy?”
Tui hùng hồn: “truyện ạ”
Anh tui: “tao tưởng m học”
Đan Mạch, iem đã không biết đến chữ học từ 5 năm trước rồi anh ạ.
*uốn éo* đói truyện, cầu giới thiệu, chủng điền, cổ đại, chủ công càng tốt ~
Bình luận truyện