Thuận Minh
Chương 42: Thoải mái nhấp nhô
Lời chém đinh chặt sắt này làm Triệu Năng ngây người ra, sau đó chạy liêu xiêu tới ven đường, ngày thường Triệu Năng cũng là 1 thủ lĩnh của Sào Muối, lúc này lại thấy chạy về phía ven đường, trong đội ngũ lập tức có chút xôn xao.
Mã Canh đứng đó càng kinh thường cười mắng:
-Chưa thấy ai yếu như....
Vế kế tiếp bị Lý Mạnh trừng mắt một cái đành thu về, Lý Mạnh cũng có chút không thoải mái, nghĩ thầm đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Ai ngờ trước mặt bao nhiêu người, Triệu Năng chạy tới con mương nhỏ, múc nước lạnh vỗ lên mặt, rửa thật sạch một lượt, rồi lại vui vẻ chạy về, cầm lấy vũ khí mở miệng oán giận nói:
-Sao không nói sớm, bây giờ đầu vẫn còn hơi choáng này.
Lý Mạnh cất tiếng cười to, dùng quyền nện vào lồng ngực Triệu Năng, sau cử động này, tâm tình khẩn trương của tất cả mọi người đều biến mất, tinh thần ngược lại càng phấn trấn.
Đội ngũ xếp thành 1 hìn chữ nhật, đội ngũ của Lý Mạnh và Triệu Năng không phải tầm thường, cho dù là hơn mười mấy người, cũng phải là người chỉ huy đứng đầu, thể hiện rõ ràng địa vị, hai người Lý Mạnh và Triệu Năng là 2 người đứng 2 góc, đều đeo binh khí dài.
Mã Canh sau khi tiến vào Sào Muối, cũng đã gần 2 tháng rồi, rốt cuộc vẫn là người từng được huấn luyện chính quy, rất nhanh từ trong đội ngũ phơi muối vào đội vận chuyển, bây giờ gã luôn ôm chặt phương pháp huấn luyện của Sào Muối.
Loại phương pháp huấn luyện trực tiếp và hữu hiệu này làm cho hạng yêu thích võ nghệ như Mã Canh rất mê say, hơn nữa những động tác nhìn như đơn giản, thậm chí trẻ con cũng có thể làm lại có thể khiến cho người ta cảm thấy được sự tiến bộ của thể năng rõ ràng.
Mã Canh bây giờ cực kỳ sùng bái Lý Mạnh, chỉ là hắn chỉ sùng bái Lý Mạnh mà thôi, còn bọn Triệu Năng và Trần Lục Tử thì vẫn thế, hắn cảm thấy nếu như hắn sớm ở bên cạnh Lý Mạnh thì sẽ không thua gì bọn họ.
Lại đi thêm 3 dặm đường, Lý Mạnh thấy ven đường có mấy khối đá đặt chồng 1 chỗ, không khỏi cười mấy tiếng, cất giọng nói:
-Về phía trước 500 bươc, chính là chiến trường của chúng ta.
Không khí trong đội ngũ lập tức khẩn trương, có điều nhìn vẻ mặt Triệu Năng vẫn còn đọng nước, còn Lý Mạnh thì vẻ mặt tươi cười, tâm tình của những thanh niên này thoải mái đi không ít.
Trong khi huấn luyện bên trong Sào Muối, nói ra thì 500 bước này không phải là con số xấp xỉ, mà là số bước người chỉ huy bên góc nói ra, đối với Lý Mạnh mà nói, khi tham gia huấn luyện quân ngũ, mỗi phút bao nhiêu bước là thường thức quân sự rất bình thường, có điều người ở thời đại này không có máy tính giờ chính xác như vậy, chỉ có thể dựa vào tinh toán của người dẫn đầu.
Sau 500 bước, những thanh niên này đều thả chậm cước bộ, quả nhiên 2 bên có tiếng reo hò, hơn 100 người xông lên quan đạo, Những nhân vật phục kích này tướng mạo hung ác hơn so với thanh niên bên trong Sào Muối, thân thể nhìn cũng cường tráng hơn, trong tay cầm đại đao, trường thương, binh khí cũng tốt hơn nhiều.
150 người Lý Mạnh sắp đội hình chỉnh tề mà mấy nhóm người phục kích đều loạn hết cả lên, không ngờ lại trông có vẻ nhiều người hơn so với bọn Lý Mạnh.
-Định, Phương trận (Trận vuông,). Giơ ngang thương.
Triệu Năng miệng rống to phát lệnh rất nhanh,khi đội ngũ khi tập luyện trên bờ biển thì động tác của những người thanh niên này đừng nói là sai lầm, chỉ cần hơi có chút chần chờ thì gậy gỗ của Lý Mạnh liền đánh xuống, phản ứng của bọn họ gần như là theo bản năng, cho dù lúc này vẫn còn chút bối rối, nhưng vẫn làm ra phản ứng giống như lúc tập luyện.
Triệu Năng sau khi hô xong, Lý Mạnh hét lớn theo:
-Đâm.
Những ten diêm đinh phục kích này vốn tưởng rằng chỗ xung yếu là đánh đội ngũ Lý Mạnh trở tay không kịp, nhìn 150 người này xoay 4 phía còn cho rằng những quân hộ nghèo này sẽ rối loạn.
Ai ngờ trong giây lát, vũ khí trong tay đối phương đã để ngang sẵn sàng, còn chưa kịp dừng cước bộ đã bị những sào tre đâm nhanh ra.
Nhóm diêm đinh vây tới từ bốn phía ngược lại trở tay không kịp, mấy tên xông lên đầu tiên bị đâm thủng người, rú thảm mà ngã xuống.
-Tiến lên 1 bước, đâm.
Trận hình này ở dưới mệnh lệnh, nhanh chóng mở rộng ra 1 vòng, thanh nên bên trong Sào Muối có lẽ đang sợ hãi, nhưng động tác vẫn dựa theo mệnh lệnh mà cứng nhắc tiến hành, diêm đinh vòng thứ 2 còn đang ở bên ngoài có cân nhắc xông lên không thì lại ngã xuống 30 người.
trong thời gian ngắn ngủi như thế, ở xung quanh bọn Sào Muối đã nằm xuống gần 50 cỗ thi thể, những diêm đinh mạnh mẽ này chẳng qua chỉ là thổ phỉ hoàn lương.
Phần lớn là du côn vô lại thích bắt nạt kẻ yếu mà thôi, vốn bọn hắn đối với việc phục kích này có lòng tin tràn đầy, nhưng lại bị đối phương đón đầu công kích, tâm lý của rất nhiều người liền suy sụp.
Lý Mạnh thở dốc 1 hơi, quay đầu lại nhìn đội ngũ của mình, quả nhiên mới chỉ luyện tập mấy tháng mà thôi, mới tiến lên có 2 bước mà đã không còn hàng ngũ chỉnh tề gì rồi.
Có điều nhìn nhóm diêm đinh phía trước chật vật chạy trốn, Lý Mạnh quay đầu cười lớn nói với Triệu Năng:
-Trường thương cán sáp ong này đúng là tốt hơn sào tre rất nhiều nha.
Triệu Năng cũng cười trả lời:
-Đúng vậy, đâm vào trôi chảy hơn nhiều.
Lại nói một chút, sau khi trong tay Lý Mạnh có tiền, việc đầu tiên hắn làm chính là dùng tiền mua bên trong vệ sở 150 trường thương cán sáp ong này.
Giá tiền của loại trường thương này cũng không được mấy đồng, huống chi đối phương cố tình nịnh bợ tuần kiểm tân nhiệm này, gần như là nửa bán nửa tặng.
Mặc dù Lý Mạnh vẫn không hài lòng với thủ hạ của mình lắm, nhưng những thanh niên này ở thời đại này cũng được gọi là rất tốt rồi.
Lý Mạnh nhíu mày quay đầu lại nhìn đội ngũ có chút tán loạn phía sau, lại nhìn diêm đinh chạy tứ tán, cảm thấy vẫn cần phải tăng cường huấn luyện những thanh niên này. Truyện "Thuận Minh "
-Lui một bước, lui.
Triệu Năng lại hô to một tiếng, tất cả vẫn thủy chung giữ tư thế lúc nào cũng có thể đâm ra thở phào nhẹ nhõm, lui về sau 1 bước vào trong đội ngũ, trong lòng mỗi người đều có chút đắc ý, hóa ra mình lại mạnh như vậy.
Bỗng nhiên có tiếng ‘Vù vù “ vang lên, 2 thanh niên bên trong Sào Muối kêu thảm ngã xuống, tất cả mọi người đều nhìn về phía trước quan đạo, có 3 người đang đứng ở ngoài mấy chục bước, trong tay cần cung lên bắn.
Nhóm Sào muối lần đầu tiên đối mặt với cung tên, trong tay bọn họ ngoại trừ trường thương ra thì 1 thứ che chắn cũng không có, nhìn 2 người ngã xuống kêu thảm thiết thì vui sướng thắng lợi bỗng trở thành sợ hại, nhóm diêm đinh chạy trốn dọc theo quan đạo cũng dừng, quay ngược lại muốn xông tới.
Mã Canh đứng đó càng kinh thường cười mắng:
-Chưa thấy ai yếu như....
Vế kế tiếp bị Lý Mạnh trừng mắt một cái đành thu về, Lý Mạnh cũng có chút không thoải mái, nghĩ thầm đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Ai ngờ trước mặt bao nhiêu người, Triệu Năng chạy tới con mương nhỏ, múc nước lạnh vỗ lên mặt, rửa thật sạch một lượt, rồi lại vui vẻ chạy về, cầm lấy vũ khí mở miệng oán giận nói:
-Sao không nói sớm, bây giờ đầu vẫn còn hơi choáng này.
Lý Mạnh cất tiếng cười to, dùng quyền nện vào lồng ngực Triệu Năng, sau cử động này, tâm tình khẩn trương của tất cả mọi người đều biến mất, tinh thần ngược lại càng phấn trấn.
Đội ngũ xếp thành 1 hìn chữ nhật, đội ngũ của Lý Mạnh và Triệu Năng không phải tầm thường, cho dù là hơn mười mấy người, cũng phải là người chỉ huy đứng đầu, thể hiện rõ ràng địa vị, hai người Lý Mạnh và Triệu Năng là 2 người đứng 2 góc, đều đeo binh khí dài.
Mã Canh sau khi tiến vào Sào Muối, cũng đã gần 2 tháng rồi, rốt cuộc vẫn là người từng được huấn luyện chính quy, rất nhanh từ trong đội ngũ phơi muối vào đội vận chuyển, bây giờ gã luôn ôm chặt phương pháp huấn luyện của Sào Muối.
Loại phương pháp huấn luyện trực tiếp và hữu hiệu này làm cho hạng yêu thích võ nghệ như Mã Canh rất mê say, hơn nữa những động tác nhìn như đơn giản, thậm chí trẻ con cũng có thể làm lại có thể khiến cho người ta cảm thấy được sự tiến bộ của thể năng rõ ràng.
Mã Canh bây giờ cực kỳ sùng bái Lý Mạnh, chỉ là hắn chỉ sùng bái Lý Mạnh mà thôi, còn bọn Triệu Năng và Trần Lục Tử thì vẫn thế, hắn cảm thấy nếu như hắn sớm ở bên cạnh Lý Mạnh thì sẽ không thua gì bọn họ.
Lại đi thêm 3 dặm đường, Lý Mạnh thấy ven đường có mấy khối đá đặt chồng 1 chỗ, không khỏi cười mấy tiếng, cất giọng nói:
-Về phía trước 500 bươc, chính là chiến trường của chúng ta.
Không khí trong đội ngũ lập tức khẩn trương, có điều nhìn vẻ mặt Triệu Năng vẫn còn đọng nước, còn Lý Mạnh thì vẻ mặt tươi cười, tâm tình của những thanh niên này thoải mái đi không ít.
Trong khi huấn luyện bên trong Sào Muối, nói ra thì 500 bước này không phải là con số xấp xỉ, mà là số bước người chỉ huy bên góc nói ra, đối với Lý Mạnh mà nói, khi tham gia huấn luyện quân ngũ, mỗi phút bao nhiêu bước là thường thức quân sự rất bình thường, có điều người ở thời đại này không có máy tính giờ chính xác như vậy, chỉ có thể dựa vào tinh toán của người dẫn đầu.
Sau 500 bước, những thanh niên này đều thả chậm cước bộ, quả nhiên 2 bên có tiếng reo hò, hơn 100 người xông lên quan đạo, Những nhân vật phục kích này tướng mạo hung ác hơn so với thanh niên bên trong Sào Muối, thân thể nhìn cũng cường tráng hơn, trong tay cầm đại đao, trường thương, binh khí cũng tốt hơn nhiều.
150 người Lý Mạnh sắp đội hình chỉnh tề mà mấy nhóm người phục kích đều loạn hết cả lên, không ngờ lại trông có vẻ nhiều người hơn so với bọn Lý Mạnh.
-Định, Phương trận (Trận vuông,). Giơ ngang thương.
Triệu Năng miệng rống to phát lệnh rất nhanh,khi đội ngũ khi tập luyện trên bờ biển thì động tác của những người thanh niên này đừng nói là sai lầm, chỉ cần hơi có chút chần chờ thì gậy gỗ của Lý Mạnh liền đánh xuống, phản ứng của bọn họ gần như là theo bản năng, cho dù lúc này vẫn còn chút bối rối, nhưng vẫn làm ra phản ứng giống như lúc tập luyện.
Triệu Năng sau khi hô xong, Lý Mạnh hét lớn theo:
-Đâm.
Những ten diêm đinh phục kích này vốn tưởng rằng chỗ xung yếu là đánh đội ngũ Lý Mạnh trở tay không kịp, nhìn 150 người này xoay 4 phía còn cho rằng những quân hộ nghèo này sẽ rối loạn.
Ai ngờ trong giây lát, vũ khí trong tay đối phương đã để ngang sẵn sàng, còn chưa kịp dừng cước bộ đã bị những sào tre đâm nhanh ra.
Nhóm diêm đinh vây tới từ bốn phía ngược lại trở tay không kịp, mấy tên xông lên đầu tiên bị đâm thủng người, rú thảm mà ngã xuống.
-Tiến lên 1 bước, đâm.
Trận hình này ở dưới mệnh lệnh, nhanh chóng mở rộng ra 1 vòng, thanh nên bên trong Sào Muối có lẽ đang sợ hãi, nhưng động tác vẫn dựa theo mệnh lệnh mà cứng nhắc tiến hành, diêm đinh vòng thứ 2 còn đang ở bên ngoài có cân nhắc xông lên không thì lại ngã xuống 30 người.
trong thời gian ngắn ngủi như thế, ở xung quanh bọn Sào Muối đã nằm xuống gần 50 cỗ thi thể, những diêm đinh mạnh mẽ này chẳng qua chỉ là thổ phỉ hoàn lương.
Phần lớn là du côn vô lại thích bắt nạt kẻ yếu mà thôi, vốn bọn hắn đối với việc phục kích này có lòng tin tràn đầy, nhưng lại bị đối phương đón đầu công kích, tâm lý của rất nhiều người liền suy sụp.
Lý Mạnh thở dốc 1 hơi, quay đầu lại nhìn đội ngũ của mình, quả nhiên mới chỉ luyện tập mấy tháng mà thôi, mới tiến lên có 2 bước mà đã không còn hàng ngũ chỉnh tề gì rồi.
Có điều nhìn nhóm diêm đinh phía trước chật vật chạy trốn, Lý Mạnh quay đầu cười lớn nói với Triệu Năng:
-Trường thương cán sáp ong này đúng là tốt hơn sào tre rất nhiều nha.
Triệu Năng cũng cười trả lời:
-Đúng vậy, đâm vào trôi chảy hơn nhiều.
Lại nói một chút, sau khi trong tay Lý Mạnh có tiền, việc đầu tiên hắn làm chính là dùng tiền mua bên trong vệ sở 150 trường thương cán sáp ong này.
Giá tiền của loại trường thương này cũng không được mấy đồng, huống chi đối phương cố tình nịnh bợ tuần kiểm tân nhiệm này, gần như là nửa bán nửa tặng.
Mặc dù Lý Mạnh vẫn không hài lòng với thủ hạ của mình lắm, nhưng những thanh niên này ở thời đại này cũng được gọi là rất tốt rồi.
Lý Mạnh nhíu mày quay đầu lại nhìn đội ngũ có chút tán loạn phía sau, lại nhìn diêm đinh chạy tứ tán, cảm thấy vẫn cần phải tăng cường huấn luyện những thanh niên này. Truyện "Thuận Minh "
-Lui một bước, lui.
Triệu Năng lại hô to một tiếng, tất cả vẫn thủy chung giữ tư thế lúc nào cũng có thể đâm ra thở phào nhẹ nhõm, lui về sau 1 bước vào trong đội ngũ, trong lòng mỗi người đều có chút đắc ý, hóa ra mình lại mạnh như vậy.
Bỗng nhiên có tiếng ‘Vù vù “ vang lên, 2 thanh niên bên trong Sào Muối kêu thảm ngã xuống, tất cả mọi người đều nhìn về phía trước quan đạo, có 3 người đang đứng ở ngoài mấy chục bước, trong tay cần cung lên bắn.
Nhóm Sào muối lần đầu tiên đối mặt với cung tên, trong tay bọn họ ngoại trừ trường thương ra thì 1 thứ che chắn cũng không có, nhìn 2 người ngã xuống kêu thảm thiết thì vui sướng thắng lợi bỗng trở thành sợ hại, nhóm diêm đinh chạy trốn dọc theo quan đạo cũng dừng, quay ngược lại muốn xông tới.
Bình luận truyện