Thuần Chủ

Chương 37: Bám đuôi



#fb: tra nữ sa điêu

# edior: may18 wt: @tuyetvoi_

(・・?)

Vân Lam cho rằng người như Tần Mặc, người mà cả đời lý trí hơn tình cảm, cả đời lạnh nhạt kiềm chế như anh, có lẽ sẽ chẳng nảy sinh tình cảm cháy bỏng với bất kỳ người nào.

Vậy nên khi cô về nước thấy bên người anh có Trì Nghiên, tuy phát ghen ghét nhưng cũng không cho rằng tình cảm của hai người sẽ bền vững là bao.

Ngày ấy nhìn thấy Tần Mặc hoảng loạn chạy đuổi theo Trì Nghiên, cô còn cố tự an ủi bản thân mình rằng —— dù gì anh ấy bênh cô trước, có lẽ ở trong lòng anh, cô vẫn quan trọng hơn Trì Nghiên.

Nhưng giờ phút này đây, Tần Mặc vì Trì Nghiên mà tỏ rõ lập trường muốn phân cách ranh giới rõ ràng với cô —— Cô mới ý thức được rằng cô sai rồi, nhưng không cam lòng mà hỏi: "Anh cảm thấy hai người các anh phù hợp sao?"

Trì Nghiên là cô nàng kiêu căng, Vân Hiểu cũng từng kể về cô ta.

Một tiểu thư thiên kim như thế, dù nghèo túng, thì cũng khó mà chiều cho nổi, điều này thật dễ thấy qua khí thế chèn ép người của cô ta ngày hôm ấy.

Tính cục như thế, thích hợp với Tần Mặc thật sao?

Vân Lam nhìn Tần Mặc, đợi đáp án của anh.

Lúc này đây rốt cuộc vẻ mặt anh cũng biến sắc, mày cau chặt, có điều chỉ phút chốc lại khôi phục nhất quán lạnh lùng: " Chúng tôi có phù hợp hay không phù hợp thì đó cũng là vấn đề giữa bọn tôi. Sẽ không khiến mối quan hệ giữa tôi và cô có thay đổi gì."

Vân Lam cảm nhận rõ sự lạnh nhạt và kiên định phủ nhận từ trong lời anh, cuối cùng cũng hết hy vọng và rời đi.

Đêm đó, Tần Mặc bỗng nằm mơ.

Trong mơ, Trì Nghiên bước đi với đôi chân trần, ngón chân nuột nà nhỏ xinh dẫm lên chân anh, kê chân ngước mắt lên nhìn anh.

Khoảng cách chiều cao giữa hai người chênh lệch chừng 20 cm, cô ôm vòng lấy cổ anh nhón mũi chân rướn người để nhìn thằng vào anh, vô thức anh vươn tay đỡ vòng eo cô..

Sau đó, cô lại càng tinh nghịch hơn, cả người nép sát lên người anh như dải dây leo quấn chặt trên đại thụ, dây dưa, cọ xát, môi đỏ ươn ướt áp lên tai anh: Tần Mặc, Tần Mặc...

Bộ ngực cô mềm mại đè ép lồng ngực anh, quấn chặt lấy anh cất từng tiếng gọi tên, nũng nịu mà lưu luyến.

Tần Mặc bị cô gọi đến máu sôi trào, nâng tay ôm ngang cô lên, đè cô xuống giường, lột quần áo cô lập tức phải hung mãnh chiếm đoạt...

Sau đó, cô đẩy anh ra, quăng cho anh một cái tát vang dội: Tần Mặc, anh thật ghê tởm!

......

Tần Mặc bừng tỉnh khỏi giấc mơ, căn phòng trống trải, tối đen, yên tĩnh đến chỉ còn có tiếng thở phì phò của anh.

Nơi nào đó dựng thẳng tắp, cả người anh đều nóng hừng hực như rực lửa, huyệt Thái Dương và trái tim giật giật đau đớn.

Anh duỗi tay nắm lấy dục vọng của mình, muốn vùi đầu vào chiếc gối cô thường nằm, nhưng hai ngày trước đó người giúp việc đã giặt sạch chăn gối trên giường, anh vùi đầu mà ngửi, một chút hương thơm của cô cũng chẳng có.

Anh chỉ đành thất bại mà đứng dậy, vào phòng tắm.

Tầng tầng cảm xúc bong ra: Trì Nghiên đi ngày đầu tiên, anh chỉ cảm thấy mệt mỏi, uể oải, mấy ngày tiếp sau đó đều rất muộn mới ngủ được, những đau đớn bị chôn giấu dần dần hiện ra, theo ngày một tăng mà bỗng có phần phẫn nộ.

Cô là người tới trêu chọc anh trước cơ mà.

Thám thính để hỏi thăm sở thích của anh, lén điều tra nơi anh thường đến, giả vờ trùng hợp gặp được anh, nhân lấy danh nghĩa giới thiệu người đầu tư giúp anh mà bắt anh đi với cô làm này làm nọ...

Khi trước anh có bạn gái, chỉ cảm thấy cô ồn ào, sau đó Vân Lam chia tay anh, anh cảm thấy cô ồn ào như vậy cũng không phải là không tốt, tiếp sau đó sau khi gặp lại lần nữa thì cô lại luôn châm chọc mỉa mai, những chi tiết vụn vặt ấy trái lại thành ký ức quý báu.

Anh vẫn luôn nhớ rõ ngày hai người phát sinh quan hệ ấy, cô chọc ngực anh: "Chắc tim anh rất trống phải không, muốn tôi lấp vào không?"

Khi đó, trái tim anh vẫn luôn rỗng.

Nhưng cô lại từng chút một lấp vào, cho đến khi chiếm đóng hết thảy, không bỏ sót một mảnh, thì cô lại rời đi.

Nhưng dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào cái gì mà cô nói đến thì đến, nói đi là đi.

Tần Mặc đưa vé triển lãm cho Trì Nghiên, anh lại giao Phương Hằng đặt lại cho mình một tấm.

Để chuẩn bị cho triển lãm tranh phải mất mấy ngày, nhưng khai mạc hoạt động lại chỉ diễn ra trong một ngày, đến khị ấy hoạ sĩ cũng sẽ tới hỗ động giao lưu cùng với những người hâm mộ, Tần Mặc đoán Trì Nghiên sẽ tới buổi khai trương triển lãm ấy, vì thế chuyển hết lịch trình cả hôm đấy để đi tới triển lãm.

Địa điểm tổ chức triển lãm là một trung tâm nghệ thuật đương đại ở thành phố nào đó.

Ngày hôm ấy cuối cùng Tần Mặc cũng đi tới địa điểm triển lãm, mới vừa đỗ xe trong hầm gara thì đã thấy Trì Nghiên, còn có cả người cũng tới đây giống anh —— Dư Gia Ngộ.

Hôm nay Dư Gia Ngộ lái một chiếc mui trần.

Từ đằng xa Tần Mặc đã thấy Dư Gia Ngộ đỗ xe, chu đáo cúi người tháo đai an toàn giúp Trì Nghiên, sau đó nghiêng người vươn đầu qua —— hôn Trì Nghiên.

Từ góc độ của Tần Mặc, chỉ có thể nhìn thấy cái trán của Trì Nghiên và Dư Gia Ngộ nghiêng người tới, gương mặt bị che khuất, một tay của hắn ta đặt trên bả vai Trì Nghiên, một bàn tay khác khẽ cố định sườn mặt Trì Nghiên.

Thấy rõ hành động của hai người, trong nháy mắt, mặt Tần Mặc lập tức biến trắng.

Lúc này mới tách ra có mấy ngày, vậy mà Trì Nghiên đã chấp nhận Dư Gia Ngộ?

Không phải cô không thích Dư Gia Ngộ hay sao, 6 năm trước, Dư Gia Ngộ tốn hết tâm tư để theo đuổi cô mà cô không thèm nhìn lấy một cái, bây giờ sao lại dễ dàng đồng ý như vậy?

Trái tim như bị cái gì đó nghiền nát, đau đến không thở nổi.

Nhớ lại năm đó, khi Vân Lam dẫn Chu Càn xuất hiện ở trước mặt anh, nhiều nhất anh cũng chỉ cảm thấy bực, bực bởi tổn thương lòng tự tôn, nhưng vẫn ra bộ rộng lượng, tự nhiên như thường.

Nhưng ngay lúc này đây ——

Tần Mặc mím chặt môi, đôi tay nắm vô lăng nổi gân xanh, anh ấn còi, chuẩn bị phát ra tiếng còi vang sắc bén thì——

Dư Gia Ngộ bỗng buông Trì Nghiên ra.

Sau đó, Tần Mặc thấy tay cố định mặt Trì Nghiên kia, rõ ràng còn cầm một tờ khăn giấy.

Cho nên, hai người không hề hôn môi, chỉ bởi trên mặt Trì Nghiên bị lem gì đó, nên Dư Gia Ngộ lau sạch giúp cô.

Tuy là như vậy, nhưng hành động thân mật như thế vẫn khiến Tần Mặc cảm thấy khó chịu, cuối cùng sự đối địch căng chặt trong người kia cũng giảm đi.

Mà bên kia, sau khi hai người xuống xe, Dư Gia Ngộ bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, dường như gặp phải chuyện quan trọng gì đó, bỏ lại Trì Nghiên một mình, tự mình lái xe rời đi.

Tần Mặc ngồi trong xe, chờ Trì Nghiên đi ra khỏi thang máy, sau lúc sau mới chậm rãi xuống xe.

Triển lãm tranh ở tầng ba của trung tâm nghệ thuật.

Lúc Tần Mặc đi lên, vừa đúng lúc người trợ lý giám tuyển đọc xong diễn văn khai mạc, mọi người xung quanh trầm trồ vỗ tay, Tần Mặc tìm thấy được Trì Nghiên giữa đám người, nhưng cũng không đi lên quấy nhiễu hứng thú của cô, chỉ đứng ở một khoảng cách xa xa mà nhìn cô.

Nhìn cô cùng với những người đồng sở thích trao đổi, nhìn cô xin lời chỉ dẫn từ hoạ gia, nhìn cô dừng chân trước những bức tranh...

Những bức tranh trừu tượng kỳ lạ hỗn loạn, Tần Mặc xem không hiểu, cũng không có thể hội đến mỹ cảm từ nó, phần lớn tầm mắt anh đều dừng trên ngay sau chiếc cổ thon thả, bờ vai xinh đẹp, đường cong tấm lưng hoàn mỹ ——

Đó mới là cảnh mỹ lệ trong mắt anh.

Cho đến tận khi, anh đi theo cô bước sang lối rẽ hẹp dài nào đó, đột nhiên cô ngoay ngoắt người lại, mắt chạm mắt anh.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Ghi chú tránh lầm:

Cho rằng Trì Nghiên là người xen vào phá cuộc tình của mình, thì chỉ có Tần Mặc cho rằng như thế.

Đây là góc nhìn của một mình Tần Mặc, Tần Mặc luôn cho rằng Trì Nghiên là người xen vào khiến Vân Lam chia tay anh. Còn cốt truyện như nào thì phải đợi truyện tiếp á, tác giả chưa viết xong.

Thật ra bộ này ngược nữ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện