Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 7 - Chương 27
Y Cách Tát Tư rất nhanh biến về hình người. Cả người y toàn là máu, bộ dáng cực kì giống một con dã thú hung ác, đôi mắt hổ phách lộ ra quang mang hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm dũng sĩ bộ lạc thú nhân.
“Y Cách…” Nhìn bộ dáng chật vật đến không chịu nổi của bầu bạn, Bội Ân cảm giác yết hầu như bị thứ gì đó nghẹn lại, nhất thời không nói nên lời.
Cánh phải của Y Cách cơ hồ bị xé rách, đôi cánh hoàng kim hỗn độn dính đầy máu tươi, mơ hồ còn thấy được cánh cốt… Nhưng mặc dù như thế, bộ dáng của y vẫn trong tư thái bảo bộ người người mắt… Nhìn sắc mặt tiều tụy của đối phương, đôi mắt sung huyết đỏ bừng, Bội Ân có thể tưởng tượng mấy ngày nay Y Cách Tát Tư đã vượt qua thế nào——
Chỉ sợ ngay cả một giây đồng hồ y cũng không chịu nghỉ ngơi đi!
Tác Lan Đặc nói Y Cách Tát Tư từng nháo một trận ở rừng rậm hồ tộc, Bội Ân biết rõ tính cách gặp mạnh càng mạnh của mãnh sư. Y Cách Tát Tư có thể thoải mái ứng phó với những sinh vật cường tráng hơn mình gấp bội, nhưng đối với hồ tộc thông minh giảo hoạt, giỏi về thiết kế bẩy rập hẳn đã ăn không ít đau khổ đi… Còn sấm long tàn bạo hung mãnh, lũ dã thú hung mãnh trong rừng rậm… Bội Ân càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, Y Cách Tát Tư vì tìm kiếm cậu mà thể lực đã sắp cạn kiệt, hiện giờ còn bị thú nhân cường hãn vây công, lại họa vô đơn chí.
“Ô ô… Y Cách…” Vì sao đám thú nhân này lại không nói lý như vậy! Bội Ân chưa bao giờ oán hận như vậy—— Y Cách Tát Tư của cậu rõ ràng không làm sai gì cả… Y chỉ lo lắng cho cậu, bức thiết muốn tìm cậu mà thôi…
“Đừng khóc——” Vội vàng kéo bầu bạn nghẹn ngào vào lòng, Y Cách Tát Tư ôm chặt Bội Ân đang run rẩy, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: “Đừng sợ, ta đến đây.”
Rơi vào vòng tay thú nhân còn có thiếu niên sắc mặt trắng bệt. Nhìn thấy gương mặt đẫm máu như tu la trong một khoảng cách gần như vậy, Nhược Hải sợ tới mức cơ hồ sắp ngất xỉu, mặc dù Bội Ân nói sẽ không thương tổn cậu nhưng hàm răng vẫn không ngừng run rẩy va vào nhau, cơ thể lạnh run.
“Y Cách, chúng ta rời khỏi nơi này.” Bội Ân chôn mặt vào hõm vai bầu bạn, buồn bã nói, nước mắt không ngừng rơi xuống thấm ướt y phục. Cậu lúc này phi thường áp lực, lồng ngực đè nén tới mức thở không nổi, hận không thể lập tức rời xa những người thương tổn Y Cách Tát Tư.
Tầm mắt đảo qua nhóm thú nhân đề phòng cùng tức giận, Y Cách Tát Tư âm thầm nhớ kỹ gương mặt bọn họ.
“…hảo.” Mười ngón tay nắm chặt thành quyền, thú nhân mãnh sư từ hàm răng nghiến chặt hộc ra một chữ.
“Rống——”
Thuấn biến trở về hình người gấp tới đỏ mắt, cắn răng trừng thú nhân đang kiềm chặt bả vai thiếu niên, lớn tiếng quát: “Lưu người lại!”
Tiếng rống của Thuấn làm nhóm đồng bạn không cam lòng bại bởi mãnh sư cũng rống lên. Nhóm thú nhân này trên người cũng đầy máu, không thua gì mãnh sư. Nhưng cứ việc như vậy bọn họ vẫn rục rịch, chưa từ bỏ ý định muốn ganh đua cao thấp với mãnh sư.
Tác Lan Đặc nháy mắt với đứa em, Bái Luân lập tức nhào tới chặn Thuấn lại.
“Đừng tổn thương Nhược Hải, ta để các ngươi an toàn rời đi.”
Gật đầu, Bội Ân hiểu Tác Lan Đặc đang giúp bọn họ. Thú nhân phẫn nộ sẽ không còn lý trí, cậu hiểu rõ, cũng biết tất cả chỉ là hiểu lầm, rõ ràng biết nếu ở lại bộ lạc thú nhân sẽ có lợi cho cơ thể của mình nhưng Bội Ân vẫn nhịn không được lửa giận trong lòng… Cậu chén ghét thú nhân ngang ngược không chịu nói lý, chán ghét tất cả những người không phân tốt xấu tổn thương Y Cách Tát Tư.
Bội Ân biết rõ mọi người trên đại lục rất kì thị mãnh sư, chán ghét mãnh sư—— vì thế cậu thà rời đi cũng không muốn Y Cách Tát Tư chịu chút ủy khuất nào. Y Cách Tát Tư vì cậu mà trả giá rất nhiều, vì thế lúc này, để cậu hảo hảo bảo hộ đối phương đi!
Tác Lan Đặc căn dặn Bái luân đưa tộc nhân bị trọng thương tới thánh địa tịnh dưỡng, đặc biệt là hắc báo táo bạo không chịu an phận kia. Hắn thì theo sát phía sau Bội Ân, lúc rời đi còn lớn tiếng cảnh cáo tộc nhân không được đi theo; nếu Nhược Hải xảy ra chuyện ngoài ý muốn tất cả mọi người sẽ không gánh nổi hậu quả!
Nhớ tới hình phạt của tộc trưởng, tộc nhân đều rùng mình… An nghiêm khắc cấm bọn họ lén ẩu đả, nói tới uy nghiêm của tộc trưởng đại nhân, thú nhân đều lặng lẽ quăng ý niệm đánh lén ra khỏi đầu.
…
Tác Lan Đặc một đường đưa bọn Bội Ân rời khỏi phạm vi thế lực của bộ lạc thú nhân.
“Bội Ân, ngươi tốt nhất…” Do dự một lát, Tác Lan Đặc vẫn nói ra ý nghĩ của mình. Tuy hắn không biết An có thể trợ giúp được Bội Ân hay không, nhưng ở lại bộ lạc thú nhân so với phiêu bạt cùng mãnh sư vẫn tốt hơn. Huống chi, hắn từng nghe Arthur nói Arcelor ở bộ tộc phương bắc cũng ở cùng một chỗ với mãnh sư. An luôn giữ liên lạc với ưng tộc ở phương bắc, hẳn rõ tình huống mãnh sư hơn bất cứ ai.
Lắc đầu, thái độ Bội Ân thực cương quyết. Cậu thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tác Lan Đặc, chỉ ôm lấy bầu bạn, hai mắt đẫm lệ, tràn ngập phẫn nộ rồi lại thống khổ vạn phần.
“Nhược Hải…”
Qua hồi lâu, Bội Ân mới ngẩng đầu lên từ lòng ngực Y Cách Tát Tư, âm thanh nhẹ nhàng như có như không. Cậu chua xót hơi nhếch khóe miệng với thiếu niên: “Thực xin lỗi.”
Hé miệng, phát hiện một câu cũng không nói nên lời. Nước mắt Nhược Hải dâng lên, che miệng nức nở. Nhược Hải cũng không trách cứ Bội Ân lợi dụng mình, chính là… Nhìn Bội Ân như vậy, Nhược Hải đột nhiên cảm thấy đau lòng, thật giống như… thật giống như Bội Ân sẽ vĩnh viễn rời đi, về sau không thể nào gặp lại nữa…
“A…” Tác Lan Đặc nhìn bầu trời thở dài, nghĩ nghĩ, cởi xuống chiếc lọ dược tùy thân trong áo da cho Y Cách Tát Tư: “Bí dược của nhân ngư, có lợi cho thương tích của ngươi.”
Ánh mắt Y Cách Tát Tư tối sầm, cúi đầu nhìn bầu bạn vô cùng lo lắng trong lòng, cuối cùng cũng không từ chối ý tốt của thú nhân. Sau đó, Tát Lan Đặc liền mang Nhược Hải nước mắt lưng tròng rời đi.
Một đường theo Tác Lan Đặc rời khỏi bộ lạc thú nhân, Y Cách Tát Tư không nói một lời nào. Bội Ân đột nhiên ngẩng đầu định nói gì đó, đột nhiên lại bị đối phương ôm chặt cổ. Lực đạo của Y Cách Tát Tư rất lớn, cứ như muốn hung hăng khảm cậu vào da thịt——
“Y Cách?” Có chút thở không nổi, hàng mày xinh đẹp của Bội Ân nhíu chặt lại một chỗ, mơ hồ cảm thấy thú nhân có chút không thích hợp.
“Y Cách… nhẹ một chút…” Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Y Cách Tát Tư siết quá chặt, chặt tới mức làm cậu… không thể thở nổi!
“…” Ánh mắt thú nhân chậm rãi đỏ bừng, hàm dưới vì căng cứng mà khẽ run lên; tay y chuyển qua bụng bầu bạn, thầm vận lực, biểu tình trên mặt vặn vẹo gần như dữ tợn!
“Y Cách Tát Tư——!”
Bội Ân đột nhiên thét lớn, cậu hiểu thú nhân định làm gì—— Y Cách Tát Tư đã biết, y muốn giết đứa nhỏ của bọn họ!
Không được, không thể! Đừng giết đứa nhỏ của bọn họ!
“Y Cách—— không cần!” Bội Ân hoảng sợ hét lớn, sống chết đánh lên người thú nhân đang vây chặt mình. Đấm lung tung trúng tới miệng vết thương của thú nhân, y cắn răng khó chịu hừ một tiếng, đại chưởng vẫn kiềm chặt bụng bầu bạn, không ngừng đè ép.
Cơn đau đớn kịch liệt như thủy triều ập tới, từ bụng bắt đầu khuếch tán toàn cơ thể… Trong bụng giống như có ngọn lửa! Bội Ân có ảo giác, tựa hồ có thứ gì đó trong cơ thể mình đang điên cuồng vặn vẹo… Là đứa nhỏ, cậu cảm nhận được đứa nhỏ đang hoảng sợ cùng bất lực!
“Không cần… Y Cách Tát Tư—— đau quá, bụng của ta đau quá——” Đau đớn như muốn xé rách cậu!
Âm thanh trong lòng ngực dần suy yếu, lúc này thú nhân mới cả kinh, nâng bầu bạn dậy, chỉ thấy máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng Bội Ân.
“Đáng chết!”
Khẽ cắn môi, Y Cách Tát Tư đột nhiên ôm lấy Bội Ân, bất chấp thương thế, cố gắng đập cánh… Mồ hôi từng giọt tích trên trán, rất nhanh thấm ướt quần áo Bội Ân.
“Y Cách Tát Tư… ngươi làm gì.” Miễn cưỡng nuốt xuống huyết khí đang cuồn cuộn dâng lên cổ họng, Bội Ân thở phì phò, sắc mặt tái nhợt không còn một tia huyết sắc.
“Mang ngươi tới cốc mãnh sư, không thể trì hoãn.” Cốc mãnh sư—— nơi ấu tử sinh ra, đồng thời cũng là nấm mồ của mãnh sư.
“Ngươi điên rồi! Khụ, khụ… cánh của ngươi bị gãy rồi, trên người còn có vết thương——”
“Ngươi hãy nghe ta nói.” Y Cách Tát Tư đánh gãy lời Bội Ân, âm thanh có vô cùng nóng nảy: “Giống cái mãnh sư dựng dục một tháng thì bụng sẽ cứng lại, đó là vì trứng trong cơ thể đang bắt đầu biến cứng, quá trình này gọi là chất hóa. Trong cốc mãnh sư có một loại thức ăn kì lạ có thể phá hư loại chất hóa này, tiêu trừ lớp vỏ cứng. Nhưng nó có thời hạn, phải trong vòng một tháng khi giống cái thành công thụ thai.”
“Trứng mạnh sư hấp thụ quá mạnh, căn bản không có biện pháp dùng ngoại lực phá vỡ. Hiện giờ chỉ có thể tới cốc mãnh sư, nếu không chờ đến khi lớp vỏ ngoài biến cứng toàn toàn, ngươi sẽ…” Y Cách Tát Tư không nói tiếp, nhớ tới song thân chết thảm, y thống khổ nhắm mắt lại.
Y Cách Tát Tư không phải không biết hậu quả khi phá hư chất hóa—— chất hóa một khi bị phá sẽ không thể khôi phục nguyên trạng, ấu tử mãnh sư sẽ bị vây vào trạng thái nguy hiểm; dinh dưỡng trong trứng cũng bị xói mòn, mãnh sư bảo bảo không thể không hoàn toàn hấp thụ năng lượng từ cơ thể mẫu thân.
Bộ tộc mãnh sư là vương giả trời sinh, thai nhi hấp thu năng lượng gấp mấy lần thú nhân bình thường. Kể từ lúc chất hóa bị phá vỡ, quá trình trứng mãnh sư lớn dần phải dựa vào máu của phụ thân chống đỡ. Làm vậy không khác gì đánh cuộc tánh mạng——
Suốt bảy tháng, phụ thân đều phải dùng máu của mình duy trì tiểu mãnh sư. Một khi ngừng, mẫu thân cùng đứa nhỏ đều bị kiệt lực mà chết.
Hoàn Chương 27.
“Y Cách…” Nhìn bộ dáng chật vật đến không chịu nổi của bầu bạn, Bội Ân cảm giác yết hầu như bị thứ gì đó nghẹn lại, nhất thời không nói nên lời.
Cánh phải của Y Cách cơ hồ bị xé rách, đôi cánh hoàng kim hỗn độn dính đầy máu tươi, mơ hồ còn thấy được cánh cốt… Nhưng mặc dù như thế, bộ dáng của y vẫn trong tư thái bảo bộ người người mắt… Nhìn sắc mặt tiều tụy của đối phương, đôi mắt sung huyết đỏ bừng, Bội Ân có thể tưởng tượng mấy ngày nay Y Cách Tát Tư đã vượt qua thế nào——
Chỉ sợ ngay cả một giây đồng hồ y cũng không chịu nghỉ ngơi đi!
Tác Lan Đặc nói Y Cách Tát Tư từng nháo một trận ở rừng rậm hồ tộc, Bội Ân biết rõ tính cách gặp mạnh càng mạnh của mãnh sư. Y Cách Tát Tư có thể thoải mái ứng phó với những sinh vật cường tráng hơn mình gấp bội, nhưng đối với hồ tộc thông minh giảo hoạt, giỏi về thiết kế bẩy rập hẳn đã ăn không ít đau khổ đi… Còn sấm long tàn bạo hung mãnh, lũ dã thú hung mãnh trong rừng rậm… Bội Ân càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, Y Cách Tát Tư vì tìm kiếm cậu mà thể lực đã sắp cạn kiệt, hiện giờ còn bị thú nhân cường hãn vây công, lại họa vô đơn chí.
“Ô ô… Y Cách…” Vì sao đám thú nhân này lại không nói lý như vậy! Bội Ân chưa bao giờ oán hận như vậy—— Y Cách Tát Tư của cậu rõ ràng không làm sai gì cả… Y chỉ lo lắng cho cậu, bức thiết muốn tìm cậu mà thôi…
“Đừng khóc——” Vội vàng kéo bầu bạn nghẹn ngào vào lòng, Y Cách Tát Tư ôm chặt Bội Ân đang run rẩy, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: “Đừng sợ, ta đến đây.”
Rơi vào vòng tay thú nhân còn có thiếu niên sắc mặt trắng bệt. Nhìn thấy gương mặt đẫm máu như tu la trong một khoảng cách gần như vậy, Nhược Hải sợ tới mức cơ hồ sắp ngất xỉu, mặc dù Bội Ân nói sẽ không thương tổn cậu nhưng hàm răng vẫn không ngừng run rẩy va vào nhau, cơ thể lạnh run.
“Y Cách, chúng ta rời khỏi nơi này.” Bội Ân chôn mặt vào hõm vai bầu bạn, buồn bã nói, nước mắt không ngừng rơi xuống thấm ướt y phục. Cậu lúc này phi thường áp lực, lồng ngực đè nén tới mức thở không nổi, hận không thể lập tức rời xa những người thương tổn Y Cách Tát Tư.
Tầm mắt đảo qua nhóm thú nhân đề phòng cùng tức giận, Y Cách Tát Tư âm thầm nhớ kỹ gương mặt bọn họ.
“…hảo.” Mười ngón tay nắm chặt thành quyền, thú nhân mãnh sư từ hàm răng nghiến chặt hộc ra một chữ.
“Rống——”
Thuấn biến trở về hình người gấp tới đỏ mắt, cắn răng trừng thú nhân đang kiềm chặt bả vai thiếu niên, lớn tiếng quát: “Lưu người lại!”
Tiếng rống của Thuấn làm nhóm đồng bạn không cam lòng bại bởi mãnh sư cũng rống lên. Nhóm thú nhân này trên người cũng đầy máu, không thua gì mãnh sư. Nhưng cứ việc như vậy bọn họ vẫn rục rịch, chưa từ bỏ ý định muốn ganh đua cao thấp với mãnh sư.
Tác Lan Đặc nháy mắt với đứa em, Bái Luân lập tức nhào tới chặn Thuấn lại.
“Đừng tổn thương Nhược Hải, ta để các ngươi an toàn rời đi.”
Gật đầu, Bội Ân hiểu Tác Lan Đặc đang giúp bọn họ. Thú nhân phẫn nộ sẽ không còn lý trí, cậu hiểu rõ, cũng biết tất cả chỉ là hiểu lầm, rõ ràng biết nếu ở lại bộ lạc thú nhân sẽ có lợi cho cơ thể của mình nhưng Bội Ân vẫn nhịn không được lửa giận trong lòng… Cậu chén ghét thú nhân ngang ngược không chịu nói lý, chán ghét tất cả những người không phân tốt xấu tổn thương Y Cách Tát Tư.
Bội Ân biết rõ mọi người trên đại lục rất kì thị mãnh sư, chán ghét mãnh sư—— vì thế cậu thà rời đi cũng không muốn Y Cách Tát Tư chịu chút ủy khuất nào. Y Cách Tát Tư vì cậu mà trả giá rất nhiều, vì thế lúc này, để cậu hảo hảo bảo hộ đối phương đi!
Tác Lan Đặc căn dặn Bái luân đưa tộc nhân bị trọng thương tới thánh địa tịnh dưỡng, đặc biệt là hắc báo táo bạo không chịu an phận kia. Hắn thì theo sát phía sau Bội Ân, lúc rời đi còn lớn tiếng cảnh cáo tộc nhân không được đi theo; nếu Nhược Hải xảy ra chuyện ngoài ý muốn tất cả mọi người sẽ không gánh nổi hậu quả!
Nhớ tới hình phạt của tộc trưởng, tộc nhân đều rùng mình… An nghiêm khắc cấm bọn họ lén ẩu đả, nói tới uy nghiêm của tộc trưởng đại nhân, thú nhân đều lặng lẽ quăng ý niệm đánh lén ra khỏi đầu.
…
Tác Lan Đặc một đường đưa bọn Bội Ân rời khỏi phạm vi thế lực của bộ lạc thú nhân.
“Bội Ân, ngươi tốt nhất…” Do dự một lát, Tác Lan Đặc vẫn nói ra ý nghĩ của mình. Tuy hắn không biết An có thể trợ giúp được Bội Ân hay không, nhưng ở lại bộ lạc thú nhân so với phiêu bạt cùng mãnh sư vẫn tốt hơn. Huống chi, hắn từng nghe Arthur nói Arcelor ở bộ tộc phương bắc cũng ở cùng một chỗ với mãnh sư. An luôn giữ liên lạc với ưng tộc ở phương bắc, hẳn rõ tình huống mãnh sư hơn bất cứ ai.
Lắc đầu, thái độ Bội Ân thực cương quyết. Cậu thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tác Lan Đặc, chỉ ôm lấy bầu bạn, hai mắt đẫm lệ, tràn ngập phẫn nộ rồi lại thống khổ vạn phần.
“Nhược Hải…”
Qua hồi lâu, Bội Ân mới ngẩng đầu lên từ lòng ngực Y Cách Tát Tư, âm thanh nhẹ nhàng như có như không. Cậu chua xót hơi nhếch khóe miệng với thiếu niên: “Thực xin lỗi.”
Hé miệng, phát hiện một câu cũng không nói nên lời. Nước mắt Nhược Hải dâng lên, che miệng nức nở. Nhược Hải cũng không trách cứ Bội Ân lợi dụng mình, chính là… Nhìn Bội Ân như vậy, Nhược Hải đột nhiên cảm thấy đau lòng, thật giống như… thật giống như Bội Ân sẽ vĩnh viễn rời đi, về sau không thể nào gặp lại nữa…
“A…” Tác Lan Đặc nhìn bầu trời thở dài, nghĩ nghĩ, cởi xuống chiếc lọ dược tùy thân trong áo da cho Y Cách Tát Tư: “Bí dược của nhân ngư, có lợi cho thương tích của ngươi.”
Ánh mắt Y Cách Tát Tư tối sầm, cúi đầu nhìn bầu bạn vô cùng lo lắng trong lòng, cuối cùng cũng không từ chối ý tốt của thú nhân. Sau đó, Tát Lan Đặc liền mang Nhược Hải nước mắt lưng tròng rời đi.
Một đường theo Tác Lan Đặc rời khỏi bộ lạc thú nhân, Y Cách Tát Tư không nói một lời nào. Bội Ân đột nhiên ngẩng đầu định nói gì đó, đột nhiên lại bị đối phương ôm chặt cổ. Lực đạo của Y Cách Tát Tư rất lớn, cứ như muốn hung hăng khảm cậu vào da thịt——
“Y Cách?” Có chút thở không nổi, hàng mày xinh đẹp của Bội Ân nhíu chặt lại một chỗ, mơ hồ cảm thấy thú nhân có chút không thích hợp.
“Y Cách… nhẹ một chút…” Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Y Cách Tát Tư siết quá chặt, chặt tới mức làm cậu… không thể thở nổi!
“…” Ánh mắt thú nhân chậm rãi đỏ bừng, hàm dưới vì căng cứng mà khẽ run lên; tay y chuyển qua bụng bầu bạn, thầm vận lực, biểu tình trên mặt vặn vẹo gần như dữ tợn!
“Y Cách Tát Tư——!”
Bội Ân đột nhiên thét lớn, cậu hiểu thú nhân định làm gì—— Y Cách Tát Tư đã biết, y muốn giết đứa nhỏ của bọn họ!
Không được, không thể! Đừng giết đứa nhỏ của bọn họ!
“Y Cách—— không cần!” Bội Ân hoảng sợ hét lớn, sống chết đánh lên người thú nhân đang vây chặt mình. Đấm lung tung trúng tới miệng vết thương của thú nhân, y cắn răng khó chịu hừ một tiếng, đại chưởng vẫn kiềm chặt bụng bầu bạn, không ngừng đè ép.
Cơn đau đớn kịch liệt như thủy triều ập tới, từ bụng bắt đầu khuếch tán toàn cơ thể… Trong bụng giống như có ngọn lửa! Bội Ân có ảo giác, tựa hồ có thứ gì đó trong cơ thể mình đang điên cuồng vặn vẹo… Là đứa nhỏ, cậu cảm nhận được đứa nhỏ đang hoảng sợ cùng bất lực!
“Không cần… Y Cách Tát Tư—— đau quá, bụng của ta đau quá——” Đau đớn như muốn xé rách cậu!
Âm thanh trong lòng ngực dần suy yếu, lúc này thú nhân mới cả kinh, nâng bầu bạn dậy, chỉ thấy máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng Bội Ân.
“Đáng chết!”
Khẽ cắn môi, Y Cách Tát Tư đột nhiên ôm lấy Bội Ân, bất chấp thương thế, cố gắng đập cánh… Mồ hôi từng giọt tích trên trán, rất nhanh thấm ướt quần áo Bội Ân.
“Y Cách Tát Tư… ngươi làm gì.” Miễn cưỡng nuốt xuống huyết khí đang cuồn cuộn dâng lên cổ họng, Bội Ân thở phì phò, sắc mặt tái nhợt không còn một tia huyết sắc.
“Mang ngươi tới cốc mãnh sư, không thể trì hoãn.” Cốc mãnh sư—— nơi ấu tử sinh ra, đồng thời cũng là nấm mồ của mãnh sư.
“Ngươi điên rồi! Khụ, khụ… cánh của ngươi bị gãy rồi, trên người còn có vết thương——”
“Ngươi hãy nghe ta nói.” Y Cách Tát Tư đánh gãy lời Bội Ân, âm thanh có vô cùng nóng nảy: “Giống cái mãnh sư dựng dục một tháng thì bụng sẽ cứng lại, đó là vì trứng trong cơ thể đang bắt đầu biến cứng, quá trình này gọi là chất hóa. Trong cốc mãnh sư có một loại thức ăn kì lạ có thể phá hư loại chất hóa này, tiêu trừ lớp vỏ cứng. Nhưng nó có thời hạn, phải trong vòng một tháng khi giống cái thành công thụ thai.”
“Trứng mạnh sư hấp thụ quá mạnh, căn bản không có biện pháp dùng ngoại lực phá vỡ. Hiện giờ chỉ có thể tới cốc mãnh sư, nếu không chờ đến khi lớp vỏ ngoài biến cứng toàn toàn, ngươi sẽ…” Y Cách Tát Tư không nói tiếp, nhớ tới song thân chết thảm, y thống khổ nhắm mắt lại.
Y Cách Tát Tư không phải không biết hậu quả khi phá hư chất hóa—— chất hóa một khi bị phá sẽ không thể khôi phục nguyên trạng, ấu tử mãnh sư sẽ bị vây vào trạng thái nguy hiểm; dinh dưỡng trong trứng cũng bị xói mòn, mãnh sư bảo bảo không thể không hoàn toàn hấp thụ năng lượng từ cơ thể mẫu thân.
Bộ tộc mãnh sư là vương giả trời sinh, thai nhi hấp thu năng lượng gấp mấy lần thú nhân bình thường. Kể từ lúc chất hóa bị phá vỡ, quá trình trứng mãnh sư lớn dần phải dựa vào máu của phụ thân chống đỡ. Làm vậy không khác gì đánh cuộc tánh mạng——
Suốt bảy tháng, phụ thân đều phải dùng máu của mình duy trì tiểu mãnh sư. Một khi ngừng, mẫu thân cùng đứa nhỏ đều bị kiệt lực mà chết.
Hoàn Chương 27.
Bình luận truyện