Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 164: Hồi mười tám (14)
Lưu Tuấn cho quân phục sẵn trong các ngôi nhà tranh lụp xụp, lấy chính ngôi làng hắn đàn vây đánh làm chỗ mai phục.
Để hở lưng cho quân Hậu Trần?
Thực tế là không!
Lưu Tuấn cho quân đào hào ngăn lửa rồi phóng hoả, đốt các căn nhà ở vòng trong của làng. Lửa sẽ từ từ cháy lan lên tận đỉnh đồi, dồn chết lực lượng mỏng manh còn sót lại trong làng của quân Trần.
Huống hồ, thế lửa đánh động quân Trần…
Đặng Tất tuyệt nhiên sẽ không thể làm ngơ.
Mà nhiệm vụ của Lưu Tuấn cũng chỉ có vậy. Hắn cần phải kéo được càng nhiều quân Trần sang mặt đông càng tốt.
Khi đó, lực lượng ở hai phía tây – bắc sẽ giảm sút.
Thời cơ để Mộc Thạnh công núi sẽ đến.
Nếu quân Trần không cản? Hắn ngại gì mà không chém giết thẳng vào đầu não?
Kế sách có thể nói là thập toàn.
Thế nên Mộc Thạnh không tiếc điểm cho y năm ngàn tinh binh.
“ Địch tới! ”
Lưu Tuấn liếm mép.
Tiếng chân người rầm rập kia, không phải là tiếng hành quân thì là gì?
[ Phen này ta sẽ cho các ngươi chôn xác ở đây! ]
Đinh Lễ cầm đầu đại quân, vừa đi được mấy bước, thì thấy phía đông núi Thuý lửa cháy rừng rực. Cảm thấy sự chẳng lành, cậu bèn dẫn quân vòng qua phía đông…
Lần trước đã qua làng một lần, nên Đinh Lễ biết rõ, muốn vào làng chỉ có độc một con đường.
Độc đạo chơ vơ…
Hai bên đường tre trúc xanh rì…
Lác đác gỗ vụn, mảnh bát, mẻ kho vỡ tung toé khắp nơi.
Đinh Lễ giục trâu đến đầu con đường thì Đại Thắng bất chợt dừng lại. Nó cọ cọ đầu mũi xuống đất, tai phe phẩy.
Chư tướng sĩ chưa thấy con trâu nào cổ quái như thế, nên rất lấy làm lạ.
Bất ngờ…
Đại Thắng chồm người dậy, rống lên một tiếng “ Ọoooo ” rung trời chuyển đất. Nói đoạn, nó cọ liên hồi móng guốc chân trái xuống đất, đầu hất mấy cái về phía làng ra hiệu cho Đinh Lễ.
“ Mày nói có mùi máu sao? ”
“ Ọooooo… ”
Đinh Lễ bật môi, nhìn qua một hồi.
[ Không được. Xem chừng chủ công đã phản kháng một phen, giờ đang bị vây trong làng, hoặc bị bắt để uy hiếp ta. Mạng ngài nguy trong sớm tối…
Mình nợ ơn cưu mang dưỡng dục của bà Thương… bà chỉ có cậu chủ là con một! Đinh Lễ này chết có xá gì? Nhưng nhà họ Lê không thể tuyệt tự! ]
Nghĩ xong, Đinh Lễ bèn gỡ cây côn xuống, mở miệng quát lớn:
“ Ọoooooo!!! ”
“ Con trâu ngu! Ngu như bò!!! Nói bao nhiêu lần là đừng có át lời tao!! ”
Cậu chàng vừa nói, vừa thụi một cú vào đầu Đại Thắng.
Ba quân ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy trông đều ngu ngơ như bò xem khẩu hiệu. Họ đang nghi ngờ không biết đầu óc vị tướng nhỏ trước mặt và con trâu chiến của cậu có được bình thường hay không.
Đinh Lễ hắng giọng ho khan một tiếng, rồi quát:
“ Chiến!!!!!!!!! ”
Nói rồi giục trâu xông thẳng vào làng.
“ Nó điên rồi sao?? ”
Thấy Đinh Lễ xông bừa lên trước, không chỉ có quân Hậu Trần, đến quân Minh cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Lưu Tuấn quát:
“ Bắn tên! Giết!! ”
Nào ngờ Đại Thắng xung trận một cái, lập tức hoá thành một con trâu điên. Tốc độ của nó chẳng thua gì Xích Thố thần mã cả.
Huống hồ…
Thể hình nó to lớn, sức khoẻ kinh hồn, lại có cặp sừng lợi hại. Nếu để hai bên gặp nhau trên chiến trường, linh hoạt Đại Thắng có thể không bằng, đấu trực diện Xích Thố chỉ có đường chết!
Chỉ thấy con Đại Thắng húc thủng lớp tường rào như người ta lấy đao bén đâm tờ giấy mỏng. Tốc độ của nó chẳng giảm, còn tăng thêm, phi bừa vào một nhà gần nhất.
Rầm! Uỳnh!
Tường đổ sập xuống, đè lên mấy tên lính Minh đang náu trong đó. Giữa lúc lớp bụi mờ vừa tan, Đinh Lễ đã ra tay. Cây côn sắt tung hoành đập ngang bổ dọc, đánh chết cả bọn.
“ Không có… ”
Không thấy bóng chủ công, Đinh Lễ lập tức thúc con Đại Thắng.
Trâu thần lấy đà, rồi rống lên, húc thủng bức tường khác, lao vào căn nhà kế bên.
Lưu Tuấn trông con thần ngưu chở Đinh Lễ hung hãn san phẳng hết nguyên một tá nhà dân, biến cả một góc làng thành bình địa nhoe nhoét máu thì kinh sợ đến độ không ngậm nổi miệng.
Đây còn là con người hay sao???
Lúc này quân Hậu Trần cũng đã ùa vào.
Sự dũng mãnh của Đại Thắng, thần uy của Đinh Lễ khiến quân Minh cứng hết cả người, đến giờ mới kịp phản ứng lại.
“ Trên đó!! ”
Đinh Lễ ngước mắt lên, thấy ngôi đình làng đặt trên đỉnh đồi bị bủa vây trong ngọn lửa bèn đoán ngay ấy là nơi chủ công gặp nạn.
“ Toàn quân! Giết!!! ”
Một tiếng rống giận, một tiếng kêu trợ uy cho chủ của Đại Thắng, sĩ khí quân Hậu Trần tưởng như Phạm Nhũ được chắp lại đôi cánh thần, bay lên tận chín tầng trời.
Đinh Lễ hung mãnh, nhưng không phải ngốc.
Cậu chàng biết địch quân có mai phục.
Nhưng chúng không biết con Đại Thắng thần ngưu lợi hại.
Nên cậu đề phòng chúng, chúng không đề phòng cậu.
Cái đó gọi là… biết địch biết ta.
Đinh Lễ múa côn xông thẳng lên đồi, đi đến đâu là vung côn đến đấy. Côn lia qua, quật nát cả vách đất, kéo cả một ngôi nhà sập hẳn một góc.
Còn con Đại Thắng, cứ cắm đầu lao tới trước không cần biết trước mặt nó là cái gì.
“ Mau!! Kết thuẫn trận! ”
Lưu Tuấn gầm lên trong kinh hãi.
Tại sao lại có con trâu ghê gớm như thế?
Quân Minh kết thành phương trận, thuẫn bài giơ hết ra trước, tay lại khoá lấy nhau. Người này đặt tay lên lưng người kia trợ lực, dần dà hình thành một bức tường thành con con. Thoạt nhìn, thì vững chắc vô cùng.
Đáng tiếc…
Đại Thắng thần ngưu có sức húc chết cả voi chiến.
Ruỳnh!!!
Con Đại Thắng thấy người ta cản nó, càng hung hãn.
Nó xông thẳng tới trước, đầu cúi thấp, cổ quất mạnh sang hai bên.
Thuẫn trận tưởng như vững chắc nháy mắt vỡ tan tành, chẳng khác nào tổ kiến dưới cơn nước lũ.
Lưu Tuấn sợ quá hoá giận, gầm lên:
“ Đến đây!!! ”
Nói đoạn vung kiếm nhảy xổ tới.
Đinh Lễ vung bổng, quát:
“ Cút! ”
Đầu gậy đúc bằng sắt đặc vụt ngang, thế như sấm sét, nhanh như điện chớp.
Kiếm của Lưu Tuấn gãy vụn…
Cánh tay Lưu Tuấn cũng bị ngọn bổng quét trúng, gãy rồi
Y ngã vật ra đất, thổ huyết, toàn thân đau ê ẩm. Kình lực của Đinh Lễ mạnh như sấm gầm sét nổ, lại tầng tầng lớp lớp như sóng biển. Trước ngọn bổng của Đinh Lễ, Lưu Tuấn cơ hồ không có sức đánh trả.
Tròng mắt y mở to, kinh hoàng nhìn móng con Đại Thắng phủ bóng đen chết chóc lên mặt mình.
Rầm!
Ngực y trúng một đạp của trâu thần.
Xương ngực tức thì gãy làm ba bốn đoạn, tim cũng bị chấn nát bấy. Máu tươi ộc ra khỏi miệng, đầu ngoẹo đi, tức tưởi mà chết không nhắm mắt.
Y cho quân mai phục trong từng căn nhà, khắp các hẻm to ngách nhỏ trong làng chỉ chực chờ quân Trần đến là lao ra. Có ngờ đâu, lại có một kẻ điên cưỡi trâu có thể đánh thẳng một đường từ đầu làng lên tận đây?
Y đã tính rằng, kẻ địch sẽ thận trọng tiến lên, cẩn thận cùng y đi từng chiêu từng nước, đấu trí sinh tử.
Nhưng nào có ngờ…
Đại Thắng tuy xác là trâu, nhưng ăn thịt uống rượu chả khác gì hùm beo lang sói. Thành thử, nó đặc biệt mẫn cảm với hơi máu.
Trâu thần thông linh, hiểu ý chủ nhân muốn xông lên cứu người cho sớm. Thế nên nó cứ nhè chỗ nào hương máu nhạt nhất mà xông vào. Quân Minh vừa chém giết một mẻ, thân toàn mùi máu rắn. Muốn bao vây con Đại Thắng?? Đúng là khó hơn cả lên trời.
Đinh Lễ xông đến trước ngọn lửa nóng rực, lưỡi lửa bùng lên thổi rát mặt, mắt thấy không thể nào xông lên được. Cậu chàng nghĩ một lúc, bèn thúc bụng Đại Thắng.
Con trâu rống lên, lui mấy bước lấy đà.
Đinh Lễ hít sâu một hơi, đoạn vung côn thật mạnh một cái:
“ Rầm! ”
Đất mùn ẩm, bị lửa đốt khô lại. Đinh Lễ giộng côn một cái, là đã bị đánh nát ra. Cậu chàng lại chuyển thân, quét gậy một cái, đánh văng hết đám đất đá đó vào ngọn lửa.
Thế lửa thoáng yếu bớt…
Không đợi chủ ra hiệu, Đại Thắng thần ngưu đã xông thẳng vào ngọn lửa.
Đinh Lễ nằm sát lưng trâu, một tay nắm sừng, tay kia kẹp côn. Lưỡi lửa xung quanh chồm lên, thiêu da đốt thịt.
“ Ọoooo! ”
“ Ahhhhhh! ”
Cả người và trâu đều kêu lên đau đớn.
May sao, trời mới đổ mưa lớn, cây cỏ còn ướt. Thành ra lửa không lan ra quá nhanh được. Tường lửa còn mỏng, người và trâu phóng qua, mà chỉ bị bỏng nhẹ. Bộ lông trắng như tuyết của con Đại Thắng đã lem nhem đen lại mấy chỗ. Có vài nơi lông bị hun đến dựng lên.
Đinh Lễ nén đau, lảo đảo ngồi thẳng dậy trên lưng trâu.
Chỉ thấy trước đình làng có mấy chục người, đều tựa người vào cửa hoặc dựa lên cột đình. Lê Hổ và Phạm Ngọc Trần ở cùng một chỗ.
“ Cậu lớn! Tôi đến rồi đây! ”
Đinh Lễ cao giọng quát, đoạn cưỡi Đại Thắng chạy đến.
Lê Hổ nhíu chân mày, khó nhọc mở mắt.
“ Lễ… đấy à… ”
Chỉ có ông trung niên râu rậm là còn tỉnh táo. Ông đỡ Ngọc Trần lên ngồi phía trước Đinh Lễ, lại xé áo của mọi người, bọc chặt lấy hai người họ. Những tấm áo ướt đẫm mồ hôi…
“ Cứu… người… mau… ”
Lê Hổ thều thào, tiếng cậu càng lúc càng nhẹ như tơ.
Đinh Lễ nhìn sang phía mọi người, bàn tay siết quanh sừng con Đại Thắng càng chặt hơn.
Trung niên nhìn ra phía đông, đôi mắt phản chiếu ánh lửa, cháy lên một cái vẻ mơ màng… lơ đãng như người say.
“ Ngoài kia chắc vẫn đánh giết dữ lắm. ”
Ông nói.
Đinh Lễ gật đầu, một cách nặng nề. Cậu cứ è è cái gì ở cổ họng, nhưng không ra tiếng được.
“ Cậu nhớ chuyển lời giúp tôi đến chủ cậu. Tấm lòng của cậu ta đối với chúng tôi, tôi rất biết ơn. ”
Nói rồi, ông chắp tay sau lưng, đi về phía bậc thềm của ngôi đình.
“ Cậu ta có tài lắm đấy. Hơn tôi nhiều. Sau này kháng Minh ắt làm nên cơm nên cháo. Chớ có vì mấy tên vô dụng chúng tôi mà lỡ dở. ”
Ngồi xuống.
Lửa đã bén vào mái đình. Cột kèo sơn son đã có những chỗ chuyển thành một màu than cháy khét.
“ Đi đi… ”
Để hở lưng cho quân Hậu Trần?
Thực tế là không!
Lưu Tuấn cho quân đào hào ngăn lửa rồi phóng hoả, đốt các căn nhà ở vòng trong của làng. Lửa sẽ từ từ cháy lan lên tận đỉnh đồi, dồn chết lực lượng mỏng manh còn sót lại trong làng của quân Trần.
Huống hồ, thế lửa đánh động quân Trần…
Đặng Tất tuyệt nhiên sẽ không thể làm ngơ.
Mà nhiệm vụ của Lưu Tuấn cũng chỉ có vậy. Hắn cần phải kéo được càng nhiều quân Trần sang mặt đông càng tốt.
Khi đó, lực lượng ở hai phía tây – bắc sẽ giảm sút.
Thời cơ để Mộc Thạnh công núi sẽ đến.
Nếu quân Trần không cản? Hắn ngại gì mà không chém giết thẳng vào đầu não?
Kế sách có thể nói là thập toàn.
Thế nên Mộc Thạnh không tiếc điểm cho y năm ngàn tinh binh.
“ Địch tới! ”
Lưu Tuấn liếm mép.
Tiếng chân người rầm rập kia, không phải là tiếng hành quân thì là gì?
[ Phen này ta sẽ cho các ngươi chôn xác ở đây! ]
Đinh Lễ cầm đầu đại quân, vừa đi được mấy bước, thì thấy phía đông núi Thuý lửa cháy rừng rực. Cảm thấy sự chẳng lành, cậu bèn dẫn quân vòng qua phía đông…
Lần trước đã qua làng một lần, nên Đinh Lễ biết rõ, muốn vào làng chỉ có độc một con đường.
Độc đạo chơ vơ…
Hai bên đường tre trúc xanh rì…
Lác đác gỗ vụn, mảnh bát, mẻ kho vỡ tung toé khắp nơi.
Đinh Lễ giục trâu đến đầu con đường thì Đại Thắng bất chợt dừng lại. Nó cọ cọ đầu mũi xuống đất, tai phe phẩy.
Chư tướng sĩ chưa thấy con trâu nào cổ quái như thế, nên rất lấy làm lạ.
Bất ngờ…
Đại Thắng chồm người dậy, rống lên một tiếng “ Ọoooo ” rung trời chuyển đất. Nói đoạn, nó cọ liên hồi móng guốc chân trái xuống đất, đầu hất mấy cái về phía làng ra hiệu cho Đinh Lễ.
“ Mày nói có mùi máu sao? ”
“ Ọooooo… ”
Đinh Lễ bật môi, nhìn qua một hồi.
[ Không được. Xem chừng chủ công đã phản kháng một phen, giờ đang bị vây trong làng, hoặc bị bắt để uy hiếp ta. Mạng ngài nguy trong sớm tối…
Mình nợ ơn cưu mang dưỡng dục của bà Thương… bà chỉ có cậu chủ là con một! Đinh Lễ này chết có xá gì? Nhưng nhà họ Lê không thể tuyệt tự! ]
Nghĩ xong, Đinh Lễ bèn gỡ cây côn xuống, mở miệng quát lớn:
“ Ọoooooo!!! ”
“ Con trâu ngu! Ngu như bò!!! Nói bao nhiêu lần là đừng có át lời tao!! ”
Cậu chàng vừa nói, vừa thụi một cú vào đầu Đại Thắng.
Ba quân ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy trông đều ngu ngơ như bò xem khẩu hiệu. Họ đang nghi ngờ không biết đầu óc vị tướng nhỏ trước mặt và con trâu chiến của cậu có được bình thường hay không.
Đinh Lễ hắng giọng ho khan một tiếng, rồi quát:
“ Chiến!!!!!!!!! ”
Nói rồi giục trâu xông thẳng vào làng.
“ Nó điên rồi sao?? ”
Thấy Đinh Lễ xông bừa lên trước, không chỉ có quân Hậu Trần, đến quân Minh cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Lưu Tuấn quát:
“ Bắn tên! Giết!! ”
Nào ngờ Đại Thắng xung trận một cái, lập tức hoá thành một con trâu điên. Tốc độ của nó chẳng thua gì Xích Thố thần mã cả.
Huống hồ…
Thể hình nó to lớn, sức khoẻ kinh hồn, lại có cặp sừng lợi hại. Nếu để hai bên gặp nhau trên chiến trường, linh hoạt Đại Thắng có thể không bằng, đấu trực diện Xích Thố chỉ có đường chết!
Chỉ thấy con Đại Thắng húc thủng lớp tường rào như người ta lấy đao bén đâm tờ giấy mỏng. Tốc độ của nó chẳng giảm, còn tăng thêm, phi bừa vào một nhà gần nhất.
Rầm! Uỳnh!
Tường đổ sập xuống, đè lên mấy tên lính Minh đang náu trong đó. Giữa lúc lớp bụi mờ vừa tan, Đinh Lễ đã ra tay. Cây côn sắt tung hoành đập ngang bổ dọc, đánh chết cả bọn.
“ Không có… ”
Không thấy bóng chủ công, Đinh Lễ lập tức thúc con Đại Thắng.
Trâu thần lấy đà, rồi rống lên, húc thủng bức tường khác, lao vào căn nhà kế bên.
Lưu Tuấn trông con thần ngưu chở Đinh Lễ hung hãn san phẳng hết nguyên một tá nhà dân, biến cả một góc làng thành bình địa nhoe nhoét máu thì kinh sợ đến độ không ngậm nổi miệng.
Đây còn là con người hay sao???
Lúc này quân Hậu Trần cũng đã ùa vào.
Sự dũng mãnh của Đại Thắng, thần uy của Đinh Lễ khiến quân Minh cứng hết cả người, đến giờ mới kịp phản ứng lại.
“ Trên đó!! ”
Đinh Lễ ngước mắt lên, thấy ngôi đình làng đặt trên đỉnh đồi bị bủa vây trong ngọn lửa bèn đoán ngay ấy là nơi chủ công gặp nạn.
“ Toàn quân! Giết!!! ”
Một tiếng rống giận, một tiếng kêu trợ uy cho chủ của Đại Thắng, sĩ khí quân Hậu Trần tưởng như Phạm Nhũ được chắp lại đôi cánh thần, bay lên tận chín tầng trời.
Đinh Lễ hung mãnh, nhưng không phải ngốc.
Cậu chàng biết địch quân có mai phục.
Nhưng chúng không biết con Đại Thắng thần ngưu lợi hại.
Nên cậu đề phòng chúng, chúng không đề phòng cậu.
Cái đó gọi là… biết địch biết ta.
Đinh Lễ múa côn xông thẳng lên đồi, đi đến đâu là vung côn đến đấy. Côn lia qua, quật nát cả vách đất, kéo cả một ngôi nhà sập hẳn một góc.
Còn con Đại Thắng, cứ cắm đầu lao tới trước không cần biết trước mặt nó là cái gì.
“ Mau!! Kết thuẫn trận! ”
Lưu Tuấn gầm lên trong kinh hãi.
Tại sao lại có con trâu ghê gớm như thế?
Quân Minh kết thành phương trận, thuẫn bài giơ hết ra trước, tay lại khoá lấy nhau. Người này đặt tay lên lưng người kia trợ lực, dần dà hình thành một bức tường thành con con. Thoạt nhìn, thì vững chắc vô cùng.
Đáng tiếc…
Đại Thắng thần ngưu có sức húc chết cả voi chiến.
Ruỳnh!!!
Con Đại Thắng thấy người ta cản nó, càng hung hãn.
Nó xông thẳng tới trước, đầu cúi thấp, cổ quất mạnh sang hai bên.
Thuẫn trận tưởng như vững chắc nháy mắt vỡ tan tành, chẳng khác nào tổ kiến dưới cơn nước lũ.
Lưu Tuấn sợ quá hoá giận, gầm lên:
“ Đến đây!!! ”
Nói đoạn vung kiếm nhảy xổ tới.
Đinh Lễ vung bổng, quát:
“ Cút! ”
Đầu gậy đúc bằng sắt đặc vụt ngang, thế như sấm sét, nhanh như điện chớp.
Kiếm của Lưu Tuấn gãy vụn…
Cánh tay Lưu Tuấn cũng bị ngọn bổng quét trúng, gãy rồi
Y ngã vật ra đất, thổ huyết, toàn thân đau ê ẩm. Kình lực của Đinh Lễ mạnh như sấm gầm sét nổ, lại tầng tầng lớp lớp như sóng biển. Trước ngọn bổng của Đinh Lễ, Lưu Tuấn cơ hồ không có sức đánh trả.
Tròng mắt y mở to, kinh hoàng nhìn móng con Đại Thắng phủ bóng đen chết chóc lên mặt mình.
Rầm!
Ngực y trúng một đạp của trâu thần.
Xương ngực tức thì gãy làm ba bốn đoạn, tim cũng bị chấn nát bấy. Máu tươi ộc ra khỏi miệng, đầu ngoẹo đi, tức tưởi mà chết không nhắm mắt.
Y cho quân mai phục trong từng căn nhà, khắp các hẻm to ngách nhỏ trong làng chỉ chực chờ quân Trần đến là lao ra. Có ngờ đâu, lại có một kẻ điên cưỡi trâu có thể đánh thẳng một đường từ đầu làng lên tận đây?
Y đã tính rằng, kẻ địch sẽ thận trọng tiến lên, cẩn thận cùng y đi từng chiêu từng nước, đấu trí sinh tử.
Nhưng nào có ngờ…
Đại Thắng tuy xác là trâu, nhưng ăn thịt uống rượu chả khác gì hùm beo lang sói. Thành thử, nó đặc biệt mẫn cảm với hơi máu.
Trâu thần thông linh, hiểu ý chủ nhân muốn xông lên cứu người cho sớm. Thế nên nó cứ nhè chỗ nào hương máu nhạt nhất mà xông vào. Quân Minh vừa chém giết một mẻ, thân toàn mùi máu rắn. Muốn bao vây con Đại Thắng?? Đúng là khó hơn cả lên trời.
Đinh Lễ xông đến trước ngọn lửa nóng rực, lưỡi lửa bùng lên thổi rát mặt, mắt thấy không thể nào xông lên được. Cậu chàng nghĩ một lúc, bèn thúc bụng Đại Thắng.
Con trâu rống lên, lui mấy bước lấy đà.
Đinh Lễ hít sâu một hơi, đoạn vung côn thật mạnh một cái:
“ Rầm! ”
Đất mùn ẩm, bị lửa đốt khô lại. Đinh Lễ giộng côn một cái, là đã bị đánh nát ra. Cậu chàng lại chuyển thân, quét gậy một cái, đánh văng hết đám đất đá đó vào ngọn lửa.
Thế lửa thoáng yếu bớt…
Không đợi chủ ra hiệu, Đại Thắng thần ngưu đã xông thẳng vào ngọn lửa.
Đinh Lễ nằm sát lưng trâu, một tay nắm sừng, tay kia kẹp côn. Lưỡi lửa xung quanh chồm lên, thiêu da đốt thịt.
“ Ọoooo! ”
“ Ahhhhhh! ”
Cả người và trâu đều kêu lên đau đớn.
May sao, trời mới đổ mưa lớn, cây cỏ còn ướt. Thành ra lửa không lan ra quá nhanh được. Tường lửa còn mỏng, người và trâu phóng qua, mà chỉ bị bỏng nhẹ. Bộ lông trắng như tuyết của con Đại Thắng đã lem nhem đen lại mấy chỗ. Có vài nơi lông bị hun đến dựng lên.
Đinh Lễ nén đau, lảo đảo ngồi thẳng dậy trên lưng trâu.
Chỉ thấy trước đình làng có mấy chục người, đều tựa người vào cửa hoặc dựa lên cột đình. Lê Hổ và Phạm Ngọc Trần ở cùng một chỗ.
“ Cậu lớn! Tôi đến rồi đây! ”
Đinh Lễ cao giọng quát, đoạn cưỡi Đại Thắng chạy đến.
Lê Hổ nhíu chân mày, khó nhọc mở mắt.
“ Lễ… đấy à… ”
Chỉ có ông trung niên râu rậm là còn tỉnh táo. Ông đỡ Ngọc Trần lên ngồi phía trước Đinh Lễ, lại xé áo của mọi người, bọc chặt lấy hai người họ. Những tấm áo ướt đẫm mồ hôi…
“ Cứu… người… mau… ”
Lê Hổ thều thào, tiếng cậu càng lúc càng nhẹ như tơ.
Đinh Lễ nhìn sang phía mọi người, bàn tay siết quanh sừng con Đại Thắng càng chặt hơn.
Trung niên nhìn ra phía đông, đôi mắt phản chiếu ánh lửa, cháy lên một cái vẻ mơ màng… lơ đãng như người say.
“ Ngoài kia chắc vẫn đánh giết dữ lắm. ”
Ông nói.
Đinh Lễ gật đầu, một cách nặng nề. Cậu cứ è è cái gì ở cổ họng, nhưng không ra tiếng được.
“ Cậu nhớ chuyển lời giúp tôi đến chủ cậu. Tấm lòng của cậu ta đối với chúng tôi, tôi rất biết ơn. ”
Nói rồi, ông chắp tay sau lưng, đi về phía bậc thềm của ngôi đình.
“ Cậu ta có tài lắm đấy. Hơn tôi nhiều. Sau này kháng Minh ắt làm nên cơm nên cháo. Chớ có vì mấy tên vô dụng chúng tôi mà lỡ dở. ”
Ngồi xuống.
Lửa đã bén vào mái đình. Cột kèo sơn son đã có những chỗ chuyển thành một màu than cháy khét.
“ Đi đi… ”
Bình luận truyện