Thừa Nóng Mà Ăn
Chương 15
Dương Mặc Thư ói xong, muốn súc miệng, liền tiện tay cầm lấy nửa ly nước còn sót lại trên bàn đổ vào miệng một ngụm lớn.
Súc xong phát hiện không có chỗ nhổ, liền nhổ lại vào ly.
Sau khi ói xong, cả người dường như tỉnh táo lại không ít.
Phía sau đau âm ỉ, bên trong râm ran phát nóng.
Nhưng bên ngoài lại lạnh buốt.
Dương Mặc Thư đứng yên một chỗ nghĩ mất một phút, sau đó chậm rãi cài nút áo, quay người trở lại phòng bi-a.
Hứa Vãn Hà đã mặc quần vào, dựa vào cạnh bàn bi-a hút thuốc.
Trên cơ bắp cường tráng mạ thêm một lớp màu mật ong, mồ hôi còn chưa khô, không che giấu được vẻ ướt át.
Hứa Vãn Hà cắn đầu lọc, thấy Dương Mặc Thư từ ngoài bước vào, cúi người xuống nhặt đồ dưới đất.
Thứ giữa hai chân còn bày ra trạng thái nửa mềm sau khi bắn.
Có thể ở đây, không tức giận chờ cậu quay lại.
Chính Hứa Vãn Hà thực sự cũng rất bất ngờ.
Vô cùng tò mò phản ứng kế tiếp của tên nhóc này.
Nhưng Dương Mặc Thư từ đầu đến cuối chỉ rũ mắt, cũng không thèm nhìn hắn một cái, trầm mặc mặc quần lót, rồi mặc quần vào.
Giống như trong phòng chỉ có mình cậu.
Lúc tàn thuốc rơi xuống quần, Hứa Vãn Hà lúc này mới giống như nhớ tới, vội vàng phủi tro thuốc, rít một hơi thuốc lá.
Kết quả còn bị sặc tới ho khan.
Dương Mặc Thư mang giày vào, khẽ nhướng mày nhìn Hứa Vãn Hà.
Hứa Vãn Hà thật sự cảm thấy cậu như vậy không ngầu tí nào, ngược lại còn đặc biệt ngu ngốc.
Nhưng lại không khiến người ta ghét.
Dương Mặc Thư nửa buổi mới mở miệng, “Tôi đi đây, sau này sẽ không dính lấy anh nữa.”
Hứa Vãn Hà phủi phủi tro thuốc, nhìn bộ dạng phủi mông bỏ đi của cậu, trong lòng không hiểu sau có hơi ti tí khó chịu.
“Tôi đã cho cậu đi sao?”
Dương Mặc Thư nhìn hắn một cái, “Đã làm xong, anh còn giữ tôi lại làm gì?”
Sau khi Dương Mặc Thư nói xong câu đó, còn đứng tại chỗ rất lâu chờ Hứa Vãn Hà.
Chờ đến khi bản thân thực sự mất hết kiên nhẫn.
Dương Mặc Thư có chút sốt ruột, “Nói chuyện đi.”
Hứa Vãn Hà vẫn còn đang ngạc nhiên với phản ứng lúc nãy của mình.
Mặc dù trong lòng rất vi diệu, nhưng vẫn khó chịu.
Giống như chơi một món đồ chơi rất vui, đến lúc vứt đi, thì bắt đầu có hơi không nỡ.
Điều quan trọng là bản thân hoàn toàn không phải là người không bỏ được, nghĩ vậy Hứa Vãn Hà liền đặc biệt hoảng hốt.
“Cút! Cút nhanh lên! Sau này để cho tôi nhìn thấy cậu nữa tôi đánh gãy chân cậu!”
Dương Mặc Thư nghe vậy liền bước tới bên bàn bi-a, móc mấy quả bóng bi-a từ trong túi lưới ra, cầm ở trong tay ánh chừng, rồi điên cuồng ném về phía Hứa Vãn Hà, “Hứa Thế Mỹ! Hứa Thế Mỹ!”
Hai quả bi-a một quả đập lên tường, lăn tới dưới đất, một quả khác trực tiếp nện lên cửa sổ, thủy tinh ào ào rơi đầy đất.
Hứa Vãn Hà tức giận nhảy dựng lên, đi lên đem người đang chạy trốn ra ngoài nhấn xuống đất, “Đệt mẹ mày! Tao không đánh mày mẹ nó mày được nước lấn tới có đúng không!”
Dương Mặc Thư bị đè dưới đất giãy giụa, “Mẹ tôi ở vùng khác, anh ghê thật nha. Ngang nhiên muốn lấy trinh tiết của bà ấy?”
Hứa Vãn Hà giận tím người, nện một quyền xuống, đánh cho mũi Dương Mặc Thư phát xót.
Nếu là bình thường, cú đấm này thế nào cũng sẽ làm cho người ta máu mũi bắn tung toé.
Dương Mặc Thư thốn tới chảy nước mắt, một bạt tai đánh lên không khí, quất trúng cái đùi đang trên bàn bi-a, nước mắt càng cuộn trào mãnh liệt.
Hứa Vãn Hà mười mấy năm đánh nhau trên đường, phản ứng rất nhạy bén, thấy bộ dạng này của Dương Mặc Thư, liền bị hắn cười chê, “Muốn đánh tôi? Tên nhóc cậu còn phải luyện 10 năm.”
Lời còn chưa dứt, liền bị Dương Mặc Thư giơ tay nhéo mạnh vào đầu v* bên phải.
Đau thì không phải là đau, chỉ là buồn nôn tới nổi da gà.
“… Cậu… Mẹ nó…”
Hứa Vãn Hà đánh phủi tay cậu ra, rồi đưa tay xuống dưới tuột quần cậu.
Hai người tóm đánh thành một đoàn dưới đất.
Hứa Vãn Hà thật sự chưa dùng lực, Dương Mặc Thư thì ngay cả sức bú sữa mẹ cũng lấy ra xài.
Siết chặt được người, hơi thở nóng bỏng của Hứa Vãn Hà phả lên mặt Dương Mặc Thư, “Con người cậu có ý tứ, cứ như vậy thích tôi à?”
Dương Mặc Thư không thể động đậy, vẫn tiếp tục phun nước miếng lên người hắn, “Đồ thần kinh!”
“Đủ rồi! Đệt!” Hứa Vãn Hà cố nén cảm giác mắc ói, “Đừng không gặp, giữ liên lạc.”
“Ơ? Vậy bệnh thần kinh của anh hết rồi này.”
Súc xong phát hiện không có chỗ nhổ, liền nhổ lại vào ly.
Sau khi ói xong, cả người dường như tỉnh táo lại không ít.
Phía sau đau âm ỉ, bên trong râm ran phát nóng.
Nhưng bên ngoài lại lạnh buốt.
Dương Mặc Thư đứng yên một chỗ nghĩ mất một phút, sau đó chậm rãi cài nút áo, quay người trở lại phòng bi-a.
Hứa Vãn Hà đã mặc quần vào, dựa vào cạnh bàn bi-a hút thuốc.
Trên cơ bắp cường tráng mạ thêm một lớp màu mật ong, mồ hôi còn chưa khô, không che giấu được vẻ ướt át.
Hứa Vãn Hà cắn đầu lọc, thấy Dương Mặc Thư từ ngoài bước vào, cúi người xuống nhặt đồ dưới đất.
Thứ giữa hai chân còn bày ra trạng thái nửa mềm sau khi bắn.
Có thể ở đây, không tức giận chờ cậu quay lại.
Chính Hứa Vãn Hà thực sự cũng rất bất ngờ.
Vô cùng tò mò phản ứng kế tiếp của tên nhóc này.
Nhưng Dương Mặc Thư từ đầu đến cuối chỉ rũ mắt, cũng không thèm nhìn hắn một cái, trầm mặc mặc quần lót, rồi mặc quần vào.
Giống như trong phòng chỉ có mình cậu.
Lúc tàn thuốc rơi xuống quần, Hứa Vãn Hà lúc này mới giống như nhớ tới, vội vàng phủi tro thuốc, rít một hơi thuốc lá.
Kết quả còn bị sặc tới ho khan.
Dương Mặc Thư mang giày vào, khẽ nhướng mày nhìn Hứa Vãn Hà.
Hứa Vãn Hà thật sự cảm thấy cậu như vậy không ngầu tí nào, ngược lại còn đặc biệt ngu ngốc.
Nhưng lại không khiến người ta ghét.
Dương Mặc Thư nửa buổi mới mở miệng, “Tôi đi đây, sau này sẽ không dính lấy anh nữa.”
Hứa Vãn Hà phủi phủi tro thuốc, nhìn bộ dạng phủi mông bỏ đi của cậu, trong lòng không hiểu sau có hơi ti tí khó chịu.
“Tôi đã cho cậu đi sao?”
Dương Mặc Thư nhìn hắn một cái, “Đã làm xong, anh còn giữ tôi lại làm gì?”
Sau khi Dương Mặc Thư nói xong câu đó, còn đứng tại chỗ rất lâu chờ Hứa Vãn Hà.
Chờ đến khi bản thân thực sự mất hết kiên nhẫn.
Dương Mặc Thư có chút sốt ruột, “Nói chuyện đi.”
Hứa Vãn Hà vẫn còn đang ngạc nhiên với phản ứng lúc nãy của mình.
Mặc dù trong lòng rất vi diệu, nhưng vẫn khó chịu.
Giống như chơi một món đồ chơi rất vui, đến lúc vứt đi, thì bắt đầu có hơi không nỡ.
Điều quan trọng là bản thân hoàn toàn không phải là người không bỏ được, nghĩ vậy Hứa Vãn Hà liền đặc biệt hoảng hốt.
“Cút! Cút nhanh lên! Sau này để cho tôi nhìn thấy cậu nữa tôi đánh gãy chân cậu!”
Dương Mặc Thư nghe vậy liền bước tới bên bàn bi-a, móc mấy quả bóng bi-a từ trong túi lưới ra, cầm ở trong tay ánh chừng, rồi điên cuồng ném về phía Hứa Vãn Hà, “Hứa Thế Mỹ! Hứa Thế Mỹ!”
Hai quả bi-a một quả đập lên tường, lăn tới dưới đất, một quả khác trực tiếp nện lên cửa sổ, thủy tinh ào ào rơi đầy đất.
Hứa Vãn Hà tức giận nhảy dựng lên, đi lên đem người đang chạy trốn ra ngoài nhấn xuống đất, “Đệt mẹ mày! Tao không đánh mày mẹ nó mày được nước lấn tới có đúng không!”
Dương Mặc Thư bị đè dưới đất giãy giụa, “Mẹ tôi ở vùng khác, anh ghê thật nha. Ngang nhiên muốn lấy trinh tiết của bà ấy?”
Hứa Vãn Hà giận tím người, nện một quyền xuống, đánh cho mũi Dương Mặc Thư phát xót.
Nếu là bình thường, cú đấm này thế nào cũng sẽ làm cho người ta máu mũi bắn tung toé.
Dương Mặc Thư thốn tới chảy nước mắt, một bạt tai đánh lên không khí, quất trúng cái đùi đang trên bàn bi-a, nước mắt càng cuộn trào mãnh liệt.
Hứa Vãn Hà mười mấy năm đánh nhau trên đường, phản ứng rất nhạy bén, thấy bộ dạng này của Dương Mặc Thư, liền bị hắn cười chê, “Muốn đánh tôi? Tên nhóc cậu còn phải luyện 10 năm.”
Lời còn chưa dứt, liền bị Dương Mặc Thư giơ tay nhéo mạnh vào đầu v* bên phải.
Đau thì không phải là đau, chỉ là buồn nôn tới nổi da gà.
“… Cậu… Mẹ nó…”
Hứa Vãn Hà đánh phủi tay cậu ra, rồi đưa tay xuống dưới tuột quần cậu.
Hai người tóm đánh thành một đoàn dưới đất.
Hứa Vãn Hà thật sự chưa dùng lực, Dương Mặc Thư thì ngay cả sức bú sữa mẹ cũng lấy ra xài.
Siết chặt được người, hơi thở nóng bỏng của Hứa Vãn Hà phả lên mặt Dương Mặc Thư, “Con người cậu có ý tứ, cứ như vậy thích tôi à?”
Dương Mặc Thư không thể động đậy, vẫn tiếp tục phun nước miếng lên người hắn, “Đồ thần kinh!”
“Đủ rồi! Đệt!” Hứa Vãn Hà cố nén cảm giác mắc ói, “Đừng không gặp, giữ liên lạc.”
“Ơ? Vậy bệnh thần kinh của anh hết rồi này.”
Bình luận truyện