Thua Vì Yêu Em
Chương 64: Anh trông mặt mà bắt hình dong để tìm bạn gái
Edit: Je ~~~~Beta: Leo Loe
"..."
Tạ Như Hạc hơi sững sờ, suy đoán hỏi: "Em tức giận?"
Nghe anh nói như thế, Thư Niệm nhịn không được nhìn anh một cái, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt. Cô thở hắt ra, miễn cưỡng lần nữa lấy máy tính bảng ra, thấp giọng nói: "Không có, em chưa bao giờ tức giận."
Lần này tựa hồ tự tẩy não mình, cô lại cường điệu: "Em tính tình rất tốt."
Nói xong, Thư Niệm ngồi trở lại bên cạnh Tạ Như Hạc, đưa tay mở máy tính bảng. Cô cúi đầu, đóng video vừa này, nói lầm bầm: "Đổi cái khác xem đi..."
Tạ Như Hạc cũng vô thức nhìn xuống: "Hả? Sao không xem cái này rồi?"
"..." Thư Niệm động tác ngừng lại, ngẩng đầu lên, "Anh muốn xem?"
Tạ Như Hạc còn chưa kịp phủ nhận.
Một giây sau, Thư Niệm đóng nắp bảo vệ máy tính bảng lại, sau lại máy tính bảng nhét vào ngực anh. Vẻ mặt cô căng thẳng, vành môi hạ rồi, cứng nhắc nói: "Vậy anh xem đi."
Nhìn chằm chằm mặt Thư Niệm, Tạ Như Hạc có chút mờ mịt, đưa tay tiếp nhận máy tính bảng.
Thư Niệm tâm tình càng buồn bực, thậm chí kích động muốn đạp anh một cước. Cô không biết mình bị sao, trong lòng phiền muộn đến khó chịu, thân thể còn không thoải mái, sau đó liền muốn phát cáu.
Cô biết rõ rằng nổi cáu kiểu này là cố tình gây sự.
Cũng biết là không đúng.
Yên lặng vài giây.
Thư Niệm vẫn không nhịn được mở miệng: "Đúng đấy, anh không nên hiểu lầm."
Tạ Như Hạc đem máy tính bảng để bên anh: "Hả?"
Từ trước đến nay, Thư Niệm có lời gì muốn nói thì nói cái đó, muốn kìm nén, nếu như nhịn không nổi cũng sẽ không nhịn. Cô do dự, sau đó càng nói càng lộ: "Em không hề tức giận. Em chỉ muốn cùng anh giảng một chút đạo lý, không phải mắng ngươi."
"..." Tạ Như Hạc trầm mặc vài giây, "Anh biết."
"Anh cảm thấy em nói không đúng, anh có thể phản bác lời em, em rất hiểu lý lẽ."
"Được."
Nghe thế, Thư Niệm nhẹ nhàng thở ra, cảm xúc cũng không dấu, giọng điệu lập tức liền có lý chẳng sợ: "Em cảm thấy chuyện vừa rồi anh làm không đúng."
Tạ Như Hạc hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chần chờ gật đầu.
Thư Niệm nghĩ nghĩ, giọng điệu lại yếu xuống: "Lâm Kỳ Kỳ trước đó có thể là đối với anh có ấn tượng tốt, nhưng đã lâu như vậy, cô ấy hiện tại chưa chắc đã có, lại có khả năng hoàn toàn quên anh."
"..."
"Anh vì cái gì muốn xem phim của cô ấy, anh như vậy rất kỳ quái." Thư Niệm cúi thấp đầu, rất không vui, "Nhan sắc của cô ấy xác thực thật đẹp. Nhưng em có biện pháp nào, em trước giờ đều là bộ dạng như vậy."
"..."
"Em lại không thể đột nhiên trở nên xinh đẹp."
"Anh không nói..."
"Nhưng mà em cũng không phải khó coi." Thư Niệm đánh gãy anh, chân thành nói với anh, "Có rất nhiều người nói em dáng dấp thật đẹp, chỉ là không có khả năng đẹp như cô ấy."
Nghe Thư Niệm nói, nhìn bộ dáng hiện tại của cô.
Ánh mắt Tạ Như Hạc lại sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu được, khóe miệng cũng giương lên.
Anh đưa tay chống đỡ lấy môi, không có đem lời vừa rồi nói xong, sửa lời nói: "Cho nên em muốn cũng anh nói đạo lý gì."
Thư Niệm ngừng lại, kiêu ngạo trong nháy mắt tiêu hơn phân nửa: "Em, em muốn với anh không thể trông mặt mà bắt hình dong"
"Vậy làm sao bây giờ." Tạ Như Hạc nghiêng đầu, khiêm tốn thỉnh giáo, "Anh đã trông mặt mà bắt hình dong."
Thư Niệm nhìn về phía anh, giọng điệu mang theo chỉ trích: "Anh như vậy chính là..."
Tạ Như Hạc nói: "Là cái gì."
Bộ dạng anh phi thường có lý. Thư Niệm có cảm giác đuối lý, lập tức ngậm miệng, xoắn xuýt vài giây mới quyết định nói hết lời: "Trông mặt mà bắt hình dong không tốt."
Tạ Như Hạc lại hỏi: "Vì cái gì không đúng?"
Thư Niệm cảm thấy mình nói không lại anh, chỉ có thể phát cáu: "Chính là không đúng."
Tạ Như Hạc thuận thế xin lỗi: "Thật xin lỗi."
Thư Niệm há to miệng, lại bởi vì anh xin lỗi mà không biết làm sao.
Nhưng Tạ Như Hạc tâm tình nhìn rất tốt, giọng điệu cũng hững hờ, không có coi chuyện này là đại sự. Cô do dự, chỉ có thể kiên trì gật đầu, không có lên tiếng.
Rất nhanh, Tạ Như Hạc bổ sung câu: "Trông mặt mà bắt hình dong tìm bạn gái."
Thư Niệm ngây ngốc ngẩng đầu.
"Mặc dù anh sẽ không đổi, nhưng em cảm thấy anh làm sai." Mặt mày của anh hơi nâng, cười khẽ nói, " vậy anh liền thừa nhận sai lầm."
- Thật sự rất là thần kỳ.
Lúc đầu cảm thấy tâm tình rất kém, mặc kệ ngồi đứng hay nằm đều cảm thấy không thoải mái.
Cái gì đều không muốn làm, không khỏi ủy khuất muốn rơi nước mắt. Thậm chí còn có cảm giác, nơi này không phải nhà cô, ở chỗ này, mặc kệ ở đâu đều sẽ không hợp nhau.
Rất nhiều chuyện cũng không dám làm, thận trọng, bi quan lại khó xử.
Cảm thấy mình tức giận cũng không tốt.
Vẫn không nhịn được nổi giận với anh, nói rất nhiều chính mình cũng cảm thấy lung tung, tưởng tượng kết quả nghiêm trọng nhất, cảm thấy một giây sau có thể sẽ bị anh đuổi ra ngoài.Có thể những cái kia đều không có xảy ra.
Anh kiên nhẫn mười phần, đem tức giận của cô hoàn toàn tiếp nhận. Để Thư Niệm cảm thấy mình cố tình gây sự, đều là chuyện đương nhiên. Bởi vì anh cũng cảm thấy đương nhiên.
Như là phép thuật.
Có cảm giác đau đầu lúc đầu hình như đã không sao rồi.
-
Lại mở máy tính bảng ra.
Thư Niệm không muốn xem cái gì, suy tư, sau đó download một trò chơi hai người đều có thể chơi. Cô đến ngồi quỳ trước mặt Tạ Như Hạc, cùng anh mặt đối mặt bắt đầu chơi trò chơi.
Đều chơi một chút trò chơi đơn giản.
Thư Niệm tay vụng về, giờ phút này đầu óc cũng có chút quá tải, cơ hồ là chơi trò chơi ngay từ đầu liền bị Tạ Như Hạc đánh bại. Mấy ván sau đi qua, cô nhếch môi, ngẩng đầu nhìn anh một cái
Lúc này, Tạ Như Hạc nhìn xuống dưới, không có chú ý tới ánh mắt của cô.
