Thua Vì Yêu Em

Chương 36-2: Cậu nói ai thọt? (2)



Edit: Vee

Thời điểm đến thành phố G, đã là chuyện của ba tiếng sau.

Hoàng Lệ Chi đã đến trước mấy ngày rồi, bây giờ đã tự mình ra sân bay đón cô. Thư Niệm rất cảm kích bà ấy, từ đại học đến giờ, Hoàng Lệ Chi đã giúp cô không ít việc.

Bất kể là trong công việc hay cuộc sống hằng ngày.

Thư Niệm lên xe Hoàng Lệ Chi, lên tiếng chào hỏi bà, "Em chào cô."

Hoàng Lệ Chi quét mắt nhìn cô một vòng, nói: "Tết nhất xong hình như em mập lên nhỉ."

Thư Niệm vô thức dùng di động soi soi lại mình.

"Đùa với em thôi!" Hoàng Lệ Chi nhịn không nổi liền bật cười, khởi động xe: "Bây giờ về chung cư cất hành lý trước đã. À đúng rồi, em ăn cơm chưa?"

Thư Niệm lắc đầu nói: "Chưa ạ. Cô ăn chưa?"

Hoàng Lệ Chi nói: "Vẫn chưa no. Chúng ta cùng đi ăn cái đã."

Thư Niệm đáp lại một tiếng, không quấy rầy Hoàng Lệ Chi đang lái xe. Cô cúi đầu nhìn điện thoại, lại quay về cửa sổ đang nói chuyện phiếm với Tạ Như Hạc. Cô vẫn chưa trả lời anh.

Cũng không phải là không muốn trả lời, chỉ là khi đó cô không biết nên trả lời thế nào mà thôi.

Cũng không nghĩ rằng cứ lên máy bay như vậy.

Thư Niệm kiên trì nhắn lại:【Tôi đến thành phố G rồi, anh tiễn bạn xong chưa?】

Tạ Như Hạc: 【ừm. Tôi về nhà rồi.】

Hai người cũng không nói tiếp đề tài đó nữa, Thư Niệm cũng không hỏi tiếp.

——— vậy anh đến sân bay, rốt cuộc là để tiễn ai?

-

Hôm sau đến công ty dịch và chế tác phim của thành phố G, Thư Niệm gặp được rất nhiều tiền bối nổi tiếng của lĩnh vực lồng tiếng, kích động đến nỗi nói chuyện còn ngập ngừng. Ở chỗ này cũng không có ít người mới, tuổi tác cũng không chênh lệch lắm so với Thư Niệm.

Cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của Thư Niệm.

Đại đa số mọi người đều là từ những nơi khác đến đây, có rất nhiều cùng ở với nhau, ở gần chung cư Hoàng Lệ Chi. Một đoàn người cùng ra khỏi cửa, rồi cùng trở về một chỗ.

Thời gian trôi qua rất náo nhiệt.

Ở đây, Thư Niệm học tập được không ít kỹ năng và kinh nghiệm từ các tiền bối.

Khiến âm thanh trở thành một tác phẩm nghệ thuật như thế, thái độ vô cùng nghiêm túc và cẩn thận.

Đạo diễn và các diễn viên lồng tiếng đều cố gắng hết sức, lần ghi âm này chỉ mất hai tuần. Thư Niệm cũng không vội vã trở về thành phố Như Xuyên, đi theo một lão tiền bối để học tập, thời gian lại vô tình trôi qua thêm hai tuần nữa.

Cô rất yêu nghề này.

Cảm thấy mình luôn có tinh lực vô hạn để làm chuyện này.

Kể cả không có kết quả gì, nhưng cô vẫn cảm thấy thoả mãn.

Hoàng Lệ Chi nói với cô, thời gian sắp tới đây bà không định về Như Xuyên. Bà hỏi Thư Niệm, có muốn tiếp tục ở lại làm việc với công ty dịch và chế tác phim tại thành phố G, đi theo học tập nhóm lão tiền bối kia không.

Thư Niệm suy nghĩ cả một ngày, cuối cùng vẫn cự tuyệt.

Thư Niệm luôn cảm thấy, mình chưa từng thực hiện lời hứa hẹn với Tạ Như Hạc.

Nói là sẽ cùng anh làm trị liệu phục hồi, mà số lần cùng anh thì chỉ cần dùng đầu ngón tay cũng đếm được. Nếu như không phải lúc trước có gặp anh, thì bây giờ nghe lời đề nghị này của Hoàng Lệ Chi, chắc là cô sẽ đồng ý.

Nhưng bây giờ trong lòng lại giống như, có thêm một mối lo lắng.

Là một nỗi lo không thể nào hiểu nổi.

-

Thư Niệm không nói trước với Đặng Thanh Ngọc và Tạ Như Hạc về chuyện trở về. Cô sợ làm phiền đến những người khác, nên dứt khoát tự mình yên lặng trở về. Giữa trưa thì cô về đến san bay Như Xuyên, bắt một chiếc taxi về nhà, tắm rửa qua một chút rồi ra cửa.

Ngủ một giấc trên máy bay, bây giờ cô có tinh thần vô cùng tốt.

Thư Niệm nghĩ nghĩ, nói một tiếng với Tạ Như Hạc trên Wechat. Sau đó, cô vào một quán bánh ngọt gần đó, liếm liếm môi rồi mua sáu cái bánh donut.

Ra khỏi cửa hàng, Thư Niệm đi về phía trạm xe.

Thừa dịp xe vẫn chưa đến, cô nhìn xuống điện thoại, không thấy Tạ Như Hạc nhắn lại.

Cô không thèm để ý.

Tàu điện ngầm vừa đến, đúng lúc nhận được tin nhắn của Tạ Như Hạc:【bây giờ em đang ở đâu?】

Thư Niệm: 【xuống máy bay rồi, đang ở nhà.】

Thư Niệm:【anh hồi phục thế nào rồi?】

Tạ Như Hạc không trả lời vấn đề này:【có thể mua giúp tôi cốc trà sữa không?】

Thư Niệm: 【có thể.】

Thư Niệm:【anh muốn uống của quán nào?】

Tạ Như Hạc:【Quán Chi Vị ở gần trạm xe ấy.】

Thư Niệm:【ok.】

Ra khỏi trạm xe, Thư Niệm nhìn chung quanh một vòng, liền nhìn thấy quán trà sửa mà Tạ Như Hạc nói. Cô nhấc chân đi vào, bên trong không có người nào.

Thư Niệm gọi một cốc trà sữa, sau khi nghe vấn đề mà nhân viên hỏi.

Cô cúi đầu hỏi Tạ Như Hạc:【muốn trà sữa nóng hay lạnh?】

Đúng lúc ấy, cánh cửa thủy tinh của quán trà sữa bị đẩy ra, chiếc chuông gió trên cửa vang lên. Thư Niệm thuận thế nhìn lại, nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, trên mặt còn đeo khẩu trang, còn có thể nhìn thấy cái khuyên tai màu nâu đậm trên tai.

Cô thu mắt lại, thấy Tạ Như Hạc trả lời, ngẩng đầu nói với nhân viên: "Nóng, nửa đường."

Ngay sau đó, người đàn ông kia thoáng nâng vành mũ lưỡi trai lên, thấp giọng gọi: "Thư Niệm."

Thư Niệm quay đầu.

Người đàn ông đó tháo khẩu trang xuống, nhìn chằm chằm cô.

Là Từ Trạch Nguyên.

Không ngờ lại gặp hắn ở chỗ này, Thư Niệm sửng sốt một chút, gật đầu với hắn, thu lại tầm mắt.

Thái độ lạnh lùng của cô khiến Từ Trạch Nguyên cảm thấy rất thất bại, hầu kết của hắn khẽ lên xuống, nhẹ giọng hỏi: "Cậu có nhìn thấy yêu cầu kết bạn trên Wechat của tớ không?"

"Thấy."

"Vậy cậu.. " Từ Trạch Nguyên nói có chút gian nan, "Cậu không để ý đến tớ... "

Thư Niệm rất thành thật: "Cảm thấy không cần thiết phải liên lạc."

Nhân viên cửa hàng đưa trà sữa cho cô.

Thư Niệm tiếp nhận, đi về hướng cửa.

Từ Trạch Nguyên hạ thấp vành nón, đi theo, sốt ruột nói: "Tớ chỉ muốn nói với cậu, trước kia đúng là tớ không đúng. Lúc ấy tớ quá để tâm vào chuyện vụn vặt... "

Thư Niệm không biết rốt cuộc là hắn ta muốn cái gì, cũng không muốn nghe, buồn buồn đi về phía trước.

Từ Trach Nguyên bỗng dưng nắm lấy cổ tay cô, khẽ gầm lên: "Cậu có thể nghe tớ nói không!"

"..."

"Cũng đâu phải là tớ có tội ác không thể tha thứ gì!" Từ Trạc Nguyên hít sâu một hơi, không muốn phát cáu với cô, cố gắng nhẫn nhịn, nói: "Trước kia chỉ là tớ không nghĩ thông, nhưng tớ thật sự... "

Thư Niệm vùng vẫy, nhưng vẫn không tránh khỏi.

Từ Trạch Nguyên nhìn chằm chằm vào mắt của cô, giọng nói khàn khàn, nghiêm túc nói: "Thật sự tớ vẫn còn rất thích cậu."

"..."

"Có phải cậu bởi vì hiện tại đang là một đôi với A Hạc sao?" Hắn dùng sức mấp máy môi, "Coi như anh ta có tiền, nhưng tớ vẫn cảm thấy cậu đi cùng với anh ta cũng không tốt hơn bao nhiêu."

Nghe vậy, lông mày Thư Niệm nhíu chặt lại, cô ngẩng đầu, muốn phản bác gì đó, đột nhiên chú ý tới phía sau lưng Từ Trạch Nguyên.

Cô ngây người.

Từ Trạch Nguyên còn đang nói chuyện, như đang muốn thuyết phục cô, giọng điệu vô cùng có lực, nói: "Cậu đừng quên, anh ta là một tên thọt. Về sau cậu phải chăm sóc cho anh ta cả đời. Người thọt, ăn uống ngủ nghỉ cậu đều phải giúp anh ta, cậu cảm thấy tốt sao?"

Nói xong, chú ý tới ánh mắt của Thư Niệm, Từ Trạch Nguyên thoáng ngừng lại, cũng quay đầu nhìn theo.

Đằng sau có một người đang ngồi trên xe lăn, hình như vừa mới tới.

Thư Niệm sợ anh nghe được lời nói của Từ Trach Nguyên, tay chân luống cuống.

Hơn một tháng không gặp, bộ dáng Tạ Như Hạc vẫn không có gì thay đổi, chỉ là tóc trên trán hơi dài ra một chút. Anh mặc một cái áo khoác lớn màu đen, bao trùm lên dáng người mảnh khảnh. Làn da trắng nõn không chút huyết sắc, nhìn bệnh trạng lại âm trầm.

Anh bình tĩnh nhìn Từ Trach Nguyên.

Từ Trạch Nguyên há to miệng, không nói thành lời.

Sau một khắc, Tạ Như Hạc đứng lên.

Vượt xa dự kiến Thư Niệm.

Anh đi lại vững vàng, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Thư Niệm. Đôi mắt đào hoa hơi giương lên, sau đó hơi híp lại, nhìn Thư Niệm một chút, rồi nhìn xuống bàn tay đang bị nắm chặt của cô.

Tạ Như Hạc dùng sức lôi tay hắn ra, mặt mày sắc bén. Anh cong khoé môi, cười khẽ rồi nói.

"Cậu nói ai là tên thọt?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện