Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 102: Hồi mười bốn (1)



Tiểu Tạng Cẩu giả trư thực hổ

Thằng quan lớn thùng rỗng kêu to 

Tạng Cẩu và Phiêu Hương lần theo tiếng khóc tìm đến một đoạn đường nhỏ nằm sát bên sông.

Trăng treo cao, gió lượn thấp, đường vắng teo, sông tấp nập.

Nơi ánh trăng không chiếu đến có ánh đèn lồng mờ mờ.

Mấy bóng người đứng lố nhố, đếm sơ sơ cũng có sáu cái đầu đội mũ nón đàng hoàng. Đèn lồng trên tay hắt từng tia sáng vàng vàng đỏ đỏ ra rọi sáng khuôn mặt từng tên.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương đi rất nhẹ, nên chúng không phát hiện ra nổi.

Thằng nhỏ mới nói khẽ vào tai cô bạn:

“ Những người này võ công qua loa sơ sài. Cơ mà năm tên nọ rất cường tráng, phải cẩn thận một chút. ”

Phiêu Hương đáp:

“ Là một tên quan, với năm tên thị vệ. ”

Năm người ăn mặc gần giống nhau.

Nhưng có một kẻ béo lùn hơn, chất vải hắn mặc dưới ánh sáng bóng lên, trân quý hơn vải áo mấy gã kia đang mặc rất nhiều. Trong lúc vô tình, đầu y cũng nhấc cao hơn người khác một chút. Nón y đội có hai cái cánh chuồn, gọi là ô sa. Chỉ có quan lại mới được đội.

Ấy là bộ dáng của kẻ đã quen chuyện hất hàm sai sử người khác.

Sáu người vây quanh sạp hàng của một thiếu nữ. Con gái đương tuổi trăng rằm như lúa đòng đòng, tuy chẳng son phấn trang sức chi nhưng nhan sắc đã nồng như rượu, chưa thử đã say. Nay lệ châu rơi hai hàng, như ngọc trai lăn trên lụa, khiến người ta váng vất còn hơn cả rượu.

Thực đúng là “ sắc bất ba đào dị nịch nhân ”, tức sắc đẹp chẳng phải sóng, cũng dễ dàng nhấn chìm người ta.

“ Tên béo kia cứ nhìn người khác chằm chằm, rõ là phường háo sắc. ” 

“ Có khi y chỉ muốn cướp hàng. ”

Tạng Cẩu nói.

Phiêu Hương nhéo lỗ tai nó một cái, nói gắt:

“ Đằng ấy ngớ ngẩn hay sao thế?? ”

Tạng Cẩu không nói gì.

Đến giờ nó vẫn không có khái niệm nam nữ hữu biệt.

Hai bên bắt đầu nói chuyện.

Tạng Cẩu nói:

“ Gã nọ muốn đón cô gái về nhà tặng lụa tặng vàng. Thế thì có gì mà không tốt?? ”

Phiêu Hương cốc nó một cái. Cô biết thằng nhóc này chả biết cái gì là trong trắng trinh tiết của người con gái, nên có nói cũng vô dụng.

Con gái thanh xuân theo phường háo sắc về nhà, không bị làm sao mới là lạ.

“ Cẩu ơi là Cẩu, sao hôm nay ngu đột xuất thế? ”

Tạng Cẩu nói:

“ Nhỡ y thấy cô gái này neo đơn, sinh lòng thương hại muốn đỡ đần thì sao? ”

Phiêu Hương im lặng.

Lại có tiếng cô gái van lơn.

“ Con lạy quan, con xin quan. Quan tha cho. ”

Gã nọ cười, đôi mắt vốn đã hẹp lại híp vào thành một đường kẻ. Gò má đôn lên hai cục mỡ, phúng pha phúng phính.

“ Ấy, ta có làm gì nàng đâu mà phải xin tha? Ta yêu nàng còn không kịp nữa là. ”

Mấy tên hộ vệ cũng cười hô hố:

“ Lạ chưa. Có ai được phúc được lộc trên trời rơi xuống mà lại xin tha không? ”

“ Cô nương ơi là cô nương, sắp được nhảy lên đầu cành làm phượng hoàng rồi mà còn làm giá. Chẳng mấy nữa chúng ta còn phải gọi cô một tiếng phu nhân ấy chứ. ”

Cô gái nó vẫn nhất mực lắc đầu.

Gã quan nọ đánh mắt ra hiệu cho đám hộ vệ của mình một cái.

Cả đám nhìn nhau, cười nham hiểm.

Thế rồi…

Cốp một cái.

Tên thứ nhất đấm vào lưng thằng thứ hai. Cú đấm nhìn nhẹ hều, như trêu nhau, song tên kia lại loạng choạng. Giò hắn gạt ngang một cái, đụng trúng cái sạp của cô gái nọ.

Sạp gỗ nghiêng qua, đồ đạc bày bán đổ tung toé.

Cô gái nọ khóc thét lên, nhưng phận nữ nhi liễu yếu đào thơ thì làm gì nổi một gã đại quan? Thành ra đành bất lực nhìn sạp hàng đổ chỏng chơ. Người ta đạp, mình nhặt lên là được:

Nhưng có những người, được đằng chân lại muốn lân lên tận đầu.

“ Ấy chết, có lỗi quá. Lũ bạn chúng ta thật là vụng về. ”

“ Đây, để bọn ta nhặt giúp cô nương. ”

“ Cô cứ đứng một bên xem là được rồi. ”

Một gã hộ vệ lấy tay ghìm cô gái lại, trong khi hai gã kia cứ thả cửa đạp lên những món hàng. Bạch! Bạch! Bạch! Nước mắt cô gái bán rong lăn dài theo từng cú dẫm vô tình.

Trên đời cũng có những kẻ sẵn sàng đạp lên công sức của người khác.

“ Ui… bọn ta cũng vụng về quá. Xin lỗi nhé. ”

Cả lũ nhìn nhau rồi phá lên cười.

Đúng lúc này…

“ Ôi! Tò he này. ”

Một cô bé con chen vào đám đông, nhặt một con tò he dưới đất lên, lật qua lật lại mấy cái ra chiều khoái trá lắm.

Gã quan to kia trông thấy bé gái nọ, bèn nghĩ thầm:

[ Con gà này còn tơ, nhưng cứ đem về nuôi, chẳng mấy mà thành ngón quý. ]

Bèn nói:

“ Tiểu muội muội, để ý đến thứ đồ rẻ tiền này làm gì. Đi theo ta, ta mua nhiều thứ cho còn đẹp hơn thế này nhiều. ”

Cô bé nọ chính là Phiêu Hương.

Tạng Cẩu cũng mon men lại gần đứng đằng sau, cắp theo thanh đao làm như một đứa hộ vệ bé xíu.

Đám hộ vệ thi nhau phá lên cười:

“ Ui xem này, có cả hộ vệ kìa. ”

“ Còn đem theo đao nữa chứ. Nhóc con ơi, mày định lấy đao này ra làm gì thế? Chơi đồ hàng à?? ”

Tạng Cẩu xem như mình bị điếc, không thèm để ý.

Phiêu Hương nói cô muốn chọc cho đám quan này chừa thì thôi, nó không tiện nhảy vào.

Chưa kể, tiếng Tàu nó nói không phải là quá giỏi, hay bị nói ngọng. Mở miệng rồi lộ ra mình là ngoại nhân, thân ở đất khách quê người thì tự nhiên lại yếu thế đi.

Phiêu Hương nói:

“ Không, thích cái này cơ. ”

Gã quan lớn lại gạ:

“ Thì cứ lên cái thuyền kia với thúc, mai thúc mua cho cả một sạp. ”

Phiêu Hương đảo mắt tròn xoe, nói:

“ Không được. Sáng mai còn phải học chữ, không phụ thân đánh chết. ”

Gã quan nọ lại nói:

“ Thế thì có gì khó đâu?? Cứ nghỉ một buổi. Nữ nhi tốt là phải biết nội trợ tề gia, học cho lắm chữ vào mà làm gì? ”

Phiêu Hương bĩu môi thầm nghĩ: [ Có mà do nhà ngươi mắt mù không thấy Thái Sơn ấy. Chứ chẳng nói sử người, riêng nước ta Trưng Vương, Bà Triệu đều là bậc văn võ toàn tài, kiêm tề gia trị quốc bình thiên hạ cả. ]

Nhưng cô bé không lộ vẻ gì khác thường, chỉ dậm chân như đang phụng phịu.

Gã quan lớn nọ nghĩ:

[ Mấy năm quan trường chấm thi cũng biết thêm mấy chữ, đem ra loè trẻ con chắc chắn là thừa. Con a đầu này thì trong bụng chứa được mấy phần kinh sử, chỉ sợ còn đang học chưa xong “ nhân chi sơ tính bản thiện ”. ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện