Chương 8
*hôm qua mới đọc 1 bộ xuyên tới tương lai mà tui muốn cúng bái sự ngây thơ của tác giả khi viết ra được 1 em thụ hồn nhiên như chàng tiên, nhí nhảnh như cún cảnh và thánh mẫu ăn chuối nẫu đến cỡ đó*
Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, tâm tình Tư Văn có chút đản đau: “Og, vì sao anh lại cho rằng, tôi, ài, thích Vân?”
Og nghi hoặc nhìn anh: “Nếu cậu không thích sao lại hỏi thăm cậu ấy?”
Tư Văn không nói gì nhìn anh, yên lặng giơ ngón giữa trong lòng: “Ngày hôm qua tôi săn thú trong rừng, lúc về gặp Vân, cậu ấy dùng trái cây đổi một con thú gọi của tôi, vì tôi không mang cái gì để đựng nên mượn cậu ấy một cái túi da thú.”
Mặt liệt của Og có một biến hóa vi diệu, anh nhíu mày, hỏi: “Chẳng lẽ lúc đi săn thú cậu không mang theo túi da thú sao?”
Tư Văn gật gật đầu, cảm thấy có chút không ổn, sao anh lại cảm thấy ánh mắt của Og càng lúc càng vi diệu, trong cuộc đối thoại của họ có cái gì mà anh bỏ qua sao?
Og nhìn anh, cực kì nghiêm túc: “Giống cái và Thú Nhân không giống nhau, bọn họ còn thích ăn thịt với rau, nên về sau đi ra ngoài săn thú nhất định phải nhớ mang theo túi, thường xuyên mang trái cây và rau cỏ cho giống cái mà cậu thích, bọn họ sẽ có hảo cảm với cậu. Chính tôi cũng làm như vậy, Sitter rất thích.”
Tư Văn cảm thấy giới hạn của mình lại được cập nhật, tuy mới chỉ gặp vài lần, thế nhưng anh sâu sắc cảm nhận được Og mặt liệt muộn tao cùng thê nô. Thế nhưng hiển nhiên là anh đã xem nhẹ đối phương, anh hẳn phải sớm biết rằng mặc kệ chuyện gì, tên mặt liệt này cuối cùng sẽ nhắc tới Sitter, tiện thể yên lặng khoe khoang tình cảm của bọn họ.
Đương nhiên những cảm xúc này anh sẽ không để Og nhìn ra, vì thế Og hài lòng nhìn thấy Tư Văn cực kì nghiêm túc gật đầu, một bộ tán thành. Og nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu a phụ đã dặn dò mình phải chiếu cố cậu ta, như vậy mình cũng cần nhắc nhở cậu ta giống cái mà cậu ta theo đuổi là người như thế nào. Vì thế anh chân thành đề nghị: “Vân không phải giống cái của tộc Dực Hổ, Sitter và cậu ấy là bạn tốt, nếu cậu muốn theo đuổi cậu ấy, cậu có thể hỏi Sitter về chuyện của cậu ấy, đương nhiên, tôi cũng phải ở bên cạnh.”
Tư Văn đã vô lực thổ tào về chiếm hữu dục cùng tính thê nô của người này, vấn đề anh quan tâm là vì sao đối phương vẫn cho rằng anh thích Vân, trời biết anh thích là em gái mềm mềm chứ không phải em trai cứng rắn!
“Og, tôi không thích Vân.”
“Vậy sao cậu lại trao đổi con mồi với cậu ấy?”
Tư Văn trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ trao đổi con mồi chính là một loại bày tỏ tình cảm sao? Không thể nào, thật lừa đảo……
“Con mồi của tôi không bao giờ cho người khác, trừ Sitter.”
Cho nên việc này vốn không có ý nghĩa đặc thù đúng không, thuần túy là quý ngài theo thói quen của mình mà suy đoán! Hy vọng nơi này không có quá nhiều người kì ba giống như Og, Tư Văn yên lặng nuốt cục tức, âm u thở dài: “Tôi thực sự không thích Vân.”
Og nghiêm túc nhìn mắt anh, sau đó gật gật đầu nói: “Nên đi săn thú.”
Nói là hai người cùng nhau săn thú, kỳ thật là Tư Văn nhìn Og đơn phương hành hạ con mồi đến chết. Bọn họ hiện tại đang ở bên ngoài khu an toàn, cây cối nơi này càng thêm cao lớn, trên mặt đất trải đầy vết chân thú. Hai người di chuyển trong rừng một lúc, phát hiện một đám động vật trên đầu có hai cái sừng, Og quyết định hôm nay săn loài này, bởi vì anh muốn mau chóng trở về giúp Sitter làm việc. Mà khi Tư Văn nhìn rõ loại động vật này liền cảm thấy tạo hóa ở thú thế thật quá mức nghịch thiên, ai có thể nói cho anh, rõ ràng là mình trâu, vì sao lại có mặt ngựa, quỷ dị nhất là mỗi một con trên đầu còn có hai cái sừng, xin hỏi các người sinh sản như thế nào vậy?
Ngay sau đó, Og liền biến thành hình thú, Thú Nhân khi ở hình người không có lực uy hiếp quá lớn với động vật, thế nhưng một khi biến thành hình thú, việc chênh lệch lực lượng rõ ràng sẽ làm nhiều động vật lo sợ e ngại. Vì thế, trong nháy mắt anh biến thân, đàn thú đang nghỉ ngơi lập tức liền bắt đầu nôn nóng.
Hình thú của Og cũng là một con hổ, nhưng là một con bạch hổ, trong nháy mắt nhìn thấy hình thú của anh, trong đầu Tư Văn hiện lên sáu chữ: tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ. Đàn dã thú cảm giác được nguy hiểm lập tức chạy về hướng ngược lại, nhưng Og tất nhiên sẽ không để con mồi trốn thoát. Cực nhanh, con hổ nhảy lên cao, móng vuốt hổ rất lớn chụp vào giữa hai sừng con mồi. Con dã thú bị đánh trúng liều lĩnh dùng cặp sừng húc Thú Nhân đang công kích mình, con bạch hổ không lùi bước, mà đón nhận, một nhát liền cắn vào sau gáy con mồi.
Dã thú gào thét một tiếng, thân hình bạch hổ rời đi trong nháy mắt, máu tươi phun ra, rõ ràng động mạch sau gáy dã thú đã bị cắn vỡ, thân hình khổng lồ ầm ầm ngã xuống, run rẩy trên mặt đất, chỉ chốc lát đã không động đậy. Lúc này Og mới biến về hình người, chỉ trong hai phút, lần săn bắn này kết thúc trong việc Og đơn phương hành hạ con mồi đến chết.
Tư Văn còn chưa kịp phục hồi tinh thần, nhìn hai con vật chiến đấu ở khoảng cách gần như vậy không khiến anh cảm thấy sợ hãi hay không thích ứng, anh có thể cảm thấy máu toàn thân đang sôi trào. Người đàn ông nào cũng có nhiệt huyết, trận chém giết đơn phương này hiển nhiên đã khơi dậy sự cộng minh của Tư Văn, hơn nữa Thú Nhân so với con người thì còn thích thú với việc săn bắn động vật đầy máu me này hơn vài phần. Anh có thể cảm nhận được từng tế bào của mình đang kêu gào, anh muốn trở nên mạnh mẽ, nếu không, có lẽ một ngày nào đó, anh sẽ chết dưới chân con mồi của mình.
Og không để Tư Văn đi săn ngay lập tức, mà dẫn anh rời đi nơi này, vừa đi vừa nói: “Thú Moo có nhược điểm ở sau gáy, vũ khí của chúng nó là sừng và tứ chi, chỉ cần né những thứ đó, giết chúng rất dễ. Bình thường, Thú Nhân trưởng thành khi giết chúng nó thì sẽ không dùng hình thú, chỉ thú con mới cần.”
Cho nên anh zai à, anh đang nói tôi bây giờ là một con thú con à, dù cho không có kỹ xảo, tôi cũng không giống một con thú con được không! Sờ sờ mũi, Tư Văn bình tĩnh hỏi: “Hôm nay tôi nên săn con gì?”
“Thú Ụt ịt. Chúng nó rất hiền lành, chỉ cần cẩn thận răng nanh của chúng nó, không bị đâm là được, thú con thường sẽ chọn chúng nó để đi săn.” Og nghiêm trang nói, thế nhưng Tư Văn sắp phát điên, mẹ nó ông thật sự không phải thú con!
Hai người đi một đoạn, dấu chân trên mặt đất bị Og phân tích bảy tám phần, Tư Văn nghiêm túc lắng nghe, cũng biết thêm rất nhiều loại dã thú, đương nhiên, chỉ là biết dấu chân. Đến khi nhìn thấy dấu chân của thú Ụt ịt mà Og nói, Tư Văn vừa nghe Og dạy vừa suy nghĩ linh tinh, dấu chân này rất giống chân lợn rừng, nhưng mà lớn hơn rất nhiều. Nhưng khi Og nói cho anh loại động vật cách đó không xa kia là thú Ụt ịt, trong mắt Tư Văn hiện lên ba chữ: người mổ lợn.
Tư Văn chậm rãi tiếp cận con thú Ụt ịt đang kiếm ăn, trong lòng tính toán như thế nào mới giết được con quái vật to lớn này. Con thú trước mắt lớn gấp mấy lần lợn rừng trên Trái Đất, to lớn lại thêm răng năng dài, trông rất có lực uy hiếp. Thế nhưng giống như lời Og nói, uy hiếp của loài này đối với Thú Nhân mà nói tương đương với uy hiếp của lợn nhà đối với con người, hệ số nguy hiểm rất thấp. Tham chiếu với cảnh giết lợn trên Trái Đất, chỉ cần anh có dao trong tay, dù là hình người anh cũng có thể dựa vào sự linh hoạt mà giết chết nó, chỉ cần vượt qua được chướng ngại tâm lý.
Tất nhiên anh không có dao, nhưng có móng vuốt sắc bén, mười phút sau, con thú Ụt ịt kia chết dưới tay anh, mà Tư văn cũng đã sức cùng lực kiệt. Không có biện pháp, anh tuy giết được con thú, nhưng cũng vì tránh công kích của nó mà thở hổn hển, hơn nữa nó cũng rất khỏe, tốc độ cũng nhanh, không dễ bắt, thêm việc thần kinh anh đang căng thẳng bỗng thả lỏng liền lập tức cảm thấy mỏi mệt. Lần đầu tiên giết loại động vật khá lớn này, cảm giác không tốt lắm, nhưng cũng coi như có chút thu hoạch, ít nhất, việc sử dụng móng vuốt linh hoạt hơn rất nhiều.
Og đối với việc săn bắn của anh chỉ nói một câu: “Quá yếu.”
Thiếu chút nữa Tư Văn đã phun ra một búng máu, nhưng anh cũng biết lời của Og là thật, như anh bây giờ trên thế giới này đúng là rất yếu.
Hai người cõng con mồi về bộ lạc, khi đi qua một sân nho nhỏ, Og mở miệng: “Đây là nhà Vân, cậu muốn trả túi thì vào, tốt nhất theo một ít trái cây.”
Tư Văn nghiến răng nghiến lợi, ông thật sự không thích cậu ấy !
Bình luận truyện