Thứ Nữ Công Lược

Chương 233: Sinh tử (Trung)



Nghe được tin tức Vương lang chết, Thập Nhất Nương nhất thời ngây người.

Vương lang chết?

Chết như thế nào?

Nghĩ đến chuyện hắn làm với Thập Nương, lại nghĩ đến tính tình Thập Nương…… Sẽ không phải là Thập Nương……

Ý niệm hiện lên trong đầu, nàng nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô.

Phải biết rằng, ở xã hội này nam nhân đánh nữ nhân không phải là chuyện quan trọng, nhưng nếu nữ nhân giết chết nam nhân, tám chín phần mười là phải bồi thường mệnh.

Thập Nương ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc gì!

Phải biết rằng, các nàng đều là thứ nữ, trừ phi có thể chứng minh tất cả sai đều là Vương lang, bằng không, La gia quả quyết sẽ không vì các nàng xuất đầu.

Nàng không khỏi nhìn Từ Lệnh Nghi.

Đã thấy Từ Lệnh Khoan đối diện “Ai nha” một tiếng nhảy dựng lên:” Vương lang chết? Chuyện khi nào? Chết như thế nào?”

Từ Lệnh Nghi thấy mắt thê tử hàm chứa lo âu nhìn lại đây, thì dừng một chút, nói:” Buổi chiều giờ Dậu. Hắn uống nhiều, không nói một lời cùng người xung đột. Phủ doãn Thuận Thiên có người biết quan hệ hai nhà chúng ta, cố ý sai người đến nói cho ta một tiếng.”

Ngôn ngữ ngắn gọn, không có một câu dư thừa trong lời nói Thập Nhất Nương nghe cảm thấy là lạ, Từ Lệnh Nghi tựa hồ lảnh tránh chút gì.

Nhưng nghĩ chuyện này cùng Thập Nương không có quan hệ, nên không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Đang muốn hỏi thêm, thì thái phu nhân đã mở miệng nói: “Vậy có bắt người hành hung được không? Vương gia bên kia, có cần phái người đi an ủi một phen hay không?”

“Báo án chính là……Lão bản, người hành hung bị bắt tại hiện trường.” Lúc Từ Lệnh Nghi nói lời này có mấy phân do dự, nhưng rất nhanh liền khôi phục ôn hòa bình tĩnh ngày xưa,” Người chết như ngọn đèn cạn dầu. Lúc trước là sợ Tiểu Ngũ cùng Vương lang dính cùng một chỗ, hiện giờ Vương lang không còn, hai nhà chúng ta nói như thế nào cũng là thân nhân, theo lí phải phái người đi an ủi một phen. Nhưng mà hôm nay sắc trời đã muộn, Vương gia bên kia cũng mới vừa nghe tin dữ, đúng là lúc bi thống. Vẫn là ngày mai mới phái người đi thôi!”

Thái phu nhân gật đầu, thần sắc buồn bã:” Vương lang là con trai độc nhất…… Vương gia giờ phút này chỉ sợ giống như trời sụp.” Nói xong, như nhớ tới cái gì, hỏi Thập Nhất Nương, “Hắn có từng lưu lại một trai hay gái gì không?”

Thập Nhất Nương lắc đầu: “Không có!”

Nàng nghĩ đến chuyện xảy ra cho Thập Nương, nghĩ đến Kim Liên đẻ non…… Không biết lúc Vương lang chết có nghĩ vậy hay không? Có hối hận hay không?

“Đứa nhỏ này……” Thái phu nhân nghe ánh mắt trầm xuống, lắc đầu thở dài.

Ngũ phu nhân liền khuyên thái phu nhân:” Vương lang bị chiều đến không biết trời cao đất rộng, lá gan luôn lớn. Đi ra bờ sông, nào có chuyện không ướt hài. Cái này cũng là do vận khí hắn không tốt.”

“Các ngươi biết cái gì, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, là chịu khổ sở nhất.” Thái phu nhân nói xong, khóe mắt đã có nước mắt.

Đỗ mama vừa thấy, vội đưa khăn mạt tử qua:” Thái phu nhân làm gì thế? Vài vị gia đều vây quanh ở bên người ngài, ngài lại thương tâm gì!”

“Đúng a, đúng a.” Tam phu nhân thấy thế, vội ân cần dâng trà cho thái phu nhân,” Ngài uống chút trà nóng, cho thoải mái.”

“Tổ mẫu đừng thương tâm!” Mấy đứa nhỏ cũng miệng năm miệng mười an ủi thái phu nhân.

Thái phu nhân nhận khăn mạt tử của Đỗ mama xoa xoa khóe mắt, nhận trà của Tam phu nhân, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mấy đứa nhỏ lo lắng nhìn nàng, trong lòng nhất thời ấm áp.

“Già rồi, liền dễ dàng thương xuân bi thu.” Nàng uống một ngụm trà nóng,” Thời điểm cũng không sớm, tất cả mọi người tan đi! Có việc gì, ngày mai nói nữa.”

Mọi người liền đáp ứng tan.

Đỗ mama hầu hạ thái phu nhân rửa ráy.

“Chuyện Hầu Gia…… Muốn ta phái người đến hỏi hay không?”

“Không cần.” Thái phu nhân thở dài một hơi, “Chuyện đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Trước cho lão Tứ thanh tĩnh một thời gian. Chờ hắn nghĩ tốt, tự nhiên sẽ nói cho ta.”

Đỗ mama gật đầu, giúp thái phu nhân thay tiết y ngủ.

Từ Lệnh Khoan một đường trầm mặc về phòng.

Ngũ phu nhân nhìn thấy có chút lo lắng, dùng khuỷu tay khều hắn: “Làm sao vậy?”

Từ Lệnh Khoan không có trả lời, buồn buồn đi rửa mặt, miễn cưỡng lên giường nghỉ ngơi.

Ngũ phu nhân suy nghĩ, chu miệng qua:” Lệnh Khoan, ngươi làm sao vậy? Có phải trong lòng không thoải mái hay không? Nếu không, ta cho Tùng Hà đến cùng ngươi?”

Tùng Hà là nha hoàn nhị đẳng bên người Ngũ phu nhân, từ khi nhóm Hiểu Lan làm thông phòng, nàng liền thành người hầu hạ bên người Ngũ phu nhân. Cũng là mỹ nhân mắt đào má hạnh.

“Không cần!” Từ Lệnh Khoan thần sắc có vẻ phiền muộn, lại gần tí đem Đan Dương ôm vào trong lòng,” Không nghĩ tới Vương lang thế nhưng chết!”

Nguyên lai là chuyện này.

Hai người dù sao cũng là chơi từ nhỏ. Hắn lại là người mềm lòng.

Nghĩ vậy, Ngũ phu nhân không suy nghĩ chuyện thị tẩm nữa, mà đem đầu tựa vào vai trượng phu, sâu kín nói: “Đúng a! Ai cũng không có nghĩ đến. Nói thật, ta lúc nhỏ không thích hắn. Cảm thấy ánh mắt hắn nhìn người làm cho người ta cảm thấy nổi da gà. Cảm thấy hắn là người không an phận, một ngày nào đó sẽ nháo ra chuyện gì đó. Lại không nghĩ rằng, tuổi trẻ thế nhưng lại mất tánh mạng. Chính là không biết người hành hung là ai? Có biết hắn là thế tử Mậu Quốc Công phủ hay không? Vương Lâm thật sự là không hay ho, có một đệ đệ như vậy. Nàng mấy năm ở Khương gia cũng không dễ dàng. Vừa phải chăm sóc người già, vừa muốn quan tâm thiếu gia, còn muốn chiếu cố người nhỏ. Nếu không có đệ đệ này kéo chân, nàng cần gì phải như thế……”

Từ Lệnh Khoan nghe Ngũ phu nhân nói linh tinh, đưa tay vuốt đầu nàng, tâm tư lại bay tới chỗ thật xa.

Lúc trước Tứ ca vì chuyện hắn cùng Vương lang hồ nháo mà giáo huấn hắn, hắn bên ngoài vâng vâng dạ dạ, trong lòng không nghĩ là đúng. Thấy ca ca giáo huấn bỏ chạy thật xa …… Hiện tại nhớ đến, ít nhiều có Tứ ca, bằng không, mình còn không biết làm bao nhiêu việc hoang đường…… Mới vừa phát sinh chuyện, phủ dõan phủ Thuận Thiên liền phái người đến nói cho Tứ ca, xem ra, là muốn xem ý tứ Tứ ca. Không biết Tứ ca bị miễn chức người phủ doãn phủ Thuận Thiên có biết hay không? Nếu biết, cũng không biết bọn họ về sau còn ân cần như vậy hay không? Chuyện này tuy không có nhiều quan hệ cùng Từ gia, nhưng dù sao quan hệ đến nhà mẹ đẻ Tứ tẩu. Nếu phủ Thuận Thiên một chút mặt mũi cũng không cho, Tứ tẩu mất mặt với nhà mẹ đẻ là chuyện nhỏ, Tứ ca mất mặt trước mặt Tứ tẩu là chuyện lớn.

Nghĩ biện pháp giúp giúp Tứ ca mới được.

Chính là không biết người hành hung kia là người nào?

Đáng tiếc vừa rồi đột nhiên nghe thấy Vương lang chết, giật mình quên hỏi Tứ ca người hành hung là ai……

Nghĩ đến đây, hắn “Đằng” một chút ngồi dậy, động tác mạnh mẽ, thiếu chút nữa đem Ngũ phu nhân quăng xuống giường.

“Tứ Bảo, Tứ Bảo,” Từ Lệnh Khoan hô tên gã sai vặt bên người, “Ngươi ngày mai sáng sớm liền đi phủ Thuận Thiên hỏi, ai đánh chết Vương lang?”

Gã sai vặt trả lời mà đi.

Ngũ phu nhân không khỏi lôi kéo ống tay áo hắn gắt giọng:” Hầu Gia nói không cho ngươi quản chuyện Vương lang, ngươi như thế nào lại chui đầu vào?”

Không đợi nàng nói hết, Từ Lệnh Khoan đã nói:” Ta này không phải nghĩ muốn giúp giúp Tứ ca sao không?”

Ngũ phu nhân nghe khí kết, căn bản không tin hắn là vì giúp Từ Lệnh Nghi:” Hầu Gia còn muốn ngươi xuất đầu?”

Từ Lệnh Khoan khó mà nói là lo lắng phủ Thuận Thiên duẫn thế lợi, không đem Từ Lệnh Nghi trong lời nói để ở trong lòng, bậy bạ nói:” Ra loại chuyện này, tự nhiên là nhiều người nhiều lực. Quan phủ nhìn thấy cũng sợ……”

Ngũ phu nhân không nói gì.

Quan phủ khi nào thì sợ nhiều người?

Hắn là muốn xuất đầu giúp Thập Nhất Nương đi!

Nàng nghe trượng phu nói hưu nói vượn, lôi kéo chăn xoay người đưa lưng về Từ Lệnh Khoan ngủ.

……

Giờ phút này Thập Nhất Nương lại đang giúp Từ Lệnh Nghi ngâm chân.

“Trừ bỏ miễn chức Ngũ quân đề đốc phủ đại đề đốc, Hoàng Thượng…… Còn nói chuyện khác gì?”

Nàng có chút lo lắng.

Từ Lệnh Nghi nhắm mắt nằm dựa trên ghế nằm, biểu tình có chút lạnh lùng.

“Nói……”

Nhưng không có kết lời.

Thập Nhất Nương do dự một lát, lấy khăn lau ở ghế con bên cạnh lau tay, ngồi xuống ghế con bên cạnh, thấp giọng hỏi hắn:” Đều nói cái gì?”

Hơi thở ấm áp mang theo hương hoa hồng đập vào mặt.

Hắn mở mắt ra.

Thấy một đôi con ngươi sáng như ngọc.

Hắn thản nhiên cười cười:” Hoàng Thượng tuyên Vương Cửu Bảo vào kinh.”

Hoàng Thượng cho Vương Cửu Bảo vào kinh.

Vương gia cùng Khu gia lại là đối địch….

Thập Nhất Nương trầm ngâm nói:” Như vậy, Hoàng Thượng đứng ở bên phía chúng ta.”

Từ Lệnh Nghi gật đầu, đáy mắt có ý cười thản nhiên: “Tuy nhóm lương các lão đều phản đối, nhưng trần các lão bảo trì trầm mặc. Cho nên Hoàng Thượng vẫn quyết định tuyên Vương Cửu Bảo vào kinh, nói chuyện mở cấm biển.”

Trần các lão là thủ phụ, hắn bảo trì trầm mặc, sự tình có sáu phần nắm chắc.

Thập Nhất Nương không nghĩ lương các lão phản đối:” Lương các lão lúc qua năm không phải tìm đến ngài sao?”

Từ Lệnh Nghi cười tự giễu: “Hắn lúc ấy cũng chỉ là đến thăm dò ý tứ của ta. Một là ta không nghĩ tham dự đến chuyện này. Hai là nghĩ đến Ngọc Cánh Nhiên thế nhưng vượt qua hắn đem thư Vương Cửu Bảo đưa đến chỗ ta, có tâm đề phòng.” Cùng hắn đánh thái cực nửa ngày. Cũng không bày tỏ thái độ rốt cuộc duy trì hay vẫn là không duy trì mở biển cấm.

Xem ra, đối với mở biển cấm hay không, đại thần trong triều mỗi người mỗi ý tưởng, sự tình còn rất phức tạp.

So sánh với chuyện này, nàng càng lo lắng hành động Khu gia:” Hoàng Thượng nếu chiêu Vương Cửu Bảo vào kinh, kia Khu gia hẳn là cũng có động tác mới được?”

“Không nhanh như vậy” Từ Lệnh Nghi nói,” Lần này Hoàng Thượng quyết định phi thường đột ngột. Hơn nữa thái độ mạnh mẽ. Trực tiếp cho hành tư nhân đưa thánh chỉ cho vài vị các lão phát thông các bộ, vài vị các lão đều ứng phó không kịp, vì chuyện Vương Cửu Bảo vào kinh cùng mở biển cấm tranh chấp hơn một cái canh giờ, cuối cùng vẫn là Trần các lão ra mặt, lúc này mới đem sự tình bình ổn xuống. Ta đều mới biết được, huống chi Khu gia ở Phúc Kiến xa xôi — bọn họ nhiều nhất là phái người đắc lực thường trú ở Yến Kinh. Muốn quyết định gì, còn cần nghe ý tứ Phúc Kiến.”

Thập Nhất Nương gật đầu.

Từ Lệnh Nghi nói:” Điểm này chúng ta phải lợi dụng mới được. Chính là ta không có phương tiện ra mặt. Phải biết rằng, bên người hoàng thượng còn có Âu Dương Minh đó! Chỉ sợ hắn lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào ta! Cùng với bị hắn bắt lấy nhược điểm, còn không bằng đợi Vương Cửu Bảo vào kinh. Ta nghĩ, Vương Cửu Bảo khẳng định thực nguyện ý thi triển một chút thực lực, cho Hoàng Thượng, cho đại thần trong triều tin tưởng, hắn hoàn toàn có lực đối kháng cùng Khu gia.”

Cái này cũng tốt với việc nhập đội.

Vương Cửu Bảo không có biện pháp cự tuyệt.

Thập Nhất Nương cười khổ.

Chính trị, thật đúng là không phải ai cũng có khả năng.

” Về phần Âu Dương Minh,” Từ Lệnh Nghi cười lạnh,” Ta vừa lúc có thể thừa dịp cơ hội này xem phản ứng hắn.”

Thập Nhất Nương ngạc nhiên.

Như thế nào lại dính đến Âu Dương Minh?

“Lúc Ngũ hoàng tử chết, cho Âu Dương Minh cùng hoàng trưởng tử đi tế tổ, cho ta cùng hoàng hậu nương nương cùng Tam hoàng tử đi Tây Sơn.” Từ Lệnh Nghi nhìn lên trần nhà lam lục mạ kim,” Hắn đối đãi hoàng trưởng tử như thái tử, cũng là phòng ta cùng hoàng trưởng tử quá mức thân cận. Ta nếu có thể hiểu được, Âu Dương Minh chẳng lẽ nhìn không ra? Hắn nếu nhìn không ra, cũng sẽ không xứng làm bồi thần của hoàng đế tương lai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện