Thuận Minh
Chương 395: Lư tướng quân tới (1+2)
Ở trong quân doanh Thát Lỗ, bây giờ kỳ đinh Lưỡng Hoàng Kỳ và kỳ đinh Tương Lam Kỳ đă giương cung bạt kiếm, trợn mắt nh́n trừng trừng lẫn nhau, người của Chính Lam Kỳ, Lưỡng Bạch Kỳ, Lưỡng Hồng Kỳ bên cạnh th́ ở đó mừng rỡ xem náo nhiệt.
Lưỡng Hoàng Kỳ và Chính Lam Kỳ đều là kỳ thuộc hoàng đế, luôn tự cảm giác địa vị so với các kỳ khác cao hơn không ít, cùng với mấy kỳ c̣n lại xem không thuận mắt hơn rất nhiều, lần này bị đánh lui, ai cũng ủ rũ, một số mâu thuẫn b́nh thường bị che kín cũng bộc phát ra.
Vốn ở trong mắt người ngoài. Măn Bát Kỳ đều luôn ḥa ḥa khí khí, bộ dạng đoàn kết một ḷng với nhau, ai ngờ hôm nay lại giễu cợt như vậy, quả thực khiến bọn quư nhân Mông Cổ mở rộng tầm mắt.
Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái ngồi ở ghế trên, vừa rồi gă vỗ mạnh xuống bàn, nhưng người phía dưới căn bản không bị kinh sợ, kỳ đinh Lưỡng Hoàng Kỳ vẫn luôn đứng xa nh́n quanh ngược lại liền tiến vào, làm Đô thống Đàm Thái tiếp thêm can đảm.
A Ba Thái và Nhạc Nhạc vẫn luôn ở ngoài chinh chiến. Hai người bọn họ mặc dù thuỷ chung không hề dẫn dắt Chính Lam Kỳ, nhưng gia tướng thân binh trong tay cũng không ít, thấy chủ tử nhà ḿnh căi vă với người khác, tất nhiên muốn tiến lên trợ trận.
Hai bên ở ngay tại trong soái trướng giằng co, A Ba Thái vốn v́ chuyện chiến bại mà trong ḷng nóng như lửa đốt, nhưng trong soái trướng lại xuất hiện cảnh tượng như vậy, sao không khiến gă nổi trận lôi đ́nh chứ.
Gă cũng là lăo tướng mang binh nhiều năm, sao không biết ḿnh phát tác gầm lên không những không ngừng lại được, mà c̣n khiến cục diện càng thêm gay go, uy tín của chính Đại tướng quân gă đă bị người phía dưới nghi ngờ, lại thấy bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm Đồ Lý Sâm, đă sắp không giống mấy ngày trước một ḷng ở bên cạnh gă. Mà ở sự bao bọc của thị vệ ḿnh mang theo, né tránh rất xa bên này, mà c̣n phải nh́n mặt mà nói chuyện.
“Đàm Thái ngươi không cần gây ầm ĩ quá, theo hoàng đế đánh nhiều năm như vậy, có lẽ ngươi cũng biết rơ quân pháp, việc làm hôm nay của ngươi, cho dù nói thế nào, chờ sau khi ngươi trở lại quan ngoại, bản tướng báo cáo hoàng thượng, cũng có thể định một tội lớn cho ngươi, đại binh chúng ta lúc này vẫn c̣n chưa bại mà. Ngươi làm ầm ĩ ở chỗ này như thế rốt cuộc là có rắp tâm ǵ, ngươi luôn mồm lấy Hoàng thượng để nói chuyện, ngươi là suy nghĩ cho hoàng đế hay là bôi nhọ đây”.
Tiếng nói và nét mặt khi Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái nói đều nghiêm, mỗi câu đều xuyên tâm cực kỳ, Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái vẫn luôn ngoan cố ở đó bị khí thế lời nói giáng xuống không ít, Hoàng Thái Cực đúng là che chở Lưỡng Hoàng Kỳ, nhưng cũng là nhân vật nói quy củ. Nghi ngờ chủ soái như vậy, nhiễu loạn hành động ḷng quân, không chừng sẽ bắt người khai đao, Huynh đệ ruột Hoàng Thái Cực cũng c̣n bị giam lỏng tới chết, đừng nói chỉ là Đô thống phía dưới.
Hơn nữa sự chỉ huy của A Ba Thái trong ngày hôm nay đều không có sai lầm ǵ. Chẳng qua là quân Minh đối diện thật sự quá không hợp lẽ thường, lúc này mới khiến cục diện hôm nay như thế.
Tính t́nh Nhạc Nhạc thuộc loại tương đối nội liễm, nếu bên Đàm Thái lui, bên kia cũng sẽ không thuận thế mà bức bách thêm, trong quân trướng nhất thời yên tĩnh trở lại, Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái hơi trầm ngâm một lát, mở miệng nghiêm túc nói:
“Tá Lĩnh phía dưới ra khỏi trướng hết. Người c̣n lại th́ ở lại”.
Mệnh lệnh này hạ xuống. Người thấy thân phận ḿnh không đủ đểu khom người lui ra, vừa rồi Đàm Thái bị người ta nói nhiều ít cũng có chút không c̣n mặt mũi. Lúc này không lời t́m lời nói:
“Đại tướng quân. Ḷng người phía dưới bàng hoàng. Rốt cuộc là chiến hay là chạy. Đại tướng quân phải đưa ra chủ ý. Nếu không một ḿnh ở chỗ Đại Minh này, chỉ sợ là xảy ra vấn đề!”
“Đương nhiên là phải chiến. Ngày mai chúng ta lại đi công!”
Trên thực thế Đàm Thái hỏi là vô nghĩa. Bởi v́ A Ba Thái đă định ra chương tŕnh này rồi. Nhưng gă vẫn muốn hỏi lại. Có điều quyết sách ngày mai tiếp tục công kích quân Minh kia thật sự là khiến người ta kinh thế hăi tục. Rơ ràng hôm nay chịu thiệt tḥi lớn như vậy. Đại pháo mất. Bọn lính tổn thất thảm trọng. Sĩ khí ḷng quân đều u ám cực kỳ. Sao c̣n muốn tấn công. Đây không phải là tự ăn quá đắng sao?
Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái cũng không để ư tới sự thất thố của Đàm Thái. Lại lập lại một câu như chém đinh chặt sắt. Vừa nghe thế. Đàm Thái lại nhảy dựng từ trên ghế lên, mở miệng lớn tiếng nói:
“Đại tướng quân, binh sĩ Bát Kỳ chúng ta có thể không chịu được tiêu hao như vậy, hôm nay đă chết bao nhiêu. Lưỡng Hoàng Kỳ ta hôm nay đă chết bốn trăm đinh đó. Nhạc Nhạc hôm nay không phải là người kiểm tra tử thương sao? Có bao nhiêu người? Chẳng lẽ Đại tướng quân không biết số lượng này!”
Đô thống Đàm Thái ngày thường cũng là nhân vật rụt rè, nhưng lúc này gần như la lối khiêu khích, ở chỗ này giống như một tên lưu manh, Đàm Thái tự cảm thấy trái tim băng giá, bởi v́ gă ở trong quân doanh này cũng không phải là vị trí Thống soái, khắp nơi đều bị người ra mặt kiềm chế, gă luôn cảm giác mọi người sẽ đồng ḷng đối phó Lưỡng Hoàng Kỳ.
Lưỡng Hoàng Kỳ quá mức cường thế, những Kỳ c̣n lại của Bát Kỳ đều nh́n không vừa mắt, bọn huân quư Lưỡng Hoàng Kỳ mặc dù kiêu ngạo, nhưng trong ḷng cũng cảnh giác dị thường, sợ bị người khác liên thủ hăm hại.
Hôm nay Mông Cổ và quân Hán chết thảm trọng, nhưng Măn Bát Kỳ chân chính bị hao tổn ngược lại chỉ có kỵ binh Lưỡng Hoàng Kỳ gă, sao khiến gă có thể cam tâm, cho dù thế nào cũng không thể chịu thiệt tḥi này, nên nghiến răng nghiến lợi mà tranh cao thấp.
“Bên Hán Bát Kỳ và Tam Thuận Vương tổng cộng chết bảy ngh́n, Mông Bát Kỳ và tán kỵ Mông Cổ chết năm ngh́n, Bát Kỳ chết tám trăm, bây giờ chúng ta c̣n có hơn hai vạn năm ngh́n binh mă!”
Nhạc Nhạc không trả lời, A Ba Thái cũng ngồi trên ghế lạnh lùng nói ra đáp án, Măn Bát Kỳ vẫn luôn lực lượng quyết chiến và đội tổng dự bị để vận dụng, kết quả là quân Hán và kỵ binh Mông Cổ trùng kích ở phía trước trước dồn sức chiến đấu, chết thảm, nhưng Măn Bát Kỳ tổn thất chân chính vẫn ở lúc xông trận chống chọi trường mâu, c̣n có bị súng hỏa mai tấn công như gió lốc mới xuất hiện.
Thấy Đàm Thái c̣n định đôi co. A Ba Thái phất tay một cái, tiếp tục nói:
“Hoàng đế và bọn thân vương trước kia dẫn đại quân vào quan, đều đại thắng, mang theo vô số vàng bạc tài bảo, nhân khẩu trở lại nước Thanh, nhưng lần này lăo phu dẫn các vị đi theo, lại đánh như bao cỏ thế sau khi trở về có kết quả ǵ, các vị cũng biết chứ? Hồ Lư Hải của Tương Bạch Kỳ kia ở Thịnh Kinh gặp cái ǵ, chẳng lẽ các vị thật không biết?”
Lời này nói xong, Đàm Thái rùng ḿnh một cái, lần này đại bại trở về, chỉ e toàn bộ phú quư công trận thật vất vả liều mạng mới kiếm được sẽ tan thành mây khói toàn bộ, đến lúc đó chẳng lẽ cũng giống Bối Tử Hồ Lý Hải kia, bị chủ nhà ḿnh an bài tới doanh tiên phong dốc sức xông trận, không biết chừng c̣n lén dặn ḍ “Lúc nào cũng phải đặt sự dũng mănh trung thành, đấu tranh anh dũng lên hàng đầu”, nếu là như thế, th́ đúng là sống không bằng chết.
Những Tá Lĩnh, Đô thống và cả bọn quư nhân Mông Cổ ở trong quân trướng đều run rẩy trong ḷng, lúc chạy giữ mạng cái ǵ cũng mặc kệ, nhưng bây giờ nhớ lại, sớm muộn ǵ cũng phải suất lĩnh binh mă trở về quan ngoại, đến lúc đó thân gia giàu sang, tiền đồ vinh nhục ǵ đó rốt cuộc phải làm sao, sự nghiêm khắc của quân pháo bây giờ tất cả mọi người mới nghĩ tới.
“Quân Minh tử thương càng nhiều hơn hôm nay lăo phu cũng hơi bối rối, hiện giờ ngẫm lại. Súng hỏa mai kia không biết chừng đă không bắn ra đạn nữa, nếu dẫn binh quay lại trùng sát, thắng bại c̣n chưa biết được, chúng ta đă chết một vạn hai, quân Minh chết hơn sáu ngh́n, bây giờ chúng ta có sức tốt là hai vạn năm ngh́n, bọn họ th́ hơn một vạn người, ưu thế của binh mă Bát Kỳ chúng ta chẳng những không nhỏ, ngược lại c̣n trở nên to lớn”.
Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái ngồi ở đó chậm răi nói, phân tích ưu khuyết hai bên.
“Nếu nói về mệt mỏi, chúng ta cũng mệt mỏi, quân Minh là bộ binh chiếm đa số, chúng ta cưỡi ngựa, nói cho cùng vẫn là chúng ta thể lực sung măn hơn một chút. Bản tướng hỏi chư vị, cục diện trước mắt như vậy, nếu trở về quan ngoại, có lẽ c̣n thể bảo tồn binh mă ở trong tay các vị, nhưng sau khi trở về, các vị c̣n có thể tiếp tục ở trên vị trí thống lĩnh này sao? Nhưng liều mạng mất chi binh mă trước mắt này. Chúng ta dù dẫn mấy chục người, mấy người trở về, vậy đều có công lớn, ở trước mặt hoàng đế cũng vẻ vang”.
Ngay cả Đàm Thái hung hăn nhất lúc này cũng bộ dạng trầm tư, A Ba Thái nhân lúc rèn sắt khi c̣n nóng nói:
“Chúng ta đánh với nước Minh nhiều năm như vậy, có từng gặp qua quân lính như ban ngày hôm nay chưa, quá mức khác thường, theo ta thấy, đối phương cũng chỉ dựa vào một cỗ huyết khí Trong hôm nay nh́n th́ đại quân chúng ta lui trước, không chừng đă cảm thấy bên ḿnh đại thắng, vênh váo tự đắc mà lơi là, ngày mai chúng ta nhổ trại sớm, mượn sức ngựa qua tấn công, tất nhiên là đánh bất ngờ, cỗ huyết khí kia của bọn họ đă tiết ra, chúng ta tất nhiên đại thắng!”
Lời nói này căn bản không có lý do ǵ chắc chắn, ngược lại chỉ là cổ động và mê hoặc, nhưng mọi người trong trướng lại muốn nghe điều này. Trên mặt người nào cũng đều lộ ý cười. A Ba Thái vung tay lên thong dong, giống như nắm chắc thắng lợi trong tay, mở miệng vừa cười vừa nói:
“Quân Minh kia cũng coi là tinh cường, đến lúc đó tù binh các vị bắt được bản tướng nhất quyết không lấy, đều bổ sung cho các vị...”
Lời vừa nói một nửa, bỗng nghe bên ngoài quân trướng bắt đầu có tiếng xôn xao ầm ĩ, đại quân Măn Mông cũng yêu cầu trong doanh ban đêm im lặng, nếu ai gây xôn xao cũng là trọng tội, dù sao nếu trong đêm tối xuất hiện doanh cười và xôn xao, đối với bọn họ mà nói cũng giống như có nguy hiểm vỡ doanh và tản loạn.
Mà ước thúc của đại quân Thát Lỗ lúc này cũng coi như làm không tệ, dựa vào quân pháo nghiêm khắc và huấn luyện quân sự của tộc săn cướp, doanh vào ban đêm luôn im lặng.
Cho nên trên mặt mỗi người trong quân trướng đều biến sắc, A Ba Thái từ chỗ ngồi bật dậy, mở miệng khẩn trương nói:
“Các vị an tâm chớ vội, Nhạc Nhạc, con đi xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện ǵ”.
Nhạc Nhạc vội ôm quyền, dẫn mấy tên hầu cận, đi nhanh ra khỏi trướng, ngọn nến mỡ ḅ châm trong trướng, vốn u ám mờ mịt, nhưng Nhạc Nhạc kia đi ra ngoài không bao lâu, cả trướng bồng lại trở nên sáng hơn đây không phải là ánh sáng trong trướng, mà là ánh sáng ngoài trướng.
“Chẳng lẽ là cháy?” Mỗi người trong quân trướng đều giật ḿnh, nghĩ thầm điều này đúng là phiền toái, đúng vào lúc này, có thể nghe thấy ở phía nam mơ hồ có tiếng động lớn, thanh âm không phải quá lớn, người tai thính đều nghe được thanh âm từ xa tới đây, nhưng thanh âm này nhất định rất lớn.
-o0o-
Dị tượng đủ loại, khiến cho mọi người trong trướng bồng ngồi không yên, ai cũng sợ hăi, lúc đang định lao ra xem thủ, th́ Nhạc Nhạc lại lảo đảo mày chạy vào.
Bây giờ trong trướng bồng ngược lại sáng hơn rất nhiều, sắc mặt Nhạc Nhạc cũng có thể thấy rơ ràng, trên mặt Nhạc Nhạc luôn được gọi là trưởng thành sớm và trầm ổn, nhưng lại xám xịt tuyệt vọng toàn thân không có vết thương ǵ, nhưng run cầm cập ở đó, mấy lần há miệng nhưng đều không nói nên lời.
Vẫn là A Ba Thái có chút không nhịn được, ở trên ghế quát to một tiếng:
“Nhạc Nhạc, rốt cuộc xảy ra chuyện ǵ, nói mau!!”
“ A mă, quân Minh , mặt đông đại doanh chúng ta, tất cả đều là quân Minh .
Đại doanh Thát Lỗ bên ngoài đă náo loạn thành một đoàn, giống như chảo sôi, bọn lính Măn Mông vừa mới nghỉ ngơi đều bị tiếng động và ánh sáng đột nhiên xuất hiện làm bừng tỉnh, rối rít từ trong doanh trướng đi ra ngoài quan sát.
Bầu trời ban đêm cũng đă biến đỏ, tiếng động của nhân mă ngoài doanh lớn như ban ngày, giống như vô số người ở đó hoan hô, ở đó hô lớn.
****
“Trận chiến hôm nay có thể có kết quả như thế, thật là may mắn, hậu đội nếu không phải ngươi xúc động mà xuất ra, chỉ sợ cũng sẽ không có kết quả tốt như vậy!”
Triệu Năng ở trong quân trướng dùng giọng mệt mỏi nói với Vương Thao đối diện, ở hệ thống doanh Giao Châu, bổ nhiệm cấp Thiên tổng doanh này chỉ có thể do Lư Mạnh quyết định, hôm nay Vương Thao mặc dù lập nhiều công lớn như vậy, nhưng chỉ là chức vị quản lư, đại doanh đầu do gă tụ tập hôm nay đều giải tán, tự trở về đội cũ của ḿnh.
Cũng có thể bổ sung được tổn thất thảm trọng trong doanh, nhưng Vương Thao ở trước lúc chưa có bổ nhiệm xuống, gă vẫn là quản lư, ngày mai gă có thể chỉ huy, vẫn chỉ một trăm người, vốn dĩ theo quy tắc thưởng phạt của doanh Giao Châu mà nói, với biểu hiện đạt được hôm nay của Vương Thao, nhất định sẽ tiền đồ vô lượng.
Tham tướng Triệu Năng gọi gă tới, cũng cảm tạ một ḿnh, hơn nữa động viên vài câu, dù sao trước mắt vẫn chưa liên lạc với đại soái, c̣n phải ủy khuất cho Vương Thao này mấy ngày.
Có điều cũng có sự an bài điều ḥa. Doanh thực nghiệm do Âu Mạn suất lĩnh vẫn thiếu một trợ thủ, vừa vặn điều Vương Thao qua đảm nhiệm, coi như toàn bộ là nhân tài, Vương Thao quả nhiên là nhân vật xuất sắc, mặc dù biết ḿnh lập nhiều công lớn, cũng biết ḿnh tiền đồ vô lượng, nhưng vẫn tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, đứng thẳng ở đối diện Triệu Năng.
Tham tướng quân Đăng Châu Triệu Năng ở trong chiến trường khổ chiến cả ngày, trên người bị thương nhẹ, có điều tinh thần càng mệt mỏi hơn cũng muốn t́m người tṛ chuyện mấy câu. Vương Thao được Triệu Năng khích lệ như vậy, mở miệng trả lời:
“Cục diện như vậy, mỗi binh mă Sơn Đông chúng ta đều biết nên làm thế nào, chẳng qua là hạ quan đứng ra trước mà thôi làm chuyện nên làm, lời này của đại nhân, thật sự là quá khen”.
Triệu Năng vuốt vuốt chỗ ngực bị đạn lạc cách giáp bắn vào, vừa cười vừa nói:
“Không kiêu không nóng này, ngươi cũng rất trầm ổn. Nếu không phải cảnh hôm nay như thế th́ đúng là không lộ ra được nhân vật như ngươi, cố làm cho thật tốt, doanh Giao Châu chúng ta chính là thiếu người có đảm đương, có vũ dũng, có thể suy nghĩ chuyện cẩn thận như ngươi”.
Vương Thao nghe nói như thế lại đứng nghiêm, lúc này bên ngoài doanh trướng đă có thân binh thông báo, nói là kỵ binh có chuyện muốn bẩm báo. Vương Thao sau khi nghe thế, liền hành quân lễ chủ động cáo lui.
Thống lĩnh kỵ binh kia đi nhanh vào, mở miệng nói:
“Đại nhân, tiêu thám kỵ binh phái ra dựa theo an bài trước đó, lần này gần như đều trở về!”
Nghe gần như đều trở về, Triệu Năng chịu đựng đau đớn từ trên chỗ ngồi đứng dậy, mở miệng nghiêm nghị nói:
“Thiếu mấy người chưa về?”
Quản lư kỵ binh trả lời:
“C̣n mười lăm tên chưa về, mười lăm tên này đều bị phái đi giám thị chỗ Thát Tử hạ trại”.
Triệu Năng thở dài, thấp giọng nói:
“Chỉ sợ là không về được”.
Che đậy chiến trường và phong tỏa t́nh báo của kỵ binh, trên thực tế chính là kỵ binh hai bên chặn giết kỵ binh lẫn nhau, mười lăm tên kỵ binh này ở trong thời gian dự định chưa trở về, không biết chừng cũng đă hy sinh ở đâu đó.
Khoảng cách hai bên là hơn hai mươi dặm, hơn nữa đại quân Thát Lỗ c̣n phải che đậy chiến trường, điều này chứng tỏ chiến đấu hôm nay căn bản không hề phá tan đối phương, đối phương c̣n có ư sẽ ngóc đầu trở lại, ngoại trừ thương vong khổng lồ hôm nay, c̣n có sự tiêu hao đạn dược, xuất chinh lần này tương đối dồn dập, rất nhiều thứ đều chuẩn bị chưa chu toàn, hỏa khí đạn dược hôm nay sau khi trải qua tiêu hao cực lớn, ngày mai nếu triển khai đại chiến, chỉ sợ là không chống cự được.
Hơn nữa binh mă Thát Tử thứ nhất là có ưu thế lực cơ động của kỵ binh, thứ hai là chủ tướng của bọn chúng chu đáo phi thường, hôm nay có thể sự dụng chiến thuật đó, nhưng ngày mai dùng tốt hay không thật sự là khó nói.
Triệu Năng thật sự cảm giác ḿnh cô đơn, hôm nay đánh lớn như vậy, vật tư dùng ăn buổi tối đều do cảnh nội Sơn Đông chuyên vận tới, ở chỗ Bắc Trực Đăi không trợ giúp tí ti nào, mà ngay cả dân phu do Cảnh Châu phái tới cũng có thể nói là dùng vũ lực mà bức bách tới, chiến tranh như vậy rốt cuộc là đánh v́ ai, những tướng sĩ tử nạn của quân Đăng Châu rốt cuộc dâng tính mạng của ḿnh v́ ai.
Thống lĩnh kỵ binh vào bẩm báo đă lui xuống. Triệu Năng rút yêu đao để ở một bên ra, loại vũ khí do cục chế tạo binh khí chế tạo ra này đúng là binh khí tốt, hôm nay chém đầu một người, nhưng lưỡi đao không dính vết, thân đao sáng ngời. Triệu Năng từ từ thở ra một hơi, cầm một miếng vải nhưng lau cây đao chầm chậm, t́nh thế nguy cấp như thế vào ngày mai cục diện mà ḿnh gặp phải, có lẽ là...
Lúc gă đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng bước chân bên ngoài vang lên dồn dập, mấy tên binh lính bảo vệ ngoài doanh trướng đă bắt đầu hỏi lớn, mà mở miệng trả lời cũng là thống lĩnh kỵ binh vừa rời đi, ngay sau đó mảnh doanh trướng bị xốc lên, thống lĩnh kỵ binh kia mặt đầy vui mừng mà chạy vào.
Tên thống lĩnh kỵ binh đứng ở trước mặt Triệu Năng, thở không ra hơi, lúc này mới chạy chưa được mấy bước, nhưng lại kích động thành dạng này, thật vất vả mới điều chỉnh được, lúc này mới mở miệng hổn hển nói:
“Đại nhân, mười lăm tên thám mă đă trở lại. Cùng bọn họ trở về c̣n có người mang tin của đội thân binh đại soái, binh mă đại soái đă tới phía bắc đại doanh Thát tử”.
Triệu Năng đầu tiên là mở to hai mắt nh́n, mặt đầy vẻ không thể tin nổi, nhưng ngay sau đó gă liền lộ vẻ mừng như điên giống y chang tên thống lĩnh kỵ binh, lớn tiếng nói:
“Người mang tin của đại soái ở đâu, mau mời vào, mau mời vào”.
Nói chưa được mấy câu, thanh âm đă có chút khàn khàn, lúc này hết thảy bất an và mệt mỏi đều tan thành mây khói, chỉ c̣n lại sự kích động và hưng phấn trong ḷng, sự thấp thỏm vừa rồi tức th́ biến mất, đại soái trở về, Triệu Năng lập tức cảm thấy tất cả khó khăn trước mắt đều không tính là ǵ.
Một gă quản lư thân binh mặc quan phục phong trần mệt mỏi đi vào trong quân trướng, người này Triệu Năng có chút quen thuộc, năm đó là xuất thân quân Đăng Châu, đại soái phái người này tới đây, chắc hẳn cũng là để cho hai bên xác nhận, tránh sinh ra hoài nghi và khúc mắc vô căn cứ.
Tên quan quân này vừa vào quân trướng liền chào Triệu Năng một cái, mở miệng nói:
“Đại nhân, binh mă đại soái đă chặn đường lui của binh mă Thát Lỗ, lần này hạ quan chính là v́ truyền đạt lệnh điều binh của đại soái, sáng sớm ngày mai. Xin toàn quân Triệu đại nhân nhổ trại vào trong hai mươi ba dặm phía bắc, cùng binh mă bản đội đại soái giáp công đại quân Thát Lỗ, yêu cầu không để một gă cầm thú nào chạy thoát”.
Sau khi nói xong, tên quản lư doanh thân binh này của Lư Mạnh mở hộp gỗ bên hông ra, lấy ra quân lệnh của Lư Mạnh, Triệu Năng nghiêm nghị nghe xong, sau đó nhận lấy quân lệnh, sau khi xác nhận, đích thật là mệnh lệnh của đại soái, tên quản lư thân binh của Lư Mạnh này cũng muốn cùng hành động với quân Đăng Châu. Triệu Năng khách khách khí khí mà bảo gă mau xuống nghỉ ngơi.
Tin tức c̣n chưa truyền ra, bên ngoài một mảnh im lặng. Triệu Năng ở trong trướng đi qua đi lại, trong giây lát đóng ở phía ngoài hạ lệnh nói:
“Thân binh, các doanh truyền hiệu lệnh, đại soái đă dẫn quân chặn đường lui của Thát Lỗ, đă phái người lệnh quân ta ngày mai đi trước giáp công, các doanh tối nay nghỉ ngơi sớm. Sau đại thắng ngày mai, sẽ khao thưởng thêm!”
Phản ứng bọn thân binh hộ vệ ngoài trướng so với b́nh thường chậm hơn một nhịp, rơ ràng cho thấy sự kinh ngạc và khó tin sau khi nghe được tin. Kế tiếp chính là kích động vạn phần.
Thân binh bên ngoài hoặc là chạy hoặc là cưỡi ngựa, đều vội chạy về mục tiêu của riêng ḿnh, có người ở giữa đường đă bắt đầu hô lớn “Đại soái tới rồi!!” “Đại soái tới rồi!!”, doanh đă sắp an tĩnh từ từ xôn xao.
Ai cũng đều kích động, trong ḷng mỗi người đều mừng như điên, sự mệt mỏi do khổ chiến ban ngày mang tới, sự bi thương do chiến hữu tử vong mang tới lúc này đều tan thành mây khói, quân Đăng Châu từ Triệu Năng đến mỗi binh b́nh thường, ai cũng đều cảm thấy cả người tràn đầy khí lực, chiến đấu ngày mai tất nhiên là một trận chiến sẽ đại thắng, ai cũng đều cảm giác ḿnh có niềm tin.
Không biết người nào nhịn không được trước, từ trong doanh trướng đi ra ngoài, dùng tiếng gào để phát tiết sự hưng phấn trong ḷng, yêu cầu im lặng vào ban đêm của doanh Giao Châu cũng không biến thái giống những quân đội khác, huống chi dưới t́nh huống như thế, chuyện vui lớn như vậy đúng là cần hoan hô và reo ḥ.
Nhưng bọn lính đi ra khỏi doanh trướng, lại không biết nên hô những ǵ, khẩu hiệu của doanh Giao Châu, ngoại trừ câu “Doanh Giao Châu, tiến về phía trước” trong lúc chiến đấu ra ngày thường thật không biết nên dùng khẩu hiệu ǵ, ḥ reo cái ǵ.
Nhưng loại mê mang này cũng không kéo dài lâu lắm, có người dẫn đầu trước, những người khác cũng bắt đầu gào lớn theo, càng về sau biến thành tất cả mọi người cùng hô to, không ai cảm thấy lời này có ǵ không ổn.
Lúc mới bắt đầu, chỉ có người hô “Doanh Giao Châu uy vũ, đại soái uy vũ”, hô thêm mấy câu, liền biến thành “Doanh Giao Châu vạn tuế, đại soái uy vũ”.
Cuối cùng những lời này biến thành “Doanh Giao Châu vạn tuế, đại soái vạn tuế”, ai cũng đều gào lên phát ra từ nội tâm, kích động vạn phần.
Cả đại doanh quân Đăng Châu chỉ nghe một vùng tiếng la đại soái vạn tuạ chấn động trời đất, cho dù quân doanh Thát Lỗ hơn hai mươi dặm cũng mơ hồ nghe được động tĩnh.
Nhưng đại doanh Thát Lỗ cũng đâu rảnh rỗi mà bận tâm động tĩnh như vậy, điểm sáng cây đuốc ở trên đinh sườn núi phía đông, từ một biến thành hai, từ hai biến thành bốc lan rộng cấp tốc, trong nháy mắt, đă có một con rồng sáng vô cùng khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn họ, bầu trời đêm đều bị hoả quang kia đột nhiên chiếu đỏ. Thần binh giống như trời giáng xuống, đại quân giống như Thương Long, hiển hách vô cùng, uốn lượn từ mặt đông đại doanh Thát Tử mà tới.
Trên dưới Mân doanh Thát Lỗ đều câm như hến, không có bất kỳ phản ứng nào, ngơ ngác nh́n đại quân từ từ tới gần, cho đến khi bọn họ có thể mượn ánh sáng trên ngọn đuốc của binh sĩ đối phương thấy rơ chữ lớn trên quân kỳ đối phương:
“Tướng quân trấn đông, quân Tổng binh Sơn Đông, Lý Mạnh!”
Lưỡng Hoàng Kỳ và Chính Lam Kỳ đều là kỳ thuộc hoàng đế, luôn tự cảm giác địa vị so với các kỳ khác cao hơn không ít, cùng với mấy kỳ c̣n lại xem không thuận mắt hơn rất nhiều, lần này bị đánh lui, ai cũng ủ rũ, một số mâu thuẫn b́nh thường bị che kín cũng bộc phát ra.
Vốn ở trong mắt người ngoài. Măn Bát Kỳ đều luôn ḥa ḥa khí khí, bộ dạng đoàn kết một ḷng với nhau, ai ngờ hôm nay lại giễu cợt như vậy, quả thực khiến bọn quư nhân Mông Cổ mở rộng tầm mắt.
Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái ngồi ở ghế trên, vừa rồi gă vỗ mạnh xuống bàn, nhưng người phía dưới căn bản không bị kinh sợ, kỳ đinh Lưỡng Hoàng Kỳ vẫn luôn đứng xa nh́n quanh ngược lại liền tiến vào, làm Đô thống Đàm Thái tiếp thêm can đảm.
A Ba Thái và Nhạc Nhạc vẫn luôn ở ngoài chinh chiến. Hai người bọn họ mặc dù thuỷ chung không hề dẫn dắt Chính Lam Kỳ, nhưng gia tướng thân binh trong tay cũng không ít, thấy chủ tử nhà ḿnh căi vă với người khác, tất nhiên muốn tiến lên trợ trận.
Hai bên ở ngay tại trong soái trướng giằng co, A Ba Thái vốn v́ chuyện chiến bại mà trong ḷng nóng như lửa đốt, nhưng trong soái trướng lại xuất hiện cảnh tượng như vậy, sao không khiến gă nổi trận lôi đ́nh chứ.
Gă cũng là lăo tướng mang binh nhiều năm, sao không biết ḿnh phát tác gầm lên không những không ngừng lại được, mà c̣n khiến cục diện càng thêm gay go, uy tín của chính Đại tướng quân gă đă bị người phía dưới nghi ngờ, lại thấy bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm Đồ Lý Sâm, đă sắp không giống mấy ngày trước một ḷng ở bên cạnh gă. Mà ở sự bao bọc của thị vệ ḿnh mang theo, né tránh rất xa bên này, mà c̣n phải nh́n mặt mà nói chuyện.
“Đàm Thái ngươi không cần gây ầm ĩ quá, theo hoàng đế đánh nhiều năm như vậy, có lẽ ngươi cũng biết rơ quân pháp, việc làm hôm nay của ngươi, cho dù nói thế nào, chờ sau khi ngươi trở lại quan ngoại, bản tướng báo cáo hoàng thượng, cũng có thể định một tội lớn cho ngươi, đại binh chúng ta lúc này vẫn c̣n chưa bại mà. Ngươi làm ầm ĩ ở chỗ này như thế rốt cuộc là có rắp tâm ǵ, ngươi luôn mồm lấy Hoàng thượng để nói chuyện, ngươi là suy nghĩ cho hoàng đế hay là bôi nhọ đây”.
Tiếng nói và nét mặt khi Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái nói đều nghiêm, mỗi câu đều xuyên tâm cực kỳ, Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái vẫn luôn ngoan cố ở đó bị khí thế lời nói giáng xuống không ít, Hoàng Thái Cực đúng là che chở Lưỡng Hoàng Kỳ, nhưng cũng là nhân vật nói quy củ. Nghi ngờ chủ soái như vậy, nhiễu loạn hành động ḷng quân, không chừng sẽ bắt người khai đao, Huynh đệ ruột Hoàng Thái Cực cũng c̣n bị giam lỏng tới chết, đừng nói chỉ là Đô thống phía dưới.
Hơn nữa sự chỉ huy của A Ba Thái trong ngày hôm nay đều không có sai lầm ǵ. Chẳng qua là quân Minh đối diện thật sự quá không hợp lẽ thường, lúc này mới khiến cục diện hôm nay như thế.
Tính t́nh Nhạc Nhạc thuộc loại tương đối nội liễm, nếu bên Đàm Thái lui, bên kia cũng sẽ không thuận thế mà bức bách thêm, trong quân trướng nhất thời yên tĩnh trở lại, Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái hơi trầm ngâm một lát, mở miệng nghiêm túc nói:
“Tá Lĩnh phía dưới ra khỏi trướng hết. Người c̣n lại th́ ở lại”.
Mệnh lệnh này hạ xuống. Người thấy thân phận ḿnh không đủ đểu khom người lui ra, vừa rồi Đàm Thái bị người ta nói nhiều ít cũng có chút không c̣n mặt mũi. Lúc này không lời t́m lời nói:
“Đại tướng quân. Ḷng người phía dưới bàng hoàng. Rốt cuộc là chiến hay là chạy. Đại tướng quân phải đưa ra chủ ý. Nếu không một ḿnh ở chỗ Đại Minh này, chỉ sợ là xảy ra vấn đề!”
“Đương nhiên là phải chiến. Ngày mai chúng ta lại đi công!”
Trên thực thế Đàm Thái hỏi là vô nghĩa. Bởi v́ A Ba Thái đă định ra chương tŕnh này rồi. Nhưng gă vẫn muốn hỏi lại. Có điều quyết sách ngày mai tiếp tục công kích quân Minh kia thật sự là khiến người ta kinh thế hăi tục. Rơ ràng hôm nay chịu thiệt tḥi lớn như vậy. Đại pháo mất. Bọn lính tổn thất thảm trọng. Sĩ khí ḷng quân đều u ám cực kỳ. Sao c̣n muốn tấn công. Đây không phải là tự ăn quá đắng sao?
Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái cũng không để ư tới sự thất thố của Đàm Thái. Lại lập lại một câu như chém đinh chặt sắt. Vừa nghe thế. Đàm Thái lại nhảy dựng từ trên ghế lên, mở miệng lớn tiếng nói:
“Đại tướng quân, binh sĩ Bát Kỳ chúng ta có thể không chịu được tiêu hao như vậy, hôm nay đă chết bao nhiêu. Lưỡng Hoàng Kỳ ta hôm nay đă chết bốn trăm đinh đó. Nhạc Nhạc hôm nay không phải là người kiểm tra tử thương sao? Có bao nhiêu người? Chẳng lẽ Đại tướng quân không biết số lượng này!”
Đô thống Đàm Thái ngày thường cũng là nhân vật rụt rè, nhưng lúc này gần như la lối khiêu khích, ở chỗ này giống như một tên lưu manh, Đàm Thái tự cảm thấy trái tim băng giá, bởi v́ gă ở trong quân doanh này cũng không phải là vị trí Thống soái, khắp nơi đều bị người ra mặt kiềm chế, gă luôn cảm giác mọi người sẽ đồng ḷng đối phó Lưỡng Hoàng Kỳ.
Lưỡng Hoàng Kỳ quá mức cường thế, những Kỳ c̣n lại của Bát Kỳ đều nh́n không vừa mắt, bọn huân quư Lưỡng Hoàng Kỳ mặc dù kiêu ngạo, nhưng trong ḷng cũng cảnh giác dị thường, sợ bị người khác liên thủ hăm hại.
Hôm nay Mông Cổ và quân Hán chết thảm trọng, nhưng Măn Bát Kỳ chân chính bị hao tổn ngược lại chỉ có kỵ binh Lưỡng Hoàng Kỳ gă, sao khiến gă có thể cam tâm, cho dù thế nào cũng không thể chịu thiệt tḥi này, nên nghiến răng nghiến lợi mà tranh cao thấp.
“Bên Hán Bát Kỳ và Tam Thuận Vương tổng cộng chết bảy ngh́n, Mông Bát Kỳ và tán kỵ Mông Cổ chết năm ngh́n, Bát Kỳ chết tám trăm, bây giờ chúng ta c̣n có hơn hai vạn năm ngh́n binh mă!”
Nhạc Nhạc không trả lời, A Ba Thái cũng ngồi trên ghế lạnh lùng nói ra đáp án, Măn Bát Kỳ vẫn luôn lực lượng quyết chiến và đội tổng dự bị để vận dụng, kết quả là quân Hán và kỵ binh Mông Cổ trùng kích ở phía trước trước dồn sức chiến đấu, chết thảm, nhưng Măn Bát Kỳ tổn thất chân chính vẫn ở lúc xông trận chống chọi trường mâu, c̣n có bị súng hỏa mai tấn công như gió lốc mới xuất hiện.
Thấy Đàm Thái c̣n định đôi co. A Ba Thái phất tay một cái, tiếp tục nói:
“Hoàng đế và bọn thân vương trước kia dẫn đại quân vào quan, đều đại thắng, mang theo vô số vàng bạc tài bảo, nhân khẩu trở lại nước Thanh, nhưng lần này lăo phu dẫn các vị đi theo, lại đánh như bao cỏ thế sau khi trở về có kết quả ǵ, các vị cũng biết chứ? Hồ Lư Hải của Tương Bạch Kỳ kia ở Thịnh Kinh gặp cái ǵ, chẳng lẽ các vị thật không biết?”
Lời này nói xong, Đàm Thái rùng ḿnh một cái, lần này đại bại trở về, chỉ e toàn bộ phú quư công trận thật vất vả liều mạng mới kiếm được sẽ tan thành mây khói toàn bộ, đến lúc đó chẳng lẽ cũng giống Bối Tử Hồ Lý Hải kia, bị chủ nhà ḿnh an bài tới doanh tiên phong dốc sức xông trận, không biết chừng c̣n lén dặn ḍ “Lúc nào cũng phải đặt sự dũng mănh trung thành, đấu tranh anh dũng lên hàng đầu”, nếu là như thế, th́ đúng là sống không bằng chết.
Những Tá Lĩnh, Đô thống và cả bọn quư nhân Mông Cổ ở trong quân trướng đều run rẩy trong ḷng, lúc chạy giữ mạng cái ǵ cũng mặc kệ, nhưng bây giờ nhớ lại, sớm muộn ǵ cũng phải suất lĩnh binh mă trở về quan ngoại, đến lúc đó thân gia giàu sang, tiền đồ vinh nhục ǵ đó rốt cuộc phải làm sao, sự nghiêm khắc của quân pháo bây giờ tất cả mọi người mới nghĩ tới.
“Quân Minh tử thương càng nhiều hơn hôm nay lăo phu cũng hơi bối rối, hiện giờ ngẫm lại. Súng hỏa mai kia không biết chừng đă không bắn ra đạn nữa, nếu dẫn binh quay lại trùng sát, thắng bại c̣n chưa biết được, chúng ta đă chết một vạn hai, quân Minh chết hơn sáu ngh́n, bây giờ chúng ta có sức tốt là hai vạn năm ngh́n, bọn họ th́ hơn một vạn người, ưu thế của binh mă Bát Kỳ chúng ta chẳng những không nhỏ, ngược lại c̣n trở nên to lớn”.
Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái ngồi ở đó chậm răi nói, phân tích ưu khuyết hai bên.
“Nếu nói về mệt mỏi, chúng ta cũng mệt mỏi, quân Minh là bộ binh chiếm đa số, chúng ta cưỡi ngựa, nói cho cùng vẫn là chúng ta thể lực sung măn hơn một chút. Bản tướng hỏi chư vị, cục diện trước mắt như vậy, nếu trở về quan ngoại, có lẽ c̣n thể bảo tồn binh mă ở trong tay các vị, nhưng sau khi trở về, các vị c̣n có thể tiếp tục ở trên vị trí thống lĩnh này sao? Nhưng liều mạng mất chi binh mă trước mắt này. Chúng ta dù dẫn mấy chục người, mấy người trở về, vậy đều có công lớn, ở trước mặt hoàng đế cũng vẻ vang”.
Ngay cả Đàm Thái hung hăn nhất lúc này cũng bộ dạng trầm tư, A Ba Thái nhân lúc rèn sắt khi c̣n nóng nói:
“Chúng ta đánh với nước Minh nhiều năm như vậy, có từng gặp qua quân lính như ban ngày hôm nay chưa, quá mức khác thường, theo ta thấy, đối phương cũng chỉ dựa vào một cỗ huyết khí Trong hôm nay nh́n th́ đại quân chúng ta lui trước, không chừng đă cảm thấy bên ḿnh đại thắng, vênh váo tự đắc mà lơi là, ngày mai chúng ta nhổ trại sớm, mượn sức ngựa qua tấn công, tất nhiên là đánh bất ngờ, cỗ huyết khí kia của bọn họ đă tiết ra, chúng ta tất nhiên đại thắng!”
Lời nói này căn bản không có lý do ǵ chắc chắn, ngược lại chỉ là cổ động và mê hoặc, nhưng mọi người trong trướng lại muốn nghe điều này. Trên mặt người nào cũng đều lộ ý cười. A Ba Thái vung tay lên thong dong, giống như nắm chắc thắng lợi trong tay, mở miệng vừa cười vừa nói:
“Quân Minh kia cũng coi là tinh cường, đến lúc đó tù binh các vị bắt được bản tướng nhất quyết không lấy, đều bổ sung cho các vị...”
Lời vừa nói một nửa, bỗng nghe bên ngoài quân trướng bắt đầu có tiếng xôn xao ầm ĩ, đại quân Măn Mông cũng yêu cầu trong doanh ban đêm im lặng, nếu ai gây xôn xao cũng là trọng tội, dù sao nếu trong đêm tối xuất hiện doanh cười và xôn xao, đối với bọn họ mà nói cũng giống như có nguy hiểm vỡ doanh và tản loạn.
Mà ước thúc của đại quân Thát Lỗ lúc này cũng coi như làm không tệ, dựa vào quân pháo nghiêm khắc và huấn luyện quân sự của tộc săn cướp, doanh vào ban đêm luôn im lặng.
Cho nên trên mặt mỗi người trong quân trướng đều biến sắc, A Ba Thái từ chỗ ngồi bật dậy, mở miệng khẩn trương nói:
“Các vị an tâm chớ vội, Nhạc Nhạc, con đi xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện ǵ”.
Nhạc Nhạc vội ôm quyền, dẫn mấy tên hầu cận, đi nhanh ra khỏi trướng, ngọn nến mỡ ḅ châm trong trướng, vốn u ám mờ mịt, nhưng Nhạc Nhạc kia đi ra ngoài không bao lâu, cả trướng bồng lại trở nên sáng hơn đây không phải là ánh sáng trong trướng, mà là ánh sáng ngoài trướng.
“Chẳng lẽ là cháy?” Mỗi người trong quân trướng đều giật ḿnh, nghĩ thầm điều này đúng là phiền toái, đúng vào lúc này, có thể nghe thấy ở phía nam mơ hồ có tiếng động lớn, thanh âm không phải quá lớn, người tai thính đều nghe được thanh âm từ xa tới đây, nhưng thanh âm này nhất định rất lớn.
-o0o-
Dị tượng đủ loại, khiến cho mọi người trong trướng bồng ngồi không yên, ai cũng sợ hăi, lúc đang định lao ra xem thủ, th́ Nhạc Nhạc lại lảo đảo mày chạy vào.
Bây giờ trong trướng bồng ngược lại sáng hơn rất nhiều, sắc mặt Nhạc Nhạc cũng có thể thấy rơ ràng, trên mặt Nhạc Nhạc luôn được gọi là trưởng thành sớm và trầm ổn, nhưng lại xám xịt tuyệt vọng toàn thân không có vết thương ǵ, nhưng run cầm cập ở đó, mấy lần há miệng nhưng đều không nói nên lời.
Vẫn là A Ba Thái có chút không nhịn được, ở trên ghế quát to một tiếng:
“Nhạc Nhạc, rốt cuộc xảy ra chuyện ǵ, nói mau!!”
“ A mă, quân Minh , mặt đông đại doanh chúng ta, tất cả đều là quân Minh .
Đại doanh Thát Lỗ bên ngoài đă náo loạn thành một đoàn, giống như chảo sôi, bọn lính Măn Mông vừa mới nghỉ ngơi đều bị tiếng động và ánh sáng đột nhiên xuất hiện làm bừng tỉnh, rối rít từ trong doanh trướng đi ra ngoài quan sát.
Bầu trời ban đêm cũng đă biến đỏ, tiếng động của nhân mă ngoài doanh lớn như ban ngày, giống như vô số người ở đó hoan hô, ở đó hô lớn.
****
“Trận chiến hôm nay có thể có kết quả như thế, thật là may mắn, hậu đội nếu không phải ngươi xúc động mà xuất ra, chỉ sợ cũng sẽ không có kết quả tốt như vậy!”
Triệu Năng ở trong quân trướng dùng giọng mệt mỏi nói với Vương Thao đối diện, ở hệ thống doanh Giao Châu, bổ nhiệm cấp Thiên tổng doanh này chỉ có thể do Lư Mạnh quyết định, hôm nay Vương Thao mặc dù lập nhiều công lớn như vậy, nhưng chỉ là chức vị quản lư, đại doanh đầu do gă tụ tập hôm nay đều giải tán, tự trở về đội cũ của ḿnh.
Cũng có thể bổ sung được tổn thất thảm trọng trong doanh, nhưng Vương Thao ở trước lúc chưa có bổ nhiệm xuống, gă vẫn là quản lư, ngày mai gă có thể chỉ huy, vẫn chỉ một trăm người, vốn dĩ theo quy tắc thưởng phạt của doanh Giao Châu mà nói, với biểu hiện đạt được hôm nay của Vương Thao, nhất định sẽ tiền đồ vô lượng.
Tham tướng Triệu Năng gọi gă tới, cũng cảm tạ một ḿnh, hơn nữa động viên vài câu, dù sao trước mắt vẫn chưa liên lạc với đại soái, c̣n phải ủy khuất cho Vương Thao này mấy ngày.
Có điều cũng có sự an bài điều ḥa. Doanh thực nghiệm do Âu Mạn suất lĩnh vẫn thiếu một trợ thủ, vừa vặn điều Vương Thao qua đảm nhiệm, coi như toàn bộ là nhân tài, Vương Thao quả nhiên là nhân vật xuất sắc, mặc dù biết ḿnh lập nhiều công lớn, cũng biết ḿnh tiền đồ vô lượng, nhưng vẫn tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, đứng thẳng ở đối diện Triệu Năng.
Tham tướng quân Đăng Châu Triệu Năng ở trong chiến trường khổ chiến cả ngày, trên người bị thương nhẹ, có điều tinh thần càng mệt mỏi hơn cũng muốn t́m người tṛ chuyện mấy câu. Vương Thao được Triệu Năng khích lệ như vậy, mở miệng trả lời:
“Cục diện như vậy, mỗi binh mă Sơn Đông chúng ta đều biết nên làm thế nào, chẳng qua là hạ quan đứng ra trước mà thôi làm chuyện nên làm, lời này của đại nhân, thật sự là quá khen”.
Triệu Năng vuốt vuốt chỗ ngực bị đạn lạc cách giáp bắn vào, vừa cười vừa nói:
“Không kiêu không nóng này, ngươi cũng rất trầm ổn. Nếu không phải cảnh hôm nay như thế th́ đúng là không lộ ra được nhân vật như ngươi, cố làm cho thật tốt, doanh Giao Châu chúng ta chính là thiếu người có đảm đương, có vũ dũng, có thể suy nghĩ chuyện cẩn thận như ngươi”.
Vương Thao nghe nói như thế lại đứng nghiêm, lúc này bên ngoài doanh trướng đă có thân binh thông báo, nói là kỵ binh có chuyện muốn bẩm báo. Vương Thao sau khi nghe thế, liền hành quân lễ chủ động cáo lui.
Thống lĩnh kỵ binh kia đi nhanh vào, mở miệng nói:
“Đại nhân, tiêu thám kỵ binh phái ra dựa theo an bài trước đó, lần này gần như đều trở về!”
Nghe gần như đều trở về, Triệu Năng chịu đựng đau đớn từ trên chỗ ngồi đứng dậy, mở miệng nghiêm nghị nói:
“Thiếu mấy người chưa về?”
Quản lư kỵ binh trả lời:
“C̣n mười lăm tên chưa về, mười lăm tên này đều bị phái đi giám thị chỗ Thát Tử hạ trại”.
Triệu Năng thở dài, thấp giọng nói:
“Chỉ sợ là không về được”.
Che đậy chiến trường và phong tỏa t́nh báo của kỵ binh, trên thực tế chính là kỵ binh hai bên chặn giết kỵ binh lẫn nhau, mười lăm tên kỵ binh này ở trong thời gian dự định chưa trở về, không biết chừng cũng đă hy sinh ở đâu đó.
Khoảng cách hai bên là hơn hai mươi dặm, hơn nữa đại quân Thát Lỗ c̣n phải che đậy chiến trường, điều này chứng tỏ chiến đấu hôm nay căn bản không hề phá tan đối phương, đối phương c̣n có ư sẽ ngóc đầu trở lại, ngoại trừ thương vong khổng lồ hôm nay, c̣n có sự tiêu hao đạn dược, xuất chinh lần này tương đối dồn dập, rất nhiều thứ đều chuẩn bị chưa chu toàn, hỏa khí đạn dược hôm nay sau khi trải qua tiêu hao cực lớn, ngày mai nếu triển khai đại chiến, chỉ sợ là không chống cự được.
Hơn nữa binh mă Thát Tử thứ nhất là có ưu thế lực cơ động của kỵ binh, thứ hai là chủ tướng của bọn chúng chu đáo phi thường, hôm nay có thể sự dụng chiến thuật đó, nhưng ngày mai dùng tốt hay không thật sự là khó nói.
Triệu Năng thật sự cảm giác ḿnh cô đơn, hôm nay đánh lớn như vậy, vật tư dùng ăn buổi tối đều do cảnh nội Sơn Đông chuyên vận tới, ở chỗ Bắc Trực Đăi không trợ giúp tí ti nào, mà ngay cả dân phu do Cảnh Châu phái tới cũng có thể nói là dùng vũ lực mà bức bách tới, chiến tranh như vậy rốt cuộc là đánh v́ ai, những tướng sĩ tử nạn của quân Đăng Châu rốt cuộc dâng tính mạng của ḿnh v́ ai.
Thống lĩnh kỵ binh vào bẩm báo đă lui xuống. Triệu Năng rút yêu đao để ở một bên ra, loại vũ khí do cục chế tạo binh khí chế tạo ra này đúng là binh khí tốt, hôm nay chém đầu một người, nhưng lưỡi đao không dính vết, thân đao sáng ngời. Triệu Năng từ từ thở ra một hơi, cầm một miếng vải nhưng lau cây đao chầm chậm, t́nh thế nguy cấp như thế vào ngày mai cục diện mà ḿnh gặp phải, có lẽ là...
Lúc gă đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng bước chân bên ngoài vang lên dồn dập, mấy tên binh lính bảo vệ ngoài doanh trướng đă bắt đầu hỏi lớn, mà mở miệng trả lời cũng là thống lĩnh kỵ binh vừa rời đi, ngay sau đó mảnh doanh trướng bị xốc lên, thống lĩnh kỵ binh kia mặt đầy vui mừng mà chạy vào.
Tên thống lĩnh kỵ binh đứng ở trước mặt Triệu Năng, thở không ra hơi, lúc này mới chạy chưa được mấy bước, nhưng lại kích động thành dạng này, thật vất vả mới điều chỉnh được, lúc này mới mở miệng hổn hển nói:
“Đại nhân, mười lăm tên thám mă đă trở lại. Cùng bọn họ trở về c̣n có người mang tin của đội thân binh đại soái, binh mă đại soái đă tới phía bắc đại doanh Thát tử”.
Triệu Năng đầu tiên là mở to hai mắt nh́n, mặt đầy vẻ không thể tin nổi, nhưng ngay sau đó gă liền lộ vẻ mừng như điên giống y chang tên thống lĩnh kỵ binh, lớn tiếng nói:
“Người mang tin của đại soái ở đâu, mau mời vào, mau mời vào”.
Nói chưa được mấy câu, thanh âm đă có chút khàn khàn, lúc này hết thảy bất an và mệt mỏi đều tan thành mây khói, chỉ c̣n lại sự kích động và hưng phấn trong ḷng, sự thấp thỏm vừa rồi tức th́ biến mất, đại soái trở về, Triệu Năng lập tức cảm thấy tất cả khó khăn trước mắt đều không tính là ǵ.
Một gă quản lư thân binh mặc quan phục phong trần mệt mỏi đi vào trong quân trướng, người này Triệu Năng có chút quen thuộc, năm đó là xuất thân quân Đăng Châu, đại soái phái người này tới đây, chắc hẳn cũng là để cho hai bên xác nhận, tránh sinh ra hoài nghi và khúc mắc vô căn cứ.
Tên quan quân này vừa vào quân trướng liền chào Triệu Năng một cái, mở miệng nói:
“Đại nhân, binh mă đại soái đă chặn đường lui của binh mă Thát Lỗ, lần này hạ quan chính là v́ truyền đạt lệnh điều binh của đại soái, sáng sớm ngày mai. Xin toàn quân Triệu đại nhân nhổ trại vào trong hai mươi ba dặm phía bắc, cùng binh mă bản đội đại soái giáp công đại quân Thát Lỗ, yêu cầu không để một gă cầm thú nào chạy thoát”.
Sau khi nói xong, tên quản lư doanh thân binh này của Lư Mạnh mở hộp gỗ bên hông ra, lấy ra quân lệnh của Lư Mạnh, Triệu Năng nghiêm nghị nghe xong, sau đó nhận lấy quân lệnh, sau khi xác nhận, đích thật là mệnh lệnh của đại soái, tên quản lư thân binh của Lư Mạnh này cũng muốn cùng hành động với quân Đăng Châu. Triệu Năng khách khách khí khí mà bảo gă mau xuống nghỉ ngơi.
Tin tức c̣n chưa truyền ra, bên ngoài một mảnh im lặng. Triệu Năng ở trong trướng đi qua đi lại, trong giây lát đóng ở phía ngoài hạ lệnh nói:
“Thân binh, các doanh truyền hiệu lệnh, đại soái đă dẫn quân chặn đường lui của Thát Lỗ, đă phái người lệnh quân ta ngày mai đi trước giáp công, các doanh tối nay nghỉ ngơi sớm. Sau đại thắng ngày mai, sẽ khao thưởng thêm!”
Phản ứng bọn thân binh hộ vệ ngoài trướng so với b́nh thường chậm hơn một nhịp, rơ ràng cho thấy sự kinh ngạc và khó tin sau khi nghe được tin. Kế tiếp chính là kích động vạn phần.
Thân binh bên ngoài hoặc là chạy hoặc là cưỡi ngựa, đều vội chạy về mục tiêu của riêng ḿnh, có người ở giữa đường đă bắt đầu hô lớn “Đại soái tới rồi!!” “Đại soái tới rồi!!”, doanh đă sắp an tĩnh từ từ xôn xao.
Ai cũng đều kích động, trong ḷng mỗi người đều mừng như điên, sự mệt mỏi do khổ chiến ban ngày mang tới, sự bi thương do chiến hữu tử vong mang tới lúc này đều tan thành mây khói, quân Đăng Châu từ Triệu Năng đến mỗi binh b́nh thường, ai cũng đều cảm thấy cả người tràn đầy khí lực, chiến đấu ngày mai tất nhiên là một trận chiến sẽ đại thắng, ai cũng đều cảm giác ḿnh có niềm tin.
Không biết người nào nhịn không được trước, từ trong doanh trướng đi ra ngoài, dùng tiếng gào để phát tiết sự hưng phấn trong ḷng, yêu cầu im lặng vào ban đêm của doanh Giao Châu cũng không biến thái giống những quân đội khác, huống chi dưới t́nh huống như thế, chuyện vui lớn như vậy đúng là cần hoan hô và reo ḥ.
Nhưng bọn lính đi ra khỏi doanh trướng, lại không biết nên hô những ǵ, khẩu hiệu của doanh Giao Châu, ngoại trừ câu “Doanh Giao Châu, tiến về phía trước” trong lúc chiến đấu ra ngày thường thật không biết nên dùng khẩu hiệu ǵ, ḥ reo cái ǵ.
Nhưng loại mê mang này cũng không kéo dài lâu lắm, có người dẫn đầu trước, những người khác cũng bắt đầu gào lớn theo, càng về sau biến thành tất cả mọi người cùng hô to, không ai cảm thấy lời này có ǵ không ổn.
Lúc mới bắt đầu, chỉ có người hô “Doanh Giao Châu uy vũ, đại soái uy vũ”, hô thêm mấy câu, liền biến thành “Doanh Giao Châu vạn tuế, đại soái uy vũ”.
Cuối cùng những lời này biến thành “Doanh Giao Châu vạn tuế, đại soái vạn tuế”, ai cũng đều gào lên phát ra từ nội tâm, kích động vạn phần.
Cả đại doanh quân Đăng Châu chỉ nghe một vùng tiếng la đại soái vạn tuạ chấn động trời đất, cho dù quân doanh Thát Lỗ hơn hai mươi dặm cũng mơ hồ nghe được động tĩnh.
Nhưng đại doanh Thát Lỗ cũng đâu rảnh rỗi mà bận tâm động tĩnh như vậy, điểm sáng cây đuốc ở trên đinh sườn núi phía đông, từ một biến thành hai, từ hai biến thành bốc lan rộng cấp tốc, trong nháy mắt, đă có một con rồng sáng vô cùng khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn họ, bầu trời đêm đều bị hoả quang kia đột nhiên chiếu đỏ. Thần binh giống như trời giáng xuống, đại quân giống như Thương Long, hiển hách vô cùng, uốn lượn từ mặt đông đại doanh Thát Tử mà tới.
Trên dưới Mân doanh Thát Lỗ đều câm như hến, không có bất kỳ phản ứng nào, ngơ ngác nh́n đại quân từ từ tới gần, cho đến khi bọn họ có thể mượn ánh sáng trên ngọn đuốc của binh sĩ đối phương thấy rơ chữ lớn trên quân kỳ đối phương:
“Tướng quân trấn đông, quân Tổng binh Sơn Đông, Lý Mạnh!”
Bình luận truyện