Thú Phu Cường Cường Thưởng

Chương 56



“Nếu như vậy, thêm cả ta nữa thì sao?”

Một cái âm thanh trầm thấp mang theo tức giận mãnh liệt từ phía sau Lake truyền lại, bóng dáng cao lớn lập tức hiện ra trong mắt bọn hắn.

“Hừ, lại tới một cái giúp đỡ.”

Thú nhân tóc ngắn tuy là trên mặt khinh thường hừ lạnh, nhưng trong lòng vẫn không dám buông lỏng. Nếu chỉ là một cái thiếu niên tóc vàng kia thì còn dễ đối phó, nay lại nhiều thêm một cái giống đực trưởng thành, hơn nữa thoạt nhìn có vẻ rất lợi hại, liền càng thêm cảnh giác.

“Các ngươi tốt nhất mau thả giống cái của ta ra, bằng không…”

Lời nói còn chưa nói xong, Thunder liền giơ lên nắm đấm, ý tứ rất rõ ràng. Nhìn qua bé yêu đang hôn mê, trong lòng hắn tràn đầy lo lắng, mà trên mặt thủy chung lạnh như băng.

“Ha ha, thật nực cười, thả nàng? Ta không có nghe sai đi, một cái giống cái trân quý hiếm thấy như thế này, ngươi cho là chúng ta sẽ buông tay sao?”

Thú nhân tóc dài cười lạnh, trong lòng đã cẩn thận chuẩn bị cho một trận đại chiến.

“Nàng không phải là giống cái các ngươi có thể đụng vào!”

Lake mắt lạnh nhìn bọn hắn.

“Ha, chẳng lẽ là để cho tiểu gia hỏa lông còn chưa có mọc dài như ngươi đụng? Ha ha__”

Tóc ngắn thú nhân lớn tiếng cười nhạo.

“Muốn chết!”

Rống___

Lake vừa dứt lời, liền nhanh xông lên, hận muốn đem hai tên thú nhân trước mặt đánh chết. Trong chớp mắt, hắn liền biến thành một con báo hoa, hơi có chút nhỏ so với giống đực trưởng thành, giương răng nanh sắc nhọn bổ tới. Tiểu giống cái tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn chúng, mặc kệ thế nào, hắn đều phải đem nàng đoạt lại!

Bên cạnh, Thunder cũng nhanh chóng biến thành hình thú, nháy mắt nhảy phốc lên. Mà thú nhân tóc dài bởi vì trong tay đang ôm Thiên Dạ nên cũng không tiện trở về thú hình, chỉ còn thú nhân tóc ngắn, rống to một tiếng, lập tức lưng hùm vai gấu biến hình trở thành một cái đầu gấu đen khổng lồ, trong miệng xông ra hai cái răng nanh cực đại, làm cho khuôn mặt tăng thêm mấy phần dữ tợn khủng bố, mang theo sát khí hung hăng lao vào một chỗ cắn xé với Lake. 

Dễ dàng nhìn ra hình thể Lake ở thế hạ phong, nhưng mà động tác hắn cũng được coi là nhanh nhẹn linh hoạt, mặc dù không thể làm cho gấu đen kia trọng thương, nhưng mà bám trụ lấy, làm cho hắn xướt xát mà không thương tổn chính mình vẫn là có dư.

Bên này, Thunder thân thể thoăn thoắt từng bước công kích mang theo sát ý nhằm vào gã thú nhân tóc dài đang ôm Thiên Dạ bên kia, không bao lâu đã làm thân thể hắn xuất hiện tổn thương nhiều chỗ. Thú nhân tóc dài cắn răng chịu đựng, nhưng bất luận hắn tránh né cách nào cũng không hoàn toàn tránh thoát được động tác hung mãnh mau lẹ của Thunder, không thể buông ra tiểu giống cái trong tay, lại không thể hóa thành thú hình, bây giờ hắn chỉ có thể hi vọng thú nhân tóc ngắn kia mau chóng giải quyết cho xong Lake rồi mau đến giúp đỡ hắn.

Dư quang trong mắt hắn không khỏi mong mỏi ngóng về phía bên kia, trong lòng càng lo lắng khẩn trương. Thật không thể tưởng tượng được cáu thiếu niên thoạt nhìn gầy yếu kia, động tác lại không hề thua kém thú nhân trưởng thành. Trong lòng thú nhân tóc dài thầm nói không tốt, hai giống đực hôm nay quả nhiên là thứ không dễ đối phó! 

Thunder nhìn thú nhân tóc dài thần sắc có chút kích động, động tác của hắn phát ra lại càng hung mãnh mau lẹ. Ngay tại thời điểm thú nhân tóc dài suy nghĩ liếc về phía bên kia, liền mạnh mẽ nhảy cao lên một cái, răng nanh sắc nhọn không chút lưu tình cắn một phát lên cánh tay đối phương làm hắn ăn đau buông lỏng. Thunder thừa dịp liền tiến lên một bước đem Thiên Dạ đỡ trên lưng, nhanh chóng biến mất trong bụi cỏ.

Lake thấy thế liền ngưng dây dưa cùng đầu gấu đen nọ, bóng dáng xẹt qua như tia chớp cũng tiến nhanh vào trong bụi cỏ. Chờ đến lúc mỗ gấu đen đuổi theo, đã sớm không còn nhìn thấy bóng dáng cả hai đâu mất. Thú nhân tóc dài ôm cánh tay bị thương oán hận, không ngừng trừng mắt về phương hướng bọn hắn rời đi.

...

Vạm dặm không mây, cuối thu khí sảng.

Thiên Dạ ngồi ở phía trước cửa sổ, nâng tay vuốt cằm nhìn vào trong nhà. Nay đã là mùa thu, nhiệt độ không khí cũng rõ ràng giảm xuống rất nhiều, kho hàng cách vách bên trong cũng đã xếp đầy lương thực dự trữ cho mùa đông. Nhưng mà, chút thức ăn đó sớm muộn một ngày cũng sẽ ăn hết, nay mỗi bộ lạc ở đây đều biết đến dự trữ lương thực, con mồi sớm lớp bị bắt, lớp bị dọa trốn mất, cho nên thời gian về sau, săn bắt con mồi cũng không còn nhiều như trước. Hai cái thú nhân, cộng thêm nàng, ba miệng ăn, lương thực kia nói nhiều không nhiều, nói thiếu cũng không thiếu. Nàng tuyệt không thể đợi đến ngày ăn sạch đồ ăn trong nhà rồi chịu đói, nhất định phải nghĩ ra một biện pháp lâu dài mới được.

“Ngươi suy nghĩ cái gì?”

Một bàn tay ân cần đặt trên bờ vai, Thiên Dạ quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy quan tâm của Thunder hiện ra trong mắt, con ngươi thâm thúy màu vàng lợt, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi giương lên, tuấn mĩ bất phàm, còn có khuôn ngực cường tráng trần trụi kia, không chỗ nào không làm cho nàng quyến luyến không muốn rời mắt.

“Ta suy nghĩ, hiện tại trời mỗi ngày một lạnh, nếu có đủ lương thực để ngươi mỗi ngày không cần mạo hiểm đi săn thì thật tốt biết mấy.”

Nàng tựa vào hắn, tay nhỏ vuốt ve bộ lông trước ngực hắn, cảm thụ ấm áp quen thuộc.

“Ha ha, không biết cái đầu nhỏ này suy nghĩ cái gì,, làm sao có thể có lương thực ăn hoài không hết chứ?”

Vòng tay tráng kiện tự nhiên ôm lấy nàng vào ngực, Thunder buồn cười trả lời nàng, trong mắt tràn đầy ôn nhu sủng nịch mà nhìn xuống.

“Sao vậy? Ngươi không tin? Ta hiện tại liền có biện pháp, ngươi có tin hay không?”

Thiên Dạ bất mãn nhìn Thunder giễu cợt, bàn tay không nặng không nhẹ tóm lấy túm lông trước ngực hắn, vừa lòng nghe đến thanh âm ồ ồ hít thở của đối phương, nâng mắt dịu dàng nhìn hắn.

“Ngươi, vật nhỏ này...”

Hắn oán hận trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười kia, tiếng nói đột nhiên trở nên trầm thấp, thở dốc một chút, cúi đầu nhắm ngay đôi môi đỏ mọng ngậm lấy, dùng sức hút một phen, nhìn phấn môi trở nên ướt át đỏ bừng mới thỏa mãn buông ra nàng.

“A a... phát tình gia hỏa này!”

Nàng hờn dỗi liếc hắn một mắt, bất mãn chu chu môi nhỏ, nhìn thấy đôi mắt đối phương dần dần chuyển sâu, lại cảm giác được dưới thân vật nào đó đang từ từ hùng dũng đứng lên, Thiên Dạ thầm nghĩ không tốt, liền nhanh chóng dời đi đề tài.

“Đúng rồi, ngươi có muốn nghe một chút biện pháp hay không?”

“Cái gì?”

Hít sâu một hơi, Thunder dùng sức cố kìm chế lại biến hóa khác thương của thân thể lại. Hắn dĩ nhiên nhìn ra được chút tâm tư nhỏ của tiểu giống cái, như vậy hắn cũng đành nhịn đi phát tác, vẫn là giữ lại trước tinh lực, chờ đến tối muộn vậy... nghĩ đến đây, con ngươi màu vàng lợt chợt lóe hào quang.

Đối với biến hóa khác thường trong mắt hắn, Thiên Dạ liền nhận ra, trong lòng lập tức có dự cảm không lành, bất quá, nàng nhanh chóng bỏ qua, tiếp tục nói ý tưởng của mình.

“Có nhớ trước kia ta từng nói đến nuôi nhốt con mồi hay không?”

Thunder gật dầu, quả thật trước kia có nghe nàng nhắc tới.

“Nếu chúng ta bắt tới một ít động vật ăn cỏ tự mình nuôi dưỡng, như vậy không phải là giải quyết được vấn đề lương thực sau này sao?”

“Nhưng mà thời điểm trời trở lạnh, nơi nào còn có thể có cỏ? Thời điểm hiện tại, bụi cỏ xanh mượt đã muốn biến thành cỏ khô hết rồi.”

Cặp chân mày đẹp khẽ nhăn lại, Thunder trầm giọng nói, nếu như là vào mùa hè hoặc mùa xuân, biện pháp này của nàng quả thật không sai, nhưng thời điểm đó, con mồi cũng là không thiếu nhất.

“Cái này thì dễ làm.”

Thiên Dạ từ trong ngực hắn lui ra, đứng lên, chỉ ra ngoài cửa sổ tiếp tục nói.

“Ngươi xem bên ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện