Thừa Nóng Mà Ăn

Chương 28



Ngày hôm sau, nhân lúc nghỉ trưa, Dương Mặc Thư ra tiệm hoa ngoài cửa bệnh viện.

Tiệm hoa ngoài cửa bệnh viện thực ra tương đối ít, chủ yếu toàn là tiệm bán vòng hoa, dù sao nếu có người qua đời, người nhà cũng đỡ phải đi xa, tiện thể mua ngoài cửa bệnh viện, cho nên các cửa hàng bán vòng hoa áo liệm kế bên bệnh viện rất đông khách.

Dương Mặc Thư gọi điện thoại cho Hứa Vãn Hà.

Người nghe không phải Hứa Vãn Hà, mà là một đàn em bên cạnh hắn.

“Ơ? Đây không phải điện thoại của Hứa Vãn Hà hả?”

“Anh là ai?”

“À… Tôi là Dương Mặc Thư…” Nói xong câu đó, Dương Mặc Thư thực sự có hơi lo lắng, nếu Hứa Vãn Hà không nhận điện thoại của mình, vậy cũng rất khó khăn.

Bên kia điện thoại yên lặng một hồi, thì vang lên một giọng nam trầm thấp, chính là Hứa Vãn Hà.

“Sao vậy?”

Tâm lý Dương Mặc Thư thoáng cái thả lỏng, “Anh không phải muốn tặng hoa hồng cho người ta sao, có cần tôi giúp anh mua không?”

“Không cần, nói sau đi.”

Dương Mặc Thư chưa có ý muốn cúp điện thoại, loanh quanh mấy vòng trong bụi hoa cúc, “Có phải anh muốn tặng cho đàn ông không? Anh thật là không hiểu lòng đàn ông, ai mà thích hoa hồng, ủy mị quá.”

Sau đó bổ sung một câu, “Hay là tặng hoa cúc đi… Màu sắc tươi đẹp, ý nghĩa lại tốt..”

Đầu bên kia điện thoại dường như phẫn nộ, “Vãi lòn, hoa cúc để tặng người chết, mẹ nó cậu coi tôi là thằng ngu hả?”

Dương Mặc Thư giương mắt nhìn trên đầu cửa hàng, vội vàng từ tiệm bán vòng hoa lui ra ngoài, nhanh chóng bước vào cửa tiệm hoa tươi bên cạnh, “Nếu không thì hoa hướng dương đi… Ý nghĩa cũng khá ổn, còn đẹp hơn hoa cúc nhiều… Cũng không phải để tặng người chết.”

“Thằng nhóc mày chơi tao phải không?”

Dương Mặc Thư bất lực, “Anh khó hầu thật, được rồi, tôi không mua giúp anh nữa, tự anh thích cái gì thì mua cái đó đi.”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc nửa ngày trời, “Giờ cậu xong việc rồi hả? Tôi tìm người tới đón cậu.”

Dương Mặc Thư dọc theo mấy cửa hàng gần bệnh viện đi về phía trước, “Anh đón tôi làm gì?”

Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, “Cậu có tới hay không, bớt mẹ nó phí lời!”

Dương Mặc Thư nhìn thấy một tiệm văn phòng phẩm, liền cất bước đi vào, “Không đi, lát nữa tôi muốn tới cái quán bún siêu ngon đó, dù gì anh cũng không muốn đi, để tôi tự đi.”

Đầu bên kia điện thoại cả ngày trời không lên tiếng, nhưng không cúp máy.

Nghe thấy tiếng châm thuốc bên trong, Dương Mặc Thư đã có thể tưởng tượng được mặt của Hứa Vãn Hà bây giờ thối tới mức nào.

Vào giờ này không chỉ có tan làm, cũng ngay lúc học sinh tan học, rất nhiều học sinh cấp 3 đeo cặp sách tràn vào bên trong tiệm văn phòng phẩm, chút chít qua lại như con thoi trong tiệm.

“Cậu ở đâu? Tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện giùm cái!”

Dương Mặc Thư ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa tiệm treo một hàng thiệp, không nhúc nhích, “Giờ tôi đang ở tiệm văn phòng phẩm, hoa anh tự mua đi, thiệp tôi chọn một cái cho anh, chắc chắn sẽ đẹp hơn cái mà tiệm hoa tặng kèm.”

Hứa Vãn Hà hơi thiếu kiên nhẫn, “Tùy cậu.”

Nói xong bên kia liền vang lên tiếng nhạc chuông Phượng Hoàng Truyền Kỳ, Hứa Vãn Hà “Alo” một tiếng, điện thoại bên này liền cúp.

Dương Mặc Thư chọn một tấm thiệp, trả tiền, không có đi ăn cơm, trái lại trực tiếp trở về bệnh viện.

Nằm sấp trên bàn làm việc, Dương Mặc Thư lấy bút đen ra, tô đen con cún trắng trên tấm thiệp.

Thiệp không có gì đặc biệt, chỉ có một cậu bé dắt một chú cún, Dương Mặc Thư tô xong thành con chó mực, lại viết một chữ ‘Dương’ cực nhỏ trên chiếc áo đỏ của cậu bé.

Sau khi quan sát một lát, Dương Mặc Thư liền đổi mắt chó mực thành nụ hoa đào, vẽ thêm hai vầng đỏ trên mặt cậu bé.

Đến lúc làm xong hết, Dương Mặc Thư liền chép một đoạn ca từ phong cách HKT thô bỉ nhất lên trên tấm thiệp.

Đang viết, Hứa Vãn Hà gọi tới, “Nói với tôi chút đi, tôi con mẹ nó sắp phiền chết rồi.”

Dương Mặc Thư đang múa bút thành văn trên tấm thiệp, “Chuyện gì?”

“Nói ra cậu cũng không hiểu, đệt, thật tình.”

Dương Mặc Thư viết xong, hơi chần chừ chỗ ký tên. Cầm bút, Dương Mặc Thư suy nghĩ mấy giây, “Đúng rồi, anh biết tiếng Anh không?”

Hứa Vãn Hà không vui lắm, “Tôi mẹ nó coi thường nhất là loại người như cậu, bố đây không biết đó thì sao?”

Dương Mặc Thư không cười lên tiếng, “Rất tốt.”

Sau đó viết bad boy lên chỗ ký tên của tấm thiệp, nghĩ nếu Hứa Vãn Hà có hỏi thì gạt hắn nói là tên tiếng Anh của hắn, rất có tình cảm.

Chỉ hy vọng Đường Tử Ngôn là người có học thức, nhận được bó hoa này thì có thể ghét bỏ Hứa Vãn Hà thêm chút.

Tốt nhất là tất cả đàn ông trên thế giới này đều ghét bỏ hắn, thấy hắn vừa quê mùa vừa mù chữ, ai cũng không cần hắn cả.

Dương Mặc Thư hài lòng đặt bút xuống, “Viết xong rồi, anh tìm người tới lấy đi.”

Hình như lại có người tới tìm hắn, Hứa Vãn Hà đồng ý một tiếng, rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Nửa tiếng sau đúng là có đàn em tới đây lấy thiệp thật, nhân tiện còn cầm theo một bó hoa.

Dương Mặc Thư mượn cớ muốn kiểm tra hoa, tiện thể bấm rất nhiều dấu móng tay lên cánh hoa, mới hài lòng nhìn theo đàn em rời đi.

Lúc Hứa Vãn Hà nhìn thấy bó hoa này, đột nhiên cảm thấy mình đặc biệt hèn.

Lúc trước tặng hoa, là bởi vì người ta không có đối tượng, nhưng bây giờ lại không giống vậy, bây giờ Đường Tử Ngôn đã xác định quan hệ với tên họ Thẩm đó rồi, mình còn giở trò này, thật mẹ nó không còn miếng giá nào để mất.

Cẩu nam nam mau dính HIV đi, mau đi.

Đàn em bên cạnh thấy sắc mặt hắn không được tốt, cơ thể liền có chút cứng lại, “Anh Hứa… Giờ em đưa qua đó cho anh Đường nha?”

“Đưa cái rắm! Để cậu ta cút đi!”

Hứa Vãn Hà ngậm thuốc lá mắng một câu, tàn nhẫn liếc đống hoa đó một cái, “Ném đi!”

Đàn em mặt mày trắng bệch đáp một tiếng, cho người phía sau một ánh mắt, đang sắp đi ra, lại bị Hứa Vãn Hà kêu dừng.

Gảy gảy tàn thuốc, Hứa Vãn Hà vươn tay ra, lấy tấm thiệp trong bó hoa ra.

Nhìn một hồi, sắc mặt hơi hoà hoãn, thậm chí còn mang theo tia cười.

Người bên cạnh thấy thế hỏi một câu, “Anh Hứa, sao vậy? Trên này viết cái gì?”

“Tên nhóc này cũng giỏi ghê…”

Hứa Vãn Hà cong khóe miệng, bỗng nhiên nhìn Dương Mặc Thư với cặp mắt khác xưa, “Vần thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện