Thua Bởi Động Lòng

Chương 41: Chương 41:



Khương Dư Miên rất vui, chơi từ phòng bắn tên đến sân bắn, còn chơi bida dưới sự chỉ dẫn của Lục Yến Thần nữa.
 
Buổi tối này cô là một cô gái tự do, chơi vô cùng vui sướng.
 
“Lục Yến Thần.”
 
“Ừ?”
 
“Cảm ơn anh.”
 
“Đừng khách sáo.”
 
Cô không kiềm được mà duỗi tay ôm lấy người đàn ông. 
 
Thế nhưng vì sợ tâm tư mình bị anh phát hiện nên khắc chế bản thân phải buông ra thật nhanh.
 
Cô vì bản thân mà tìm một cái cớ: “Em không biết phải biểu đạt lòng biết ơn của mình với anh thế nào, nên tặng anh một cái ôm, hy vọng anh không ghét bỏ.”
 
“Sao lại thế được.” Ở ngoài trường thi anh cũng thấy rất nhiều phụ huynh ôm con mình, đó là tâm trạng anh chưa bao giờ trải nghiệm qua.
 
Thế nhưng giờ đây, dường như anh lại cảm nhận được cảm xúc đó từ trên người Khương Dư Miên, tuy anh còn trẻ nhưng đã được ngồi ở vị trí phụ huynh.
 
Có lẽ vì tối nay chơi vui quá nên cô hoàn toàn mở hết lòng mình, Khương Dư Miên cứ như đang đùa mà nhắc đến chuyện cũ vẫn luôn canh cánh trong lòng: “Trước kia anh còn ném áo khoác em đã từng mặc đi.”
 
Người đàn ông cứng họng, vội vàng xin lỗi cô: “Xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa.”
 
Còn có lần sau?
 
Câu trả lời này khiến cô rất chờ mong.
 
Đêm nay là đêm cuối cùng sau khi kỳ thi Đại học kết thúc, là lúc vô số học sinh cấp ba vui chơi quên lối về, cũng bao gồm Khương Dư Miên.
 

 
Hai ngày sau kỳ thi, lớp trưởng gửi tin vào nhóm lớp bảo muốn tổ chức một bữa tiệc chia tay, mời hết toàn bộ bạn học trong lớp, mọi người liên tục báo danh, cuối cùng phát hiện thiếu mất Khương Dư Miên.
 
Sau khi thống kê xong, lớp trưởng nhắn tin riêng cho Khương Dư Miên để dò hỏi tình huống thì biết được cô đã không còn ở thành phố Cảnh nữa.
 
Ngày thứ ba sau kỳ thi Đại học, Khương Dư Miên quay lại thành phố mình đã từng sinh sống nhiều năm, tiễn Vương Cường vào tù.
 
Khoảnh khắc cô bước ra khỏi Cục cảnh sát, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, nhìn chim chóc tự do bay lượn, vô thức vươn tay ra.
 
Cô gái bị cầm tù trong trí nhớ cuối cùng cũng thoát khỏi gông xiềng, phá tan màn sương mù, nghênh đón bầu trời xanh trong trẻo.
 
“Lâu rồi không quay lại, cảm thấy hơi xa lạ.”
 
Thừa dịp quay về Nam Lâm lần này, Khương Dư Miên muốn đến thăm nhà cậu mình. Tuy nói cậu không quan tâm mấy đến cô, nhưng ít nhất ông ấy đã cho cô một chỗ dừng chân vào thời điểm cô không có nhà để về. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 

Khương Dư Miên đi đến cánh cửa quen thuộc, do dự hồi lâu mới lấy hết can đảm gõ cửa.
 
Chuông cửa vang lên một lúc lâu nhưng không có ai đáp lại, bác gái sống cách vách bị đánh thức, kéo cửa hỏi: “Cô tìm ai?”
 
Khương Dư Miên nhìn người phụ nữ rồi cất tiếng: “Thím Tưởng.”
 
Bác gái Tưởng nhìn kỹ lại: “Ai da, là cháu à.”
 
Thím ấy nhớ rõ cô nhóc này: “Cháu đến đây làm gì thế?”
 
Khương Dư Miên trả lời: “Cháu đến tìm cậu ạ.”
 
“Tìm cậu của cháu? Hai năm trước nhà cậu cháu dọn đi rồi, cháu không biết à?” 
 
Thím Tưởng lải nhải: “Nghe nói mới mua một căn nhà mới, lúc mợ cháu mua đồ ăn còn nói dóc với thím một trận kìa.”
 
Câu kế tiếp đó Khương Dư Miên hoàn toàn không nghe vào, cô chỉ hiểu cậu mình chuyển nhà, mà người thân là cháu gái như cô lại không hề hay biết. 
 
Lục Yến Thần nhìn sắc mặt cô, đưa ra trợ giúp: “Nếu em muốn gặp bọn họ, anh có thể tìm địa chỉ giúp em.”
 
Khương Dư Miên chậm rãi lắc đầu: “Không cần, em cũng không muốn gặp mấy.”
 
Có lẽ lúc này, cô im lặng rời đi mới là điều bọn họ muốn nhất.
 
Lục Yến Thần không khuyên nữa, chỉ hỏi: “Tiếp theo em còn muốn làm gì nữa không?”
 
Khương Dư Miên khẽ nói: “Em muốn về quê thăm ba mẹ, cả ông bà nội nữa.”
 
Khi còn nhỏ, cô và ông bà nội sống cùng nhau trong một trấn nhỏ ở Nam Lâm. Sau này bà nội qua đời, cô mới đến thành phố đi học, ở cùng ba mẹ.
 
“Thật ra lúc ấy, phần lớn thời gian chỉ có em và mẹ ở nhà.”
 
“Ba em rất bận, thời gian ở chung thì ít mà xa nhau thì nhiều, em đã từng trách ông ấy, nhưng mẹ nói với em rằng ông là một anh hùng.”
 
“Anh biết không, mẹ em là một người vừa kiên cường lại vừa dịu dàng.”
 
Tính bà vốn dịu dàng, nhưng lại kiên cường chống đỡ cả một gia đình.
 
Lục Yến Thần yên lặng nghe, trong lòng thầm nói: Anh biết.
 
Mùa đông năm anh mười hai tuổi, anh vì quỳ trên nền tuyết mà ngất xỉu, khi tỉnh lại cũng không thấy người nhà của mình, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ trông coi anh.
 
Tính cách của người phụ nữ đó và mẹ anh hoàn toàn khác nhau, nhưng bà ấy lại mang đến cho anh cảm giác được mẹ quan tâm.
 
Lúc ở bệnh viện anh còn nhìn thấy một cô bé mặc áo bông đỏ.
 
Người phụ nữ bế bé gái đó lên: “Ái chà, ngoài trời lạnh như thế, khăn quàng cổ mẹ dệt cho con đâu rồi?”

 
Đôi mắt to tròn của bé gái đảo quanh, tay nắm chặt kẹo que, nắm tay tròn tròn chỉ vào bệnh nhân là anh: “Anh trai lạnh, cho anh ấy mang.”
 
Lúc đầu người phụ nữ không chú ý đến khăn quàng cổ trên cổ anh, bà nghe con gái nói xong thì dở khóc dở cười.
 
Anh trả khăn quàng cổ lại nhưng người phụ nữ bảo anh cứ giữ đi: “Miên Miên đã đưa cho cháu rồi, nếu dì lấy lại con bé sẽ không vui.”
 
“Đứa bé ngoan, chuyện kia không phải lỗi của cháu, nếu ba mẹ cháu biết cháu vì chuyện đó mà tự tổn thương cơ thể mình, họ sẽ rất buồn.”
 
Bé gái ngồi trên ghế cầm bảng vẽ dành cho trẻ em vẽ bậy lên đó, loáng thoáng nghe được vài chữ người phụ nữ nói, vì vậy lên tiếng phụ họa theo: “Anh trai không sai, anh trai không sai.”
 
Người thân nhìn anh với ánh mắt khác thường, ông nội lại trút hết lửa giận lên người anh, chỉ có người phụ nữ dịu dàng như mẹ anh nói với anh rằng: Không phải lỗi của anh.
 
Hai người vừa hồi tưởng lại ký ức xưa cũ vừa đi đến trấn nhỏ.
 
Khương Dư Miên mua bốn bó hoa khác nhau.
 
Xe tiếp tục đi về phía trước, đến trước một thôn quê.
 
Trong thôn không có nghĩa trang, ông bà ở một nơi, ba mẹ lại ở nơi khác.
 
Phía trước ngôi mộ vì lâu rồi không có người đến nên có rất nhiều cỏ dại, Lục Yến Thần như suy nghĩ gì đó: “Nơi này cỏ hoang mọc quá nhiều, em có suy xét đến việc dời đến nghĩa trang không?”
 
“Không, trước khi mất ông nội đã nói qua, ông muốn chôn tại quê nhà với bà.” Khương Dư Miên đẩy bụi cỏ ra: “Còn về ba mẹ, lúc trước ông nội nói rằng sợ có người tìm kiếm tung tích rồi trả thù người nhà nên cũng chôn ở đây luôn.” 
 
Khương Dư Miên đi cúng tế ông bà trước, sau đó đến chào hỏi ba mẹ.
 
Trên con đường nhỏ nơi thôn quê đột nhiên có người đi ngang qua, thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi ăn mặc không tầm thường thì cùng nhau bàn luận rất rôm rả, không biết là người từ thành phố nào đến.
 
Ba Khương và mẹ Khương chôn chung một chỗ, Khương Dư Miên đặt hoa tươi lên đó, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái.
 
Lục Yến Thần khom lưng thật thấp với người được mai táng đằng kia, vẻ mặt thành kính, sau đó anh yên lặng tránh ra, chừa không gian riêng cho cô.
 
“Ba, mẹ, Miên Miên rất nhớ hai người.”
 
Một cơn gió thổi qua làm lay động mái tóc người thiếu nữ, nước mắt rơi xuống bụi cỏ, cô đứng trước bia mộ, ánh mắt tràn ngập đau thương.
 
Một lúc lâu sau cô mới xoay người rời đi.
 
Trên đường về, Khương Dư Miên đi qua một cái dốc đá để xuống dưới, thì thấy có người từ dưới đi lên.
 
Bọn họ và người đàn ông trung niên kia nhìn thoáng qua nhau, người đàn ông trung niên nhìn thấy trên mộ hai vợ chồng nhà họ Khương có hai bó hoa mới, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, vội quay đầu ngăn họ lại.
 
Người đàn ông trung niên đánh giá cô gái trẻ trước mặt, mơ hồ có thể nhìn ra hình bóng cố nhân giữa cặp lông mày: “Cháu, cháu là Miên Miên?”
 

Khương Dư Miên sửng sốt, thân phận của đối phương cũng hiệu lên trong đầu: “Chú Lê.”
 
Vì gặp được người quen nên hai người vốn định đi giờ lại cùng Lê Văn Phong đi về nhà chú ấy.
 
Quê của Lê Văn Phong cũng ở trấn trên, chú ấy lớn lên cùng ba Khương, hai người lại thi đậu vào cùng một trường đào tạo cảnh sát, trở thành những cảnh sát chính nghĩa đáng được biểu dương. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Khó khăn lắm Lê Văn Phong mới được nghỉ phép về nhà một chuyến, chú ấy muốn đi cúng tế cố nhân, nào ngờ lại gặp được con gái của bạn mình. Chú ấy cho rằng đây là nhờ phước lành của bạn cũ, nên vô cùng nhiệt tình với Khương Dư Miên.
 
“Mấy năm nay cháu sống thế nào?”
 
Khương Dư Miên nhẹ nhàng bỏ qua những ký ức không tốt kia đi, chỉ nói bây giờ đang ở nhờ nhà một người của bạn ông nội cô.
 
“Anh ấy tên là Lục Yến Thần, là... Cháu trai cả của ông nội Lục.” Khương Dư Miên chỉ có thể vòng vo giới thiệu thân phận của anh như thế: “Lần này chính anh ấy trở về cúng tế ông bà và ba mẹ cùng cháu.”
 
Lê Văn Phong đánh giá người đàn ông trẻ tuổi này, dựa vào bản lĩnh xem tướng mạo nhiều năm nay của chú ấy, vừa nhìn đã lập tức biết người này rất xuất chúng. Khương Dư Miên có người nhà như thế giúp đỡ, chắc hẳn cũng không quá tệ.
 
“Tính ra, bây giờ cháu đang học Đại học nhỉ?”
 
Khương Dư Miên nói sơ qua một vài thứ về mình: “Năm trước cháu thi Đại học không thuận lợi cho lắm nên học lại một năm, năm nay mới vừa thi xong.”
 
Lê Văn Phong gật đầu, chuyện thi không tốt rồi học lại hết sức bình thường, chú ấy cũng không nghĩ nhiều: “Sau này cháu định học ngành nào?”
 
Khương Dư Miên vẫn nói câu cũ: “Cháu chưa nghĩ ra.”
 
Lê Văn Phong hơi khựng lại: “Chú nhớ cháu từng tự học lập trình, rất có tài năng trong phương diện máy tính, không định phát triển theo phương diện này à?”
 
Khương Dư Miên trầm mặc.
 
Ba mẹ qua đời là vì bị kẻ thù trả thù, ông nội dặn cô phải trở thành người thật khiêm tốn ít nói.
 
Biến cố của gia đình khiến cô đánh mất sự nhiệt tình với hết thảy mọi thứ, về sau lúc cần tiền cô mới mở máy tính lần nữa, lập trình kiếm thêm một khoản thu nhập, nhưng cũng như ông nội đã dặn dò, cô vẫn luôn trở thành người âm trầm ít nói.
 
Cô thật sự cảm thấy hoang mang với tương lai của chính mình, nếu thật không biết chọn ngành gì, có lẽ cô sẽ suy xét đến phương diện này.
 
“Miên Miên, cháu còn nhớ lúc cháu còn nhỏ, chú hay nhờ cháu đến giúp bọn chú làm việc không?”
 
“Ba nói chú thích nói đùa.”
 
“Không đúng đâu.”
 
Lê Văn Phong vẫn còn nhớ rõ, năm Khương Dư Miên mười bốn tuổi được nhận giải thưởng, ba Khương mời hai người bạn thân thiết đến chúc mừng, có cả chú ấy ở trong.
 
Ngày đó khi uống rượu xong, chú ấy và ba Khương nói chuyện về vấn đề công việc không thuận lợi: “Hiện tại internet đang dần phát triển, tin tức được truyền bá quá nhanh, người ngoài khi nghe được thì nhanh như một cơn gió đến đón lấy, còn dân mình thì toàn trở về tay không.”
 
Hôm đó Khương Dư Miên tới đưa rượu cho bọn họ, bởi vì lỗ tai rất thính nên cô vô tình nghe được, tuy cô không biết cụ thể bọn họ muốn làm gì, nhưng bọn họ là cảnh sát, nhất định là muốn bắt người xấu.
 
Vì thế cô không nhịn được mà chen miệng vào: “Cũng có thể theo dõi dấu vết trên mạng mà.”
 
Lê Văn Phong lắc đầu: “Chúng ta có thể nghĩ đến, đối phương cũng có thể nghĩ đến.”
 
Khi đó bé gái tràn đầy tự tin nói rằng: “Vậy không phải chúng ta làm tốt hơn bọn họ là được à?”
 
Lê Văn Phong cười: “Thiếu chút nữa đã quên, Miên Miên của chúng ta chính là một cao thủ lập trình, hay là cháu đến giúp đỡ chú một chút đi?”
 
Ba Khương đẩy chú ấy một cái: “Nói mấy chuyện này với trẻ con làm gì.”

 
Lê Văn Phong lại cảm thấy thiên tài không đề cập đến tuổi tác, có tài mới là quan trọng nhất.
 
Thế nhưng chú ấy cũng hiểu ý của ba Khương, nếu Khương Dư Miên muốn tham gia, vậy chắc chắn cô không thể làm một đứa bé vô ưu vô lo nữa, những ý tưởng đó cũng chỉ có thể xem như trò vui đùa sau bữa rượu.
 
“Chú Lê, mấy chú vẫn còn nghiên cứu cách làm sao để bắt những người đó à?” Hiểu biết của Khương Dư Miên về mấy chuyện đó không sâu, nhưng căn cứ vào tin tức xã hội hiện nay cô vẫn đoán được chút ít.
 
“Đúng vậy, hiện tại tin tức khá phát triển, thuận lợi cho bọn chú, cũng thuận lợi cho bọn họ.” Lê Văn Phong rất sẵn lòng nói mấy đề tài này với cô: “Bình thường cháu có hay để ý tin tức không?”
 
“Cháu phải học.”
 
“Chú xém quên, cháu mới thi Đại học xong mà.”
 
Lê Văn Phong lấu điện thoại ra bấm vài cái, sau đó mở ra một trang web chuyên về tin tức: “Thật ra trên tin tức cũng có đưa tin về hiện trạng vùng tối trong xã hội, ví dụ như các loại thuốc phiện kiểu mới xuất hiện trong sinh hoạt, khiến người ta khó lòng phòng bị.”
 
“Bao gồm cả giao dịch trên mạng, bọn họ dùng giả thuyết nối các dãy số lại với nhau, khi bọn chú nhận được tin tức rồi đi tìm người thì đã chậm một bước. Nếu bọn chú có thể nắm giữ tin tức nhanh hơn, vậy có thể làm ít hưởng nhiều.”
 
Mấy chuyện này đều đã được báo chí đưa tin, nên không tính là bí mật gì.
 
Khương Dư Miên nghe xong: “Chú muốn cháu đi lên con đường này sao?”
 
“Miên Miên, cái đó là chú dựa vào những chuyện mình đã từng tiếp xúc để đưa ra một ví dụ.” Lê Văn Phong thấy được bóng dáng của ba Khương trên người Khương Dư Miên, chính là sự kiên trì nỗ lực đó. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Tài năng rất khó có được, chỉ cần cháu chịu phát huy nó, cho dù cháu nghiên cứu bất kỳ thứ gì, đều sẽ đạt được thành tựu to lớn.”
 
Trước khi đi, Lê Văn Phong còn đưa cho cô phương thức liên lạc: “Sau này cháu nhớ thường xuyên liên lạc với chú nhé, đến khi cháu xác định được mục tiêu rồi cũng có thể nói với chú một tiếng.”
 
Sau khi ra khỏi nhà Lê Văn Phong, trên mặt Khương Dư Miên đầy vẻ u ám. Lục Yến Thần thấy vậy trêu ghẹo cô: “Sao thấy người quen mà em lại buồn như vậy?”
 
Khương Dư Miên buồn rầu vỗ mặt: “Chú Lê hỏi em sau này muốn đi con đường nào.”
 
Lục Yến Thần nhướng mày: “Vậy em trả lời thế nào?”
 
“Em nói không biết.” Khương Dư Miên ăn ngay nói thật: “Chú ấy bảo em đừng lãng phí tài năng của mình.”
 
Sau đó cô lại hỏi: “Anh thấy sao?”
 
“Đó là cuộc đời của em, anh không thể quyết định thay em được.”
 
Khương Dư Miên lại chờ mong anh cho mình một ý kiến: “Không phải đưa ra quyết định mà là kiến nghị.”
 
Lục Yến Thần dừng chân: “Kiến nghị của anh là em nên nghe theo trái tim mình.”
 
Khương Dư Miên giơ tay sờ ngực, trái tim đang đập thình thịch không nói đáp án cho cô.
 
Hai người đứng đối diện nhau, cứ thế yên lặng đứng dưới ánh đèn đường, để mặc hình bóng cả hai quấn quýt lấy nhau trong bóng đêm.
 
Thật lâu sau.
 
Lục Yến Thần thấy cô trầm ngâm không nói, anh hơi cúi người, ánh mắt dừng lại nơi trái tim đang phập phồng của cô: “Tim em đập nhanh quá, em đang nghĩ gì thế?”
 
Khương Dư Miên ngước mặt, nhìn thẳng vào đôi đồng tử đang tập trung nhìn cô nói: “Anh.”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện