Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 145: Hồi mười bảy (12)
Đang lúc này thì quái nhân nọ đã bá cổ hai người, đưa quả bầu ra trước mặt.
“ Nào nào, thịt nướng chưa nguội, rượu ngon vẫn nồng. Đánh chén đi chứ. ”
Rồi y chặc lưỡi đánh tách một cái, bàn tay khép lại chặt một phát ra chiều tâm đắc lắm:
“ Không nên hoãn cái sự… tặc… sung sướng đó lại. ”
Trịnh Ngọc Lữ hơi tránh sang một bên, lại lườm quái nhân một cái, tựa hồ trách y thô lỗ.
Bấy giờ có rượu có thịt, có hoa có trăng. Được men say trợ hứng, ba người nói chuyện rất vui, càng nói càng thấy hợp.
Chỉ nghe quái nhân nói:
“ Thí dụ như câu “ nhất tướng công thành vạn cốt khô ” trong binh pháp, vốn dĩ được dùng để nói cho người sau cái sự đáng sợ của chiến tranh.
Thế nhưng sau này đám tướng lĩnh bất nhân bất nghĩa, háo thắng lập công lấy câu này ra để bao biện cho việc giết dân lành, thí binh đổi tốt của mình. Ầy. Chúng nó cứ nghĩ mình trưởng thành, quyết đoán, nhưng thực chất là cái đám máu lạnh chả hơn chả kém. Thực đúng là làm người ta tức muốn phát điên, ngứa răng ngứa lợi lên được. ”
Lê Hổ nghe thấy vậy, không khỏi gật gù.
Té ra cùng một câu của thánh hiền, kẻ có dạ tiểu nhân sẽ hiểu theo một cách, mà người có lòng quân tử sẽ hiểu theo kiểu khác. Tiếc thay sự đời vốn dĩ éo le, nhân sâm thì ít, rễ tre thì nhiều…
Nhưng buồn ở chỗ, thánh hiền chắc chắn không phải tiểu nhân.
“ Thế thì câu “ kẻ thức thời là trang tuấn kiệt ” e là cũng bị đám tiểu nhân xuyên tạc đi mất rồi! ”
Lê Hổ đánh vào đùi mình một cái, nghe đét một tiếng thật to.
“ Chính thế! Con mẹ nó chứ! Cứ để cho cái đám sâu bọ mang đi khắp nơi khuyên người ta hàng, thành ra người đời lại hiểu sai. ”
Ngọc Lữ tiếp:
“ Thức thời, tức là biết thời thế, không phải sao? ”
“ Thời thế do trời tạo? Do đất làm?? Hay do nhân tâm mà sinh? ”
Lê Hổ và quái nhân đồng thanh hỏi.
Trịnh Ngọc Lữ vốn rất thông minh, nghe hai người kia nói là hiểu ra ngay:
“ Tức là biết mình phải làm gì, vào lúc nào, cũng chính là thức thời. Thiên thời, địa lợi là chuyện con người chẳng khống chế được. Chỉ có nhân hoà là có thể nắm trong tay, tự mình quyết định.
Nghe qua thì tưởng như thiếu, nhưng ngẫm lại thấy đã vừa đủ. Hay quá, hôm nay được nói chuyện với hai người, thực là mở rộng tầm mắt. ”
Lại thấy hai người họ không để bụng chuyện mình là thân nữ nhi, bàn luận rất bình đẳng, trong lòng nàng cũng thầm lấy làm vui.
Lê Hổ nhìn sắc trời, nghe tiếng trống canh văng vẳng dồn đến từ xa.
Thế là đã qua canh ba.
“ Trời cũng đã khuya, có lẽ cũng nên về rồi. ”
Lê Hổ phủi quần áo đứng dậy.
“ Ây, nói còn chưa sướng miệng, đúng là không sảng khoái gì cả. Sao lại hoãn cái sự… tặc… sung sướng đó lại cơ chứ. ”
Quái nhân vừa chặt một cái, vừa lắc đầu tỏ ra tiếc rẻ.
Trịnh Ngọc Lữ cũng đứng dậy:
“ Nếu hai người chưa muốn dừng thì cứ tiếp tục, đừng vì tôi mà làm mất nhã hứng. ”
Lê Hổ khoát tay, nói:
“ Không phải. Thực cũng chẳng dám giấu, ngày mai tôi có chút việc phải đi sớm, thành ra không tiện nán lại. ”
Quái nhân nhún vai:
“ Người ta không muốn nói chuyện thâu đêm rồi, chúng ta đi thôi. ”
Nói rồi nhảy lên con trâu trắng, thúc vào bụng nó một cái.
Con trâu rống lên, sau đó lao đi. Bốn chân giộng xuống mặt đường những cú nặng tựa nghìn cân, nháy mắt đã mất dạng.
Lê Hổ đang định ngăn lại hỏi danh tánh người ta, mà chẳng còn kịp nữa, không khỏi thấy tiêng tiếc.
Sau đó cậu chia tay với Ngọc Lữ, ai về nhà nấy.
Sớm hôm sau…
Lê Hổ đang phẩm trà sáng, hầu chuyện u già, thì bỗng có kẻ dưới hớt hơ hớt hải chạy vào.
“ Bà lớn… bà lớn… có chuyện rồi. ”
“ Trời chưa sập, cứ bình tĩnh. Nói đi, làm sao? ”
“ Có… có người… đánh đến cửa… hỏi… hỏi tội… ”
Hạ nhân vừa đưa tay ôm ngực, vừa thở hổn hển ra chiều khó nhọc. Lê Hổ giờ đã không còn là đứa trẻ mới ra đời, tự nhiên là phát hiện y bị nội thương không nhẹ.
“ Hỏi tội? Sao lại hỏi tội? ”
“ Bẩm… y nói… bà hối lộ… cho giặc. Thế nên… nên… không xứng đáng làm quân trưởng nữa. Hắn… hắn nói nếu bà không chịu kháng Minh, thì để hắn đến làm thay. ”
Bà Trịnh Thị Ngọc Thương khẽ cười:
“ Tên này cũng có khí phách đấy chứ. ”
Lê Hổ thấy đại địch đánh đến cửa mà u vẫn bình chân như vại, không khỏi lấy làm lạ. Song, cậu chàng cũng không phải đứa trẻ con hiếu kì năm nào. U cậu tự biết cân nhắc lúc nào nên nói cho cậu.
“ Đi. Chúng ta đi xem mặt vị hào kiệt này, để coi y có bản lĩnh gì mà đòi làm chức quân trưởng. ”
U con Lê Hổ dìu nhau ra đến cửa phủ, phát hiện lúc bấy giờ tình hình đã loạn lắm rồi.
Gia nhân bị đánh ngã la liệt, nằm cả dưới đất. Trần Đĩnh đang giao thủ với kẻ địch, nhưng xem chừng cũng đã phải xuống chiếu dưới.
Lê Hổ nhíu mày.
Người đến hơn cậu chàng mấy tuổi, thân cao hơi gầy. Y vác theo một thanh trường thương có hai đầu, chính đang múa tít mù.
Chiêu số dùng thương của y rất đặc biệt. Lúc thì như cương trượng, khi thì như đại đao, lúc lại thành kiếm chiêu, thỉnh thoảng lại dùng như hoạ kích.
Nhìn ánh thương vũ lộng thành từng đoá hoa, rồi như cùng lúc diễn hoá thành mấy nhà trong thập bát ban võ khí liền, không khỏi khiến người ta ngợp cả mắt.
Đáng sợ nhất là chiêu số của hắn cực kì kín kẽ, dung hợp hết tinh hoa các nhà, bỏ hết nhược điểm, hầu như đạt đến trạng thái hoàn mĩ vô khuyết.
Lê Hổ còn phát hiện một điều nữa.
Đòn thế của hắn ác liệt mười phần, ngay cả hư chiêu đánh nhứ ra cũng tràn đầy sát khí, khiến người ta không biết đâu mà lần.
Trần Đĩnh thân làm tướng, cũng chưa gặp ai có khí sát lục nặng như người này. Chưa phân cao thấp, thì về thế y đã bị áp chế ba phần. Tên ốm o nọ quả thực như là ma thần bước ra từ địa ngục, tắm trong biển máu, ngủ trên núi xương.
Gã kia càng đánh càng thắng thế, đã lên tiếng giễu cợt:
“ Giáo đầu của họ Lê mà cũng chỉ có thế, thì hãy bảo bà Thương mau chóng giao quan ấn ra đây! ”
“ Trịnh Thị Ngọc Thương ở đây. Không biết anh hùng phương nào hạ cố, rồng ghé nhà tôm!? ”
“ Gia chủ ra rồi sao? ”
Kẻ gầy ốm cười vang, dậm chân xoay thương đánh ra một chiêu. Chiêu ấy đánh hất từ phía dưới lên, có đến bảy phần giống bổng pháp Bạch Đằng Giang.
Trần Đĩnh quả nhiên không biết đón đỡ ra sao, buộc phải nhảy lui để tránh.
“ Ta nói cho bà biết, anh hào Lam Sơn còn nhiều, không phải ai cũng muốn luồn cúi tạm bợ mà sống dưới chân giặc tạo như bà, đất Lam Sơn cũng chẳng phải do một mình họ Lê của bà làm chủ. Nếu phải dung túng lũ cướp nước, Lê Sát này là người đầu tiên không đồng tình!! ”
“ Ra là Lê Sát. Cái tên rất đặc biệt. ”
Bà Trịnh Thị Ngọc Thương gật đầu.
Kì thực bà rất thưởng thức tài năng của Lê Sát.
Ngay từ khi quyết định học theo họ Khúc lấy lui làm tiến, thư sức dân để lo đại sự, bà sớm đã tiên liệu được đám hào kiệt sẽ không phục.
Đã không phục, tất sẽ có phản kháng. Chín trăm năm Bắc thuộc, đạo lí này người nước Nam sớm đã thuộc nằm lòng.
Nhân tài, có cốt khí mới là nhân tài.
“ Nhưng chỉ không biết Lê Sát ngài có bản lĩnh này không! Đinh Lễ!! ”
Bà Thương nói, đầy bí ẩn.
Ù ù ù ù!
Lời vừa dứt, kình phong như núi sập đã quật vào mặt Lê Sát. Tóc và tà áo y theo đó mà bay phấp phới, áp lực bổ tới khiến y cơ hồ không hô hấp nổi.
Chỉ thấy một cây côn to như cây tre đực từ bên cạnh đánh úp lại. Côn sắt thế đại lực trầm, khi bay phát ra tiếng trầm đục rợn người, ước chừng nặng đến năm sáu mươi cân ta, tính ra là gần một trăm hai mươi cân Tàu.
Kẻ dùng được cây côn này làm binh khí, chỉ sợ là có thần lực hiếm có, so với Hồ Đỗ phải mạnh hơn ba bậc.
Lê Sát bị cây côn làm bất ngờ, nhưng không hề nao núng. Y múa thương, điểm liên tiếp vào thân gậy, dùng xảo kình từ từ chúc đầu cây côn xuống đất. Côn sắt này cực nặng, thế nên chỉ cần làm một đầu hơi trầm xuống, cả cây gậy lập tức cắm vào đất.
Ruỳnh!!
Thiết côn đâm xuống, khiến mặt đất rung rinh, lá rụng lả tả. Gạch ngói trên bờ rào thi nhau đổ vỡ. Quả thực là đáng sợ.
Ọoooooo!
Tiếng trâu ở đâu rú lên nghe inh tai nhức óc, sau đó có tiếng người la lên eo éo:
“ Con trâu ngốc, ngu như bò!! Đã bảo đừng có át tiếng tao rồi!! ”
Ruỳnh. Ruỳnh.
Mặt đường cũng rung chuyển theo từng bước chân của trâu thần. Đại Thắng Thần Ngưu dừng lại ngay trước mặt mọi người, bộ lông trắng phau không sợi tạp rung rinh theo gió.
“ Y là Đinh Lễ!!! ”
Thì ra… quái nhân mà Lê Hổ gặp lại chính là Đinh Lễ.
Chỉ thấy cậu thiếu niên nọ nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đến rút phứt cây côn ngoại cỡ lên gác lên vai như gánh đòn gánh. Sau lưng trâu trắng còn quảy hai cái chum kiệu lớn, dùng một cây song xuyên qua.
Đinh Lễ hất hàm nhìn Lê Sát, nói:
“ Bộ xương khô, ngươi liệu chịu nổi mấy côn của ta? ”
“ Mãng phu chỉ biết sức trâu, xem ta thu phục ngươi ra sao! ”
“ Chuyện đó để sau. ”
Đinh Lễ nói, đoạn tháo hai cái chum kiệu đặt xuống đất, rồi quay sang chỗ bà Thương, vẫy tay:
“ Có hai vò nước mắm, con mang đến biếu bà. ”
Nói rồi nhìn về phía Lê Sát, mặt đầy vẻ thách thức. Đoạn, Đinh Lễ nắm tay vào vách chum, quát một tiếng:
“ Lên! ”
Kịch!
Chum kiệu nặng mấy chục cân chứa đầy nước mắm cứ thế bắn lên không trung mấy trượng. Đinh Lễ ghé vai, kịch một cái, chum kiệu rơi xuống yên vị để cậu khiêng, vẻ mặt hết sức nhẹ nhàng.
Nói đoạn, Đinh Lễ nhảy một cái, đạp lên đầu tường mà vào nhà.
Lê Sát bị thách thức, máu háo thắng nổi lên, bèn quát:
“ Sợ ngươi chắc. ”
Nói đoạn lộn một vòng, đã đến bên chum mắm. Y không có thần lực vô song như Đinh Lễ, chỉ có thể dùng trí.
Y lấy song đầu thương ghé vào dưới đáy chum, lấy đầu gối làm đòn bẩy, dùng sức nhấn một cái.
Chum mắm cũng bay lên một đoạn.
Lê Sát không dám lãng phí thời gian, lấy chân đá vào đáy chum hất nó bay lên. Sau đó chống thương lấy đà, tung người nhảy theo sau. Y cứ vừa bay vừa tung chân đá vào đáy chum, mỗi cước lại khiến nó văng lên không thêm một đoạn.
Mọi người ngước mắt trầm trồ, nói đoạn đều rút cả vào trong nhà chờ xem hai người quyết đấu.
“ Nhãi ranh vô tri, tiếp chiêu! ”
Đạp ba bốn phát, thì đã đến đầu tường. Lê Sát quát to, rung tay nhấn một cái, chum mắm kiệu đã từ trên không đánh úp xuống đầu Đinh Lễ.
Đinh Lễ cười lạnh, chân móc ngược lên trúng vào đáy chum. Theo lí mà nói, sức lực của hai người đều rất lớn. Một từ trên úp xuống như mãnh hổ hạ sơn, một từ dưới đánh lên như giao long xuất động. Nếu va chạm xung kích, thì ắt chum lớn phải tan vỡ mới là lẽ thường.
Thế nhưng, không như người khác, Lê Hổ thì biết Đinh Lễ không phải kẻ lỗ mãng tầm thường đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Trái lại, y là kẻ trong thô có tế, biến tiến biết lùi.
Quả nhiên Đinh Lễ chợt vặn eo, hoá cương lực thành xảo kình tiếp lấy chum mắm từ trên giáng xuống. Chỉ nghe kịch một tiếng, chum mắm dừng giữa không trung, còn dòng nước đậm đà màu cánh gián hơi sánh ra, văng trúng vạt áo Lê Sát. Mùi hăng của nước mắm khiến y rất khó chịu, bèn buông tay nhảy xuống.
Đinh Lễ từ từ hạ chum mắm xuống, cười khì.
Trước là Đinh Lễ dùng cương, Lê Sát dùng nhu khắc chế, theo quy củ thì Lê Sát đã thắng nửa chiêu. Bây giờ đổi lại vị trí cho nhau, Đinh Lễ lại thắng nửa chiêu.
“ Thú vị lắm! Tới đây!! ”
Đinh Lễ cười ha ha, vác côn xông tới quất vào Lê Sát.
Đúng là
Trên lưỡi đao nhận thức anh hùng
Dưới mũi kiếm hoá thù thành bạn.
“ Nào nào, thịt nướng chưa nguội, rượu ngon vẫn nồng. Đánh chén đi chứ. ”
Rồi y chặc lưỡi đánh tách một cái, bàn tay khép lại chặt một phát ra chiều tâm đắc lắm:
“ Không nên hoãn cái sự… tặc… sung sướng đó lại. ”
Trịnh Ngọc Lữ hơi tránh sang một bên, lại lườm quái nhân một cái, tựa hồ trách y thô lỗ.
Bấy giờ có rượu có thịt, có hoa có trăng. Được men say trợ hứng, ba người nói chuyện rất vui, càng nói càng thấy hợp.
Chỉ nghe quái nhân nói:
“ Thí dụ như câu “ nhất tướng công thành vạn cốt khô ” trong binh pháp, vốn dĩ được dùng để nói cho người sau cái sự đáng sợ của chiến tranh.
Thế nhưng sau này đám tướng lĩnh bất nhân bất nghĩa, háo thắng lập công lấy câu này ra để bao biện cho việc giết dân lành, thí binh đổi tốt của mình. Ầy. Chúng nó cứ nghĩ mình trưởng thành, quyết đoán, nhưng thực chất là cái đám máu lạnh chả hơn chả kém. Thực đúng là làm người ta tức muốn phát điên, ngứa răng ngứa lợi lên được. ”
Lê Hổ nghe thấy vậy, không khỏi gật gù.
Té ra cùng một câu của thánh hiền, kẻ có dạ tiểu nhân sẽ hiểu theo một cách, mà người có lòng quân tử sẽ hiểu theo kiểu khác. Tiếc thay sự đời vốn dĩ éo le, nhân sâm thì ít, rễ tre thì nhiều…
Nhưng buồn ở chỗ, thánh hiền chắc chắn không phải tiểu nhân.
“ Thế thì câu “ kẻ thức thời là trang tuấn kiệt ” e là cũng bị đám tiểu nhân xuyên tạc đi mất rồi! ”
Lê Hổ đánh vào đùi mình một cái, nghe đét một tiếng thật to.
“ Chính thế! Con mẹ nó chứ! Cứ để cho cái đám sâu bọ mang đi khắp nơi khuyên người ta hàng, thành ra người đời lại hiểu sai. ”
Ngọc Lữ tiếp:
“ Thức thời, tức là biết thời thế, không phải sao? ”
“ Thời thế do trời tạo? Do đất làm?? Hay do nhân tâm mà sinh? ”
Lê Hổ và quái nhân đồng thanh hỏi.
Trịnh Ngọc Lữ vốn rất thông minh, nghe hai người kia nói là hiểu ra ngay:
“ Tức là biết mình phải làm gì, vào lúc nào, cũng chính là thức thời. Thiên thời, địa lợi là chuyện con người chẳng khống chế được. Chỉ có nhân hoà là có thể nắm trong tay, tự mình quyết định.
Nghe qua thì tưởng như thiếu, nhưng ngẫm lại thấy đã vừa đủ. Hay quá, hôm nay được nói chuyện với hai người, thực là mở rộng tầm mắt. ”
Lại thấy hai người họ không để bụng chuyện mình là thân nữ nhi, bàn luận rất bình đẳng, trong lòng nàng cũng thầm lấy làm vui.
Lê Hổ nhìn sắc trời, nghe tiếng trống canh văng vẳng dồn đến từ xa.
Thế là đã qua canh ba.
“ Trời cũng đã khuya, có lẽ cũng nên về rồi. ”
Lê Hổ phủi quần áo đứng dậy.
“ Ây, nói còn chưa sướng miệng, đúng là không sảng khoái gì cả. Sao lại hoãn cái sự… tặc… sung sướng đó lại cơ chứ. ”
Quái nhân vừa chặt một cái, vừa lắc đầu tỏ ra tiếc rẻ.
Trịnh Ngọc Lữ cũng đứng dậy:
“ Nếu hai người chưa muốn dừng thì cứ tiếp tục, đừng vì tôi mà làm mất nhã hứng. ”
Lê Hổ khoát tay, nói:
“ Không phải. Thực cũng chẳng dám giấu, ngày mai tôi có chút việc phải đi sớm, thành ra không tiện nán lại. ”
Quái nhân nhún vai:
“ Người ta không muốn nói chuyện thâu đêm rồi, chúng ta đi thôi. ”
Nói rồi nhảy lên con trâu trắng, thúc vào bụng nó một cái.
Con trâu rống lên, sau đó lao đi. Bốn chân giộng xuống mặt đường những cú nặng tựa nghìn cân, nháy mắt đã mất dạng.
Lê Hổ đang định ngăn lại hỏi danh tánh người ta, mà chẳng còn kịp nữa, không khỏi thấy tiêng tiếc.
Sau đó cậu chia tay với Ngọc Lữ, ai về nhà nấy.
Sớm hôm sau…
Lê Hổ đang phẩm trà sáng, hầu chuyện u già, thì bỗng có kẻ dưới hớt hơ hớt hải chạy vào.
“ Bà lớn… bà lớn… có chuyện rồi. ”
“ Trời chưa sập, cứ bình tĩnh. Nói đi, làm sao? ”
“ Có… có người… đánh đến cửa… hỏi… hỏi tội… ”
Hạ nhân vừa đưa tay ôm ngực, vừa thở hổn hển ra chiều khó nhọc. Lê Hổ giờ đã không còn là đứa trẻ mới ra đời, tự nhiên là phát hiện y bị nội thương không nhẹ.
“ Hỏi tội? Sao lại hỏi tội? ”
“ Bẩm… y nói… bà hối lộ… cho giặc. Thế nên… nên… không xứng đáng làm quân trưởng nữa. Hắn… hắn nói nếu bà không chịu kháng Minh, thì để hắn đến làm thay. ”
Bà Trịnh Thị Ngọc Thương khẽ cười:
“ Tên này cũng có khí phách đấy chứ. ”
Lê Hổ thấy đại địch đánh đến cửa mà u vẫn bình chân như vại, không khỏi lấy làm lạ. Song, cậu chàng cũng không phải đứa trẻ con hiếu kì năm nào. U cậu tự biết cân nhắc lúc nào nên nói cho cậu.
“ Đi. Chúng ta đi xem mặt vị hào kiệt này, để coi y có bản lĩnh gì mà đòi làm chức quân trưởng. ”
U con Lê Hổ dìu nhau ra đến cửa phủ, phát hiện lúc bấy giờ tình hình đã loạn lắm rồi.
Gia nhân bị đánh ngã la liệt, nằm cả dưới đất. Trần Đĩnh đang giao thủ với kẻ địch, nhưng xem chừng cũng đã phải xuống chiếu dưới.
Lê Hổ nhíu mày.
Người đến hơn cậu chàng mấy tuổi, thân cao hơi gầy. Y vác theo một thanh trường thương có hai đầu, chính đang múa tít mù.
Chiêu số dùng thương của y rất đặc biệt. Lúc thì như cương trượng, khi thì như đại đao, lúc lại thành kiếm chiêu, thỉnh thoảng lại dùng như hoạ kích.
Nhìn ánh thương vũ lộng thành từng đoá hoa, rồi như cùng lúc diễn hoá thành mấy nhà trong thập bát ban võ khí liền, không khỏi khiến người ta ngợp cả mắt.
Đáng sợ nhất là chiêu số của hắn cực kì kín kẽ, dung hợp hết tinh hoa các nhà, bỏ hết nhược điểm, hầu như đạt đến trạng thái hoàn mĩ vô khuyết.
Lê Hổ còn phát hiện một điều nữa.
Đòn thế của hắn ác liệt mười phần, ngay cả hư chiêu đánh nhứ ra cũng tràn đầy sát khí, khiến người ta không biết đâu mà lần.
Trần Đĩnh thân làm tướng, cũng chưa gặp ai có khí sát lục nặng như người này. Chưa phân cao thấp, thì về thế y đã bị áp chế ba phần. Tên ốm o nọ quả thực như là ma thần bước ra từ địa ngục, tắm trong biển máu, ngủ trên núi xương.
Gã kia càng đánh càng thắng thế, đã lên tiếng giễu cợt:
“ Giáo đầu của họ Lê mà cũng chỉ có thế, thì hãy bảo bà Thương mau chóng giao quan ấn ra đây! ”
“ Trịnh Thị Ngọc Thương ở đây. Không biết anh hùng phương nào hạ cố, rồng ghé nhà tôm!? ”
“ Gia chủ ra rồi sao? ”
Kẻ gầy ốm cười vang, dậm chân xoay thương đánh ra một chiêu. Chiêu ấy đánh hất từ phía dưới lên, có đến bảy phần giống bổng pháp Bạch Đằng Giang.
Trần Đĩnh quả nhiên không biết đón đỡ ra sao, buộc phải nhảy lui để tránh.
“ Ta nói cho bà biết, anh hào Lam Sơn còn nhiều, không phải ai cũng muốn luồn cúi tạm bợ mà sống dưới chân giặc tạo như bà, đất Lam Sơn cũng chẳng phải do một mình họ Lê của bà làm chủ. Nếu phải dung túng lũ cướp nước, Lê Sát này là người đầu tiên không đồng tình!! ”
“ Ra là Lê Sát. Cái tên rất đặc biệt. ”
Bà Trịnh Thị Ngọc Thương gật đầu.
Kì thực bà rất thưởng thức tài năng của Lê Sát.
Ngay từ khi quyết định học theo họ Khúc lấy lui làm tiến, thư sức dân để lo đại sự, bà sớm đã tiên liệu được đám hào kiệt sẽ không phục.
Đã không phục, tất sẽ có phản kháng. Chín trăm năm Bắc thuộc, đạo lí này người nước Nam sớm đã thuộc nằm lòng.
Nhân tài, có cốt khí mới là nhân tài.
“ Nhưng chỉ không biết Lê Sát ngài có bản lĩnh này không! Đinh Lễ!! ”
Bà Thương nói, đầy bí ẩn.
Ù ù ù ù!
Lời vừa dứt, kình phong như núi sập đã quật vào mặt Lê Sát. Tóc và tà áo y theo đó mà bay phấp phới, áp lực bổ tới khiến y cơ hồ không hô hấp nổi.
Chỉ thấy một cây côn to như cây tre đực từ bên cạnh đánh úp lại. Côn sắt thế đại lực trầm, khi bay phát ra tiếng trầm đục rợn người, ước chừng nặng đến năm sáu mươi cân ta, tính ra là gần một trăm hai mươi cân Tàu.
Kẻ dùng được cây côn này làm binh khí, chỉ sợ là có thần lực hiếm có, so với Hồ Đỗ phải mạnh hơn ba bậc.
Lê Sát bị cây côn làm bất ngờ, nhưng không hề nao núng. Y múa thương, điểm liên tiếp vào thân gậy, dùng xảo kình từ từ chúc đầu cây côn xuống đất. Côn sắt này cực nặng, thế nên chỉ cần làm một đầu hơi trầm xuống, cả cây gậy lập tức cắm vào đất.
Ruỳnh!!
Thiết côn đâm xuống, khiến mặt đất rung rinh, lá rụng lả tả. Gạch ngói trên bờ rào thi nhau đổ vỡ. Quả thực là đáng sợ.
Ọoooooo!
Tiếng trâu ở đâu rú lên nghe inh tai nhức óc, sau đó có tiếng người la lên eo éo:
“ Con trâu ngốc, ngu như bò!! Đã bảo đừng có át tiếng tao rồi!! ”
Ruỳnh. Ruỳnh.
Mặt đường cũng rung chuyển theo từng bước chân của trâu thần. Đại Thắng Thần Ngưu dừng lại ngay trước mặt mọi người, bộ lông trắng phau không sợi tạp rung rinh theo gió.
“ Y là Đinh Lễ!!! ”
Thì ra… quái nhân mà Lê Hổ gặp lại chính là Đinh Lễ.
Chỉ thấy cậu thiếu niên nọ nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đến rút phứt cây côn ngoại cỡ lên gác lên vai như gánh đòn gánh. Sau lưng trâu trắng còn quảy hai cái chum kiệu lớn, dùng một cây song xuyên qua.
Đinh Lễ hất hàm nhìn Lê Sát, nói:
“ Bộ xương khô, ngươi liệu chịu nổi mấy côn của ta? ”
“ Mãng phu chỉ biết sức trâu, xem ta thu phục ngươi ra sao! ”
“ Chuyện đó để sau. ”
Đinh Lễ nói, đoạn tháo hai cái chum kiệu đặt xuống đất, rồi quay sang chỗ bà Thương, vẫy tay:
“ Có hai vò nước mắm, con mang đến biếu bà. ”
Nói rồi nhìn về phía Lê Sát, mặt đầy vẻ thách thức. Đoạn, Đinh Lễ nắm tay vào vách chum, quát một tiếng:
“ Lên! ”
Kịch!
Chum kiệu nặng mấy chục cân chứa đầy nước mắm cứ thế bắn lên không trung mấy trượng. Đinh Lễ ghé vai, kịch một cái, chum kiệu rơi xuống yên vị để cậu khiêng, vẻ mặt hết sức nhẹ nhàng.
Nói đoạn, Đinh Lễ nhảy một cái, đạp lên đầu tường mà vào nhà.
Lê Sát bị thách thức, máu háo thắng nổi lên, bèn quát:
“ Sợ ngươi chắc. ”
Nói đoạn lộn một vòng, đã đến bên chum mắm. Y không có thần lực vô song như Đinh Lễ, chỉ có thể dùng trí.
Y lấy song đầu thương ghé vào dưới đáy chum, lấy đầu gối làm đòn bẩy, dùng sức nhấn một cái.
Chum mắm cũng bay lên một đoạn.
Lê Sát không dám lãng phí thời gian, lấy chân đá vào đáy chum hất nó bay lên. Sau đó chống thương lấy đà, tung người nhảy theo sau. Y cứ vừa bay vừa tung chân đá vào đáy chum, mỗi cước lại khiến nó văng lên không thêm một đoạn.
Mọi người ngước mắt trầm trồ, nói đoạn đều rút cả vào trong nhà chờ xem hai người quyết đấu.
“ Nhãi ranh vô tri, tiếp chiêu! ”
Đạp ba bốn phát, thì đã đến đầu tường. Lê Sát quát to, rung tay nhấn một cái, chum mắm kiệu đã từ trên không đánh úp xuống đầu Đinh Lễ.
Đinh Lễ cười lạnh, chân móc ngược lên trúng vào đáy chum. Theo lí mà nói, sức lực của hai người đều rất lớn. Một từ trên úp xuống như mãnh hổ hạ sơn, một từ dưới đánh lên như giao long xuất động. Nếu va chạm xung kích, thì ắt chum lớn phải tan vỡ mới là lẽ thường.
Thế nhưng, không như người khác, Lê Hổ thì biết Đinh Lễ không phải kẻ lỗ mãng tầm thường đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Trái lại, y là kẻ trong thô có tế, biến tiến biết lùi.
Quả nhiên Đinh Lễ chợt vặn eo, hoá cương lực thành xảo kình tiếp lấy chum mắm từ trên giáng xuống. Chỉ nghe kịch một tiếng, chum mắm dừng giữa không trung, còn dòng nước đậm đà màu cánh gián hơi sánh ra, văng trúng vạt áo Lê Sát. Mùi hăng của nước mắm khiến y rất khó chịu, bèn buông tay nhảy xuống.
Đinh Lễ từ từ hạ chum mắm xuống, cười khì.
Trước là Đinh Lễ dùng cương, Lê Sát dùng nhu khắc chế, theo quy củ thì Lê Sát đã thắng nửa chiêu. Bây giờ đổi lại vị trí cho nhau, Đinh Lễ lại thắng nửa chiêu.
“ Thú vị lắm! Tới đây!! ”
Đinh Lễ cười ha ha, vác côn xông tới quất vào Lê Sát.
Đúng là
Trên lưỡi đao nhận thức anh hùng
Dưới mũi kiếm hoá thù thành bạn.
Bình luận truyện