Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 27



Trần Lâm buông tách trà trong tay đứng lên, đưa lưng về phía họ, nhẹ giọng nói: “Nếu bây giờ tôi nói tôi không biết gì về ý tứ của người kia, sẽ rất có vẻ già mồm cãi láo phải không?”. Không đợi bọn họ trả lời, Trần Lâm tiếp tục nói

– “Quen biết lâu như vậy, đầu tiên tôi là bằng hữu của các anh rồi mới là học đệ, sao không phải ngược lại? A~”. Nghe ra Trần Lâm có ý chế nhạo, Mục Kiệt tiếp lời

– “Trần Lâm, cậu đều đã biết ý tứ của Tống Đình Phàm, trước kia chúng tôi nói cậu là học đệ cũng chỉ là một cái cớ… Tự hiểu là tốt rồi, cần gì phải.. nói ra chứ?”. Mục Kiệt xấu hổ giải thích

Lưu Dụ ở một bên nhìn thái độ của Trần Lâm, hét lên, “Vô luận là thế nào, cậu cũng thật là học đệ của chúng tôi a~ Chỉ là trùng hợp thôi, cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

Trần Lâm nghiêng mặt về phía bọn họ cười cười, “Sự tình trùng hợp như vậy. Tôi cũng không có ý gì khác, Lưu Dụ anh kích động làm gì?”. Nói xong còn trừng Lưu Dụ một cái

Lưu Dụ sờ sờ mũi, cũng biết điều không nói thêm nữa

Mục Kiệt gặp vẻ mặt Trần Lâm như vậy nên biết cậu không có thành kiến gì với hai bọn họ, vấn đề là ở… người nọ đi?

– “Trần Lâm, cậu đối với người nọ…”. Mục Kiệt do dự

Trần Lâm quay mạnh đầu lại, chớp mắt, cao giọng nói. “Thế nào? Muốn tôi tỏ thái độ?”. Lưu Dụ ở bên cạnh điên cuồng gật đầu

Khóe miệng Trần Lâm giương lên, đôi mắt vẫn tinh thuần đến trong suốt hiện ra tinh quang. “Muốn tôi tỏ thái độ, thì sao đương sự không tự đến đây đi?”. Nói xong, còn châm chọc một câu, “Khó như vậy… hai người các anh ngay cả việc này cũng tính toán thay, thật là huynh đệ tốt?”

Biết Trần Lâm ám chỉ việc quán bar, hai người ngượng ngùng không nói gì

Trần Lâm cũng biết thế nào là một vừa hai phải, trong lòng rõ ràng biết chuyện ở quán bar là thử mình, nếu đương sự kia không gật đầu đồng ý, mặc hai người này khuyến khích thế nào cũng sẽ không xảy ra! Nói như thế, việc này nên tính vào đầu người kia!

Nhìn khuôn mặt Trần Lâm liên tục thay đổi, hai người lạnh toát sống lưng. Tống Đình Phàm… thực sự sẽ bị Trần Lâm thu phục? Tuy bọn họ rất mong có ngày Tống Đình Phàm bị ‘khi dễ’, nhưng… Đến lúc đó Trần Lâm sẽ thành đại hôi lang ngon miệng ăn cơm a!

Bất quá trong những lời nói rõ ràng của Trần Lâm, hai người bọn họ cũng biết thật rõ, đây có thể nói rằng Trần Lâm vô tình phân rõ giới hạn giữa bọn họ đi?

– “Vậy, Trần Lâm, tôi hỏi cậu thêm một câu a, ngày hôm qua, cái kia, Đình Phàm, ách… Hai người làm sao vậy?”

Nghe được hai chữ ‘hôm qua’, Trần Lâm biết Lưu Dụ muốn hỏi gì, sắc mặt trong nháy mặt lại mất tự nhiên, ánh mắt nhìn Lưu Dụ cũng trở nên rất có ‘hương vị’

Lưu Dụ gặp ánh mắt này, câu hỏi cũng trở nên gập ghềnh

Mục Kiệt cũng không rảnh mà ngăn cản, vì hắn cũng rất muốn biết. Bọn họ đã lâu chưa thấy Tống Đình Phàm nổi giận như vậy, ngày hôm qua tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Trần Lâm nghe Lưu Dụ nói đến chuyện ngày hôm qua, trong lòng rất bực bội, cũng ủy khuất đến cực điểm. Người kia, đến tột cùng nghĩ mình là người như thế nào? Mình thoạt nhìn giống loại người vì muốn cự tuyệt hắn mà tìm bạn gái cho đủ quân số sao? Cậu, Trần Lâm, không làm những chuyện mất tự tôn như vậy!

Trần Lâm tự nhận, chính mình ứng xử thế nào thì vẫn là làm người, đều lưu lại cho người khác một con đường sống, chưa bao giờ cậu làm những chuyện tổn thương người khác. Cậu biết rõ, hiện giờ trong xã hội này, điều quan trọng nhất với một người là tự trọng, vô luận đó là loại tự trọng gì! Trần Lâm luôn ghi nhớ điều này vào nguyên tắc làm người, thế cho nên những ai quen biết cậu, không ai nghĩ rằng cậu là người không tốt để chơi cùng

Khả, người kia, không hiểu mình chút nào, lại đi nói thích mình?

Trần Lâm nghĩ, cho dù tôi từ chối anh, cũng đều có hàng vạn từ để nói. Một câu ‘tôi không thích anh’ thôi, anh có năng lực khó dễ tôi được sao?!

Mục Kiệt thấy Trần Lâm không trả lời Lưu Dụ, liền nháy mắt ra hiệu để Lưu Dụ chuyển sang chuyện khác

– “Đắc, đắc, tôi không hỏi nữa, tự hai người gây sức ép!”. Lưu Dụ nói nhỏ

– “Vậy giữa trưa ăn cơm cùng nhau? Chúng ta đã một tuần chưa ăn cùng nhau rồi?”

Trần Lâm không muốn từ chối, nhưng nghĩ người kia có lẽ sẽ đi nên còn do dự

– “Yên tâm, yên tâm, công ty còn bề bộn công việc, cậu ấy không đi! Chúng tôi không gọi cậu ấy!”. Mục Kiệt cấp cho Trần Lâm liều thuốc an thần

Bên bàn cơm ba người ăn thật thoải mái, Lưu Dụ huyên thuyên nói, làm tâm tình nặng nề của Trần Lâm tiêu tán hơn một nửa. Ăn cơm xong, Trần Lâm vốn muốn hỏi Mục Kiệt, người kia không ăn cơm sao? Không mua về cho hắn sao? Chính là, ngẫm lại thấy dư thừa, chính mình bao đồng quá nhiều! Cậu nghĩ người nọ cũng không bỏ đói chính mình! Nên đơn giản không hỏi

Trở lại công ty, thấy trợ lí Lưu Tâm đang pha cà phê chuẩn bị mang vào cho Tống Đình Phàm, Lưu Dụ vội vàng kéo nàng, hất cằm về phòng hắn. “Cậu ấy ăn cơm trưa chưa?”

Lưu Tâm gật gật đầu: “Chúng tôi ăn cơm hộp rồi”

Cái này, Mục Kiệt Lưu Dụ giật mình khác thường, Tống Đình Phàm thế mà ăn cơm hộp?! Phải biết rằng hắn phi thường chú ý chuyện ăn uống, giống như loại cơm hộp chỉ để no bụng này, mặc kệ có vị gì, hắn trên cơ bản không bao giờ ăn!

Là! Hôm này bọn họ không ăn trưa cùng cậu ấy cũng không có gì quá, tất cả cũng là vì cậu ấy thôi!

Mục Kiệt nhận tách cà phê, ý bảo Lưu Tâm lui xuống. Tự động bưng cà phê vào phòng Tống Đình Phàm

Nghe tiếng động, Tống Đình Phàm cũng không ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, tiếp tục công việc. Mục Kiệt đặt tách cà phê trước mắt hắn nhưng không nhận ra Tống Đình Phàm đang nhíu nhíu mày

– “Cái kia, Đình Phàm giữa trưa, chúng tôi, ách, ăn cơm trưa cùng Trần Lâm”. Lưu Dụ lớn mật nói

Đến bây giờ Tống Đình Phàm mới ngẩng đầu nhìn thẳng bọn họ

– “Thì sao?”

– “Cậu…. Thái độ này quả thực tức chết người”. Lưu Dụ nổi giận chỉ tay mắng Tống Đình Phàm. Hắn thừa nhận, về tính nhẫn nại, có theo 8 đời hắn cũng không hơn Tống Đình Phàm!

Mục Kiệt ở bên cạnh nhìn thấy như không thấy, trong lòng nghĩ, cậu bây giờ thờ ơ như vậy, đợi nghe xong những lời tôi sắp nói xem cậu còn có thể thản nhiên như vậy không?

Mục Kiệt chậm rãi nói một câu: “Trần Lâm nói ‘muốn tôi tỏ thái độ, đương sự sao không tự tới đây đi?”

Nghe thế, Tống Đình Phàm có trầm ổn bình tĩnh như thế nào, trong lòng cũng khơi dậy ngàn lớp sóng. Nếu đáy lòng có sóng quay cuồng, làm sao không biểu hiện ra ngoài mặt được?

– “Hahahaha… Đình Phàm, tôi còn nghĩ cậu là núi băng ngàn năm không thay đổi, haha…”. Lưu Dụ có thể nhìn thấy biểu hiện như vậy của Tống Đình Phàm, trong lòng không thể không khoái trá

Mục Kiệt cũng nghẹn cười trong lòng, muốn nhịn cũng nhịn không được

Tống Đình Phàm là người thế nào chứ, biểu tình hơi buông lỏng một chút trên mặt đã bị hắn thu hồi trở về

– “Hai người các cậu chiều nay không có việc gì làm?”. Nói xong chữ cuối cùng, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng đến cực điểm

Hai người kia thế nào lại không hiểu? Cuống quít lui ra

Tống Đình Phàm xoay xoay ghế ngồi, cây bút trên tay cũng xoay xoay, tâm tư nháy mắt cũng quay về vòng tròn ngàn năm. Trần Lâm a Trần Lâm, cậu đúng là luôn làm tôi bất ngờ! Muốn tôi tự đến sao? Tốt, nếu thật tôi đến cậu sẽ nói rõ rằng, vậy thì… Cậu sẽ không có lí do gì để cự tuyệt!! Vô luận lí do của cậu là gì!!

Sau bữa cơm trưa với bọn họ trở về cửa hàng, Trần Lâm đoán Tống Đình Phàm tối nay hẳn là sẽ tìm mình đi? Mục Kiệt Lưu Dụ chắc chắn sẽ nói ra chuyện này, tuy rằng cậu không bảo bọn họ làm vậy

Cho nên suốt buổi chiều Trần Lâm đều lo sợ trong lòng, sợ Tống Đình Phàm bất ngờ xuất hiện trước mắt mình. Đến khi mọi người trong cửa hàng tan tầm rồi, Tống Đình Phàm cũng chưa xuất hiện. Trần Lâm mới bừng tĩnh đại ngộ, người kia cho dù có chuyện rất muốn nói với mình cũng sẽ không chọn lúc cửa hàng có nhiều người mà gặp mặt, như vậy thì buổi tối sẽ đến?

Nghĩ vậy, Trần Lâm tỉnh táo khôi phục vẻ lạnh nhạt bình thường. Nghĩ thầm, địch bất động ta bất động, ta ở đây chạm rãi đợi chuyển biến. Rất giống binh pháp đánh giặc! Haha

8h tối, Trần Lâm lên mạng. Cậu là admin của một trang web, đôi khi còn quảng bá thay cho cửa hàng mắt kính, hoặc sẽ post bài. Nếu thời gian thư thả thì giúp người khác viết vài thứ, hàng tháng dựa vào nhuận bút trên mạng cũng kiếm được chút ít. Trần Lâm cảm thấy như vậy rất tốt, vừa không ảnh hưởng đến công việc, vừa giải trí tiêu khiển

Đột nhiên di dộng đổ chuông, Trần Lâm cầm lên- một tin nhắn ngắn gọn từ Tống Đình Phàm. Trần Lâm mở tin, ‘anh đang ở bên ngoài, ra mở cửa’. Một câu ngắn gọn sáng tỏ, Trần Lâm hừ hừ mũi, anh biết tôi nhất định ở trong cửa hàng?!

Bất quá tuy nghĩ như vậy, cậu vẫn cầm chìa khóa đi mở cửa cho Tống Đình Phàm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện