Thứ Nữ Vợ Kế
Chương 18
Lúc Kiều di nương ra khỏi phòng, Lưu đại phu nhân mới hơi oán trách liếc mắt nhìn Lưu đại lão gia một cái:
“Gia, bình thường ngàii bênh vực Kiều di nương như thế nào ta đều không có ý kiến, dù sao, tính tình của mình ta biết rõ, hơi ích kỉ một chút, nhưng mà hôm nay Thanh nhi mới chuyển đến đây không được một ngày, thì ngài đã phát cáu, ngài xem, đã dọa Thanh nhi sợ rồi, hiện tại còn không dám lên tiếng”
Lúc này, Bảo nhi đươc bà vú bế cũng quay về phía Lưu đại lão gia nói:
“Hư!. Hư!. Các người đều hư”
Lưu đại phu nhân vội vã nháy mắt với Bạch ma ma, chỉ thấy Bạch ma ma rất ăn ý đi đến trước mặt Bảo nhi:
“Tam thiếu gia, không được nói cha mình như vậy…Hầu gia thương yêu ngài nhất đó”
Lưu đai lão gia thấy vậy thì càng cảm thấy mắc cỡ, ông cũng phát hiện hành động của mình đã làm cho vợ chính tổn thương, chỉ vì ông biết tính của vợ ông hơi ích kỉ, nên vừa nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của sủng thiếp, thì ông theo bản năng nghĩ có phải vợ ông lại nổi tính ích kỉ nữa hay không, nhưng xem ra hôm nay ông đã hiểu lầm thê tử của mình, vợ của ông vẫn tốt như vậy. Lại nhìn Lưu Uyển Thanh đang ôm chân thê tử không dám ngẩng đầu lên.
Ông hơi sượng mặt, Lưu đại phu nhân thấy vậy cũng vội vàng nói:
“Gia, ngài đi rửa mặt trước đi, nếu không nước sẽ nguội mất”
Lưu đại lão gia đang muốn tìm một cái cớ để đi ra ngoài, nhưng sợ nếu như mình rời khỏi, thì vợ ông sẽ càng không vui, dù sao bây giờ nàng cũng đang mang thai. Bây giờ quả thật do ông tin lầm Kiều di nương nên trách nhầm nàng, ông nói với Lưu đại phu nhân:
“Được rồi. nàng cũng đừng đứng nữa, không tốt cho người đang mang thai…. Còn chuyện…”
Lưu đại phu nhân vẫn hiểu tính nết của Lưu đại lão gia, nên vội vàng ngắt lời nói:
“Được rồi, lão gia, làm di nương đương nhiên hẹp hòi một chút, không có việc gì lại tranh thủ tình cảm, cũng không phải chuyện gì to tát, ta sẽ không để ý, dù sao lòng của Kiều muội muội cũng rất thiện lương”
Lưu đại lão gia cũng vội vã gật đầu: “Đúng đúng, cũng tại ta, ngày thường nàng ta quá ngang ngược, nàng cũng nên quản lý chặt chẽ hơn một chút”
Sau khi tiễn Lưu đại lão gia đi, Lưu đại phu nhân mới vỗ vỗ Lưu Uyển Thanh, lau nước mắt cho nàng nói:
“Được rồi, Thanh nhi vẫn còn sợ sao?”
Lưu Uyển Thanh nấc một cái, lắc lắc đầu, khuôn mặt càng chôn sâu trong ngực của Lưu đại phu nhân, vẻ mặt của nàng đau lòng, vội vàng phân phó Thúy nhi:
“Bế Thanh Nhi trở về viện đi, nàng vẫn chưa dùng cơm, ngươi đi chuẩn bị vài món Thanh nhi thích ăn mang đến phòng của nàng”
Nói xong nàng lại thở dài: “Được rồi, Thanh nhi ngoan, đại bá thương cháu, sau này sẽ không dọa cháu sợ nữa”
Thanh nhi lắc đầu: “Đại bá mẫu, Thanh nhi không sợ, người đừng lo lắng”
Lại sờ bụng của Lưu đại phu nhân nhẹ giọng nói: “Muội muội cũng đừng sợ, tỷ tỷ sẽ bảo vệ muội”
Lưu Uyển Thanh ngoan ngoãn đi theo Thúy nhi về viện
Lưu đại phu nhân cười, nhấp một ngụm trà, khóe miệng khe khẽ cong lên, một tay sờ sờ bụng của mình:
“Thanh nhi thật sự giống như tri kỷ của ta, đứa nhỏ này chính là phúc tinh của ta, nàng nói trong bụng ta có muội muội, không đầy một tháng, ta liền có hỉ, lại nhu thuận sao chép kinh, chữ nhỏ càng viết càng thấy đẹp, sau này trưởng thành nhất định rất có triển vọng, chỉ tiếc là, xuất thân thấp hèn một chút, chỉ là một thứ xuất, nếu không có thể gả cho một gia đình tốt”
Nói đến đây, Lưu đại phu nhân lại than thở: “Đứa nhỏ đáng thương, gặp phải mẹ cả không biết điều như vậy, nàng và Nguyệt nhi đứng chung một chỗ, nhưng so với đứa động một tí mở miệng, ngậm miệng đều nói mình là con vợ cả, thì mạnh mẽ hơn rất nhiều”
Bạch ma ma đứng ở bên cạnh nói: “Không phải như vậy sao?. Nhưng lão nô không hiểu, chỉ là thứ xuất con vợ cả, đâu có đáng để khoe khoang như vậy?. Mặc dù thân phận nhị tiểu thư không thể so với nàng, nhưng mà, nhị tiểu thư cũng rất có hiểu biết giúp ngài giải vây, vạch trần bộ mặt thật của hồ ly tinh đội lốt mèo nhỏ, theo lão nô nhìn thấy, bây giờ gia cũng không sủng ái nàng ta nữa, đến lúc đó còn không mặc ngài thu thập nàng ta sao?”
Lưu đại phu nhân thở dài: “Sợ là gia cảm thấy áy náy hôm nay lại vì thiếp thất mà ngài ấy trừng mắt, cáu giận với ta, trong khi ta vẫn còn đang mang thai, người khác không biết, ngươi còn không biết sao?. Cần gì ở đây nói những lời ta thích nghe, ta còn đoán là, chờ thêm 2 ngày, nàng ta nhất định sẽ giả vờ mềm yếu, chứng tỏ mình không phải cố ý đến đây, gia không phải sủng nàng ta nhất ở chỗ đó sao?. Thôi, ta cũng đã nghĩ thông suốt, giống như ngươi nói, nàng ta muốn đánh cũng đánh không lại ta, không phải chỉ là trò chơi sao?.
Ta cần gì phải nổi giận với nàng ta?. Chỉ là Thanh nhi rảnh rỗi hay đến đây chơi, nếu không trong lòng ta cũng không nỡ”
Bạch ma ma gật đầu, con mắt xoay xoay nói: “Có muốn nô tỳ đi dạy nhi tiểu thư vài lời không, tình cảm của người bây giờ tốt như vậy, nhị tiểu thư nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời người”
Lưu đại phu nhân híp mắt, lập tức vẫy tay áo nói:
“Thôi, ta thật lòng yêu thích cô bé này, những chuyện bẩn mắt như thế, không nên để nàng dính vào”
“Nhưng nhị tiểu thư rồi cũng sẽ trưởng thành, biện pháp này của lão nô tuy rằng hơi tư lợi, nhưng mà cũng tốt cho nhị tiểu thư, mặc dù bây giờ nhị tiểu thư được ở bên cạnh lão phu nhân, nhưng mà suy cho cùng thứ xuất vẫn là thứ xuất, nói không chừng đến lúc đó lão phu nhân sẽ thao túng người, nhiều nhất cũng chỉ được gả cho thứ tử của một nhà nào đó làm vợ cả, nhưng những ngày tháng đó, không được dễ chịu, nếu như bây giờ nhị tiểu thư được chạm trán với những thứ này sớm, tự lập môn hộ, cũng có chỗ tốt, không phải sao?”
Lưu đại phu nhân thở dài: “Được rồi, bất kể như thế nào, Thanh nhi vẫn còn nhỏ, việc này nên ngừng lại ở đây đi, bên phía Tử Oánh có động tĩnh gì mới không?”
Bạch ma ma thấy vậy cũng không nói gì, thấy Lưu đại phu nhân hỏi thăm về Tử Oánh, thì vội vã nói:
“Mấy ngày nay, ngược lại nàng ấy lại nhận làm Phật gia, ngày ngày sao chép kinh, nói là muốn cầu phúc cho người, lão nô thấy, nàng ta đang muốn tỏ ra yếu kém với người”
Khóe miệng Lưu đại phu nhân cong lên: “Chịu thua?. Yếu thế sao?. Hừ, theo dõi sát một chút, nếu như nàng ta thành thành thật thật, thì ta sẽ để cho nàng ta làm sủng thiếp của nàng ta, nhưng nếu như không hiểu chuyện… Hừ, vậy đừng trách lòng ta ngoan độc”
“Lão nô thấy người quá thiện tâm, lúc này lại muốn cho nàng ta một cơ hội” Lưu đại phu nhân yêu thương sờ sờ bụng của mình, vẻ mặt hy vọng:
“Chỉ vì muốn tích phúc cho con gái sắp chào đời của ta”
Lưu Uyển Thanh trở về phòng, mới nhẹ nhàng thở ra, được môt lát, Thúy nhi lại bưng một bát canh vào phòng an ủi nói:
“Nhị tiểu thư, người uống cái này đi, là đại phu nhân cố ý dặn dò Tình nhi bảo nô tỳ mang lên cho người uống”
Lưu Uyển Thanh cong cong khóe miệng, lại gật gật đầu , Thúy nhi vội vã cẩn thận tiến lên thổi thổi:
“Thúy nhi, tỷ thật tốt”
Thúy nhi sửng sốt, lập tức trên mặt hơi đỏ lên: “Nhị tiểu thư,.. Những thứ này, là điều nô tỳ phải làm, lúc trước, nô tỳ không cung kính khi nhìn thấy nhị tiểu thư, nhưng mà sau này, nô tỳ thật tâm hầu hạ nhị tiểu thư… Nô tỳ…”
Lưu Uyển Thanh đương nhiên hiểu tấm lòng của nàng, vội vàng gật đầu: “Thanh nhi hiểu, Thúy nhi tỷ đối với Thanh nhi rất tốt, sau này ta cũng sẽ đối xử tốt với tỉ”
Thúy nhi thấy Lưu Uyển Thanh nói như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, tính tình của mình tuy có chút kì quái, nâng cao đạp thấp, nhưng mình tuyệt đối là một nô tài trung thành, nếu như mình đã lên thuyền của nhị tiểu thư, sau này bất kể như thế nào cũng phải tận tâm tận lực với nhị tiểu thư, bây giờ, bên cạnh nhị tiểu thư sắp có người mới….Mình phải biểu đạt lòng trung thành, bằng không, hiện tại nhị tiểu thư nhỏ như vậy, đến lúc đó, bị người mới thâu tâm, vậy thì….
Tử Nhụy gõ gõ cửa: “Nhị tiểu thư, người đã ngủ chưa?”
Thúy nhi khẽ nhíu mày, giờ này còn đến gõ cửa, rõ ràng là không để nhị tiểu thư vào trong mắt. Lưu Uyển Thanh dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, mím môi:
“Bảo nàng có việc gì, để ngày mai hãy nói đi”
Có một số người lại hếch mũi lên mặt, đạo lý ấy, rõ ràng mình biết rất rõ, huống chi, mình sống trong Hầu phủ to như vậy, có thời gian cần cứng rắn thì phải cứng rắn, chuyện nô tỳ ỷ mạnh khi dễ chủ tử, là chuyện không hiếm thấy trong Hầu phủ
Dù sao Thúy nhi cũng là người trong viện của lão phu nhân, tùy mặt gửi lời, nàng rất hiểu, nên gật gật đầu, xoay người đắp chăn cho Lưu Uyển Thanh nói:
“Người cứ giao cho nô tỳ”
Sau đó, nàng mở cửa phòng, ngăn Tử Nhụy đang muốn vào phòng nói:
“Tử Nhụy tỷ tỷ, sắp đến canh ba rồi, tỉ nên nghỉ ngơi sớm đi, nhị tiểu thư ban ngày bị kinh sợ, đại phu nhân sai nô tỳ bón canh an thần cho nàng, cơm tối cũng không ăn được bao nhiêu, thật vất vả mới nằm ngủ được, muội biết, muội chỉ là một nha hoàn nhị đẳng, không nên nói những lời này ở trước mặt tỉ, nhưng nhị tiểu thư là chủ tử, nếu như Tử Nhụy tỉ tỉ nửa đêm gõ cửa, quấy rầy nhị tiểu thư nghỉ ngơi, chuyện không có gì lớn
Nhưng nếu để người khác nhìn thấy, ngày mai lại có người bẩm báo với đại phu nhân, những người làm nô tỳ như chúng ta lại ức hiếp chủ nhân, chuyện như vậy, nếu đồn ra ngoài thì không hay cho lắm”
Tử Nhụy sửng sốt, nàng vốn bị hạn chế không cho rời khỏi viện, đang tức giận một bụng, vốn định ra oai phủ đầu với nàng ta một chút. Kết quả lại khiến bản thân càng thêm tức giận, nhưng mà thật không ngờ, Thúy nhi từ trước đến giờ chỉ biết vâng vâng dạ dạ, lại dám nói với mình như vậy.
Nàng mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ tới bây giờ mình bị hạn chế ở trong viện nhỏ này, nhất định là chủ ý của phu nhân. Chẳng lẽ chuyện nàng và Oánh di nương đã bị lộ rồi sao?
Vậy không phải vì mình đã đặt kì vọng vào sai người rồi sao?. Vậy chẳng phải là ngồi chờ đại phu nhân thu thập sao?
Nàng vội vã mím môi nói: “Xem Thúy nhi muội muội nói kìa, không phải nhị tiểu thư của chúng ta mỗi ngày đều sao chép kinh Phật sao?. Không ngờ người lại nghỉ sớm như vậy, muội muội có điều không biết, hôm nay ta không rời khỏi viện, cho nên ta không biết, ta vốn định đến hỏi nhị tiểu thư có đói bụng không?.
Có muốn dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn khuya không?. Nếu đã như vậy, ta về trước, không quấy rầy nhị tiểu thư nghỉ ngơi nữa”
Thúy nhi cũng là một người hiểu chuyện, nên cười cười nói:
“Nguyên lai là như vậy, muội muội thật không hiểu chuyện, lại hiểu lầm tỉ tỉ, mong tỉ tỉ người đừng chê cười”
“Sao có thể a, muội chỉ trung thành bảo vệ chủ thôi, làm gì có lỗi gì chứ”
“Gia, bình thường ngàii bênh vực Kiều di nương như thế nào ta đều không có ý kiến, dù sao, tính tình của mình ta biết rõ, hơi ích kỉ một chút, nhưng mà hôm nay Thanh nhi mới chuyển đến đây không được một ngày, thì ngài đã phát cáu, ngài xem, đã dọa Thanh nhi sợ rồi, hiện tại còn không dám lên tiếng”
Lúc này, Bảo nhi đươc bà vú bế cũng quay về phía Lưu đại lão gia nói:
“Hư!. Hư!. Các người đều hư”
Lưu đại phu nhân vội vã nháy mắt với Bạch ma ma, chỉ thấy Bạch ma ma rất ăn ý đi đến trước mặt Bảo nhi:
“Tam thiếu gia, không được nói cha mình như vậy…Hầu gia thương yêu ngài nhất đó”
Lưu đai lão gia thấy vậy thì càng cảm thấy mắc cỡ, ông cũng phát hiện hành động của mình đã làm cho vợ chính tổn thương, chỉ vì ông biết tính của vợ ông hơi ích kỉ, nên vừa nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của sủng thiếp, thì ông theo bản năng nghĩ có phải vợ ông lại nổi tính ích kỉ nữa hay không, nhưng xem ra hôm nay ông đã hiểu lầm thê tử của mình, vợ của ông vẫn tốt như vậy. Lại nhìn Lưu Uyển Thanh đang ôm chân thê tử không dám ngẩng đầu lên.
Ông hơi sượng mặt, Lưu đại phu nhân thấy vậy cũng vội vàng nói:
“Gia, ngài đi rửa mặt trước đi, nếu không nước sẽ nguội mất”
Lưu đại lão gia đang muốn tìm một cái cớ để đi ra ngoài, nhưng sợ nếu như mình rời khỏi, thì vợ ông sẽ càng không vui, dù sao bây giờ nàng cũng đang mang thai. Bây giờ quả thật do ông tin lầm Kiều di nương nên trách nhầm nàng, ông nói với Lưu đại phu nhân:
“Được rồi. nàng cũng đừng đứng nữa, không tốt cho người đang mang thai…. Còn chuyện…”
Lưu đại phu nhân vẫn hiểu tính nết của Lưu đại lão gia, nên vội vàng ngắt lời nói:
“Được rồi, lão gia, làm di nương đương nhiên hẹp hòi một chút, không có việc gì lại tranh thủ tình cảm, cũng không phải chuyện gì to tát, ta sẽ không để ý, dù sao lòng của Kiều muội muội cũng rất thiện lương”
Lưu đại lão gia cũng vội vã gật đầu: “Đúng đúng, cũng tại ta, ngày thường nàng ta quá ngang ngược, nàng cũng nên quản lý chặt chẽ hơn một chút”
Sau khi tiễn Lưu đại lão gia đi, Lưu đại phu nhân mới vỗ vỗ Lưu Uyển Thanh, lau nước mắt cho nàng nói:
“Được rồi, Thanh nhi vẫn còn sợ sao?”
Lưu Uyển Thanh nấc một cái, lắc lắc đầu, khuôn mặt càng chôn sâu trong ngực của Lưu đại phu nhân, vẻ mặt của nàng đau lòng, vội vàng phân phó Thúy nhi:
“Bế Thanh Nhi trở về viện đi, nàng vẫn chưa dùng cơm, ngươi đi chuẩn bị vài món Thanh nhi thích ăn mang đến phòng của nàng”
Nói xong nàng lại thở dài: “Được rồi, Thanh nhi ngoan, đại bá thương cháu, sau này sẽ không dọa cháu sợ nữa”
Thanh nhi lắc đầu: “Đại bá mẫu, Thanh nhi không sợ, người đừng lo lắng”
Lại sờ bụng của Lưu đại phu nhân nhẹ giọng nói: “Muội muội cũng đừng sợ, tỷ tỷ sẽ bảo vệ muội”
Lưu Uyển Thanh ngoan ngoãn đi theo Thúy nhi về viện
Lưu đại phu nhân cười, nhấp một ngụm trà, khóe miệng khe khẽ cong lên, một tay sờ sờ bụng của mình:
“Thanh nhi thật sự giống như tri kỷ của ta, đứa nhỏ này chính là phúc tinh của ta, nàng nói trong bụng ta có muội muội, không đầy một tháng, ta liền có hỉ, lại nhu thuận sao chép kinh, chữ nhỏ càng viết càng thấy đẹp, sau này trưởng thành nhất định rất có triển vọng, chỉ tiếc là, xuất thân thấp hèn một chút, chỉ là một thứ xuất, nếu không có thể gả cho một gia đình tốt”
Nói đến đây, Lưu đại phu nhân lại than thở: “Đứa nhỏ đáng thương, gặp phải mẹ cả không biết điều như vậy, nàng và Nguyệt nhi đứng chung một chỗ, nhưng so với đứa động một tí mở miệng, ngậm miệng đều nói mình là con vợ cả, thì mạnh mẽ hơn rất nhiều”
Bạch ma ma đứng ở bên cạnh nói: “Không phải như vậy sao?. Nhưng lão nô không hiểu, chỉ là thứ xuất con vợ cả, đâu có đáng để khoe khoang như vậy?. Mặc dù thân phận nhị tiểu thư không thể so với nàng, nhưng mà, nhị tiểu thư cũng rất có hiểu biết giúp ngài giải vây, vạch trần bộ mặt thật của hồ ly tinh đội lốt mèo nhỏ, theo lão nô nhìn thấy, bây giờ gia cũng không sủng ái nàng ta nữa, đến lúc đó còn không mặc ngài thu thập nàng ta sao?”
Lưu đại phu nhân thở dài: “Sợ là gia cảm thấy áy náy hôm nay lại vì thiếp thất mà ngài ấy trừng mắt, cáu giận với ta, trong khi ta vẫn còn đang mang thai, người khác không biết, ngươi còn không biết sao?. Cần gì ở đây nói những lời ta thích nghe, ta còn đoán là, chờ thêm 2 ngày, nàng ta nhất định sẽ giả vờ mềm yếu, chứng tỏ mình không phải cố ý đến đây, gia không phải sủng nàng ta nhất ở chỗ đó sao?. Thôi, ta cũng đã nghĩ thông suốt, giống như ngươi nói, nàng ta muốn đánh cũng đánh không lại ta, không phải chỉ là trò chơi sao?.
Ta cần gì phải nổi giận với nàng ta?. Chỉ là Thanh nhi rảnh rỗi hay đến đây chơi, nếu không trong lòng ta cũng không nỡ”
Bạch ma ma gật đầu, con mắt xoay xoay nói: “Có muốn nô tỳ đi dạy nhi tiểu thư vài lời không, tình cảm của người bây giờ tốt như vậy, nhị tiểu thư nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời người”
Lưu đại phu nhân híp mắt, lập tức vẫy tay áo nói:
“Thôi, ta thật lòng yêu thích cô bé này, những chuyện bẩn mắt như thế, không nên để nàng dính vào”
“Nhưng nhị tiểu thư rồi cũng sẽ trưởng thành, biện pháp này của lão nô tuy rằng hơi tư lợi, nhưng mà cũng tốt cho nhị tiểu thư, mặc dù bây giờ nhị tiểu thư được ở bên cạnh lão phu nhân, nhưng mà suy cho cùng thứ xuất vẫn là thứ xuất, nói không chừng đến lúc đó lão phu nhân sẽ thao túng người, nhiều nhất cũng chỉ được gả cho thứ tử của một nhà nào đó làm vợ cả, nhưng những ngày tháng đó, không được dễ chịu, nếu như bây giờ nhị tiểu thư được chạm trán với những thứ này sớm, tự lập môn hộ, cũng có chỗ tốt, không phải sao?”
Lưu đại phu nhân thở dài: “Được rồi, bất kể như thế nào, Thanh nhi vẫn còn nhỏ, việc này nên ngừng lại ở đây đi, bên phía Tử Oánh có động tĩnh gì mới không?”
Bạch ma ma thấy vậy cũng không nói gì, thấy Lưu đại phu nhân hỏi thăm về Tử Oánh, thì vội vã nói:
“Mấy ngày nay, ngược lại nàng ấy lại nhận làm Phật gia, ngày ngày sao chép kinh, nói là muốn cầu phúc cho người, lão nô thấy, nàng ta đang muốn tỏ ra yếu kém với người”
Khóe miệng Lưu đại phu nhân cong lên: “Chịu thua?. Yếu thế sao?. Hừ, theo dõi sát một chút, nếu như nàng ta thành thành thật thật, thì ta sẽ để cho nàng ta làm sủng thiếp của nàng ta, nhưng nếu như không hiểu chuyện… Hừ, vậy đừng trách lòng ta ngoan độc”
“Lão nô thấy người quá thiện tâm, lúc này lại muốn cho nàng ta một cơ hội” Lưu đại phu nhân yêu thương sờ sờ bụng của mình, vẻ mặt hy vọng:
“Chỉ vì muốn tích phúc cho con gái sắp chào đời của ta”
Lưu Uyển Thanh trở về phòng, mới nhẹ nhàng thở ra, được môt lát, Thúy nhi lại bưng một bát canh vào phòng an ủi nói:
“Nhị tiểu thư, người uống cái này đi, là đại phu nhân cố ý dặn dò Tình nhi bảo nô tỳ mang lên cho người uống”
Lưu Uyển Thanh cong cong khóe miệng, lại gật gật đầu , Thúy nhi vội vã cẩn thận tiến lên thổi thổi:
“Thúy nhi, tỷ thật tốt”
Thúy nhi sửng sốt, lập tức trên mặt hơi đỏ lên: “Nhị tiểu thư,.. Những thứ này, là điều nô tỳ phải làm, lúc trước, nô tỳ không cung kính khi nhìn thấy nhị tiểu thư, nhưng mà sau này, nô tỳ thật tâm hầu hạ nhị tiểu thư… Nô tỳ…”
Lưu Uyển Thanh đương nhiên hiểu tấm lòng của nàng, vội vàng gật đầu: “Thanh nhi hiểu, Thúy nhi tỷ đối với Thanh nhi rất tốt, sau này ta cũng sẽ đối xử tốt với tỉ”
Thúy nhi thấy Lưu Uyển Thanh nói như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, tính tình của mình tuy có chút kì quái, nâng cao đạp thấp, nhưng mình tuyệt đối là một nô tài trung thành, nếu như mình đã lên thuyền của nhị tiểu thư, sau này bất kể như thế nào cũng phải tận tâm tận lực với nhị tiểu thư, bây giờ, bên cạnh nhị tiểu thư sắp có người mới….Mình phải biểu đạt lòng trung thành, bằng không, hiện tại nhị tiểu thư nhỏ như vậy, đến lúc đó, bị người mới thâu tâm, vậy thì….
Tử Nhụy gõ gõ cửa: “Nhị tiểu thư, người đã ngủ chưa?”
Thúy nhi khẽ nhíu mày, giờ này còn đến gõ cửa, rõ ràng là không để nhị tiểu thư vào trong mắt. Lưu Uyển Thanh dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, mím môi:
“Bảo nàng có việc gì, để ngày mai hãy nói đi”
Có một số người lại hếch mũi lên mặt, đạo lý ấy, rõ ràng mình biết rất rõ, huống chi, mình sống trong Hầu phủ to như vậy, có thời gian cần cứng rắn thì phải cứng rắn, chuyện nô tỳ ỷ mạnh khi dễ chủ tử, là chuyện không hiếm thấy trong Hầu phủ
Dù sao Thúy nhi cũng là người trong viện của lão phu nhân, tùy mặt gửi lời, nàng rất hiểu, nên gật gật đầu, xoay người đắp chăn cho Lưu Uyển Thanh nói:
“Người cứ giao cho nô tỳ”
Sau đó, nàng mở cửa phòng, ngăn Tử Nhụy đang muốn vào phòng nói:
“Tử Nhụy tỷ tỷ, sắp đến canh ba rồi, tỉ nên nghỉ ngơi sớm đi, nhị tiểu thư ban ngày bị kinh sợ, đại phu nhân sai nô tỳ bón canh an thần cho nàng, cơm tối cũng không ăn được bao nhiêu, thật vất vả mới nằm ngủ được, muội biết, muội chỉ là một nha hoàn nhị đẳng, không nên nói những lời này ở trước mặt tỉ, nhưng nhị tiểu thư là chủ tử, nếu như Tử Nhụy tỉ tỉ nửa đêm gõ cửa, quấy rầy nhị tiểu thư nghỉ ngơi, chuyện không có gì lớn
Nhưng nếu để người khác nhìn thấy, ngày mai lại có người bẩm báo với đại phu nhân, những người làm nô tỳ như chúng ta lại ức hiếp chủ nhân, chuyện như vậy, nếu đồn ra ngoài thì không hay cho lắm”
Tử Nhụy sửng sốt, nàng vốn bị hạn chế không cho rời khỏi viện, đang tức giận một bụng, vốn định ra oai phủ đầu với nàng ta một chút. Kết quả lại khiến bản thân càng thêm tức giận, nhưng mà thật không ngờ, Thúy nhi từ trước đến giờ chỉ biết vâng vâng dạ dạ, lại dám nói với mình như vậy.
Nàng mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ tới bây giờ mình bị hạn chế ở trong viện nhỏ này, nhất định là chủ ý của phu nhân. Chẳng lẽ chuyện nàng và Oánh di nương đã bị lộ rồi sao?
Vậy không phải vì mình đã đặt kì vọng vào sai người rồi sao?. Vậy chẳng phải là ngồi chờ đại phu nhân thu thập sao?
Nàng vội vã mím môi nói: “Xem Thúy nhi muội muội nói kìa, không phải nhị tiểu thư của chúng ta mỗi ngày đều sao chép kinh Phật sao?. Không ngờ người lại nghỉ sớm như vậy, muội muội có điều không biết, hôm nay ta không rời khỏi viện, cho nên ta không biết, ta vốn định đến hỏi nhị tiểu thư có đói bụng không?.
Có muốn dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn khuya không?. Nếu đã như vậy, ta về trước, không quấy rầy nhị tiểu thư nghỉ ngơi nữa”
Thúy nhi cũng là một người hiểu chuyện, nên cười cười nói:
“Nguyên lai là như vậy, muội muội thật không hiểu chuyện, lại hiểu lầm tỉ tỉ, mong tỉ tỉ người đừng chê cười”
“Sao có thể a, muội chỉ trung thành bảo vệ chủ thôi, làm gì có lỗi gì chứ”
Bình luận truyện