Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 93-1: Ý tứ của Đại tiểu thư (1)
Editor: Yên Nhi
Thanh Linh đi theo đại tiểu thư, dần dần giống như đi vào một tòa địa cung (Note: Cung điện dưới lòng đất), nơi này có rất nhiều phòng, mỗi phòng đều được làm từ vách đá.
Đại tiểu thư dẫn nàng vào một căn phòng trong số đó, bên trong phòng bài trí đơn giản, chỉ có một giường một bàn và một ghế, còn có một viên dạ minh châu dùng để thắp sáng.
“Ngươi ở đây chờ một chút, ta phải rời khỏi một lát, chút nữa sẽ trở về. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi không chờ ở đây mà tự ý rời đi một mình, ngươi tuyệt đối sẽ hối hận.” Đại tiểu thư nói xong, người liền biến mất ở trước mặt Thanh Linh.
Thanh Linh hoàn toàn không quen thuộc đối với nơi này, nếu nàng đã không có phát hiện ra ác ý của Đại tiểu thư, thì nàng sẽ không định rời khỏi trước.
Không bao lâu, Đại tiểu thư đã trở lại. Nàng ấy đứng ở ngoài cửa, trên tay còn cầm một tay nải.
Thanh Linh đi tới cửa: “Đại tiểu thư, ngươi dẫn ta tới đây để làm gì?” Kỳ thật Thanh Linh càng muốn hỏi chính là khi nào Đại tiểu thư dẫn nàng ra ngoài, nhưng nàng lại có cảm giác Đại tiểu thư sẽ không dễ dàng dẫn nàng đi ra ngoài như vậy.
Đột nhiên, còn không chờ Thanh Linh đi tới cửa, một tấm cửa đá thật nặng đột ngột rơi xuống đóng lại, trước khi cửa đá rơi xuống đóng lại thì Đại tiểu thư đả ném tay nải trong tay vào.
Thanh Linh tiến lên, vận nội lực vừa đẩy cửa đá, vừa hô to: “Đại tiểu thư, ngươi làm như vậy là có ý gì?” Chẳng lẽ muốn nhốt nàng ở chỗ này chờ người đến xử lý sao?
Ngoài cửa không có âm thanh trả lời, Thanh Linh tức giận dùng toàn bộ sức lực đi đẩy cửa đá, nhưng cửa đá vẫn vẫn không nhúc nhích. Nàng liền dừng lại không làm chuyện lãng phí sức lực nữa, ánh mắt nhìn đến tay nải Đại tiểu thư ném vào, suy nghĩ lại, vẫn là trước tiên nhìn thử xem đồ mà Đại tiểu thư ném vào cho nàng là cái gì.
Mở tay nải ra, khi nhìn thấy đồ bên trong, Thanh Linh không hiểu gì cả.
Bên trong có mấy loại hoa quả nàng chưa từng gặp qua, cùng với hai quyển bí kíp võ công, một quyển là Tàn Hồng Kiếm Pháp, quyển khác là nội công tâm pháp Phất Thủ Thiên Diệp.
Còn có một tờ giấy, phía trên ghi là bảo nàng trong vòng mười ngày luyện xong hai bộ công pháp này.
Thanh Linh nhìn nhìn hai quyển sách trong tay, thầm nghĩ trong vòng mười ngày làm sao có thể luyện xong thứ này chứ?
Nàng ăn Thánh Quả, Đại tiểu thư không giết nàng ngược lại cho nàng hai quyển bí kíp võ công, nàng sắp nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra dụng ý của Đại tiểu thư là gì, loại cảm giác bị người ta nắm mũi dắt đi thật sự rất khó chịu.
Mặc dù không thích bị người khác an bài, nhưng luyện hai bộ bí kíp võ công này đối với nàng cũng có chỗ tốt, đối với nàng mà nói có chỗ tốt hay đồ vật đưa đến trước mặt nàng, tự nhiên là nàng sẽ không bỏ qua.
Cuối cùng Đại tiểu thư có mục đích gì, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết được, bị người nắm mũi dắt đi chỉ là tạm thời, trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là tăng cường thực lực của mình.
Buổi tối, bốn phía đều yên tĩnh.
Tần Liễm nằm trên giường trong phòng của mình, trong lòng thiếu một người, hắn trằn trọc khó ngủ: “Không biết nha đầu kia có nhớ mình giống như mình đang nhớ nàng hay không?”
Ngoài cửa sổ đột nhiên có động tĩnh, Tần Liễm chưa đứng dậy, lụa trắng đã ném ra ngoài cửa sổ.
“Tần công tử, xin thủ hạ lưu tình.” Người ở ngoài cửa sổ thấp giọng nói.
Tần Liễm lười biếng đứng dậy, dáng vẻ ưu nhã đi đến bên cửa sổ, nhàn nhạt liếc mắt nhìn người nọ ở ngoài cửa sổ người nọ một cái, vung tay lên, lụa trắng bay trở về trong tay hắn: “Đêm hôm khuya khoắt Đại hoàng tử đến có việc gì à?”
Tề Tế Huyên bị lụa trắng đánh ngã trên mặt đất, lúc này đang chậm rãi đứng dậy: “Tần công tử, có thể nói chuyện riêng một chút hay không?”
“Không cần, nói ở đây cũng được.” Tần Liễm nói.
Sau khi Tề Tế Huyên trầm mặc một lúc lâu thì mở miệng nói: “Vậy được rồi.” Hắn nhảy qua cửa sổ đi vào trong phòng.
“Tần công tử, hiện giờ Diệp công tử còn chưa có trở về sao?” Tề Tế Huyên vừa đi vào lập tức hỏi.
Tần Liễm nhíu mày, giọng nói thanh lãnh trả lời: “Có chuyện gì nói thẳng đi, Bản tướng không thích quanh co lòng vòng.”
Tề Tế Huyên tự biết đêm khuya mình làm vậy là làm phiền người ta, đối phương có chút không kiên nhẫn cũng phải, sợ đối phương sẽ mở miệng hạ lệnh đuổi khách, hắn liền trực tiếp nói: “Ngươi và ta liên thủ đối phó Thành chủ Tư Không Hoành được không?”
Tần Liễm tùy ý tìm một ghế dựa ngồi xuống, giơ tay ý bảo hắn tiếp tục nói.
Tề Tế Huyên rũ mắt xuống, tinh thần chán nản: “Bản hoàng tử nghi ngờ hoàng muội của ta…… Cái chết của hoàng muội có quan hệ với Tư Không Hoành.” Nhớ tới cái chết của Tề Khúc, tim hắn giống như bị người ta rạch từng nhát từng nhát một, vô cùng đau đớn.
“Tử Mạch động thủ giết người có lẽ là đã bị thứ gì đó mê hoặc.” Mà ở Tiêu Dao Thành người có thể dễ dàng ra tay với bọn họ, trừ Thành chủ ra thì còn có ai cò bản lĩnh lớn như vậy?
Tần Liễm nghe vậy nhìn hắn một cái, thầm nghĩ người này ở trong tình cảnh vô cùng đau lòng như vậy mà còn có thể nhanh chóng nghĩ thông suốt những việc này, cũng thật sự không đơn giản.
“Ngươi tới tìm Bản tướng liên thủ, dựa vào cái gì cho rằng Bản tướng sẽ đồng ý?” Chuyện không có quan hệ với hắn, hắn sẽ không nhúng tay vào.
“Quan hệ của Tần công tử và Diệp công tử rất tốt, một khi Diệp công tử xảy ra chuyện gì, ngươi sẽ không để ý tới sao?” Tề Tế Huyên đã sớm nhìn ra quan hệ của Tần Liễm và Diệp Đàm không bình thường, nếu như Diệp Đàm cũng bị Tư Không Hoành hãm hại, Tần Liễm sẽ không có khả năng mặc kệ mà ngồi xem.
“Diệp công tử tới giờ vẫn chưa trở về, chẳng lẽ Tần công tử không nghi ngờ bây giờ có lẽ hắn không có đang đuổi theo Tử Mạch, mà là bị Tư Không Hoành vây khốn sao?”
Tề Tế Huyên đoán không sai, nếu như nha đầu kia xảy ra chuyện, Tần Liễm tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ, nhưng vấn đề là hiện tại hắn đã biết được nàng không có bị Tư Không Hoành vây khốn, với lại Minh Tứ cũng không có truyền về tin tức nàng gặp phải nguy hiểm: “Đại hoàng tử dựa vào cái gì mà suy đoán Tư Không Hoành sẽ vây khốn được Diệp công tử?”
“Việc này……” Tề Tế Huyên cũng không trả lời được.
“Đại hoàng tử cho rằng ở Tiêu Dao Thành có thể đấu được với Tư Không Hoành, cuối cùng còn có thể toàn thân trở ra sao?” Tần Liễm hỏi, trước đây hắn đã phái người đến Tiêu Dao Thành tìm kiếm Thánh Quả trước, cũng là thế lực mà hắn tính toán xếp vào ở nơi này.
Trước khi thế lực của hắn còn chưa có hoàn toàn củng cố ở Tiêu Dao Thành thì hắn sẽ không phí sức còn chiếm không được chỗ tốt khiến hắn động tâm, mà đáp ứng liên thủ với Tề Tế Huyên đối phó Tư Không Hoành.
Tề Tế Huyên không nói gì, hắn chỉ là nóng lòng muốn báo thù cho Tề Khúc, hắn biết một khi rời khỏi Tiêu Dao Thành thì ngày báo thù rửa hận cho Tề Khúc sẽ rất xa.
Thanh Linh đi theo đại tiểu thư, dần dần giống như đi vào một tòa địa cung (Note: Cung điện dưới lòng đất), nơi này có rất nhiều phòng, mỗi phòng đều được làm từ vách đá.
Đại tiểu thư dẫn nàng vào một căn phòng trong số đó, bên trong phòng bài trí đơn giản, chỉ có một giường một bàn và một ghế, còn có một viên dạ minh châu dùng để thắp sáng.
“Ngươi ở đây chờ một chút, ta phải rời khỏi một lát, chút nữa sẽ trở về. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi không chờ ở đây mà tự ý rời đi một mình, ngươi tuyệt đối sẽ hối hận.” Đại tiểu thư nói xong, người liền biến mất ở trước mặt Thanh Linh.
Thanh Linh hoàn toàn không quen thuộc đối với nơi này, nếu nàng đã không có phát hiện ra ác ý của Đại tiểu thư, thì nàng sẽ không định rời khỏi trước.
Không bao lâu, Đại tiểu thư đã trở lại. Nàng ấy đứng ở ngoài cửa, trên tay còn cầm một tay nải.
Thanh Linh đi tới cửa: “Đại tiểu thư, ngươi dẫn ta tới đây để làm gì?” Kỳ thật Thanh Linh càng muốn hỏi chính là khi nào Đại tiểu thư dẫn nàng ra ngoài, nhưng nàng lại có cảm giác Đại tiểu thư sẽ không dễ dàng dẫn nàng đi ra ngoài như vậy.
Đột nhiên, còn không chờ Thanh Linh đi tới cửa, một tấm cửa đá thật nặng đột ngột rơi xuống đóng lại, trước khi cửa đá rơi xuống đóng lại thì Đại tiểu thư đả ném tay nải trong tay vào.
Thanh Linh tiến lên, vận nội lực vừa đẩy cửa đá, vừa hô to: “Đại tiểu thư, ngươi làm như vậy là có ý gì?” Chẳng lẽ muốn nhốt nàng ở chỗ này chờ người đến xử lý sao?
Ngoài cửa không có âm thanh trả lời, Thanh Linh tức giận dùng toàn bộ sức lực đi đẩy cửa đá, nhưng cửa đá vẫn vẫn không nhúc nhích. Nàng liền dừng lại không làm chuyện lãng phí sức lực nữa, ánh mắt nhìn đến tay nải Đại tiểu thư ném vào, suy nghĩ lại, vẫn là trước tiên nhìn thử xem đồ mà Đại tiểu thư ném vào cho nàng là cái gì.
Mở tay nải ra, khi nhìn thấy đồ bên trong, Thanh Linh không hiểu gì cả.
Bên trong có mấy loại hoa quả nàng chưa từng gặp qua, cùng với hai quyển bí kíp võ công, một quyển là Tàn Hồng Kiếm Pháp, quyển khác là nội công tâm pháp Phất Thủ Thiên Diệp.
Còn có một tờ giấy, phía trên ghi là bảo nàng trong vòng mười ngày luyện xong hai bộ công pháp này.
Thanh Linh nhìn nhìn hai quyển sách trong tay, thầm nghĩ trong vòng mười ngày làm sao có thể luyện xong thứ này chứ?
Nàng ăn Thánh Quả, Đại tiểu thư không giết nàng ngược lại cho nàng hai quyển bí kíp võ công, nàng sắp nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra dụng ý của Đại tiểu thư là gì, loại cảm giác bị người ta nắm mũi dắt đi thật sự rất khó chịu.
Mặc dù không thích bị người khác an bài, nhưng luyện hai bộ bí kíp võ công này đối với nàng cũng có chỗ tốt, đối với nàng mà nói có chỗ tốt hay đồ vật đưa đến trước mặt nàng, tự nhiên là nàng sẽ không bỏ qua.
Cuối cùng Đại tiểu thư có mục đích gì, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết được, bị người nắm mũi dắt đi chỉ là tạm thời, trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là tăng cường thực lực của mình.
Buổi tối, bốn phía đều yên tĩnh.
Tần Liễm nằm trên giường trong phòng của mình, trong lòng thiếu một người, hắn trằn trọc khó ngủ: “Không biết nha đầu kia có nhớ mình giống như mình đang nhớ nàng hay không?”
Ngoài cửa sổ đột nhiên có động tĩnh, Tần Liễm chưa đứng dậy, lụa trắng đã ném ra ngoài cửa sổ.
“Tần công tử, xin thủ hạ lưu tình.” Người ở ngoài cửa sổ thấp giọng nói.
Tần Liễm lười biếng đứng dậy, dáng vẻ ưu nhã đi đến bên cửa sổ, nhàn nhạt liếc mắt nhìn người nọ ở ngoài cửa sổ người nọ một cái, vung tay lên, lụa trắng bay trở về trong tay hắn: “Đêm hôm khuya khoắt Đại hoàng tử đến có việc gì à?”
Tề Tế Huyên bị lụa trắng đánh ngã trên mặt đất, lúc này đang chậm rãi đứng dậy: “Tần công tử, có thể nói chuyện riêng một chút hay không?”
“Không cần, nói ở đây cũng được.” Tần Liễm nói.
Sau khi Tề Tế Huyên trầm mặc một lúc lâu thì mở miệng nói: “Vậy được rồi.” Hắn nhảy qua cửa sổ đi vào trong phòng.
“Tần công tử, hiện giờ Diệp công tử còn chưa có trở về sao?” Tề Tế Huyên vừa đi vào lập tức hỏi.
Tần Liễm nhíu mày, giọng nói thanh lãnh trả lời: “Có chuyện gì nói thẳng đi, Bản tướng không thích quanh co lòng vòng.”
Tề Tế Huyên tự biết đêm khuya mình làm vậy là làm phiền người ta, đối phương có chút không kiên nhẫn cũng phải, sợ đối phương sẽ mở miệng hạ lệnh đuổi khách, hắn liền trực tiếp nói: “Ngươi và ta liên thủ đối phó Thành chủ Tư Không Hoành được không?”
Tần Liễm tùy ý tìm một ghế dựa ngồi xuống, giơ tay ý bảo hắn tiếp tục nói.
Tề Tế Huyên rũ mắt xuống, tinh thần chán nản: “Bản hoàng tử nghi ngờ hoàng muội của ta…… Cái chết của hoàng muội có quan hệ với Tư Không Hoành.” Nhớ tới cái chết của Tề Khúc, tim hắn giống như bị người ta rạch từng nhát từng nhát một, vô cùng đau đớn.
“Tử Mạch động thủ giết người có lẽ là đã bị thứ gì đó mê hoặc.” Mà ở Tiêu Dao Thành người có thể dễ dàng ra tay với bọn họ, trừ Thành chủ ra thì còn có ai cò bản lĩnh lớn như vậy?
Tần Liễm nghe vậy nhìn hắn một cái, thầm nghĩ người này ở trong tình cảnh vô cùng đau lòng như vậy mà còn có thể nhanh chóng nghĩ thông suốt những việc này, cũng thật sự không đơn giản.
“Ngươi tới tìm Bản tướng liên thủ, dựa vào cái gì cho rằng Bản tướng sẽ đồng ý?” Chuyện không có quan hệ với hắn, hắn sẽ không nhúng tay vào.
“Quan hệ của Tần công tử và Diệp công tử rất tốt, một khi Diệp công tử xảy ra chuyện gì, ngươi sẽ không để ý tới sao?” Tề Tế Huyên đã sớm nhìn ra quan hệ của Tần Liễm và Diệp Đàm không bình thường, nếu như Diệp Đàm cũng bị Tư Không Hoành hãm hại, Tần Liễm sẽ không có khả năng mặc kệ mà ngồi xem.
“Diệp công tử tới giờ vẫn chưa trở về, chẳng lẽ Tần công tử không nghi ngờ bây giờ có lẽ hắn không có đang đuổi theo Tử Mạch, mà là bị Tư Không Hoành vây khốn sao?”
Tề Tế Huyên đoán không sai, nếu như nha đầu kia xảy ra chuyện, Tần Liễm tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ, nhưng vấn đề là hiện tại hắn đã biết được nàng không có bị Tư Không Hoành vây khốn, với lại Minh Tứ cũng không có truyền về tin tức nàng gặp phải nguy hiểm: “Đại hoàng tử dựa vào cái gì mà suy đoán Tư Không Hoành sẽ vây khốn được Diệp công tử?”
“Việc này……” Tề Tế Huyên cũng không trả lời được.
“Đại hoàng tử cho rằng ở Tiêu Dao Thành có thể đấu được với Tư Không Hoành, cuối cùng còn có thể toàn thân trở ra sao?” Tần Liễm hỏi, trước đây hắn đã phái người đến Tiêu Dao Thành tìm kiếm Thánh Quả trước, cũng là thế lực mà hắn tính toán xếp vào ở nơi này.
Trước khi thế lực của hắn còn chưa có hoàn toàn củng cố ở Tiêu Dao Thành thì hắn sẽ không phí sức còn chiếm không được chỗ tốt khiến hắn động tâm, mà đáp ứng liên thủ với Tề Tế Huyên đối phó Tư Không Hoành.
Tề Tế Huyên không nói gì, hắn chỉ là nóng lòng muốn báo thù cho Tề Khúc, hắn biết một khi rời khỏi Tiêu Dao Thành thì ngày báo thù rửa hận cho Tề Khúc sẽ rất xa.
Bình luận truyện