Chương 9: Ngay Cả Lục Dung Cũng Coi Hắn Là Một Kẻ Tồi Tệ Hết Thuốc Chữa
Điều này hắn cũng hiểu, thậm chí vốn dĩ hắn còn quyết tâm kiểu gì cũng phải khiến Lục Dung nói ra như vậy, nhưng khi thật sự nghe anh nói thế, Thẩm Vấn Thu nhận ra trái tim hắn tự ý đau đớn, đôi mắt cũng tự ý cay cay.
Tay hắn siết chặt thành quyền, ngón tay như muốn găm vào lòng bàn tay, muốn đè nén dòng nước mắt đang sắp vỡ đê chảy xuống.
Gương mặt nóng hừng hực có ảo giác đau rát, giống như bị người ta giáng một cái bạt tai.
Thẩm Vấn Thu không ngờ Lục Dung sẽ nói thẳng như thế.
Thật ra nhờ Lục Dung nói, hắn mới ý thức được từ tận đáy lòng mình vẫn còn ôm chút hi vọng may mắn, trong tiềm thức của hắn vẫn cho rằng có lẽ Lục Dung vẫn còn thích mình giống như mười năm trước đây.
Hắn hi vọng cho dù thân mình đã bị đầy bùn đất bám lấy, trên đời này vẫn còn có một kẻ ngốc luôn tin rằng hắn là một người lương thiện sạch sẽ.
Hắn đang làm gì vậy? Giống như một thằng hề lên xuống thất thường, tự khiến mình khổ não.
Hắn còn ngập tràn niềm tin tưởng rằng hình tượng của bản thân trong lòng Lục Dung tốt bao nhiêu, thật ra Lục Dung đã coi hắn là một người sa đọa từ lâu rồi.
“Tôi biết cậu là một kẻ tồi tệ.”
Ngay cả Lục Dung cũng coi hắn là một kẻ tồi tệ hết thuốc chữa.
Tay chân Thẩm Vấn Thu giống như bị câu nói của Lục Dung rút hết sức lực, ngay cả tinh thần cũng uể oải.
Hắn nằm ra sau, hít sâu một hơi, áp chế dòng nước mắt, từ trong tim dâng lên sự tuyệt vọng vô cùng.
Hắn lại đạp Lục Dung một cước, Lục Dung buông tay ra.
Khoảng thời gian gần đây giữa hai người luôn cẩn thận duy trì sự hòa bình giả tạo, giờ đây chỉ trong nháy mắt đã hình thành lớp băng mỏng ngăn cách.
Thẩm Vấn Thu bỗng dưng cáu kỉnh muốn cãi nhau nhưng nhịn lại, không thể bạo phát được, hắn nói: “Tôi muốn ngủ.”
Lục Dung đắn đo nói: “Ý tôi không phải muốn nói cậu như thế, tôi…”
Chưa kịp nói xong anh đã bị Thẩm Vấn Thu thờ ơ cắt đứt: “Tôi biết, tôi biết, cậu không cần giải thích.
Phiền quá đi mất! Tổng giám đốc Lục, ngày mai ngài còn phải đi làm, đi ngủ sớm đi.”
Lục Dung vẫn chưa chịu đi, nói: “Tôi mua thêm cho cậu máy chơi game, game không vui sao? Chẳng phải trước đây cậu rất thích chơi game ư?”
Thẩm Vấn Thu mất kiềm chế nói: “Vui.
Nhưng không vui bằng chơi với mấy người đó, chủ yếu ở nhà một mình chơi game một mình khiến tôi bực bội, giống như lúc nói chuyện với cậu vậy, nửa câu cũng không thấy vui.”
Lục Dung: “…”
Lòng anh như có lửa đốt, hết lần này tới lần khác cảm thấy bất lực không thể làm gì.
Trước đây bọn họ không như vậy, lúc mười lăm tuổi có thể kết bạn với nhau, đương nhiên là vì không thiếu chuyện để tán gẫu.
Mặc dù đa số thời điểm là do Thẩm Vấn Thu chủ động bắt chuyện với anh, ngay cả người có tính cách âm u nhạt nhẽo như anh cũng được nụ cười tươi rói như ánh mặt trời của hắn chiếu sáng.
Lục Dung nói: “Cậu có thể tâm sự với tôi, có chuyện gì khó khăn, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu.”
Thẩm Vấn Thu nghe vậy bật cười mỉa mai, nghĩ thầm, làm sao có thể? Cuộc đời hắn đã rơi xuống vực sâu vô hạn, còn gánh trên lưng món nợ hơn trăm triệu, làm sao có thể trèo lên được nữa?
Có phải những năm qua Lục Dung lăn lộn trên thương trường nhiều nên tính cách cũng thay đổi rồi chăng? Lại còn có thể không chớp mắt thản nhiên nói ra một câu xã giao như vậy.
Thẩm Vấn Thu né người vào bên trong, khua tay: “Được rồi được rồi, tôi khó khăn.
Bây giờ không rảnh tiếp chuyện cậu, để hôm khác đi.”
“Coi như là tôi xin cậu đấy, được chưa?”
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lục Dung mới đi.
Thẩm Vấn Thu tinh thần rối loạn chìm vào mộng đẹp.
Hắn nghĩ, nếu có thể thật sự được sống lại một đời thì tốt quá, được tái sinh một lần nữa, hắn nhất định sẽ làm một người lương thiện.
…
Thẩm Vấn Thu và Lục Dung đều trưởng thành trong gia đình thiếu vắng tình thương của người mẹ.
Mẹ của hắn qua đời vì tai nạn, mẹ của Lục Dung qua đời vì bệnh.
Bố của cả hai quen nhau qua lần va chạm xe cộ trước đây.
Ba Thẩm Vấn Thu biết nhà họ Lục túng quẫn, còn tặng không công ty và phế phẩm trong nhà cho ba Lục Dung, thậm chí còn giúp giới thiệu khách hàng, dù sao cũng chỉ là một cái nhấc tay.
Thật ra trạm thu mua phế liệu của nhà họ Lục cũng không hề kém, huống hồ hai cha con đều là những người chăm chỉ chịu khó, nhưng trước khi mẹ Lục Dung qua đời đã phải vay mượn nợ nần khắp nơi để chữa bệnh.
Ba anh không phải người chịu thiếu nợ người khác, kiếm được tiền chỉ dành một ít đủ chi tiêu sinh hoạt cơ bản hàng ngày, phần còn lại đều nhanh chóng trả nợ.
Hai người chơi với nhau mãi đến tận gần cuối học kỳ sau, Thẩm Vấn Thu mới lấy dũng khí mời Lục Dung đến nhà mình chơi.
Sau khi Lục Dung nghe được lời mời này, anh trả lời theo bản năng: “Cuối tuần tôi phải làm việc giúp ba tôi…”
Thẩm Vấn Thu tức giận.
Hình như Lục Dung sợ hắn giận nên lựa lời: “Đợi sau khi tan học thứ sáu để tôi hỏi ba xem có đi được không.”
Cuối cùng, Lục Dung vẫn đến nhà hắn chơi, còn cố ý mặc quần áo mới đi giày mới, còn mang theo cả một giỏ trái cây làm quà thăm nhà!
Thẩm Vấn Thu nhìn thấy, trong lòng tự trách mình, hại gia đình người ta tốn tiền, nói: “Khách sáo như vậy làm gì? Không phải nói không cần quà cáp sao? Sau này muốn cậu thường xuyên đến chơi, chẳng lẽ lần nào cũng mang quà theo sao? Vậy cậu đừng tới nữa.”
Lục Dung thật thà nói: “Tôi cũng nói thế, nhưng ba tôi nói lần đầu tiên đến thăm nhà vẫn không thể đến tay không được.”
Chủ nhà nói thì được, còn người làm khách sao có thể chủ động không mang quà theo được?
Thẩm Vấn Thu dẫn Lục Dung chơi game trên máy tính, đây là lần đầu tiên Lục Dung chơi, thật mới mẻ.
Thẩm Vấn Thu nói: “Ba tôi bận rộn công việc, bình thường tôi ở nhà hay xem ti vi, chơi game.
Ba tôi nói nếu thi cuối kỳ tôi vào được top 50 sẽ mua máy chơi game nước ngoài mới nhất cho tôi.
Máy này chơi cũng sắp hỏng rồi…”
“Tôi còn đặc biệt mua game mới nè, muốn chơi cùng cậu đó!”
Mới đầu Thẩm Vấn Thu muốn khoe khoang trước mặt Lục Dung một tí, nhưng mà không phải khoe khoang hắn có tiền mà là khoe trình độ chơi game siêu đẳng của mình.
Bởi vì ở trường thành tích học tập của hắn không bằng Lục Dung, chẳng lẽ chơi game hắn lại không thắng được Lục Dung sao?
Hôm nay hắn phải để Lục Dung mở mang tầm mắt kỹ năng chơi game của richkid là thế nào!
Kết quả vừa giơ tay lên cầm điều khiển, hắn nhận ra mình quên béng mất một chuyện.
————-Lục Dung chỉ có một tay.
Thẩm Vấn Thu rất lúng túng: “Ơ, tôi quên mất…”
Vậy mà Lục Dung vẫn bật cười: “Không sao hết.
Cũng không phải lần đầu cậu quên.”
Thẩm Vấn Thu mất bò mới lo làm chuồng, nói: “Chúng ta chơi game bằng bàn phím, có mấy trò một tay cũng có thể chơi được.”
Sau đó hắn dạy Lục Dung vài thao tác, nửa tiếng trước vẫn là hắn thắng, sau đó Lục Dung dần dần chuyển bại thành thắng, hắn lại thắng ít thua nhiều.
Còn có vài kỹ thuật cao cấp, hắn chỉ biết lý thuyết nhưng không thao tác được, ấy vậy mà, mẹ nó chứ Lục Dung tự học được!
Thẩm Vấn Thu bực đến mức suýt chút nữa đập bàn phím.
Lục Dung cũng ngẩn người, thấy hắn nói đừng đánh nữa, hỏi: “Có phải tôi không nên thắng không?” Còn nói: “Tôi để cậu thắng, cậu đừng tức giận.”
Nghe thử xem, còn nói được thế sao? Thẩm Vấn Thu nghĩ, chẳng trách nghe nói hồi cấp hai Lục Dung không có bạn bè, bây giờ ở trong lớp trừ mình ra cũng không có ai bằng lòng kết bạn với anh.
Lúc trước có người âm thầm nói với hắn, cảm thấy Lục Dung vừa tự ti lại vừa kiêu ngạo, cậy tài khinh người, coi thường người khác.
Thẩm Vấn Thu nguôi giận, thấy dáng vẻ anh sốt sắng không biết nên làm thế nào cho phải thì cảm thấy buồn cười, cười rộ lên: “Không sao.
Tôi dễ giận vậy hả?”
Tiếp tục chơi.
Nhưng mà không may là, bọn họ đánh được hai trận thì máy game hỏng.
Thẩm Vấn Thu gõ cạch cạch xác nhận chắc chắn thì vô cùng đau buồn, rầu rĩ than phiền: “Sửa cái này phiền lắm luôn, còn phải gửi đến nhà máy.”
Lục Dung lật lên xem thử, nói: “Có cần tôi xem thử cho không? Hồi trước tôi còn thu được một quyển ‘Kỹ năng sử dụng và bảo trì máy chơi game điện tử‘, tôi nhớ bên trong có ghi cả loại máy game của cậu.”
Thẩm Vấn Thu bật ra: “Cái này mà cậu cũng biết?!!”
Lục Dung không hề đưa ra đảm bảo chắc chắn, chỉ nói: “Tôi từng sửa một loại khác dựa theo hướng dẫn trong sách, sửa xong thì cầm đi bán rồi, nhưng tôi cảm thấy về cơ bản hẳn sẽ giống nhau.”
Sao cái này nghe thú vị thế nhỉ? Thẩm Vấn Thu nhét máy game vào trong balo, hào hứng nói: “Đi! Chúng tay đi luôn bây giờ đi!”
Thẩm Vấn Thu gọi điện cho ba, nói muốn đến nhà Lục Dung chơi.
Hắn suy nghĩ, lấy từ trong tủ ăn vặt một túi lớn toàn là đồ ăn nhập khẩu, quà trả lễ mà.
Nhà Lục Dung cách nhà hắn rất xa, ngồi xe buýt phải mất bốn mươi phút mới đến.
Dọc đường đi cứ tán gẫu sẽ cảm thấy chặng đường ngắn hơn.
Thẩm Vấn Thu là một cậu trai hoạt ngôn, đầu và miệng hắn chẳng bao giờ ở yên được, lúc nào cũng muốn nói chuyện với người khác.
Đây cũng là nguyên nhân hắn có thiện cảm với Lục Dung————
Lục Dung không nhiều lời nhưng lại rất nghiêm túc lắng nghe hắn nói, thỉnh thoảng hắn sẽ nói ra mấy câu không bình thường, anh vẫn sẽ nghiêm túc lắng nghe.
Chỉ là nhiều khi mạch não không giống với người khác, thậm chí có những lúc anh hoàn toàn không ý thức được lời mình nói đang phá hoại bầu không khí.
Nếu là người khác sẽ cảm thấy Lục Dung mất hứng, không chịu mở miệng nói thì thôi, vừa lên tiếng đã khiến người ta mất lòng nhưng Thẩm Vấn Thu không cảm thấy thế, còn cười ha ha rất to, cho rằng Lục Dung cực kỳ thú vị.
Trạm phế liệu nhà Lục Dung không hề nhỏ.
Ba Lục thấy hắn tới, luống cuống tay chân, vội vàng lau tay lên tạp dề, lau cả mồ hôi nữa, kết quả gương mặt càng lem nhem hơn.
Dù có phân loại như thế nào đi chăng nữa thì nơi chứa đầy các loại rác cũng không ngăn nắp lắm, nhìn sơ qua vẫn còn thấy lộn xộn, nhất là vào mùa hè nóng nực, mùi rác thải bốc lên nồng nặc.
Ba Lục mất tự nhiên, trong tay cầm miếng giẻ lau, không ngừng lau tay, lúng túng khó xử nói: “Tiểu Mị tới chơi à cháu? Nhà chú hơi bừa… Để Đại Dung dẫn cháu vào trong ngồi nhé.”
Nói xong ông vội vàng sờ túi, mới vừa bắt đầu buôn bán, móc ra từ trong cái túi tả tơi cũ nát một cuộn tiền giấy, kín đáo đưa cho Lục Dung: “Cầm đi mua ít quà vặt kem que chiêu đãi bạn, đừng có hẹp hòi.”
Thẩm Vấn Thu cười tít mắt, vui vẻ nói: “Cảm ơn chú.”
Lục Dung thật thà cắt ngang: “Không phải cậu ấy đến chơi, cậu ấy đến để sửa máy game.”
“Rồi rồi.” Ba Lục đuổi anh: “Vậy con mau giúp người ta sửa đi.”
Sau đó Thẩm Vấn Thu được Lục Dung dẫn vào sân sau, trên mảnh đất hoang có một căn phòng nhỏ tồi tàn được xây bằng gạch vỡ, vật liệu gỗ, thủy tinh, thép.
Lục Dung nói: “Ba tôi xây giúp tôi.
Công cụ và vật liệu thì tôi tự kiếm.”
Thẩm Vấn Thu có cảm giác đi thám hiểm, đẩy cửa vào.
Mắt hắn sáng rực lên, có lẽ cậu bé nào cũng muốn có một căn cứ bí mật thuộc về riêng mình.
Mà Lục Dung đã có rồi.
Thẩm Vấn Thu hâm mộ từ đáy lòng: “Ba cậu tốt với cậu thật đấy.”
Cũng không phải tâng bốc.
Mặc dù nhà hắn có tiền, ba hắn cũng rất tốt với hắn, chỉ là khi có những chuyện dùng được tiền sẽ lười chẳng muốn tiêu phí công sức và thời gian, bình thường ngay cả thời gian ở bên hắn ông cũng không có nhiều.
Thẩm Vấn Thu vẫn nhớ cảnh tượng lúc đó.
Một chùm ánh sáng chiếu vào từ tấm kính phía trên, bụi mịn bay trong ánh sáng vàng mờ, rơi xuống bảng mạch điện trên bàn của Lục Dung trước mặt hắn.
Lục Dung chỉ có một tay, cho dù có khéo léo linh hoạt đến đâu thì khi sử dụng vài công cụ vẫn khá bất tiện, vì vậy phải tăng sự cẩn thận và tập trung gấp bội.
Anh vô cùng kiên nhẫn, tựa như quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Thẩm Vấn Thu ngồi bên cạnh anh, không dám ồn ào cũng không dám thở mạnh.
Các nút kim loại bạc lộn xộn trên bảng mạch màu xanh lá cây đậm, ánh sáng khúc xạ giống như những ngôi sao mờ ảo, mọi chuyển động và thay đổi đều mang vẻ đẹp logic.
Tất cả ánh sáng ở đây như tập trung vào đôi mắt Lục Dung.
Lục Dung đã sửa chữa bảng mạch xong nhưng không lắp lại vỏ ngay mà trước tiên kết nối nó với chiếc ti vi cũ của anh.
Dòng điện chạy qua bảng mạch.
Giống như ánh sáng đốt cháy các ngôi sao, chúng ngay lập tức xoay quanh một cách có trật tự, biến thành một vũ trụ nhỏ vô hình tỏa sáng.
Màn hình ti vi sáng lên, hình ảnh rõ nét.
“Được rồi.” Lục Dung nói.
Thẩm Vấn Thu thấy tròng mắt Lục Dung sáng lên, so với bất cứ lúc nào trước đây đều sáng hơn hẳn.
Những khi ở trường vẻ mặt Lục Dung luôn trầm lặng u ám, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lục Dung không giống Lục Dung, không biết chuyện gì xảy ra, ngay cả máy game cũng không quan tâm, ánh mắt cứ dính chặt lên gương mặt anh.
Lúc này, thậm chí hắn còn cảm thấy Lục Dung là chàng trai mười lăm tuổi đẹp trai ngầu nhất thế giới này.
Lục Dung nhễ nhại mồ hôi, khung cảnh rực sáng, bỗng dưng hắn muốn giơ tay lau, đột nhiên bị suy nghĩ kỳ quái này dọa cho ngẩn người.
Sau đó Lục Dung chợt quay đầu nhìn hắn, bất ngờ không kịp đề phòng.
Ánh mắt hai người giáp nhau, giống như bị thiêu đốt, Thẩm Vấn Thu vội vàng né tránh ánh mắt: “Hả? À, cảm…cảm ơn cậu, tôi xem thử…”
“Đúng là sửa được thật này.
Cậu giỏi thật, tôi muốn đi tìm thợ chuyên nghiệp sửa cũng phải tốn mấy trăm lận.”
Lục Dung tỏa sáng lấp lánh vừa xong giống như một ảo ảnh, trong nháy mắt biến mất không thay đổi, lại trở về là một anh chàng da ngăm chân chất.
“Có thể dùng được tiếp là tốt rồi.” Anh ăn nói vụng về: “Sau này nếu lại hỏng, cậu có thể tìm tôi để sửa.”
Lục Dung ngây ngốc nói: “Cậu thích là được.”.
Bình luận truyện