Thừa Tướng Phu Nhân
Quyển 1 - Chương 21: Đệ nhất thủ phủ
Edit: Trảm Phong
Vân Khanh trấn an tốt cảm xúc lão phu nhân lại ngồi bên mép giường, chờ lão phu nhân ngủ say mới nhẹ nhàng đem tay lão phu nhân cầm tay nàng thả vào trong chăn, dè dặt vì lão phu nhân dịch tốt góc chăn, Vân Khanh rón rén lui ra ngoài, thấy thiếp thân bà tử của lão phu nhân Phương má má mỉm cười gật đầu.
Ra khỏi phòng, Bạch Thanh Tiêu đã đợi ở ngoài phòng hồi lâu, chứng kiến Vân Khanh đi ra ôn hòa cười một tiếng, hắn đứng chắp tay, cánh hoa tuyết trắng trên cây lê bên cạnh rơi xuống, rơi trên đầu vai hắn, tăng thêm vài phần phong tư.
“Tổ mẫu ngủ?”
“Ừ!” Vân Khanh cười đi đến bên cạnh Bạch Thanh Tiêu cùng hắn sóng vai, nàng biết mình liên tục tìm biểu ca là có ý tưởng, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng nói, “Đại ca, ta có việc xin huynh hỗ trợ.”
“A?” Bạch Thanh Tiêu tựa hồ không nghĩ tới Vân Khanh có yêu cầu, lại lập tức cười, “Nói một chút xem chuyện gì?” Thấy trên mặt Vân Khanh bất động thanh sắc, hắn liền biết chuyện nàng yêu cầu ở trong phạm vi năng lực của mình.
“Ừ…” Vân Khanh phát hiện trên người Bạch Thanh Tiêu có loại cảm giác thân thiết khác thường, bên cạnh hắn nàng liền có loại cảm giác thoải mái nhàn nhạt, làm cho người không khỏi buông lỏng tâm thần, Vân Khanh rất ít thấy cười giỡn, “Cũng không có gì lớn chuyện a, chính là mượn biểu ca một bộ quần áo mặc một chút, mượn người biểu ca dùng một chút.”
“Muội nha…” Hắn sủng ái lắc lắc đầu, cười nói với Vân Khanh, “Đi theo ta.” Cũng không hỏi Vân Khanh nữ cải nam trang đến tột cùng là muốn làm cái gì.
Trong lòng Vân Khanh ấm áp, bước nhanh đuổi kịp bước chân Bạch Thanh Tiêu, khóe môi vui vẻ lại càng rõ ràng.
Hai người ra khỏi phủ đã là buổi trưa, Vân Khanh dọc theo đường đi đã đem chuyện cùng Bạch Thanh Tiêu nói một lần, Bạch Thanh Tiêu hơi trầm ngâm liền dẫn Vân Khanh đi Lãm Nguyệt Lâu lớn nhất kinh thành.
Lãm Nguyệt Lâu là tửu lâu lớn nhất trong kinh thành, bên trong vô cùng xa hoa, nghe nói thức ăn bên trong đắt tiền làm người ta tắc luỡi, một bữa cơm lên giá gần như trăm lượng bạc, ngày thường quan lại quyền quý cũng rất ít tiêu phí ở chỗ này, nơi này kiếm bạc đều là vương tôn công tử thiên hoàng hậu duệ quý tộc.
Bạch Thanh Tiêu tựa hồ đối với nơi này rất tinh tường, mang theo Vân Khanh một thân cẩm bào màu xanh nhạt đi vào, trong đại sảnh nhiều người nhưng lại không huyên náo, dù sao đều có tu dưỡng, nguyên một đám yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu tiếng cười sảng lãng.
Có tiểu nhị đến trước tiếp ứng, thấy là Bạch Thanh Tiêu liền cười nói, “Bạch công tử, công tử nhà ta đã ở trong phòng bao lầu hai chờ ngài.”
Vân Khanh nghiêng đầu cười nhạt một tiếng với Bạch Thanh Tiêu, vừa rồi thời điểm xuất phủ hắn để cho bóng trắng bên cạnh trước đó rời đi, nguyên lai là hẹn người tới nơi này.
“Đi thôi, chúng ta đi lên.” Bạch Thanh Tiêu mỉm cười làm một cái tư thế “Thỉnh”, Vân Khanh nhìn rất là buồn cười, lại chắp tay thần sắc tự nhiên đạp trên bậc thang gỗ từng bước một đi tới.
Đến phòng mới phát hiện phòng so với đại sảnh lại càng xa hoa, lần lượt từng bức tranh chữ vô giá đều xuất từ tay danh gia treo ở trên vách tường, trên vách tường còn có một giá sách nho nhỏ, trên giá sách bày đủ loại bộ sách tác phẩm nổi tiếng. Gian phòng đầy trang sức gỗ lim, lư hương có chạm rỗng màu tím đốt hạnh hương an thần, hương thơm kia nhàn nhạt cùng mặc hương trong phòng kẹp ở cùng một chỗ dĩ nhiên là mùi thơm ngát khác thường.
Vân Khanh đối với người chủ Lãm Nguyệt Lâu nhất thời hiếu kỳ, Bạch Thanh Tiêu mỉm cười đi ở phía trước, đẩy cửa phòng ra, trong phòng một vị nam tử thần sắc nhàn nhã cẩm bào tím đang ngồi, Vân Khanh đầu tiên chú ý tới chính là tay hắn, hai tay hắn nắm một quyển sách, móng tay tu bổ thật chỉnh tề, xương ngón tay thon dài trắng nõn sạch sẽ, ngón trỏ ngón giữa cùng ngón áp út tay phải có một tầng kén mỏng manh. Vân Khanh nghĩ, người này là người thường xuyên cầm bút.
Nghe được thanh âm, người nọ từ quyển sách ngẩng đầu, hô hấp Vân Khanh lập tức cứng lại, nàng gặp qua quá nhiều nam tử dung mạo ưu tú, Quân Ngạo khí phách lăng liệt, Bạch Thanh Tiêu ôn tồn tao nhã… Lại không có một người nào, không có một ai có thể so ra vượt người trước mắt, chỉ nhìn một cách đơn thuần mặt mày hắn cũng không xuất sắc, chỉ là trên người hắn có khí chất làm lòng người ngừng lại, hắn so với Quân Ngạo càng thêm khí phách, so với Bạch Thanh Tiêu càng thêm ưu nhã như ngọc. Rất khó tưởng tượng hai loại khí chất cực đoan này làm sao sẽ xuất hiện ở trên người một người, nhưng là xuất hiện ở trên người của hắn lại để cho người ta cảm thấy không chút nào đột ngột, ngược lại làm lòng người kinh hãi. Mâu quang hắn hàm chứa vui vẻ, chỉ là ngẫu nhiên thoáng hiện lên một tia tinh quang làm cho người biết rõ hắn không hiền hoà giống như ngoài mặt vậy.
Mâu quang Vân Khanh chợt lóe lên.
Bạch Thanh Tiêu đã bắt đầu vì Vân Khanh tiến cử, hắn chỉ chỉ nam tử đã từ trên ghế ngồi đứng lên, cười nói, “Phong Tuyệt Trần, bạn tri kỉ của ta.”
Phong Tuyệt Trần?! Tên rất hay, hơn nữa rất thích hợp với hắn! Hơn nữa Vân Khanh đối với danh tự này cơ hồ là như sấm bên tai, có thể nói tương đối quen thuộc… khóe môi Vân Khanh câu dẫn ra một vệt mờ cười, ôm quyền nói, “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Lãm Nguyệt Lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành, không nghĩ tới dĩ nhiên là sản nghiệp Phong công tử.”
Phong Tuyệt Trần không đợi Bạch Thanh Tiêu mở miệng liền mỉm cười đáp lễ nói, “Vân cô nương mời ngồi.”
Vân Khanh nhìn vẻ mặt Bạch Thanh Tiêu thoáng kinh ngạc liền biết không phải là Bạch Thanh Tiêu tiết lộ thân phận của nàng, trong bụng nàng hơi động một chút, quả nhiên là người thông thấu. Nàng không có nhăn nhó, khẽ chắp tay nhấc lên vạt áo cẩm bào liền tiêu sái tự nhiên ngồi trên ghế, chứng kiến nam tử đối diện mặt không đổi sắc, khóe môi vui vẻ lại càng rõ ràng.
“Khanh nhi, muội nghe nói qua Tuyệt Trần?”
“Kinh thành cùng Giang Nam đệ nhất thủ phủ, Hoàng thương duy nhất triều đình, đại danh như sấm bên tai, chỉ là thân là cô gái vẫn không thể ra phủ, hôm nay thấy quả nhiên…” Vân Khanh khẽ mỉm cười, sơ lược có thâm ý nói, “… Không giống bình thường.”
“Vân cô nương khen trật rồi.” Phong Tuyệt Trần không kiêu không nịnh, đáy mắt tĩnh mịch thoáng hiện lên một đạo quang hoa nhàn nhạt.
Mấy người hàn huyên một lát liền tiến vào chính đề, Bạch Thanh Tiêu đem chuyện cùng Phong Tuyệt Trần miêu tả một lần, Phong Tuyệt Trần ngược lại hơi có chút kinh ngạc, “Vân cô nương muốn buôn bán? Cô nương chính là thân thể thiên kim, làm sao lại nghĩ đến làm nghề nghiệp thấp tiện như vậy?”
Nhìn xa hơn, buôn bán là việc người phải kham khổ mới có thể làm, như Vân Khanh một cô gái xuất thân thị tộc, nghĩ cũng đừng nghĩ, đừng nói là cô gái, chính là như Bạch Thanh Tiêu vậy, trong nhà cũng quyết không đồng ý cho hắn đi ra ngoài buôn bán.
Mâu quang Vân Khanh ngưng lại, mỉm cười nhìn Phong Tuyệt Trần, “Lời ấy của Phong công tử sai rồi, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có chuyên gia. Nếu không có thương nhân đừng nói buôn bán người người đều chết đói, nhìn xa hơn chỉ sợ cũng sẽ lâm vào tê liệt kinh tế, không có thương nhân, những thứ quan lại quyền quý kia đừng nói tiền hô hậu ủng, chỉ có bạc không có cơm gạo, như thế nào sống?” Mâu quang Vân Khanh chuyển một cái, nhìn về phía Phong Tuyệt Trần, đáy mắt tĩnh mịch sâu không lường được, nàng khẽ mỉm cười, “Nếu là Phong công tử thật là cảm thấy buôn bán là nghề nghiệp đê tiện, công tử thế nào lại lựa chọn buôn bán?”
—— lời ngoài mặt ——
Phong Tuyệt Trần là nhân vật rất trọng yếu a ~ hôm nay đẩy lên, đến rạng sáng mười hai giờ người xem tăng tới năm trăm, ngày mai thêm hàng ~ đề cử trái tim《 tướng công, nhà ta có ruộng 》
Ngày trước hôn nhân:
Thanh Châu thành, trong phủ thành chủ thanh niên tài tuấn tụ tập, thành chủ mặt mũi tràn đầy vui mừng.
“Ta nghe thấy Mộc cô nương tài mạo song toàn, không biết hôm nay tại hạ có vinh hạnh cùng cô nương hợp thủ làm thơ?”
“Cũng tốt!” Một cô gái thân trắng thuần đứng dậy, khẽ vuốt cằm.
“Vậy do tại hạ mở đầu, cô nương nghe cho kỹ!”
“Xin cứ tự nhiên!” Cô gái khiêu mi.
Nam tử nhìn nhìn trời, thản nhiên nói “Trời thăm thẳm, đất mênh mông ”
“Một nhành Hồng Hạnh phải ra tường!” Cô gái nhìn xem cô nương áo phấn đối diện nam tử bên cạnh, ý vị thâm trường.
Mọi người: ╮ (╯▽╰)╭
– –
Ngày sau khi cưới:
“Tặc tặc “, cô gái cao thấp quan sát, tiếc nuối giơ tay, “Khanh bản giai nhân, làm gì được…”
Sau lưng thanh sam nam tử nhẹ chen chúc với cô gái, thần sắc xanh lét, mày kiếm chau lên, “Làm gì được khanh, đã gả cho người!”
Cô gái: =m=
~ sưu tầm ~
Vân Khanh trấn an tốt cảm xúc lão phu nhân lại ngồi bên mép giường, chờ lão phu nhân ngủ say mới nhẹ nhàng đem tay lão phu nhân cầm tay nàng thả vào trong chăn, dè dặt vì lão phu nhân dịch tốt góc chăn, Vân Khanh rón rén lui ra ngoài, thấy thiếp thân bà tử của lão phu nhân Phương má má mỉm cười gật đầu.
Ra khỏi phòng, Bạch Thanh Tiêu đã đợi ở ngoài phòng hồi lâu, chứng kiến Vân Khanh đi ra ôn hòa cười một tiếng, hắn đứng chắp tay, cánh hoa tuyết trắng trên cây lê bên cạnh rơi xuống, rơi trên đầu vai hắn, tăng thêm vài phần phong tư.
“Tổ mẫu ngủ?”
“Ừ!” Vân Khanh cười đi đến bên cạnh Bạch Thanh Tiêu cùng hắn sóng vai, nàng biết mình liên tục tìm biểu ca là có ý tưởng, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng nói, “Đại ca, ta có việc xin huynh hỗ trợ.”
“A?” Bạch Thanh Tiêu tựa hồ không nghĩ tới Vân Khanh có yêu cầu, lại lập tức cười, “Nói một chút xem chuyện gì?” Thấy trên mặt Vân Khanh bất động thanh sắc, hắn liền biết chuyện nàng yêu cầu ở trong phạm vi năng lực của mình.
“Ừ…” Vân Khanh phát hiện trên người Bạch Thanh Tiêu có loại cảm giác thân thiết khác thường, bên cạnh hắn nàng liền có loại cảm giác thoải mái nhàn nhạt, làm cho người không khỏi buông lỏng tâm thần, Vân Khanh rất ít thấy cười giỡn, “Cũng không có gì lớn chuyện a, chính là mượn biểu ca một bộ quần áo mặc một chút, mượn người biểu ca dùng một chút.”
“Muội nha…” Hắn sủng ái lắc lắc đầu, cười nói với Vân Khanh, “Đi theo ta.” Cũng không hỏi Vân Khanh nữ cải nam trang đến tột cùng là muốn làm cái gì.
Trong lòng Vân Khanh ấm áp, bước nhanh đuổi kịp bước chân Bạch Thanh Tiêu, khóe môi vui vẻ lại càng rõ ràng.
Hai người ra khỏi phủ đã là buổi trưa, Vân Khanh dọc theo đường đi đã đem chuyện cùng Bạch Thanh Tiêu nói một lần, Bạch Thanh Tiêu hơi trầm ngâm liền dẫn Vân Khanh đi Lãm Nguyệt Lâu lớn nhất kinh thành.
Lãm Nguyệt Lâu là tửu lâu lớn nhất trong kinh thành, bên trong vô cùng xa hoa, nghe nói thức ăn bên trong đắt tiền làm người ta tắc luỡi, một bữa cơm lên giá gần như trăm lượng bạc, ngày thường quan lại quyền quý cũng rất ít tiêu phí ở chỗ này, nơi này kiếm bạc đều là vương tôn công tử thiên hoàng hậu duệ quý tộc.
Bạch Thanh Tiêu tựa hồ đối với nơi này rất tinh tường, mang theo Vân Khanh một thân cẩm bào màu xanh nhạt đi vào, trong đại sảnh nhiều người nhưng lại không huyên náo, dù sao đều có tu dưỡng, nguyên một đám yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu tiếng cười sảng lãng.
Có tiểu nhị đến trước tiếp ứng, thấy là Bạch Thanh Tiêu liền cười nói, “Bạch công tử, công tử nhà ta đã ở trong phòng bao lầu hai chờ ngài.”
Vân Khanh nghiêng đầu cười nhạt một tiếng với Bạch Thanh Tiêu, vừa rồi thời điểm xuất phủ hắn để cho bóng trắng bên cạnh trước đó rời đi, nguyên lai là hẹn người tới nơi này.
“Đi thôi, chúng ta đi lên.” Bạch Thanh Tiêu mỉm cười làm một cái tư thế “Thỉnh”, Vân Khanh nhìn rất là buồn cười, lại chắp tay thần sắc tự nhiên đạp trên bậc thang gỗ từng bước một đi tới.
Đến phòng mới phát hiện phòng so với đại sảnh lại càng xa hoa, lần lượt từng bức tranh chữ vô giá đều xuất từ tay danh gia treo ở trên vách tường, trên vách tường còn có một giá sách nho nhỏ, trên giá sách bày đủ loại bộ sách tác phẩm nổi tiếng. Gian phòng đầy trang sức gỗ lim, lư hương có chạm rỗng màu tím đốt hạnh hương an thần, hương thơm kia nhàn nhạt cùng mặc hương trong phòng kẹp ở cùng một chỗ dĩ nhiên là mùi thơm ngát khác thường.
Vân Khanh đối với người chủ Lãm Nguyệt Lâu nhất thời hiếu kỳ, Bạch Thanh Tiêu mỉm cười đi ở phía trước, đẩy cửa phòng ra, trong phòng một vị nam tử thần sắc nhàn nhã cẩm bào tím đang ngồi, Vân Khanh đầu tiên chú ý tới chính là tay hắn, hai tay hắn nắm một quyển sách, móng tay tu bổ thật chỉnh tề, xương ngón tay thon dài trắng nõn sạch sẽ, ngón trỏ ngón giữa cùng ngón áp út tay phải có một tầng kén mỏng manh. Vân Khanh nghĩ, người này là người thường xuyên cầm bút.
Nghe được thanh âm, người nọ từ quyển sách ngẩng đầu, hô hấp Vân Khanh lập tức cứng lại, nàng gặp qua quá nhiều nam tử dung mạo ưu tú, Quân Ngạo khí phách lăng liệt, Bạch Thanh Tiêu ôn tồn tao nhã… Lại không có một người nào, không có một ai có thể so ra vượt người trước mắt, chỉ nhìn một cách đơn thuần mặt mày hắn cũng không xuất sắc, chỉ là trên người hắn có khí chất làm lòng người ngừng lại, hắn so với Quân Ngạo càng thêm khí phách, so với Bạch Thanh Tiêu càng thêm ưu nhã như ngọc. Rất khó tưởng tượng hai loại khí chất cực đoan này làm sao sẽ xuất hiện ở trên người một người, nhưng là xuất hiện ở trên người của hắn lại để cho người ta cảm thấy không chút nào đột ngột, ngược lại làm lòng người kinh hãi. Mâu quang hắn hàm chứa vui vẻ, chỉ là ngẫu nhiên thoáng hiện lên một tia tinh quang làm cho người biết rõ hắn không hiền hoà giống như ngoài mặt vậy.
Mâu quang Vân Khanh chợt lóe lên.
Bạch Thanh Tiêu đã bắt đầu vì Vân Khanh tiến cử, hắn chỉ chỉ nam tử đã từ trên ghế ngồi đứng lên, cười nói, “Phong Tuyệt Trần, bạn tri kỉ của ta.”
Phong Tuyệt Trần?! Tên rất hay, hơn nữa rất thích hợp với hắn! Hơn nữa Vân Khanh đối với danh tự này cơ hồ là như sấm bên tai, có thể nói tương đối quen thuộc… khóe môi Vân Khanh câu dẫn ra một vệt mờ cười, ôm quyền nói, “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Lãm Nguyệt Lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành, không nghĩ tới dĩ nhiên là sản nghiệp Phong công tử.”
Phong Tuyệt Trần không đợi Bạch Thanh Tiêu mở miệng liền mỉm cười đáp lễ nói, “Vân cô nương mời ngồi.”
Vân Khanh nhìn vẻ mặt Bạch Thanh Tiêu thoáng kinh ngạc liền biết không phải là Bạch Thanh Tiêu tiết lộ thân phận của nàng, trong bụng nàng hơi động một chút, quả nhiên là người thông thấu. Nàng không có nhăn nhó, khẽ chắp tay nhấc lên vạt áo cẩm bào liền tiêu sái tự nhiên ngồi trên ghế, chứng kiến nam tử đối diện mặt không đổi sắc, khóe môi vui vẻ lại càng rõ ràng.
“Khanh nhi, muội nghe nói qua Tuyệt Trần?”
“Kinh thành cùng Giang Nam đệ nhất thủ phủ, Hoàng thương duy nhất triều đình, đại danh như sấm bên tai, chỉ là thân là cô gái vẫn không thể ra phủ, hôm nay thấy quả nhiên…” Vân Khanh khẽ mỉm cười, sơ lược có thâm ý nói, “… Không giống bình thường.”
“Vân cô nương khen trật rồi.” Phong Tuyệt Trần không kiêu không nịnh, đáy mắt tĩnh mịch thoáng hiện lên một đạo quang hoa nhàn nhạt.
Mấy người hàn huyên một lát liền tiến vào chính đề, Bạch Thanh Tiêu đem chuyện cùng Phong Tuyệt Trần miêu tả một lần, Phong Tuyệt Trần ngược lại hơi có chút kinh ngạc, “Vân cô nương muốn buôn bán? Cô nương chính là thân thể thiên kim, làm sao lại nghĩ đến làm nghề nghiệp thấp tiện như vậy?”
Nhìn xa hơn, buôn bán là việc người phải kham khổ mới có thể làm, như Vân Khanh một cô gái xuất thân thị tộc, nghĩ cũng đừng nghĩ, đừng nói là cô gái, chính là như Bạch Thanh Tiêu vậy, trong nhà cũng quyết không đồng ý cho hắn đi ra ngoài buôn bán.
Mâu quang Vân Khanh ngưng lại, mỉm cười nhìn Phong Tuyệt Trần, “Lời ấy của Phong công tử sai rồi, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có chuyên gia. Nếu không có thương nhân đừng nói buôn bán người người đều chết đói, nhìn xa hơn chỉ sợ cũng sẽ lâm vào tê liệt kinh tế, không có thương nhân, những thứ quan lại quyền quý kia đừng nói tiền hô hậu ủng, chỉ có bạc không có cơm gạo, như thế nào sống?” Mâu quang Vân Khanh chuyển một cái, nhìn về phía Phong Tuyệt Trần, đáy mắt tĩnh mịch sâu không lường được, nàng khẽ mỉm cười, “Nếu là Phong công tử thật là cảm thấy buôn bán là nghề nghiệp đê tiện, công tử thế nào lại lựa chọn buôn bán?”
—— lời ngoài mặt ——
Phong Tuyệt Trần là nhân vật rất trọng yếu a ~ hôm nay đẩy lên, đến rạng sáng mười hai giờ người xem tăng tới năm trăm, ngày mai thêm hàng ~ đề cử trái tim《 tướng công, nhà ta có ruộng 》
Ngày trước hôn nhân:
Thanh Châu thành, trong phủ thành chủ thanh niên tài tuấn tụ tập, thành chủ mặt mũi tràn đầy vui mừng.
“Ta nghe thấy Mộc cô nương tài mạo song toàn, không biết hôm nay tại hạ có vinh hạnh cùng cô nương hợp thủ làm thơ?”
“Cũng tốt!” Một cô gái thân trắng thuần đứng dậy, khẽ vuốt cằm.
“Vậy do tại hạ mở đầu, cô nương nghe cho kỹ!”
“Xin cứ tự nhiên!” Cô gái khiêu mi.
Nam tử nhìn nhìn trời, thản nhiên nói “Trời thăm thẳm, đất mênh mông ”
“Một nhành Hồng Hạnh phải ra tường!” Cô gái nhìn xem cô nương áo phấn đối diện nam tử bên cạnh, ý vị thâm trường.
Mọi người: ╮ (╯▽╰)╭
– –
Ngày sau khi cưới:
“Tặc tặc “, cô gái cao thấp quan sát, tiếc nuối giơ tay, “Khanh bản giai nhân, làm gì được…”
Sau lưng thanh sam nam tử nhẹ chen chúc với cô gái, thần sắc xanh lét, mày kiếm chau lên, “Làm gì được khanh, đã gả cho người!”
Cô gái: =m=
~ sưu tầm ~
Bình luận truyện