Thú Tùng Chi Đao

Chương 25: Sinh tử tương giao



Trưởng lão Cự Sơn lấy làm kinh hãi, lão không liệu được Hoa Nghi khó đối phó như vậy, càng không liệu được vị thiếu niên á thú chỉ biết ăn ngủ ngay cả tiếng người cũng chẳng biết nói kia cư nhiên càng khó đối phó hơn.

Phạm vi công kích của trảm mã đao cực rộng, nếu không phải Trường An cần chú ý phía sau lưng Hoa Nghi đã giết đỏ cả mắt, lực phá hoại trong đoàn người khả năng còn kinh khủng hơn – chẳng lẽ quái vật á thú toàn thiên hạ đều bị Ngân Nha đụng phải sao

Thần kinh của đại trưởng lão vốn kéo căng đến cực hạn, vừa nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa bức gắt gao này, cả người lập tức giật thót, trong đầu vang “ầm” một tiếng, lão biết đây là cành mẹ đẻ cành con rồi.

Nhưng mà ngay sau đó, những người hỗn loạn ẩu đả bên này đều thấy rõ nhân mã xa xa lao đến rốt cuộc là từ đường nào, những người đó mang theo cờ xương, mỗi người đều cao to vạm vỡ, đại trưởng lão thoạt tiên rùng mình, nhưng tiếp đó lại thình lình vui mừng – là bộ lạc u linh đến!

Người của bộ lạc u linh không sản xuất, từ sáng đến tối chẳng làm chính sự, chỉ biết chạy khắp nơi, đốt giết cướp bóc, đương nhiên chẳng tốt đẹp gì, nhưng đại trưởng lão Cự Sơn cấu kết với họ, lúc này hiển nhiên dù hạ mình cũng coi họ thành minh hữu.

Chiến sĩ thú nhân cả ngày giết người và săn thú không thể luận với người ta, đại trưởng lão thấy bọn họ tới vừa đúng lúc, mấy chục hãn phỉ này cho dù là xa luân chiến cũng có thể chặn chết hai người kia.

Nhưng đại trưởng lão còn chưa kịp cao hứng xong, một cây trường mâu không biết như thế nào, từ đằng sau những người đó lăng không phóng tới, trúng ngay đùi một cự thú trong số hãn phỉ của bộ lạc u linh, cự thú đang từ trên sườn núi chạy xuống, không kịp dừng chân, bất ngờ lăn xuống dốc núi, như quả bóng lực sát thương cực mạnh, đụng ngã mấy đồng bạn.

Đại trưởng lão lúc này mới chú ý tới, chiều dài lá cờ xương người kia không thích hợp lắm, thì ra đã gãy mất một nửa.

Lão đẩy hộ vệ bên cạnh ra, hóa thành hình người, nhảy lên người một thuộc hạ hình thú, nôn nóng trông xa xa, lập tức giống như bị hắt một chậu nước lạnh ngay đầu – đại trưởng lão lúc này mới phát hiện, thanh thế như vậy, không phải mấy chục người này phát ra được, đám hãn phỉ bộ lạc u linh ngày xưa uy phong bát diện rõ ràng là bị người ta đuổi đi, đằng sau tiếng kêu la đã rung trời, trường mâu tên nhọn từ trên bắn xuống như mưa.

Tội nghiệp đại trưởng lão cao tuổi, chẳng qua nháy mắt, trong lòng thay đổi nhanh chóng đã sắp không tìm ra phương hướng.

Đại trưởng lão dưới tình thế cấp bách trèo lên cao trông ra xa, để cả người thành một bia ngắm sống, Hoa Nghi đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, y đột nhiên chụp cổ một á thú hoảng loạn chạy trốn trong đoàn người, á thú kia nhũn chân quỳ xuống, Hoa Nghi giẫm lưng hắn, mượn lực nhảy vút lên cao, bằng một góc độ cực kỳ gian xảo, phóng thanh đao chín tấc ra khỏi tay.

Cơ hồ không hề trì hoãn xuyên qua họng đại trưởng lão, cũng làm cho y thời điểm hạ đất mất đi vũ khí.

Đao kiếm và móng vuốt của thú nhân ào đến, đè xuống đỉnh đầu, từ góc độ của Hoa Nghi quả thực là không thấy mặt trời, nếu y bất động sẽ bị giẫm thành tương, cho dù là hóa thành hình thú cũng sẽ bị đè lún xuống đất.

Nhưng mà mã đao vẫn theo y như bóng với hình, lại bắt được khe hở giữa binh khí trong nháy mắt chính xác vô cùng, xuyên qua xương sụn trên trảo của một thú nhân. Trường An đè chuôi đao đến mức tận cùng, lại thêm trọng lượng của chính y, bẩy mũi đao lên cao, ngăn được một kích này.

Song cũng chỉ trong giây lát, Trường An xưa nay mượn “sức nặng” của mã đao áp bách đối thủ, lúc này không có lựa chọn nào khác, ngược lại là bản thân phải nhận trọng lượng của mã đao, tay y khi đè trên chuôi đao đã run rẩy, lực vạn quân trên lưỡi đao truyền đến khiến y cơ hồ tức khắc thoát lực, cổ tay phải lập tức sai khớp.

Trường An bị bức phải buông tay, bên lưỡi mã đao bị đè xuống lần nữa.

Nhưng y không hề thất thố, chuôi đao vốn chạm đất bắn lên, tầm mắt y không rời Hoa Nghi, nghiêng người ngửa ra sau, dùng bả vai xô chuôi đao nghiêng sang một phương hướng, lưỡi đao cơ hồ quét ngang qua sượt tóc Hoa Nghi, đâm thẳng vào thân thể một thú nhân, chuôi đao lại vừa vặn rơi lên tay Hoa Nghi.

Hoa Nghi lập tức đưa tay bắt lấy, khom người xoay mã đao sau lưng, thoáng chốc cắt cổ mấy kẻ, đồng thời keng một tiếng đánh bay loan đao đập vào lưng.

Y không hề ham chiến, lấy mã đao mở đường, quay người xách Trường An lên, phút chốc hóa thành hình thú, ném người và đao lên lưng, chẳng qua vài bước đã lao khỏi trùng vây.

Cùng lúc đó, bộ lạc u linh từ trên triền núi chạy xuống rốt cuộc lấy tư thái tè ra quần mà đến sơn cốc, không phụ sự mong đợi của mọi người xông vào trong đám phản quân bộ lạc Cự Sơn này, nhất thời người ngã ngựa đổ, tình huống gì cũng có, rối hết cả lên.

Lão mù không thể nhìn thấy gì, tuy rằng là thú nhân nhưng sức chiến đấu cơ bản chẳng khác nào không có, lão vốn nằm trên lưng một thú nhân, không biết bị hất xuống từ khi nào, mặt mày lấm lem ngã dưới đất, lúc này lão nghe thấy tiếng tù và quen thuộc từ một phương hướng khác truyền đến.

Đó là tù và kêu gọi các dũng sĩ xung phong thời điểm chiến tranh của bộ lạc Cự Sơn.

Lão là một người mù, không nhìn thấy cờ xí Cự Sơn phấp phới đón gió trên đỉnh núi đối diện, không nhìn thấy Lạc Đồng cầm đầu dẫn các dũng sĩ Cự Sơn vốn nên bị quấn lấy lạnh lùng nhìn bên này, cũng không nhìn thấy Lạc Đồng đột nhiên vung loan đao, gần một trăm chiến sĩ bán thú cầm kiếm và các cự thú gầm thét mà đến, cùng những kẻ hình người đuổi theo bộ lạc u linh thành thế hai mặt giáp kích.

Nhưng trong lòng lão mù chỉ có một ý nghĩ – bị người ta lừa rồi.

Trận chiến đấu này kết thúc giống như gió thu cuốn hết lá vàng.

Trường An chưa từng thấy trận thế như vậy, ngơ ngác ôm đao bằng một tay, còn chưa nhớ tới chuyện bẻ lại cổ tay thì chiến đấu đã xong xuôi.

Hãn phỉ bộ lạc u linh cùng với phản quân Cự Sơn không lọt một kẻ, toàn bộ bị xử tử.

Truy binh đằng sau bộ lạc u linh mang theo vài loại cờ bất đồng, thoạt nhìn là liên minh mấy bộ lạc, Lạc Đồng thủ lĩnh Cự Sơn đi ra phía trước, trịnh trọng khom lưng hành lễ với những truy binh đó, nói: “Phản đồ ra từ bộ lạc của ta, rước lấy sài cẩu tham lam, ta không biết nên nói gì cho phải.”

Liên quân mấy bộ lạc nhìn nhau, một nam nhân thần sắc bi thống từ chính giữa đi ra, hắn trầm mặc giây lát, kế đó đáp lễ, nói: “Chúng ta về muộn.”

Sau đó hắn cúi đầu, dường như đang miễn cưỡng đè nén cái gì, khóe miệng kéo căng quá, qua một lúc lâu mới lại nói: “Cừu nhân đã chết rồi.”

Mọi người liền hiểu được, nam nhân muốn nói là “oan có đầu, nợ có chủ”, không giận lây người khác.

Tiếp theo, nam nhân đi đến trước mặt Hoa Nghi.

Trường An lúc này mới nhảy xuống khỏi lưng Hoa Nghi, im lặng lui sang bên, giơ tay “rắc” một cái, lưu loát bẻ lại cổ tay.

Hoa Nghi hóa thành hình người, chỉ thấy nam nhân kia đột nhiên khom lưng thật thấp, nói: “Ngươi đã cứu A Diệp, về sau chính là bằng hữu của Tạp Tá ta, cũng là bằng hữu của bộ lạc Hắc Ưng chúng ta, nếu ngươi có việc thì cho chúng ta biết, hoặc là tìm người truyền tin, chúng ta đều có thể chết vì ngươi.”

Hoa Nghi đưa mắt nhìn thấy trên sườn núi rất xa, một cô nương trẻ tuổi đang ngồi trên lưng một cự thú, chính là người y đã cứu.

Tạp Tá nói xong vỗ mạnh vai Hoa Nghi, rồi muốn quay người rời khỏi.

Đúng lúc này, một người phía sau Lạc Đồng đột nhiên lên tiếng, đó là một giọng nam ôn hòa dễ nghe, tựa như một làn gió mát, không hợp với chiến trường tàn khốc này, chỉ nghe người nọ nói: “Tạp Tá huynh đệ, không vội đi.”

Trường An vô công rồi nghề xem náo nhiệt, theo tiếng nhìn lại, cơ hồ giật thót.

Trên mặt người nọ không biết là chuyện gì xảy ra, từng vòng xanh xanh đỏ đỏ hệt như một con vẹt ngũ sắc, cũng chẳng biết là nghĩ thế nào, trên đầu đội một cái mũ cao đến hai thước, như thể đội nguyên cái tháp, phía dưới còn quấn bằng da thú, bên trên hoàn toàn mềm nhũn, lắc lư trái phải theo động tác của hắn, như một cái đèn ***g to biết đi lại.

Chỉ nghe Hoa Nghi khẽ thở dài, dường như cảm thấy mất mặt đến tột cùng, cơ hồ hơi khó lòng mở miệng mà nói nhỏ: “Sách Lai Mộc.”

“Đèn ***g” tiến lên một bước, trực tiếp đi đến vị trí sóng vai với Lạc Đồng, nói: “Bộ lạc Hắc Ưng lần này gặp đại nạn, đến bây giờ chỉ còn lại các ngươi chưa đầy hai mươi thú nhân đi săn thú và một cô nương chưa trưởng thành, phải sống thế nào đây”

Tạp Tá dừng bước, nhìn hắn không nói được một lời.

“Đèn ***g” Sách Lai Mộc liền khom lưng, dùng thanh âm như gió mát thành khẩn nói: “Gia nhập chúng ta cùng nhau sinh sống đi, các ngươi có thể dọn lên ốc thổ bên kia sông, tiếp quản tài sản của đám phản đồ hại chết thân nhân của các ngươi, Cự Sơn đối với các ngươi sẽ công bằng nhiệt tình như với người nhà.”

Tạp Tá sửng sốt một chút, lập tức bày tỏ phải thương lượng với các tộc nhân.

Thế là đêm hôm ấy, mấy bộ lạc ở cách đó không xa lần lượt tan đi, Tạp Tá và đám Lạc Đồng phải nghỉ ngơi trong sơn cốc này một đêm.

Hoa Nghi vươn vai, rốt cuộc giao nộp nhiệm vụ cho Lạc Đồng, cảm thấy xương cốt cũng nhẹ bớt mấy phần.

Y lại không vội chuyện chuyển giao bộ lạc, mà ngẩng đầu nhìn về hướng Trường An, thiếu niên kia vẫn không tiếp cận đám đông, khá là không hòa đồng, chẳng biết lấy trái cây từ đâu ra, tự mình gặm ngon lành.

Hoa Nghi đột nhiên bật cười, bước lại gần y.

Trường An đang ngồi bên cạnh một đống lửa nhỏ, Hoa Nghi cao lớn đứng trước mặt y, cơ hồ che hết ánh sáng, y ngẩng đầu lên, nghe thấy Hoa Nghi nói: “Lời Tạp Tá nói, ta cũng chuyển cho ngươi.”

Trường An ăn uống không thể nói đến văn nhã, một miếng cắn hết nửa quả, một bên má phồng lên, nhìn y không rõ nguyên do.

“Chuyện hôm nay, ta ghi tạc trong lòng, về sau ngươi chính là bằng hữu của Hoa Nghi ta, nếu ngươi có chuyện gì, nói cho ta biết hoặc là tìm người truyền tin, ta có thể chết vì ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện