Thuận Minh
Chương 376: Phá cũ lập mới (1+2+3)
Mộc Vân Dao thai càng lớn thì càng nhớ tới cha mẹ ở trong thành Khai Phong, nhưng liên quân La Lý không vây thành Khai Phong, nên tạm thời vẫn an toàn, nàng cũng yên lòng.
Đầu tháng mười, tiết trời chuyển lạnh, thu hoạch một năm gần như đã chuyển vào kho, điều động dân phu cũng không lo làm lỡ việc sản xuất, hơn nữa trời lạnh không lo những dịch bệnh lúc trời nóng, nói tóm lại, tới lúc đánh trận rồi.
Hiện giờ Âu Mạn theo bên người Lý Mạnh, tuy nói đãi ngộ thu nhập tương đương với thiên tổng, nhưng chức vụ không được rõ ràng.
Thực tế lương trả cho Âu Mạn là Lý Mạnh lấy từ trong phủ ra, nghiêm khắc mà nói Âu Mạn không thuộc về Giao Châu doanh, dựa theo cách nói phương tây là cố vấn quân sự, trong Giao Châu doanh mọi người gọi hắn là Âu tiên sinh, rất là mơ hồ.
Trong lần diễn tập kia, những điều Âu Mạn nhắc tới cùng với chiến thuật diễn luyện đó, làm Giao Châu doanh chấn động lớn. nhưng thực thi thì có chút trở ngại.
Vấn đề chủ yếu là, theo cách nói của Âu Mạn hiện giờ Giao Châu doanh trang bị hỏa thương, nên đội hình lớn là cần thiết, hiện giờ hai doanh hợp làm một. bỏ đi các tay súng, thì đội hình 1600 người phù hợp với quy mô biên chế của Tây Ban Nha và Pháp ở thời đại này.
Nhưng đối với Giao Châu doanh mà nói, vấn đề không phải ở phương diện quân sự mà là điều chỉnh nhân viên, hai doanh hợp lại. hại vị tướng đứng đầu ai làm quan thống lĩnh, chức vụ phía dưới an bài thế nào đều là vấn đề.
Hiện giờ đại cục phía nam đã định, binh sĩ đại doanh sắp xuất toàn quân, có biến động gì, không tránh khỏi ảnh hưởng lớn tới sĩ khí.
Sau mười mấy ngày suy nghĩ thảo luận, Lý Mạnh đem chuyện khó này thành chuyện tốt, phương pháp giải quyết là biên chế quân lính hiện đại, Quân sư lữ đoàn doanh, hiện giờ phía mình chỉ có doanh nghìn người, một viên tham tướng phải đối diện mười mấy hai mươi thiên tổng.
***Quân sư lữ đoàn doanh (tương ứng với quân đoàn, sư đoàn, lữ đoàn, trung đoàn, tiểu đoàn)
Chỉ huy như vậy không khỏi quá lớn, thiếu hiệu suất, hơn nữa Giao Châu doanh có thể cho những thiên tổng này vinh hoa, song ở trong thể chế này gần mấy năm những thiên tổng đó gần như không có cơ hội thăng tiến nào, con người phải từng bước tiến bộ mới có phương hướng phấn đấu, còn ở chế độ này trừ lập đại công, thì nhờ may mắn trấn giữ một phương bên ngoài, còn các quân tướng khác chưa chắc có cơ hội.
Mà hai doanh hợp làm một, không chỉ có lợi về quân sự, mà có thể thêm vào một chức trống, để phân đấu.
Hai doanh hợp thành một đoàn, một đoàn tổng thống lĩnh hai thiên tổng, đoàn tổng này lựa chọn từ một trong hai thiên tổng kia.
Đoàn tổng, phó đoàn tổng, thống lĩnh hỏa thương đoàn ..v..v..v...càng chưa nói tới những vị trí bị bỏ trống sau khi có người được đề bạt lên, làm các sĩ quan đội phó cấp cơ sở đều kích động vô cùng, hi vọng thăng quan ở trước mắt rồi, chỉ còn tiếp theo trong chiến đấu thể hiện như thế nào nữa thôi.
Binh sĩ truân điền vì được tự do mà hưng phấn, sĩ quan vì tiền đồ mà kích động, một chính sách mới làm sĩ khí ngày càng dâng cao.
Chính sách hai doanh hợp thành đoàn, làm Giao Châu doanh từ trên xuống dưới kinh ngạc, đại soái quả nhiên là không phải người phàm, rõ ràng là chuyện xấu, phiền phức lại thành chuyện tốt khích lệ dân chúng.
Một số người thân cận với Giao Châu doanh tin tức linh thông, đối với chính sách này đều ca tụng, còn có người viêt thơ gọi đội ngũ lớn là “ tòa thành nguy nga”..v..v..
Nhưng trong doanh thực nghiệm, trận lớn 1600 người đúng là trông rất hoành tráng, nó sẽ có hiệu quả thế nào trong thực chiến, đúng là làm người ta chờ mong.
Từ trên xuống dưới đều vui mừng, nhưng có một lần mật đàm giữa Lý Mạnh và Âu Mạn không lưu truyền ra, cách nhìn của Âu Mạn với trận lớn này là, chưa chắc tiên tiến nhất, nhưng thích hợp nhất với hiện tại.
Hiện giờ ở Châu Âu, đội trường mâu đang dần nhỏ lại, còn đội súng dần lớn hơn, trở thành chủ lực của đội ngũ, còn trường mâu sử dụng như công sự di động giúp đội súng chắn kỵ binh.
Song với năng lực chế tạo binh khí của Giao Châu doanh, không thể chế tạo ra nhiều súng để thỏa mãn nhu cầu, nên trường mâu thành binh khí chủ đạo.
Vì năng lực không đủ, trận lớn này không đạt được tới tối ưu, nên mới tuyển chọn cách lạc hậu hơn, dù Lý Mạnh biết dù là trận nhỏ 800 người cũng đủ ứng phó với đại bộ phận chiến đấu và dành thắng lợi, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác sốt ruột.
Hiện giờ Châu Âu đã dần dần bỏ rơi Đại Minh , nếu như không mau chóng giải thoát Hoa Hạ từ trong hỗn loạn, thì khoảng cách sẽ càng ngày càng lớn, thời đại đen tối và nhục nhã có lặp lại theo một phương thức khác hay không?
Âu Mạn còn nhắc tới vấn đề giáp trụ, theo lời của hắn, Châu Âu vào thời đại này, binh sĩ đã mặc giáp nửa người, đội mũ sắt.
Loại giáp này Lý Mạnh cũng đã có được một bộ từ Nam Kinh, không có những trang sức và điêu khắc phức tạp, nhưng sức phòng ngự thì không kém, nhưng mặc vào không thoải mái, vai rất khó chịu, nhưng có chỗ thuận tiện hơn. Trước kia giáp toàn thân cần phải có người trợ giúp, hiện giờ loại giáp này binh sĩ có thể tự mặc, loại giáp này súng bắn còn không thủng càng chẳng cần nói tới cung tên.
Loại giáp này từng làm mấy trăm người da trắng đánh bại mấy vạn người Anh Điêng ở châu Mỹ, cung tiễn cơ bản không bắn xuyên, đao kiếm chém không đứt, trường mâu muốn đâm thủng cũng khó khăn. Theo Âu Mạn thấy, khôi giáp của Giao Châu doanh đại bộ phận ở kỵ binh và đội thân vệ, binh sĩ bình thường chỉ mặc áo vải, thực sự không cần nói tới sức phòng ngự.
Chuyện này nói ra Lý Mạnh cùng chỉ có thể cười khổ, rèn ra loại giáp đó với cục chế tạo binh khí của Giao Châu doanh là một công việc rất phiền phức.
Cục chế tạo cũng cần rất nhiều thanh niên trai tráng, nhưng bên truân điền cũng cần nhu cầu nhân lực lớn, hơn nữa cục chế tạo yêu cầu sức lao động có kỹ thuật, tố chất thể lực cũng yêu cầu không thấp.
Đủ các loại nguyên nhân khiến nhân lực cục binh khí luôn là vấn đề. Lý Mạnh từng muốn sản xuất giáp trụ cho binh sĩ, nhưng Tôn Hòa Đấu, Đinh Húc và Quách Đống đều liên danh viên thư kể khổ, một bộ giáp tiêu hao nhân công quá nhiều, việc chế tạo vũ khí của cục sẽ bị ảnh hưởng.
Phải biết Giao Châu doanh ngoại trừ mười mấy vạn quân chính quy, còn có diêm đinh vũ trang, các thế lực đại tộc phụ thuộc, tất cả đều cần binh khí thỏa mãn cho những nơi này cục binh khí đã cố hết sức rồi, nếu đưa nhân lực vào chế tạo giáp, khẳng định sẽ có thiếu sót.
Trong cục binh khí hiện nay, tiền công các thợ rèn còn cao hơn thời thái bình gấp đôi, vậy mà bọn họ vẫn muốn về quê trồng trọt, không muốn làm nữa, công việc này thực sự làm người ta quá mệt nhọc.
Nghe thây thế Âu Mạn cũng cảm thấy bất lực, hắn là quân nhân với trình tự chế tạo vũ khí khôi giáp không hiểu lắm, nhưng biết giá tiền bộ giáp nửa người thêm vào mũ trụ theo kinh nghiệm làm công ở Áo Môn, tối đa là bảy, tám lượng bạc. Cái giá này không đắt - hơn nữa ở Châu Âu, trang bị binh sĩ cũng là mua về, chẳng thấy nói gì tới công xưởng sản xuất, sao ở Đại Minh lại khó khăn như thế.
Hắn tới được mấy tháng, biết diện tích của Sơn Đông gần bằng một nuớc lớn ở Châu Âu, mà cuộc sống của người bình dân lại hơn của Châu Âu sao lại khó sản xuất giáp trụ như vậy? Đối với nghi vấn của Âu Mạn. Lý Mạnh chỉ cười khổ, thầm nghĩ nền công nghiệp lúc này của Đại Minh lạc hậu hơn Châu Âu xa rồi.
Mình chiêu mộ được Âu Mạn đã là may mắn trong may mắn, không thể hi vọng xa vời gì có thêm thợ thủ công tinh thông công nghiệp cũng chạy sang bên mình nữa.
Ở Thọ Châu, cuộc chiến giữa quan quân và Cách Tả ngũ doanh lắng lại, cuộc xung đột nội bộ trước đó làm Lô Cửu Đức có cơ hội chiến thắng, nhưng Cách Tả ngũ doanh trừ giải tán một phần binh mà ra, thì cục diện mạnh ai nấy đánh lại còn được thay đổi.
Mã Thủ Ứng ở trong điều phối, Ngụy Tiểu Bắc phối hợp, làm chiến đấu càng thêm mạnh mẽ, Lưu Lương Tá vốn không thiện chiến, lại thiệt nặng một vố lớn.
Truyện trong quá trình đó là, Hạ Nhất Long sau khi suất lĩnh mấy trăm thân binh bỏ chạy thục mạng, không ngờ quy thuận làm thủ hạ của Mã Sĩ Anh, mọi người thầm nghĩ ngươi không muốn chiêu an sao lúc này lại đi nương tựa Mã Sĩ Anh.
Trong Cách Tả ngũ doanh cũng có lời đồn, nói Lận Dưỡng Thành và Hạ Nhất Long có mâu thuẫn, lần này rất có thể nhân cơ hội gây khó dễ, Hạ Nhất Long cũng nghĩ tới nguy hiểm này nên mới đồng ý chiêu an. Lưu Lương Tá sau mấy lần thua thiệt, liền dẫn binh mã lui về trấn Thạc Dương phía bắc Thọ Châu đóng giữ.
-o0o-
Thời đại này muốn đánh hạ một thành trấn, phải có binh lực lớn gấp kẻ địch nhiều lần, Lưu Lương Tá rúc mình vào trong thành, hạng bình thường đánh không nổi, huống chi binh mã Cách Tả ngũ doanh cũng chỉ có trình độ đó. sau khi nội loạn nhân tâm càng dao động, không tổ chức nổi công kích nữa.
Lô Cửu Đức liền đem binh mã dồn về một dải Thọ Châu, để Hoàng Đắc Công thủ ở trấn Chính Dương. So với quân lương cấp dưỡng cuồn cuộn đổ vào Lưỡng Hoài và Nam Kinh, Cách Tả ngũ doanh chẳng có mấy lương thực sử dụng.
Lô Cửu Đức mỗi ngày lớn tiếng chửi bới quân Hoài Dương của Giao Châu doanh, chửi bọn họ có quân để đánh nhưng lại án binh bất động, rõ ràng lọng dạ khó lường.
Nhưng từ cuối tháng chính tới đầu tháng mười, Lô Cửu Đức cùng đám quan viên Nam Trực Đãi đều câm như hến cả.
Liên quân La Lý đánh hạ Nhữ Châu, đại quân cách Phụng Dương rất gần, nếu như quân Hoài Dương không chặn ở đó, thì mấy chục vạn đại quân tới không kẻ nào kháng cự được. Bị ảnh hưởng không chỉ là quan binh, các tướng quân cao cấp của Cách Tả ngũ doanh vốn quyết định đầu hàng lại có chút dao động, thầm nghĩ sấm doanh đã gần mình như vậy rồi đi đầu hàng Sấm doanh khẳng định sung sướng hơn quan binh.
Nhưng liên quân La Lý sau khi đi về phía đông Mạnh gia trang thì không có hành động gì nữa, lại nam hạ công thành cướp đất. Bởi vì vào đầu tháng mười, binh mã Quy Đức đều tập kết tới Trần Châu, thêm vào quân Duyệt Châu theo đường thủy tới, cùng với quân Hoài Dương, giống như là nhắm vào liên quân La Lý, ở trong tình thế giằng co này, liên quân La Lý tất nhiên phải thận trọng.
Sấm vương và Tào Tháo hành động như vậy làm Cách Tả ngũ doanh đều bỏ đi suy nghĩ kia. xem ra mình lựa chọn không sai, ai cũng sợ binh mã Sơn Đông.
Cách trấn Thạc Dương một dặm chính là doanh trại của Ngụy Tiểu Bắc, hai bên cứ như vậy giằng co đã năm ngày, hiện giờ không khí mỗi ngày một lạnh hơn binh sĩ cũng không còn tinh thần gì.
Nhưng rạng sáng ngày mùng 5 tháng 10, binh sĩ nòng cốt trong doanh của Ngụy Tiểu Bắc đều bị thúc dục. bọn họ đều là binh sĩ kinh nghiệm rồi, biết một khi dậy sớm là có chuyện.
Trần Bắc và Lưu Tần gia nhập quân đội ba năm sau khi Cách Tả ngũ doanh nổi dậy, mấy năm qua đã chiến đấu sinh tử không ít, với một số tình thế hiểu rất rõ.
- Dậy sớm thế này chẳng lẽ là nhắm vào đám cẩu quan kia rồi, Lưu Lương Tá xây dựng doanh trại như con nhím vậy, xông vào chẳng phải là tìm lấy cái chết.
- Khỏi lo, bên trên cũng đâu phải là kẻ ngốc, vừa rồi còn nội chiến, nếu ép huynh đệ xông lên. không sợ huynh đệ giải tán hết không theo hắn nữa sao.
Lưu Tần vừa nói xong, liền bị một đầu mục sau lưng rút đao ra, hung dữ quát:
- Mau vào đội ngũ cho lão tử, còn lèm bèm nữa, lão tử cho một đao chém chết hai đứa các ngươi.
Hai nhân vật lười biếng vội vàng chui vào trong đội ngũ, đám thủ hạ cấp đầu mục của Ngụy Tiểu Bắc đều chạy ra duy trì trật tự, không để cho binh sĩ ồn ào hỗn loạn, bình thường đội ngũ mà chỉnh đốn tới mức độ này là có thể cầm vũ khí công thành xông lên rồi.
Nhưng hôm nay mãi không thấy có hành động gì, như đang đợi gì đó, trời ngày càng sáng dần, ai cũng biết nếu không động thủ, sẽ mất đi tính bất ngờ của cuộc đột kích buổi sáng.
Trần Bắc vừa mới muốn mở miệng hỏi, nhưng lại nghe thấy mấỵ tên đầu mục bên cạnh luôn miệng quát tránh rạ chính đang bực bội thì nhìn thấy phía sau đây ra một khẩu hỏa pháo do hai con trâu kéo, phía sau còn có mười mấy người đẩy, lại còn có người liên tục lót đất ở dưới bánh xe.
Người đẩy đại pháo đều mang trang phục của doanh lão Hồi Hồi, nhưng khẩu phào này không phải là pháo của Đại Minh , cũng chẳng phải là loại hay thấy trong quân doanh, xe pháo được làm bằng bánh sắt lớn. binh sĩ xung quanh không khỏi kinh ngạc, dù cho đám đầu mục quát tháo, vẫn thì thào bàn luận.
Trần Bắc nhún chân lên nhìn mấy lượt, nói với Lưu Tần:
- Mẹ ơi, bên Lão Hồi Hồi nghèo kiết xác, từ đâu có thứ đồ chơi to thế này, chẳng lẽ mấy ngày qua phất lên nhiều như thế?
Lưu Tần ra hiệu cho Trần Bắc nhỏ giọng lại, nói:
- Khẩu pháo này ta thấy rất lạ, gần đây ngươi có nghe thấy không, bên trên đang thương lượng chuyện chiêu an..
- Lời này không dám nói bừa... Nhưng hôm qua từ phía đồng hương ta cũng nghe được chuyện này, nhưng bên trên không nói rõ ràng! Mẹ nó nếu chiêu an thì sao hôm nay còn ra đây làm gì.
- Không chừng là làm hòa với quan binh Dĩnh Thượng ở phía tây.
Phải biết rằng quan binh Cách Tả ngũ doanh gọi binh mã bên phía Lô Cửu Đức là “cẩu quan”, nhưng bên Trần Lục gọi là “quan binh”. Lưu Tần dừng lại một chút rồi nói:
- Ta nghĩ không chừng ngũ doanh chúng ta chiêu an bên Dĩnh Thượng mà không phải là bên này đâu.
Nghe tới đây Trần Bắc mở to mắt ra. nói nói:
- Con mẹ nói chẳng phải đều là quan binh sao, lắm chuyện cổ quái thế.
Đang lúc nói chuyện thì đại pháo đã được chậm rãi đẩy ra trước trận, đội ngũ lại loạn lên, các cấp đầu mục thúc binh sĩ theo sau đại pháo. Động tĩnh lớn như thế quan binh ở trấn Thạc Dương đương nhiên là nhìn thấy, tiếng chiêng trống mau chóng vang lên, làm toàn bộ quan binh các nơi chuẩn bị tác chiến phòng ngự, nhưng cũng chẳng khẩn trương mấy, bên đó phòng ngự như một con nhím rồi vậy.
Cách Tả ngũ doanh tấn công mấy lần đều không được việc gì, lần này chắc cũng chỉ thế mà thôi. Khẩu pháo kia sau khi đẩy đi được hơn một trăm bước, liền nhắm chuẩn vào công sự phòng ngự của trấn Thạc Dương.
Khoảng cách quá xa, loáng thoáng như thấy bên kia sắp nã pháo, đám thuộc hạ của Lưu Lương Tá đều cười nhạo, thầm nghĩ cách ba trăm bước, có loại pháo nào bắn nổi sang bên này, mà cho dù bắn sang được thì có tác dụng gì.
Trần Bắc và Lưu Tần đều nhón chân nhìn thứ to lớn kia phát xạ, những binh sĩ khác đều cũng gần như vậy, tuy nói trong doanh của Ngụy Tiểu Bắc không thiếu hỏa pháo, nhưng loại pháo mà người bên Lão Hồi Hồi kéo sang trước khi khai pháo có động tác khác hẳn.
Có pháo binh hô to:
- Che hết tai lại.
Binh sĩ xung quanh cười lên hô hố, có người còn la tướng lên:
- Lão tử đâu phái chưa thấy nổ pháo, làm gì ra vẻ ghê thế..
Pháo binh hô lên kia móc ra hai cục bông nhét vào trong tai, cười khinh miệt, sau đó lấy thép nung đỏ cho vào trong lỗ pháo.
“Uỳnh!!”
Tiếng vào ầm vang, Lưu Tần ở bên cạnh chi thấy lỗ tai ong ong, mặt đất khẽ rung rinh, người lảo đảo về phía sau, vốn cho rằng đội ngũ dày đặc. thế nào cũng có đồng bạn đỡ ở đăng sau. nhưng không ngờ ngã phịch mông xuống đất.
Tiếng pháo cùng uy thế này mạnh hơn hỏa pháo mà bọn họ từng nhìn thấy rất nhiều, binh sĩ xung quanh không ít người bị tiếng pháo làm cho điếc tạm thời.
Nhìn sang phía công sự của trấn Thạc Dương đã bị đổ sập một góc, nếu mắt tinh còn nhìn thấy người bên trong công sự hoảng loạn, gạch ngói do phát pháo vừa rồi gây ra tạo sát thương lớn với quan binh xung quanh.
Đám binh sĩ bên Loạn Thế Vương còn chưa kịp phản ứng lại thì mười mấy pháo binh kia lại bắt đầu công việc, dùng khăn ướt lau bên trong nòng pháo, sau đó lau khô. nhồi thuốc nổ, lắp đạn, một loạt động tác rất mau chóng, chuẩn bị bắn phát thứ hai.
Nhưng người xung quanh không dám sơ xuất nữa, không cần nhắc nhở đã chạy nháo nhào hết tránh đi.
Phát đạn pháo thứ hai rít lên. công sự bên ngoài trấn Thạc Dương lại bị bắn trúng, lần này thật khéo rơi cách phát đạn trước không xạ điều này cũng nói lên kỹ thuật điều khiển pháo thuần thục của những pháo binh này.
Trần Bắc ngồi bệt trên mặt đất khôi phục được chút tinh thần nói:
- Đây khẳng định không phải là pháo của Lão Hồi Hồi, thứ con mẹ nó này là của quan binh bên Dĩnh Thượng.
-o0o-
Hắn cho rằng mình đã nói nhỏ lắm rồi, nhưng vì hai tai hắn bị ù đặc, nên lời này nói mà chẳng khác gì hét ra, lời này nếu bị người khác nghe thấy, không khéo bị chặt đầu, may mà người xung quanh đều không nghe thấy hắn nói cái gì đều đang ở trạng thái mơ mơ hồ hồ.
Hai phát pháo bắn tới, trong công sự đối diện đã không thấy ai nữa, đám đầu mục cầm binh khí đánh đám thuộc hạ đang ngây ra, để bọn chúng xếp đội hình xông lên, công sự phòng ngự của quan binh đã sập. chuyện tiếp theo rất đơn giản, chỉ cần xông tới giết người.
Tinh thần binh sĩ mau chóng được khơi lên, nhìn lỗ hổng trước mắt ai cũng biết thắng lợi ở ngay trước mặt rồi đều cầm chắc binh khí từng đội từng đội xông vào trấn Thạc Dương.
Nhưng đội ngũ như thủy triều đó ở giữa lại như bị thứ vô hình gì đó cắt ra, cho dù đội ngũ chạy hỗn loạn như thế nào. khu vực hẹp ở giữa đó mọi người đều không ai muốn bước vào. chính là con đường từ khẩu pháo thẳng tới lỗ hổng.
Hai tiếng pháo rung chuyển đất trời công sự đổ sập, cùng với binh sĩ Cách Tả ngũ doanh tràn tới làm binh mà trong thành biết đại thế đã mất, không còn để ý tới phản công nữa, đánh dã chiến không lại, hạng chiến càng không cần nhắc tới.
Có quân là có vinh hoa phú quý, nhưng cũng phải còn mạng sống mà hưởng thụ, Lưu Lương Tá phân biệt rạch ròi, dẫn thân binh của mình cuống cuồng chạy về Thọ Châu.
Trừ binh sĩ Cách Tả ngũ doanh ra, không ai nhớ tới khẩu pháo có tác dụng quan trong trong trận đánh này, không những phá vỡ công sự trấn Thạc Dương, còn chấn nhiếp cực lớn tâm lý quan binh Lưu Lương Tá.
Tất cả đều phát sinh trong tình huống bất thình lình, đợi binh sĩ Cách Tả ngũ doanh xông vào thì đại cục đã định đoạt rồi.
Khẩu pháo này đương nhiên là pháo Tướng Quân của quân Hoài Dương, một khẩu pháo đã dễ dàng đánh tan cả cánh quân, đương nhiên nguyên nhân trọng yếu vẫn là do binh mã Lưu Lương Tá quá vô dụng ngay cả thổ phỉ cũng chẳng bằng.
Sau khi binh mã Ngụy Tiểu Bắc tràn vào trấn, cánh phải của Lô Cửu Đức liền hoàn toàn lộ ra trước mặt Cách Tả ngũ doanh.
Cho dù Cách Tả ngũ doanh xảy ra nội loạn, nhưng vẫn mạnh hơn quan binh một chút, binh mã của Lưu Lương Tá đột nhiên tan vỡ, lập tức làm thực lực hai bên biến thành mạnh yếu rõ ràng, Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành ở chính diện, Ngụy Tiểu Bắc ở cánh trái, Quan binh đánh không lại, lui thì cánh cửa Giang Nam sẽ bị mở toang, còn thủ thành dù đối phương muốn hạ được sẽ mất rất nhiều sức lực, nhưng vẫn có thể tiến thẳng vào.
Hiện giờ Nam Trực Đãi ngoại trừ Nam Kinh và Phụng Dương còn có quân lực ra, các nơi khác đều trống rỗng cả rồi, tất cả đều đã bị điều tới bên này phòng ngự.
Nếu mất Nam Trực Đãi, con đường vận lương sẽ bị cắt đứt, quân Sơn Tây và Bắc Trực Đãi sẽ không còn lương thực, càng chẳng cần nói tới bách tính bình dân, như thế nền thống trị của Đại Minh cũng sụp đổ.
Sau thất bại ở Chu Tiên trấn, binh sĩ có thể chiến đấu của triều đình chỉ còn lại chút xíu tàn dư ở Hà Nam và Hồ Quảng, cùng với binh mã ở Nam Trực Đãi, nếu số binh mã này lại mất, thì không cần nhắc tới điều gì nữa.
Lô Cửu Đức lại phái văn thư và tấu chương xin viện binh, tới giờ thì binh lực triều đình có thể dùng chỉ còn binh mã Sơn Đông.
Triều đình còn lại một lựa chọn duy nhất, hơn mười vạn đại quân của tổng binh Lý Mạnh.
Đầu tháng mười khí trời khá lạnh, nhưng trong hoàng cung đại nội Sùng Trinh mặt vẫn đỏ bừng, hơi thở nặng hơn thường ngày, nhìn giống như lúc trời nóng vậy.
Cung nữ và thái giám đều biết lúc này tâm tình của Sùng Trinh cực xấu, trong lòng có chuyện không muốn tự mình nói ra đợi người khác nói.
Nếu ai xui xẻo đụng vào, sợ rằng ăn một trận đòn, đánh tới chết cũng có thể.
Đại thần trong triều càng lòng sáng như gương, Sùng Trinh không muốn mở miệng điều binh mã Sơn Đông tới cứu viện Nam Trực Đãi. Lý Mạnh trước nay chưa từng ngang ngược kháng lại ý chỉ triều đình, nhưng cũng chưa từng làm theo ý chỉ của triều đình, căn bản không phán đoán được rốt cuộc Lý Mạnh nghĩ cái gì.
Nếu nói là muốn tạo phản, nhưng phòng ngự kinh sư đã tàn tạ tới mức này mà vẫn không thấy hắn động tâm, mà nghiêm khắc nói ra là triều đình có lỗi với hắn mấy năm nay chẳng phát một xu quân lương, hắn lại luôn lập đại công cho triều đình, tính kỹ ra thực sự là ủy khuất cho hắn.
Chiêu số của Trần Tân Giáp cho dù âm độc tàn nhẫn, nhưng Lý Mạnh chẳng hề gây loạn, rồi không ai ngờ tình thế lại xấu đi nhanh như thế.
Chu Tiên trấn đại bại Tả Lương Ngọc và Hạ Nhân Long mà triều đình luôn cho rằng trung dũng đều chạy trốn, không dựa vào nổi nữa, suy đi nghĩ lại chỉ còn Lý Mạnh.
Nhưng Sùng Trinh cố chấp tới cực điểm, bảo hắn mở miệng đi điều động binh mã Sơn Đông là không thể.
- Chư vị ái khanh, Nhữ Châu thất thủ, Phụng Dương, Nam Trực Đãi tình thế nguy cấp, cục diện như vậy, trẫm thật hổ thẹn với các vị tổ tông, nhưng chuyện tới nước này, thế nào cũng phải tìm ra biện pháp.
Có thể làm Sùng Trinh nói ra câu “chuyện tới nước này” quần thần đều kinh ngạc vô cùng, nhưng mọi người đều ngậm miệng không nói, vị thánh thượng này chẳng biết nổi điên lúc nào, không thấy Dương Tự Xương tự sát sao, rồi chẳng hiểu ra sao lại chặt đầu Trịnh Sùng Kiệm.
Còn cả kết cục của Trần Tân Giáp nữa, ai mà chả biết chuyện nghị hòa rốt cuộc là thế nào, thế mà ngay cả cơ hội xoay chuyển cũng không có, nói giết là giết ngay, ai dại gì lên tiếng, trên triều cả thái giám lẫn đại thần đều không nói không rằng.
- Chư vị ái khanh, lúc này quốc gia có nạn, chính cần lúc các khách bày mưu hiến kế, ai có biện pháp gì mau nói ra.
Sùng Trinh nhìn trong triều yên tĩnh như vậy, trong lòng có sốt ruột, mở miệng thúc giục, ai ngờ hẳn nói xong, vẫn lặng ngắt như tờ, Sùng Trinh thậm chí nghe thấy được tiếng gió thổi qua khe cửa.
Hơi ngạc nhiên một chút, Sùng Trinh tức thì giận dữ quát tháo:
- Chu Duyên Nho, khanh là người đứng đầu nội các, khanh nói trước đi có cách gì không?
Chu Duyên Nho trong lòng kêu khổ, nhưng thần sắc vẫn không đổi, quỳ xuống thưa:
- Bệ hạ, hiện giờ thiên mệnh ở Đại Minh , lưu tặc tuy thắng nhỏ. nhưng chỉ là hồi quang phản chiếu, chẳng kéo dài được lâu. không tới một tháng, ắt có tin thắng trận truyền về.
Đây đúng là may mắn nói càn rồi, nhưng chẳng ai bới ra, nhưng lời nói gần như vô lại này làm Sùng Trinh nổi giận, vỗ mạnh bàn đứng dậy gần như gào lên:
- Thắng trận, thắng trận, nếu có tin thắng trận trẫm còn cần ở đây hỏi các ngươi không, các ngươi ăn lương triều đình, nhưng mỗi ngày chỉ biết khua môi múa mép, cục diện thiên hạ thế này các ngươi còn không đổi, Trương Quốc Duy, ngươi có cách gì không?
Binh bộ thượng thư Trương Quốc duy nghe thấy Sùng Trinh hỏi, sắc mặt liền trở nên rất khó coi, Lô Cửu Đức cũng đã nói binh mà Sơn Đông hiện giờ cho dù là thuốc độc cũng phải uống vào.
Nhưng lời này ngàn vạn lần không thể nói ra được từ miệng mình, nói ra là được ban rượu độc ngay, không khéo còn làm liên lụy tới cả nhà.
Các đại thần hàng ngày biện luận cái gọi là đại nghĩa nói văng bọt mép, lúc này đều câm như hến.
Sùng Trinh cảm thấy trong lồng ngực như có một ngọn lửa lớn phình lên, cả người như sắp nổ tung, nhưng hắn cũng không muốn nói ra câu kia.
Vương Thừa Ân lén nhìn thần sắc của Sùng Trinh, thấy hoàng đế không ngừng liếc qua tướng quân hai bên, trong lòng biết vị thiên tử này đã nóng lòng rồi, chuẩn bị sai Cẩm Y Vệ bắt người vào ngục, cục diện đã sắp mất kiểm soát.
Trong lòng Vương Thừa Ân biết nếu những đại thần này bị bắt vào ngục, thì chuyện thực sự không còn cứu vãn nổi nữa, vinh hoa phú quý của mình từ đâu ra lão ta cũng biết, vội đánh mắt cho thân tín của mình, bảo kẻ đó ra mặt, sau này lão bảo vệ là được.
Nhưng lúc này nghe thấy bên ngoài có người hô lớn:
- Có cấp báo! Có cấp báo!
Giọng nói the thé, mọi người nghe ngay ra là tiểu hoạn quan trực bên ngoài, nhưng nghe hắn cật lực hô lên như vậy, trong lòng mọi người đều giật đánh thót, thầm nghĩ chẳng lẽ lại có nơi nào có họa rồi?
Tới ngay Sùng Trinh cũng quên nồi giận, trợn mắt nhìn ra ngoài cửa lớn, tiểu hoạn quan kia lảo đảo chạy vào, quỳ ở cửa, cấp bách nói:
- Vạn tuế gia. tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ báo cao, nói Nam Trực Đãi tình hình nguy cấp, ông ta điều Trấn Đông tướng quân lãnh binh chi viện, chuyện cấp bách không thể đợi kịp tấu báo. xin được thỉnh tội...
Văn võ bá quan trên đại điện đưa mặt nhìn nhau. Sùng Trinh thở phào ngồi phịch xuống long ỷ, nhất thời không biết nói gì.
- Cứ an tâm đợi trong nhà, khi ta trở về, sẽ mang cho nàng và đứa con trong bụng phú quý thật lớn.
Trước khi xuất chinh, Lý Mạnh nhỏ giọng trấn an Mộc Vân Dao quyến luyến không rời như vậy.
Ngày mùng 6 tháng 10 năm Sùng Trinh thứ 15, tổng binh Lý Mạnh suất lĩnh bốn vạn binh mã nam hạ cứu viện, thiên hạ chấn động.
Đầu tháng mười, tiết trời chuyển lạnh, thu hoạch một năm gần như đã chuyển vào kho, điều động dân phu cũng không lo làm lỡ việc sản xuất, hơn nữa trời lạnh không lo những dịch bệnh lúc trời nóng, nói tóm lại, tới lúc đánh trận rồi.
Hiện giờ Âu Mạn theo bên người Lý Mạnh, tuy nói đãi ngộ thu nhập tương đương với thiên tổng, nhưng chức vụ không được rõ ràng.
Thực tế lương trả cho Âu Mạn là Lý Mạnh lấy từ trong phủ ra, nghiêm khắc mà nói Âu Mạn không thuộc về Giao Châu doanh, dựa theo cách nói phương tây là cố vấn quân sự, trong Giao Châu doanh mọi người gọi hắn là Âu tiên sinh, rất là mơ hồ.
Trong lần diễn tập kia, những điều Âu Mạn nhắc tới cùng với chiến thuật diễn luyện đó, làm Giao Châu doanh chấn động lớn. nhưng thực thi thì có chút trở ngại.
Vấn đề chủ yếu là, theo cách nói của Âu Mạn hiện giờ Giao Châu doanh trang bị hỏa thương, nên đội hình lớn là cần thiết, hiện giờ hai doanh hợp làm một. bỏ đi các tay súng, thì đội hình 1600 người phù hợp với quy mô biên chế của Tây Ban Nha và Pháp ở thời đại này.
Nhưng đối với Giao Châu doanh mà nói, vấn đề không phải ở phương diện quân sự mà là điều chỉnh nhân viên, hai doanh hợp lại. hại vị tướng đứng đầu ai làm quan thống lĩnh, chức vụ phía dưới an bài thế nào đều là vấn đề.
Hiện giờ đại cục phía nam đã định, binh sĩ đại doanh sắp xuất toàn quân, có biến động gì, không tránh khỏi ảnh hưởng lớn tới sĩ khí.
Sau mười mấy ngày suy nghĩ thảo luận, Lý Mạnh đem chuyện khó này thành chuyện tốt, phương pháp giải quyết là biên chế quân lính hiện đại, Quân sư lữ đoàn doanh, hiện giờ phía mình chỉ có doanh nghìn người, một viên tham tướng phải đối diện mười mấy hai mươi thiên tổng.
***Quân sư lữ đoàn doanh (tương ứng với quân đoàn, sư đoàn, lữ đoàn, trung đoàn, tiểu đoàn)
Chỉ huy như vậy không khỏi quá lớn, thiếu hiệu suất, hơn nữa Giao Châu doanh có thể cho những thiên tổng này vinh hoa, song ở trong thể chế này gần mấy năm những thiên tổng đó gần như không có cơ hội thăng tiến nào, con người phải từng bước tiến bộ mới có phương hướng phấn đấu, còn ở chế độ này trừ lập đại công, thì nhờ may mắn trấn giữ một phương bên ngoài, còn các quân tướng khác chưa chắc có cơ hội.
Mà hai doanh hợp làm một, không chỉ có lợi về quân sự, mà có thể thêm vào một chức trống, để phân đấu.
Hai doanh hợp thành một đoàn, một đoàn tổng thống lĩnh hai thiên tổng, đoàn tổng này lựa chọn từ một trong hai thiên tổng kia.
Đoàn tổng, phó đoàn tổng, thống lĩnh hỏa thương đoàn ..v..v..v...càng chưa nói tới những vị trí bị bỏ trống sau khi có người được đề bạt lên, làm các sĩ quan đội phó cấp cơ sở đều kích động vô cùng, hi vọng thăng quan ở trước mắt rồi, chỉ còn tiếp theo trong chiến đấu thể hiện như thế nào nữa thôi.
Binh sĩ truân điền vì được tự do mà hưng phấn, sĩ quan vì tiền đồ mà kích động, một chính sách mới làm sĩ khí ngày càng dâng cao.
Chính sách hai doanh hợp thành đoàn, làm Giao Châu doanh từ trên xuống dưới kinh ngạc, đại soái quả nhiên là không phải người phàm, rõ ràng là chuyện xấu, phiền phức lại thành chuyện tốt khích lệ dân chúng.
Một số người thân cận với Giao Châu doanh tin tức linh thông, đối với chính sách này đều ca tụng, còn có người viêt thơ gọi đội ngũ lớn là “ tòa thành nguy nga”..v..v..
Nhưng trong doanh thực nghiệm, trận lớn 1600 người đúng là trông rất hoành tráng, nó sẽ có hiệu quả thế nào trong thực chiến, đúng là làm người ta chờ mong.
Từ trên xuống dưới đều vui mừng, nhưng có một lần mật đàm giữa Lý Mạnh và Âu Mạn không lưu truyền ra, cách nhìn của Âu Mạn với trận lớn này là, chưa chắc tiên tiến nhất, nhưng thích hợp nhất với hiện tại.
Hiện giờ ở Châu Âu, đội trường mâu đang dần nhỏ lại, còn đội súng dần lớn hơn, trở thành chủ lực của đội ngũ, còn trường mâu sử dụng như công sự di động giúp đội súng chắn kỵ binh.
Song với năng lực chế tạo binh khí của Giao Châu doanh, không thể chế tạo ra nhiều súng để thỏa mãn nhu cầu, nên trường mâu thành binh khí chủ đạo.
Vì năng lực không đủ, trận lớn này không đạt được tới tối ưu, nên mới tuyển chọn cách lạc hậu hơn, dù Lý Mạnh biết dù là trận nhỏ 800 người cũng đủ ứng phó với đại bộ phận chiến đấu và dành thắng lợi, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác sốt ruột.
Hiện giờ Châu Âu đã dần dần bỏ rơi Đại Minh , nếu như không mau chóng giải thoát Hoa Hạ từ trong hỗn loạn, thì khoảng cách sẽ càng ngày càng lớn, thời đại đen tối và nhục nhã có lặp lại theo một phương thức khác hay không?
Âu Mạn còn nhắc tới vấn đề giáp trụ, theo lời của hắn, Châu Âu vào thời đại này, binh sĩ đã mặc giáp nửa người, đội mũ sắt.
Loại giáp này Lý Mạnh cũng đã có được một bộ từ Nam Kinh, không có những trang sức và điêu khắc phức tạp, nhưng sức phòng ngự thì không kém, nhưng mặc vào không thoải mái, vai rất khó chịu, nhưng có chỗ thuận tiện hơn. Trước kia giáp toàn thân cần phải có người trợ giúp, hiện giờ loại giáp này binh sĩ có thể tự mặc, loại giáp này súng bắn còn không thủng càng chẳng cần nói tới cung tên.
Loại giáp này từng làm mấy trăm người da trắng đánh bại mấy vạn người Anh Điêng ở châu Mỹ, cung tiễn cơ bản không bắn xuyên, đao kiếm chém không đứt, trường mâu muốn đâm thủng cũng khó khăn. Theo Âu Mạn thấy, khôi giáp của Giao Châu doanh đại bộ phận ở kỵ binh và đội thân vệ, binh sĩ bình thường chỉ mặc áo vải, thực sự không cần nói tới sức phòng ngự.
Chuyện này nói ra Lý Mạnh cùng chỉ có thể cười khổ, rèn ra loại giáp đó với cục chế tạo binh khí của Giao Châu doanh là một công việc rất phiền phức.
Cục chế tạo cũng cần rất nhiều thanh niên trai tráng, nhưng bên truân điền cũng cần nhu cầu nhân lực lớn, hơn nữa cục chế tạo yêu cầu sức lao động có kỹ thuật, tố chất thể lực cũng yêu cầu không thấp.
Đủ các loại nguyên nhân khiến nhân lực cục binh khí luôn là vấn đề. Lý Mạnh từng muốn sản xuất giáp trụ cho binh sĩ, nhưng Tôn Hòa Đấu, Đinh Húc và Quách Đống đều liên danh viên thư kể khổ, một bộ giáp tiêu hao nhân công quá nhiều, việc chế tạo vũ khí của cục sẽ bị ảnh hưởng.
Phải biết Giao Châu doanh ngoại trừ mười mấy vạn quân chính quy, còn có diêm đinh vũ trang, các thế lực đại tộc phụ thuộc, tất cả đều cần binh khí thỏa mãn cho những nơi này cục binh khí đã cố hết sức rồi, nếu đưa nhân lực vào chế tạo giáp, khẳng định sẽ có thiếu sót.
Trong cục binh khí hiện nay, tiền công các thợ rèn còn cao hơn thời thái bình gấp đôi, vậy mà bọn họ vẫn muốn về quê trồng trọt, không muốn làm nữa, công việc này thực sự làm người ta quá mệt nhọc.
Nghe thây thế Âu Mạn cũng cảm thấy bất lực, hắn là quân nhân với trình tự chế tạo vũ khí khôi giáp không hiểu lắm, nhưng biết giá tiền bộ giáp nửa người thêm vào mũ trụ theo kinh nghiệm làm công ở Áo Môn, tối đa là bảy, tám lượng bạc. Cái giá này không đắt - hơn nữa ở Châu Âu, trang bị binh sĩ cũng là mua về, chẳng thấy nói gì tới công xưởng sản xuất, sao ở Đại Minh lại khó khăn như thế.
Hắn tới được mấy tháng, biết diện tích của Sơn Đông gần bằng một nuớc lớn ở Châu Âu, mà cuộc sống của người bình dân lại hơn của Châu Âu sao lại khó sản xuất giáp trụ như vậy? Đối với nghi vấn của Âu Mạn. Lý Mạnh chỉ cười khổ, thầm nghĩ nền công nghiệp lúc này của Đại Minh lạc hậu hơn Châu Âu xa rồi.
Mình chiêu mộ được Âu Mạn đã là may mắn trong may mắn, không thể hi vọng xa vời gì có thêm thợ thủ công tinh thông công nghiệp cũng chạy sang bên mình nữa.
Ở Thọ Châu, cuộc chiến giữa quan quân và Cách Tả ngũ doanh lắng lại, cuộc xung đột nội bộ trước đó làm Lô Cửu Đức có cơ hội chiến thắng, nhưng Cách Tả ngũ doanh trừ giải tán một phần binh mà ra, thì cục diện mạnh ai nấy đánh lại còn được thay đổi.
Mã Thủ Ứng ở trong điều phối, Ngụy Tiểu Bắc phối hợp, làm chiến đấu càng thêm mạnh mẽ, Lưu Lương Tá vốn không thiện chiến, lại thiệt nặng một vố lớn.
Truyện trong quá trình đó là, Hạ Nhất Long sau khi suất lĩnh mấy trăm thân binh bỏ chạy thục mạng, không ngờ quy thuận làm thủ hạ của Mã Sĩ Anh, mọi người thầm nghĩ ngươi không muốn chiêu an sao lúc này lại đi nương tựa Mã Sĩ Anh.
Trong Cách Tả ngũ doanh cũng có lời đồn, nói Lận Dưỡng Thành và Hạ Nhất Long có mâu thuẫn, lần này rất có thể nhân cơ hội gây khó dễ, Hạ Nhất Long cũng nghĩ tới nguy hiểm này nên mới đồng ý chiêu an. Lưu Lương Tá sau mấy lần thua thiệt, liền dẫn binh mã lui về trấn Thạc Dương phía bắc Thọ Châu đóng giữ.
-o0o-
Thời đại này muốn đánh hạ một thành trấn, phải có binh lực lớn gấp kẻ địch nhiều lần, Lưu Lương Tá rúc mình vào trong thành, hạng bình thường đánh không nổi, huống chi binh mã Cách Tả ngũ doanh cũng chỉ có trình độ đó. sau khi nội loạn nhân tâm càng dao động, không tổ chức nổi công kích nữa.
Lô Cửu Đức liền đem binh mã dồn về một dải Thọ Châu, để Hoàng Đắc Công thủ ở trấn Chính Dương. So với quân lương cấp dưỡng cuồn cuộn đổ vào Lưỡng Hoài và Nam Kinh, Cách Tả ngũ doanh chẳng có mấy lương thực sử dụng.
Lô Cửu Đức mỗi ngày lớn tiếng chửi bới quân Hoài Dương của Giao Châu doanh, chửi bọn họ có quân để đánh nhưng lại án binh bất động, rõ ràng lọng dạ khó lường.
Nhưng từ cuối tháng chính tới đầu tháng mười, Lô Cửu Đức cùng đám quan viên Nam Trực Đãi đều câm như hến cả.
Liên quân La Lý đánh hạ Nhữ Châu, đại quân cách Phụng Dương rất gần, nếu như quân Hoài Dương không chặn ở đó, thì mấy chục vạn đại quân tới không kẻ nào kháng cự được. Bị ảnh hưởng không chỉ là quan binh, các tướng quân cao cấp của Cách Tả ngũ doanh vốn quyết định đầu hàng lại có chút dao động, thầm nghĩ sấm doanh đã gần mình như vậy rồi đi đầu hàng Sấm doanh khẳng định sung sướng hơn quan binh.
Nhưng liên quân La Lý sau khi đi về phía đông Mạnh gia trang thì không có hành động gì nữa, lại nam hạ công thành cướp đất. Bởi vì vào đầu tháng mười, binh mã Quy Đức đều tập kết tới Trần Châu, thêm vào quân Duyệt Châu theo đường thủy tới, cùng với quân Hoài Dương, giống như là nhắm vào liên quân La Lý, ở trong tình thế giằng co này, liên quân La Lý tất nhiên phải thận trọng.
Sấm vương và Tào Tháo hành động như vậy làm Cách Tả ngũ doanh đều bỏ đi suy nghĩ kia. xem ra mình lựa chọn không sai, ai cũng sợ binh mã Sơn Đông.
Cách trấn Thạc Dương một dặm chính là doanh trại của Ngụy Tiểu Bắc, hai bên cứ như vậy giằng co đã năm ngày, hiện giờ không khí mỗi ngày một lạnh hơn binh sĩ cũng không còn tinh thần gì.
Nhưng rạng sáng ngày mùng 5 tháng 10, binh sĩ nòng cốt trong doanh của Ngụy Tiểu Bắc đều bị thúc dục. bọn họ đều là binh sĩ kinh nghiệm rồi, biết một khi dậy sớm là có chuyện.
Trần Bắc và Lưu Tần gia nhập quân đội ba năm sau khi Cách Tả ngũ doanh nổi dậy, mấy năm qua đã chiến đấu sinh tử không ít, với một số tình thế hiểu rất rõ.
- Dậy sớm thế này chẳng lẽ là nhắm vào đám cẩu quan kia rồi, Lưu Lương Tá xây dựng doanh trại như con nhím vậy, xông vào chẳng phải là tìm lấy cái chết.
- Khỏi lo, bên trên cũng đâu phải là kẻ ngốc, vừa rồi còn nội chiến, nếu ép huynh đệ xông lên. không sợ huynh đệ giải tán hết không theo hắn nữa sao.
Lưu Tần vừa nói xong, liền bị một đầu mục sau lưng rút đao ra, hung dữ quát:
- Mau vào đội ngũ cho lão tử, còn lèm bèm nữa, lão tử cho một đao chém chết hai đứa các ngươi.
Hai nhân vật lười biếng vội vàng chui vào trong đội ngũ, đám thủ hạ cấp đầu mục của Ngụy Tiểu Bắc đều chạy ra duy trì trật tự, không để cho binh sĩ ồn ào hỗn loạn, bình thường đội ngũ mà chỉnh đốn tới mức độ này là có thể cầm vũ khí công thành xông lên rồi.
Nhưng hôm nay mãi không thấy có hành động gì, như đang đợi gì đó, trời ngày càng sáng dần, ai cũng biết nếu không động thủ, sẽ mất đi tính bất ngờ của cuộc đột kích buổi sáng.
Trần Bắc vừa mới muốn mở miệng hỏi, nhưng lại nghe thấy mấỵ tên đầu mục bên cạnh luôn miệng quát tránh rạ chính đang bực bội thì nhìn thấy phía sau đây ra một khẩu hỏa pháo do hai con trâu kéo, phía sau còn có mười mấy người đẩy, lại còn có người liên tục lót đất ở dưới bánh xe.
Người đẩy đại pháo đều mang trang phục của doanh lão Hồi Hồi, nhưng khẩu phào này không phải là pháo của Đại Minh , cũng chẳng phải là loại hay thấy trong quân doanh, xe pháo được làm bằng bánh sắt lớn. binh sĩ xung quanh không khỏi kinh ngạc, dù cho đám đầu mục quát tháo, vẫn thì thào bàn luận.
Trần Bắc nhún chân lên nhìn mấy lượt, nói với Lưu Tần:
- Mẹ ơi, bên Lão Hồi Hồi nghèo kiết xác, từ đâu có thứ đồ chơi to thế này, chẳng lẽ mấy ngày qua phất lên nhiều như thế?
Lưu Tần ra hiệu cho Trần Bắc nhỏ giọng lại, nói:
- Khẩu pháo này ta thấy rất lạ, gần đây ngươi có nghe thấy không, bên trên đang thương lượng chuyện chiêu an..
- Lời này không dám nói bừa... Nhưng hôm qua từ phía đồng hương ta cũng nghe được chuyện này, nhưng bên trên không nói rõ ràng! Mẹ nó nếu chiêu an thì sao hôm nay còn ra đây làm gì.
- Không chừng là làm hòa với quan binh Dĩnh Thượng ở phía tây.
Phải biết rằng quan binh Cách Tả ngũ doanh gọi binh mã bên phía Lô Cửu Đức là “cẩu quan”, nhưng bên Trần Lục gọi là “quan binh”. Lưu Tần dừng lại một chút rồi nói:
- Ta nghĩ không chừng ngũ doanh chúng ta chiêu an bên Dĩnh Thượng mà không phải là bên này đâu.
Nghe tới đây Trần Bắc mở to mắt ra. nói nói:
- Con mẹ nói chẳng phải đều là quan binh sao, lắm chuyện cổ quái thế.
Đang lúc nói chuyện thì đại pháo đã được chậm rãi đẩy ra trước trận, đội ngũ lại loạn lên, các cấp đầu mục thúc binh sĩ theo sau đại pháo. Động tĩnh lớn như thế quan binh ở trấn Thạc Dương đương nhiên là nhìn thấy, tiếng chiêng trống mau chóng vang lên, làm toàn bộ quan binh các nơi chuẩn bị tác chiến phòng ngự, nhưng cũng chẳng khẩn trương mấy, bên đó phòng ngự như một con nhím rồi vậy.
Cách Tả ngũ doanh tấn công mấy lần đều không được việc gì, lần này chắc cũng chỉ thế mà thôi. Khẩu pháo kia sau khi đẩy đi được hơn một trăm bước, liền nhắm chuẩn vào công sự phòng ngự của trấn Thạc Dương.
Khoảng cách quá xa, loáng thoáng như thấy bên kia sắp nã pháo, đám thuộc hạ của Lưu Lương Tá đều cười nhạo, thầm nghĩ cách ba trăm bước, có loại pháo nào bắn nổi sang bên này, mà cho dù bắn sang được thì có tác dụng gì.
Trần Bắc và Lưu Tần đều nhón chân nhìn thứ to lớn kia phát xạ, những binh sĩ khác đều cũng gần như vậy, tuy nói trong doanh của Ngụy Tiểu Bắc không thiếu hỏa pháo, nhưng loại pháo mà người bên Lão Hồi Hồi kéo sang trước khi khai pháo có động tác khác hẳn.
Có pháo binh hô to:
- Che hết tai lại.
Binh sĩ xung quanh cười lên hô hố, có người còn la tướng lên:
- Lão tử đâu phái chưa thấy nổ pháo, làm gì ra vẻ ghê thế..
Pháo binh hô lên kia móc ra hai cục bông nhét vào trong tai, cười khinh miệt, sau đó lấy thép nung đỏ cho vào trong lỗ pháo.
“Uỳnh!!”
Tiếng vào ầm vang, Lưu Tần ở bên cạnh chi thấy lỗ tai ong ong, mặt đất khẽ rung rinh, người lảo đảo về phía sau, vốn cho rằng đội ngũ dày đặc. thế nào cũng có đồng bạn đỡ ở đăng sau. nhưng không ngờ ngã phịch mông xuống đất.
Tiếng pháo cùng uy thế này mạnh hơn hỏa pháo mà bọn họ từng nhìn thấy rất nhiều, binh sĩ xung quanh không ít người bị tiếng pháo làm cho điếc tạm thời.
Nhìn sang phía công sự của trấn Thạc Dương đã bị đổ sập một góc, nếu mắt tinh còn nhìn thấy người bên trong công sự hoảng loạn, gạch ngói do phát pháo vừa rồi gây ra tạo sát thương lớn với quan binh xung quanh.
Đám binh sĩ bên Loạn Thế Vương còn chưa kịp phản ứng lại thì mười mấy pháo binh kia lại bắt đầu công việc, dùng khăn ướt lau bên trong nòng pháo, sau đó lau khô. nhồi thuốc nổ, lắp đạn, một loạt động tác rất mau chóng, chuẩn bị bắn phát thứ hai.
Nhưng người xung quanh không dám sơ xuất nữa, không cần nhắc nhở đã chạy nháo nhào hết tránh đi.
Phát đạn pháo thứ hai rít lên. công sự bên ngoài trấn Thạc Dương lại bị bắn trúng, lần này thật khéo rơi cách phát đạn trước không xạ điều này cũng nói lên kỹ thuật điều khiển pháo thuần thục của những pháo binh này.
Trần Bắc ngồi bệt trên mặt đất khôi phục được chút tinh thần nói:
- Đây khẳng định không phải là pháo của Lão Hồi Hồi, thứ con mẹ nó này là của quan binh bên Dĩnh Thượng.
-o0o-
Hắn cho rằng mình đã nói nhỏ lắm rồi, nhưng vì hai tai hắn bị ù đặc, nên lời này nói mà chẳng khác gì hét ra, lời này nếu bị người khác nghe thấy, không khéo bị chặt đầu, may mà người xung quanh đều không nghe thấy hắn nói cái gì đều đang ở trạng thái mơ mơ hồ hồ.
Hai phát pháo bắn tới, trong công sự đối diện đã không thấy ai nữa, đám đầu mục cầm binh khí đánh đám thuộc hạ đang ngây ra, để bọn chúng xếp đội hình xông lên, công sự phòng ngự của quan binh đã sập. chuyện tiếp theo rất đơn giản, chỉ cần xông tới giết người.
Tinh thần binh sĩ mau chóng được khơi lên, nhìn lỗ hổng trước mắt ai cũng biết thắng lợi ở ngay trước mặt rồi đều cầm chắc binh khí từng đội từng đội xông vào trấn Thạc Dương.
Nhưng đội ngũ như thủy triều đó ở giữa lại như bị thứ vô hình gì đó cắt ra, cho dù đội ngũ chạy hỗn loạn như thế nào. khu vực hẹp ở giữa đó mọi người đều không ai muốn bước vào. chính là con đường từ khẩu pháo thẳng tới lỗ hổng.
Hai tiếng pháo rung chuyển đất trời công sự đổ sập, cùng với binh sĩ Cách Tả ngũ doanh tràn tới làm binh mà trong thành biết đại thế đã mất, không còn để ý tới phản công nữa, đánh dã chiến không lại, hạng chiến càng không cần nhắc tới.
Có quân là có vinh hoa phú quý, nhưng cũng phải còn mạng sống mà hưởng thụ, Lưu Lương Tá phân biệt rạch ròi, dẫn thân binh của mình cuống cuồng chạy về Thọ Châu.
Trừ binh sĩ Cách Tả ngũ doanh ra, không ai nhớ tới khẩu pháo có tác dụng quan trong trong trận đánh này, không những phá vỡ công sự trấn Thạc Dương, còn chấn nhiếp cực lớn tâm lý quan binh Lưu Lương Tá.
Tất cả đều phát sinh trong tình huống bất thình lình, đợi binh sĩ Cách Tả ngũ doanh xông vào thì đại cục đã định đoạt rồi.
Khẩu pháo này đương nhiên là pháo Tướng Quân của quân Hoài Dương, một khẩu pháo đã dễ dàng đánh tan cả cánh quân, đương nhiên nguyên nhân trọng yếu vẫn là do binh mã Lưu Lương Tá quá vô dụng ngay cả thổ phỉ cũng chẳng bằng.
Sau khi binh mã Ngụy Tiểu Bắc tràn vào trấn, cánh phải của Lô Cửu Đức liền hoàn toàn lộ ra trước mặt Cách Tả ngũ doanh.
Cho dù Cách Tả ngũ doanh xảy ra nội loạn, nhưng vẫn mạnh hơn quan binh một chút, binh mã của Lưu Lương Tá đột nhiên tan vỡ, lập tức làm thực lực hai bên biến thành mạnh yếu rõ ràng, Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành ở chính diện, Ngụy Tiểu Bắc ở cánh trái, Quan binh đánh không lại, lui thì cánh cửa Giang Nam sẽ bị mở toang, còn thủ thành dù đối phương muốn hạ được sẽ mất rất nhiều sức lực, nhưng vẫn có thể tiến thẳng vào.
Hiện giờ Nam Trực Đãi ngoại trừ Nam Kinh và Phụng Dương còn có quân lực ra, các nơi khác đều trống rỗng cả rồi, tất cả đều đã bị điều tới bên này phòng ngự.
Nếu mất Nam Trực Đãi, con đường vận lương sẽ bị cắt đứt, quân Sơn Tây và Bắc Trực Đãi sẽ không còn lương thực, càng chẳng cần nói tới bách tính bình dân, như thế nền thống trị của Đại Minh cũng sụp đổ.
Sau thất bại ở Chu Tiên trấn, binh sĩ có thể chiến đấu của triều đình chỉ còn lại chút xíu tàn dư ở Hà Nam và Hồ Quảng, cùng với binh mã ở Nam Trực Đãi, nếu số binh mã này lại mất, thì không cần nhắc tới điều gì nữa.
Lô Cửu Đức lại phái văn thư và tấu chương xin viện binh, tới giờ thì binh lực triều đình có thể dùng chỉ còn binh mã Sơn Đông.
Triều đình còn lại một lựa chọn duy nhất, hơn mười vạn đại quân của tổng binh Lý Mạnh.
Đầu tháng mười khí trời khá lạnh, nhưng trong hoàng cung đại nội Sùng Trinh mặt vẫn đỏ bừng, hơi thở nặng hơn thường ngày, nhìn giống như lúc trời nóng vậy.
Cung nữ và thái giám đều biết lúc này tâm tình của Sùng Trinh cực xấu, trong lòng có chuyện không muốn tự mình nói ra đợi người khác nói.
Nếu ai xui xẻo đụng vào, sợ rằng ăn một trận đòn, đánh tới chết cũng có thể.
Đại thần trong triều càng lòng sáng như gương, Sùng Trinh không muốn mở miệng điều binh mã Sơn Đông tới cứu viện Nam Trực Đãi. Lý Mạnh trước nay chưa từng ngang ngược kháng lại ý chỉ triều đình, nhưng cũng chưa từng làm theo ý chỉ của triều đình, căn bản không phán đoán được rốt cuộc Lý Mạnh nghĩ cái gì.
Nếu nói là muốn tạo phản, nhưng phòng ngự kinh sư đã tàn tạ tới mức này mà vẫn không thấy hắn động tâm, mà nghiêm khắc nói ra là triều đình có lỗi với hắn mấy năm nay chẳng phát một xu quân lương, hắn lại luôn lập đại công cho triều đình, tính kỹ ra thực sự là ủy khuất cho hắn.
Chiêu số của Trần Tân Giáp cho dù âm độc tàn nhẫn, nhưng Lý Mạnh chẳng hề gây loạn, rồi không ai ngờ tình thế lại xấu đi nhanh như thế.
Chu Tiên trấn đại bại Tả Lương Ngọc và Hạ Nhân Long mà triều đình luôn cho rằng trung dũng đều chạy trốn, không dựa vào nổi nữa, suy đi nghĩ lại chỉ còn Lý Mạnh.
Nhưng Sùng Trinh cố chấp tới cực điểm, bảo hắn mở miệng đi điều động binh mã Sơn Đông là không thể.
- Chư vị ái khanh, Nhữ Châu thất thủ, Phụng Dương, Nam Trực Đãi tình thế nguy cấp, cục diện như vậy, trẫm thật hổ thẹn với các vị tổ tông, nhưng chuyện tới nước này, thế nào cũng phải tìm ra biện pháp.
Có thể làm Sùng Trinh nói ra câu “chuyện tới nước này” quần thần đều kinh ngạc vô cùng, nhưng mọi người đều ngậm miệng không nói, vị thánh thượng này chẳng biết nổi điên lúc nào, không thấy Dương Tự Xương tự sát sao, rồi chẳng hiểu ra sao lại chặt đầu Trịnh Sùng Kiệm.
Còn cả kết cục của Trần Tân Giáp nữa, ai mà chả biết chuyện nghị hòa rốt cuộc là thế nào, thế mà ngay cả cơ hội xoay chuyển cũng không có, nói giết là giết ngay, ai dại gì lên tiếng, trên triều cả thái giám lẫn đại thần đều không nói không rằng.
- Chư vị ái khanh, lúc này quốc gia có nạn, chính cần lúc các khách bày mưu hiến kế, ai có biện pháp gì mau nói ra.
Sùng Trinh nhìn trong triều yên tĩnh như vậy, trong lòng có sốt ruột, mở miệng thúc giục, ai ngờ hẳn nói xong, vẫn lặng ngắt như tờ, Sùng Trinh thậm chí nghe thấy được tiếng gió thổi qua khe cửa.
Hơi ngạc nhiên một chút, Sùng Trinh tức thì giận dữ quát tháo:
- Chu Duyên Nho, khanh là người đứng đầu nội các, khanh nói trước đi có cách gì không?
Chu Duyên Nho trong lòng kêu khổ, nhưng thần sắc vẫn không đổi, quỳ xuống thưa:
- Bệ hạ, hiện giờ thiên mệnh ở Đại Minh , lưu tặc tuy thắng nhỏ. nhưng chỉ là hồi quang phản chiếu, chẳng kéo dài được lâu. không tới một tháng, ắt có tin thắng trận truyền về.
Đây đúng là may mắn nói càn rồi, nhưng chẳng ai bới ra, nhưng lời nói gần như vô lại này làm Sùng Trinh nổi giận, vỗ mạnh bàn đứng dậy gần như gào lên:
- Thắng trận, thắng trận, nếu có tin thắng trận trẫm còn cần ở đây hỏi các ngươi không, các ngươi ăn lương triều đình, nhưng mỗi ngày chỉ biết khua môi múa mép, cục diện thiên hạ thế này các ngươi còn không đổi, Trương Quốc Duy, ngươi có cách gì không?
Binh bộ thượng thư Trương Quốc duy nghe thấy Sùng Trinh hỏi, sắc mặt liền trở nên rất khó coi, Lô Cửu Đức cũng đã nói binh mà Sơn Đông hiện giờ cho dù là thuốc độc cũng phải uống vào.
Nhưng lời này ngàn vạn lần không thể nói ra được từ miệng mình, nói ra là được ban rượu độc ngay, không khéo còn làm liên lụy tới cả nhà.
Các đại thần hàng ngày biện luận cái gọi là đại nghĩa nói văng bọt mép, lúc này đều câm như hến.
Sùng Trinh cảm thấy trong lồng ngực như có một ngọn lửa lớn phình lên, cả người như sắp nổ tung, nhưng hắn cũng không muốn nói ra câu kia.
Vương Thừa Ân lén nhìn thần sắc của Sùng Trinh, thấy hoàng đế không ngừng liếc qua tướng quân hai bên, trong lòng biết vị thiên tử này đã nóng lòng rồi, chuẩn bị sai Cẩm Y Vệ bắt người vào ngục, cục diện đã sắp mất kiểm soát.
Trong lòng Vương Thừa Ân biết nếu những đại thần này bị bắt vào ngục, thì chuyện thực sự không còn cứu vãn nổi nữa, vinh hoa phú quý của mình từ đâu ra lão ta cũng biết, vội đánh mắt cho thân tín của mình, bảo kẻ đó ra mặt, sau này lão bảo vệ là được.
Nhưng lúc này nghe thấy bên ngoài có người hô lớn:
- Có cấp báo! Có cấp báo!
Giọng nói the thé, mọi người nghe ngay ra là tiểu hoạn quan trực bên ngoài, nhưng nghe hắn cật lực hô lên như vậy, trong lòng mọi người đều giật đánh thót, thầm nghĩ chẳng lẽ lại có nơi nào có họa rồi?
Tới ngay Sùng Trinh cũng quên nồi giận, trợn mắt nhìn ra ngoài cửa lớn, tiểu hoạn quan kia lảo đảo chạy vào, quỳ ở cửa, cấp bách nói:
- Vạn tuế gia. tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ báo cao, nói Nam Trực Đãi tình hình nguy cấp, ông ta điều Trấn Đông tướng quân lãnh binh chi viện, chuyện cấp bách không thể đợi kịp tấu báo. xin được thỉnh tội...
Văn võ bá quan trên đại điện đưa mặt nhìn nhau. Sùng Trinh thở phào ngồi phịch xuống long ỷ, nhất thời không biết nói gì.
- Cứ an tâm đợi trong nhà, khi ta trở về, sẽ mang cho nàng và đứa con trong bụng phú quý thật lớn.
Trước khi xuất chinh, Lý Mạnh nhỏ giọng trấn an Mộc Vân Dao quyến luyến không rời như vậy.
Ngày mùng 6 tháng 10 năm Sùng Trinh thứ 15, tổng binh Lý Mạnh suất lĩnh bốn vạn binh mã nam hạ cứu viện, thiên hạ chấn động.
Bình luận truyện