Thư Niệm thu hồi ánh mắt.
Liên tiếp thua mười mấy ván.
Thư Niệm mặt nhăn thành một nắm, không cảm thấy mình sẽ một mực thua. Cô như là cố chấp cùng Tạ Như Hạc, nghĩ vãn hồi một chút mặt mũi của mình, tranh tài cùng anh không ngừng, một tiếng cũng không nói.
Sau đó liên tiếp thua mấy chục ván.
Thư Niệm không chơi nổi nữa, buồn bực nói: "Không chơi, em muốn đi ngủ."
Tạ Như Hạc nhíu mày: "Lại chơi một ván?"
Thư Niệm không quá tình nguyện, nhưng vẫn là tiếp tục, nói thầm lấy: "Lại chơi một ván em cũng sẽ không thắng."
Giống như không nghe thấy lời này của cô, Tạ Như Hạc chỉ chỉ màn hình, hỏi: "Chơi cái nào?"
Thư Niệm con mắt quét qua, tùy tiện chọn một cái.
Là một cái ba trong vòng thêm phép trừ đề, dùng phương thức cướp lượt trả lời.
Người nào trả lời 3 lần trước tiên người đó thắng.
Cái này Thư Niệm vừa mới chơi qua, mặc dù rất đơn giản, nhưng luôn là mấy số vừa thêm vừa giảm, cô phản ứng quá chậm, cần nghĩ kĩ vài giây mới có thể tính ra đáp án. Cô cùng Tạ Như Hạc cơ bản đều là lấy số không so ba kết quả kết thúc trò chơi.
Thư Niệm gãi đầu một cái, phồng miệng lên.
Miễn cưỡng tập trung lực chú ý.
Trò chơi bắt đầu.
Đề mục: 1 2=?
Cái này hoàn toàn không cần suy nghĩ, Thư Niệm trực tiếp điểm cái "3".
Lần này là cô trước trả lời.
Thư Niệm hơi kinh ngạc, không tự chủ ngẩng đầu nhìn Tạ Như Hạc một chút.
Anh còn nhìn chằm chằm màn hình, không nhìn cô.
Thư Niệm trừng mắt nhìn, đáy lòng không khỏi bốc lên cảm giác thành tựu.
Tiếp theo đề: 2 3-2=?
Giành trước một câu, Thư Niệm không còn khẩn trương nữa, suy nghĩ kỹ vài giây, sau đó lại điểm "3".
Vẫn là cô trả lời.
Tiếp theo đề: 1 1-1-1 2-3 1 1 1=?
Thư Niệm: "..."
Vừa gặp phải dáng dấp Thư Niệm liền phản ứng không kịp, đầu óc giống như là bột nhão đồng dạng. Cô gãi đầu một cái, bẻ ngón tay tính, trong lòng mặc niệm lấy: "Một cộng một bằng hai, hai trừ đi một bằng một..."
Cô chưa kịp tính tới một nửa.
Tạ Như Hạc miễn cưỡng phun ra cái chữ: "Hai."
Thư Niệm tính nhẩm bị đánh gãy, vô ý thức chọc lấy "2".
Sau đó thắng.
Thuận lợi thắng lợi như vậy làm Thư Niệm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cô nhìn chằm chằm trên màn hình cái kia "win", định mấy giây, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Như Hạc: "Em thắng?"
Tạ Như Hạc ân một tiếng: "Thắng."
Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự vui sướng vì được thắng, con mắt lóe sáng như sao, lời nói cũng nhiều hơn, theo miệng hỏi: "Anh lần này tính thế nào chậm như vậy."
"Không có, em tính quá nhanh." Tạ Như Hạc nhìn cô, thấp giọng nói, " còn chơi sao?"
Thư Niệm tâm tình lập tức liền khá hơn, liền vội vàng gật đầu.
"Chơi."
-
Đại khái là bởi vì lúc trước liên tiếp thắng cô mấy chục ván,vận khí cùng đầu óc Tạ Như Hạc dùng hết. Về sau Thư niệm lại thắng thêm mấy chục ván, làm cho cô phá lệ có cảm giác thành công.
Thư Niệm rất hào hứng, ngẫu nhiên cảm thấy Tạ Như Hạc thua quá đáng thương, muốn trộm để anh thắng một lần, anh đều không thắng được. Càng về sau, cô vắt hết óc muốn để anh thắng, nhưng đều thắng lợi.
Cô nằm lỳ ở trên giường, lắc lư chân suy nghĩ đối sách, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Đánh thức cô chính là một cuộc điện thoại.
Thư Niệm mơ mơ màng màng nhận: "Chào ngài."
Trong phòng có màn cửa rèm che, nhưng Tạ Như Hạc chỉ kéo lên không che cảnh sắc ngoài kia.
Giờ phút này theo cửa sổ, cô có thể nhìn đến bầu trời bên ngoài đã tối, trong phòng bởi vì mở ra đèn còn rất sáng.
Tạ Như Hạc không ở bên cạnh cô, không biết đi đâu.
Sau đó, bên tai vang lên Đặng Thanh Ngọc thanh âm: "Niệm Niệm, mẹ đến nhà con. Con ra ngoài nhà là như thế nào? Làm sao phòng ở như là không có người ở."
Nghe nói như thế, Thư Niệm lập tức ngồi đứng lên, đầu cũng thanh tỉnh.
"A, con..."
Thư Niệm sẽ không nói láo, lúc này vừa tỉnh ngủ, đột nhiên Đặng Thanh Ngọc gọi cuộc điện thoại này, nàng hoàn toàn không nghĩ tới lý do, thanh âm gập ghềnh: "Con, con không ở nhà."
Đặng Thanh Ngọc nói: "Mẹ biết, con gần nhất đều không ở nhà sao?"
Thư Niệm an tĩnh vài giây, cam chịu cúi đầu, không tiếp tục giấu diếm bà.
"Con có bạn trai, hiện tại đang ở nhà anh ấy."
Đầu bên kia trầm mặc.
Thư Niệm giống đang chờ giáo huấn, khẩn trương chơi lấy ngón tay.
Sau một lúc lâu, Đặng Thanh Ngọc hỏi: "Là Tạ Như Hạc?"
"..." Thư Niệm ngây người, "Làm sao mẹ biết."
"Trước khi đi đến chỗ con, nhìn thấy con cùng cậu ta ở cùng nhau mà." Đặng Thanh Ngọc thanh âm bình tĩnh, "Hơn nữa cũng không thấy gần đây con có quan hệ cùng ai."
Thư Niệm nga một tiếng.
Lại trầm mặc một hồi.
Thư Niệm nhịn không được thay Tạ Như Hạc nói một câu: "Mẹ, người không thế không thích anh ấy, anh ấy rất tốt."
Đặng Thanh Ngọc bất đắc dĩ: "Mẹ cũng chưa có nói cái gì."
Thư Niệm vò đầu, chột dạ nói: "Chính là trước kia mẹ không thích anh ấy, con liền giải thích cho anh ấy vài câu..."
"Niệm Niệm." Đặng Thanh Ngọc đánh gãy cô.
"A? Thế nào."
"Con cảm thấy tốt là tốt rồi, mẹ không phản đối."
"... Dạ?"
"Mẹ hỏi con một chuyện." Đặng Thanh Ngọc là biết chuyện Từ Trạch Nguyên, sợ cô sẽ lần nữa bị thương tổn. Mặc dù không muốn cùng cô nói chuyện này, vẫn là lo âu hỏi, "Con có nói với Tạ Như Hạc tình trạng của con sao?"
Thư Niệm liếm liếm môi: "Biết."
Đặng Thanh Ngọc hỏi: "Vậy nó tốt với con sao?"
"Tốt." Thư Niệm con mắt có chút đau xót, thanh âm mang theo điểm giọng mũi, "Biết rồi cũng đối với con rất tốt."
"..."
Tạ Như Hạc hơi sững sờ, suy đoán hỏi: "Em tức giận?"
Nghe anh nói như thế, Thư Niệm nhịn không được nhìn anh một cái, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt. Cô thở hắt ra, miễn cưỡng lần nữa lấy máy tính bảng ra, thấp giọng nói: "Không có, em chưa bao giờ tức giận."
Lần này tựa hồ tự tẩy não mình, cô lại cường điệu: "Em tính tình rất tốt."
Nói xong, Thư Niệm ngồi trở lại bên cạnh Tạ Như Hạc, đưa tay mở máy tính bảng. Cô cúi đầu, đóng video vừa này, nói lầm bầm: "Đổi cái khác xem đi..."
Tạ Như Hạc cũng vô thức nhìn xuống: "Hả? Sao không xem cái này rồi?"
"..." Thư Niệm động tác ngừng lại, ngẩng đầu lên, "Anh muốn xem?"
Tạ Như Hạc còn chưa kịp phủ nhận.
Một giây sau, Thư Niệm đóng nắp bảo vệ máy tính bảng lại, sau lại máy tính bảng nhét vào ngực anh. Vẻ mặt cô căng thẳng, vành môi hạ rồi, cứng nhắc nói: "Vậy anh xem đi."
Nhìn chằm chằm mặt Thư Niệm, Tạ Như Hạc có chút mờ mịt, đưa tay tiếp nhận máy tính bảng.
Thư Niệm tâm tình càng buồn bực, thậm chí kích động muốn đạp anh một cước. Cô không biết mình bị sao, trong lòng phiền muộn đến khó chịu, thân thể còn không thoải mái, sau đó liền muốn phát cáu.
Cô biết rõ rằng nổi cáu kiểu này là cố tình gây sự.
Cũng biết là không đúng.
Yên lặng vài giây.
Thư Niệm vẫn không nhịn được mở miệng: "Đúng đấy, anh không nên hiểu lầm."
Tạ Như Hạc đem máy tính bảng để bên anh: "Hả?"
Từ trước đến nay, Thư Niệm có lời gì muốn nói thì nói cái đó, muốn kìm nén, nếu như nhịn không nổi cũng sẽ không nhịn. Cô do dự, sau đó càng nói càng lộ: "Em không hề tức giận. Em chỉ muốn cùng anh giảng một chút đạo lý, không phải mắng ngươi."
"..." Tạ Như Hạc trầm mặc vài giây, "Anh biết."
"Anh cảm thấy em nói không đúng, anh có thể phản bác lời em, em rất hiểu lý lẽ."
"Được."
Nghe thế, Thư Niệm nhẹ nhàng thở ra, cảm xúc cũng không dấu, giọng điệu lập tức liền có lý chẳng sợ: "Em cảm thấy chuyện vừa rồi anh làm không đúng."
Tạ Như Hạc hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chần chờ gật đầu.
Thư Niệm nghĩ nghĩ, giọng điệu lại yếu xuống: "Lâm Kỳ Kỳ trước đó có thể là đối với anh có ấn tượng tốt, nhưng đã lâu như vậy, cô ấy hiện tại chưa chắc đã có, lại có khả năng hoàn toàn quên anh."
"..."
"Anh vì cái gì muốn xem phim của cô ấy, anh như vậy rất kỳ quái." Thư Niệm cúi thấp đầu, rất không vui, "Nhan sắc của cô ấy xác thực thật đẹp. Nhưng em có biện pháp nào, em trước giờ đều là bộ dạng như vậy."
"..."
"Em lại không thể đột nhiên trở nên xinh đẹp."
"Anh không nói..."
"Nhưng mà em cũng không phải khó coi." Thư Niệm đánh gãy anh, chân thành nói với anh, "Có rất nhiều người nói em dáng dấp thật đẹp, chỉ là không có khả năng đẹp như cô ấy."
Nghe Thư Niệm nói, nhìn bộ dáng hiện tại của cô.
Ánh mắt Tạ Như Hạc lại sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu được, khóe miệng cũng giương lên.
Anh đưa tay chống đỡ lấy môi, không có đem lời vừa rồi nói xong, sửa lời nói: "Cho nên em muốn cũng anh nói đạo lý gì."
Thư Niệm ngừng lại, kiêu ngạo trong nháy mắt tiêu hơn phân nửa: "Em, em muốn với anh không thể trông mặt mà bắt hình dong"
"Vậy làm sao bây giờ." Tạ Như Hạc nghiêng đầu, khiêm tốn thỉnh giáo, "Anh đã trông mặt mà bắt hình dong."
Thư Niệm nhìn về phía anh, giọng điệu mang theo chỉ trích: "Anh như vậy chính là..."
Tạ Như Hạc nói: "Là cái gì."
Bộ dạng anh phi thường có lý. Thư Niệm có cảm giác đuối lý, lập tức ngậm miệng, xoắn xuýt vài giây mới quyết định nói hết lời: "Trông mặt mà bắt hình dong không tốt."
Tạ Như Hạc lại hỏi: "Vì cái gì không đúng?"
Thư Niệm cảm thấy mình nói không lại anh, chỉ có thể phát cáu: "Chính là không đúng."
Tạ Như Hạc thuận thế xin lỗi: "Thật xin lỗi."
Thư Niệm há to miệng, lại bởi vì anh xin lỗi mà không biết làm sao.
Nhưng Tạ Như Hạc tâm tình nhìn rất tốt, giọng điệu cũng hững hờ, không có coi chuyện này là đại sự. Cô do dự, chỉ có thể kiên trì gật đầu, không có lên tiếng.
Rất nhanh, Tạ Như Hạc bổ sung câu: "Trông mặt mà bắt hình dong tìm bạn gái."
Thư Niệm ngây ngốc ngẩng đầu.
"Mặc dù anh sẽ không đổi, nhưng em cảm thấy anh làm sai." Mặt mày của anh hơi nâng, cười khẽ nói, " vậy anh liền thừa nhận sai lầm."
- Thật sự rất là thần kỳ.
Lúc đầu cảm thấy tâm tình rất kém, mặc kệ ngồi đứng hay nằm đều cảm thấy không thoải mái.
Cái gì đều không muốn làm, không khỏi ủy khuất muốn rơi nước mắt. Thậm chí còn có cảm giác, nơi này không phải nhà cô, ở chỗ này, mặc kệ ở đâu đều sẽ không hợp nhau.
Rất nhiều chuyện cũng không dám làm, thận trọng, bi quan lại khó xử.
Cảm thấy mình tức giận cũng không tốt.
Vẫn không nhịn được nổi giận với anh, nói rất nhiều chính mình cũng cảm thấy lung tung, tưởng tượng kết quả nghiêm trọng nhất, cảm thấy một giây sau có thể sẽ bị anh đuổi ra ngoài.Có thể những cái kia đều không có xảy ra.
Anh kiên nhẫn mười phần, đem tức giận của cô hoàn toàn tiếp nhận. Để Thư Niệm cảm thấy mình cố tình gây sự, đều là chuyện đương nhiên. Bởi vì anh cũng cảm thấy đương nhiên.
Như là phép thuật.
Có cảm giác đau đầu lúc đầu hình như đã không sao rồi.
-
Lại mở máy tính bảng ra.
Thư Niệm không muốn xem cái gì, suy tư, sau đó download một trò chơi hai người đều có thể chơi. Cô đến ngồi quỳ trước mặt Tạ Như Hạc, cùng anh mặt đối mặt bắt đầu chơi trò chơi.
Đều chơi một chút trò chơi đơn giản.
Thư Niệm tay vụng về, giờ phút này đầu óc cũng có chút quá tải, cơ hồ là chơi trò chơi ngay từ đầu liền bị Tạ Như Hạc đánh bại. Mấy ván sau đi qua, cô nhếch môi, ngẩng đầu nhìn anh một cái
Lúc này, Tạ Như Hạc nhìn xuống dưới, không có chú ý tới ánh mắt của cô.
Thư Niệm thu hồi ánh mắt.
Liên tiếp thua mười mấy ván.
Thư Niệm mặt nhăn thành một nắm, không cảm thấy mình sẽ một mực thua. Cô như là cố chấp cùng Tạ Như Hạc, nghĩ vãn hồi một chút mặt mũi của mình, tranh tài cùng anh không ngừng, một tiếng cũng không nói.
Sau đó liên tiếp thua mấy chục ván.
Thư Niệm không chơi nổi nữa, buồn bực nói: "Không chơi, em muốn đi ngủ."
Tạ Như Hạc nhíu mày: "Lại chơi một ván?"
Thư Niệm không quá tình nguyện, nhưng vẫn là tiếp tục, nói thầm lấy: "Lại chơi một ván em cũng sẽ không thắng."
Giống như không nghe thấy lời này của cô, Tạ Như Hạc chỉ chỉ màn hình, hỏi: "Chơi cái nào?"
Thư Niệm con mắt quét qua, tùy tiện chọn một cái.
Là một cái ba trong vòng thêm phép trừ đề, dùng phương thức cướp lượt trả lời.
Người nào trả lời 3 lần trước tiên người đó thắng.
Cái này Thư Niệm vừa mới chơi qua, mặc dù rất đơn giản, nhưng luôn là mấy số vừa thêm vừa giảm, cô phản ứng quá chậm, cần nghĩ kĩ vài giây mới có thể tính ra đáp án. Cô cùng Tạ Như Hạc cơ bản đều là lấy số không so ba kết quả kết thúc trò chơi.
Thư Niệm gãi đầu một cái, phồng miệng lên.
Miễn cưỡng tập trung lực chú ý.
Trò chơi bắt đầu.
Đề mục: 1 2=?
Cái này hoàn toàn không cần suy nghĩ, Thư Niệm trực tiếp điểm cái "3".
Lần này là cô trước trả lời.
Thư Niệm hơi kinh ngạc, không tự chủ ngẩng đầu nhìn Tạ Như Hạc một chút.
Anh còn nhìn chằm chằm màn hình, không nhìn cô.
Thư Niệm trừng mắt nhìn, đáy lòng không khỏi bốc lên cảm giác thành tựu.
Tiếp theo đề: 2 3-2=?
Giành trước một câu, Thư Niệm không còn khẩn trương nữa, suy nghĩ kỹ vài giây, sau đó lại điểm "3".
Vẫn là cô trả lời.
Tiếp theo đề: 1 1-1-1 2-3 1 1 1=?
Thư Niệm: "..."
Vừa gặp phải dáng dấp Thư Niệm liền phản ứng không kịp, đầu óc giống như là bột nhão đồng dạng. Cô gãi đầu một cái, bẻ ngón tay tính, trong lòng mặc niệm lấy: "Một cộng một bằng hai, hai trừ đi một bằng một..."
Cô chưa kịp tính tới một nửa.
Tạ Như Hạc miễn cưỡng phun ra cái chữ: "Hai."
Thư Niệm tính nhẩm bị đánh gãy, vô ý thức chọc lấy "2".
Sau đó thắng.
Thuận lợi thắng lợi như vậy làm Thư Niệm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cô nhìn chằm chằm trên màn hình cái kia "win", định mấy giây, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Như Hạc: "Em thắng?"
Tạ Như Hạc ân một tiếng: "Thắng."
Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự vui sướng vì được thắng, con mắt lóe sáng như sao, lời nói cũng nhiều hơn, theo miệng hỏi: "Anh lần này tính thế nào chậm như vậy."
"Không có, em tính quá nhanh." Tạ Như Hạc nhìn cô, thấp giọng nói, " còn chơi sao?"
Thư Niệm tâm tình lập tức liền khá hơn, liền vội vàng gật đầu.
"Chơi."
-
Đại khái là bởi vì lúc trước liên tiếp thắng cô mấy chục ván,vận khí cùng đầu óc Tạ Như Hạc dùng hết. Về sau Thư niệm lại thắng thêm mấy chục ván, làm cho cô phá lệ có cảm giác thành công.
Thư Niệm rất hào hứng, ngẫu nhiên cảm thấy Tạ Như Hạc thua quá đáng thương, muốn trộm để anh thắng một lần, anh đều không thắng được. Càng về sau, cô vắt hết óc muốn để anh thắng, nhưng đều thắng lợi.
Cô nằm lỳ ở trên giường, lắc lư chân suy nghĩ đối sách, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Đánh thức cô chính là một cuộc điện thoại.
Thư Niệm mơ mơ màng màng nhận: "Chào ngài."
Trong phòng có màn cửa rèm che, nhưng Tạ Như Hạc chỉ kéo lên không che cảnh sắc ngoài kia.
Giờ phút này theo cửa sổ, cô có thể nhìn đến bầu trời bên ngoài đã tối, trong phòng bởi vì mở ra đèn còn rất sáng.
Tạ Như Hạc không ở bên cạnh cô, không biết đi đâu.
Sau đó, bên tai vang lên Đặng Thanh Ngọc thanh âm: "Niệm Niệm, mẹ đến nhà con. Con ra ngoài nhà là như thế nào? Làm sao phòng ở như là không có người ở."
Nghe nói như thế, Thư Niệm lập tức ngồi đứng lên, đầu cũng thanh tỉnh.
"A, con..."
Thư Niệm sẽ không nói láo, lúc này vừa tỉnh ngủ, đột nhiên Đặng Thanh Ngọc gọi cuộc điện thoại này, nàng hoàn toàn không nghĩ tới lý do, thanh âm gập ghềnh: "Con, con không ở nhà."
Đặng Thanh Ngọc nói: "Mẹ biết, con gần nhất đều không ở nhà sao?"
Thư Niệm an tĩnh vài giây, cam chịu cúi đầu, không tiếp tục giấu diếm bà.
"Con có bạn trai, hiện tại đang ở nhà anh ấy."
Đầu bên kia trầm mặc.
Thư Niệm giống đang chờ giáo huấn, khẩn trương chơi lấy ngón tay.
Sau một lúc lâu, Đặng Thanh Ngọc hỏi: "Là Tạ Như Hạc?"
"..." Thư Niệm ngây người, "Làm sao mẹ biết."
"Trước khi đi đến chỗ con, nhìn thấy con cùng cậu ta ở cùng nhau mà." Đặng Thanh Ngọc thanh âm bình tĩnh, "Hơn nữa cũng không thấy gần đây con có quan hệ cùng ai."
Thư Niệm nga một tiếng.
Lại trầm mặc một hồi.
Thư Niệm nhịn không được thay Tạ Như Hạc nói một câu: "Mẹ, người không thế không thích anh ấy, anh ấy rất tốt."
Đặng Thanh Ngọc bất đắc dĩ: "Mẹ cũng chưa có nói cái gì."
Thư Niệm vò đầu, chột dạ nói: "Chính là trước kia mẹ không thích anh ấy, con liền giải thích cho anh ấy vài câu..."
"Niệm Niệm." Đặng Thanh Ngọc đánh gãy cô.
"A? Thế nào."
"Con cảm thấy tốt là tốt rồi, mẹ không phản đối."
"... Dạ?"
"Mẹ hỏi con một chuyện." Đặng Thanh Ngọc là biết chuyện Từ Trạch Nguyên, sợ cô sẽ lần nữa bị thương tổn. Mặc dù không muốn cùng cô nói chuyện này, vẫn là lo âu hỏi, "Con có nói với Tạ Như Hạc tình trạng của con sao?"
Thư Niệm liếm liếm môi: "Biết."
Đặng Thanh Ngọc hỏi: "Vậy nó tốt với con sao?"
"Tốt." Thư Niệm con mắt có chút đau xót, thanh âm mang theo điểm giọng mũi, "Biết rồi cũng đối với con rất tốt."
Bình luận truyện