Thừa Nóng Mà Ăn

Chương 42



Hai người sau đó đi ra ngoài mua vải, mua xong Dương Mặc Thư cũng gần đến giờ làm việc.

Lúc đưa cậu về bệnh viện Hứa Vãn Hà liền ở trên xe nghĩ, đừng nói mẹ nó sau này ngày nào cũng phải đưa đón còn mua quà vặt như đưa trẻ đi mẫu giáo nha.

Dương Mặc Thư lại nghĩ, sau này phải mua cái cặp nhỏ, rồi tặng cho Hứa Vãn Hà, trước lúc mỗi bữa đi làm cũng kêu hắn để đồ ăn đầy cặp, sau đó đem tới bệnh viện cũng không đến nỗi quá lộ liễu, còn có thể để dưới gầm bàn làm việc len lén ăn.

Nghĩ tới đây, hai người liếc mắt nhìn nhau, một người buồn bực, một người khát khao.

Khi sắp xuống xe, Hứa Vãn Hà kéo Dương Mặc Thư lại, “Này, cậu có ước muốn gì không?”

Dương Mặc Thư đóng cửa xe lại lần nữa, “Vừa nãy sao anh không hỏi, tôi phải đi chấm công rồi.”

Sắc mặt Hứa Vãn Hà trầm xuống, “Tôi mẹ nó thích hỏi lúc nào thì hỏi lúc đó! Cậu quản được chắc?”

Sau đó lại không quá bằng lòng giải thích một câu, “Tôi đây không phải giờ mới nhớ ra sao, hỏi cậu mấy câu cũng không làm trễ bao nhiêu thời gian đâu.”

Dương Mặc Thư suy nghĩ một chút, “Tôi từ nhỏ đến lớn chỉ có một ước mơ, chính là mong nhà tôi mở một quán ăn vặt.”

Nói tới đây Dương Mặc Thư bỗng nhiên thấy đau lòng, “Nhưng bố mẹ tôi trước giờ cũng không để nguyện vọng này được thực hiện, tôi lớn lên thi đỗ đại học y, chắc cả đời này cũng không thực hiện được rồi.”

Hứa Vãn Hà nhìn đàn em trên xe một cái, cảm thấy có chút mất mặt, “Thật mẹ nó không có tiền đồ.”

Dương Mặc Thư liếc hắn một cái, “Không phải anh kêu tôi nói sao? Tôi nói anh còn ghét bỏ, sao anh khó hầu hạ thế?”

Hứa Vãn Hà nắm chặt tay, cố nén kích động cho cậu một phát.

Dù sao tới tối còn phải tỏ tình.

Ít nhất cũng phải trước tối nay, để cho Dương Mặc Thư duy trì một ấn tượng tốt đẹp với mình.

Hứa Vãn Hà đè nén lửa giận, “Ai ghét bỏ cậu, tôi thấy nguyện vọng này rất tốt.”

Sau đó lại chỉ vào đàn em bên cạnh, nhích lên đánh cậu ta, “Tôi là đang nói nó không có tiền đồ, lớn vậy rồi mà một chút nguyện vọng cũng không có.”

Tên đàn em ôm đầu, nhanh trí cười hùa theo, “Anh Hứa nói đúng lắm, nói đúng lắm.”

Dương Mặc Thư tự nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng không nói gì, nụ cười quái dị, để lại mấy quả vải cho Hứa Vãn Hà rồi vào bệnh viện chấm công.

Khó khăn lắm mới chạy đến chỗ bảo vệ chấm công xong, Dương Mặc Thư định quay lại nói với Hứa Vãn Hà mấy câu, ai ngờ phát hiện xe đã đi rồi.

Không biết vội vàng đi làm gì.

Vào cửa khu khám bệnh, Dương Mặc Thư đi theo lối cầu thang bước nhanh lên lầu, nhìn thấy sắp tới phòng khám của mình, kết quả nghe người ở phía sau gọi mình một tiếng.

Bước chân nhanh hơn, Dương Mặc Thư giả vờ như không nghe thấy.

Mệt nhất là lúc mình xách đồ ăn ngon lại bị người ta kêu réo.

Không cho thì không được, còn cho thì rất đau lòng.

Tiểu Hồ chạy tới, giơ tay khoát lên vai Dương Mặc Thư, “Tiểu Dương, tôi gọi cậu sao cậu không để ý tôi?”

Dương Mặc Thư nghiêng đầu, “Tôi vừa định quay đầu lại đây, sao vậy?”

Tiểu Hồ thở một hơi, “Là thế này, tôi phải xin cậu giúp tôi một chuyện, thật đó, tôi thật sự không tìm được người rồi.”

Dương Mặc Thư xách túi vải, mặt lộ vẻ khó xử, “Ăn vải không…”

“Không ăn đâu, Tiểu Dương, tôi sắp vội muốn chết rồi.” Tiểu Hồ đầy vẻ sầu khổ, “Là thế này… Hôm nay đến lượt tôi trực đêm, mà bạn gái tôi 2 ngày nay cứ đòi chia tay với tôi, giờ đang từ phòng thuê của tụi tôi chuyển ra, cả vé xe cũng đã mua xong, tôi muốn xin nghỉ, mà cấp trên tụi tôi không cho, nói buổi tối không có một bác sĩ trực ban là không được, tôi hỏi mấy người rồi, ai cũng không rảnh, giờ muốn tới hỏi cậu thử…”

Lại nói về quan hệ giữa Tiểu Hồ và Dương Mặc Thư, chỉ là cùng một nhóm bác sĩ được gọi vào bệnh viện, cũng đã từng thực tập chung, sau này thành một trong số ít người được ở lại bệnh viện, nhưng chuyên ngành của hai người không giống nhau, sau đó cũng ở hai khoa khác nhau.

Dương Mặc Thư suy nghĩ một chút, buổi tối quả thực mình không có việc gì, lại thấy Tiểu Hồ cũng gấp gáp, bèn đồng ý.

“Được thì được đó…”

Tiểu Hồ cảm kích nắm chặt tay Dương Mặc Thư, “Tiểu Dương… Cám ơn… Thật đó… Sau này tôi đãi cậu ăn một bữa lớn…”

“Ừ, nhưng mà… Chúng ta không cùng khoa… Cấp trên cậu chịu không?”

“Cái này không sao đâu, tôi nói với cấp trên tìm được người thay ca là được rồi, với lại cũng không phải chỉ có một mình bác sĩ là cậu, còn người khác mà.”

Tiểu Dương bước vài bước vào phòng làm việc, để vải ở dưới bàn, “Ừm, cậu thu xếp ổn thoả là được, dù sao tôi cũng không có việc gì.”

***

Cả một buổi chiều nay Hứa Vãn Hà bận chết đi được.

Bởi vì bản thân đột nhiên nảy ra ý nghĩ lúc tỏ tình tặng cho Dương Mặc Thư một món quà, lại nghe cậu nói muốn quán ăn vặt, nên định tặng cậu một cái siêu thị nhỏ.

Vụ khách sạn và pháo hoa cũng đã có người đi làm, Hứa Vãn Hà nói một tiếng cho mấy tên thân tín chuyện siêu thị, dù sao người dưới trướng Hứa Vãn Hà rất nhiều, nghề tay trái gì cũng có, không chừng có người làm siêu thị, có gì để Hứa Vãn Hà trực tiếp nhận, đến lúc đó giao chìa khoá cho Dương Mặc Thư là được.

Kế hoạch này thật hoàn hảo.

Lúc thuộc hạ gọi dò la chuyện siêu thị, Hứa Vãn Hà trực tiếp lái xe về nhà chuẩn bị lên đồ cho bữa ăn tối nay.

Dẫn theo 10 đàn em về, đến nơi thử từng bộ một, để mọi người góp ý cho ý kiến.

Cửa phòng thay quần áo cọt kẹt một tiếng, Hứa Vãn Hà mặc nguyên một cây đỏ ra, người bên ngoài liền mồm năm miệng mười bắt đầu cho ý kiến, “Ái chà… Anh Hứa đẹp trai ghê… Em thấy anh còn đẹp trai hơn Hứa Văn Cường trong phim nữa…”

“Anh Hứa… Em thấy bộ hồng phấn hồi nãy được hơn, mặc lên nhìn trắng… Cái này nhìn hơi nóng…”

“Anh Hứa, hay là đeo dây chuyền vàng đi… Cứ cảm thấy chỉ mặc quần áo thôi thì đơn điệu quá…”

“Quê mùa vừa thôi, mẹ nó mày tưởng đây là thời đại mặc áo len cổ lọ đeo dây chuyền vàng ở ngoài hay gì? Sao mày không nói nạm răng vàng luôn đi? Anh Hứa tao mà là đại ca gu tệ đến vậy hả? Mày có biết anh Hứa ngày nào cũng nhìn theo tạp chí thời trang phối đồ không? Mày không hiểu thì đừng có ở đây nói xàm.”

“Cút mẹ mày đi mày hiểu cái rắm, đừng làm ra vẻ mày giống phong cách Tây lông lắm, ở trần mặc âu phục mày còn không thấy ngại bày đặt ở đây nói chuyện thời trang…”

“Ê, mẹ nó mày ở đây ra vẻ với tao trước mặt anh Hứa đúng không?”



Hứa Vãn Hà đứng trước gương phối trang sức, nghe xong tiếng gầm rú la hét phía sau, liền dữ tợn nhíu mày lại, “Câm miệng! Muốn ăn đòn à?”

Chỉ một câu này, trực tiếp làm chấn động hai tên đàn em đang túm cổ áo nhau ở phía sau tới không có động tĩnh.

Hứa Vãn Hà đeo đồng hồ vàng cho mình, “Được rồi, quần quật cả buổi, cứ vậy đi.”

Sau đó lại hỏi thân tín bên cạnh, “Chuyện siêu thị sao rồi?”

Người kia vẫn đang gọi điện thoại liên lạc, nghe Hứa Vãn Hà hỏi, liền vội vàng cúp máy, “Anh Hứa, tìm được mấy cái, có đàn em dưới trướng Vi Ân làm siêu thị, còn rất lớn, toà nhà hai tầng, em đã nói với cậu ta anh muốn mua lại…”

Hứa Vãn Hà đứng trước gương chỉnh sửa quần áo, “Siêu thị đó vẫn để cho đàn em kinh doanh được rồi, tao bỏ tiền, coi như thuê nó.”

“Được, em biết rồi.” Đàn em cười nịnh nọt, “Đều là anh em theo anh lăn lộn, bỏ vốn quá khách sáo rồi…”

Hứa Vãn Hà giương mắt liếc một cái, “Đúng rồi, thay bảng hiệu cho siêu thị đi, đổi thành Quầy ăn vặt, nhân tiện cố gắng thu xếp một chút, lúc đó đưa chìa khoá siêu thị cho tao được rồi.”

Đàn em đó đáp một tiếng, đang định gọi điện thoại, lại dường như nhớ ra điều gì đó, “Đúng rồi, anh Hứa, tên siêu thị gọi là Quầy ăn vặt hả?”

Hứa Vãn Hà suy nghĩ, liền nói cho đàn em một cái tên, kêu cậu ta mau đi làm.

Mọi thứ đã sẵn sàng, giờ Hứa Vãn Hà mới nhớ tới còn chưa nói chuyện ăn cơm tối nay với Dương Mặc Thư.

Đưa tay cầm điện thoại, bấm dãy số, đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy.

Dương Mặc Thư không biết đang ăn cái gì, âm thanh mơ hồ, “Alo?”

“Tiểu Dương, tối rảnh không?”

“Buổi tối tôi phải trực rồi.”

Hứa Vãn Hà ngớ người tại chỗ, bỗng nhiên tất cả mọi dự tính đều tiêu tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện