Thừa Tướng Phu Nhân
Quyển 1 - Chương 9: Dùng bữa ở phòng trước
Edit: Trảm Phong
Chu má má phân phó thô sử bà tử nấu nước cho Vân Khanh chuẩn bị tắm rửa, rất nhanh nước nóng đã được mang lên phòng bên, Chu má má chứng kiến không khỏi cảm khái.
“Trước kia bọn họ cũng không có chịu khó như vậy.”
Vân Khanh bỏ đi y phục thoải mái ngâm ở trong thùng tắm, nghe vậy không khỏi khẽ mỉm cười, “Bọn nô tài này mỗi người đội trên đạp dưới, hôm nay chúng ta gây ra một hồi như vậy, bọn họ tự nhiên là muốn thu liễm một thời gian.”
Chu má má giúp Vân Khanh mặc xiêm y hun hương, mi tâm lại lo nghĩ nhíu lại, “Hôm nay chúng ta xem như đắc tội hoàn toàn với đại phu nhân, đại phu nhân lòng dạ nhỏ mọn, chỉ sợ sau này cũng sẽ không có ngày tốt lành.”
Vân Khanh an ủi vỗ vỗ hai tay Chu má má thô ráp, cười nói, “Má không cần phải lo lắng, cho dù chúng ta không đắc tội bà ta, bà ta cũng xem ta như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hận không thể nhổ cho thống khoái. Nhìn tình cảnh ta hôm nay như vậy liền biết không phải sao? Cùng bà ta vạch mặt bất quá là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Hơi sững sờ, Chu má má lập tức vui mừng cười một tiếng, bà không biết Vân Khanh đến cùng là đúng hay không, hôm nay rốt cục nghĩ thông suốt, bất quá nàng có thể quyết chí tự cường như vậy, rất làm cho bà cao hứng. Có biểu thiếu gia cùng Bạch gia trợ giúp, chỉ cần đại tiểu thư chịu nỗ lực, về sau tất nhiên sẽ càng ngày càng tốt.
Chu má má đỏ vành mắt, “Nếu phu nhân biết rõ tiểu thư hiện tại hiểu chuyện như vậy, cũng nên nhắm mắt.”
Đúng lúc này, phòng bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa thanh cạn, “Đại tiểu thư, người có ở bên trong không?”
Mâu quang Vân Khanh chợt lóe, cao giọng đáp, “Tiến vào.”
Ngân Tâm mở cửa phòng bên ra tiến vào, chứng kiến khăn tắm khoác lên thùng tắm, nàng vội vã vén tay áo lên kỳ lưng cho Vân Khanh.
Chu má má có chút câu oán hận, “Ngân Tâm, làm sao ngươi đến bây giờ mới về?”
Ngân Tâm là thiếp thân nha hoàn của Vân Khanh, thuở nhỏ liền đi theo bên người Vân Khanh coi như là hài tử Chu má má nhìn lớn lên, bởi vậy đối với nàng Chu má má vẫn có chút tín nhiệm.
Con ngươi Ngân Tâm chợt lóe, động tác trong tay mạnh dừng lại, móng tay thon dài sắc bén tại trên lưng Vân Khanh trơn bóng lưu lại một đạo vết máu chói mắt, Ngân Tâm mãnh kinh, đã thấy Vân Khanh cả kinh nghiêng đầu, ánh mắt như cười như không nhìn nàng.
Trong bụng nàng cả kinh, vội vàng cúi đầu xuống đột nhiên quỳ trên mặt đất, “Nô tỳ lỡ tay, cầu xin tiểu thư tha thứ.”
Con ngươi Vân Khanh thâm trầm đánh giá một vòng trên người nàng, một hồi lâu mới ung dung cười nói, “Không ngại, đứng lên đi.”
Ngân Tâm sợ hãi đứng lên, không biết là bị dọa hay bị nhiệt khí mờ mịt trong phòng hun, trên mặt thế nhưng đầy mồ hôi, nàng cầm lấy khăn tắm lần nữa lau trên lưng Vân Khanh, động tác cẩn thận rất nhiều.
“Hôm nay ngươi cùng Nhị tiểu thư đồng thời trở về, nàng có không có làm khó ngươi?” Vân Khanh nhắm hai mắt, phảng phất vô tình hỏi.
“Không có, Nhị tiểu thư tâm địa thiện lương, làm sao sẽ cùng một tiểu nha đầu khó xử.” Ngân Tâm đối với Nhị tiểu thư bạch y bồng bềnh trần thế bất nhiễm hoàn mỹ kia rất là ưa thích, nghe được khẩu khí nàng sung sướng liền có thể theo dõi một hai.
“A?” Khóe môi Vân Khanh không lộ vẻ gì nhếch lên, thản nhiên nói, “Phải không?”
“Đúng vậy.” Ngân Tâm rất nhanh tiếp lời, “Nhị tiểu thư rất thương cảm người làm, đối với nha hoàn bà tử bên cạnh chưa từng lớn tiếng nói qua một câu, lại ôn nhu lại xinh đẹp, quả thực không giống như cô gái phàm trần.”
Vân Khanh không có có cảm tình cười cười, cũng không thèm để ý cái gì.
Tắm rửa xong đang muốn dùng bữa tối, nhưng có bà tử cười tủm tỉm vào viện tử, nhìn thấy Vân Khanh liền cười hành lễ nói, “Đại tiểu thư, lão gia phân phó người đi phòng trước dùng bữa đây.”
Trước kia đại tiểu thư có thể chưa bao giờ có đãi ngộ như vậy, mắt thấy hướng gió muốn thay đổi, thái độ nha hoàn bà tử đối với nàng đại tiểu thư này cũng thân thiện rất nhiều.
Vân Khanh đã đổi lại một thân vàng nhạt sắc thêu U Lan la quần, trên đầu đơn giản búi một búi tóc nhỏ, tóc còn lại như mực xõa trên vai và sau lưng, búi tóc nhỏ chen vào một chi ngọc trâm bích lục đơn giản, nhìn qua tươi mát hơn người. Vân Khanh lớn lên không tính là tuyệt sắc, nhưng dung mạo cũng tuyệt đối là thượng đẳng, chỉ là người khác theo thói quen đem nàng cùng Vân Vận so sánh, bởi vậy liền rơi vào tiểu thừa.
Lúc này nghe được tiếng cười bà tử nịnh bợ, nàng khẽ mỉm cười một ít cũng không có vênh váo hung hăng, ôn hòa nói.
“Thỉnh đi trước dẫn đường.”
Chẳng biết tại sao, bà tử kia chứng kiến khuôn mặt Vân Khanh lạnh nhạt, nụ cười trên mặt đột nhiên liền cương xuống, sau lưng phảng phất run lên, cung kính đi ở phía trước, nửa câu cũng không dám nhiều lời.
Vân Khanh chỉ dẫn theo Chu má má cùng Ngân Tâm đi phòng trước, theo lý thuyết nàng một tiểu thư chính thống, trong sân thế nào cũng nên có một ma ma quản sự, bốn đại nha hoàn cùng tám nhị đẳng nha hoàn, tam đẳng nha hoàn lại càng không ít, còn có ba bốn thô sử cho bà tử, nhưng mà trong sân Vân Khanh cũng chỉ có Chu má má, Ngân Tâm cùng hai thô sử ma ma.
Tất cả mọi người phảng phất quên mất nàng là Vân gia đại tiểu thư, mà bỏ quên điểm này.
Chậm rãi câu dẫn khóe môi, cước bộ đi theo bà tử không nhanh không chậm đi về phía trước, nàng ở viện tử quá mức vắng vẻ, cách phòng trước một khoảng xa, bà tử đi ở phía trước vốn nghĩ nhắc nhở Vân Khanh đi nhanh chút, tất cả mọi người đang đợi một mình nàng. Quay người lại lại chứng kiến khóe môi Vân Khanh phảng phất mang theo một tia lãnh ý, trong lòng nàng cả kinh, lập tức không dám nhiều lời.
Mấy người đi ước chừng nửa khắc thời gian mới tới phòng trước, trong lòng thô sử bà tử dẫn đường thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu thu liễm con mắt, “Đại tiểu thư, đến.”
“Ừ!” Con ngươi Vân Khanh như giếng cổ tĩnh mịch không gợn sóng sợ hãi, khẽ mỉm cười, nói: “Đi xuống đi.”
Bà tử vội vàng lui ra, bà dùng dư quang khóe mắt liếc liếc về Vân Khanh, chẳng biết tại sao, bà cảm thấy đại tiểu thư hôm nay phảng phất… hình như, tôn quý! Phảng phất đặc biệt tôn quý, bà ngày thường thấy đại phu nhân cũng không có cảm giác đè nén sợ hãi như vậy…
Phòng trước, tất cả mọi người đang chờ Vân Khanh, có người đã sớm đợi đến chịu không nổi phiền, lạnh lùng nói, “Vân gia đại tiểu thư làm dáng vẻ tốt lắm, làm cho một phòng trưởng bối chờ một mình ngươi.”
Mở miệng đúng là lão phu nhân bối phận lớn nhất trong phòng, lão phu nhân vừa mở miệng vẻ mặt mọi người đều như ve sầu mùa đông mà ngay cả Vân Thường sắc mặt đều khó coi.
“Tổ mẫu dạy dỗ cực kỳ đúng, lần sau Khanh nhi không dám.”
Vân Khanh đê mi liễm mục, một bộ dạng biết sai rồi.
Bạch Thanh Tiêu lúc này cười mở miệng, “Cũng không thể trách cứ Khanh nhi, dù sao viện tử nàng ở cách phòng trước xa như vậy, nàng là một cô gái yếu đuối sao có thể đi nhanh như vậy?”
—— lời ngoài mặt ——
Hạ chương Nhị tiểu thư liền phát uy a, tiện nữ a tiện nữ ~
Chu má má phân phó thô sử bà tử nấu nước cho Vân Khanh chuẩn bị tắm rửa, rất nhanh nước nóng đã được mang lên phòng bên, Chu má má chứng kiến không khỏi cảm khái.
“Trước kia bọn họ cũng không có chịu khó như vậy.”
Vân Khanh bỏ đi y phục thoải mái ngâm ở trong thùng tắm, nghe vậy không khỏi khẽ mỉm cười, “Bọn nô tài này mỗi người đội trên đạp dưới, hôm nay chúng ta gây ra một hồi như vậy, bọn họ tự nhiên là muốn thu liễm một thời gian.”
Chu má má giúp Vân Khanh mặc xiêm y hun hương, mi tâm lại lo nghĩ nhíu lại, “Hôm nay chúng ta xem như đắc tội hoàn toàn với đại phu nhân, đại phu nhân lòng dạ nhỏ mọn, chỉ sợ sau này cũng sẽ không có ngày tốt lành.”
Vân Khanh an ủi vỗ vỗ hai tay Chu má má thô ráp, cười nói, “Má không cần phải lo lắng, cho dù chúng ta không đắc tội bà ta, bà ta cũng xem ta như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hận không thể nhổ cho thống khoái. Nhìn tình cảnh ta hôm nay như vậy liền biết không phải sao? Cùng bà ta vạch mặt bất quá là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Hơi sững sờ, Chu má má lập tức vui mừng cười một tiếng, bà không biết Vân Khanh đến cùng là đúng hay không, hôm nay rốt cục nghĩ thông suốt, bất quá nàng có thể quyết chí tự cường như vậy, rất làm cho bà cao hứng. Có biểu thiếu gia cùng Bạch gia trợ giúp, chỉ cần đại tiểu thư chịu nỗ lực, về sau tất nhiên sẽ càng ngày càng tốt.
Chu má má đỏ vành mắt, “Nếu phu nhân biết rõ tiểu thư hiện tại hiểu chuyện như vậy, cũng nên nhắm mắt.”
Đúng lúc này, phòng bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa thanh cạn, “Đại tiểu thư, người có ở bên trong không?”
Mâu quang Vân Khanh chợt lóe, cao giọng đáp, “Tiến vào.”
Ngân Tâm mở cửa phòng bên ra tiến vào, chứng kiến khăn tắm khoác lên thùng tắm, nàng vội vã vén tay áo lên kỳ lưng cho Vân Khanh.
Chu má má có chút câu oán hận, “Ngân Tâm, làm sao ngươi đến bây giờ mới về?”
Ngân Tâm là thiếp thân nha hoàn của Vân Khanh, thuở nhỏ liền đi theo bên người Vân Khanh coi như là hài tử Chu má má nhìn lớn lên, bởi vậy đối với nàng Chu má má vẫn có chút tín nhiệm.
Con ngươi Ngân Tâm chợt lóe, động tác trong tay mạnh dừng lại, móng tay thon dài sắc bén tại trên lưng Vân Khanh trơn bóng lưu lại một đạo vết máu chói mắt, Ngân Tâm mãnh kinh, đã thấy Vân Khanh cả kinh nghiêng đầu, ánh mắt như cười như không nhìn nàng.
Trong bụng nàng cả kinh, vội vàng cúi đầu xuống đột nhiên quỳ trên mặt đất, “Nô tỳ lỡ tay, cầu xin tiểu thư tha thứ.”
Con ngươi Vân Khanh thâm trầm đánh giá một vòng trên người nàng, một hồi lâu mới ung dung cười nói, “Không ngại, đứng lên đi.”
Ngân Tâm sợ hãi đứng lên, không biết là bị dọa hay bị nhiệt khí mờ mịt trong phòng hun, trên mặt thế nhưng đầy mồ hôi, nàng cầm lấy khăn tắm lần nữa lau trên lưng Vân Khanh, động tác cẩn thận rất nhiều.
“Hôm nay ngươi cùng Nhị tiểu thư đồng thời trở về, nàng có không có làm khó ngươi?” Vân Khanh nhắm hai mắt, phảng phất vô tình hỏi.
“Không có, Nhị tiểu thư tâm địa thiện lương, làm sao sẽ cùng một tiểu nha đầu khó xử.” Ngân Tâm đối với Nhị tiểu thư bạch y bồng bềnh trần thế bất nhiễm hoàn mỹ kia rất là ưa thích, nghe được khẩu khí nàng sung sướng liền có thể theo dõi một hai.
“A?” Khóe môi Vân Khanh không lộ vẻ gì nhếch lên, thản nhiên nói, “Phải không?”
“Đúng vậy.” Ngân Tâm rất nhanh tiếp lời, “Nhị tiểu thư rất thương cảm người làm, đối với nha hoàn bà tử bên cạnh chưa từng lớn tiếng nói qua một câu, lại ôn nhu lại xinh đẹp, quả thực không giống như cô gái phàm trần.”
Vân Khanh không có có cảm tình cười cười, cũng không thèm để ý cái gì.
Tắm rửa xong đang muốn dùng bữa tối, nhưng có bà tử cười tủm tỉm vào viện tử, nhìn thấy Vân Khanh liền cười hành lễ nói, “Đại tiểu thư, lão gia phân phó người đi phòng trước dùng bữa đây.”
Trước kia đại tiểu thư có thể chưa bao giờ có đãi ngộ như vậy, mắt thấy hướng gió muốn thay đổi, thái độ nha hoàn bà tử đối với nàng đại tiểu thư này cũng thân thiện rất nhiều.
Vân Khanh đã đổi lại một thân vàng nhạt sắc thêu U Lan la quần, trên đầu đơn giản búi một búi tóc nhỏ, tóc còn lại như mực xõa trên vai và sau lưng, búi tóc nhỏ chen vào một chi ngọc trâm bích lục đơn giản, nhìn qua tươi mát hơn người. Vân Khanh lớn lên không tính là tuyệt sắc, nhưng dung mạo cũng tuyệt đối là thượng đẳng, chỉ là người khác theo thói quen đem nàng cùng Vân Vận so sánh, bởi vậy liền rơi vào tiểu thừa.
Lúc này nghe được tiếng cười bà tử nịnh bợ, nàng khẽ mỉm cười một ít cũng không có vênh váo hung hăng, ôn hòa nói.
“Thỉnh đi trước dẫn đường.”
Chẳng biết tại sao, bà tử kia chứng kiến khuôn mặt Vân Khanh lạnh nhạt, nụ cười trên mặt đột nhiên liền cương xuống, sau lưng phảng phất run lên, cung kính đi ở phía trước, nửa câu cũng không dám nhiều lời.
Vân Khanh chỉ dẫn theo Chu má má cùng Ngân Tâm đi phòng trước, theo lý thuyết nàng một tiểu thư chính thống, trong sân thế nào cũng nên có một ma ma quản sự, bốn đại nha hoàn cùng tám nhị đẳng nha hoàn, tam đẳng nha hoàn lại càng không ít, còn có ba bốn thô sử cho bà tử, nhưng mà trong sân Vân Khanh cũng chỉ có Chu má má, Ngân Tâm cùng hai thô sử ma ma.
Tất cả mọi người phảng phất quên mất nàng là Vân gia đại tiểu thư, mà bỏ quên điểm này.
Chậm rãi câu dẫn khóe môi, cước bộ đi theo bà tử không nhanh không chậm đi về phía trước, nàng ở viện tử quá mức vắng vẻ, cách phòng trước một khoảng xa, bà tử đi ở phía trước vốn nghĩ nhắc nhở Vân Khanh đi nhanh chút, tất cả mọi người đang đợi một mình nàng. Quay người lại lại chứng kiến khóe môi Vân Khanh phảng phất mang theo một tia lãnh ý, trong lòng nàng cả kinh, lập tức không dám nhiều lời.
Mấy người đi ước chừng nửa khắc thời gian mới tới phòng trước, trong lòng thô sử bà tử dẫn đường thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu thu liễm con mắt, “Đại tiểu thư, đến.”
“Ừ!” Con ngươi Vân Khanh như giếng cổ tĩnh mịch không gợn sóng sợ hãi, khẽ mỉm cười, nói: “Đi xuống đi.”
Bà tử vội vàng lui ra, bà dùng dư quang khóe mắt liếc liếc về Vân Khanh, chẳng biết tại sao, bà cảm thấy đại tiểu thư hôm nay phảng phất… hình như, tôn quý! Phảng phất đặc biệt tôn quý, bà ngày thường thấy đại phu nhân cũng không có cảm giác đè nén sợ hãi như vậy…
Phòng trước, tất cả mọi người đang chờ Vân Khanh, có người đã sớm đợi đến chịu không nổi phiền, lạnh lùng nói, “Vân gia đại tiểu thư làm dáng vẻ tốt lắm, làm cho một phòng trưởng bối chờ một mình ngươi.”
Mở miệng đúng là lão phu nhân bối phận lớn nhất trong phòng, lão phu nhân vừa mở miệng vẻ mặt mọi người đều như ve sầu mùa đông mà ngay cả Vân Thường sắc mặt đều khó coi.
“Tổ mẫu dạy dỗ cực kỳ đúng, lần sau Khanh nhi không dám.”
Vân Khanh đê mi liễm mục, một bộ dạng biết sai rồi.
Bạch Thanh Tiêu lúc này cười mở miệng, “Cũng không thể trách cứ Khanh nhi, dù sao viện tử nàng ở cách phòng trước xa như vậy, nàng là một cô gái yếu đuối sao có thể đi nhanh như vậy?”
—— lời ngoài mặt ——
Hạ chương Nhị tiểu thư liền phát uy a, tiện nữ a tiện nữ ~
Bình luận truyện