Thừa Tướng Phu Nhân
Quyển 4 - Chương 15: Ôm nhau ngủ
Edit: Trảm Phong
Dân chúng bị Phong Lam Cẩn khuyên lui, mà hắc y nhân bên cạnh Triệu Tiền vốn cũng chỉ là phụng mệnh đến trợ giúp Triệu Tiền đánh chặn đường Phong Lam Cẩn, những người này đều là từ xa tạm thời điều tới, căn bản cũng không biết người mình muốn ám sát là Phong Lam Cẩn, nghe được dân chúng hối hả gọi tướng gia một đám mới đầu đổ mồ hôi lạnh hai mặt nhìn nhau.
Trong lòng hoảng sợ cơ hồ đem bọn họ áp đảo.
Rốt cuộc hiểu rõ vì sao Triệu Tiền muốn để cho bọn họ mặc y phục dạ hành che mặt đến ám sát… Thì ra là như vậy!
Không có phí bao nhiêu nước miếng, những người này liền bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
Phong Lam Cẩn làm cho bọn lính đem đám hắc y nhân tham dự trận ám sát này hết thảy đều nhốt vào trong đại lao, mà Triệu Tiền bị trói chặt, lại bị Thanh Loan tùy ý nhét vào phòng chứa củi.
Phong Lam Cẩn trấn an hết dân chúng, khuyên dân chúng lui về đã đến đêm khuya, biệt viện đã không thể ở, vừa rồi Phong Lam Cẩn để cho Khương Mạt dẫn người cả đêm lật tung phủ thứ sử. Một đám người bọn họ cũng không dễ an trí, cho nên liền cùng nhau lại trở về phủ thứ sử.
Vẫn là gian phòng kia, hôm nay lại về tới đây tâm tình đã hoàn toàn bất đồng.
Đến khi trong phòng hoàn toàn yên tĩnh trở lại đã là đêm khuya, xa xa có mõ thanh trầm trọng từ sâu trong hẻm nhỏ truyền đến, tiếng trống canh đã điểm, đã là canh ba.
Đến trong phòng, Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh đều thở phào nhẹ nhõm, hai người liếc nhau một cái, đều hiểu ý cười một tiếng.
Bận rộn suốt cả một ngày, Vân Khanh đã lâu không được nghỉ ngơi, nàng đã sớm tinh bì lực tẫn, thân thể mềm nhũn liền ngã xuống trên giường không muốn đứng dậy.
“Ngô…” Thụy nhãn nàng mông lung, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, “Phong Lam Cẩn, nơi này giường chiếu cứng quá, không có thoải mái như trong nhà…”
Phong Lam Cẩn đẩy xe lăn đi tới, nhẹ nhàng thay nàng điều chỉnh tốt tư thế, làm cho nàng nghỉ ngơi tốt, nghe vậy, trong lòng mềm nhũn, giữa lông mày đều nổi lên nhàn nhạt mềm mại.
Nhẹ nhàng nhổ hết bạch ngọc quan trên đầu nàng, đem tóc dài nàng thả xuống, một tay lại ôn nhu che trên bụng của nàng, hắn nhu hòa cười một tiếng, “Nàng cố nhịn một chút, hai ngày nữa chúng ta có thể về nhà.”
Vân Khanh mơ mơ màng màng “Ừ” một tiếng hô hấp dần dần thong thả xuống, lại không một tiếng động.
Phong Lam Cẩn để cho Thanh Loan đưa tới nước ấm, động tác của hắn dịu dàng rút đi xiêm y của nàng, thay nàng lau sạch thân thể. Da của nàng nõn nà nhẵn nhụi mềm mịn, dưới ánh đèn lờ mờ nổi lên hào quang nhu hòa như noãn ngọc, nhìn rất có sức hấp dẫn.
Phong Lam Cẩn đối mặt nàng như vậy lại hiếm thấy không có một tia dục vọng, nhìn nàng cho dù là trong lúc ngủ say mày vẫn có chút nhăn lên, trong lòng hắn có nồng đậm yêu thương.
Nhẹ nhàng vuốt lên nếp uốn mi tâm nàng, ở trên trán nàng trơn bóng ấn xuống nụ hôn dịu dàng.
Trong giấc mộng, Vân Khanh phảng phất cảm thấy khăn vải ấm áp lau người cảm giác rất thoải mái, thở phào nhẹ nhõm, lông mày liên tục nhíu chặt cũng hơi giãn ra.
Phong Lam Cẩn ôn nhu cười một tiếng, giúp nàng lau thân thể xong dè dặt không làm nàng tỉnh thay nàng mặc quần áo trong trắng noãn, sau đó lại thay nàng dịch tốt góc chăn, bản thân lại không lên giường nghỉ ngơi, mà nhẹ nhàng thổi tắt ngọn đèn trong phòng, ra hiệu Thanh Loan bảo vệ nàng, sau đó tự mình đẩy xe lăn ra khỏi phòng.
Trong nháy mắt ra khỏi phòng, nhu hòa trên mặt hắn chậm rãi cởi xuống, môi mỏng sít sao mân thành một đường thẳng, hình thành một đường thẳng lạnh lùng sắc bén.
Khương Mạt cũng không có nghỉ ngơi, sớm đã chờ ở trong sân, nhìn Phong Lam Cẩn từ trong nhà đẩy xe lăn chậm rãi đi ra, mặt mày hắn chợt lóe, đáy mắt mơ hồ có quang mang khác thường lướt qua.
“Tướng gia…” Hắn châm chước tìm từ, vẫn như cũ không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể mịt mờ đề điểm, “Tướng gia lần này tới Giang Nam cứu nạn thiên tai, tôn phu nhân vẫn ở kinh thành chờ đi, lúc trước tướng gia cưới Vân tiểu thư có thể nói là thanh thế to lớn, chắc hẳn tướng gia đối với tôn phu nhân cực kỳ kính trọng…”
Trong con ngươi Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một nụ cười, “Đó là tự nhiên!”
“Cho nên tướng gia nên chú ý ngôn hành cử chỉ của mình, hạ quan không phải nói nhiều, bất quá nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm, tướng gia đối đãi Vân Thanh công tử như thế, chỉ sợ sớm muộn sẽ truyền tới trong tai tôn phu nhân…” Khương Mạt đối với Phong Lam Cẩn là thật tâm kính nể, cho nên không hi vọng hắn về sau bị thế nhân chỉ điểm, cố ý tới đề điểm hắn.
Nghĩ tới hắn hai mươi sáu tuổi vẫn chưa đón dâu, trong con ngươi hắn dần dần có chút hiểu rõ.
Phong Lam Cẩn nhịn không được cười lên.
“Khương đại nhân có biết khuê danh phu nhân ta?”
“Ách…” Khương Mạt tim đập mạnh, không biết vì sao Phong Lam Cẩn chuyển đề tài đột ngột như vậy, nhíu nhíu mày nhưng vẫn nhàn nhạt trả lời, “Hạ quan nghe nói phu nhân khuê danh Vân Khanh…” Hắn mạnh mẽ dừng lại, giống như là chợt nhớ tới cái gì, mắt mở to nhìn Phong Lam Cẩn.
Vân Thanh.
Vân Khanh!
Hắn khiếp sợ quay đầu lại, thấy mâu quang Phong Lam Cẩn lộ vẻ nhu hòa.
Trong lòng Khương Mạt vô cùng rung động, không nghĩ tới Phong Lam Cẩn đi Giang Nam, chuyện trọng yếu như vậy cũng mang theo Vân Khanh đi tới, càng thêm làm hắn kinh ngạc chính là, “Vân Thanh” khuôn mặt thanh tú nhiều lần làm cho hắn bội phục dĩ nhiên là “nàng” không phải là “hắn’!
“Tôn phu nhân thật sự là bậc cân quắc không thua đấng mày râu!”
Khương Mạt thật lòng cảm giác than một tiếng.
“Khương đại nhân, nàng ẩn nấp thân phận đi theo ta đến Giang Nam, việc này…”
“Tướng gia yên tâm, hạ quan nhất định miệng kín như bưng.”
“Đa tạ Khương đại nhân.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã tới một phòng nhỏ vắng vẻ, chỗ đó đúng là nơi Triệu Tiền bị giam giữ.
Thời điểm Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt đến cửa phòng liền thu liễm tất cả vẻ mặt trên mặt, Khương Mạt đẩy cửa phòng ra, đây là một chỗ tương đối đơn sơ không người nào ở lại, trong phòng vật gì cũng không có, Triệu Tiền bị trói gô tựa như cái bánh chưng, ngay cả miệng đều bị dùng vải trắng đút chặt.
Nhìn thấy Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt tiến đến, hắn nhàn nhạt đón ánh trăng nhìn hai người, sau đó ánh mắt thập phần lãnh đạm cúi đầu xuống, phảng phất như không nhìn thấy hai người.
Phong Lam Cẩn cười nhạt một tiếng, đẩy xe lăn vào phòng, Khương Mạt đi vào trong nhà ngay sau đó, cửa phòng không có đóng kín.
Vào phòng, Phong Lam Cẩn nhổ xuống cuộn vải trong miệng Triệu Tiền, dùng một loại ánh mắt thập phần thanh lãnh quan sát hắn, Triệu Tiền vốn dự định vò đã mẻ lại sứt, mặc kệ Phong Lam Cẩn nghiêm hình tra khảo như thế nào đều sẽ không thừa nhận mọi chuyện, nhưng hắn im hơi lặng tiếng như vậy dưới ánh mắt âm thầm sắc bén dần dần có mồ hôi xuất hiện trên trán.
Trong phòng yên tĩnh giống như chết.
Rốt cục, Triệu Tiền nhịn không được, thấp giọng tuyệt vọng mở miệng, “Ngươi muốn giết cứ giết muốn cạo liền cạo, tóm lại ta cái gì cũng không biết.”
Bộ dáng Phong Lam Cẩn vẫn nhàn nhạt như cũ, bất vi sở động.
Lại vỗ tay một cái.
Một thân hắc y Mặc Huyền lách mình ra.
Phong Lam Cẩn gật gật đầu đối với hắn.
Mặc Huyền từ trong vạt áo móc ra một chồng lớn giấy viết thư, ba ba ba đều đánh tới trên mặt Triệu Tiền, Triệu Tiền rốt cục không cách nào bảo trì trấn định, trên mặt rốt cục thoáng hiện lên một tia khủng hoảng cùng sợ hãi.
“Triệu Tiền, cùng thái tử cấu kết ý đồ mưu phản, những chứng cớ này ngươi nói có đủ diệt cửu tộc nhà ngươi hay không!” Phong Lam Cẩn thanh âm mạnh mẽ trầm xuống, lạnh như băng như đao, “Nói cho bản tướng, mỏ vàng ở nơi nào!”
Sắc mặt Triệu Tiền biến chuyển không chừng, thân thể hắn căng thẳng, sống lưng cong hẳn lại, phảng phất chỉ cần nhẹ nhàng gập xuống liền có thể đem hắn bẻ gẫy.
Rốt cục, tròng mắt của hắn ảm đạm xuống, nhàn nhạt rũ mí mắt, “Ta nói ta cái gì cũng không biết, nếu tướng gia không tin, hạ quan cũng không có cách nào.”
Kinh thành cùng Giang Nam không giống nhau, phương Bắc bình nguyên khá nhiều, nhưng Giang Nam lại có rất nhiều dãy núi, Cảnh Sơn chính là dãy núi nổi danh nhất Giang Nam, chạy dài mấy trăm dặm, một cái mỏ vàng đối với dãy núi dài mấy trăm dặm nói thật không tính lớn, muốn tìm ra mà không uổng phí chút công phu căn bản là chuyện không thể nào.
Không có ba năm rưỡi cũng khó có khả năng tìm được chỗ.
Phong Lam Cẩn nay không có thời gian dư thừa lãng phí ở đó.
Cho nên đành phải đến hỏi thăm Triệu Tiền.
“Ta xác thực không biết chuyện tình có mỏ vàng, Giang Nam nếu có mỏ vàng đã sớm báo lên cho triều đình, hạ quan không dám tự mình khai quật.” Giọng nói hắn nhàn nhạt, rất có ý tứ vò đã mẻ lại sứt.
Phong Lam Cẩn lại không thèm để ý chút nào, hắn đẩy xe lăn từ trong tay Mặc Huyền tiếp nhận chứng cứ Triệu Tiền cùng Quân Ngạo thông tin qua lại, khóe môi xẹt qua một chút châm biếm.
“Triệu Tiền, chớ không phải ngươi cho là ngươi chết không thừa nhận, hy sinh một mình ngươi thái tử sẽ bỏ qua cho người nhà ngươi, không truy cứu ngọn nguồn nữa?”
Thân thể Triệu Tiền run lên, một hồi lâu không nói gì.
Khóe môi Phong Lam Cẩn châm biếm càng rõ ràng.
“Triệu Tiền, ngươi cùng thái tử hợp tác có thời gian bao lâu?” Hắn khẽ mỉm cười, cũng không có ý định để cho Triệu Tiền trả lời, nói tiếp, “Tối thiểu cũng có hai năm đi, đối với Quân Ngạo ngươi tự nhận là ngươi hiểu được bao nhiêu?”
Triệu Tiền gắt gao mím môi, vẻ mặt quật cường, sâu trong con ngươi lại xẹt qua một tia sợ hãi.
“Ngươi đã không biết vậy hãy để ta đến nói cho ngươi biết!” Phong Lam Cẩn hơi ngừng, dùng giọng nói cực kỳ khách quan lãnh đạm thản nhiên nói, “Hắn là một người vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào, vì thu được tâm phúc có thể vận dụng mười năm công phu đến tương giao, cảm hóa đối phương, cũng có thể vì mục đích của mình không muốn để ai biết… Trong một đêm tiêu diệt hết tất cả những người đối với hắn bất lợi!”
Phong Lam Cẩn nhìn sắc mặt Triệu Tiền khẽ biến, lơ đễnh cười cười, “Ngươi cho rằng sau khi ngươi chết Quân Ngạo sẽ bỏ qua người nhà ngươi? Quả thực mười phần sai!” Hắn nhẹ nhàng đập tay cầm xe lăn, hừ lạnh nói, “Hắn chẳng những sẽ không giúp ngươi an trí người nhà của ngươi thay ngươi giải quyết tốt hậu quả, ngược lại sẽ đợi sự tình từ từ phai nhạt trong mắt mọi người, đợi đến tất cả mọi người đã quên chuyện này, lại âm thầm ra tay đối với tất cả nhân sĩ tri tình. Đến lúc đó, thân nhân của ngươi chính là từng người ‘ngã bệnh tự nhiên qua đời’, ngươi tin hay không?” Ánh mắt của hắn chắc chắn, nhất là trong con ngươi cường đại tự tin, làm cho trong lòng Triệu Tiền run rẩy dữ dội, không thể không tin tưởng Phong Lam Cẩn nói.
“Ta…” Con mắt hắn thần sắc phức tạp, kinh nghi bất định nhìn Phong Lam Cẩn.
Phong Lam Cẩn cũng không thúc giục, nhàn nhạt nhìn hắn.
Trong phòng hô hấp dần dần thô trọng làm người ta đè nén.
Triệu Tiền ngẩng đầu lên gắt gao nhìn Phong Lam Cẩn, con ngươi bị huyết sắc tràn ngập.
“Ta không tin ngươi! Chẳng lẽ ta giúp ngươi bán đứng thái tử, ngươi có thể bảo toàn một nhà ta?” Nói không tin, nhưng ánh mắt lại hi vọng nhìn chằm chằm Phong Lam Cẩn.
Phong Lam Cẩn sừng sững bất động, thản nhiên nói, “Ta không thể!”
trong mắt Triệu Tiền một ít vệt mờ hi vọng cũng bị hắc ám thôn tính.
“… Nhưng ta sẽ hết sức…” Hắn đắm chìm trong ánh trăng thanh lãnh giọng nói cũng hết sức lãnh đạm, “… Những người không cùng chuyện tình mỏ vàng dính vào, ta sẽ hết sức bảo toàn bọn họ!”
Hắn nhẹ nhàng thở ra một khẩu trọc khí.
Ánh mắt dần dần trở nên kiên nghị.
Nếu Phong Lam Cẩn một lời đáp ứng sẽ chu toàn tính mạng người nhà hắn hắn mới thật sự sẽ không yên tâm.
Cùng Phong Lam Cẩn chung sống nửa tháng, cũng coi như thăm dò một chút tính tình Phong Lam Cẩn, biết rõ hắn là một người nói một không hai, nếu hắn đã đáp ứng sẽ hết sức bảo vệ người nhà của hắn, vậy chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Cùng Quân Ngạo hợp tác hai năm, hắn cũng có thể cảm giác được mình đang bảo hổ lột da, Quân Ngạo căn bản cũng không tin hắn, phái Hách thúc ở bên cạnh hắn giám sát hắn, chỉ cần hắn nửa đường lộ ra một phần do dự, hôm nay hắn đã sớm thành một đống bạch cốt.
Không chỉ là Quân Ngạo không tin hắn, hắn sao lại chân tâm thật ý bán mạng cho Quân Ngạo, hắn đã sớm bắt đầu nghĩ đường lui, chỉ là vì Hách thúc một mực ở bên cạnh theo dõi hắn, động tác của hắn cũng không dám quá lớn, cho nên đến bây giờ đều có tài khống chế. Đây cũng chính là lý do vì sao hắn cùng với Quân Ngạo thông tin xong không có đem giấy viết thư đốt cháy, mà lưu lại.
Nói cho cùng, hai người đều phòng bị lẫn nhau, hắn cũng là giữ lại chuẩn bị ở sau, nếu Quân Ngạo có một ngày vùi hắn vào chỗ bất nghĩa, hắn liền đem chứng cớ lấy ra cùng hắn ta đồng quy vu tận!
Nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới con trai độc nhất đã chết đi, trong lòng hắn quặn đau, kiên định hơn ý niệm phải bảo vệ người nhà trong đầu. Hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong Lam Cẩn, không còn tránh né.
“Ngươi cần ta làm thế nào?!”
“Thứ nhất, mang ta đi mỏ vàng Cảnh Sơn xem một chút, hơn nữa nói cho ta biết các ngươi đào được vàng nay đều giấu ở nơi nào.” Phong Lam Cẩn giống như đã sớm dự liệu được Triệu Tiền sẽ thỏa hiệp, mặt mày không thay đổi, thản nhiên nói, “Thứ hai, theo ta cùng vào kinh chứng thật tội danh của Quân Ngạo!”
“… Ta hiểu được!” Mí mắt hắn thõng xuống, nhìn thoáng qua ánh trăng thanh lãnh như mặt nước, trong con ngươi rốt cục lộ ra một chút hối hận, hốc mắt hắn dần dần ướt, ngạnh thanh nói, “… Ta còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.”
“Ngươi phải biết ngươi không có tư cách cùng ta đề yêu cầu!” Thanh âm Phong Lam Cẩn lạnh nhạt.
“Ta biết rõ!” Triệu Tiền cười khổ, “Coi như là thảo dân van cầu tướng gia, cầu xin tướng gia chôn cất Hách…” Nhắc tới Triệu Hách, con mắt Triệu Tiền rốt cục ảm đạm đi, “Nói cho cùng là ta dạy con không tốt hắn mới thành con nhà giàu, nhưng cuối cùng cũng là con trai ta đặt trong lòng bàn tay yêu thương hơn hai mươi năm, tướng gia coi như là thương cảm… Thương cảm ta một người làm cha sắp chết đi…”
Mặc kệ chuyện thay đổi như thế nào, tử vong của hắn là chuyện tất nhiên.
Phong Lam Cẩn trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên nhớ tới trong bụng Vân Khanh còn đang dựng dục hài nhi, trong lòng hắn mềm nhũn, “… Tốt!”
…
Triệu Tiền chỉ đường cho Phong Lam Cẩn, Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt liền mang theo bọn lính đi mỏ vàng.
Thập phần thuận lợi tìm được mỏ vàng, cũng tìm được nhiều thanh niên nam tử mất tích hồi lâu, nhưng trăm vạn lượng hoàng kim bị khai thác ra lại không cánh mà bay.
Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt mặt trầm như nước, lập tức nghĩ tới một người.
Hách thúc!
Hắn là người của Quân Ngạo, tất nhiên tại thời điểm Triệu Tiền đi giết bọn họ liền làm chuẩn bị, đem vàng ẩn nặc!
Trên mặt Phong Lam Cẩn lạnh nhạt không sóng, sắc mặt Khương Mạt lại ngưng trọng.
“Bọn họ mang theo hoàng kim, không thể nào đi quá xa…” Phong Lam Cẩn thấp giọng phân tích, “Khương đại nhân không cần sầu lo.”
“Tướng gia, ngài mau chóng phong lối vào cửa thành, nếu đúng như ngài nói, bọn họ mang theo hoàng kim mục tiêu quá lớn, không thể nào nhanh như vậy liền ra khỏi thành, chúng ta chỉ có thể phong thành, sau đó lại phái binh lục soát.”
Khương Mạt lại không yên tâm như cũ, Giang Nam dù sao không phải địa phương bọn họ quen thuộc, nếu muốn lục soát điều tra chỉ sợ không dễ dàng.
“Ừ.” Phong Lam Cẩn gật đầu, ánh trăng thê lương bao phủ hắn, sắc mặt của hắn nhìn qua cũng có vài phần tái nhợt, hắn thản nhiên nói, “Yên tâm, ta tự có an bài.”
Giang Nam không phải là địa bàn của Phong Lam Cẩn nhưng lại là địa bàn của Phong Tuyệt Trần, hắn có đầy đủ nhân thủ để an bài.
Mặc dù không công mà lui, nhưng Phong Lam Cẩn cũng không quá lo lắng.
Chỉ cần người không ra khỏi Giang Nam, hắn có phương pháp vạn toàn xử lý đem người cùng vàng tìm ra.
Trời đã dần dần nổi lên ngân bạch sắc, bên tai đều là tiếng châu chấu kêu to.
Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt dẫn một đám quan binh phong bế mỏ vàng, đem tất cả thanh niên bị Triệu Tiền lục tục chộp tới làm lao công giải cứu ra ngoài.
Các nhân công mỗi ngày chịu hành hạ, sớm đã tuyệt vọng đối với cuộc sống, lúc này biết mình có thể đi ra khỏi núi lớn, đã có người kích động lệ nóng doanh tròng…
Phong Lam Cẩn nhận thấy, nhìn những người kia cái gì đều không quan tâm ngó ngàng hướng chân núi chạy như bay, đi tìm kiếm người nhà, cha mẹ hoặc thê nhi của mình, tâm của hắn cũng mềm mại.
Vội vã giao phó vài câu, hắn cùng với Khương Mạt dẫn người nhanh chóng trở lại phủ thứ sử.
Vân Khanh cực kỳ mệt mỏi, thế nhưng ngủ vẫn hương vị ngọt ngào như cũ, Phong Lam Cẩn nhìn dung nhan nàng điềm tĩnh ngủ, đơn giản tắm rửa liền lên giường, một tay nắm eo nàng, bảo vệ bụng của nàng, một tay từ dưới cổ của nàng xuyên qua, sít sao ôm nàng tại trong ngực mình.
Bối rối đánh tới, hắn nhắm mắt lại cũng lọt vào ngủ say.
Có nhàn nhạt ánh trăng chiếu vào trong nhà, xuyên thấu qua màn lụa mỏng manh chiếu vào hai người ôm nhau ngủ trên giường, ánh trăng kia thanh lãnh thế nhưng cũng có vẻ ôn nhu…
Dân chúng bị Phong Lam Cẩn khuyên lui, mà hắc y nhân bên cạnh Triệu Tiền vốn cũng chỉ là phụng mệnh đến trợ giúp Triệu Tiền đánh chặn đường Phong Lam Cẩn, những người này đều là từ xa tạm thời điều tới, căn bản cũng không biết người mình muốn ám sát là Phong Lam Cẩn, nghe được dân chúng hối hả gọi tướng gia một đám mới đầu đổ mồ hôi lạnh hai mặt nhìn nhau.
Trong lòng hoảng sợ cơ hồ đem bọn họ áp đảo.
Rốt cuộc hiểu rõ vì sao Triệu Tiền muốn để cho bọn họ mặc y phục dạ hành che mặt đến ám sát… Thì ra là như vậy!
Không có phí bao nhiêu nước miếng, những người này liền bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
Phong Lam Cẩn làm cho bọn lính đem đám hắc y nhân tham dự trận ám sát này hết thảy đều nhốt vào trong đại lao, mà Triệu Tiền bị trói chặt, lại bị Thanh Loan tùy ý nhét vào phòng chứa củi.
Phong Lam Cẩn trấn an hết dân chúng, khuyên dân chúng lui về đã đến đêm khuya, biệt viện đã không thể ở, vừa rồi Phong Lam Cẩn để cho Khương Mạt dẫn người cả đêm lật tung phủ thứ sử. Một đám người bọn họ cũng không dễ an trí, cho nên liền cùng nhau lại trở về phủ thứ sử.
Vẫn là gian phòng kia, hôm nay lại về tới đây tâm tình đã hoàn toàn bất đồng.
Đến khi trong phòng hoàn toàn yên tĩnh trở lại đã là đêm khuya, xa xa có mõ thanh trầm trọng từ sâu trong hẻm nhỏ truyền đến, tiếng trống canh đã điểm, đã là canh ba.
Đến trong phòng, Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh đều thở phào nhẹ nhõm, hai người liếc nhau một cái, đều hiểu ý cười một tiếng.
Bận rộn suốt cả một ngày, Vân Khanh đã lâu không được nghỉ ngơi, nàng đã sớm tinh bì lực tẫn, thân thể mềm nhũn liền ngã xuống trên giường không muốn đứng dậy.
“Ngô…” Thụy nhãn nàng mông lung, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, “Phong Lam Cẩn, nơi này giường chiếu cứng quá, không có thoải mái như trong nhà…”
Phong Lam Cẩn đẩy xe lăn đi tới, nhẹ nhàng thay nàng điều chỉnh tốt tư thế, làm cho nàng nghỉ ngơi tốt, nghe vậy, trong lòng mềm nhũn, giữa lông mày đều nổi lên nhàn nhạt mềm mại.
Nhẹ nhàng nhổ hết bạch ngọc quan trên đầu nàng, đem tóc dài nàng thả xuống, một tay lại ôn nhu che trên bụng của nàng, hắn nhu hòa cười một tiếng, “Nàng cố nhịn một chút, hai ngày nữa chúng ta có thể về nhà.”
Vân Khanh mơ mơ màng màng “Ừ” một tiếng hô hấp dần dần thong thả xuống, lại không một tiếng động.
Phong Lam Cẩn để cho Thanh Loan đưa tới nước ấm, động tác của hắn dịu dàng rút đi xiêm y của nàng, thay nàng lau sạch thân thể. Da của nàng nõn nà nhẵn nhụi mềm mịn, dưới ánh đèn lờ mờ nổi lên hào quang nhu hòa như noãn ngọc, nhìn rất có sức hấp dẫn.
Phong Lam Cẩn đối mặt nàng như vậy lại hiếm thấy không có một tia dục vọng, nhìn nàng cho dù là trong lúc ngủ say mày vẫn có chút nhăn lên, trong lòng hắn có nồng đậm yêu thương.
Nhẹ nhàng vuốt lên nếp uốn mi tâm nàng, ở trên trán nàng trơn bóng ấn xuống nụ hôn dịu dàng.
Trong giấc mộng, Vân Khanh phảng phất cảm thấy khăn vải ấm áp lau người cảm giác rất thoải mái, thở phào nhẹ nhõm, lông mày liên tục nhíu chặt cũng hơi giãn ra.
Phong Lam Cẩn ôn nhu cười một tiếng, giúp nàng lau thân thể xong dè dặt không làm nàng tỉnh thay nàng mặc quần áo trong trắng noãn, sau đó lại thay nàng dịch tốt góc chăn, bản thân lại không lên giường nghỉ ngơi, mà nhẹ nhàng thổi tắt ngọn đèn trong phòng, ra hiệu Thanh Loan bảo vệ nàng, sau đó tự mình đẩy xe lăn ra khỏi phòng.
Trong nháy mắt ra khỏi phòng, nhu hòa trên mặt hắn chậm rãi cởi xuống, môi mỏng sít sao mân thành một đường thẳng, hình thành một đường thẳng lạnh lùng sắc bén.
Khương Mạt cũng không có nghỉ ngơi, sớm đã chờ ở trong sân, nhìn Phong Lam Cẩn từ trong nhà đẩy xe lăn chậm rãi đi ra, mặt mày hắn chợt lóe, đáy mắt mơ hồ có quang mang khác thường lướt qua.
“Tướng gia…” Hắn châm chước tìm từ, vẫn như cũ không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể mịt mờ đề điểm, “Tướng gia lần này tới Giang Nam cứu nạn thiên tai, tôn phu nhân vẫn ở kinh thành chờ đi, lúc trước tướng gia cưới Vân tiểu thư có thể nói là thanh thế to lớn, chắc hẳn tướng gia đối với tôn phu nhân cực kỳ kính trọng…”
Trong con ngươi Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một nụ cười, “Đó là tự nhiên!”
“Cho nên tướng gia nên chú ý ngôn hành cử chỉ của mình, hạ quan không phải nói nhiều, bất quá nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm, tướng gia đối đãi Vân Thanh công tử như thế, chỉ sợ sớm muộn sẽ truyền tới trong tai tôn phu nhân…” Khương Mạt đối với Phong Lam Cẩn là thật tâm kính nể, cho nên không hi vọng hắn về sau bị thế nhân chỉ điểm, cố ý tới đề điểm hắn.
Nghĩ tới hắn hai mươi sáu tuổi vẫn chưa đón dâu, trong con ngươi hắn dần dần có chút hiểu rõ.
Phong Lam Cẩn nhịn không được cười lên.
“Khương đại nhân có biết khuê danh phu nhân ta?”
“Ách…” Khương Mạt tim đập mạnh, không biết vì sao Phong Lam Cẩn chuyển đề tài đột ngột như vậy, nhíu nhíu mày nhưng vẫn nhàn nhạt trả lời, “Hạ quan nghe nói phu nhân khuê danh Vân Khanh…” Hắn mạnh mẽ dừng lại, giống như là chợt nhớ tới cái gì, mắt mở to nhìn Phong Lam Cẩn.
Vân Thanh.
Vân Khanh!
Hắn khiếp sợ quay đầu lại, thấy mâu quang Phong Lam Cẩn lộ vẻ nhu hòa.
Trong lòng Khương Mạt vô cùng rung động, không nghĩ tới Phong Lam Cẩn đi Giang Nam, chuyện trọng yếu như vậy cũng mang theo Vân Khanh đi tới, càng thêm làm hắn kinh ngạc chính là, “Vân Thanh” khuôn mặt thanh tú nhiều lần làm cho hắn bội phục dĩ nhiên là “nàng” không phải là “hắn’!
“Tôn phu nhân thật sự là bậc cân quắc không thua đấng mày râu!”
Khương Mạt thật lòng cảm giác than một tiếng.
“Khương đại nhân, nàng ẩn nấp thân phận đi theo ta đến Giang Nam, việc này…”
“Tướng gia yên tâm, hạ quan nhất định miệng kín như bưng.”
“Đa tạ Khương đại nhân.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã tới một phòng nhỏ vắng vẻ, chỗ đó đúng là nơi Triệu Tiền bị giam giữ.
Thời điểm Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt đến cửa phòng liền thu liễm tất cả vẻ mặt trên mặt, Khương Mạt đẩy cửa phòng ra, đây là một chỗ tương đối đơn sơ không người nào ở lại, trong phòng vật gì cũng không có, Triệu Tiền bị trói gô tựa như cái bánh chưng, ngay cả miệng đều bị dùng vải trắng đút chặt.
Nhìn thấy Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt tiến đến, hắn nhàn nhạt đón ánh trăng nhìn hai người, sau đó ánh mắt thập phần lãnh đạm cúi đầu xuống, phảng phất như không nhìn thấy hai người.
Phong Lam Cẩn cười nhạt một tiếng, đẩy xe lăn vào phòng, Khương Mạt đi vào trong nhà ngay sau đó, cửa phòng không có đóng kín.
Vào phòng, Phong Lam Cẩn nhổ xuống cuộn vải trong miệng Triệu Tiền, dùng một loại ánh mắt thập phần thanh lãnh quan sát hắn, Triệu Tiền vốn dự định vò đã mẻ lại sứt, mặc kệ Phong Lam Cẩn nghiêm hình tra khảo như thế nào đều sẽ không thừa nhận mọi chuyện, nhưng hắn im hơi lặng tiếng như vậy dưới ánh mắt âm thầm sắc bén dần dần có mồ hôi xuất hiện trên trán.
Trong phòng yên tĩnh giống như chết.
Rốt cục, Triệu Tiền nhịn không được, thấp giọng tuyệt vọng mở miệng, “Ngươi muốn giết cứ giết muốn cạo liền cạo, tóm lại ta cái gì cũng không biết.”
Bộ dáng Phong Lam Cẩn vẫn nhàn nhạt như cũ, bất vi sở động.
Lại vỗ tay một cái.
Một thân hắc y Mặc Huyền lách mình ra.
Phong Lam Cẩn gật gật đầu đối với hắn.
Mặc Huyền từ trong vạt áo móc ra một chồng lớn giấy viết thư, ba ba ba đều đánh tới trên mặt Triệu Tiền, Triệu Tiền rốt cục không cách nào bảo trì trấn định, trên mặt rốt cục thoáng hiện lên một tia khủng hoảng cùng sợ hãi.
“Triệu Tiền, cùng thái tử cấu kết ý đồ mưu phản, những chứng cớ này ngươi nói có đủ diệt cửu tộc nhà ngươi hay không!” Phong Lam Cẩn thanh âm mạnh mẽ trầm xuống, lạnh như băng như đao, “Nói cho bản tướng, mỏ vàng ở nơi nào!”
Sắc mặt Triệu Tiền biến chuyển không chừng, thân thể hắn căng thẳng, sống lưng cong hẳn lại, phảng phất chỉ cần nhẹ nhàng gập xuống liền có thể đem hắn bẻ gẫy.
Rốt cục, tròng mắt của hắn ảm đạm xuống, nhàn nhạt rũ mí mắt, “Ta nói ta cái gì cũng không biết, nếu tướng gia không tin, hạ quan cũng không có cách nào.”
Kinh thành cùng Giang Nam không giống nhau, phương Bắc bình nguyên khá nhiều, nhưng Giang Nam lại có rất nhiều dãy núi, Cảnh Sơn chính là dãy núi nổi danh nhất Giang Nam, chạy dài mấy trăm dặm, một cái mỏ vàng đối với dãy núi dài mấy trăm dặm nói thật không tính lớn, muốn tìm ra mà không uổng phí chút công phu căn bản là chuyện không thể nào.
Không có ba năm rưỡi cũng khó có khả năng tìm được chỗ.
Phong Lam Cẩn nay không có thời gian dư thừa lãng phí ở đó.
Cho nên đành phải đến hỏi thăm Triệu Tiền.
“Ta xác thực không biết chuyện tình có mỏ vàng, Giang Nam nếu có mỏ vàng đã sớm báo lên cho triều đình, hạ quan không dám tự mình khai quật.” Giọng nói hắn nhàn nhạt, rất có ý tứ vò đã mẻ lại sứt.
Phong Lam Cẩn lại không thèm để ý chút nào, hắn đẩy xe lăn từ trong tay Mặc Huyền tiếp nhận chứng cứ Triệu Tiền cùng Quân Ngạo thông tin qua lại, khóe môi xẹt qua một chút châm biếm.
“Triệu Tiền, chớ không phải ngươi cho là ngươi chết không thừa nhận, hy sinh một mình ngươi thái tử sẽ bỏ qua cho người nhà ngươi, không truy cứu ngọn nguồn nữa?”
Thân thể Triệu Tiền run lên, một hồi lâu không nói gì.
Khóe môi Phong Lam Cẩn châm biếm càng rõ ràng.
“Triệu Tiền, ngươi cùng thái tử hợp tác có thời gian bao lâu?” Hắn khẽ mỉm cười, cũng không có ý định để cho Triệu Tiền trả lời, nói tiếp, “Tối thiểu cũng có hai năm đi, đối với Quân Ngạo ngươi tự nhận là ngươi hiểu được bao nhiêu?”
Triệu Tiền gắt gao mím môi, vẻ mặt quật cường, sâu trong con ngươi lại xẹt qua một tia sợ hãi.
“Ngươi đã không biết vậy hãy để ta đến nói cho ngươi biết!” Phong Lam Cẩn hơi ngừng, dùng giọng nói cực kỳ khách quan lãnh đạm thản nhiên nói, “Hắn là một người vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào, vì thu được tâm phúc có thể vận dụng mười năm công phu đến tương giao, cảm hóa đối phương, cũng có thể vì mục đích của mình không muốn để ai biết… Trong một đêm tiêu diệt hết tất cả những người đối với hắn bất lợi!”
Phong Lam Cẩn nhìn sắc mặt Triệu Tiền khẽ biến, lơ đễnh cười cười, “Ngươi cho rằng sau khi ngươi chết Quân Ngạo sẽ bỏ qua người nhà ngươi? Quả thực mười phần sai!” Hắn nhẹ nhàng đập tay cầm xe lăn, hừ lạnh nói, “Hắn chẳng những sẽ không giúp ngươi an trí người nhà của ngươi thay ngươi giải quyết tốt hậu quả, ngược lại sẽ đợi sự tình từ từ phai nhạt trong mắt mọi người, đợi đến tất cả mọi người đã quên chuyện này, lại âm thầm ra tay đối với tất cả nhân sĩ tri tình. Đến lúc đó, thân nhân của ngươi chính là từng người ‘ngã bệnh tự nhiên qua đời’, ngươi tin hay không?” Ánh mắt của hắn chắc chắn, nhất là trong con ngươi cường đại tự tin, làm cho trong lòng Triệu Tiền run rẩy dữ dội, không thể không tin tưởng Phong Lam Cẩn nói.
“Ta…” Con mắt hắn thần sắc phức tạp, kinh nghi bất định nhìn Phong Lam Cẩn.
Phong Lam Cẩn cũng không thúc giục, nhàn nhạt nhìn hắn.
Trong phòng hô hấp dần dần thô trọng làm người ta đè nén.
Triệu Tiền ngẩng đầu lên gắt gao nhìn Phong Lam Cẩn, con ngươi bị huyết sắc tràn ngập.
“Ta không tin ngươi! Chẳng lẽ ta giúp ngươi bán đứng thái tử, ngươi có thể bảo toàn một nhà ta?” Nói không tin, nhưng ánh mắt lại hi vọng nhìn chằm chằm Phong Lam Cẩn.
Phong Lam Cẩn sừng sững bất động, thản nhiên nói, “Ta không thể!”
trong mắt Triệu Tiền một ít vệt mờ hi vọng cũng bị hắc ám thôn tính.
“… Nhưng ta sẽ hết sức…” Hắn đắm chìm trong ánh trăng thanh lãnh giọng nói cũng hết sức lãnh đạm, “… Những người không cùng chuyện tình mỏ vàng dính vào, ta sẽ hết sức bảo toàn bọn họ!”
Hắn nhẹ nhàng thở ra một khẩu trọc khí.
Ánh mắt dần dần trở nên kiên nghị.
Nếu Phong Lam Cẩn một lời đáp ứng sẽ chu toàn tính mạng người nhà hắn hắn mới thật sự sẽ không yên tâm.
Cùng Phong Lam Cẩn chung sống nửa tháng, cũng coi như thăm dò một chút tính tình Phong Lam Cẩn, biết rõ hắn là một người nói một không hai, nếu hắn đã đáp ứng sẽ hết sức bảo vệ người nhà của hắn, vậy chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Cùng Quân Ngạo hợp tác hai năm, hắn cũng có thể cảm giác được mình đang bảo hổ lột da, Quân Ngạo căn bản cũng không tin hắn, phái Hách thúc ở bên cạnh hắn giám sát hắn, chỉ cần hắn nửa đường lộ ra một phần do dự, hôm nay hắn đã sớm thành một đống bạch cốt.
Không chỉ là Quân Ngạo không tin hắn, hắn sao lại chân tâm thật ý bán mạng cho Quân Ngạo, hắn đã sớm bắt đầu nghĩ đường lui, chỉ là vì Hách thúc một mực ở bên cạnh theo dõi hắn, động tác của hắn cũng không dám quá lớn, cho nên đến bây giờ đều có tài khống chế. Đây cũng chính là lý do vì sao hắn cùng với Quân Ngạo thông tin xong không có đem giấy viết thư đốt cháy, mà lưu lại.
Nói cho cùng, hai người đều phòng bị lẫn nhau, hắn cũng là giữ lại chuẩn bị ở sau, nếu Quân Ngạo có một ngày vùi hắn vào chỗ bất nghĩa, hắn liền đem chứng cớ lấy ra cùng hắn ta đồng quy vu tận!
Nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới con trai độc nhất đã chết đi, trong lòng hắn quặn đau, kiên định hơn ý niệm phải bảo vệ người nhà trong đầu. Hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong Lam Cẩn, không còn tránh né.
“Ngươi cần ta làm thế nào?!”
“Thứ nhất, mang ta đi mỏ vàng Cảnh Sơn xem một chút, hơn nữa nói cho ta biết các ngươi đào được vàng nay đều giấu ở nơi nào.” Phong Lam Cẩn giống như đã sớm dự liệu được Triệu Tiền sẽ thỏa hiệp, mặt mày không thay đổi, thản nhiên nói, “Thứ hai, theo ta cùng vào kinh chứng thật tội danh của Quân Ngạo!”
“… Ta hiểu được!” Mí mắt hắn thõng xuống, nhìn thoáng qua ánh trăng thanh lãnh như mặt nước, trong con ngươi rốt cục lộ ra một chút hối hận, hốc mắt hắn dần dần ướt, ngạnh thanh nói, “… Ta còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.”
“Ngươi phải biết ngươi không có tư cách cùng ta đề yêu cầu!” Thanh âm Phong Lam Cẩn lạnh nhạt.
“Ta biết rõ!” Triệu Tiền cười khổ, “Coi như là thảo dân van cầu tướng gia, cầu xin tướng gia chôn cất Hách…” Nhắc tới Triệu Hách, con mắt Triệu Tiền rốt cục ảm đạm đi, “Nói cho cùng là ta dạy con không tốt hắn mới thành con nhà giàu, nhưng cuối cùng cũng là con trai ta đặt trong lòng bàn tay yêu thương hơn hai mươi năm, tướng gia coi như là thương cảm… Thương cảm ta một người làm cha sắp chết đi…”
Mặc kệ chuyện thay đổi như thế nào, tử vong của hắn là chuyện tất nhiên.
Phong Lam Cẩn trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên nhớ tới trong bụng Vân Khanh còn đang dựng dục hài nhi, trong lòng hắn mềm nhũn, “… Tốt!”
…
Triệu Tiền chỉ đường cho Phong Lam Cẩn, Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt liền mang theo bọn lính đi mỏ vàng.
Thập phần thuận lợi tìm được mỏ vàng, cũng tìm được nhiều thanh niên nam tử mất tích hồi lâu, nhưng trăm vạn lượng hoàng kim bị khai thác ra lại không cánh mà bay.
Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt mặt trầm như nước, lập tức nghĩ tới một người.
Hách thúc!
Hắn là người của Quân Ngạo, tất nhiên tại thời điểm Triệu Tiền đi giết bọn họ liền làm chuẩn bị, đem vàng ẩn nặc!
Trên mặt Phong Lam Cẩn lạnh nhạt không sóng, sắc mặt Khương Mạt lại ngưng trọng.
“Bọn họ mang theo hoàng kim, không thể nào đi quá xa…” Phong Lam Cẩn thấp giọng phân tích, “Khương đại nhân không cần sầu lo.”
“Tướng gia, ngài mau chóng phong lối vào cửa thành, nếu đúng như ngài nói, bọn họ mang theo hoàng kim mục tiêu quá lớn, không thể nào nhanh như vậy liền ra khỏi thành, chúng ta chỉ có thể phong thành, sau đó lại phái binh lục soát.”
Khương Mạt lại không yên tâm như cũ, Giang Nam dù sao không phải địa phương bọn họ quen thuộc, nếu muốn lục soát điều tra chỉ sợ không dễ dàng.
“Ừ.” Phong Lam Cẩn gật đầu, ánh trăng thê lương bao phủ hắn, sắc mặt của hắn nhìn qua cũng có vài phần tái nhợt, hắn thản nhiên nói, “Yên tâm, ta tự có an bài.”
Giang Nam không phải là địa bàn của Phong Lam Cẩn nhưng lại là địa bàn của Phong Tuyệt Trần, hắn có đầy đủ nhân thủ để an bài.
Mặc dù không công mà lui, nhưng Phong Lam Cẩn cũng không quá lo lắng.
Chỉ cần người không ra khỏi Giang Nam, hắn có phương pháp vạn toàn xử lý đem người cùng vàng tìm ra.
Trời đã dần dần nổi lên ngân bạch sắc, bên tai đều là tiếng châu chấu kêu to.
Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt dẫn một đám quan binh phong bế mỏ vàng, đem tất cả thanh niên bị Triệu Tiền lục tục chộp tới làm lao công giải cứu ra ngoài.
Các nhân công mỗi ngày chịu hành hạ, sớm đã tuyệt vọng đối với cuộc sống, lúc này biết mình có thể đi ra khỏi núi lớn, đã có người kích động lệ nóng doanh tròng…
Phong Lam Cẩn nhận thấy, nhìn những người kia cái gì đều không quan tâm ngó ngàng hướng chân núi chạy như bay, đi tìm kiếm người nhà, cha mẹ hoặc thê nhi của mình, tâm của hắn cũng mềm mại.
Vội vã giao phó vài câu, hắn cùng với Khương Mạt dẫn người nhanh chóng trở lại phủ thứ sử.
Vân Khanh cực kỳ mệt mỏi, thế nhưng ngủ vẫn hương vị ngọt ngào như cũ, Phong Lam Cẩn nhìn dung nhan nàng điềm tĩnh ngủ, đơn giản tắm rửa liền lên giường, một tay nắm eo nàng, bảo vệ bụng của nàng, một tay từ dưới cổ của nàng xuyên qua, sít sao ôm nàng tại trong ngực mình.
Bối rối đánh tới, hắn nhắm mắt lại cũng lọt vào ngủ say.
Có nhàn nhạt ánh trăng chiếu vào trong nhà, xuyên thấu qua màn lụa mỏng manh chiếu vào hai người ôm nhau ngủ trên giường, ánh trăng kia thanh lãnh thế nhưng cũng có vẻ ôn nhu…
Bình luận truyện