Thú Phu Cường Cường Thưởng
Chương 5: Bị bắt trở về
“Ngươi thật to gan!”
Thanh âm lạnh tựa băng sương vang lên tại đỉnh đầu Thiên Dạ, đôi tròng mắt sắc bén màu vàng ánh trăng toả ra sự tức giận ngút trời, khuôn mặt tuấn mỹ hiển lộ thần sắc dữ tợn giống như ngay sau đó sẽ xé nát nàng ra.
”A...Đau!!!”
Nam nhân đột nhiên vươn tay túm lấy đầu tóc Thiên Dạ kéo lên, mạnh bạo bắt buộc nàng phải ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của hắn, sâu bên trong đôi kim mâu lạnh lẽo không hề có một tia tình cảm khiến nội tâm Thiên Dạ không khỏi hốt hoảng, một loại dự cảm không tốt nhanh chóng xuất hiện trong lòng.
”Ưm.m..mm...!”
Nam nhân mạnh mẽ đột kích môi mọng của Thiên Dạ, bờ môi mềm mại nhanh chóng bị răng nanh sắc nhọn tàn nhẫn cắn phá, hương vị máu tươi trong phút chốc giao triền lẫn nhau tại hai khoang miệng.
Trên môi truyền đến đau đớn khiến Thiên Dạ run rẩy cả người, đôi tay nhỏ nhắn liều mạng giãy dụa nhưng không biết tại sao khí lực của nàng đối với nam nhân mà nói lại chỉ giống như là một loại ngãi ngứa, căn bản không thể hấp dẫn nỗi sự chú ý của hắn, đôi bàn tay nhỏ bé rất nhanh trở nên đỏ bừng, bờ môi đã muốn chết lặng vì bị nam nhân không ngừng hung bạo xâm chiếm, nước bọt bên trong khoang miệng gần như bị hắn hút cạn, mà nàng lại không thể làm gì khác ngoài bị động tiếp nhận tất cả.
Thẳng đến khi Thiên Dạ hô hấp không thuận bắt đầu trợn mắt, nam nhân mới buông tha cho cánh môi của nàng.
”Khụ...Khụ...Khụ!!!”
Thật khổ sở mới tiếp xúc được với không khí nên Thiên Dạ hé mở môi mọng tham lam hô hấp, nhưng còn chưa kịp ổn định như thường thì thân thể đã đột nhiên trở nên căng thẳng.
”A!!!”
”Câm miệng!!!”
Thiên Dạ vội vàng đưa tay che kín bờ môi, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn người nam nhân đang ôm lấy mình trong lồng ngực rắn rỏi.
Nam nhân thần sắc vô cùng hài lòng khi nhìn thấy Thiên Dạ trở nên ngoan ngoãn nhu thuận, nhanh chóng ôm nàng hướng về huyệt đông chạy đi, tốc độ di chuyển kia quả thực khiến Thiên Dạ kinh ngạc không thể thốt nên lời.
Nàng chạy khỏi huyệt động từ khi mặt trời còn ở hướng tay đến khi mặt trời đứng bóng mới tới được địa phương này, thế nhưng chỉ trong vòng hai phút đã bị nam nhân đem quay trở lại điểm bắt đầu, không thể không cảm thán tốc độ của hắn quả thực không thể là tốc độ mà nhân loại có thể có được.
”Phịch!!!”
Vừa quay trở lại huyệt động nam nhân liền đem Thiên Dạ quăng đi, thân thể nhỏ nhắn của nàng chật vật lăn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại, còn chưa kịp đứng lên thì cả người đã bị thân hình cường tráng đè ép xuống dưới.
”Ngươi muốn rời khỏi ta sao?”
Tuy rằng lời nói của nam nhân rất nhẹ nhàng nhưng không hiểu tại sao lại khiến đáy lòng Thiên Dạ cảm thấy rét lạnh, thân thể mảnh mai nhịn không được run lên, đôi mắt xinh đẹp không tự chủ được chống lại cặp mắt màu vàng lăng lệ của hắn.
”Ta...Ta không có!”
Thiên Dạ vội vàng lắc đầu phủ nhận, mạnh mẽ làm cho chính mình trở nên trấn định nhìn thẳng nam nhân lắp bắp nói.
Đôi đồng tử màu vàng ánh trăng lạnh như băng của nam nhân bỗng chốc toả ra hàn ý khiếp người, bàn tay to lớn đột nhiên chế trụ cổ Thanh Hạ siết chặt.
”A...a...”
Thật là khó chịu...
Không thể thở được...
Thời gian từng chút lại từng chút trôi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Dạ dần dần trở nên trắng bệch, thần sắc vô cùng thống khổ, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Chẳng lẽ nàng thật sự sẽ bỏ mạng ở địa phương này sao?!
Ba, mẹ, anh trai...
Vĩnh biệt...
Thiên Dạ tuyệt vọng nhắm mắt, chuẩn bị nghênh đón cái chết buông xuống.
”Nhớ kỹ! Nếu ngươi còn dám chạy trốn thì ta sẽ làm cho ngươi biết cái gì mới gọi là sợ hãi chân chính!”
Đột nhiên nam nhân đẩy mạnh thân hình của Thiên Dạ sang một bên, vầng trán của nàng đụng trúng một tảng đá lớn trên mặt đất, máu tươi trong nháy mắt liền theo từ thái dương nhỏ giọt.
Vết thương trên trán đêm qua còn chưa lành thì hôm nay lại đón nhân thêm một vết thương mới, đau đớn tập kích khiến Thiên Dạ cảm thấy đầu óc say sẩm, ôm cổ ho khan không ngừng.
”Khụ khụ....khụ...khụ..”
Nam nhân nhìn ngắm mắt giọt lệ trong suốt trên mu bàn tay của mình, một đạo cảm giác khác thường bỗng chốc trỗi dậy từ trong nội tâm, lạnh lùng nhìn Thiên Dạ một cái liền đi ra khỏi huyệt động.
Thanh âm lạnh tựa băng sương vang lên tại đỉnh đầu Thiên Dạ, đôi tròng mắt sắc bén màu vàng ánh trăng toả ra sự tức giận ngút trời, khuôn mặt tuấn mỹ hiển lộ thần sắc dữ tợn giống như ngay sau đó sẽ xé nát nàng ra.
”A...Đau!!!”
Nam nhân đột nhiên vươn tay túm lấy đầu tóc Thiên Dạ kéo lên, mạnh bạo bắt buộc nàng phải ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của hắn, sâu bên trong đôi kim mâu lạnh lẽo không hề có một tia tình cảm khiến nội tâm Thiên Dạ không khỏi hốt hoảng, một loại dự cảm không tốt nhanh chóng xuất hiện trong lòng.
”Ưm.m..mm...!”
Nam nhân mạnh mẽ đột kích môi mọng của Thiên Dạ, bờ môi mềm mại nhanh chóng bị răng nanh sắc nhọn tàn nhẫn cắn phá, hương vị máu tươi trong phút chốc giao triền lẫn nhau tại hai khoang miệng.
Trên môi truyền đến đau đớn khiến Thiên Dạ run rẩy cả người, đôi tay nhỏ nhắn liều mạng giãy dụa nhưng không biết tại sao khí lực của nàng đối với nam nhân mà nói lại chỉ giống như là một loại ngãi ngứa, căn bản không thể hấp dẫn nỗi sự chú ý của hắn, đôi bàn tay nhỏ bé rất nhanh trở nên đỏ bừng, bờ môi đã muốn chết lặng vì bị nam nhân không ngừng hung bạo xâm chiếm, nước bọt bên trong khoang miệng gần như bị hắn hút cạn, mà nàng lại không thể làm gì khác ngoài bị động tiếp nhận tất cả.
Thẳng đến khi Thiên Dạ hô hấp không thuận bắt đầu trợn mắt, nam nhân mới buông tha cho cánh môi của nàng.
”Khụ...Khụ...Khụ!!!”
Thật khổ sở mới tiếp xúc được với không khí nên Thiên Dạ hé mở môi mọng tham lam hô hấp, nhưng còn chưa kịp ổn định như thường thì thân thể đã đột nhiên trở nên căng thẳng.
”A!!!”
”Câm miệng!!!”
Thiên Dạ vội vàng đưa tay che kín bờ môi, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn người nam nhân đang ôm lấy mình trong lồng ngực rắn rỏi.
Nam nhân thần sắc vô cùng hài lòng khi nhìn thấy Thiên Dạ trở nên ngoan ngoãn nhu thuận, nhanh chóng ôm nàng hướng về huyệt đông chạy đi, tốc độ di chuyển kia quả thực khiến Thiên Dạ kinh ngạc không thể thốt nên lời.
Nàng chạy khỏi huyệt động từ khi mặt trời còn ở hướng tay đến khi mặt trời đứng bóng mới tới được địa phương này, thế nhưng chỉ trong vòng hai phút đã bị nam nhân đem quay trở lại điểm bắt đầu, không thể không cảm thán tốc độ của hắn quả thực không thể là tốc độ mà nhân loại có thể có được.
”Phịch!!!”
Vừa quay trở lại huyệt động nam nhân liền đem Thiên Dạ quăng đi, thân thể nhỏ nhắn của nàng chật vật lăn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại, còn chưa kịp đứng lên thì cả người đã bị thân hình cường tráng đè ép xuống dưới.
”Ngươi muốn rời khỏi ta sao?”
Tuy rằng lời nói của nam nhân rất nhẹ nhàng nhưng không hiểu tại sao lại khiến đáy lòng Thiên Dạ cảm thấy rét lạnh, thân thể mảnh mai nhịn không được run lên, đôi mắt xinh đẹp không tự chủ được chống lại cặp mắt màu vàng lăng lệ của hắn.
”Ta...Ta không có!”
Thiên Dạ vội vàng lắc đầu phủ nhận, mạnh mẽ làm cho chính mình trở nên trấn định nhìn thẳng nam nhân lắp bắp nói.
Đôi đồng tử màu vàng ánh trăng lạnh như băng của nam nhân bỗng chốc toả ra hàn ý khiếp người, bàn tay to lớn đột nhiên chế trụ cổ Thanh Hạ siết chặt.
”A...a...”
Thật là khó chịu...
Không thể thở được...
Thời gian từng chút lại từng chút trôi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Dạ dần dần trở nên trắng bệch, thần sắc vô cùng thống khổ, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Chẳng lẽ nàng thật sự sẽ bỏ mạng ở địa phương này sao?!
Ba, mẹ, anh trai...
Vĩnh biệt...
Thiên Dạ tuyệt vọng nhắm mắt, chuẩn bị nghênh đón cái chết buông xuống.
”Nhớ kỹ! Nếu ngươi còn dám chạy trốn thì ta sẽ làm cho ngươi biết cái gì mới gọi là sợ hãi chân chính!”
Đột nhiên nam nhân đẩy mạnh thân hình của Thiên Dạ sang một bên, vầng trán của nàng đụng trúng một tảng đá lớn trên mặt đất, máu tươi trong nháy mắt liền theo từ thái dương nhỏ giọt.
Vết thương trên trán đêm qua còn chưa lành thì hôm nay lại đón nhân thêm một vết thương mới, đau đớn tập kích khiến Thiên Dạ cảm thấy đầu óc say sẩm, ôm cổ ho khan không ngừng.
”Khụ khụ....khụ...khụ..”
Nam nhân nhìn ngắm mắt giọt lệ trong suốt trên mu bàn tay của mình, một đạo cảm giác khác thường bỗng chốc trỗi dậy từ trong nội tâm, lạnh lùng nhìn Thiên Dạ một cái liền đi ra khỏi huyệt động.
Bình luận truyện