Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 112: Hồi mười lăm (2)
Trần Đĩnh lại đi thêm vài bước nữa, căn nhà tranh vách đất của hai vợ chồng hắn năm nào đã ở ngay trước mặt.
Nhìn căn nhà xiêu xiêu vẹo vẹo do vắng bóng người chồng, y chỉ biết thở dài, khẽ gọi tên vợ mình:
“ Xuân… cực cho mình quá… ”
Trần Đĩnh không quản khó khăn chạy về Thăng Long, âu cũng chỉ vì gặp lại hiền thê một lần.
Một người là nàng đào hát năm xưa nổi tiếng đất Tây Hồ, một kẻ là Huyết Kiếm Thiên Công lừng danh thành Thăng Long. Nhưng chẳng mấy ai biết, hai con người có thể coi là có danh tiếng không nhỏ ấy, lại từng có một đoạn thời gian chung sống trong ngôi nhà lụp xụp này.
Trần Đĩnh đưa tay toan đẩy cửa buồng vợ, song lại nghĩ:
[ Mình bôn ba suốt mấy ngày nay, chắc chắn là lôi thôi lếch thếch, nhếch nha nhếch nhác. Xuân thế nào cũng nói cho một trận cho xem. ]
Đoạn y lấy tay vuốt lại tóc, cố ép cho cái thứ bù xù trên đầu vào nếp. Lại chỉnh trang lại y phục, kéo lại gấu áo gấu quần cho nó phẳng phiu. Thế là mấy chỗ rách trên quần, trên áo được dịp mở toang miệng, cái lạnh se se đầu thu lướt qua da thịt.
Cơ hồ nín thở, Trần Đĩnh mở cửa buồng.
“ Mình ơi, anh… ”
Nửa câu sau bị hắn nuốt vào bụng, vĩnh viễn.
Lúc này, trên xà nhà vắt một sợi dây.
Trên sợi dây treo lủng lẳng một cái thây người.
Áo màu tím than, quần nâu sồng còn hơi dính bùn đất. Mái tóc ngắn đến vai, lởm chà lởm chởm như bị ai cầm dao cố tình cắt mất. Mái tóc xanh tựa hàng liễu bên hồ năm nào hãy còn vương đầy trên nền đất.
Trần Đĩnh ngơ ngác.
Y đạp lên mái tóc rũ tung rũ toé, đỡ cái thây người xuống. Hôi hám, khai khắm mấy hắn cũng chẳng còn thiết nữa.
Hắn cơ hồ chẳng thiết gì nữa.
Hắn đưa tay, nâng cằm hiền thê. Gương mặt trái xoan của nàng ngước lên, lộ ra hai gò má toàn những vết rạch vết chém.
Ai đó đã huỷ đi diện mạo của nàng, biến gương mặt mĩ nhân trở thành một quả trám nhăn nheo.
Trần Đĩnh run rẩy đưa mấy ngón tay ra, khẽ đụng lên khuôn mặt đã biến dạng của ái thê.
“ Ahhhhhhhhh ”
Trái tim vỡ thành tiếng khóc, Trần Đĩnh ngửa cổ lên, nước mắt chảy xuôi xuống con tim đã vụn, tung thành muôn mảnh thuỷ tinh trên đôi môi tím tái.
Xoạt.
Huyết Ẩm kiếm trượt ra khỏi tay áo, nằm gọn trong bàn tay hắn.
Thanh kiếm hắn đã vứt đi ở Hàm Tử, sau khi nó nhuốm máu Hồ Đỗ. Chẳng biết vì sao, vào một đêm không trăng, nó lại trở về trong lòng hắn. Ngay cả khi đã gãy, mẻ.
Trần Đĩnh nghĩ nó là kiếm ma kiếm quỷ, quyết bám theo hắn không buông như loài vắt rừng đỉa ruộng.
Song, hắn vẫn ôm kiếm lên đường.
Một kẻ chẳng còn ra hình ra thù, cũng xứng với thanh quỷ kiếm ấy lắm.
Giờ…
Hắn còn xứng với một người nữa.
Nắm bàn tay đang lạnh dần của vợ, Trần Đĩnh run rẩy kéo những ngón tay cứng đờ lên mặt mình. Năm ngón thon như lá lúa chạm lên khuôn mặt sần sùi lởm chởm những sẹo lồi sẹo lõm.
Trần Đĩnh mới thủ thỉ:
“ Mình ơi. Mở mắt ra. Xem tôi xứng với mình không… ”
Nói đoạn, y từ từ kề lưỡi kiếm lên cổ mình, má áp vào má vợ.
Choang!
Vút!!
Bát sứ đụng lên nền đất vỡ tung toé. Mảnh sành văng cả vào chỗ hắn ngồi.
Nửa thanh Huyết Ẩm theo tay người bay vèo ra, nhắm ngay trái tim của kẻ đứng sau lưng hắn. Bất luận là ai.
Phập!
Huyết Ẩm găm vào vách tường, lút đến tận cán.
Nơi đầu mũi kiếm còn vương lại mấy sợi tóc đen nhánh.
Trần Đĩnh lúc này mới quay đầu lại nhìn. Hắn vừa ném thanh kiếm ra theo bản năng.
“ Aaaa! U! U ơi u. ”
Ngồi trên mặt đất, đang tức tốc bổ nhào vào chỗ hắn và vợ là một cô bé chỉ khoảng sáu tuổi.
Trần Đĩnh thấy vương trên gương mặt non nớt kia vẻ xinh đẹp của vợ mình.
Con hắn đã lớn rồi.
Lúc hắn tòng quân ra trận, con nhóc còn đang nằm nôi.
“ C… co… ”
Trần Đĩnh muốn gọi con ơi, nhưng không sao lên tiếng cho nổi. Hắn còn chẳng biết tên con nó. Hôm ấy từ pháp trường thoát chết, về thăm nhà đúng một hôm, vợ chồng gặp nhau mừng mừng tủi tủi. Hắn quên béng mất cả đặt tên con.
Bịch.
Hai nắm tay bé xíu đẩy vào ngực hắn, với hết sức bình sinh. Thấy hắn vẫn ì ra không lay động, cô bé con lại xô cả người vào lòng chỉ mong đẩy ngã hắn.
Vẫn không có tác dụng.
Sau đó, là hai nắm đấm nhỏ thụi liên tục vào ngực, vào mặt hắn.
“ Đồ quái vật, ông làm gì u của tôi hả? Mặt u tôi làm sao thế này?
A!! Tôi biết rồi. Ông xấu xí, nên biến u tôi thành người xấu xí như ông đúng không? Ông ác lắm! Ác lắm! Trả u tôi đây. Trả đây cho tôi. ”
Trần Đĩnh cứ đần cả ra.
Não hắn ngừng lại không nghĩ được cái gì nữa.
Mỗi cú đấm, mỗi câu nói vô hại kia như xuyên vào trái tim, cứa vào linh hồn hắn.
Hắn còn lại gì nữa??
“ Con… con ơi… ”
“ Ai là con ông?? ”
Bốp!!
Cô bé con giang tay, tát thật mạnh vào má Trần Đĩnh một cái. Sợ đau con, hắn không dám vận công hộ thể, làm má sưng đỏ cả lên.
Má hắn sưng lên, sẹo lồi sẹo lõm trên mặt lại bắt đầu phập phồng trông đến là đáng sợ. Cô bé trông cảnh này, mặt tái hẳn đi, song vẫn cứng cỏi quát:
“ Ai là con ông?? U tôi kể thầy là đấng anh hùng bảo vệ bờ cõi. Ông nhìn lại ông xem? Anh hùng?? Tôi thấy ông giống yêu quái hơn! ”
Trần Đĩnh nghe con nhỏ đay nghiến, từng câu từng chữ đều như dìm hắn xuống đáy sâu địa ngục một lần.
Hắn ngơ ngác đứng dậy, toàn thân run lên bần bật như người ốm lâu ngày. Muốn đi một bước mà hắn cũng loạng choà loạng choạng thiếu chút nữa thì ngã.
Khuôn mặt bị rạch nát lúc thì đỏ tấy lên, lúc lại xám ngắt đi. Sẹo lồi sẹo lõm dâng lên hạ xuống cùng cơ mặt, như thể vô vàn con đỉa đang hô hấp dưới da mặt, trông thật đáng sợ.
Hắn rút nửa thanh Huyết Ẩm ra, soi mặt mình lên lưỡi kiếm. Hiện lên là gương mặt xấu xí và kinh tởm của một kẻ bò ra từ chiến trường.
“ Ahhhhhhh!!! ”
Trần Đĩnh quỳ gục xuống đất, rống lên một tiếng. Tiếng gầm của hắn chứa đầy nỗi đau đoạn trường, khiến người xung quanh giật cả mình.
Cô bé con nọ đang ngồi bên xác u cũng giật mình ngẩng đầu.
Không hiểu vì sao, khi thấy quái nhân kia đau khổ như thế, cô bé lại thấy cảm động.
[ Không. Nó hại u mình thế này, mình ghét nó còn không kịp. ]
“ A dì đà Phật. Việc gì phải khổ thế? ”
Trần Đĩnh ngẩng đầu, trong màn hơi nước mờ mờ, xuất hiện một nhà sư mũm mĩm ăn mặc rách rưới.
“ Th… thầy ơi…?? Phải… thầy không? ”
Khiếu Hoá Tăng xuất hiện ở căn nhà lụp xụp phố Hàng Than.
Lê Trừng đột nhiên xen vào:
“ Thầy đang ở Thăng Long?? ”
Trần Đĩnh nói:
“ Ngoại trừ thầy, còn có một người khác. ”
Khiếu Hoá Tăng đưa tay chụp lấy đầu vai Trần Đĩnh, nội lực cương mãnh vô song của ông sư ăn xin bất ngờ chuyển thành vòng xoáy nhu hoà, giúp hắn điều hoà khí huyết đang chạy loạn.
Theo đó, Trần Đĩnh cũng bình tĩnh lại được ít nhiều, bèn vội vội vàng vàng quệt tay áo lên mặt.
Khiếu Hoá chưa kịp nói gì, sau lưng ông đã có tiếng ai sang sảng bật lên:
“ Thằng này thế mà ngố. Trước mặt thầy mày còn cố tỏ ra kiên cường với ai?? ”
Trần Đĩnh nhoài ra, nhìn sau lưng thầy.
Đứng tựa ở cửa là một trung niên cỡ tứ tuần. Tóc mai ở hai bên thái dương rất dài, bạc trắng như cước, vắt ngang qua vành tai. Hàm râu quai nón cũng đã bị thời gian nhuộm thành nửa trắng nửa đen.
Y vận một bộ quan phục may theo kiểu triều Trần, hai vai đeo thủ kiên giáp chạm trổ thành đầu cá đao hung dữ nhe nanh ngậm lấy vai, bụng bận phúc giáp đầu rồng. Cái kiểu ăn mặc văn chả ra văn võ không ra võ này, đúng là hiếm thấy.
Nhưng thứ khiến Trần Đĩnh chú ý là thanh gươm quái lạ y gác trên vai.
Gươm dài ba xích, sống gươm không thẳng tắp mà uốn lượn như sóng, mũi nhọn chẻ làm hai ngạnh sắc lẻm, đỏ lòm như máu. Đặc biệt, là thay cho lưỡi sắc thông thường thì gươm này lại có hai hàng đinh nhọn xếp khít nhau không khác gì răng lược.
“ Gươm Xích Ngô? ”
Lê Thận nghe Trần Đĩnh miêu tả, lập tức nhớ đến gươm báu trấn áp quần hùng ở hội Chí Tôn mười tám năm trước.
“ Đúng. Là gươm Xích Ngô của đảo chủ đảo Bạch Long. ”
Trần Đĩnh uống thêm một ngụm rượu, mặt y đã nóng bừng lên. Đống sẹo lại bắt đầu phập phồng, trông đến là rợn người.
Lê Hổ hỏi:
“ Còn chuyện cô bé thì sao?? ”
Trần Đĩnh gạt phắt tay, nói:
“ Còn sao nữa?? Nó không muốn nhận thầy nó, thì đành giao cho thầy của thầy nó chăm sóc hộ thôi. ”
“ Sau đó anh chôn vợ, chạy đến tận đây?? ”
Lê Hổ hỏi, đồng thời ra dấu cản Lê Thận lại.
Trần Đĩnh trước lúc gặp con tuy không thể nói là tỉnh táo hoàn toàn, nhưng so với lúc nãy ở trước đền hai vị tiên đế có thể nói là đỡ hơn nhiều.
Y chịu bao nhiêu đả kích sau chuyện ở nhà cũ, có trời mới biết. Mà y đã cố tình chuyển sang đảo chủ đảo Bạch Long là muốn tránh phải nhắc cố sự đau thương, chẳng lẽ bắt y nhớ lại?
Trần Đĩnh gật đầu, cạn nốt giọt rượu cuối cùng trong hũ. Nói đoạn, y quăng mạnh hũ đất vào tường đánh choảng một cái.
“ Lê Hổ. Năm đó ngộ sát anh trai cậu, đúng là tôi. Nay Đĩnh này đã nhớ lại hết chuyện cũ. Ân oán năm xưa cũng nên kết thúc. ”
Trần Đĩnh nói rồi, xoạt một cái, Huyết Ẩm kiếm đã nằm trong tay. Y đưa ngang kiếm lên cần cổ, toan cứa mạnh một nhát cho đi đời luôn.
Lê Thận ngồi cạnh toan phóng ám khí lên cản lại, nhưng Cau Đồng còn chưa xuất ra, thì ngoài cửa động đã có tiếng cười vang.
“ Huyết Kiếm Thiên Công đấy à? Còn nhớ chuyện ở hồ Linh Lang mười năm trước không?? ”
Tay Trần Đĩnh ngừng lại.
Ngữ khí đã trầm ổn trưởng thành hơn, nhưng cái ngạo khí mười năm trước vẫn chưa hề thay đổi.
Chủ nhân của tiếng nói ấy y vẫn còn nhớ như in.
Đầu gối lên cột đình nhuốm màu cổ kính, chân đạp lên bậc đá xanh phủ kín rêu phong. Sau lưng cõng hạp gỗ dài, tóc bay trong gió đêm, mắt nhắm hờ…
Không ánh mắt nào sắc hơn kiếm của hắn.
Long Thành kiếm khách Phạm Lục Bình.
Nhìn căn nhà xiêu xiêu vẹo vẹo do vắng bóng người chồng, y chỉ biết thở dài, khẽ gọi tên vợ mình:
“ Xuân… cực cho mình quá… ”
Trần Đĩnh không quản khó khăn chạy về Thăng Long, âu cũng chỉ vì gặp lại hiền thê một lần.
Một người là nàng đào hát năm xưa nổi tiếng đất Tây Hồ, một kẻ là Huyết Kiếm Thiên Công lừng danh thành Thăng Long. Nhưng chẳng mấy ai biết, hai con người có thể coi là có danh tiếng không nhỏ ấy, lại từng có một đoạn thời gian chung sống trong ngôi nhà lụp xụp này.
Trần Đĩnh đưa tay toan đẩy cửa buồng vợ, song lại nghĩ:
[ Mình bôn ba suốt mấy ngày nay, chắc chắn là lôi thôi lếch thếch, nhếch nha nhếch nhác. Xuân thế nào cũng nói cho một trận cho xem. ]
Đoạn y lấy tay vuốt lại tóc, cố ép cho cái thứ bù xù trên đầu vào nếp. Lại chỉnh trang lại y phục, kéo lại gấu áo gấu quần cho nó phẳng phiu. Thế là mấy chỗ rách trên quần, trên áo được dịp mở toang miệng, cái lạnh se se đầu thu lướt qua da thịt.
Cơ hồ nín thở, Trần Đĩnh mở cửa buồng.
“ Mình ơi, anh… ”
Nửa câu sau bị hắn nuốt vào bụng, vĩnh viễn.
Lúc này, trên xà nhà vắt một sợi dây.
Trên sợi dây treo lủng lẳng một cái thây người.
Áo màu tím than, quần nâu sồng còn hơi dính bùn đất. Mái tóc ngắn đến vai, lởm chà lởm chởm như bị ai cầm dao cố tình cắt mất. Mái tóc xanh tựa hàng liễu bên hồ năm nào hãy còn vương đầy trên nền đất.
Trần Đĩnh ngơ ngác.
Y đạp lên mái tóc rũ tung rũ toé, đỡ cái thây người xuống. Hôi hám, khai khắm mấy hắn cũng chẳng còn thiết nữa.
Hắn cơ hồ chẳng thiết gì nữa.
Hắn đưa tay, nâng cằm hiền thê. Gương mặt trái xoan của nàng ngước lên, lộ ra hai gò má toàn những vết rạch vết chém.
Ai đó đã huỷ đi diện mạo của nàng, biến gương mặt mĩ nhân trở thành một quả trám nhăn nheo.
Trần Đĩnh run rẩy đưa mấy ngón tay ra, khẽ đụng lên khuôn mặt đã biến dạng của ái thê.
“ Ahhhhhhhhh ”
Trái tim vỡ thành tiếng khóc, Trần Đĩnh ngửa cổ lên, nước mắt chảy xuôi xuống con tim đã vụn, tung thành muôn mảnh thuỷ tinh trên đôi môi tím tái.
Xoạt.
Huyết Ẩm kiếm trượt ra khỏi tay áo, nằm gọn trong bàn tay hắn.
Thanh kiếm hắn đã vứt đi ở Hàm Tử, sau khi nó nhuốm máu Hồ Đỗ. Chẳng biết vì sao, vào một đêm không trăng, nó lại trở về trong lòng hắn. Ngay cả khi đã gãy, mẻ.
Trần Đĩnh nghĩ nó là kiếm ma kiếm quỷ, quyết bám theo hắn không buông như loài vắt rừng đỉa ruộng.
Song, hắn vẫn ôm kiếm lên đường.
Một kẻ chẳng còn ra hình ra thù, cũng xứng với thanh quỷ kiếm ấy lắm.
Giờ…
Hắn còn xứng với một người nữa.
Nắm bàn tay đang lạnh dần của vợ, Trần Đĩnh run rẩy kéo những ngón tay cứng đờ lên mặt mình. Năm ngón thon như lá lúa chạm lên khuôn mặt sần sùi lởm chởm những sẹo lồi sẹo lõm.
Trần Đĩnh mới thủ thỉ:
“ Mình ơi. Mở mắt ra. Xem tôi xứng với mình không… ”
Nói đoạn, y từ từ kề lưỡi kiếm lên cổ mình, má áp vào má vợ.
Choang!
Vút!!
Bát sứ đụng lên nền đất vỡ tung toé. Mảnh sành văng cả vào chỗ hắn ngồi.
Nửa thanh Huyết Ẩm theo tay người bay vèo ra, nhắm ngay trái tim của kẻ đứng sau lưng hắn. Bất luận là ai.
Phập!
Huyết Ẩm găm vào vách tường, lút đến tận cán.
Nơi đầu mũi kiếm còn vương lại mấy sợi tóc đen nhánh.
Trần Đĩnh lúc này mới quay đầu lại nhìn. Hắn vừa ném thanh kiếm ra theo bản năng.
“ Aaaa! U! U ơi u. ”
Ngồi trên mặt đất, đang tức tốc bổ nhào vào chỗ hắn và vợ là một cô bé chỉ khoảng sáu tuổi.
Trần Đĩnh thấy vương trên gương mặt non nớt kia vẻ xinh đẹp của vợ mình.
Con hắn đã lớn rồi.
Lúc hắn tòng quân ra trận, con nhóc còn đang nằm nôi.
“ C… co… ”
Trần Đĩnh muốn gọi con ơi, nhưng không sao lên tiếng cho nổi. Hắn còn chẳng biết tên con nó. Hôm ấy từ pháp trường thoát chết, về thăm nhà đúng một hôm, vợ chồng gặp nhau mừng mừng tủi tủi. Hắn quên béng mất cả đặt tên con.
Bịch.
Hai nắm tay bé xíu đẩy vào ngực hắn, với hết sức bình sinh. Thấy hắn vẫn ì ra không lay động, cô bé con lại xô cả người vào lòng chỉ mong đẩy ngã hắn.
Vẫn không có tác dụng.
Sau đó, là hai nắm đấm nhỏ thụi liên tục vào ngực, vào mặt hắn.
“ Đồ quái vật, ông làm gì u của tôi hả? Mặt u tôi làm sao thế này?
A!! Tôi biết rồi. Ông xấu xí, nên biến u tôi thành người xấu xí như ông đúng không? Ông ác lắm! Ác lắm! Trả u tôi đây. Trả đây cho tôi. ”
Trần Đĩnh cứ đần cả ra.
Não hắn ngừng lại không nghĩ được cái gì nữa.
Mỗi cú đấm, mỗi câu nói vô hại kia như xuyên vào trái tim, cứa vào linh hồn hắn.
Hắn còn lại gì nữa??
“ Con… con ơi… ”
“ Ai là con ông?? ”
Bốp!!
Cô bé con giang tay, tát thật mạnh vào má Trần Đĩnh một cái. Sợ đau con, hắn không dám vận công hộ thể, làm má sưng đỏ cả lên.
Má hắn sưng lên, sẹo lồi sẹo lõm trên mặt lại bắt đầu phập phồng trông đến là đáng sợ. Cô bé trông cảnh này, mặt tái hẳn đi, song vẫn cứng cỏi quát:
“ Ai là con ông?? U tôi kể thầy là đấng anh hùng bảo vệ bờ cõi. Ông nhìn lại ông xem? Anh hùng?? Tôi thấy ông giống yêu quái hơn! ”
Trần Đĩnh nghe con nhỏ đay nghiến, từng câu từng chữ đều như dìm hắn xuống đáy sâu địa ngục một lần.
Hắn ngơ ngác đứng dậy, toàn thân run lên bần bật như người ốm lâu ngày. Muốn đi một bước mà hắn cũng loạng choà loạng choạng thiếu chút nữa thì ngã.
Khuôn mặt bị rạch nát lúc thì đỏ tấy lên, lúc lại xám ngắt đi. Sẹo lồi sẹo lõm dâng lên hạ xuống cùng cơ mặt, như thể vô vàn con đỉa đang hô hấp dưới da mặt, trông thật đáng sợ.
Hắn rút nửa thanh Huyết Ẩm ra, soi mặt mình lên lưỡi kiếm. Hiện lên là gương mặt xấu xí và kinh tởm của một kẻ bò ra từ chiến trường.
“ Ahhhhhhh!!! ”
Trần Đĩnh quỳ gục xuống đất, rống lên một tiếng. Tiếng gầm của hắn chứa đầy nỗi đau đoạn trường, khiến người xung quanh giật cả mình.
Cô bé con nọ đang ngồi bên xác u cũng giật mình ngẩng đầu.
Không hiểu vì sao, khi thấy quái nhân kia đau khổ như thế, cô bé lại thấy cảm động.
[ Không. Nó hại u mình thế này, mình ghét nó còn không kịp. ]
“ A dì đà Phật. Việc gì phải khổ thế? ”
Trần Đĩnh ngẩng đầu, trong màn hơi nước mờ mờ, xuất hiện một nhà sư mũm mĩm ăn mặc rách rưới.
“ Th… thầy ơi…?? Phải… thầy không? ”
Khiếu Hoá Tăng xuất hiện ở căn nhà lụp xụp phố Hàng Than.
Lê Trừng đột nhiên xen vào:
“ Thầy đang ở Thăng Long?? ”
Trần Đĩnh nói:
“ Ngoại trừ thầy, còn có một người khác. ”
Khiếu Hoá Tăng đưa tay chụp lấy đầu vai Trần Đĩnh, nội lực cương mãnh vô song của ông sư ăn xin bất ngờ chuyển thành vòng xoáy nhu hoà, giúp hắn điều hoà khí huyết đang chạy loạn.
Theo đó, Trần Đĩnh cũng bình tĩnh lại được ít nhiều, bèn vội vội vàng vàng quệt tay áo lên mặt.
Khiếu Hoá chưa kịp nói gì, sau lưng ông đã có tiếng ai sang sảng bật lên:
“ Thằng này thế mà ngố. Trước mặt thầy mày còn cố tỏ ra kiên cường với ai?? ”
Trần Đĩnh nhoài ra, nhìn sau lưng thầy.
Đứng tựa ở cửa là một trung niên cỡ tứ tuần. Tóc mai ở hai bên thái dương rất dài, bạc trắng như cước, vắt ngang qua vành tai. Hàm râu quai nón cũng đã bị thời gian nhuộm thành nửa trắng nửa đen.
Y vận một bộ quan phục may theo kiểu triều Trần, hai vai đeo thủ kiên giáp chạm trổ thành đầu cá đao hung dữ nhe nanh ngậm lấy vai, bụng bận phúc giáp đầu rồng. Cái kiểu ăn mặc văn chả ra văn võ không ra võ này, đúng là hiếm thấy.
Nhưng thứ khiến Trần Đĩnh chú ý là thanh gươm quái lạ y gác trên vai.
Gươm dài ba xích, sống gươm không thẳng tắp mà uốn lượn như sóng, mũi nhọn chẻ làm hai ngạnh sắc lẻm, đỏ lòm như máu. Đặc biệt, là thay cho lưỡi sắc thông thường thì gươm này lại có hai hàng đinh nhọn xếp khít nhau không khác gì răng lược.
“ Gươm Xích Ngô? ”
Lê Thận nghe Trần Đĩnh miêu tả, lập tức nhớ đến gươm báu trấn áp quần hùng ở hội Chí Tôn mười tám năm trước.
“ Đúng. Là gươm Xích Ngô của đảo chủ đảo Bạch Long. ”
Trần Đĩnh uống thêm một ngụm rượu, mặt y đã nóng bừng lên. Đống sẹo lại bắt đầu phập phồng, trông đến là rợn người.
Lê Hổ hỏi:
“ Còn chuyện cô bé thì sao?? ”
Trần Đĩnh gạt phắt tay, nói:
“ Còn sao nữa?? Nó không muốn nhận thầy nó, thì đành giao cho thầy của thầy nó chăm sóc hộ thôi. ”
“ Sau đó anh chôn vợ, chạy đến tận đây?? ”
Lê Hổ hỏi, đồng thời ra dấu cản Lê Thận lại.
Trần Đĩnh trước lúc gặp con tuy không thể nói là tỉnh táo hoàn toàn, nhưng so với lúc nãy ở trước đền hai vị tiên đế có thể nói là đỡ hơn nhiều.
Y chịu bao nhiêu đả kích sau chuyện ở nhà cũ, có trời mới biết. Mà y đã cố tình chuyển sang đảo chủ đảo Bạch Long là muốn tránh phải nhắc cố sự đau thương, chẳng lẽ bắt y nhớ lại?
Trần Đĩnh gật đầu, cạn nốt giọt rượu cuối cùng trong hũ. Nói đoạn, y quăng mạnh hũ đất vào tường đánh choảng một cái.
“ Lê Hổ. Năm đó ngộ sát anh trai cậu, đúng là tôi. Nay Đĩnh này đã nhớ lại hết chuyện cũ. Ân oán năm xưa cũng nên kết thúc. ”
Trần Đĩnh nói rồi, xoạt một cái, Huyết Ẩm kiếm đã nằm trong tay. Y đưa ngang kiếm lên cần cổ, toan cứa mạnh một nhát cho đi đời luôn.
Lê Thận ngồi cạnh toan phóng ám khí lên cản lại, nhưng Cau Đồng còn chưa xuất ra, thì ngoài cửa động đã có tiếng cười vang.
“ Huyết Kiếm Thiên Công đấy à? Còn nhớ chuyện ở hồ Linh Lang mười năm trước không?? ”
Tay Trần Đĩnh ngừng lại.
Ngữ khí đã trầm ổn trưởng thành hơn, nhưng cái ngạo khí mười năm trước vẫn chưa hề thay đổi.
Chủ nhân của tiếng nói ấy y vẫn còn nhớ như in.
Đầu gối lên cột đình nhuốm màu cổ kính, chân đạp lên bậc đá xanh phủ kín rêu phong. Sau lưng cõng hạp gỗ dài, tóc bay trong gió đêm, mắt nhắm hờ…
Không ánh mắt nào sắc hơn kiếm của hắn.
Long Thành kiếm khách Phạm Lục Bình.
Bình luận truyện