Chương 33
Mặt Bối Á đỏ bừng, cao giọng hô: “Ta không thèm kết thành bạn đời với ngươi!”
Khuôn mặt anh tuấn của Bart lộ ra biểu tình đau thương: “A, vì sao chứ? Tôi năm nay đã ba mươi ba tuổi, vẫn chưa gặp được người muốn kết thành bạn đời. Thế nhưng hôm nay, lần đầu tiên tôi đến tộc Dực Hổ, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, tôi liền biết em chính là người mà tôi muốn kết thành bạn đời. Thú thần trên cao, chẳng lẽ em không có cảm giác như thế?”
“Không có ! không có ! không có ! không có !” Bối Á vẫn trốn phía sau tộc trưởng, khó thở hổn hển quát.
“Ôi, sao em lại có thể không có cảm giác đó? Đây là thú thần ban ân, tôi mới có thể gặp được em, nhưng vì sao em lại không có cảm giác như vậy? Chẳng lẽ đây là khảo nghiệm của thú thần? Ôi, em phải tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ đối xử với em rất tốt rất tốt. Chúng ta có thể sinh vài con thú con, tôi sẽ làm một căn nhà thật lớn cho em và con. Em muốn ở tộc Dực Lang thì chúng ta ở tộc Dực Lang, em muốn ở tộc Dực Hổ thì tôi sẽ ở đây cùng em. Ôi, đừng khẳng định với tôi rằng em sẽ không kết thành bạn đời với tôi như vậy. Em còn chưa hiểu rõ tôi, cho tôi thời gian, chờ đến lúc em hiểu con người tôi, em nhất định sẽ thích tôi!” Bart đúng là thương tâm muốn chết, chỉ là rất nhanh, theo lời hắn nói, hắn vì thương tâm mà trở nên kích động, ý chí chiến đấu sục sôi.
Tư Văn mặt không thay đổi nhìn cảnh tượng sến không thua kém phim truyền hình cẩu huyết đời trước, nghĩ đây là lần đầu tiên Bart nhìn thấy Bối Á liền nhất kiến chung tình, hơn nữa còn lập tức tỏ tình, tỏ tình bị cự tuyệt còn bất khuất mà nói lời yêu, tự đẩy mạnh tiêu thụ bản thân, tốc độ cực kì nhanh, da mặt cũng không phải là dày bình thường. Nguyên bản Tư Văn đã nghĩ mình và Vân tốc độ rất nhanh, bây giờ liền yên lặng kiểm điểm, quyết định về sau phải vượt qua vấn đề tâm lý, da mặt phải dày hơn, lời ngọt nói nhiều chút, tiến độ phải nhanh hơn.
Bối Á quả thực là bị tức đến điên rồi, cho dù Bacon không thích cậu, kết thành bạn đời với Cát thì trong bộ lạc vẫn còn rất nhiều giống đực thích cậu, cậu tuyệt đối không có khả năng kết thành bạn đời với quái vật tóc bạc tộc Dực Lang trước mắt này!
“Ta sẽ không bao giờ làm bạn đời của người tộc Dực Lang. Ngươi có chuyện gì thì mau nói với a phụ ta, nói xong thì đi mau đi!”
Ánh mắt Bart lập tức sáng rực, nhìn chằm chằm vào Bối Á, nói: “Tôi biết giữa tộc Dực Hổ và Dực lang có vài vấn đề nho nhỏ, thế nhưng, giống cái mỹ lệ, thú thần khiến tôi gặp em, ngoại trừ muốn chúng ta kết thành bạn đời còn hy vọng có thể nhân cơ hội này cởi bỏ hiểu lầm giữa hai tộc. Giống cái mỹ lệ, xin hãy chấp nhận tôi, tôi nhất định sẽ là một bạn đời rất tốt.”
Tộc trưởng nắm chặt tay con mình, trên mặt miễn cưỡng giữ nụ cười, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Bart, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”
Thú nhân tộc Báo nhà tế tự yên lặng đứng bên cạnh Bart, một bộ mời đi, Bart cũng biết không thể lập tức kết thành bạn đời với người ta được, quan hệ giữa hai tộc còn rất quỷ dị, cho nên hắn nhất định còn một con đường dài phải đi. Hắn trông ngóng nhìn Bối Á, sau khi bị đối phương lờ tít, bất mãn không vui nói: “Tôi biết rất khó để có thể kết thành bạn đời với em, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ! Thú thần chỉ dẫn cho tôi tìm được em, tôi nhất định sẽ kết thành bạn đời với em!” Sau đó ý chí chiến đấu sục sôi mà lại một lần nữa đi theo thú nhân Báo tộc rời đi.
Từ lúc Bart nói câu thứ hai, ba giống cái đã bắt đầu nhịn cười. Vân và Cát còn đỡ, Sitter đỡ sớm tựa vào lòng Og cười không ra tiếng. Bart vừa đi, tiếng cười càn rỡ của cậu lập tức tràn ngập căn phòng: “Ha ha ha ha, hắn thú vị quá! Lần đầu tiên em nhìn thấy loại người này, a, không được, cười chết em!”
Tư Văn sâu sắc phát hiện, tuy sắc mặt Og không hề thay đổi nhưng bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên vi diệu. Quả nhiên anh mặt liệt cực độ thê khống này lại chỉ vì một câu vô ý của Sitter mà bắt đầu yên lặng ghen tuông.
Sitter không hề hay biết, vẫn tiếp tục càn rỡ cười, Vân và Cát cũng không nhịn được, nhỏ giọng cười, ngay cả tế tự cũng bật cười. Cả căn phòng, trừ Og mặt liệt, tộc trưởng và đương sự Bối Á thì trên mặt mọi người đều có nụ cười hoặc lớn hoặc nhỏ.
Bối Á tức giận nhìn chằm chằm bọn họ, cắn môi, ánh mắt như đao bay đến mọi người. Tộc trưởng vỗ vỗ vai cậu, nói: “Con ngoan, mấy ngày nay đừng đi ra ngoài, hắn sẽ không ở đây lâu, chờ hắn đi là được.”
Tư Văn yên lặng suy tư, quan hệ của hai tộc rốt cuộc là như thế nào, nếu là đối địch thì sao tộc Dực Lang lại phái người mang lương thực mới phát hiện được đến nói cho bọn họ? Nếu không phải đối địch thì sao tất cả mọi người lại bài xích tộc Dực Lang như vậy? Rõ ràng đều là bộ tộc được thú thần chúc phúc, vì sao quan hệ lại phức tạp như vậy chứ?
Bởi vì bọn Sitter cười đến rất càn rỡ, tộc trưởng hơi đau đầu, vì thế mấy giống cái rất thức thời mà rời đi, lúc gần đi còn phá lệ mà kéo theo Bối Á đang rất tức giận.
Tộc trưởng mỏi mệt xoa xoa mặt, chỉ bột trắng trên đất, hỏi: “Thứ này ăn như thế nào?”
Là một người phương Bắc, mỗi ngày đều ăn mì nước, vốn ít ăn gạo, ngoại trừ cơm thì anh đúng là không biết có thể chế biến gạo làm thành món gì, huống chi là gạo thú thế cư nhiên không phải hạt mà là bột. Anh chỉ có thể lắc đầu, nói: “Tôi không biết, chúng ta có thể thử phương pháp của Bart trước, thử cách để trong bình gốm nấu xem.”
Bacon quay đầu, đổ một ít bột từ quả đã bị chọc, xoa xoa, nói: “Có cần thử ngay không? Nếu đúng như tộc Dực Lang nói thì nói cho mọi người biết. Mấy ngày nay giống đực ra ngoài săn thú thì để ý trong khu an toàn xem, biết đâu lại có. Thực vật mùa đông thế nào cũng không sợ nhiều.”
Tế tự gật đầu, phụ họa: “Như vậy cũng được, xác định chuyện này xong, nếu năm nay không tìm thấy thì sang năm tìm tiếp. Chúng ta nên đào hầm trước, tiện để cất đồ. Hiện tại đúng là rất nhiều nhà đã không còn chỗ để cất đồ ăn. Còn cả thứ mà Tư Văn gọi là kháng nữa, nếu trước mùa đông nhà nào cũng có thì mùa đông sẽ không ai bị lạnh nữa, còn có thể tiết kiệm được rất nhiều da thú.”
Vì thế Tư Văn lấy ba quả màu vàng từ trong túi ra, lột da đổ vào bình gốm, ngồi trong phòng bếp nhà tộc trưởng nghiên cứu cách ăn bột trắng. Trong lúc nghiên cứu, Tư Văn thủy chung không xóa được cảm giác quái dị trong lòng, loại tên cực kì có tính nhầm lẫn này luôn làm anh nghĩ đến thuốc phiện, tâm trạng bất tri bất giác liền trở nên phức tạp.
Phương pháp Bart nói rất đơn giản, làm cũng nhanh, cho nên chỉ lát sau bột trắng đã có thể ăn. Bột trắng rang xong không trắng như trước mà hơi hơi khô vàng, thoạt nhìn rất ngon mắt.
Hương vị bột trắng rang, từ góc độ của Tư Văn mà nói, cũng tạm được. Mùi độc hữu của gạo sau khi rang lên thì càng nồng đậm, hơn nữa biến thành một mùi thơm rất độc đáo, rất mê người. Nhưng vì không có vị gì nên mấy người vốn lớn lên ở thú thế không thích thứ này như Tư Văn. Mọi người nhất trí rằng ăn như vậy không ngon lắm, nếu có thể cho thêm mấy thứ như khoai tây vào thì chắc là ngon hơn.
Tay Tư Văn run run, trộn lẫn bột trắng và rau dưa rồi rang, không phải là trộn gạo sống và rau dưa rồi rang như trên Trái Đất sao? Đây là đồ ăn chết người đi? Nên giải thích như thế nào để mọi người hiểu không thể ăn như vậy bây giờ? Nghĩ nghĩ, Tư Văn bình tĩnh đổ trách nhiệm lên thú thần anh chưa bao giờ gặp: “Thú thần nói thứ này không thể rang chung với những thứ khác, nếu là muốn cho thêm cái gì thì phải hấp chín trước.”
Mọi người chỉ có thể thất vọng gật đầu, sau đó ký thức hy vọng lên các phương pháp nấu nướng khác.
Vì hình dạng không giống hạt gạo trên Trái Đất nên Tư Văn cũng không chắc chắn, chỉ có thể áng chừng. Nấu cơm tất nhiên là cần đổ nước, nhưng vì đây là bột phấn, không biết đổ nước vào sẽ như thế nào nên đầu tiên, Tư Văn lấy một ít bột trắng, sau đó thêm nước, quấy đều. Loại vật chất thần kỳ như bột trắng này không tan trong nước, cũng không thành tương hồ như bột mì mà giống bột ngô, trộn lẫn, dừng quấy không quá ba mươi giây sẽ lại thành bên trên là nước, bên dưới là bột lắng đọng.
Tư Văn chỉ có thể cầu nguyện bột trắng có đặc tính hút nước rồi trướng lớn như gạo trên Trái Đất, áng chừng lượng bột và lượng nước, Tư Văn đặt bình gốm lên bếp bắt đầu nấu. Có lẽ vì là bột nên càng nhanh chín, chỉ lát sau, Tư Văn đã thoáng ngửi được mùi cơm quen thuộc.
Cơm nấu rất thành công, tuy hơi nhiều nước nhưng dùng muôi gỗ múc lên, cho vào miệng, vị cơm quen thuộc thoải mái đến nỗi toàn bộ lỗ chân lông trên người Tư Văn mở ra. Cơm nấu từ bột trắng rất mềm, bởi vì hình thái nên cực kì mịn, thơm ngon mười phần.
Tuy vẫn không có vị gì như trước, nhưng mấy thú nhân sinh trưởng ở địa phương tỏ vẻ loại phương pháp nấu nướng này ăn ngon hơn vừa nãy nhiều. Bacon còn đưa ra quan điểm nếu ăn với đồ ăn Tư Văn làm thì nhất định sẽ càng ngon, khiến Tư Văn hung hăng tán thành trong lòng, cơm ăn với đồ ăn, đây chính là cách ăn cơm chính tông nhất.
Vì cơm nấu từ bột trắng được chấp nhận nên tộc trưởng rất nhanh liền xác định trong mười ngày kế tiếp, giống đực đi săn phải chú ý tìm tòi, tìm được thì có bao nhiêu hái bằng đó, tìm không thấy thì cũng không sao.
Xác định việc bột trắng có thể ăn, hầm và kháng liền thành đề tài tiếp theo.
Tộc trưởng đại nhân thực sảng khoái phất tay, nói: “Hầm mấy người chúng ta cũng đã coi như biết, đào thì cơ bản thú nhân từng xây nhà đều biết, đốt lửa bên trong cũng không có gì. Mấy ngày này liền nói cho mọi người, dạy mọi người cách làm. Ngươi bây giờ mau xây kháng đi, chiến hào đào đã gần xong, chỉ là bên trong chưa cắm gỗ nhọn, tường thành cũng cần vài ngày nữa. Ta thấy có thể làm xong tất cả trước khi mùa đông đến thì hơi khó!”
“Như này vậy, đào hào và xây tường trước. Hầm cũng phải đào nếu không mấy ngày nữa đất sẽ bị cứng vì lạnh, không dễ đào. Còn kháng, lúc mùa đông vừa đến thì cũng không phải lạnh đến mức không chịu nổi, lúc đó làm cũng được, vừa lúc hoàn toàn lạnh thì có thể dùng ngay, cũng không cần lo lắng.”
Không ai phản đối. Tộc trưởng giao cho Og và Bacon phân biệt trông coi việc đào hào và xây tường, Tư Văn lo việc làm kháng, đến mùa đông dạy cho tộc nhân.
Lúc mọi người đi từ nhà tộc trưởng ra thì trời đã gần tối. Tư Văn dựa vào khả năng nhìn ban đêm cực mạnh của dã thú về tới nhà Vân.
Dưới sự dạy dỗ của Tư Văn, Vân đã có thể làm vài món ăn đơn giản, nhưng bình thường đều là Tư Văn nấu ăn nên cậu cũng không có không gian biểu hiện. Vừa vặn hôm nay có cơ hội liền biểu diễn mội phen. Lúc Tư Văn về, Vân đang nướng thịt.
Nhưng Tư Văn vừa trở về liền nướng thay cậu, hai người ngồi trong sân vừa ăn vừa nói chuyện.
Nói thật, vì Bối Á không thích Vân, lại vì chuyện của Bacon mà ghét Cát, Sitter vì Vân và Cát nên cũng không ưa Bối Á, vậy nên hôm nay lúc Sitter tha người ra ngoài, Tư Văn rất kinh ngạc.
Vân nghe được anh hỏi như thế, hơi ngượng ngùng nói: “Thực ra Bối Á cũng không có xấu như vậy, tuy miệng của cậu ấy rất đáng ghét, nhưng bản chất cũng không phải người xấu, ngoại trừ thỉnh thoảng nói em và Cát thì cũng không làm chuyện gì sai. Hôm nay là tình huống đặc thù, người tộc Dực Lang đều rất kỳ quái, bọn họ rất đáng ghét. Giống cái tộc Dực Hổ tuyệt đối sẽ không kết thành bạn đời với người tộc Dực Lang! Vậy nên Sitter mới kéo Bối Á theo. Ba chúng em thương lượng rồi, tuyệt đối không cho quái vật tóc bạc kia tiếp cận Bối Á.”
Tư Văn yên lặng cắn một miếng thịt. Tộc Dực Lang và tộc Dực Hổ rốt cuộc là có loại quan hệ kỳ quặc nào mới có thể Sitter quên ân oán cá nhân mà giúp đỡ Bối Á đây?
**
Zổ: *giơ tay*iem biết cách nấu gạo ngoài cơm, đó chính là cháo =v=
tôi mới đọc xong ĐPBB chi Đông phương hữu long. Thật sự là rất OTZ, có 1 anh rồng vài nghìn tuổi xuyên tới, ảnh này có đọc TNGH. Gặp giáo chủ bắt đầu khen đẹp thế này kia, giáo chủ đỏ mặt e thẹn, sau đó hôn hít rồi hứa hẹn 2 năm sau về… Nói chung là rất ….anh công làm đủ thứ linh tinh, lúc đầu thì bảo phải giữ nguyên cốt truyện để không liên lụy đến luân hồi hay gì gì đó, cuối cùng rối lung tung phèng, Lam Bình Chi luyện Độc Cô Cửu Kiếm, Nhậm Ngã Hành bị phế võ công thành ông cha hiền… rồi anh công nói làm như thế chỉ là để xem kich vui???? Truyện có sinh tử, sinh 2 đứa 1 trai 1 gái. Nói chung là tôi thích đọc sinh tử nhưng không thích sinh con gái, vẫn cứ cảm thấy 2 ông cha thì nên nuôi con trai thì tốt hơn.
Bình luận truyện