Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 20: Tịnh dưỡng



Ngày hôm sau, Mục Kỳ tỉnh dậy rất sớm. Sau khi đứng lên rửa mặt chải đầu một phen lại ăn thêm điểm tâm, lắc lư chung quanh phòng của bọn họ thêm mấy vòng, Bộ Hoài Viễn lúc này mới chậm rãi thức dậy.

Bầu không khí lúc bấy giờ vô cùng bình lặngă, dương quang ấm áp thập phần nhu hòa xuyên thấu qua khung cửa sổ soi rọi mọi ngỏ ngách trong căn phòng. Mục Kỳ hiện tại đang mặc một bộ trường sam rộng thùng thình nằm ở trên ghế, từ phần eo trở xuống được vắt ngang một chiếc chăn mỏng. Một tay tùy ý lật mở trang sách trong tay, một tay còn lại của y thỉnh thoảng sẽ vươn sang chiếc đĩa đặt trên ghế đẩu bên cạnh, bốc lấy vài miếng điểm tâm cho vào miệng, ăn đến thích ý vô cùng.

Khi Bộ Hoài Viễn vừa mở hai mắt ra liền nhìn thấy một màn như thế, chỉ trong chốc lát toàn bộ đáy mắt đều là ý cười ôn nhu: hắn vẫn còn sống, mà Mục Kỳ đang ở ngay trước mặt hắn. Bộ Hoài Viễn mỉm cười chống thân mình ngồi dậy, bởi vì cơ thể còn mang bệnh, nên sắc mặt của hắn còn hơi tái nhợt, bất quá tinh thần trái lại đã tốt lên rất nhiều.

“Ngươi tỉnh rồi?” Mục Kỳ nghe được tiếng vang liền mở miệng hỏi. Nhanh chóng buông sách xuống bàn, y vươn tay hốt một đống điểm tâm nhét vào miệng, vỗ vỗ tay thêm mấy cái, Mục Kỳ liền đỡ lấy eo đứng lên, đi trở về bên giường.

“Ân.” Bộ Hoài Viễn cười gật đầu một cái, vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy Mục Kỳ, ý bảo y cùng ngồi xuống, “Dậy sớm vậy sao? Ngươi cảm thấy buồn chán à?” 

Mục Kỳ đĩnh chiếc bụng to, tìm một tư thế thoải mái rồi ngồi xuống bên giường, tùy ý lắc lắc đầu, “Hoàn hảo. Ngươi đói bụng không? Trước đứng lên ăn cơm đi!” Mặc dù ở trong phòng này cũng chẳng có việc gì để làm, nhưng Lý Nhạc đã dăn dò qua thân thể của Bộ Hoài Viễn cần phải tĩnh dưỡng hai ngày. Bởi vậy, trong hai ngày này Mục Kỳ không hề bước chân ra khỏi phòng, huống chi hiện tại y đối với Thịnh Kinh không hề ấn tượng, cũng không có thứ gì để tiêu khiển.

“Chờ thêm hai ngày vào cung diện kiến thánh thượng xong, ta sẽ mang ngươi ra ngoài đi dạo.” Bộ Hoài Viễn một bên đứng dậy thay quần áo, một bên ôn nhu nói. Trước giờ, Mục Kỳ cũng không thích đi ra ngoài, nếu có thời gian đều là dùng để luyện võ. Nay y đã mất ký ức, việc xử lý sự vụ khẳng định là không được rồi, mà hiện tại y lại có bầu nên cũng không có cách nào để luyện võ được, thoáng cái liền trở nên vô cùng nhàn rỗi. Cũng vì thế, Bộ Hoài Viễn mới nghĩ đến việc mang Mục Kỳ ra ngoài đi dạo.

“Chờ thân thể của ngươi tốt lên rồi tính sao.” Mục Kỳ phiên cái xem thường, ngữ khí thổ tào.

“Được, được.” Bộ Hoài Viễn cười khẽ, “Thư phòng của ngươi cũng ở trong viện tử này, trong hai ngày tới nếu có buồn chán thì ngươi có thể đến đó xem, ngươi trước kia vẫn rất thích đến thư phòng để đọc sách.”

“Ân.” Mục Kỳ không thèm để ý lên tiếng, đối với cái thư phòng gì đó y cũng không có hứng thú cho lắm. Y chậm rãi đi tới trước người Bộ Hoài Viễn, tiếp nhận đai lưng từ trong tay Bộ Hoài Viễn, sau đó nhẹ nhàng cột lên cho hắn. Làm xong hết thảy, y liền lui về phía sau hai bước đánh giá một phen, vừa lòng gật gật đầu.

“Có cần cái gì thì cứ nói với ta.” Bộ Hoài Viễn sửa sang lại y phục một chút, sau lại kêu thị nữ tiến vào chải đầu. 

“Nga, nghe nói ta trước kia ở tại cách vách nhà ngươi?” Mục Kỳ nhìn thị nữ giúp Bộ Hoài Viễn chải đầu liền nhíu nhíu mày, có lẽ y cũng nên học cái này đi? Cứ cảm thấy bị người khác sờ sờ thế này cũng không phải thực vui vẻ à. Bĩu môi, Mục Kỳ xoay người lại cầm lấy một khối điểm tâm nhai nhai.

“Ngươi nói Thừa tướng phủ?” Đơn giản vấn một kiểu tóc, Bộ Hoài Viễn liền vẫy lui thị nữ, xoay người vừa ôn nhu cười vừa nhìn Mục Kỳ, “Nhà của ngươi và ta liền kề, ngươi từ nhỏ đã ở tại cách vách. Lúc nhận chức thừa tướng, Đế Thượng muốn ban thưởng phủ đệ cho ngươi, đều bị ngươi chối từ, chỉ đem Mục phủ đổi thành Thừa tướng phủ.”

“Phải không, vậy mai mốt đi xem qua một chút.” Mục Kỳ chu chu mỏ, lại nhét thêm một khối điểm tâm vào miệng. Tại sao trước kia được ban cho đất đai mà y lại tự nhiên từ chối cơ chứ? Liếc liếc mắt nhìn Bộ Hoài Viễn, y sẽ không phải vì cái người trước mặt này đi?

Bộ Hoài Viễn sủng nịch cười cười, tiến lên nắm lấy tay Mục Kỳ, dưới ánh mắt nghi hoặc của Mục Kỳ, xuất ra một chiếc khăn xoa xoa tay cho Mục Kỳ, vừa ôn nhu nói: “Đừng ăn nữa, ăn nhiều thứ này sẽ khiến ngươi bỏ bữa, lát nữa lại ăn cơm không vô..”

Trong nháy mắt, khuôn mặt của Mục Kỳ liền đỏ hồng, phồng phồng má trừng mắt liếc Bộ Hoài Viễn. Nghĩ đến nguyên nhân khiến cho Bộ Hoài Viễn bị bệnh vào hôm qua cũng là vì vấn đề ăn uống này mà nháo loạn, y liền nhẫn nhịn không có cãi lại đối phương, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn về phía điểm tâm trên bàn xem xét xem xét, có chút luyến tiếc. Mà gần đây y hình như rất thèm ăn thì phải…?

“Lát nữa nhớ ăn cơm nhiều một chút.” Nhìn vào ánh mắt của Mục Kỳ, Bộ Hoài Viễn nhịn không được bật cười. Mục Kỳ khi còn bé cực kì thích ăn những thứ điểm tâm ngòn ngọt, nhưng sau này lớn lên y cũng không đụng đến những món này nữa. Ngược lại sau khi mất đi ký ức, y lại càng giống với lúc nhỏ hơn. Bất quá hiện tại Mục Kỳ đang mang thai, ăn nhiều mấy thứ đồ ăn này cũng không tốt cho lắm, bởi vậy hắn vẫn phải liên tiếng ngăn trở Mục Kỳ.

“Hừ.” Mục Kỳ tà tà liếc mắt, nhỏ giọng hừ một tiếng, nhưng trong lòng cũng hiểu được Bộ Hoài Viễn là có hảo ý, y cũng không nói thêm gì nữa, mà vòng vo chuyển đề tại, “Trong nhà chỉ có hai người chúng ta sao?”

Bộ Hoài Viễn sửng sốt một chút, khi phản ứng lại mới ngộ ra là Mục Kỳ đang hỏi về người nhà của bọn họ, sau đó đạm nhiên nở nụ cười, lắc lắc đầu, “Ngươi ta đều chỉ còn lại một mình, phụ thân ta cùng cha mẹ ngươi đều đã tạ thế.”

“Vậy mẫu thân của ngươi đâu?” Mục Kỳ theo bản năng hỏi lại.

“… Không biết.” 

“Hả?”

Bộ Hoài Viễn cười khổ một chút, “Mười năm trước sau khi rời đi bà liền không trở về nữa, cả ảnh vệ cũng không tra được tin tức.”

Nhìn ánh mắt của Bộ Hoài Viễn mang theo sự đau xót, đột nhiên trong lòng Mục Kỳ cũng nổi lên một trận xót xa. Y cầm lấy bàn tay của Bộ Hoài Viễn hơi hơi siết chặt, còn cố ý quay đầu ra ngoài cửa hừ một tiếng, “Đói bụng, đi ăn cơm trước đã.”

“Hảo.” Bộ Hoài Viễn cười cười, nắm tay Mục Kỳ đi đến nhà ăn.

“Không cần đỡ ta, ngươi tự mình đứng vững đi!”

“Hảo.”

“Hảo cái gì mà hảo!?”

“Ha ha.”

“…”

******

Trong hai ngày kế tiếp, hai người đều ngốc ở An Quốc Hầu phủ không bước chân ăra ngoài. Lý Nhạc mỗi ngày đều vội tới bắt mạch cho cả hai, Bộ Hoài Viễn tĩnh dưỡng qua hai ngày trái lại không có gì đáng ngại. Về phần bệnh cũ kia, Lý Nhạc không dám nhiều lời, mà dựa theo những lời căn dặn của Bộ Hoài Viễn mà phối dược theo toa thuốc của thần y Vân Mặc Chi, để cho Bộ Hoài Viễn uống mỗi ngày.

Ngược lại, thân thể của Mục Kỳ vô cùng khỏe mạnh. Tuy rằng trước đó đã bị thương nặng lại đang mang thai, nhưng căn cơ võ công của y rất tốt, nên thân thể mới không có vấn đề gì lớn, vẫn ăn ngon ngủ ngon như thường. Chỉ là Lý Nhạc phải dặn dò thêm vài câu, để cho y tận lực chú ý, không được loạn động đến võ hay sử dụng nội lực. Dù sao trong lúc mang thai, nội tức dễ dàng hỗn loạn, cứ lạm dụng nội lực ắt sẽ xảy ra sự cố. Trước kia cũng là vì nội tức hỗn loạn nên Mục Kỳ mới bị thương nặng như vậy, tuy rằng đã điều dưỡng tốt lên không ít, nhưng cũng khó tránh khỏi để lại tổn hại cho thân thể.

Nghe qua lời nói của Lý Nhạc, Mục Kỳ cũng không tỏ vẻ lo lắng gì, dù sao y mặc dù có võ công, nhưng bởi vì mất trí nhớ cho nên rất ít sử dụng, nay lại ở tại An Quốc Hầu phủ canh gác nghiêm mật, cơ hội dùng tới đã thiếu nay càng hiếm hơn. Mà một bên Bộ Hoài Viễn nghe qua liền trầm mặt như có điều suy nghĩ, trên mặt còn lộ ra một ít biểu tình ngưng trọng. Theo sau, hắn liền quay đầu phân phó thủ hả tăng thêm số ảnh vệ âm thầm bảo hộ bên người Mục Kỳ. Mục Kỳ tự nhiên cũng biết đến việc này, tuy rằng trong đáy lòng không nhịn được liếc mắt xem thường, nhưng nghĩ tới khuôn mặt Bộ Hoài Viễn khi đó chợt lóe lên biểu tình hối hận cùng đau xót, y cũng không liên tiếng đã động gì, xem như cũng đã tiếp nhận chuyện này rồi.

Cuối cùng, Bộ Hoài Viễn còn hỏi thêm về chuyện Mục Kỳ mất trí nhớ, đối với điểm này Mục Kỳ cũng có hơi hứng thú, y cũng rất muốn biết chính mình khi nào có thể khôi phục lại ký ức. Lý Nhạc trước sau âm thầm suy nghĩ vài lần mới nói cho hai người, Mục Kỳ hiện tại bị mất trí nhớ hẳn là do trong lúc bị thương trước đó, phần đầu đã va chạm mạnh vào vật gì dẫn đến mất đi ký ức. Bất quá sau khi tinh tế kiểm tra qua, hắn vẫn chưa phát hiện trong đầu Mục Kỳ có tụ huyết gì, Mục Kỳ cũng không hề có bệnh trạng đau đầu, bởi vậy Lý Nhạc cũng không thể nắm chắt khi nào Mục Kỳ sẽ khôi phục. Chỉ suy đoán lúc vết thương ở đầu khôi phục đã để lại di chứng, khả năng qua mấy ngày nay có thể sẽ nhớ được mọi thứ, cũng có khả năng sẽ không thể nhớ được điều gì, tất cả chỉ trông chờ vào ý trời.

Mục Kỳ nghe xong không khỏi có chút thất vọng. Tuy rằng y cảm thấy bản thân mình hiện tại cũng rất tốt, nhưng đối diện với phần ký ức mơ hồ kia y vẫn có chút tò mò. Huống chi y còn nhớ mang máng những mộng cảnh mà mình đã mơ thấy vào lúc vừa tỉnh lại. Mặc dù y đã xác nhận Bộ Hoài Viễn chính là người mình muốn tìm, nhưng nói chung y vẫn cảm thấy còn có chuyện gì đó rất trọng yếu mà mình đã quên mất, trong lòng khó tránh khỏi mất mất.

Đối với Bộ Hoài Viễn mà nói, Mục Kỳ tốt nhất là vĩnh viễn không nhớ ra thì tốt hơn, có như vậy, trong những ngày tháng cuối cùng này, hắn mới có thể nhìn thấy một Mục Kỳ vui vẻ hoạt bát. Chờ đứa nhỏ sinh ra rồi để cho con ở bên cạnh Mục Kỳ, như vậy là đủ rồi. Bất quá theo những gì Lý Nhạc đã nói, không chừng sẽ có một ngày Mục Kỳ đột nhiên nhớ lại tất cả, vì thế Bộ Hoài Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Hắn đã không có cách nào khác buông tay Mục Kỳ, chỉ có thể tận lực cố gắng hết thảy làm cho Mục Kỳ ngày sau nhớ tới sẽ thiếu đi một phần khổ sở, lại nhiều thêm một ít vui vẻ.

Hơn nữa trong hai ngày qua, vì không có ra ngoài, nên Bộ Hoài Viễn liền mang theo Mục Kỳ đi dạo một vòng quanh Hầu phủ, cũng mang theo Mục Kỳ đến thư phòng của y hiện tại.

Thư phòng của Mục Kỳ được bố trí nằm ở hướng tây, cách thư phòng của Bộ Hoài Viễn không xa, tính ra cũng chỉ cách một đoạn đường ngắn, hai người ăn cơm xong tản bộ vài bước là tới nơi. Sau khi vào thư phòng, Bộ Hoài Viễn mỉm cười đứng ở một bên chờ, Mục Kỳ thì đi vòng quanh căn phòng mấy lượt, tùy ý lật lật vài quyển thư sách trên giá đỡ. Khi phát hiện toàn bộ đều là《 Sách luận ngữ》cùng《 Trường sử 》 linh tinh, y cũng không còn hứng thù xem thêm. Ngẫu nhiên trong đống thư sách sẽ có một hai quyển khác biệt như là sách thuốc, nhíu nhíu mày, y như thế nào còn thích nghiên cứu sách thuốc chứ?

Buông quyển sách trên tay, Mục Kỳ lại nhìn chung quanh một vòng, khi nhìn đến ghế nằm ở một bên, y liền hé miệng cười cười. Cơ hồ trong mỗi căn phòng ở An Quốc Hầu đều bài trí một chiếc ghế tựa thế này, dường như Bộ Hoài Viễn rất thích nằm thì phải, bất quá y cũng thực thích. Đi đến trước án thư, nhìn đống sách thư trên bàn mà y đọc mãi cũng không hiểu, bất quá bên cạnh đó còn có một ít tư liệu. Mục Kỳ tùy ý cầm lên một quyển nhìn xen, cư nhiên đều là ghi chép những chuyện xảy ra vào gần đây. Nét mực phê điểm chú giải tựa như mới được viết lên, y không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Bộ Hoài Viễn đứng ở cửa.

Bộ Hoài Viễn nhìn thấy Mục Kỳ đang cầm tập ghi chép, liền giải thích: “Lúc ngươi không có ở đây, nếu có việc gấp ta liền thay ngươi chỉnh sửa lại.”

Mục Kỳ nhíu nhíu mày, trong lòng hơi không cao hứng, “Bộ không còn người nào khác để làm việc này sao, như thế nào phải bắt ngươi làm, Chiêu Quốc cũng quá khan hiếm nhân tài đi!?”

Bộ Hoài Viễn nghe vậy phốc một tiếng bật cười, hắn không nghĩ tới Mục Kỳ sẽ nói như vậy. Dĩ vãng Mục Kỳ dù làm bất cứ chuyện gì cũng đều đích thân ra tay, vì chỉ sợ sẽ xảy ra sai sót hay sự cố đáng tiếc. Đến khi Mục Kỳ xảy ra chuyện, hắn đã đem trách nhiệm này nhận lấy, cũng vì không muốn Mục Kỳ sau khi trở lại phải tra xét từ đâu, lại không dự đoán được Mục Kỳ lúc này đã hoàn toàn không thể nắm bắt được gì. Nghĩ đến đây hắn liền cười nói: “Mấy chuyện phải do chính tay ngươi xử lý, những người khác sao có thể làm chủ được!? Những sự vụ đưa đến bên ta cũng không nhiều lắm, mang theo xử lý một chút là ổn.”

“Vậy mà còn không nhiều hả?” Mục Kỳ xách đóng sổ sách tư liệu trên bàn, trong mắt đều là bất mãn, trừng mắt Bộ Hoài Viễn nói: “Tên Tiêu đầu gỗ kia không phải nói thân thể ngươi rất kém sao, loại chuyện này cứ giao cho những người khác làm là được!”

“Hảo, ta nghe lời ngươi.” Bộ Hoài Viễn ôn nhu cười, nếu Mục Kỳ đã mở miệng, hắn cũng không muốn bận tậm nữa, dự định chuẩn bị đem một số việc không trọng yếu giao cho thủ hạ Nhan Lãng Nguyệt cùng Vân Tu xử lý.

Lúc này hai vị phó thống lĩnh Nhan Lãng Nguyệt cùng Vân Tu đang thường trực tại cấm quân và ám vệ doanh đồng thời đánh cái hắt xì, không hiểu chuyện gì sờ sờ cái mũi.

“Ừm.” Cảm thấy vừa lòng với câu trả lời, Mục Kỳ thế mới ném sổ sách trên tay xuống, rời đi án thư, khi ngẩng đầu liền bắt gặp trường kiếm trên tường. Thoáng giật mình, y đi đến trước mép tường nắm lấy trường kiếm, cầm trong tay sờ sờ. Xúc cảm quen thuộc làm cho tâm trí Mục Kỳ trong nháy mắt hiện lên một vài hình ảnh mập mờ, có cảnh y cầm theo một thanh kiếm, cả người ướt đẫm đứng ở bờ sông. Cũng có cảnh y không ngừng chà lau thanh trường kiếm này dưới ánh nến, nhưng cuối cùng tất cả hình ảnh kia chỉ vụt qua trong vài giây ngắn ngủi rồi biến mất không còn chút vết tích. Mục Kỳ nhíu nhíu mi, căn bản chẳng kịp bắt lấy chút ký ức nào, đành phải quay đầu hỏi Bộ Hoài Viễn: “Đây là bội kiếm của ta?”

Bộ Hoài Viễn lắc lắc đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn Mục Kỳ cùng trường kiếm, cuối cùng nhẹ than một tiếng, đi lên trước, yếu ớt cười nói: “Ngươi không cần kiếm, đây là thanh kiếm mà ta trước đây đã sử dụng, sau lại tặng cho ngươi làm tín vật đính ước, ngươi liền lưu trữ tới nay.”

“Tín vật đính ước?” Mới đầu, Mục Kỳ chỉ nhẹ nhàng ứng thanh nỉ non, sau đó vài khắc mới nhận ra chính mình bị đùa giỡn, y liền đỏ mặt trừng mắt Bộ Hoài Viễn, thấp giọng mắng: “Không đứng đắn!”

Bộ Hoài Viễn cười cười không nói gì, dịu dàng lấy qua trường kiếm từ trong tay Mục Kỳ rồi một lần nữa treo lên tường, “Ngươi hiện tại đang có thai, chớ đụng tới mấy thứ đao kiếm này nọ nữa, cẩn thận va chạm.” 

“Sợ cái gì!? Con trai ta tương lai tất nhiên là võ công cao cường…” Mục Kỳ hừ một tiếng phản bác, theo sau mới ngẫm nghĩ đến mấy câu Bộ Hoài Viễn vừa mới nói, nghi hoặc nhìn Bộ Hoài Viễn hỏi: “Ngươi trước kia rất thích chơi kiếm?”

Bộ Hoài Viễn nhất thời dở khóc dở cười, cái gì kêu là chơi kiếm chứ…Hắn bất đắc dĩ cười nói với Mục Kỳ, “Trước đây có học qua một ít, sau lại sinh bệnh cũng không học võ nữa.”

“Nga…” Mục Kỳ ngưng mi đánh giá Bộ Hoài Viễn một phen, cuối cùng lại cong cong khóe miệng đắc ý cười rộ lên, “Không sao cả, nếu ngươi không có võ công, về sau ta sẽ bảo hộ ngươi!” Nói xong y lại hơi quay đầu đi nơi khác, đuôi tóc dài phía sau theo động tác xoay người của y nhẹ nhàng nhoáng lên một cái. Mục Kỳ đưa lưng về phía cửa, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tựa hồ như đang lóe lên một vầng sáng nhàn nhạt.

Bộ Hoài Viễn chăm chú nhìn vào Mục Kỳ, không nghĩ tới hắn lại nghe được những lời này, trái tim rung động, trong mắt cũng ẩn chứa sự ôn nhu cùng tình cảm nồng đậm khó nói thành lời. Nâng tay cầm lấy bàn tay của Mục Kỳ, hắn đi thêm vài bước, khuôn mặt kề sát vào bên tai của Mục Kỳ, phi thường mềm nhẹ đáp trả một câu, “Hảo”, sau đó liền như vậy mang theo nụ cười ôn nhu nhìn thẳng vào Mục Kỳ.

Mục Kỳ bị nhìn đến mất tự nhiên, hai tai cũng bất giác đỏ bên. Lắc lắc tay ra khỏi ai kia, y cũng không dám nhìn Bộ Hoài Viễn nữa, xoay người đĩnh chiếc bụng đi ra ngoài, “Không nhìn nữa, trở về nghỉ ngơi!”

Bộ Hoài Viễn đi theo phía sau, nhẹ nhàng cười rộ lên, thanh âm vẫn ôn nhu như cũ, “Hảo.”

“Hảo cái gì hảo, trừ bỏ hảo ra ngươi không biết nói cái gì khác hết hả!?” Mục Kỳ lầu bầu lầu bầu, một bên quay đầu trừng mắt Bộ Hoài Viễn. Mà vừa nhìn đến thân ảnh gầy yếu của Bộ Hoài Viễn, y cũng không bước tiếp nữa mà hừ một tiếng, quay người lại nắm lấy tay Bộ Hoài Viễn, lôi kéo đối phương đi về chủ ốc.

“Ôi!” Lần này xác thực không còn nói tiếng hảo kia nữa, Bộ Hoài Viễn chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười ngân thanh. 

“…” Mục Kỳ lập tức phiên cái xem thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện