Thứ Tử Quy Lai

Chương 105



Edit: Vân Phong

______________________

Phong: Lâu rồi không ngoi :3 chương mới nè

_________________________

“Lão phu nhân, tuy rằng nô tỳ đã phụng dưỡng đại phu nhân nhiều năm nhưng nô tỳ cũng là người, cũng có lương tâm, cứ đè ép sự tình này ở trong lòng mãi như vậy, nô tỳ cũng rất khó chịu!" Từ ma ma thình thịch một tiếng liền quỳ xuống đất, "Nô tỳ cũng đã từng khuyên nhủ đại phu nhân nhiều lần, Điền thiếu gia là trưởng tôn của lão phu nhân, là trưởng tử của lão gia, như thế nào lại có thể....... Nhưng nô tỳ chỉ là một hạ nhân thấp kém, một nhà già trẻ đều bị đại phu nhân nắm trong lòng bàn tay, thật sự chỉ có thể nghe lệnh mà làm thôi!"

Từ ma ma khóc đến vô cùng đau thương, giống như thật sự cảm thấy việc đi theo Nghiêm thị tiếp tay cho giặc đã bất an đến bao nhiêu, Nghiêm thị tức giận cả người phát run, cãi lại cũng không được mà im lặng cũng không được, nàng quay đầu hướng ánh mắt sang phía Ninh Như Hải xin giúp đỡ, nhưng Ninh Như Hải đáp lại nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo, trong phút chốc, Nghiêm thị cảm thấy mình lạnh như băng.

"Đã có nữ nhi thân sinh cùng nô tỳ bên người đứng ra làm chứng, Nghiêm Chính Phương, ngươi còn có gì để biện minh!" Thẩm thị chỉ vào mặt Nghiêm thị, bắt đầu hô thẳng tên húy của nàng, "Một người phụ nữ thế nhưng lại có lòng lang dạ sói, quả thực không xứng làm người!"

Từ ma ma tiếp tục nói: "Lão phu nhân, mấy năm nay đại phu nhân vẫn tiếp tục làm lại loại sự tình này, trừ bỏ Điền thiếu gia, còn có nguyên nhân cái chết của tam phu nhân cùng Tương thiếu gia......" (Phong: Hự... là ai nhỉ...)

“Cái gì? Thế mà vẫn còn!?" Thẩm thị nghe được mà kinh sợ, suýt nữa đứng cũng không vững, liền quay đầu lại hướng Ninh Như Hải nói: "Đây là thê tử tốt của ngươi, ngươi xem đi!"

“Người tới.” Ninh Như Hải trầm giọng nói: “Mang đại phu nhân về Thụy Ninh viện trông coi cho tốt, không cho phép nàng bước ra khỏi phòng một bước nào."

“Lão gia!” Nghiêm thị chỉ kịp hoảng sợ kêu một tiếng liền bị quản gia dẫn người tới kéo đi.

“Mang Từ ma ma cùng Ninh Nhụy Nhi tới chính sảnh, ta muốn đích thân hỏi xem rốt cuộc mấy năm nay đại phu nhân đã làm cái chuyện tốt gì!" Ninh Như Hải hét một tiếng liền nhanh rời khỏi từ đường.

Đám hạ nhân ít nhiều đều cảm nhận được mức độ của sự tình lần này nhưng trong phủ mặt ngoài vẫn như không có việc gì lớn. Đã tới canh ba, toàn bộ Ninh phủ đèn đuốc sáng trưng, chủ nhân không ai về phòng nghỉ tạm, đâm hạ nhân bọn họ cũng nâng cao tinh thần chờ, tùy thời chờ để được phân phó.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào thì không phải tất cả bọn họ không biết hoàn toàn, lời từ chỗ hạ nhân hầu hạ ở từ đường kia truyền tới, hình như là đại phu nhân đã gây ra chuyện lớn khiến lão gia cùng lão phu nhân nổi giận lôi đình, đã sai nô tài thẩm vấn đại phu nhân cả đêm qua, nhưng mà loại lời đồn này bọn hộ cũng không dám nghị luận lâu, nghị luận về chủ nhân chính là tội lớn, nếu bị quản sự nghe được thì chắc chắn không thiếu gậy đánh.

Trong chính sảnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng Ninh Như Hải ho khan, Thẩm thị đã uống hết ba ly trà, những người khác cũng ngồi quanh đó mà cụp mi mắt, rõ ràng là chính sảnh đầy ắp người, bởi vì không có ai lên tiếng mà không khí an tĩnh này thập phần quỷ dị.

Nhị phu nhân Triệu thị cũng đã tỉnh lại, sắc mặt thập phần đau khổ cùng tiều tụy, nhìn qua hết sức đáng thương, trên lòng Ninh Mạt đứng phía sau giúp nàng bóp vai thuận khí cũng tràn đầy căm phẫn.

Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng quản gia cũng mang theo vài rương đựng đầy đơn kiện đã ký tên mang tới, khom lưng nói với Ninh Như Hải: "Lão gia, bao gồm cả Từ ma ma bên trong, hạ nhân bên người đại phu nhân đều đã bị thẩm vấn qua một lượt, đây chính là lời khai của bọn họ, ngoại trừ việc mưu hại Điền thiếu gia, còn có hai vị di nương từng sinh non vào nhiều năm trước, một vị di nương bị ngã giếng, tất cả đều có liên quan đến đại phu nhân."

Theo lời của quản gia, sắc mặt của Ninh Như Hải ngày càng khó coi, lại không nói một lời, Thẩm thị nhắm mắt một lúc mới mở ra, trầm giọng nói: "Chỉ còn vậy?"

“Kỳ thật…… cũng không phải." Quản gia lau mồ hôi trên trán, hắn chịu trách nhiệm làm một quản sự ở đây, lời khai này đã trình lên này còn có nhiều sự tình mà hắn hoàn toàn không biết, khó bảo đảm được Ninh Như Hải sẽ không trách tội hắn, mặc dù như thế nhưng hắn cũng không dám giấu diếm, đành phải tiếp tục nói: "Ngoài ra còn...... hãm hại Đường di nương cùng người khác gian díu, mượn cớ có cướp mà hại xe ngựa chở Tam phu nhân cùng Tương thiếu gia rới xuống vách núi, sau đó giả tạo di thư để hãm hại Uyên thiếu gia, còn có, còn có......." Nói đến đây, quản gia cũng không nói tiếp được nữa.

“Còn cái gì! Đã tạo nhiều nghiệp như vậy, chẳng lẽ còn việc gì tày đình hơn sao!" Thẩm thị quát.

“Còn có việc, nói dối để tư dùng sản nghiệp gia tộc, lấy trộm ngân lượng để tiếp tế nhà mẹ đẻ......"

“Rầm!” Quản gia chưa kịp nói xong? Thẩm thị đã nắm chén trà ném xuống chân hắn, quản gia hoảng sợ nhưng cũng hiểu được lí do mà Thẩm thị sinh khí như thế, sự tình này nếu nhìn vào mặt khác thì nói trắng ra cũng chỉ là việc Nghiêm thị cùng những thiếp thất khác tranh giành tình cảm của Ninh Như Hải, nhưng riêng việc tư trộm ngân lượng trong phủ đem đi cho người khác lại dao động toàn bộ căn cơ Ninh phủ, cũng khó trách được Thẩm thị bạo nộ như thế.

"Hoang đường! Thực sự là hoang đường mà! Người như vậy còn lưu lại trong nhà, sau này còn không biết sẽ xảy ra chuyện lớn nào nữa!" Thẩm thị tức đến mức môi cũng run, đối với Ninh Như Hải nói: "Đây là phu nhân tốt của ngươi đấy, lần nayg ta mặc kệ việc ngươi có tình cảm thế nào với nàng ta, chỉ cần ngươi còn nhận ta là nương thì tuyệt đối không thể lưu lại nữ nhân này ở đây, lập tức sai người đem hưu thư đến nha phủ đi, ta chỉ ước chưa bao giờ có loại tức phụ như thế này!"

Ninh Như Hải sắc mặt âm trầm, không lập tức nói chuyện, lúc này Triệu thị lại đứng lên, hai mắt rưng rưng mà đối Thẩm thị hành lễ, “Lão phu nhân thỉnh bớt giận, có thể nghe tức phụ nói hai câu được không."

Thẩm thị thấy Triệu thị bộ dáng đau khổ, không đành lòng trấn an nói: "Ta biết nhị tức phụ cũng đau lòng khi mất đi ái tử, nhưng ta cũng mất đi trưởng tôn, ta cũng khổ sở như ngươi, ngươi yên tâm, hôm nay chỉ cần có ta ở chỗ này, sẽ khôg ai dám bao che cho độc phụ Nghiêm Chính Phương kia."

Triệu thị lại lắc lắc đầu, “Lão phu nhân, ta không phải vì muốn ngài nghiêm trị đại phu nhân mới nói ra lời này, đại phu nhân có tội là sự thật, nhưng đến cùng thì nàng cũng là chính thê của lão gia, là mẹ đẻ của đích tử Trạm nhi, nếu mạo muội đem nàng xử trí thì Trạm nhi biết để mặt mũi ở đâu? Trạm nhi vẫn luôn là đích tử của lão gia, nếu bởi vì khuyết điểm của mẹ đẻ mà đột nhiên mất đi thân phận, thì người khác sẽ xem hắn là cái gì? Thân là một đại gia tộc mà cả chính thê lẫn đích tử đều không có thì người ngoài sẽ nói gì về Ninh phủ?"

Triệu thị thong thả nói, chậm rãi nhưng vô cùng có lý, hơn nữa biểu tình trên mặt nàng cũng biểu lộ việc nàng đang cố nén bi thương để nói ra những lời này, Thẩm thị bị Triệu thị đại đức mà kinh sợ, hiển nhiên nàng cũng thấy Triệu thị nói có phần đúng, "Ngươi tuy tằng nói có lý, nhưng đã phạm sai lại không thể không phạt, lão gia không thể không có chính thê cùng đích tử, không ai quy định việc chính thê và đích tử không thể đổi người, ngươi vốn dĩ cũng là bình thê của lão gia, hành sự đoan trang, xuất thân cũng cao, nếu ngươi lên vị trí chính thê cũng không ai dám nhàn thoại, còn việc đích tử thì ta thấy Uyên nhi cũng khá được, dù sao ngươi cũng chỉ có một nữ nhi là Mạt Nhi, ngươi liền đem Uyên nhi xuống bên gối (nhận nuôi), cho hắn làm đích tử thì người khác cũn không nói được gì."

Thẩm thị thành thạo nói, đem sự tình giải quyết hết, nhưng hiển nhiên là Triệu thị không có biện pháp đồng ý với cách làm này, cười khổ lắc đầu, nói:"Lão phu nhân, ngài đây là đem ta cùng Uyên nhi đẩy lên vách núi nha."

Thẩm thị sửng sốt, “Lời này là có ý tứ gì?”

“Đại phu nhân có phạm sai lầm, chịu khiển trách đúng là thiên kinh địa nghĩa, nhưng nếu như vị trí chính thê cùng đích tử đều đồng loạt thay đổi người thì người ngoài lại đồn đãi cái gì, có thể hay không nói là vì ta cùng Uyên nhi mơ ước vị trí chính thê cùng đích tử mà thiết kế hãm hại đem đại phu nhân kéo xuống thì sao?"

Thẩm thị ngạc nhiên nói: “Không có bằng chứng, bọn họ chẳng lẽ có thể tùy ý bàn tán được?"

“Vốn dĩ lời đồn trên đời này đều không cần chứng cứ gì cũng có thể đồn xa, tức phụ vốn cũng không có tính toán mơ ước đến danh vị chính thê, cần gì đem đầu mình đặt nơi sóng gió, hơn nữa tức phụ tin tưởng suy nghĩ của Uyên nhi cũng giống tức phụ." Triệu thị nói xong liếc mắt nhìn sườn mặt Ninh Uyên một cái.

Ninh Uyên cũng liền đứng dậy, đối Thẩm thị hành lễ nói: "Tổ mẫu, nhị nương nói không sai, tôn nhi cũng chưa từng mơ ước đến danh vị đích tử này, huống chi đại ca vống không có bất cứ sai lầm nào, nếu chỉ vì sự tình của mẫu thân mà bị liên lụy, như vậy sẽ bất công đối với đại ca, nếu đại ca vì thế mà có tâm oán hận đối với tổ mẫu, đối với phụ thân, thậm chí với cả nhị nương, sau này toàn gia sẽ khó được yên tĩnh, thỉnh tổ mẫu xem xét."

Bọn họ hai người cứ ba đẩy bốn đẩy làm Thẩm thị cũng hồ đồ theo, trừ bỏ người đã mất thì bọn họ là hai người chịu nhiều tội ác của Nghiêm thị nhất, nhưng cả hai đều rộng lượng tha thứ cho Nghiêm thị, thật sự làm Thẩm thị không hiểu được.

Ánh mắt Thẩm thị xẹt qua mặt Triệu thị cùng Ninh Uyên, một lát sau mới phất tay áo nói: "Thôi thôi, nói cho cùng thì nhà này cũn không phảu do ta chủ sự, các ngươi cứ thỉnh lão gia quyết định đi." Nói xong liền nghiêng thân rời đi, dường như thật sự không muốn quản tiếp.

Ninh Như Hải hai mắt vững vàng nhìn về phía Triệu thị, "Theo ngươi thì nên xử trí đại phu nhân như thế nào."

Khuôn mặt Triêuh thị bình tĩnh nói: "Liền thỉnh lão gia lưu lại thân phận chính thê của đại phu nhân, cũng coi như bảo toàn mặt mũi của đại thiếu gia, nhưng đại phu nhân đã phạm sai lầm nhiều như vậy, không thể không tỉnh lại, liền mời đại phu nhân mỗi ngày sao chép Tam thiên kinh Phật, đưa đến từ đường cầu phúc, trừ khử nghiệp chướng của mình, cũng là an ủi Điền nhi có linh trên trời."

Ninh Như Hải nhăn mày lại, “Cứ như vậy?”

“Đại phu nhân vẫn như cũ là chính thê của lão gia, chỉ là lấy tình hình hiện tại nhìn thấy đại phu nhân không còn phù hợp đêt xử lí sự vụ trong nhà, từ nay về sau, sự việc lớn nhỏ trong nhà liền thỉnh lão gia giao cho ta xử lý." Triệu thị lại hành lễ lần nữa.

Yêu cầu này thực hợp lý, Nghiêm thị phạm tội lớn, giữ lại thân phận của nàng đã rất rộng lượng rồi, làm sao có thể cho nàng quyền lớn trong nhà được, Triệu thị thân là bình thê, đem phần quyền lực và trách nhiệm này nhận đến, quả thực là danh chính ngôn thuận.

Ninh Uyên liếc mắt nhìn Triệu thị một cái, thầm nghĩ vị Nhị nương này của mình thật sự là hận độc Nghiêm thị, bằng không cũng sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy, không tiện nghi mà đem Nghi thị đẩy đến chỗ chết, ngược lại còn giữ lại danh phận chính thê, nhưng quyền lực đều mất hết, tất cả đều do Nhị phi nhân trong nhà phụ trách, muốn tra tấn nữ nhân đã hại chết nhi tử nàng như thế nào thì hết thảy đều phải xem tính toán của vị Nhị phu nhân này.

Ninh Như Hải suy nghĩ một lát, mới gật gật đầu, “Được rồi, ta cũng mệt mỏi, liền cứ làm như vậy đi."

Ninh Như Hải sắc mặt khó coi, một phần là do thân thể chưa khỏi, phần còn lại là do tinh thần, thời gian liên tiếp mà đã trải qua nhiều việc như vậy, trong lòng đã thất vọng tột đỉnh đối với Nghiêm thị, đồng thời trong đầu hắn cũng đã ẩn ẩn đau, không muốn quản thêm việc nữa, dặn dò Triệu thị giải quyết nốt hậu quả liền đi về nghỉ ngơi trước.

Vào ban đêm, Triệu thị liền phân công cho hạ nhân trong Thụy Ninh viện, trừ bỏ người trông cửa, không giữ lại ai hầu hạ Nghiêm thị, còn Từ ma ma, tuy rằng Triệu thị hận nàng tiếp tay cho giặc, nhưng rốt cuộc thì nếu như không có nàng ra mặt đe dọa Ninh Nhụy Nhi, lại đứng ra thú nhận hành vi phạm tội của Nghiêm thị thì việc này cũng không thành công được, cuối cùng thì Triệu thị cũng đưa cho nàng một bút tiền để nàng mang theo người nhà rời phủ trở về quê.

Nghiêm thị cả ngày bị nhốt trong phòng, tuy rằng vẫn giữ được danh đại phu nhân, nhưng hạ nhân trong Ninh phủ hiện tại đều biết ai mới là nắm quyền thực sự, cũng không biết là do Triệu thị tính kế hay là do hạ nhân tự phát, Nghiêm thị không riêng việc không có người hầu hạ, quần áo đưa đến tẩy phòng cũng không ai giặt cho, thậm chí đồ ăn từ trù phòng đưa tới cùng toàn đồ ôi thiu phát mùi, thời tiết hiện nay ngày càng lạnh cũng không ai đến thay đệm chăn cho nàng, trải qua mấy ngày này, Nghiêm thị đúng là chịu đủ thứ cực khổ, nàng muốn tìm Ninh Như Hải để cầu cứu, nhưng gia đinh lại trông coi nàng nghiêm ngặt, không chừa lại kẽ hở, trên người nàng lại không có bạc, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Cuối cùng cũng có cơ hội, Nghiêm thị tốn không ít công phu, lặng lẽ trốn ra, nơi nào cũng không dám vào mà đi một đường đều phải tránh hạ nhân, hướng tới nơi Ninh Trạm ở chạy như điên.

Ninh Trạm đã sớm dọn ra khỏi Thụy Ninh viện, nay đã ở tại Ninh Tương viện tùng nhuận đường, hắn biết sự tình của Nghiêm thị đã suýt liên lụy tới hắn, vì bo bo giữ mình, chẳng sợ Nghiêm thị là mẹ ruột của hắn, cho dù biết tình cảnh của nàng hiện giờ nghèo túng nhưng cũng chẳng có nửa điểm muốn đi thăm, ngược lại lại hướng tới chỗ Triệu thị xum xoe nịnh nọt.

Nguyên bản Ninh Trạm đang ở thư phòng của mình xem thoại bản - long cung đồ, Nghiêm thị bỗng nhiên xuất hiện, sống sờ sờ dọa Ninh Trạm nhảy dựng, bởi vì bộ dáng Nghiêm thị hiện giờ thực sự khác xa trước kia, quần áo nhiều ngày không giặt bẩn hề hề, cả người bốc mùi hôi thối, xanh xao vàng vọt, không ngừng lôi kéo quần áo Ninh Trạm nói: "Trạm nhi, ngươi tới cứu nương, cứu nương!"

Ánh măte Ninh Trạm chợt lóe, hắn biết hiện tại mình không được liên lụy quá nhiều với Nghiêm thị, bằng không ngay cả thân phận đích tử của hắn cũng giữ không nổi, một khi mất đi thân phận đích tử này, thì tình cảnh hắn liền tiến thoái lương nan, mẹ ruột ở trong nhà bị phụ thân cùng tổ mẫu phỉ nhổ, vậy hắn sẽ không còn cách nào mà ngẩng đầu lên được.

Từ nhỏ hắn đã được dưỡng ở bên người Nghiêm thị, mưa dầm thấm đất cũng học được cái tính ích kỷ của Nghiêm thị, lập tức liền ra vẻ nói, ngoài mặt thì hắn làm bộ nhu thuận nhẹ nhàng trấn an Nghiêm thị, sai người đi lấy y phục cùng đồ ăn đến, thực tế thì hạ nhân kia lại chạy ra ngoài, chạy thẳng đến hướng từ đường, rất nhanh liền mang theo mấy người trông coi Nghiêm thị chạy tới, không nói hai lời liền bắt lấy Nghiêm thị lôi về.

Nguyên bản Nghiêm thị còn đang chìm trong mộng đẹp dựa dẫm vào nhi tử của mình, ai ngờ Ninh Trạm không những không giúp mình còn muốn đem nàng đẩy xuống hố lửa một lần nữa, Nghiêm thị tức đến bốc khói, một mặt bị những người kia lôi đi, mặt khác còn không quên đối với Ninh Trạm quát mắng, tiếng mắng chửi kia cao vút thê lương, cùng Nghiêm thị bộ dáng yếu ớt tương phản cực lớn, cách đó không xa Ninh Uyên cùng Ninh Mạt trùng hợp đi ngang qua thấy hết một màn này, không hẹn mà cùng thở dài một hơi.

“Cực khổ nuôi lớn nhi tử, cuối cùng thế nhưng nhi tử lại vì tư lợi của bản thân, mà hoàn toàn không màng tới mẫu thân chi tình, điều này chỉ sợ đối với đại phu nhân mà nói, đúng là không còn hình phạt nào lãnh khốc hơn." Ninh Mạt lắc đầu, ngữ khí thổn thức nói.

“Cho nên mới nói, ác giả ác báo, Thiên đạo luân hồi, báo ứng của nàng bây giờ mới bắt đầu." Ninh Uyên nói xong, lại nhìn về phía Ninh Mạt, "Nhưng tại sao ngươi vẫn trang điểm vậy, chẳng lẽ ngươi muốn duy trì thân phận Ninh Mạt Nhi hay sao."

“Chỉ cần ta ngốc ở Ninh phủ này một ngày, liền phải lấy thân phận Ninh Mạt Nhi sống một ngày, có một phụ thân như vậy, ta thực sự xấu hổ với danh Ninh phủ thiếu gia." Nhìn từ ánh mắt của Ninh Mạt, tựa hồ oán hận đối với Ninh Như Hải cũng không kém đối với Nghiêm thị, Ninh Uyên cũng đồng cảm khi nhìn bản thân, nếu như không phải được Ninh Như Hải bất công dung túng thì có lẽ vận mệnh bọn họ sẽ không như thế này.

“Còn thiếu ai thì vẫn còn nhiều thời gian, sớm hay muộn cũng đến lượt." Ninh Uyên bỗng nhiên đè thấp thanh âm, "Sắp đến cuối năm, tổ mẫu muốn đến chùa Linh Hư trai giới (nhịn ăn) ba ngày, kế tiếp làm như thế nào liền theo ý nhị phu nhân."

Ninh Mạt mờ mịt gật gật đầu.

Bởi vì bị Nghiêm thị tới tìm một lần, Ninh Trạm lo lắng Nghiêm thị có cơ hội sẽ tới thêm lần nữa nên cố ý đi tìm Triệu thị xin thêm nhiều hạ nhân tới trông cửa hơn, cũng tỏ vẻ rằng sẽ phân rõ giới hạn với người mẹ ruột đã phạm sai lầm lớn kia, tới ngày Thẩm thị phải lên núi trai giới, Triệu thị bỗng nhiên phái người tới nói cho Ninh Trạm, Thẩm thị không quản được nên nàng phải quản lí tổng kết sự vuu cuối năm, nhất thời không phân thân được nên đành nhờ Ninh Trạm đến hầu hạ Ninh Như Hải đang ốm.

Ninh Trạm quả thực không thể tin được tai của mình, chờ tới thời điểm đáp ứng xong hắn mới phát giác được tim mình đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vì chờ cơ hội này, hắn không biết đã chờ bao lâu đâu!

Đi đến tiễn hạ nhân truyền lời rời đi, Ninh Trạm hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, bước nhanh tới phía sau án thư, tay run lấy ra một bao giấy nhỏ ở tầng đầu ngăn kéo.

Đây là dược hắn tự thân phối theo dược kinh nói, vì để phòng ngừa vạn nhất, hắn còn lặng lẽ lấy một ít gia cầm làm thí nghiệm xác định dược lực, vẫn luôn tư tàng giấu diếm, mà hiện tại, rốt cuộc thuốc bột này cũng có chỗ dụng võ. (Phong: Thắp nén nhang cho Ninh Như Hải)

Tổ mẫu không ở nhà, hạ nhân trong phủ liền giảm đi một nửa, nhị phu nhân lại bận rộn việc khác, bên người phụ thân chỉ còn một mình hắn hầu hạ, cơ hội tốt như vậy, quả thật là trời cao chiếu cố!

Ninh Như Hải đối với việc thân thể mình khi tốt khi xấu đã thành thói quen, đối với hắn mà nói, chỉ cần không phải nằm trên giường không dậy nổi, liền không phải là bệnh nặng gì, bởi vậy đối với việc Ninh Trạm thay Triệu thị đến hầu hạ mình cũng không tỏ vẻ gì, Ninh Như Hải cũng không trong cậy hắn làm được gì, chỉ là kiểm tra học vấn của hắn, cùng ăn cơm, để Ninh Trạm hầu hắn tắm gội.

Ninh Trạm tốn hết sức mới cưỡng chế dục - niệm dưới đáy lòng mình được, nhìn thân thể cường tráng của phụ thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lõa thể dựa vào bồn tắm, hắn cầm tấm khăn không ngừng chà lau khối cơ bắp ấy, hai mắt đã không ngừng muốn đem cơ thể này xâm phạm vô số lần, rốt cuộc cũng kiềm chế được đến lúc Ninh Như Hải tắm rửa xong, mặc áo ngủ vào rồi ngồi lên mép giường xem binh thư, Ninh Trạm cẩn thận đưa lên một chén canh sâm, "Phụ thân, đây là canh mà hài nhi tự tay nấu, phụ thân uống xong hài nhi liền cáo lui."

Ninh Như Hải không nghi ngờ hắn, bưng lên canh sâm liền một hơi uống cạn sạch, ngay sau đó liền đối Ninh Trạm phất tay, Ninh Trạm nuốt một ngụm nước bọt, rời khỏi cửa phòng, nhưng không đi xa, mà khom lưng đem lỗ tai dán ở trên cửa, lẳng lặng chờ đợi, sau một lát, trong phòng bỗng nhiên phát ra “Đông” một tiếng, như là tiếng người nào ngã xuống đất, Ninh Trạm trong lòng vui vẻ, lập tức một lần nữa đẩy cửa ra đi vào, trở tay khóa cửa lại, lập tức nâng tinh thần.

Ninh Như Hải vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất ghé lên phía giường, sách vở nguyên bản đang cầm trên tay đã rơi xuống đất, nhưng Ninh Trạm vẫn cẩn thận, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt Ninh Như Hải, thấy hắn không có chút phản ứng gì, trong lòng mừng lớn, dùng sức đem Ninh Như Hải ôm đến giường, gấp gáp mà cởϊ qυầи áo hắn xuống, liền phủ xuống cơ ngực mà hắn ngày đêm thương nhớ, lung tung cắn liếm.

Bụng Nghiêm thị đói đến kêu lên, nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.

Mấy hạ nhân kia mang cơm chiều đến là hai cái màn thầu mốc, hương vị đúng là khiến người khác buồn nôn, ngươi luôn ăn sơn hào hải vị như Nghiêm thị sao có thể chịu được, cố gắng cưỡng bách mình ăn nửa cái màn thầu, nhưng không nhịn được ghê tởm mà phun ra hết, vào buổi tối mùa đông, vừa lạnh vừa đói, Nghiêm thị quấn chặt chăn mỏng trên giường, nghĩ đến tình cảnh hiện tại, liền nhịn không được mà mắng Triệu thị một trận.

Vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Nghiêm thị hoảng sợ, còn chưa kịp đứng dậy đã bị hai ma ma cao lớn không nói một lời liền thô lỗ kéo đi. Thân thể Nghiêm thị mềm yếu vô lực, cơ hồ không có sức phản kháng, mới đầu trong đầu nàng còn tự hỏi nhiều lần, có phải hay không Triệu thị đã chịu hết nổi, chuẩn bị xử lí mình rồi,  nhưng rất nhanh nàng đã nhận ra phương hướng hai ma ma đang đi, là hướng tới phòng của Ninh Như Hải.

Trong phút chốc, trong lòng Nghiêm thị dâng lên vô hạn hy vọng, chẳng lẽ là Ninh Như Hải đã nhớ tới mình, yêu mình nên muốn ra tay cứu mình!

Nàng liền biết Ninh Như Hải sẽ không để yên cho những người kia ước hiếp nàng mà!

Trong một thời gian ngắn ngủn, trong lòng Nghiêm thị đã suy diễn ra nhiều sự tình, nàng chờ tới thời điểm nàng khôi phục được quyền thế, lại dùng cách nào mà thu thập rồi chà đạp mấy người kia, nàng muốn Triệu thị, muốn Từ ma ma đã phản bội nàng kia, muốn Ninh Uyên, muốn Thẩm thị cái lão bất tử kia đều phải quỳ gối cúi đầu trước chân nàng xưng thần, nàng muốn cho bọn họ nếm thử tư vị thiếu y phục để mặc, nếm thử vị của bánh màn thầu mốc!

Nghiêm thị vẫn đang tưởng tượng thì hai ma ma kia đã mang nàng tới trước của phòng Ninh Như Hải, nhưng không có tiến tới gõ cửa, mà đi đến bên cạnh, mở ra cửa sổ nhìn được vào trong, dùng mảnh vải trói chặt tay nàng, sau đó đem nàng từ cửa sổ ném vào.

Cửa sổ cách mặt đất cực cao, Nghiêm thị đông mà một tiếng ngã trên mặt đất, khiến sống lưng phát đau. Phòng nhỏ này là dùng để cất những vật dụng mà ít khi dùng tới, cách phòng ngủ chỉ có một cái cửa, Nghiêm thị ngã xuống đất hai cái, lao lực mà đứng lên, nàng không gỡ được trói buộc trên tay liền nghĩ cách mở cánh cửa trước mặt này, nhưng khi nàng dịch đến trước cửa, liền nghe thấy thanh âm từ phía bên kia phát ra, cứng đờ ngừng bước chân.

Loại thanh âm này nàng thực sự quá quen thuộc!

Trách không được, trách không được trong khoảng thời gian này Ninh Như Hải đối nàng chẳng quan tâm, nguyên lai là sớm có tân hoan, rốt cuộc là ai, là Đường Ánh Dao, hay là nữ nhân khác, Nghiêm thị nóng vội, thấy trên giấy tuyên thành có đục hai lỗ mắt nhỏ, liền gấp không chờ nổi mà nhìn trộm vào phòng.

Thời điểm nàng nhìn thấy rõ sự tình đang diễn ra trên giường, ngay tức khắc một trận máu nghịch lưu chạy thẳng lên đầu, trong phú chốc liền quên cả hô hấp.

Ninh Trạm, nhi tử duy nhất của nàng, thế nhưng lại đang xícɦ ɭõa mà ghé vào trên giường, trên vai đang khiêng hai chân thô tráng của nam nhân, dùng sức mà tiến mạnh vào cánh mông rắn chắc của nam nhân.

Mà nam nhân đang hôn mê bất tỉnh nằm ở đó, đang không ngừng bị Ninh Trạm xâm phạm kia, thời điểm Nghiêm thị nhìn thấy rõ mặt hắn, nàng chỉ cảm thấy trời đất đang không ngừng quay cuồng, trước mắt tối sầm liền bất tỉnh nhân sự!

Tác giả có lời muốn nói: Vì thế…… tình tiết mà mọi người mong đợi nhất cũng đã xảy ra....... Che mặt......

______________________________

Phong: trời ạ, type muốn liệt tay ಥ_ಥ, suýt thì tui quên làm luôn. Tình tiết mới này thú vị không mọi người? -))) sắp hết phó bản Giang Châu rồi~

Hẹn gặp lại ở chương sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện