Thú Tùng Chi Đao

Chương 62



Gió Tây Bắc chính là nguyên nhân khiến Hắc Phong Phác Á quấy rối họ vào mùa đông.

Bởi vì cổng thành quay lưng về Đông Hải, hướng mặt về tây bắc, công thành vốn vừa vặn thuận gió.

Song khi thật sự đánh nhau, bộ lạc u linh trứ danh nhất mới phát hiện gió Tây Bắc ngược lại giúp bọn họ.

Sách Lai Mộc tạp học cực tinh, không biết cổng thành hắn kiến lập theo môn đạo gì, thời điểm thật sự hãm thành mới phát hiện nơi này lại là ổ gió, cung tên vốn từ dưới lên trên đã khó, thêm liệt thế hướng gió, tức khắc có thể giảm mất quá nửa cung tên bắn lên.

Song hôm nay hướng gió lại thay đổi, trong gió thoảng mùi tanh mặn đến từ ngoài khơi, tiếng sóng biển phương xa dường như cũng hơi lớn hơn.

Sách Lai Mộc nhìn hướng chân trời, thanh âm cực nhẹ nói với Hoa Nghi: “Cổng thành dù cho vô ngại, đông nam lại nhiều núi, ngài nói bọn chúng hiền lành mấy ngày này, là đang trù tính gì đây”

Hoa Nghi chắp tay sau lưng, ngón tay gõ cổ tay mình lúc có lúc không, rất lâu chưa nói gì, bỗng nhiên quay người đi, hỏi ngược Sách Lai Mộc: “Vậy ngươi đoán vị trí cụ thể của hang ổ Hắc Phong Phác Á thần bí kia ở nơi nào.”

Sách Lai Mộc bật cười: “Theo bản đồ lão hành thương mang đến nói rằng, chỗ trăm dặm trên đường ven biển đông nam có một bộ lạc rải rác rất nhỏ, chẳng qua một hai mươi người, lúc ấy ta đã nghĩ bộ lạc thú nhân xưa nay đều là dựa núi ăn núi, dựa rừng ăn rừng, sao lại thà rằng dựa biển cũng không đi lên ngọn núi gần trong gang tấc”

Hoa Nghi gật đầu: “Thế ta an tâm rồi, bên phía Lục Tuyền ngươi nhớ dặn dò cho tốt, không xảy ra sự cố là được.”

Sách Lai Mộc cúi đầu nói: “Nếu xảy ra sự cố, ta làm sao dám đối mặt với những người hành thương nơm nớp lo sợ bị ngài bắt đến”

Hoa Nghi sải bước đi ra khỏi lều nghị sự, lớn tiếng nói: “Kêu Sơn Khê và Bố Đông dẫn tám mươi người đến mai phục dưới chân núi, ban đêm chuẩn bị sẵn sàng, thành phòng như thường, nhìn thấy pháo hiệu thì trực tiếp ra khỏi thành hội hợp với người mình, lật ổ của chúng! Tạp Tá không phải đã sớm muốn đóng cổng thành ở bên ngoài quyết một trận tử chiến với bọn chúng sao, đêm nay sẽ cho hắn tiêu hỏa!”

Hoa Nghi giữ kín không nói ra nhưng đã âm thầm sắp xếp từ sớm, đêm nay hạ ba mệnh lệnh liên tiếp, chiến ý trong cả thành đều bùng lên.

Một bên là võ sĩ giáp lạnh đao hàn, một bên là cự thú theo sắc trời tối dần đã sắp hòa làm một thể với bóng đêm.

Qua đêm nay, Hoa Nghi tin mình sẽ đứng vững ở cứ điểm này, trong vòng hai năm, cả Đông Hải đều sẽ bị y san bằng, y muốn địa bàn lớn hơn nữa sâu trong đại lục, muốn bước lên những con đường xa hơn, được càng nhiều người hơn, rồi có một ngày những địa phương này sẽ một lần nữa ca vũ thăng bình, y có thể nhất hô bá ứng, tất cả thương lộ hành thương đều sẽ nằm trong tay, y sẽ nắm giữ tứ phương.

Đến lúc đó, trên đời không còn địch nhân của y nữa, y cường đại đến mức không thể đả kích… Hoặc giả có thể được ngủ yên vào lúc đêm khuya canh sâu.

Lúc này, Hoa Nghi không hề có sóng lòng trào dâng, lòng y bình tĩnh như mặt biển ánh trăng vỡ vụn ba quang thâm trầm, tất cả cuộn trào đều bị kìm nén sâu thẳm dưới đáy nước không nhìn thấy.

Y khẽ hỏi người bên cạnh: “Trường An đi đâu rồi Gọi y đến cho ta.”

Nhưng luôn có chuyện không tính đến, tỷ như lúc này không tìm được Trường An, bởi vì Trường An đã bị Bắc Thích thần không biết quỷ không hay dẫn ra khỏi thành.

Gió đến từ trên biển hiển nhiên ôn hòa hơn nhiều gió đến từ băng nguyên cực bắc, nhưng dù sao cũng là mùa đông.

Trường An không cầm mã đao trên tay, cũng không mặc giáp, phảng phất gió thổi qua là có thể thổi tung y phục phong phanh, thỉnh thoảng có một cơn gió lớn hơi hung mãnh ùa đến, chừng như muốn cuốn cả người y đi.

“Không ngờ ta còn có thể gặp lại ngươi lần nữa. Làm sư phụ, ta luôn muốn dạy ngươi thêm. Ta hiện giờ cũng coi như chẳng có của nả gì, thôi thì dạy cho ngươi một đao cuối cùng này đi.”

Tiếng của Bắc Thích bị gió cuốn đi, dường như hơi mơ hồ, tai Trường An động khẽ, tiến hai bước theo sát đằng sau, y có ảo giác rằng không như vậy thì mình sẽ không nghe thấy ông ấy nói chuyện.

Thanh âm còn lại của ông bị vài tiếng ho khan chặn mất, Bắc Thích lại lấy bầu rượu bên hông, uống một ngụm, hương rượu tan trong không khí, mang máng là quỳnh tương ngọc dịch chảy xuôi giữa thân cây rắn chắc nhất trên Vũ Phong sơn.

Hải Lan nhướng mày, muốn nói lại thôi, chung quy không nói gì.

Trường An không biết vì sao mà hiếm khi nhạy bén, nghe ra một chút điềm xấu từ trong mấy chữ “một đao cuối cùng”, vội hỏi: “Người làm sao vậy Bệnh rồi à”

Bắc Thích quay đầu lại cười với y: “Không phải bệnh, sư phụ già rồi. Nhưng cũng chẳng hề gì, ai có thể không già đây”

Miệng ông nói “già”, ánh mắt lại vẫn tỏa sáng rạng rỡ, luôn như tràn đầy ý cười, Trường An không hiểu, “già” thì có gì đáng cao hứng.

“Biết vì sao ta không cho ngươi mang mã đao chứ” Bắc Thích hỏi.

Trường An xoa cổ tay theo bản năng.

Bắc Thích liếc thấy, thở than: “Xem ra ngươi đã cảm giác được áp lực của mã đao đối với cổ tay… So với ta tưởng tượng còn sớm hơn. Nhóc, ta hỏi ngươi, nếu một ngày kia ngươi phát hiện mình không cầm được mã đao nữa thì phải thế nào đây”

Trường An sửng sốt giây lát: “Vậy thì đổi một thanh nhẹ hơn.”

Bắc Thích hỏi: “Ngươi không oán hận sao Nếu ngươi là thú nhân, nếu thân thể ngươi khỏe hơn một chút…”

Trường An nói như lẽ đương nhiên: “Dù oán hận thì cũng chẳng cầm được.”

Bắc Thích nhìn y lớn lên, biết trái tim cứng rắn không dao động như tảng đá trong ngực y, không hề bất ngờ với đáp án này, chỉ thoáng thất thần nói: “Khi bằng tuổi ngươi, ta cũng từng có một thanh đao, ta coi nó như tính mạng, cầm nó là có thể vênh váo nghe người khác khen mình là ‘thiên hạ đệ nhất đao’ gì đó… Nhưng mà một ngày kia nó vẫn gãy mất, khi ấy ta mới biết, con người ta đời này nếu muốn sống đến già, thì chung quy phải gãy một hai thanh đao quan trọng hơn cả tính mạng.”

Nói đến đây, ông lấy một cái bọc vải trong lòng, mở ra hết sức cẩn thận, bên trong lại quấn hai thanh bán thành phẩm không có chuôi, ngay cả sống đao cũng chưa mài, chỉ mỗi phương hướng lưỡi đao đã có hình dạng, sắc bén đến mức mới cầm ra là lập tức rạch một vết trên bao vải.

“Cầm lấy, chúng ta mỗi người một thanh.” Bắc Thích nói, “Kêu chày gỗ kia canh gác, sư phụ dùng một đao cuối cùng này, giết vài người cho ngươi xem.”

Dưới chân núi phía đông nam, thú nhân thành đàn đang chém giết nhau, từng cự thú cao hơn người trở về tư thái nguyên thủy nhất, họ lăn xả vào nhau, lợi trảo cào nhau, đọ bằng sức mạnh thân thể, miệng chảy máu của kẻ khác.

Cắn máu thịt của người ta rồi trực tiếp nuốt vào bụng – đây là quy củ truyền lại trên chiến trường cổ xưa, máu ở gáy địch nhân có thể đem đến sức mạnh vô cùng.

Trong thành đèn đuốc sáng trưng, những cây đuốc bập bùng ánh ngược mỗi một khuôn mặt vặn vẹo, tiếng gầm gừ liên tiếp không dứt, trước mặt Hoa Nghi có treo một tấm bản đồ, y trông một phương hướng xa xa, sự nôn nóng không biết tên trong lòng phải khiến y nổi trận lôi đình – Trường An rốt cuộc đi đâu rồi!

Sách Lai Mộc ném mai rùa trong lòng ra, quan sát cẩn thận văn lộ bên trên, không hề ngẩng đầu nói với Hoa Nghi: “Hắc Phong Phác Á và bộ lạc Thanh Long có thù diệt môn, chắc bọn nhị thúc muốn để vạn nhất một ngày kia biết chân tướng rồi, y sẽ không đến mức phải tiếc hận.”

Hoa Nghi buột miệng nói: “Tên khốn nạn này!”

Sách Lai Mộc: “Ngài mắng ai”

Ai Hoa Nghi cũng muốn mắng, từ Bắc Thích đến Trường An, cùng với nhị thúc ngu ngốc không biết nặng nhẹ của Sách Lai Mộc.

Nhưng bọn nhị thúc ba người bị mắng chẳng hắt xì lấy một lần, họ đi cực nhanh.

Bắc Thích chẳng biết đã lang thang ở đây bao lâu, quen thuộc địa hình ngoài thành đến mức ngay cả Trường An cũng muốn mặc cảm, họ càng lúc càng đi xa, càng lúc càng đến gần khe núi.

Lúc này, tai Bắc Thích chợt động nhẹ, bỗng nhiên khoát tay chặn lại, thấp giọng nói: “Ồ Đánh nhau rồi, ai và ai đây”

Vừa nói vừa nhảy lên sườn núi, nhanh nhẹn qua lại như thoi giữa những bụi cây khô, từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy trong khe núi dường như có một bộ lạc, nhà cửa rất ra dáng, lều lớn chính giữa hoa lệ tột cùng – cái lều vừa dùng nghị sự vừa ở của Hoa Nghi hoàn toàn không cách nào đánh đồng – chính là hang ổ Hắc Phong Phác Á gia mấy chục năm không ai phát hiện.

Trường An dù sao cũng là á thú, thị lực không bằng ông ta, cẩn thận quan sát rất lâu mới thấp giọng rỉ tai Bắc Thích: “Có mấy người con biết, là đám Lục Tuyền, người của chúng ta.”

Ánh mắt Bắc Thích lại chuyển sang nhìn những người quần áo tả tơi muốn dựa vào người đông thế mạnh để thủ thắng, lập tức hiểu Hoa Nghi âm thầm phái người tụ tập nạn dân xung quanh, không nhịn được nhíu mày nói: “Tiểu tử kia bụng dạ thâm sâu như vậy, về sau ngươi bị hắn bắt nạt cũng không biết.”

Trường An ngạc nhiên nói: “Sao lại thế được Con đâu có ngốc.”

Bắc Thích: “…”

Ông nhìn tiểu tử ngốc nói mình không ngốc một cách đúng lý hợp tình, quả thực chỉ muốn bổ đầu y ra lấy dao khắc thêm vài nếp nhăn.

Thấy đám ô hợp này và thủ vệ đánh nhau khó phân, Bắc Thích liền vẫy tay nói: “Đi theo ta.”

Bên ngoài đánh đến ầm ĩ vang trời, trong chủ trướng lại ấm áp như xuân, hơn mười tráng hán đều tự mang vũ khí, lại vẫn thong dong xem vũ nương múa ở chính giữa.

Cũng chẳng biết là nhàn nhã thật hay chỉ giả vờ thả lỏng.

Song chủ nhân còn ở nơi này, những người khác vẫn không biến sắc, chẳng ai chịu tiết lộ tâm tư của mình trước người ta, cho nên tất cả vẫn ngồi vững như bàn thạch.

Lão hành thương tặng Hoa Nghi hai vũ nương còn coi là một việc hiếm lạ, vậy mà trong chủ trướng của Phác Á gia lại có đến mười mấy vũ nương xinh đẹp như hoa.

Một mỹ nhân váy dài cúi đầu ôm bầu rượu hơi to quá đối với nàng, đang chuẩn bị đi vào, thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.

Bắc Thích giơ tay đỡ lấy bầu rượu trong tay nàng, một giọt rượu cũng không văng ra.

Ông dùng ngón tay lau miệng bầu một cái, đưa vào miệng nếm thử, kế đó nhíu mày ghét bỏ.

“Hải Lan trông cửa.” Ông thấp giọng nói như rỉ tai, “Mười hai con chó săn của Phác Á gia đang ở trong lều, khó trách không hề sợ hãi như vậy – nghe nói hai mươi năm trước, chính là mười hai con chó nhà này, bình định cả đại lục phương bắc, chẳng biết đám chó già nuôi bằng rượu thịt này còn đầy đủ hay không.”

Trường An không nhịn được đổi tư thế cầm đao – thứ nọ không chuôi không sống, cầm kiểu nào cũng không quen.

Bắc Thích lại bỗng nhiên sờ mặt y, nhìn vào mắt y, không tự chủ được dịu giọng nói: “Xem một đao cuối cùng này cho cẩn thận, không được động thủ, đến chỗ nên do ngươi động thủ, sư phụ sẽ lưu lại cho ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện