Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)
Chương 40
Bộ Hoài Viễn vừa đi tới cửa, bên trong phòng liền vọng ra thanh âm lạnh nhạt của Liễu Phù Phong, “Đến rồi à? Vào đi!”
Bộ Hoài Viễn chọn mi, hắn một đường đi tới vẫn chưa gặp được người nào khác, vậy mà người trong phòng lại có thể biết được hắn đến nơi này. Sau khi ngừng lại vài giây suy tư Bộ Hoài Viễn liền không hề do dự, đẩy cửa đi vào. Gian phòng này có phải là sương phòng của Liễu Phù Phong hay không hắn không biết, nhưng bố trí trong căn phòng này lại khiến cho ngươi ta cảm giác chẳng chút khác biệt với Liễu Phù Phong, thanh nhã trầm tĩnh.
“Ngồi đi!” Liễu Phù Phong một mình ngồi ở trong phòng, nhìn đến Bộ Hoài Viễn tiến vào liền lễ độ nở nụ cười, thân thủ rót một ly trà rồi đẩy tới phía mặt bàn còn lại. Trong tay đối phương còn đang cầm một quyển sách, tựa hồ là trước khi Bộ Hoài Viễn tiến vào người kia vẫn đang lật xem.
Bộ Hoài Viễn cũng không khách khí, vài bước tiến đến ngồi ở trước bàn, ngữ khí nhẹ nhàng mà chậm rãi hỏi: “Ngươi biết rõ ta muốn tới? Đang đợi ta sao?”
“Đại khái là vậy, bất quá thời gian khi nào thì cũng không xác định. Ngươi hiện tại đến nơi này, vậy chắc tình huống của Mục Kỳ đã ổn định rồi đi!?”
“Ân, đa tạ ngươi.” Bộ Hoài Viễn nhẹ giọng đáp, không chỉ bởi vì tối hôm qua sau khi Mục Kỳ phát sốt lại được đối phương giúp đỡ, càng là vì lúc ở rừng cây người này đã hỗ trợ hắn tìm được Mục Kỳ. Vô luận là như thế nào, nếu không phải nhờ Liễu Phù Phong, hắn có thể đúng lúc tìm được Mục Kỳ hay không còn chưa biết. Chỉ bằng điểm này, hắn chung quy vẫn muốn đích thân nói lời cảm tạ một phen.
Liễu Phù Phong nhợt nhạt cười, hơi lắc lắc bàn tay, “Không cần khách khí, ngươi là biểu ca của ta, nhắc tới chẳng phải chúng ta là người một nhà sao?”
Bộ Hoài Viễn nghe vậy hơi kinh ngạc nhìn lại. Đã nhiều ngày ở chung, luôn nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt với thế ngoại của Liễu Phù Phong, nay đột nhiên lại nói lên những lời cảm tình như thế đã khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn. Bất quá rất nhanh hắn liền khôi phục như bình thường, cười nói: “Người một nhà cũng phải nới lời cảm tạ.” Ngừng lại một chút, không hề tiếp tục đề tài này nữa, hắn lại chuyển sang một chuyện khác: “Ngươi biết ta đến đây là vì chuyện gì không?”
“Vì ngọc lưu ly?” Liễu Phù Phong thản nhiên đáp, tuy rằng đây là câu hỏi nhưng lại không có chút ngữ khí nghi vấn. Đối phương thản nhiên mở miệng, tựa hồ như đây chính là đáp án.
Bộ Hoài Viễn khẽ cười một tiếng, không có phản bác, “Hiển nhiên là chuyện này, bất quá ta trước tiên có mấy vấn đề muốn hỏi đảo chủ, có thể không?”
“Dĩ nhiên là được.” Liễu Phù Phong mỉm cười gật đầu, “Đừng gọi ta đảo chủ, biểu ca nếu như không ngại, gọi ta Phù Phong là được.”
“Như thế, ta cũng không thấy ngại.” Bộ Hoài Viễn cười cười, tiếp tục nói vào vấn đề, “Phù Phong có thể nói tỉ mỉ chuyện của nương ta, còn có bộ tộc Miêu Cương kia…” Rốt cuộc vẫn là mẫu tử liên tâm, cho dù mười năm chưa thấy qua, Bộ Hoài Viễn vẫn thập phần quan tâm chuyện mẫu thân của mình. Mà Miêu Cương bộ tộc kia lại là mẫu tộc của Mục Kỳ, hắn tự nhiên cũng càng thêm quan tâm.
Liễu Phù Phong nghiêng đầu hơi hơi suy nghĩ một chút, mới nói: “Chuyện ta biết cũng không phải rất nhiều, mười năm trước khi ta còn chưa nhìn thấy cô cô, nàng đã ngủ say. Hai tháng trước mới đột nhiên thức tỉnh, sau khi tỉnh lại ta mới ở cùng cô cô, bất quá chỉ khoảng một tháng. Mà phần lớn thời gian, nàng đều nói chuyện về ngươi, mấy thứ khác cũng không đề cập nhiều. Ta chỉ có thể đem những thứ ta biết nói lại với ngươi.”
Bộ Hoài Viễn gật gật đầu, ý bảo Liễu Phù Phong tiếp tục.
“Trước đó ta cũng đã nói với ngươi, Vô Âm đảo hàng năm không bàn chuyện thế tục, kỳ thật, trừ bỏ đảo Vô Âm, còn có ba nơi cũng như thế. Nghĩ đến ngươi cũng có thể đoán được, bộ lạc mẫu tộc của Mục Kỳ chính là một trong số đó.” Liễu Phù Phong trầm ngâm một chút, chậm rãi tiếp lời, “Trung Nguyên từ xưa đã phân thành sáu nước. Lục quốc đã tồn tại ngàn năm, đến nay vẫn chưa hợp nhất. Các bộ tộc trên thảo nguyên cũng trăm ngàn năm qua luôn sinh sống ở thảo nguyên bát ngát. Tuy rằng không phải hoàn toàn ẩn dấu với thế ngoại, nhưng mà cũng cực hiếm đề cập đến phân tranh của lục quốc. Người tộc họ lại vô cùng hung hãn, khó có thể phục tùng, cũng nhiều năm tự tại bên ngoài lục quốc. Mà trừ nơi đó ra, trên thế gian còn có bốn địa phương truyền thừa từ ngàn xưa mà các thế lực khác không thể nào chạm đến. Chính là Vô Âm đảo ở biển Đông Hải nằm ở hướng đông, Sùng Thần Tộc tại Miêu Cương nằm ở phía nam, Yên Vũ Lâu ở lưu sa Tây Vực cùng Thiên Tướng Môn ở Thiên Sơn cực bắc. Bốn nhà này ở thời thượng cổ từng làm một thể, sau chia lìa cư ngụ ở nơi khác, chưa từng lui tới. Bất quá tứ gia đều có tổ huấn không được nhập thế, chẳng qua gần trăm năm qua tổ huấn đã hoang phế không ít, tứ gia đều từng có người nhập thế, mà Yên Vũ Lâu từ sớm cũng đã đổi chủ công cáo thiên hạ.”
Ba phương thế lực còn lại, Bộ Hoài Viễn trước kia quả thật chưa từng nghe qua, nhưng Yên Vũ Lâu trái lại đại danh đỉnh đỉnh. Đây cũng chính là tổ chức sát thủ lợi hại nhất trong chốn giang hồ. Lục quốc cũng từng nghĩ tới việc tìm kiếm tổng bộ Yên Vũ Lâu hoặc thu mua hoặc tiêu diệt bọn chúng, lại thủy chung chưa bao giờ thành công qua. Trái lại năm đó Vân Mặc Chi thu lưu người hộ vệ kia…hình như chính là sát thủ từ Yên Vũ Lâu đi ra.
(Tác giả đang gợi mở cho hệ liệt tiếp theo của bộ truyện, nói về Vân Mặc Chi cùng a hộ vệ. Rất tiếc bộ này ko kiếm đc QT, mình qua tung của hỏi lun mà cũng ko thu hoạch đc gì. Ai kiếm đc QT xin hãy chia sẽ zới mình hiu hiu T^T, mình cũng thik bạn Mặc Chi lém lém~)
Nhưng Vân Mặc Chi bảo hộ người kia rất chặt chẽ, làm cho hắn cũng không thể hỏi thăm được gì. Bởi vậy đến bây giờ, hắn mới biết được Yên Vũ Lâu nguyên lai là có xuất xứ từ sa mạc ở Tây Vực. Nhíu nhíu mày, Bộ Hoài Viễn áp chế nghi hoặc nơi đáy lòng, tiếp tục lắng nghe.
“Yên Vũ Lâu đã sớm chặt đứt truyền thừa, nghe nói hiện tại cũng chỉ làm chút nghề sát thủ sinh ý để kiếm sống. Thiên Tướng môn trái lại chính là lực lượng ẩn giấu kín kẽ nhất trong bốn phương thế lực. Gần mấy trăm năm, cũng chỉ nghe nói qua có một người từ Thiên Tướng môn nhập thế. Người này các ngươi chắc cũng biết, chính là quốc sư tiền nhiệm Diệp Thiên Thành của Duyên Quốc. Bất quá hắn nếu đã ra khỏi Thiên Tướng môn, coi như là đã phản bội sư môn, không thể trở về.”
Nghe đến đây, Bộ Hoài Viễn trong lòng khẽ động, quốc sư Duyên Quốc hắn có nghe qua. Tại Duyên Quốc một tay che trời gần hai mươi năm, thẳng đến mấy năm này mới đột nhiên mai danh ẩn tích, lại không nghĩ rằng hắn vậy mà xuất thân từ một danh môn như thế.
Liễu Phù Phong ngừng trong chốc lát, tiếp tục kể, “Chuyện sâu xa của tứ gia đã không thể khảo cứu, nhưng hẳn đều có quen biết lẫn nhau chút ít. Hai mươi năm trước, sau khi rời đảo, cô cô đã rất muốn đến ba nơi khác nhìn xem. Bởi vậy, cô cô đã đi đến Thiên Sơn cùng Miêu Cương, bất quá Thiên Tướng môn ẩn sâu trong Thiên Sơn thật sự khó tìm. Cô cô nói bà đã từng quanh quẩn ở Thiên Sơn gần một tháng, cũng không thể tìm được cánh cửa nào để đi vào, vì thế liền từ bỏ rồi ly khai.”
“Vậy sau đó nương của ta đã đến Miêu Cương?” Bộ Hoài Viễn hỏi.
Liễu Phù Phong cười lắc lắc đầu, “Tứ gia đều tự có đại trận cùng cơ quan phòng ngoại nhân, cho dù là Yên Vũ Lâu đã xuống dốc. Người bình thường cũng khó mà tìm được. Cô cô tìm không được Thiên Tướng môn tự nhiên cũng tìm không được Sùng Thần Tộc.”
Bộ Hoài Viễn chọn mi, Liễu Phù Phong tiếp tục nói: “Cô cô nói với ta, năm đó nàng đến Miêu Cương cũng không tìm được lối vào Sùng Thần Tộc. Nhưng vì mẫu thân Mục Kỳ là bá mẫu Kỳ Linh vừa lúc ra ngoài, hai người liền gặp nhau ở bên ngoài. Cô cô vốn không thích trói buộc, mới có thể thoát ly Vô Âm đảo. Bởi vậy đối với bá mẫu Kỳ Linh, người phải kế thừa Sùng Thần Tộc liền có cảm giác đồng mệnh tương liên, hai người nhất kiến như cố tương giao thâm hậu. Sau đó, cô cô mới mang theo Kỳ Linh bá mẫu rời đi.”
Nói đến đây, Liễu Phù Phong đột nhiên bất đắc dĩ cười cười, Bộ Hoài Viễn cũng không nói chuyện. Nhưng ánh mắt giao nhau trong khoảng không của hai người đều đã sáng tỏ suy nghĩ của đối phương. Đối với chuyện mà Liễu Vô Mộng gây nên năm đó, bọn họ đều có chút không đồng ý. Dù sao đây kỳ thật chính là một loại hành động thập phần tùy hứng không có trách nhiệm, nhưng nói đi nói lại bà cũng là trưởng bối, bọn họ cũng không thể khen chê hay ngợi luận cái gì.
“Về sau, mọi chuyện liền như những gì ta nói với ngươi ngày đó. Cô cô cùng Kỳ Linh bá mẫu trước sau thành thân định cư tại Thịnh Kinh, sau đó các ngươi được sinh ra. Nếu không phải vì ngươi bị thương cần ngọc lưu ly để chữa trị, cô cô đại khái sẽ cả đời không quay về Vô Âm đảo.”
“Ngươi lúc trước nói trừ bỏ Yên Vũ Lâu, tam gia thế lực khác đều bất nhập thế. Nhưng chúng ta đã lần lượt gặp gỡ người của Sùng Thần Tộc, đây là vì sao chứ?” Bộ Hoài Viễn nghĩ nghĩ lại hỏi.
“Phương thức truyền thừa của bốn nhà vốn bất đồng. Thiên Tướng Môn cùng Yên Vũ Lâu là sư đồ truyền thừa, mà Vô Âm đảo cùng Sùng Thần Tộc lại là nhất mạch truyền thừa. Năm đó cô cô trốn đi, Vô Âm đảo còn có phụ thân ta có thể kế thừa, nhưng Sùng Thần Tộc lại không có người thừa kế. Huống chi, mẫu thân Mục Kỳ còn mang đi tín vật truyền thừa tối trọng yếu của bộ tộc Sùng Thần Tộc, U Đồ ấn. Bởi vậy hai mươi năm trước, mọi người của Sùng Thần Tộc đều lần lượt ra ngoài tìm kiếm mẫu thân của Mục Kỳ. Năm đó nếu không phải cô cô đúng lúc cứu các ngươi, hành tung các ngươi đã sớm bại lộ. Chỉ cần U Đồ ấn một ngày còn chưa quay về, Sùng Thần Tộc liền một ngày không thể truyền thừa. Bọn họ sẽ tiếp tục tìm các ngươi, thẳng đến khi tìm được mới thôi.”
“Nếu là vì truyền thừa, vì sao bọn họ lại đối Tiểu Kỳ hạ sát thủ?” Ánh mắt của Bộ Hoài Viễn đột nhiên trở nên lạnh lùng, trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ chỉ cần có ấn này là có thể kế vị? Mệnh của Tiểu Kỳ liền sẽ không còn bị uy hiếp?”
“Nhất mạch Kỳ thị của bộ tộc hiển nhiên chính là truyền thừa tốt nhất của chức tộc trưởng. Nhưng nếu mạch gia này bị đoạn tuyệt, thì sẽ chọn người hiền tài lên kế vị, lấy U Đồ ấn làm tín vật, điểm này cùng Vô Âm đảo hẳn là giống nhau.” Liễu Phù Phong tiếp tục nói, “Hơn nữa theo ta biết, tộc trưởng đời trước của Sùng Thần Tộc đã qua đời vào năm năm trước. Mà trong năm năm này, nội bộ của Sùng Thần Tộc cũng không tính thái bình.”
Bộ Hoài Viễn cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau mới ngẩng đầu hỏi: “Kia nếu trả lại U Đồ ấn, người Sùng Thần Tộc có rời đi hay không?”
“Sẽ không.” Liễu Phù Phong lắc đầu, “Nếu Mục Kỳ còn ở tại nhân gian, chức tộc trưởng hiển nhiên phải do y đảm nhận. Trừ phi y chết, người có được U Đồ ấn sẽ có tư cách nhậm chức trở thành tộc trưởng tiếp theo.”
Bộ Hoài Viễn trầm mặc nhíu mày, nếu nói như vậy, cũng có thể hiểu được vì sao đối phương lại lặp đi lặp lại nhiều lần truy sát Mục Kỳ. Nguyên lai chỉ vì muốn đoạt ấn tranh quyền, nhưng cho dù Mục Kỳ có hồi tộc, ai biết những người đó có thể âm thầm xuống tay hay không?
“Tình huống bên trong Sùng Thần tộc, ta cũng không biết rõ ràng, chỉ biết được như vậy.”
“Đa tạ.” Bộ Hoài Viễn vẻ mặt nghiêm túc hướng Liễu Phù Phong nói lời cảm tạ, sau lại hỏi: “Ngọc lưu ly của Vô Âm đảo chính là tín vật truyền thừa sao?”
Liễu Phù Phong cười nhẹ, rốt cục đã hỏi đến ngọc lưu ly. Hắn còn tưởng rằng Bộ Hoài Viễn sẽ không thèm để ý đến chứ, “Đúng vậy.”
“Vậy ngươi cho ta sử dụng, có liên can gì không? Còn có, huyết thanh này có đủ cho hai người sử dụng không?”
“Ngọc lưu ly tuy rằng là tín vật truyền thừa của Vô Âm đảo, nhưng cũng không được sử dụng nhiều. Chỉ cần một trăm năm sau là có thể khôi phục lại công hiệu, cũng không quan hệ.” Liễu Phù Phong giải thích, “Về phần huyết thanh, cũng chỉ đủ cho một người sử dụng.”
“Vậy còn nội thương của Tiểu Kỳ?” Bộ Hoài Viễn nhíu mày hỏi.
“Kỳ thật người đã thương các ngươi, võ nghệ cũng không phải tuyệt đỉnh, chẳng qua công pháp của Sùng Thần Tộc vốn bất đồng với người bình thường, âm hàn đến cực điểm. Năm đó ngươi võ nghệ chưa tin, kinh mạch không chịu nổi hàn khí mới có thể như thế. Còn Mục Kỳ lại vì phải sinh con, y mới tự mình phong bế nội tức. Sau lại đến thời kì hậu sản suy yếu, không thể đúng lúc cởi bỏ, mới dẫn đến kinh mạch bị rét cóng. Bất quá võ nghệ của y đã đại thành, không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Liễu Phù Phong ngừng lại một chút, gặp Bộ Hoài Viễn vẫn dõi theo hắn không nói gì, đành phải tiếp tục nói, “Huyết thanh chỉ có thể chữa trị kinh mạch một người, cứu ngươi không ngại. Còn nội thương của Mục Kỳ, ta có thể dùng ngoại lực vì y khơi thông kinh mạch. Bất quá cần phải phế bỏ nội lực của y, từ nay về sau ước chừng cũng là không thể tập võ, bất quá thân thể của y vốn cường kiện, sẽ không giống với ngươi trong mấy năm nay, ngươi cứ yên tâm.”
“Có bảo đảm hay không?” Bộ Hoài Viễn nhíu mày.
“Có khoảng sáu đến bảy phần nắm chắc.”
“Lỡ như thất bài, Tiểu Kỳ sẽ như thế nào?”
“Không biết, có lẽ sẽ thành phế nhân, có lẽ sẽ chết, hoặc có khi sẽ ngủ mê man bất tỉnh.” Liễu Phù Phong suy nghĩ một chút, vẫn trả lời một cách chi tiết.
“Vậy nếu dùng ngọc lưu ly cứu Tiểu Kỳ, có mấy phần nắm chắc?”
“Mười phần.”
Bộ Hoài Viễn rũ mi cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, rồi hỏi: “Có phương thức khác có thể giúp ta hay không?”
Liễu Phù Phong trầm mặc nhìn Bộ Hoài Viễn, một hồi lâu mới khẽ thở dài một hơi, đáp: “Toàn bộ kinh mạch của ngươi đã đứt đoạn, nội tức vẫn bị kiềm hãm trong cơ thể. Đến này đã có hai lần dùng kim châm phong huyệt, nếu không dùng công hiệu của ngọc lưu ly, chắc hẳn sẽ không nắm chắc được đến bốn phần. Nhưng trong quá trình chữa trị cũng thập phần thống khổ.”
Bộ Hoài Viễn ánh mắt sáng ngời, “Như vậy là có phương pháp khác?”
“Huyết thanh của Ngọc lưu ly được dẫn phát từ nước hàn tuyền, kỳ thật căn nguyên của nó bất quá chính là lưu ly ở hàn tuyền. Trải qua sự trung hòa với ngọc lưu ly, nếu ngươi không cần huyết thanh ngọc lưu ly trọng tố, kia cũng chỉ có thể sử dụng hàn tuyền.” Liễu Phù Phong thản nhiên nói, “Lưu ly hàn tuyền quả thật có thể chữa trị kinh mạch. Nếu xáo trộn nội tức bảo hộ kinh mạch của ngươi, dùng kim châm phong trụ những huyệt vị sau khi bị cởi bỏ, rồi lập tức nhập vào hàn tuyền, ngâm bảy bảy bốn mươi chín ngày, chịu đựng hàn khí chữa trị kinh mạch, thì có thể có một đường sinh cơ. Nhưng nước hàn tuyền vốn lạnh lẽo đến đóng băng, nội lực trong cơ thể ngươi lại là chí âm, vốn không thể hòa huyện, hàn càng thêm hàn, chỉ sợ ngươi khó có thể thừa nhận.”
“Vô phương, ta sớm đã quen với hàn khí, huống chi tỷ lệ bốn phần cũng không tính thấp.” Bộ Hoài Viễn mỉm cười, thoải mái đến cực điểm.
Ánh mắt của Liễu Phù Phong hơi đổi, thừa dịp Bộ Hoài Viễn không chú ý, liền lén liếc nhìn ngoài cửa sổ một cái, “Ta dùng ngọc lưu ly cứu ngươi, đồng dạng có thể cứu Mục Kỳ, chẳng qua hơi hơi vất vả một ít, so với việc ngươi dùng phương pháp hàn tuyền ổn thỏa hơn rất nhiều.”
“Bảy phần nắm chắc không đủ, nếu như ngươi thất bại thì phải làm sao!?” Bộ Hoài Viễn lắc đầu, hắn không muốn lấy tính mạng của Mục Kỳ ra mạo hiểm, cứu Tiểu Kỳ, hắn còn có bốn phần cơ hội, như vậy cũng đủ rồi.
“Vậy ngươi cũng chỉ có bốn phần cơ hội để sống, ngươi không sợ ta sẽ thất bại sao?”
“Ta sẽ thành công.” Bộ Hoài Viễn ánh mắt kiên định tự tin nhìn Liễu Phù Phong, sau dường như nhớ đến điều gì, mí mắt khẽ rũ xuống, thanh âm phi thường nỉ non, “Nếu thất bại, ít nhất Tiểu Kỳ còn có Minh nhi.”
“Ngươi không cùng Mục Kỳ thương lượng một chút sao?” Liễu Phù Phong nghĩ nghĩ vẫn hỏi ra miệng.
“Không cần, ngươi giúp ta giấu y, đợi chữa khỏi cho Tiểu Kỳ, ngươi hãy trước đưa y trở về.”
Nhìn bóng người khẽ lay động ngoài cửa sổ, Liễu Phù Phong lại thở dài một hơi, lời đến bên môi lại thu trở về, chỉ gật gật đầu đáp: “Hảo, ta đáp ứng ngươi. Ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi, đợi thân thể của Mục Kỳ đỡ hơn, ta sẽ giúp y.”
Bộ Hoài Viễn khôi phục bộ dáng ôn hòa, hướng Liễu Phù Phong nói ra lời ‘cảm tạ’ thiệt tình nhất trong ngày hôm nay.
Bộ Hoài Viễn chọn mi, hắn một đường đi tới vẫn chưa gặp được người nào khác, vậy mà người trong phòng lại có thể biết được hắn đến nơi này. Sau khi ngừng lại vài giây suy tư Bộ Hoài Viễn liền không hề do dự, đẩy cửa đi vào. Gian phòng này có phải là sương phòng của Liễu Phù Phong hay không hắn không biết, nhưng bố trí trong căn phòng này lại khiến cho ngươi ta cảm giác chẳng chút khác biệt với Liễu Phù Phong, thanh nhã trầm tĩnh.
“Ngồi đi!” Liễu Phù Phong một mình ngồi ở trong phòng, nhìn đến Bộ Hoài Viễn tiến vào liền lễ độ nở nụ cười, thân thủ rót một ly trà rồi đẩy tới phía mặt bàn còn lại. Trong tay đối phương còn đang cầm một quyển sách, tựa hồ là trước khi Bộ Hoài Viễn tiến vào người kia vẫn đang lật xem.
Bộ Hoài Viễn cũng không khách khí, vài bước tiến đến ngồi ở trước bàn, ngữ khí nhẹ nhàng mà chậm rãi hỏi: “Ngươi biết rõ ta muốn tới? Đang đợi ta sao?”
“Đại khái là vậy, bất quá thời gian khi nào thì cũng không xác định. Ngươi hiện tại đến nơi này, vậy chắc tình huống của Mục Kỳ đã ổn định rồi đi!?”
“Ân, đa tạ ngươi.” Bộ Hoài Viễn nhẹ giọng đáp, không chỉ bởi vì tối hôm qua sau khi Mục Kỳ phát sốt lại được đối phương giúp đỡ, càng là vì lúc ở rừng cây người này đã hỗ trợ hắn tìm được Mục Kỳ. Vô luận là như thế nào, nếu không phải nhờ Liễu Phù Phong, hắn có thể đúng lúc tìm được Mục Kỳ hay không còn chưa biết. Chỉ bằng điểm này, hắn chung quy vẫn muốn đích thân nói lời cảm tạ một phen.
Liễu Phù Phong nhợt nhạt cười, hơi lắc lắc bàn tay, “Không cần khách khí, ngươi là biểu ca của ta, nhắc tới chẳng phải chúng ta là người một nhà sao?”
Bộ Hoài Viễn nghe vậy hơi kinh ngạc nhìn lại. Đã nhiều ngày ở chung, luôn nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt với thế ngoại của Liễu Phù Phong, nay đột nhiên lại nói lên những lời cảm tình như thế đã khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn. Bất quá rất nhanh hắn liền khôi phục như bình thường, cười nói: “Người một nhà cũng phải nới lời cảm tạ.” Ngừng lại một chút, không hề tiếp tục đề tài này nữa, hắn lại chuyển sang một chuyện khác: “Ngươi biết ta đến đây là vì chuyện gì không?”
“Vì ngọc lưu ly?” Liễu Phù Phong thản nhiên đáp, tuy rằng đây là câu hỏi nhưng lại không có chút ngữ khí nghi vấn. Đối phương thản nhiên mở miệng, tựa hồ như đây chính là đáp án.
Bộ Hoài Viễn khẽ cười một tiếng, không có phản bác, “Hiển nhiên là chuyện này, bất quá ta trước tiên có mấy vấn đề muốn hỏi đảo chủ, có thể không?”
“Dĩ nhiên là được.” Liễu Phù Phong mỉm cười gật đầu, “Đừng gọi ta đảo chủ, biểu ca nếu như không ngại, gọi ta Phù Phong là được.”
“Như thế, ta cũng không thấy ngại.” Bộ Hoài Viễn cười cười, tiếp tục nói vào vấn đề, “Phù Phong có thể nói tỉ mỉ chuyện của nương ta, còn có bộ tộc Miêu Cương kia…” Rốt cuộc vẫn là mẫu tử liên tâm, cho dù mười năm chưa thấy qua, Bộ Hoài Viễn vẫn thập phần quan tâm chuyện mẫu thân của mình. Mà Miêu Cương bộ tộc kia lại là mẫu tộc của Mục Kỳ, hắn tự nhiên cũng càng thêm quan tâm.
Liễu Phù Phong nghiêng đầu hơi hơi suy nghĩ một chút, mới nói: “Chuyện ta biết cũng không phải rất nhiều, mười năm trước khi ta còn chưa nhìn thấy cô cô, nàng đã ngủ say. Hai tháng trước mới đột nhiên thức tỉnh, sau khi tỉnh lại ta mới ở cùng cô cô, bất quá chỉ khoảng một tháng. Mà phần lớn thời gian, nàng đều nói chuyện về ngươi, mấy thứ khác cũng không đề cập nhiều. Ta chỉ có thể đem những thứ ta biết nói lại với ngươi.”
Bộ Hoài Viễn gật gật đầu, ý bảo Liễu Phù Phong tiếp tục.
“Trước đó ta cũng đã nói với ngươi, Vô Âm đảo hàng năm không bàn chuyện thế tục, kỳ thật, trừ bỏ đảo Vô Âm, còn có ba nơi cũng như thế. Nghĩ đến ngươi cũng có thể đoán được, bộ lạc mẫu tộc của Mục Kỳ chính là một trong số đó.” Liễu Phù Phong trầm ngâm một chút, chậm rãi tiếp lời, “Trung Nguyên từ xưa đã phân thành sáu nước. Lục quốc đã tồn tại ngàn năm, đến nay vẫn chưa hợp nhất. Các bộ tộc trên thảo nguyên cũng trăm ngàn năm qua luôn sinh sống ở thảo nguyên bát ngát. Tuy rằng không phải hoàn toàn ẩn dấu với thế ngoại, nhưng mà cũng cực hiếm đề cập đến phân tranh của lục quốc. Người tộc họ lại vô cùng hung hãn, khó có thể phục tùng, cũng nhiều năm tự tại bên ngoài lục quốc. Mà trừ nơi đó ra, trên thế gian còn có bốn địa phương truyền thừa từ ngàn xưa mà các thế lực khác không thể nào chạm đến. Chính là Vô Âm đảo ở biển Đông Hải nằm ở hướng đông, Sùng Thần Tộc tại Miêu Cương nằm ở phía nam, Yên Vũ Lâu ở lưu sa Tây Vực cùng Thiên Tướng Môn ở Thiên Sơn cực bắc. Bốn nhà này ở thời thượng cổ từng làm một thể, sau chia lìa cư ngụ ở nơi khác, chưa từng lui tới. Bất quá tứ gia đều có tổ huấn không được nhập thế, chẳng qua gần trăm năm qua tổ huấn đã hoang phế không ít, tứ gia đều từng có người nhập thế, mà Yên Vũ Lâu từ sớm cũng đã đổi chủ công cáo thiên hạ.”
Ba phương thế lực còn lại, Bộ Hoài Viễn trước kia quả thật chưa từng nghe qua, nhưng Yên Vũ Lâu trái lại đại danh đỉnh đỉnh. Đây cũng chính là tổ chức sát thủ lợi hại nhất trong chốn giang hồ. Lục quốc cũng từng nghĩ tới việc tìm kiếm tổng bộ Yên Vũ Lâu hoặc thu mua hoặc tiêu diệt bọn chúng, lại thủy chung chưa bao giờ thành công qua. Trái lại năm đó Vân Mặc Chi thu lưu người hộ vệ kia…hình như chính là sát thủ từ Yên Vũ Lâu đi ra.
(Tác giả đang gợi mở cho hệ liệt tiếp theo của bộ truyện, nói về Vân Mặc Chi cùng a hộ vệ. Rất tiếc bộ này ko kiếm đc QT, mình qua tung của hỏi lun mà cũng ko thu hoạch đc gì. Ai kiếm đc QT xin hãy chia sẽ zới mình hiu hiu T^T, mình cũng thik bạn Mặc Chi lém lém~)
Nhưng Vân Mặc Chi bảo hộ người kia rất chặt chẽ, làm cho hắn cũng không thể hỏi thăm được gì. Bởi vậy đến bây giờ, hắn mới biết được Yên Vũ Lâu nguyên lai là có xuất xứ từ sa mạc ở Tây Vực. Nhíu nhíu mày, Bộ Hoài Viễn áp chế nghi hoặc nơi đáy lòng, tiếp tục lắng nghe.
“Yên Vũ Lâu đã sớm chặt đứt truyền thừa, nghe nói hiện tại cũng chỉ làm chút nghề sát thủ sinh ý để kiếm sống. Thiên Tướng môn trái lại chính là lực lượng ẩn giấu kín kẽ nhất trong bốn phương thế lực. Gần mấy trăm năm, cũng chỉ nghe nói qua có một người từ Thiên Tướng môn nhập thế. Người này các ngươi chắc cũng biết, chính là quốc sư tiền nhiệm Diệp Thiên Thành của Duyên Quốc. Bất quá hắn nếu đã ra khỏi Thiên Tướng môn, coi như là đã phản bội sư môn, không thể trở về.”
Nghe đến đây, Bộ Hoài Viễn trong lòng khẽ động, quốc sư Duyên Quốc hắn có nghe qua. Tại Duyên Quốc một tay che trời gần hai mươi năm, thẳng đến mấy năm này mới đột nhiên mai danh ẩn tích, lại không nghĩ rằng hắn vậy mà xuất thân từ một danh môn như thế.
Liễu Phù Phong ngừng trong chốc lát, tiếp tục kể, “Chuyện sâu xa của tứ gia đã không thể khảo cứu, nhưng hẳn đều có quen biết lẫn nhau chút ít. Hai mươi năm trước, sau khi rời đảo, cô cô đã rất muốn đến ba nơi khác nhìn xem. Bởi vậy, cô cô đã đi đến Thiên Sơn cùng Miêu Cương, bất quá Thiên Tướng môn ẩn sâu trong Thiên Sơn thật sự khó tìm. Cô cô nói bà đã từng quanh quẩn ở Thiên Sơn gần một tháng, cũng không thể tìm được cánh cửa nào để đi vào, vì thế liền từ bỏ rồi ly khai.”
“Vậy sau đó nương của ta đã đến Miêu Cương?” Bộ Hoài Viễn hỏi.
Liễu Phù Phong cười lắc lắc đầu, “Tứ gia đều tự có đại trận cùng cơ quan phòng ngoại nhân, cho dù là Yên Vũ Lâu đã xuống dốc. Người bình thường cũng khó mà tìm được. Cô cô tìm không được Thiên Tướng môn tự nhiên cũng tìm không được Sùng Thần Tộc.”
Bộ Hoài Viễn chọn mi, Liễu Phù Phong tiếp tục nói: “Cô cô nói với ta, năm đó nàng đến Miêu Cương cũng không tìm được lối vào Sùng Thần Tộc. Nhưng vì mẫu thân Mục Kỳ là bá mẫu Kỳ Linh vừa lúc ra ngoài, hai người liền gặp nhau ở bên ngoài. Cô cô vốn không thích trói buộc, mới có thể thoát ly Vô Âm đảo. Bởi vậy đối với bá mẫu Kỳ Linh, người phải kế thừa Sùng Thần Tộc liền có cảm giác đồng mệnh tương liên, hai người nhất kiến như cố tương giao thâm hậu. Sau đó, cô cô mới mang theo Kỳ Linh bá mẫu rời đi.”
Nói đến đây, Liễu Phù Phong đột nhiên bất đắc dĩ cười cười, Bộ Hoài Viễn cũng không nói chuyện. Nhưng ánh mắt giao nhau trong khoảng không của hai người đều đã sáng tỏ suy nghĩ của đối phương. Đối với chuyện mà Liễu Vô Mộng gây nên năm đó, bọn họ đều có chút không đồng ý. Dù sao đây kỳ thật chính là một loại hành động thập phần tùy hứng không có trách nhiệm, nhưng nói đi nói lại bà cũng là trưởng bối, bọn họ cũng không thể khen chê hay ngợi luận cái gì.
“Về sau, mọi chuyện liền như những gì ta nói với ngươi ngày đó. Cô cô cùng Kỳ Linh bá mẫu trước sau thành thân định cư tại Thịnh Kinh, sau đó các ngươi được sinh ra. Nếu không phải vì ngươi bị thương cần ngọc lưu ly để chữa trị, cô cô đại khái sẽ cả đời không quay về Vô Âm đảo.”
“Ngươi lúc trước nói trừ bỏ Yên Vũ Lâu, tam gia thế lực khác đều bất nhập thế. Nhưng chúng ta đã lần lượt gặp gỡ người của Sùng Thần Tộc, đây là vì sao chứ?” Bộ Hoài Viễn nghĩ nghĩ lại hỏi.
“Phương thức truyền thừa của bốn nhà vốn bất đồng. Thiên Tướng Môn cùng Yên Vũ Lâu là sư đồ truyền thừa, mà Vô Âm đảo cùng Sùng Thần Tộc lại là nhất mạch truyền thừa. Năm đó cô cô trốn đi, Vô Âm đảo còn có phụ thân ta có thể kế thừa, nhưng Sùng Thần Tộc lại không có người thừa kế. Huống chi, mẫu thân Mục Kỳ còn mang đi tín vật truyền thừa tối trọng yếu của bộ tộc Sùng Thần Tộc, U Đồ ấn. Bởi vậy hai mươi năm trước, mọi người của Sùng Thần Tộc đều lần lượt ra ngoài tìm kiếm mẫu thân của Mục Kỳ. Năm đó nếu không phải cô cô đúng lúc cứu các ngươi, hành tung các ngươi đã sớm bại lộ. Chỉ cần U Đồ ấn một ngày còn chưa quay về, Sùng Thần Tộc liền một ngày không thể truyền thừa. Bọn họ sẽ tiếp tục tìm các ngươi, thẳng đến khi tìm được mới thôi.”
“Nếu là vì truyền thừa, vì sao bọn họ lại đối Tiểu Kỳ hạ sát thủ?” Ánh mắt của Bộ Hoài Viễn đột nhiên trở nên lạnh lùng, trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ chỉ cần có ấn này là có thể kế vị? Mệnh của Tiểu Kỳ liền sẽ không còn bị uy hiếp?”
“Nhất mạch Kỳ thị của bộ tộc hiển nhiên chính là truyền thừa tốt nhất của chức tộc trưởng. Nhưng nếu mạch gia này bị đoạn tuyệt, thì sẽ chọn người hiền tài lên kế vị, lấy U Đồ ấn làm tín vật, điểm này cùng Vô Âm đảo hẳn là giống nhau.” Liễu Phù Phong tiếp tục nói, “Hơn nữa theo ta biết, tộc trưởng đời trước của Sùng Thần Tộc đã qua đời vào năm năm trước. Mà trong năm năm này, nội bộ của Sùng Thần Tộc cũng không tính thái bình.”
Bộ Hoài Viễn cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau mới ngẩng đầu hỏi: “Kia nếu trả lại U Đồ ấn, người Sùng Thần Tộc có rời đi hay không?”
“Sẽ không.” Liễu Phù Phong lắc đầu, “Nếu Mục Kỳ còn ở tại nhân gian, chức tộc trưởng hiển nhiên phải do y đảm nhận. Trừ phi y chết, người có được U Đồ ấn sẽ có tư cách nhậm chức trở thành tộc trưởng tiếp theo.”
Bộ Hoài Viễn trầm mặc nhíu mày, nếu nói như vậy, cũng có thể hiểu được vì sao đối phương lại lặp đi lặp lại nhiều lần truy sát Mục Kỳ. Nguyên lai chỉ vì muốn đoạt ấn tranh quyền, nhưng cho dù Mục Kỳ có hồi tộc, ai biết những người đó có thể âm thầm xuống tay hay không?
“Tình huống bên trong Sùng Thần tộc, ta cũng không biết rõ ràng, chỉ biết được như vậy.”
“Đa tạ.” Bộ Hoài Viễn vẻ mặt nghiêm túc hướng Liễu Phù Phong nói lời cảm tạ, sau lại hỏi: “Ngọc lưu ly của Vô Âm đảo chính là tín vật truyền thừa sao?”
Liễu Phù Phong cười nhẹ, rốt cục đã hỏi đến ngọc lưu ly. Hắn còn tưởng rằng Bộ Hoài Viễn sẽ không thèm để ý đến chứ, “Đúng vậy.”
“Vậy ngươi cho ta sử dụng, có liên can gì không? Còn có, huyết thanh này có đủ cho hai người sử dụng không?”
“Ngọc lưu ly tuy rằng là tín vật truyền thừa của Vô Âm đảo, nhưng cũng không được sử dụng nhiều. Chỉ cần một trăm năm sau là có thể khôi phục lại công hiệu, cũng không quan hệ.” Liễu Phù Phong giải thích, “Về phần huyết thanh, cũng chỉ đủ cho một người sử dụng.”
“Vậy còn nội thương của Tiểu Kỳ?” Bộ Hoài Viễn nhíu mày hỏi.
“Kỳ thật người đã thương các ngươi, võ nghệ cũng không phải tuyệt đỉnh, chẳng qua công pháp của Sùng Thần Tộc vốn bất đồng với người bình thường, âm hàn đến cực điểm. Năm đó ngươi võ nghệ chưa tin, kinh mạch không chịu nổi hàn khí mới có thể như thế. Còn Mục Kỳ lại vì phải sinh con, y mới tự mình phong bế nội tức. Sau lại đến thời kì hậu sản suy yếu, không thể đúng lúc cởi bỏ, mới dẫn đến kinh mạch bị rét cóng. Bất quá võ nghệ của y đã đại thành, không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Liễu Phù Phong ngừng lại một chút, gặp Bộ Hoài Viễn vẫn dõi theo hắn không nói gì, đành phải tiếp tục nói, “Huyết thanh chỉ có thể chữa trị kinh mạch một người, cứu ngươi không ngại. Còn nội thương của Mục Kỳ, ta có thể dùng ngoại lực vì y khơi thông kinh mạch. Bất quá cần phải phế bỏ nội lực của y, từ nay về sau ước chừng cũng là không thể tập võ, bất quá thân thể của y vốn cường kiện, sẽ không giống với ngươi trong mấy năm nay, ngươi cứ yên tâm.”
“Có bảo đảm hay không?” Bộ Hoài Viễn nhíu mày.
“Có khoảng sáu đến bảy phần nắm chắc.”
“Lỡ như thất bài, Tiểu Kỳ sẽ như thế nào?”
“Không biết, có lẽ sẽ thành phế nhân, có lẽ sẽ chết, hoặc có khi sẽ ngủ mê man bất tỉnh.” Liễu Phù Phong suy nghĩ một chút, vẫn trả lời một cách chi tiết.
“Vậy nếu dùng ngọc lưu ly cứu Tiểu Kỳ, có mấy phần nắm chắc?”
“Mười phần.”
Bộ Hoài Viễn rũ mi cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, rồi hỏi: “Có phương thức khác có thể giúp ta hay không?”
Liễu Phù Phong trầm mặc nhìn Bộ Hoài Viễn, một hồi lâu mới khẽ thở dài một hơi, đáp: “Toàn bộ kinh mạch của ngươi đã đứt đoạn, nội tức vẫn bị kiềm hãm trong cơ thể. Đến này đã có hai lần dùng kim châm phong huyệt, nếu không dùng công hiệu của ngọc lưu ly, chắc hẳn sẽ không nắm chắc được đến bốn phần. Nhưng trong quá trình chữa trị cũng thập phần thống khổ.”
Bộ Hoài Viễn ánh mắt sáng ngời, “Như vậy là có phương pháp khác?”
“Huyết thanh của Ngọc lưu ly được dẫn phát từ nước hàn tuyền, kỳ thật căn nguyên của nó bất quá chính là lưu ly ở hàn tuyền. Trải qua sự trung hòa với ngọc lưu ly, nếu ngươi không cần huyết thanh ngọc lưu ly trọng tố, kia cũng chỉ có thể sử dụng hàn tuyền.” Liễu Phù Phong thản nhiên nói, “Lưu ly hàn tuyền quả thật có thể chữa trị kinh mạch. Nếu xáo trộn nội tức bảo hộ kinh mạch của ngươi, dùng kim châm phong trụ những huyệt vị sau khi bị cởi bỏ, rồi lập tức nhập vào hàn tuyền, ngâm bảy bảy bốn mươi chín ngày, chịu đựng hàn khí chữa trị kinh mạch, thì có thể có một đường sinh cơ. Nhưng nước hàn tuyền vốn lạnh lẽo đến đóng băng, nội lực trong cơ thể ngươi lại là chí âm, vốn không thể hòa huyện, hàn càng thêm hàn, chỉ sợ ngươi khó có thể thừa nhận.”
“Vô phương, ta sớm đã quen với hàn khí, huống chi tỷ lệ bốn phần cũng không tính thấp.” Bộ Hoài Viễn mỉm cười, thoải mái đến cực điểm.
Ánh mắt của Liễu Phù Phong hơi đổi, thừa dịp Bộ Hoài Viễn không chú ý, liền lén liếc nhìn ngoài cửa sổ một cái, “Ta dùng ngọc lưu ly cứu ngươi, đồng dạng có thể cứu Mục Kỳ, chẳng qua hơi hơi vất vả một ít, so với việc ngươi dùng phương pháp hàn tuyền ổn thỏa hơn rất nhiều.”
“Bảy phần nắm chắc không đủ, nếu như ngươi thất bại thì phải làm sao!?” Bộ Hoài Viễn lắc đầu, hắn không muốn lấy tính mạng của Mục Kỳ ra mạo hiểm, cứu Tiểu Kỳ, hắn còn có bốn phần cơ hội, như vậy cũng đủ rồi.
“Vậy ngươi cũng chỉ có bốn phần cơ hội để sống, ngươi không sợ ta sẽ thất bại sao?”
“Ta sẽ thành công.” Bộ Hoài Viễn ánh mắt kiên định tự tin nhìn Liễu Phù Phong, sau dường như nhớ đến điều gì, mí mắt khẽ rũ xuống, thanh âm phi thường nỉ non, “Nếu thất bại, ít nhất Tiểu Kỳ còn có Minh nhi.”
“Ngươi không cùng Mục Kỳ thương lượng một chút sao?” Liễu Phù Phong nghĩ nghĩ vẫn hỏi ra miệng.
“Không cần, ngươi giúp ta giấu y, đợi chữa khỏi cho Tiểu Kỳ, ngươi hãy trước đưa y trở về.”
Nhìn bóng người khẽ lay động ngoài cửa sổ, Liễu Phù Phong lại thở dài một hơi, lời đến bên môi lại thu trở về, chỉ gật gật đầu đáp: “Hảo, ta đáp ứng ngươi. Ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi, đợi thân thể của Mục Kỳ đỡ hơn, ta sẽ giúp y.”
Bộ Hoài Viễn khôi phục bộ dáng ôn hòa, hướng Liễu Phù Phong nói ra lời ‘cảm tạ’ thiệt tình nhất trong ngày hôm nay.
Bình luận truyện