Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)
Chương 29
Ngày đó, ánh dương quang đặc biệt chói chang, thiên không nổi bật một màu bích ngọc xanh biêng biếc. Làm cho bóng cây cũng nhuộm một tầng màu xanh nhạt rực rỡ đến sáng loáng. Rồi khi những cơn gió nhẹ nhàng thổi đến sẽ mang theo một tia mùi hương thơm ngát, làm cho người ta không khỏi say mê.
Hiện tại, Bộ Hoài Viễn đang mặc một thân hoa phục màu bạch kim, điềm tĩnh ngồi ở trong sân ẩm trà. Một bên dưới bóng cây, Mục Kỳ đang mặc một bộ trường sam lam sắc, đỉnh chiếc bụng cao cao nằm ở trên ghế híp mắt nghỉ ngơi. Hai người đều không nói gì, ngẫu nhiên Bộ Hoài Viễn sẽ ôn nhu nhìn về phía Mục Kỳ, lộ ra một nụ cười thản nhiên. Mục Kỳ nhìn qua không có biểu tình gì, nhưng vào những lúc Bộ Hoài Viễn lơ đãng không để ý, y sẽ nhìn đối phương thật say đắm, trong ánh mắt chính là tình yêu nồng đậm sâu không thấy đáy, làm cho không khí chung quanh cũng trở nên thập phần ấm áp.
Vào thời điểm Mục Kỳ phơi nắng sảng khoái đến sắp ngủ mất, thì đột nhiên có hạ nhân chạy vào sân, hướng về phía hai người hành lễ, rồi cung kính lên tiếng: “Hầu gia, Thừa tướng gia, có thư gửi đến Thừa tướng phủ.” Hạ nhân đang nói chuyện chính là người đã được Bộ Hoài Viễn phái đến chăm nom Thừa tướng phủ vài ngày trước, sau khi thu được thư tín hắn liền chạy trước về đây bẩm báo.
“Thừa tướng phủ? Sao lại có thư gửi đến đó?” Mục Kỳ nghe được ba chữ Thừa tướng phủ liền bừng tỉnh, khởi động thân mình, nghi hoặc hỏi. Trong khoảng thời gian này, y luôn ở tại An Quốc Hầu phủ, những người quen biết y chắc hẳn đều biết chuyện này, làm sao lại có thư tín gửi đến Thừa tướng phủ chứ?
Bộ Hoài Viễn cũng khẽ nhíu mày nhìn lại, hạ nhân kia vội vàng xoay người, có chút sợ hãi đáp: “Nô tài không biết, tín này…là do một con chim màu trắng bay bào Thừa tướng phủ truyền đến, đợi nhóm nô tài cầm lấy lá thư thì con chim kia liền bay đi. Vì mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên nên chúng nô tài cũng không bắt được con chim đó, mà trên lá thư chỉ có tên của Thừa tướng gia…”
Người này nói đến mặt sau cũng có chút bối rối, một con chim không biết bay từ đâu đến lại mang đến một phong thơ sau lại không biết đã bay đi nơi nào. Việc này thật sự quá mức kỳ quái, nhưng nếu giấu diếm không báo cũng không có khả năng, thế là bọn hắn đành phải kiên trì đem bức thư sang đây.
Mục Kỳ nghe vậy cũng nhíu mày, “Đem thư qua cho ta nhìn.”
“Đợi đã, có chút kỳ quái…” Bộ Hoài Viễn lên tiếng ngăn cản, lai lịch của lá thư không rõ ràng, hắn thực sự cảm thấy hơi lo lắng.
“Vô phương, ta sẽ cẩn thận.” Mục Kỳ ngồi dậy, tiếp nhận lá thư hạ nhân đưa qua, bình tĩnh đáp.
Mục Kỳ xé mở miệng bao thư, nhìn qua bên trong rất sạch sẽ không có bất kì ám chiêu nào, chỉ có một lá thư được gắp lại cẩn thận. Có lẽ vì lá thư được cuộn chặt vào người con chim nên bề mặt phía trên đã bị hằn lên rất nhiều nếp nhăn. Mục Kỳ vội lấy lá thư đọc qua, chỉ nhìn được một lát vẻ mặt của y lập tức đại biến, sau đó liền quay đầu hỏi hạ nhân đang đứng trước mặt: “Con chim kia đã bay về hướng nào?”
“Hồi Thừa tướng gia, là bay về hướng đông.”
“Ngươi đi xuống trước đi.” Mục Kỳ gật gật đầu, biểu tình đã muốn khôi phục lại như bình thường, thản nhiên bảo.
Hạ nhân kia nghe vậy liền cung kính lui xuống, lúc này Bộ Hoài Viễn đã buông chiếc chén trong tay đi đến bên người Mục Kỳ, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Trong thư viết gì?”
Mục Kỳ mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn vào Bộ Hoài Viễn, “Nương của ngươi có phải đã mất tích hai mươi năm?”
“Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?” Bộ Hoài Viễn nhíu mày.
“Nếu thư tín này không phải là giả, vậy nương ngươi năm đó rời đi để tìm phương pháp cứu trị cho ngươi, hiện tại đã muốn tìm được rồi. Bức thư này được gửi đến là bảo chúng ta đi qua!” Thanh âm của Mục Kỳ có chút run nhè nhẹ, phong thư này quả thực chính là phương thức cứu mạng cuối cùng của bọn họ. Nếu như là thật, như vậy mệnh của Bộ Hoài Viễn liền được cứu rồi.
“Tiểu Kỳ.” Bộ Hoài Viễn lại bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn từ trong tay Mục Kỳ tiếp nhận lá thư nhìn qua một lần, sau đó liền cau mày ngưng thanh đánh gãy lời kích động của Mục Kỳ, “Phong thư này không biết là thiệt giả, quá mức kỳ quái, chớ cả tin.”
“Mặc kệ thiệt giả, chúng ta cũng phải thử một lần!” Mục Kỳ kiên quyết lên tiếng.
“Điểm đáng ngờ còn rất nhiều.” Bộ Hoài Viễn lắc lắc đầu, không đồng ý nói, “Nếu quả thật là nương của ta gửi đến, vì sao không đưa đến An Quốc Hầu phủ, mà lại đưa đến Thừa tướng phủ? Huống chi căn cứ vào những gì trong lá thư viết đảo Vô Âm kia văn sở vị văn, vùng Đông Hải lại quá mức xa xôi, căn bản là hư vô mờ mịt.” (văn sở vị văn- chưa bao giờ nghe)
“Nhưng chữ viết này chính là do nương của ngươi viết, ngươi nhìn không ra sao?!” Mục Kỳ đoạt giấy viết thư qua, nhăn nhăn mày kêu lên. Mấy ngày trước y đã từng xem qua một ít võ công bí tịch trong thư phòng của Bộ Hoài Viễn, đa số đều là bản viết tay của mẫu thân Bộ Hoài Viễn, nét chữ lại giống y hệt với chữ viết trên tờ giấy này.
“Bắt chước chữ viết cũng không phải là việc khó.”
“Người ngoài làm sao có thể bắt chước được chữ viết của nương ngươi?” Trừ bỏ mấy bản võ công bí tịch trong An Quốc Hầu phủ, nương của Bộ Hoài Viễn căn bản không còn lưu lại bất kì văn tự gì, càng không cần nói đến chuyện lưu truyền ra bên ngoài.
“Khó nói, vô luận như thế nào, vẫn nên để ta cho thuộc hạ đi điều tra một phen trước.” Bộ Hoài Viễn suy nghĩ một hồi lại tiếp tục khuyên nhũ, hắn ngồi trở lại ghế đá bưng chén trà lên, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Mục Kỳ, thanh âm bình tĩnh mà lại ôn nhu vang lên: “Ngươi còn chưa đến hai tháng nữa sẽ sinh con, chỉ bằng một phong thơ vào thời điểm này mà để ngươi ra ngoài, ta sẽ không yên lòng. Huống hồ những người ám sát ngươi lúc trước còn chưa tra được tin tức, không chừng đây chính là bẫy rập của bọn chúng. Ta trước tiên sẽ phái người trong ảnh vệ đến vùng biển Đông Hải xem xét qua, nếu thực sự có hòn đảo kia chúng ta sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp.”
“Chờ bọn họ trở về sẽ không còn kịp nữa!” Mục Kỳ một tay lấy tờ giấy vỗ lên trên bàn, hung hăng lên tiếng, biểu tình phẫn nộ pha lẫn với sự lo lắng cùng với một tia thống khổ, “Ngươi muốn lừa gạt ta đến lúc nào nữa, ngày ấy ta đã nhìn thấy ngươi vụng trộm giấu đi chiếc khăn kia!” Chiếc khăn nhiễm đầy máu kia, cho dù có không biết tình huống cụ thể, y cũng biết việc nôn ra máu căn bản chẳng phải là hiện tượng tốt đẹp gì. Vốn y còn đặt một tia hi vọng trên người Vân Mặc Chi, Bộ Hoài Viễn muốn giấu diếm, y cũng không vạch trấn, chỉ có thể chờ mong Vân Mặc Chi sớm ngay đến đây. Nhưng hiện tại rõ ràng đã có một tia hy vọng mới, y hiển nhiên không thể buông tha cho nó được.
Bộ Hoài Viễn nghe vậy chén trà trong tay liền khẽ run rẩy, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi. Buông chén trà xuống bàn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua túi hương ở bên hông, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Tiểu Kỳ, ta biết ngươi là vì ta, nhưng nếu vì một phong thư lai lịch không rõ mà mạo hiểm lớn như vậy, ta không thể tán thành được.”
“Ngươi!” Mục Kỳ khó thở, hai tay mạnh mẽ vỗ lên bàn đá thêm một cái, cuối cùng còn khiến cho mặt bàn xuất hiện một cái khe nứt. Y giận dữ nhìn Bộ Hoài Viễn, hít sâu một hơi, trầm giọng nói, “Ta mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, cho dù là do người khác cố ý thiết cục, nhưng đã có một tia hy vọng chúng ta vẫn phải thử xem. Ngươi rõ ràng trước đó đã đáp ứng ta sẽ không bỏ cuộc!”
Bộ Hoài Viễn ngẩn ra, nhìn thần sắc kiên quyết của Mục Kỳ, đột nhiên lâm vào suy tư. Phong thư này quả thật có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhưng chữ viết kia quả thật là của mẹ hắn. Thậm chí Mục Kỳ còn không biết là, dấu mộc trong lá thư là từ con dấu tùy thân bên người mẫu thân hắn. Nếu như chữ viết có thể bắt chước, thì ấn kí quả thật là vô pháp làm giả được, trừ phi nương của hắn đã bị người bắt đi, nếu không thì phong thư này chính là do mẫu thân của hắn gửi đến. Nhưng một người đã tiêu thất gần mười năm đột nhiên lại gửi một phong thư đến, thử hỏi sao hắn không nghi ngờ cho được, nhất là vào cái giai đoạn quan trọng này nữa cơ chứ. Theo tình huống của Mục Kỳ hiện tại, chưa đến hai tháng nữa là sẽ lâm bồn, nếu như phải ra ngoài, biến số thật sự quá lớn. Nhưng hắn gần đây quả thật đã bắt đầu nôn ra máu, dựa theo lời nói của Nghiêm Tố lúc trước, từ khi xuất hiện triệu chứng này thì khoảng chừng ba đến sáu tháng sau sẽ tử vong. Nếu phong thư này là thật, có lẽ chính là bước ngoặc lớn nhất cho hắn, đến tột cùng…
“Thân thể của ta tốt lắm, đứa nhỏ ở nơi nào sinh ra đều giống nhau, ngươi nếu lo lắng, chúng ta liền mang theo đại phu cùng lên đường, trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.” Thấy Bộ Hoài Viễn đã có hơi buông lỏng, Mục Kỳ lập tức không ngừng khuyên nhủ: “Hơn nữa ngươi chẳng lẽ lại muốn đứa nhỏ vừa mới xuất thế liền chỉ còn một người phụ thân thôi sao?!”
“…” Trong mắt Bộ Hoài Viễn không khỏi hiện lên một tia thống khổ. Nhắm lại hai mắt, sau khi mở ra đôi mắt ấy đã khôi phục sự thanh minh. Hắn bất đắc dĩ nhìn Mục Kỳ, thở dài: “Vậy hãy cho Lý Nhạc đi theo, ta tái an bài một ít người, trên đường phải thật cẩn thận, nếu đến Đông Hải tìm không thấy hòn đảo kia chúng ta liền rời đi.”
“Hảo.” Mục Kỳ gợi lên khóe miệng, nhợt nhạt nở nụ cười.
“Tiểu Kỳ…” Bộ Hoài Viễn sủng nịch ngắm nhìn đối phương, cũng theo đó rộ lên nụ cười nhàn nhạt.
******
Nếu đã quyết định phải lên đường, như vậy việc an bài hành trình trong mấy ngày kế tiếp tất yếu trở nên phi thường quan trọng. Vì lo lắng an toàn trên đường, Bộ Hoài Viễn đã điều động một đội ảnh vệ đi theo, trừ bỏ Lý Nhạc mặt khác hắn còn an bài thêm hai sản phu, phòng ngừa chắc chắn mọi tình huống trên đường. Mà dựa vào địa danh đảo Vô Âm ở biển Đông Hải trong lá thư, Bộ Hoài Viễn cũng đã tìm rất nhiều địa đồ đến tham khảo, nhưng đều vẫn chưa phát hiện có ghi chú nào về hòn đảo này. Tình huống trên hòn đảo kia bọn họ cũng không hề hay biết gì, hết thảy cũng chỉ có thể đợi đến khi tìm tới biển Đông Hải rồi mới tiếp tục quyết định sau.
Đông Hải không nằm trong nội cảnh của Chiêu Quốc, một khi lên đường, biện pháp ổn thỏa nhất là đi theo đường thủy vòng đến biển Đông Hải, nhưng nếu muốn mau chóng hơn, thì có một con đường đi theo hướng Đông, dọc theo An Quốc thẳng đến ven bờ Đông Hải. Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ sau khi thương lượng xong, vẫn là quyết định tiết kiệm thời gian, lựa chọn đi theo đường bộ. Mà kể từ lúc này, thân phận của hai người tất nhiên cũng cần phải giấu diếm, cũng may dân phong ở An Quốc cũng cởi mở, hai người chỉ cần giả vờ làm thương nhân đi ngang qua đây là được, ngược lại cũng không có gì quá nguy hiểm.
Chuyến đi này nếu nhanh thì mất chừng mấy tháng, lâu thì khoảng một năm, hiển nhiên cũng không thể buông tay nữa chừng. Bộ Hoài Viễn đã đặc biệt tiến cung hướng Dung Sở Hoa báo cáo việc này, mà Dung Sở Hoa cũng đã sớm biết vấn đề thân thể của Bộ Hoài Viễn, nên hiển nhiên cũng liền đồng ý, còn dặn hai người một đường cẩn thận. Còn Mục Kỳ thì tranh thủ thời gian đến Tướng quân phủ, hướng Bạch Nhất nói lời từ biệt. Tuy rằng chỉ nhận thức có mấy tháng, nhưng đối với một người không có lấy bao nhiêu bằng hữu như Mục Kỳ mà nói, Bạch Nhất coi như đã rất đáng giá để cho y nói lời từ biệt.
Vốn hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng sau khi Nghiêm Tố biết được hai người muốn dẫn Lý Nhạc rời kinh liền kiên quyết phản đối. Thậm chí còn tỏ vẻ nếu hai người cần thầy thuốc đi theo, hắn có thể cùng đi với bọn họ, nhưng lại không cho Lý Nhạc đi cùng. (tui thấy có mùi zì đó zữa Lý Nhạc x Nghiêm Tố =m=)
Đối Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ mà nói, hiển nhiêm được Nghiêm Tố y thuật cao siêu đi theo như vậy thì đúng là chuyện không thể nào tốt hơn nữa rồi. Nhưng Nghiêm Tố dù sao cũng là trưởng thái y viện, nếu tự tiện rời kinh như thế sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ. Ngay vào lúc Bộ Hoài Viễn còn đang lo lắng nên mang theo Nghiêm Tố lên đường hay không, thì Lý Nhạc lại trước một bước nổi giận đùng đùng, hướng trở về ngự y viện cùng Nghiêm Tố cãi nhau một trận thật ầm ĩ. Cuối cùng lại vát theo bao quần áo, chân thành chạy tới trước mặt Bộ Hoài Viễn, bảo Nghiêm Tố đã muốn đồng ý, bọn họ có thể xuất phát.
Tuy rằng không biết Lý Nhạc đến tột cùng đã nói những gì để thuyết phục được Nghiêm Tố, nhưng nếu đã thành công, bọn họ liền không thể tiếp tục trì hoãn. Sau cùng mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, sáng sớm ngày hôm sau liền rời đi theo hướng đông.
Bởi vì ngụy trang thành thương nhân, đoàn người liền đem theo bốn chiếc xe ngựa mà đi. Một chiếc là để Bộ Hoài Viễn và Mục Kỳ nghỉ ngơi, một chiếc cho Lý Nhạc cùng những sản phu không biết võ công, một chiếc là để chở hạ nhân bình thường, còn có một chiếc còn lại thì chở một ít dược liệu cần dùng trên đường và những thứ thuốc khác. Đối với các ảnh vệ và những thị tòng biết võ công thì sẽ kỵ mã đi theo đội ngũ bảo hộ xung quanh.
Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ thì phẫn trang thành một đôi phu phu ra ngoài làm ăn, chủ yếu là buôn bán y dược. Những người còn lại thì giả làm hạ nhân trong nhà. Lý Nhạc thì vẫn như cũ đóng vào đại phu, phụ trách kiểm nghiệm dược phẩm linh tinh. Tuy rằng nhân số của đội ngũ không ít, nhưng một đường đều rất âm thầm lặng lẽ, nên mọi thứ xem ra cũng thật thuận lợi.
Hiện tại, Bộ Hoài Viễn đang mặc một thân hoa phục màu bạch kim, điềm tĩnh ngồi ở trong sân ẩm trà. Một bên dưới bóng cây, Mục Kỳ đang mặc một bộ trường sam lam sắc, đỉnh chiếc bụng cao cao nằm ở trên ghế híp mắt nghỉ ngơi. Hai người đều không nói gì, ngẫu nhiên Bộ Hoài Viễn sẽ ôn nhu nhìn về phía Mục Kỳ, lộ ra một nụ cười thản nhiên. Mục Kỳ nhìn qua không có biểu tình gì, nhưng vào những lúc Bộ Hoài Viễn lơ đãng không để ý, y sẽ nhìn đối phương thật say đắm, trong ánh mắt chính là tình yêu nồng đậm sâu không thấy đáy, làm cho không khí chung quanh cũng trở nên thập phần ấm áp.
Vào thời điểm Mục Kỳ phơi nắng sảng khoái đến sắp ngủ mất, thì đột nhiên có hạ nhân chạy vào sân, hướng về phía hai người hành lễ, rồi cung kính lên tiếng: “Hầu gia, Thừa tướng gia, có thư gửi đến Thừa tướng phủ.” Hạ nhân đang nói chuyện chính là người đã được Bộ Hoài Viễn phái đến chăm nom Thừa tướng phủ vài ngày trước, sau khi thu được thư tín hắn liền chạy trước về đây bẩm báo.
“Thừa tướng phủ? Sao lại có thư gửi đến đó?” Mục Kỳ nghe được ba chữ Thừa tướng phủ liền bừng tỉnh, khởi động thân mình, nghi hoặc hỏi. Trong khoảng thời gian này, y luôn ở tại An Quốc Hầu phủ, những người quen biết y chắc hẳn đều biết chuyện này, làm sao lại có thư tín gửi đến Thừa tướng phủ chứ?
Bộ Hoài Viễn cũng khẽ nhíu mày nhìn lại, hạ nhân kia vội vàng xoay người, có chút sợ hãi đáp: “Nô tài không biết, tín này…là do một con chim màu trắng bay bào Thừa tướng phủ truyền đến, đợi nhóm nô tài cầm lấy lá thư thì con chim kia liền bay đi. Vì mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên nên chúng nô tài cũng không bắt được con chim đó, mà trên lá thư chỉ có tên của Thừa tướng gia…”
Người này nói đến mặt sau cũng có chút bối rối, một con chim không biết bay từ đâu đến lại mang đến một phong thơ sau lại không biết đã bay đi nơi nào. Việc này thật sự quá mức kỳ quái, nhưng nếu giấu diếm không báo cũng không có khả năng, thế là bọn hắn đành phải kiên trì đem bức thư sang đây.
Mục Kỳ nghe vậy cũng nhíu mày, “Đem thư qua cho ta nhìn.”
“Đợi đã, có chút kỳ quái…” Bộ Hoài Viễn lên tiếng ngăn cản, lai lịch của lá thư không rõ ràng, hắn thực sự cảm thấy hơi lo lắng.
“Vô phương, ta sẽ cẩn thận.” Mục Kỳ ngồi dậy, tiếp nhận lá thư hạ nhân đưa qua, bình tĩnh đáp.
Mục Kỳ xé mở miệng bao thư, nhìn qua bên trong rất sạch sẽ không có bất kì ám chiêu nào, chỉ có một lá thư được gắp lại cẩn thận. Có lẽ vì lá thư được cuộn chặt vào người con chim nên bề mặt phía trên đã bị hằn lên rất nhiều nếp nhăn. Mục Kỳ vội lấy lá thư đọc qua, chỉ nhìn được một lát vẻ mặt của y lập tức đại biến, sau đó liền quay đầu hỏi hạ nhân đang đứng trước mặt: “Con chim kia đã bay về hướng nào?”
“Hồi Thừa tướng gia, là bay về hướng đông.”
“Ngươi đi xuống trước đi.” Mục Kỳ gật gật đầu, biểu tình đã muốn khôi phục lại như bình thường, thản nhiên bảo.
Hạ nhân kia nghe vậy liền cung kính lui xuống, lúc này Bộ Hoài Viễn đã buông chiếc chén trong tay đi đến bên người Mục Kỳ, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Trong thư viết gì?”
Mục Kỳ mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn vào Bộ Hoài Viễn, “Nương của ngươi có phải đã mất tích hai mươi năm?”
“Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?” Bộ Hoài Viễn nhíu mày.
“Nếu thư tín này không phải là giả, vậy nương ngươi năm đó rời đi để tìm phương pháp cứu trị cho ngươi, hiện tại đã muốn tìm được rồi. Bức thư này được gửi đến là bảo chúng ta đi qua!” Thanh âm của Mục Kỳ có chút run nhè nhẹ, phong thư này quả thực chính là phương thức cứu mạng cuối cùng của bọn họ. Nếu như là thật, như vậy mệnh của Bộ Hoài Viễn liền được cứu rồi.
“Tiểu Kỳ.” Bộ Hoài Viễn lại bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn từ trong tay Mục Kỳ tiếp nhận lá thư nhìn qua một lần, sau đó liền cau mày ngưng thanh đánh gãy lời kích động của Mục Kỳ, “Phong thư này không biết là thiệt giả, quá mức kỳ quái, chớ cả tin.”
“Mặc kệ thiệt giả, chúng ta cũng phải thử một lần!” Mục Kỳ kiên quyết lên tiếng.
“Điểm đáng ngờ còn rất nhiều.” Bộ Hoài Viễn lắc lắc đầu, không đồng ý nói, “Nếu quả thật là nương của ta gửi đến, vì sao không đưa đến An Quốc Hầu phủ, mà lại đưa đến Thừa tướng phủ? Huống chi căn cứ vào những gì trong lá thư viết đảo Vô Âm kia văn sở vị văn, vùng Đông Hải lại quá mức xa xôi, căn bản là hư vô mờ mịt.” (văn sở vị văn- chưa bao giờ nghe)
“Nhưng chữ viết này chính là do nương của ngươi viết, ngươi nhìn không ra sao?!” Mục Kỳ đoạt giấy viết thư qua, nhăn nhăn mày kêu lên. Mấy ngày trước y đã từng xem qua một ít võ công bí tịch trong thư phòng của Bộ Hoài Viễn, đa số đều là bản viết tay của mẫu thân Bộ Hoài Viễn, nét chữ lại giống y hệt với chữ viết trên tờ giấy này.
“Bắt chước chữ viết cũng không phải là việc khó.”
“Người ngoài làm sao có thể bắt chước được chữ viết của nương ngươi?” Trừ bỏ mấy bản võ công bí tịch trong An Quốc Hầu phủ, nương của Bộ Hoài Viễn căn bản không còn lưu lại bất kì văn tự gì, càng không cần nói đến chuyện lưu truyền ra bên ngoài.
“Khó nói, vô luận như thế nào, vẫn nên để ta cho thuộc hạ đi điều tra một phen trước.” Bộ Hoài Viễn suy nghĩ một hồi lại tiếp tục khuyên nhũ, hắn ngồi trở lại ghế đá bưng chén trà lên, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Mục Kỳ, thanh âm bình tĩnh mà lại ôn nhu vang lên: “Ngươi còn chưa đến hai tháng nữa sẽ sinh con, chỉ bằng một phong thơ vào thời điểm này mà để ngươi ra ngoài, ta sẽ không yên lòng. Huống hồ những người ám sát ngươi lúc trước còn chưa tra được tin tức, không chừng đây chính là bẫy rập của bọn chúng. Ta trước tiên sẽ phái người trong ảnh vệ đến vùng biển Đông Hải xem xét qua, nếu thực sự có hòn đảo kia chúng ta sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp.”
“Chờ bọn họ trở về sẽ không còn kịp nữa!” Mục Kỳ một tay lấy tờ giấy vỗ lên trên bàn, hung hăng lên tiếng, biểu tình phẫn nộ pha lẫn với sự lo lắng cùng với một tia thống khổ, “Ngươi muốn lừa gạt ta đến lúc nào nữa, ngày ấy ta đã nhìn thấy ngươi vụng trộm giấu đi chiếc khăn kia!” Chiếc khăn nhiễm đầy máu kia, cho dù có không biết tình huống cụ thể, y cũng biết việc nôn ra máu căn bản chẳng phải là hiện tượng tốt đẹp gì. Vốn y còn đặt một tia hi vọng trên người Vân Mặc Chi, Bộ Hoài Viễn muốn giấu diếm, y cũng không vạch trấn, chỉ có thể chờ mong Vân Mặc Chi sớm ngay đến đây. Nhưng hiện tại rõ ràng đã có một tia hy vọng mới, y hiển nhiên không thể buông tha cho nó được.
Bộ Hoài Viễn nghe vậy chén trà trong tay liền khẽ run rẩy, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi. Buông chén trà xuống bàn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua túi hương ở bên hông, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Tiểu Kỳ, ta biết ngươi là vì ta, nhưng nếu vì một phong thư lai lịch không rõ mà mạo hiểm lớn như vậy, ta không thể tán thành được.”
“Ngươi!” Mục Kỳ khó thở, hai tay mạnh mẽ vỗ lên bàn đá thêm một cái, cuối cùng còn khiến cho mặt bàn xuất hiện một cái khe nứt. Y giận dữ nhìn Bộ Hoài Viễn, hít sâu một hơi, trầm giọng nói, “Ta mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, cho dù là do người khác cố ý thiết cục, nhưng đã có một tia hy vọng chúng ta vẫn phải thử xem. Ngươi rõ ràng trước đó đã đáp ứng ta sẽ không bỏ cuộc!”
Bộ Hoài Viễn ngẩn ra, nhìn thần sắc kiên quyết của Mục Kỳ, đột nhiên lâm vào suy tư. Phong thư này quả thật có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhưng chữ viết kia quả thật là của mẹ hắn. Thậm chí Mục Kỳ còn không biết là, dấu mộc trong lá thư là từ con dấu tùy thân bên người mẫu thân hắn. Nếu như chữ viết có thể bắt chước, thì ấn kí quả thật là vô pháp làm giả được, trừ phi nương của hắn đã bị người bắt đi, nếu không thì phong thư này chính là do mẫu thân của hắn gửi đến. Nhưng một người đã tiêu thất gần mười năm đột nhiên lại gửi một phong thư đến, thử hỏi sao hắn không nghi ngờ cho được, nhất là vào cái giai đoạn quan trọng này nữa cơ chứ. Theo tình huống của Mục Kỳ hiện tại, chưa đến hai tháng nữa là sẽ lâm bồn, nếu như phải ra ngoài, biến số thật sự quá lớn. Nhưng hắn gần đây quả thật đã bắt đầu nôn ra máu, dựa theo lời nói của Nghiêm Tố lúc trước, từ khi xuất hiện triệu chứng này thì khoảng chừng ba đến sáu tháng sau sẽ tử vong. Nếu phong thư này là thật, có lẽ chính là bước ngoặc lớn nhất cho hắn, đến tột cùng…
“Thân thể của ta tốt lắm, đứa nhỏ ở nơi nào sinh ra đều giống nhau, ngươi nếu lo lắng, chúng ta liền mang theo đại phu cùng lên đường, trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.” Thấy Bộ Hoài Viễn đã có hơi buông lỏng, Mục Kỳ lập tức không ngừng khuyên nhủ: “Hơn nữa ngươi chẳng lẽ lại muốn đứa nhỏ vừa mới xuất thế liền chỉ còn một người phụ thân thôi sao?!”
“…” Trong mắt Bộ Hoài Viễn không khỏi hiện lên một tia thống khổ. Nhắm lại hai mắt, sau khi mở ra đôi mắt ấy đã khôi phục sự thanh minh. Hắn bất đắc dĩ nhìn Mục Kỳ, thở dài: “Vậy hãy cho Lý Nhạc đi theo, ta tái an bài một ít người, trên đường phải thật cẩn thận, nếu đến Đông Hải tìm không thấy hòn đảo kia chúng ta liền rời đi.”
“Hảo.” Mục Kỳ gợi lên khóe miệng, nhợt nhạt nở nụ cười.
“Tiểu Kỳ…” Bộ Hoài Viễn sủng nịch ngắm nhìn đối phương, cũng theo đó rộ lên nụ cười nhàn nhạt.
******
Nếu đã quyết định phải lên đường, như vậy việc an bài hành trình trong mấy ngày kế tiếp tất yếu trở nên phi thường quan trọng. Vì lo lắng an toàn trên đường, Bộ Hoài Viễn đã điều động một đội ảnh vệ đi theo, trừ bỏ Lý Nhạc mặt khác hắn còn an bài thêm hai sản phu, phòng ngừa chắc chắn mọi tình huống trên đường. Mà dựa vào địa danh đảo Vô Âm ở biển Đông Hải trong lá thư, Bộ Hoài Viễn cũng đã tìm rất nhiều địa đồ đến tham khảo, nhưng đều vẫn chưa phát hiện có ghi chú nào về hòn đảo này. Tình huống trên hòn đảo kia bọn họ cũng không hề hay biết gì, hết thảy cũng chỉ có thể đợi đến khi tìm tới biển Đông Hải rồi mới tiếp tục quyết định sau.
Đông Hải không nằm trong nội cảnh của Chiêu Quốc, một khi lên đường, biện pháp ổn thỏa nhất là đi theo đường thủy vòng đến biển Đông Hải, nhưng nếu muốn mau chóng hơn, thì có một con đường đi theo hướng Đông, dọc theo An Quốc thẳng đến ven bờ Đông Hải. Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ sau khi thương lượng xong, vẫn là quyết định tiết kiệm thời gian, lựa chọn đi theo đường bộ. Mà kể từ lúc này, thân phận của hai người tất nhiên cũng cần phải giấu diếm, cũng may dân phong ở An Quốc cũng cởi mở, hai người chỉ cần giả vờ làm thương nhân đi ngang qua đây là được, ngược lại cũng không có gì quá nguy hiểm.
Chuyến đi này nếu nhanh thì mất chừng mấy tháng, lâu thì khoảng một năm, hiển nhiên cũng không thể buông tay nữa chừng. Bộ Hoài Viễn đã đặc biệt tiến cung hướng Dung Sở Hoa báo cáo việc này, mà Dung Sở Hoa cũng đã sớm biết vấn đề thân thể của Bộ Hoài Viễn, nên hiển nhiên cũng liền đồng ý, còn dặn hai người một đường cẩn thận. Còn Mục Kỳ thì tranh thủ thời gian đến Tướng quân phủ, hướng Bạch Nhất nói lời từ biệt. Tuy rằng chỉ nhận thức có mấy tháng, nhưng đối với một người không có lấy bao nhiêu bằng hữu như Mục Kỳ mà nói, Bạch Nhất coi như đã rất đáng giá để cho y nói lời từ biệt.
Vốn hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng sau khi Nghiêm Tố biết được hai người muốn dẫn Lý Nhạc rời kinh liền kiên quyết phản đối. Thậm chí còn tỏ vẻ nếu hai người cần thầy thuốc đi theo, hắn có thể cùng đi với bọn họ, nhưng lại không cho Lý Nhạc đi cùng. (tui thấy có mùi zì đó zữa Lý Nhạc x Nghiêm Tố =m=)
Đối Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ mà nói, hiển nhiêm được Nghiêm Tố y thuật cao siêu đi theo như vậy thì đúng là chuyện không thể nào tốt hơn nữa rồi. Nhưng Nghiêm Tố dù sao cũng là trưởng thái y viện, nếu tự tiện rời kinh như thế sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ. Ngay vào lúc Bộ Hoài Viễn còn đang lo lắng nên mang theo Nghiêm Tố lên đường hay không, thì Lý Nhạc lại trước một bước nổi giận đùng đùng, hướng trở về ngự y viện cùng Nghiêm Tố cãi nhau một trận thật ầm ĩ. Cuối cùng lại vát theo bao quần áo, chân thành chạy tới trước mặt Bộ Hoài Viễn, bảo Nghiêm Tố đã muốn đồng ý, bọn họ có thể xuất phát.
Tuy rằng không biết Lý Nhạc đến tột cùng đã nói những gì để thuyết phục được Nghiêm Tố, nhưng nếu đã thành công, bọn họ liền không thể tiếp tục trì hoãn. Sau cùng mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, sáng sớm ngày hôm sau liền rời đi theo hướng đông.
Bởi vì ngụy trang thành thương nhân, đoàn người liền đem theo bốn chiếc xe ngựa mà đi. Một chiếc là để Bộ Hoài Viễn và Mục Kỳ nghỉ ngơi, một chiếc cho Lý Nhạc cùng những sản phu không biết võ công, một chiếc là để chở hạ nhân bình thường, còn có một chiếc còn lại thì chở một ít dược liệu cần dùng trên đường và những thứ thuốc khác. Đối với các ảnh vệ và những thị tòng biết võ công thì sẽ kỵ mã đi theo đội ngũ bảo hộ xung quanh.
Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ thì phẫn trang thành một đôi phu phu ra ngoài làm ăn, chủ yếu là buôn bán y dược. Những người còn lại thì giả làm hạ nhân trong nhà. Lý Nhạc thì vẫn như cũ đóng vào đại phu, phụ trách kiểm nghiệm dược phẩm linh tinh. Tuy rằng nhân số của đội ngũ không ít, nhưng một đường đều rất âm thầm lặng lẽ, nên mọi thứ xem ra cũng thật thuận lợi.
Bình luận truyện