Thứ Nữ Vợ Kế
Chương 13: Hội đèn lồng
“Thật là phiền phức, đi thay quần áo cũng lâu như vậy”
Bởi vì cảm thấy phiền phức khi phải chờ đợi lâu, Lưu Nhân Phú nhỏ giọng lẩm bẩm, Lưu Uyển Thanh nhu thuận đứng ở bên cạnh hắn, trong lòng không khỏi cười nói, ban nãy lúc còn ở trong phòng, thì biểu hiện như một người lớn, còn vỗ ngực đảm bảo ở trước mặt Lưu lão phu nhân nói, mình thật sự đã lớn rồi, sẽ rất kiên nhẫn đi chơi với muội muội, sẽ không bỏ mặc muội muội một bên mà đi chơi một mình, nhưng hôm nay nhìn xem, con nít vẫn là con nít a, tiểu tướng quân trung thành, dũng cảm trong tương lai, khi còn nhỏ thì đáng yêu như thế đấy
Nghĩ đến kiếp trước, Lưu Uyển Thanh không khỏi lộ ra vẻ mặt ưu thương, … Tuấn nhi, con mãi mãi là nỗi đau của nương…Ngẩng đầu nhìn nhìn, sau đó cúi đầu nhìn cục đá trên mặt đất, Lưu Nhân Phú mím môi, nàng nghĩ nghĩ rồi, tiến lên 2 bước kéo kéo ống tay áo của hắn
Lưu Nhân Phú hơi nhíu mi quay đầu lại, chỉ thấy nhị muội mới cao đến eo của mình, giơ bàn tay lên, trên bàn tay chỉ nhỏ bằng củ sen đang cầm một khối hoa quế đường, nhìn hắn cười ngọt ngào, còn có một lúm đồng tiền thật to, hai mắt to vụt sáng, nhìn hắn nói:
“Nhị ca ăn đi”
Trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, nương nói không sai, nhị muội là đứa trẻ ngoan, làm cho người khác yêu thương, sau này, mình nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt, bảo vệ nàng… Ừ…Không thể để cho đại muội bắt nạt nàng, nếu như tiểu muội trong bụng của nương cũng đáng yêu như vậy thì tốt biết mấy
“Ca ca không ăn, thì muội muội sẽ ăn”
Lưu Uyển Thanh vừa muốn mở miệng thì nhìn thấy một bà tử và hai nha đầu đi phía sau Lưu Uyển Nguyệt, đang chậm rãi tiêu sái đến đây…Cũng có thể hình dung là “ dáng vẻ ngàn vạn” đi, như dáng vẻ như vậy xuất hiện trên người của tiểu cô nương 6, 7 tuổi quả thực có chút không phù hợp, Lưu Nhân Phú thấy vậy lại càng bất mãn, huống chi hắn chỉ lớn hơn Lưu Uyển Nguyệt 1 tuổi, cũng không biết cách thu liễm biểu tình của mình, vẻ mặt không vừa lòng hiện rõ trên mặt
Lưu Uyển Nguyệt thấy vậy, thì trừng mắt liếc nhìn Lưu Uyển Thanh một cái nói:
“Có phải ngươi lại nói xấu ta trước mặt nhị ca không?”
Lưu Uyển Thanh hơi bất đắc dĩ nhìn nàng ta, không đợi nàng mở miệng, thì Lưu Nhân Phú ở một bên đã mặc kệ, vừa rồi mình còn muốn bảo vệ cho nhị muội không muốn để cho đại muội bắt nạt nàng nữa, làm sao đồng ý để Lưu Uyển Nguyệt đổ oan cho Lưu Uyển Thanh, cho nên hắn kéo tay nhỏ bé của Lưu Uyển Thanh, ừm, rất mềm, rất thoải mái, nhìn về phía Lưu Uyển Nguyệt nói:
“Muội đã làm chuyện gì xấu rồi sao?”
Lưu Uyển Nguyệt sửng sờ, trên mặt vội vàng bày ra dáng vẻ đau lòng ủy khuất, thanh âm mang theo giọng nói nghẹn ngào nói:
“Nhị ca, muội có làm chuyện xấu gì đâu, huynh đừng nghe tiểu tiện… Ân muội muội nói bậy”
Lưu Nhân Phú nhướng nhướng mi nói: “Vậy à, muội không có làm chuyện xấu sao?. Vậy sao muội lại nói nhị muội của muội nói bậy?”
“A…”
Lưu Uyển Nguyệt sửng sốt, mím môi, vô cùng ủy khuất, người không biết còn tưởng rằng Lưu Uyển Thanh và Lưu Nhân Phú đã làm chuyện gì đại nghịch bất đạo
“Nhị ca, vừa rồi muội đến đây, nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của huynh, nhưng nãy giờ chỉ có nàng ở chung một chỗ với huynh, những nô tài bên cạnh làm sao có lá gan nói xấu chủ tử, không phải nàng ta thì là ai..? Nhị ca, huynh rời nhà đã hơn nửa năm, huynh không biết nhị muội bây giờ thật là khủng khiếp, nàng…”
Lúc đầu, Lưu Uyển Thanh thay quần áo chậm chạp, làm lỡ không ít thời gian, bây giờ sắc trời càng ngày càng tối, lão phu nhân đã ra lệnh có thể đi chơi, nhưng chỉ trong vòng một canh giờ, không cho phép về quá muộn. Hắn đã chờ đợi đến mất kiên nhẫn làm sao còn thời gian để nghe Lưu Uyển Nguyệt kể lể ủy khuất…Trực tiếp hừ một tiếng, ngắt lời nàng, hắn nói:
“Ta không có gì không hài lòng với đại muội cả, muốn ta nói ra vì sao lúc nãy ta mất hứng chứ gì, cũng được, đại muội cũng biết bà nội chỉ cho ra ngoài chơi có một canh giờ, nhưng đại muội còn trở về thay y phục, lại còn chải tóc đã làm trễ không ít thời gian, ta chờ đến bực mình, cho nên mới lộ vẻ mặt bất mãn với ngươi, không có liên quan gì đến nhị muội, vừa rồi nhị muội chỉ đút bánh cho ta ăn thôi. Vẫn chưa nói câu nào về đại muội ngươi. Nếu như ngươi cảm thấy oan ức, vậy thì đừng theo chúng ta ra ngoài, mắc công bà nội lại nói ta bắt nạt ngươi, cũng có thể lắm, nếu như ngươi còn muốn đi chơi thì vui vẻ đi theo bọn ta là được”
Nói xong cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Uyển Nguyệt, hắn cúi đầu, vẻ lạnh nhạt trên mặt khi nói chuyện với Lưu Uyển Nguyệt đã thay đổi bằng vẻ mặt ôn nhu, hắn nói:
“Đi, nhị muội, ca ca mang muội đi xem hoa đăng”
Lưu Uyển Thanh cười gật đầu, sau đó mặc cho Lưu Nhân Phú lôi kéo tay của mình
“…”
Đại a đầu Lê Châu bên người Lưu Uyển Nguyệt, nhìn thấy Lưu Uyển Thanh bọn họ đã đi đến cửa chính, thì nhỏ giọng gọi một tiếng, Lưu Uyển Nguyệt quay đầu lại, hung hăng trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái:
“Đều tại bọn cẩu nô tài các ngươi, đổi một cây lược, một bộ quần áo mà lâu như vậy, khi dễ mẹ ta bây giờ không có ở trong phủ, cho nên các người dám làm chậm trễ có phải không?. Còn thất thần làm gì, nếu còn không đi, nhị ca sẽ tức giận”
Nói xong thì chạy chậm đuổi theo Lưu Uyển Thanh và Lưu Nhân Phú, muốn mở miệng mấy lần cũng chưa có cơ hội để nói chuyện với Lưu Nhân Phú, lúc này trong lòng Lưu Uyển Nguyệt càng căm ghét Lưu Uyển Thanh, nhất định là con tiểu tiện nhân kia đã nói gì đó, nếu không chỉ vì thay quần áo lâu một chút, làm sao nhị ca có thể tức giận đến như vậy
Lê Châu đi theo phía sau Lưu Uyển Nguyệt, nhìn sắc mặt nàng càng ngày càng mất hứng, trong lòng thở dài, đêm nay sẽ là một đêm không dễ chịu, đại tiểu thư tuy tuổi còn nhỏ nhưng trừng phạt bọn hạ nhân rất đáng sợ….Nghĩ đến bây giờ Cúc nhi còn đang nằm trên giường không ngồi dậy nổi, Lê Châu lại càng lo lắng, rõ ràng đã chải tóc cho đại tiểu thư xong rồi, nhưng nàng bảo tóc mai không được đẹp, phải đổi lại kiểu tóc khác, ngay cả quần áo cũng thay tới, thay lui ba bốn lần mới vừa lòng…
Lúc này còn nổi giận với mình, ai, đại tiểu thư như vậy làm sao có thể so sánh với nhị tiểu thư?. Điểm duy nhất có thể so, chính là xuất thân của nàng, nhưng mà một người là con vợ kế, nhưng một người là con vợ lớn thì có là gì?. Tuy rằng nhị tiểu thư là thứ nữ, nhưng được lão phu nhân yêu thương, đây chính là chỗ mà đại tiểu thư không bằng…. Tại sao mình lại xui xẻo bị phân phó đến hầu hạ con người như đại tiểu thư chứ
Theo lý thuyết không phải là cháu gái cuả Vương ma ma, Vương Nữu Tử sao?. Lúc này Lê Châu đã không còn nhớ khi được phân đến hầu hạ đại tiểu thư, nàng ta đã vui sướng như thế nào
“Hoa đăng con thỏ nhỏ này thật là đẹp”
Lưu Uyển Thanh vươn ngón tay nhỏ vừa chỉ vào hoa đăng con thỏ nhỏ, vừa nói với Lưu Nhân Phú
Người bán hàng rong vừa nhìn thấy y phục của đám người Lưu Uyển Thanh liền biết là con nhà giàu, nên vội vã tươi cười nói:
“Thiếu gia, tiểu thư, chỉ cần 5 đồng tiền là có thể chơi đoán đố đèn, nếu đoán trúng thì hoa đăng này sẽ thuộc về ngài. Ngài nhìn một chút xem, chế tác vừa khéo lại vừa tinh tế, hoa văn phía trên còn phải tốn rất nhiều tiền để mời tú tài viết lên”
“Từng phút từng giây mai phục trong lòng địch… Ân, chuẩn…”
Lưu Nhân Phú cúi đầu suy xét một phen, sau đó khóe miệng nhếch lên nói:
“Là tướt thiệt của “Thuyên Danh” phải không?”
Người bán hàng rong sửng sỡ, rõ ràng không ngờ chỉ là một đứa trẻ lại có thể đoán được, trong lòng cảm thấy hơi đau lòng, năm đồng tiền này đúng là không thể thu chi phí về được, nhưng ông biết quý nhân này không phải là người mình có thể đắc tội, sớm biết vậy ông nên nâng giá một chút, vẻ mặt ông đau khổ nói:
“Thiếu gia đúng là thanh nên tài tuấn”
Nói xong, còn cười khổ, tháo hoa đăng xuống đưa cho Lưu Uyển Thanh
Lưu Uyển Thanh nhìn về phía người bán hàng rong cười ngọt ngào, nói một tiếng cảm ơn, trong mắt đầy sao lấp lánh nhìn Lưu Nhân Phú:
“Nhị ca thật là lợi hại”
Nhìn dáng vẻ sùng bái của nhị muội mình, Lưu Nhân Phú hơi đắc ý:
“Thật ra câu này cũng rất đơn giản, chữ phía sau chữ địch còn thừa chữ Thiệt, phân ra làm 2 chữ Miểu và Chuẩn, hai chữ này còn thừa lại chữ “Tiểu và Chuy” kết hợp hai chữ đó lại thành Tước Thiệt, chờ muội lớn hơn một chút, được học chữ rồi cũng có thể đoán được”
Lưu Uyển Nguyệt ở bên cạnh bị bỏ qua thật lâu, cũng bu lại nói:
“Nhị ca huynh thật lợi hại, nhị ca muội thích lồng đèn cá chép huynh có thể giúp muội đoán được không?”
Lưu Nhân Phú nhíu mày, vốn không muốn đáp ứng, nhưng dù sao nàng cũng là đại biểu muội của mình, nên không thể làm quá mức, chỉ có thể gật đầu, người bán hàng rong thấy vậy vội vàng nói:
“Lồng đèn cá chép này muốn đoán phải tốn 10 đồng tiền”
Gã sai vặt phía sau Lưu Nhân Phú rất biết tùy mặt gửi lời, ném cho người bán hàng rong 10 đồng tiền, người bán hàng rong cười hề hề nhận lấy, Lưu Nhân Phú nhìn đố đèn: Mưa xuân liên miên, mình thê ngủ
Hắn mím môi: “Nếu ta đoán không sai, thì chỉ có một chữ Nhất”
Người bán hàng rong vội vã cười nói đúng, tuy rằng không kiếm được tiền, nhưng hoa đăng cá chép này là hoa đăng bình thường, 15 đồng tiền ngược lại vừa vặn đủ cho chi phí của 2 3 cái lồng đèn, ông cười, tháo lồng đèn xuống đưa cho Lưu Uyển Nguyệt, Lưu Uyển Nguyệt vội vàng lộ ra vẻ mặt sùng bái giống như Lưu Uyển Thanh:
“Nhị ca thật lợi hại, sau này nhất định có thể đậu trạng nguyên”
“Những thứ này đều rất đơn giản, không có gì đáng phải khoe khoang, muội thích là được rồi”
Nói xong, Lưu Nhân Phú cũng không quan tâm đến Lưu Uyển Nguyệt mà kéo Lưu Uyển Thanh đi về phía trước, Lưu Uyển Nguyệt dậm dậm chân, sau đó bước nhanh đuổi theo, vừa vặn nghe thấy Lưu Nhân Phú nói:
“Xuân, mưa liên miên không có nhật, thê một mình ngủ không có phu, đã hiểu chưa?”
Không chờ Lưu Uyển Thanh đáp lời, Lưu Uyển Nguyệt đã hừ lạnh một tiếng:
“Chỉ sợ cả tên mình nàng còn không biết viết, nhị ca hà tất phải phí nước bọt để giải thích với nàng, nói cũng như không nói, nàng cũng không nhớ được, còn làm phí thời gian”
Lưu Nhân Phú cũng lười phản ứng lại với Lưu Uyển Nguyệt, cũng không hề nói tiếp, trong lúc nhất thời Lưu Uyển Nguyệt xấu hổ, nhóm gã sai vặt, bà tử, nha hoàn phía sau muốn cười, nhưng không dám….Ai chẳng biết đại tiểu thư này là người lòng dạ hiểm độc, lại còn hẹp hòi, cũng không phải chủ tử của mình, cho nên không nên chọc hỏa thiêu thân là tốt rồi
Dọc theo đường đi, Lưu Nhân Phú mua cho Lưu Uyển Thanh rất nhiều đồ, tuy rằng không phải là thứ gì đáng sợ nhưng điều là những thứ hiếm thấy trong Hầu phủ, Lưu Uyển Nguyệt bên cạnh thấy Lưu Uyển Thanh vui vẻ như vậy, cũng chỉ cười nhạt:
“Những thứ thô thiển như thế này chỉ dành cho hạ nhân, có đáng để ngươi vui vẻ như thế không?”
Lưu Uyển Thanh nhìn Lưu Uyển Nguyệt liếc mắt một cái, cũng không nói tiếp, thích nói như thế nào thì nói đi, dù sao ta không có tức giận, cũng không mất mặt, ngươi là dòng chính tỷ, nhưng không ít lần đánh mất thể diện, tin rằng sẽ không bao lâu, sẽ truyền khắp Hầu phủ, mình cũng không muốn bị cuốn vào
Nhưng Lưu Nhân Phú lại không vừa ý, lẽ ra hắn rất hài lòng vui vẻ để ra ngoài chơi, nhưng đại biểu muội này của hắn không có mắt. vẫn luôn nói những lời khiến người khác chán ghét:
“Chúng ta đều là người thô thiển, làm sao có đại muội tinh quý như ngươi, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, nếu không trở về, sợ là bà nội sẽ lo lắng”
Lưu Uyển Nguyệt nghe hắn nói xong thì mím môi, sao nhị ca lại thế này, bây giờ vẫn luôn đứng về phía của tiểu tiện nhân này, chẳng lẽ hắn không hiểu cái gì gọi là dòng chính thứ khác biệt sao?. Tốt xấu gì mình cũng là con vợ cả a:
“Nhị ca, ý của muội vốn không phải vậy, ý muội là…”
Không đợi Lưu Uyển Nguyệt nói xong, thì Lưu Nhân Phú đã nói với Lưu Uyển Thanh:
“Nhị muội, ra ngoài lâu như vậy có mệt không?. Có muốn nhị ca ôm muội về không?”
Ôm ta?. Lưu Uyển Thanh nhìn cánh tay nhỏ nhỏ, và đôi chân nhỏ nhỏ của Lưu Nhân Phú, thôi đi, mới là hài tử 7 tuổi, sợ là không có sức lớn như vậy, nếu như ngã sấp xuống thì lại được không bù mất. cho nên lắc đầu nói:
“Cám ơn nhị ca, muội không mệt”
Có trời mới biết, linh hồn mình không mệt, nhưng mà thân thể của một đứa trẻ 3 tuổi, đã sớm không chịu nổi, Thúy nhi ở bên cạnh rất tinh mắt, xoay người ôm lấy Lưu Uyển Thanh
Còn Lưu Uyển Nguyệt, oán hận đi phía sau bọn họ
Bởi vì cảm thấy phiền phức khi phải chờ đợi lâu, Lưu Nhân Phú nhỏ giọng lẩm bẩm, Lưu Uyển Thanh nhu thuận đứng ở bên cạnh hắn, trong lòng không khỏi cười nói, ban nãy lúc còn ở trong phòng, thì biểu hiện như một người lớn, còn vỗ ngực đảm bảo ở trước mặt Lưu lão phu nhân nói, mình thật sự đã lớn rồi, sẽ rất kiên nhẫn đi chơi với muội muội, sẽ không bỏ mặc muội muội một bên mà đi chơi một mình, nhưng hôm nay nhìn xem, con nít vẫn là con nít a, tiểu tướng quân trung thành, dũng cảm trong tương lai, khi còn nhỏ thì đáng yêu như thế đấy
Nghĩ đến kiếp trước, Lưu Uyển Thanh không khỏi lộ ra vẻ mặt ưu thương, … Tuấn nhi, con mãi mãi là nỗi đau của nương…Ngẩng đầu nhìn nhìn, sau đó cúi đầu nhìn cục đá trên mặt đất, Lưu Nhân Phú mím môi, nàng nghĩ nghĩ rồi, tiến lên 2 bước kéo kéo ống tay áo của hắn
Lưu Nhân Phú hơi nhíu mi quay đầu lại, chỉ thấy nhị muội mới cao đến eo của mình, giơ bàn tay lên, trên bàn tay chỉ nhỏ bằng củ sen đang cầm một khối hoa quế đường, nhìn hắn cười ngọt ngào, còn có một lúm đồng tiền thật to, hai mắt to vụt sáng, nhìn hắn nói:
“Nhị ca ăn đi”
Trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, nương nói không sai, nhị muội là đứa trẻ ngoan, làm cho người khác yêu thương, sau này, mình nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt, bảo vệ nàng… Ừ…Không thể để cho đại muội bắt nạt nàng, nếu như tiểu muội trong bụng của nương cũng đáng yêu như vậy thì tốt biết mấy
“Ca ca không ăn, thì muội muội sẽ ăn”
Lưu Uyển Thanh vừa muốn mở miệng thì nhìn thấy một bà tử và hai nha đầu đi phía sau Lưu Uyển Nguyệt, đang chậm rãi tiêu sái đến đây…Cũng có thể hình dung là “ dáng vẻ ngàn vạn” đi, như dáng vẻ như vậy xuất hiện trên người của tiểu cô nương 6, 7 tuổi quả thực có chút không phù hợp, Lưu Nhân Phú thấy vậy lại càng bất mãn, huống chi hắn chỉ lớn hơn Lưu Uyển Nguyệt 1 tuổi, cũng không biết cách thu liễm biểu tình của mình, vẻ mặt không vừa lòng hiện rõ trên mặt
Lưu Uyển Nguyệt thấy vậy, thì trừng mắt liếc nhìn Lưu Uyển Thanh một cái nói:
“Có phải ngươi lại nói xấu ta trước mặt nhị ca không?”
Lưu Uyển Thanh hơi bất đắc dĩ nhìn nàng ta, không đợi nàng mở miệng, thì Lưu Nhân Phú ở một bên đã mặc kệ, vừa rồi mình còn muốn bảo vệ cho nhị muội không muốn để cho đại muội bắt nạt nàng nữa, làm sao đồng ý để Lưu Uyển Nguyệt đổ oan cho Lưu Uyển Thanh, cho nên hắn kéo tay nhỏ bé của Lưu Uyển Thanh, ừm, rất mềm, rất thoải mái, nhìn về phía Lưu Uyển Nguyệt nói:
“Muội đã làm chuyện gì xấu rồi sao?”
Lưu Uyển Nguyệt sửng sờ, trên mặt vội vàng bày ra dáng vẻ đau lòng ủy khuất, thanh âm mang theo giọng nói nghẹn ngào nói:
“Nhị ca, muội có làm chuyện xấu gì đâu, huynh đừng nghe tiểu tiện… Ân muội muội nói bậy”
Lưu Nhân Phú nhướng nhướng mi nói: “Vậy à, muội không có làm chuyện xấu sao?. Vậy sao muội lại nói nhị muội của muội nói bậy?”
“A…”
Lưu Uyển Nguyệt sửng sốt, mím môi, vô cùng ủy khuất, người không biết còn tưởng rằng Lưu Uyển Thanh và Lưu Nhân Phú đã làm chuyện gì đại nghịch bất đạo
“Nhị ca, vừa rồi muội đến đây, nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của huynh, nhưng nãy giờ chỉ có nàng ở chung một chỗ với huynh, những nô tài bên cạnh làm sao có lá gan nói xấu chủ tử, không phải nàng ta thì là ai..? Nhị ca, huynh rời nhà đã hơn nửa năm, huynh không biết nhị muội bây giờ thật là khủng khiếp, nàng…”
Lúc đầu, Lưu Uyển Thanh thay quần áo chậm chạp, làm lỡ không ít thời gian, bây giờ sắc trời càng ngày càng tối, lão phu nhân đã ra lệnh có thể đi chơi, nhưng chỉ trong vòng một canh giờ, không cho phép về quá muộn. Hắn đã chờ đợi đến mất kiên nhẫn làm sao còn thời gian để nghe Lưu Uyển Nguyệt kể lể ủy khuất…Trực tiếp hừ một tiếng, ngắt lời nàng, hắn nói:
“Ta không có gì không hài lòng với đại muội cả, muốn ta nói ra vì sao lúc nãy ta mất hứng chứ gì, cũng được, đại muội cũng biết bà nội chỉ cho ra ngoài chơi có một canh giờ, nhưng đại muội còn trở về thay y phục, lại còn chải tóc đã làm trễ không ít thời gian, ta chờ đến bực mình, cho nên mới lộ vẻ mặt bất mãn với ngươi, không có liên quan gì đến nhị muội, vừa rồi nhị muội chỉ đút bánh cho ta ăn thôi. Vẫn chưa nói câu nào về đại muội ngươi. Nếu như ngươi cảm thấy oan ức, vậy thì đừng theo chúng ta ra ngoài, mắc công bà nội lại nói ta bắt nạt ngươi, cũng có thể lắm, nếu như ngươi còn muốn đi chơi thì vui vẻ đi theo bọn ta là được”
Nói xong cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Uyển Nguyệt, hắn cúi đầu, vẻ lạnh nhạt trên mặt khi nói chuyện với Lưu Uyển Nguyệt đã thay đổi bằng vẻ mặt ôn nhu, hắn nói:
“Đi, nhị muội, ca ca mang muội đi xem hoa đăng”
Lưu Uyển Thanh cười gật đầu, sau đó mặc cho Lưu Nhân Phú lôi kéo tay của mình
“…”
Đại a đầu Lê Châu bên người Lưu Uyển Nguyệt, nhìn thấy Lưu Uyển Thanh bọn họ đã đi đến cửa chính, thì nhỏ giọng gọi một tiếng, Lưu Uyển Nguyệt quay đầu lại, hung hăng trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái:
“Đều tại bọn cẩu nô tài các ngươi, đổi một cây lược, một bộ quần áo mà lâu như vậy, khi dễ mẹ ta bây giờ không có ở trong phủ, cho nên các người dám làm chậm trễ có phải không?. Còn thất thần làm gì, nếu còn không đi, nhị ca sẽ tức giận”
Nói xong thì chạy chậm đuổi theo Lưu Uyển Thanh và Lưu Nhân Phú, muốn mở miệng mấy lần cũng chưa có cơ hội để nói chuyện với Lưu Nhân Phú, lúc này trong lòng Lưu Uyển Nguyệt càng căm ghét Lưu Uyển Thanh, nhất định là con tiểu tiện nhân kia đã nói gì đó, nếu không chỉ vì thay quần áo lâu một chút, làm sao nhị ca có thể tức giận đến như vậy
Lê Châu đi theo phía sau Lưu Uyển Nguyệt, nhìn sắc mặt nàng càng ngày càng mất hứng, trong lòng thở dài, đêm nay sẽ là một đêm không dễ chịu, đại tiểu thư tuy tuổi còn nhỏ nhưng trừng phạt bọn hạ nhân rất đáng sợ….Nghĩ đến bây giờ Cúc nhi còn đang nằm trên giường không ngồi dậy nổi, Lê Châu lại càng lo lắng, rõ ràng đã chải tóc cho đại tiểu thư xong rồi, nhưng nàng bảo tóc mai không được đẹp, phải đổi lại kiểu tóc khác, ngay cả quần áo cũng thay tới, thay lui ba bốn lần mới vừa lòng…
Lúc này còn nổi giận với mình, ai, đại tiểu thư như vậy làm sao có thể so sánh với nhị tiểu thư?. Điểm duy nhất có thể so, chính là xuất thân của nàng, nhưng mà một người là con vợ kế, nhưng một người là con vợ lớn thì có là gì?. Tuy rằng nhị tiểu thư là thứ nữ, nhưng được lão phu nhân yêu thương, đây chính là chỗ mà đại tiểu thư không bằng…. Tại sao mình lại xui xẻo bị phân phó đến hầu hạ con người như đại tiểu thư chứ
Theo lý thuyết không phải là cháu gái cuả Vương ma ma, Vương Nữu Tử sao?. Lúc này Lê Châu đã không còn nhớ khi được phân đến hầu hạ đại tiểu thư, nàng ta đã vui sướng như thế nào
“Hoa đăng con thỏ nhỏ này thật là đẹp”
Lưu Uyển Thanh vươn ngón tay nhỏ vừa chỉ vào hoa đăng con thỏ nhỏ, vừa nói với Lưu Nhân Phú
Người bán hàng rong vừa nhìn thấy y phục của đám người Lưu Uyển Thanh liền biết là con nhà giàu, nên vội vã tươi cười nói:
“Thiếu gia, tiểu thư, chỉ cần 5 đồng tiền là có thể chơi đoán đố đèn, nếu đoán trúng thì hoa đăng này sẽ thuộc về ngài. Ngài nhìn một chút xem, chế tác vừa khéo lại vừa tinh tế, hoa văn phía trên còn phải tốn rất nhiều tiền để mời tú tài viết lên”
“Từng phút từng giây mai phục trong lòng địch… Ân, chuẩn…”
Lưu Nhân Phú cúi đầu suy xét một phen, sau đó khóe miệng nhếch lên nói:
“Là tướt thiệt của “Thuyên Danh” phải không?”
Người bán hàng rong sửng sỡ, rõ ràng không ngờ chỉ là một đứa trẻ lại có thể đoán được, trong lòng cảm thấy hơi đau lòng, năm đồng tiền này đúng là không thể thu chi phí về được, nhưng ông biết quý nhân này không phải là người mình có thể đắc tội, sớm biết vậy ông nên nâng giá một chút, vẻ mặt ông đau khổ nói:
“Thiếu gia đúng là thanh nên tài tuấn”
Nói xong, còn cười khổ, tháo hoa đăng xuống đưa cho Lưu Uyển Thanh
Lưu Uyển Thanh nhìn về phía người bán hàng rong cười ngọt ngào, nói một tiếng cảm ơn, trong mắt đầy sao lấp lánh nhìn Lưu Nhân Phú:
“Nhị ca thật là lợi hại”
Nhìn dáng vẻ sùng bái của nhị muội mình, Lưu Nhân Phú hơi đắc ý:
“Thật ra câu này cũng rất đơn giản, chữ phía sau chữ địch còn thừa chữ Thiệt, phân ra làm 2 chữ Miểu và Chuẩn, hai chữ này còn thừa lại chữ “Tiểu và Chuy” kết hợp hai chữ đó lại thành Tước Thiệt, chờ muội lớn hơn một chút, được học chữ rồi cũng có thể đoán được”
Lưu Uyển Nguyệt ở bên cạnh bị bỏ qua thật lâu, cũng bu lại nói:
“Nhị ca huynh thật lợi hại, nhị ca muội thích lồng đèn cá chép huynh có thể giúp muội đoán được không?”
Lưu Nhân Phú nhíu mày, vốn không muốn đáp ứng, nhưng dù sao nàng cũng là đại biểu muội của mình, nên không thể làm quá mức, chỉ có thể gật đầu, người bán hàng rong thấy vậy vội vàng nói:
“Lồng đèn cá chép này muốn đoán phải tốn 10 đồng tiền”
Gã sai vặt phía sau Lưu Nhân Phú rất biết tùy mặt gửi lời, ném cho người bán hàng rong 10 đồng tiền, người bán hàng rong cười hề hề nhận lấy, Lưu Nhân Phú nhìn đố đèn: Mưa xuân liên miên, mình thê ngủ
Hắn mím môi: “Nếu ta đoán không sai, thì chỉ có một chữ Nhất”
Người bán hàng rong vội vã cười nói đúng, tuy rằng không kiếm được tiền, nhưng hoa đăng cá chép này là hoa đăng bình thường, 15 đồng tiền ngược lại vừa vặn đủ cho chi phí của 2 3 cái lồng đèn, ông cười, tháo lồng đèn xuống đưa cho Lưu Uyển Nguyệt, Lưu Uyển Nguyệt vội vàng lộ ra vẻ mặt sùng bái giống như Lưu Uyển Thanh:
“Nhị ca thật lợi hại, sau này nhất định có thể đậu trạng nguyên”
“Những thứ này đều rất đơn giản, không có gì đáng phải khoe khoang, muội thích là được rồi”
Nói xong, Lưu Nhân Phú cũng không quan tâm đến Lưu Uyển Nguyệt mà kéo Lưu Uyển Thanh đi về phía trước, Lưu Uyển Nguyệt dậm dậm chân, sau đó bước nhanh đuổi theo, vừa vặn nghe thấy Lưu Nhân Phú nói:
“Xuân, mưa liên miên không có nhật, thê một mình ngủ không có phu, đã hiểu chưa?”
Không chờ Lưu Uyển Thanh đáp lời, Lưu Uyển Nguyệt đã hừ lạnh một tiếng:
“Chỉ sợ cả tên mình nàng còn không biết viết, nhị ca hà tất phải phí nước bọt để giải thích với nàng, nói cũng như không nói, nàng cũng không nhớ được, còn làm phí thời gian”
Lưu Nhân Phú cũng lười phản ứng lại với Lưu Uyển Nguyệt, cũng không hề nói tiếp, trong lúc nhất thời Lưu Uyển Nguyệt xấu hổ, nhóm gã sai vặt, bà tử, nha hoàn phía sau muốn cười, nhưng không dám….Ai chẳng biết đại tiểu thư này là người lòng dạ hiểm độc, lại còn hẹp hòi, cũng không phải chủ tử của mình, cho nên không nên chọc hỏa thiêu thân là tốt rồi
Dọc theo đường đi, Lưu Nhân Phú mua cho Lưu Uyển Thanh rất nhiều đồ, tuy rằng không phải là thứ gì đáng sợ nhưng điều là những thứ hiếm thấy trong Hầu phủ, Lưu Uyển Nguyệt bên cạnh thấy Lưu Uyển Thanh vui vẻ như vậy, cũng chỉ cười nhạt:
“Những thứ thô thiển như thế này chỉ dành cho hạ nhân, có đáng để ngươi vui vẻ như thế không?”
Lưu Uyển Thanh nhìn Lưu Uyển Nguyệt liếc mắt một cái, cũng không nói tiếp, thích nói như thế nào thì nói đi, dù sao ta không có tức giận, cũng không mất mặt, ngươi là dòng chính tỷ, nhưng không ít lần đánh mất thể diện, tin rằng sẽ không bao lâu, sẽ truyền khắp Hầu phủ, mình cũng không muốn bị cuốn vào
Nhưng Lưu Nhân Phú lại không vừa ý, lẽ ra hắn rất hài lòng vui vẻ để ra ngoài chơi, nhưng đại biểu muội này của hắn không có mắt. vẫn luôn nói những lời khiến người khác chán ghét:
“Chúng ta đều là người thô thiển, làm sao có đại muội tinh quý như ngươi, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, nếu không trở về, sợ là bà nội sẽ lo lắng”
Lưu Uyển Nguyệt nghe hắn nói xong thì mím môi, sao nhị ca lại thế này, bây giờ vẫn luôn đứng về phía của tiểu tiện nhân này, chẳng lẽ hắn không hiểu cái gì gọi là dòng chính thứ khác biệt sao?. Tốt xấu gì mình cũng là con vợ cả a:
“Nhị ca, ý của muội vốn không phải vậy, ý muội là…”
Không đợi Lưu Uyển Nguyệt nói xong, thì Lưu Nhân Phú đã nói với Lưu Uyển Thanh:
“Nhị muội, ra ngoài lâu như vậy có mệt không?. Có muốn nhị ca ôm muội về không?”
Ôm ta?. Lưu Uyển Thanh nhìn cánh tay nhỏ nhỏ, và đôi chân nhỏ nhỏ của Lưu Nhân Phú, thôi đi, mới là hài tử 7 tuổi, sợ là không có sức lớn như vậy, nếu như ngã sấp xuống thì lại được không bù mất. cho nên lắc đầu nói:
“Cám ơn nhị ca, muội không mệt”
Có trời mới biết, linh hồn mình không mệt, nhưng mà thân thể của một đứa trẻ 3 tuổi, đã sớm không chịu nổi, Thúy nhi ở bên cạnh rất tinh mắt, xoay người ôm lấy Lưu Uyển Thanh
Còn Lưu Uyển Nguyệt, oán hận đi phía sau bọn họ
Bình luận truyện