Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 70: Hồi mười một (4)



Phan Chiến Thắng tiếp tục dùng chiêu Diều Tha Quạ Mổ trong võ quạ. Ngọn cước đâm thẳng ra như mũi thương, liệt kình ác liệt chấn ngay vào mạch môn của Đậu Trung Kiên. Y chỉ thấy bàn tay tê chồn, dại ra từng hồi, thành thử chỉ đành lui vội mấy bước liền.

Đậu Trí Dũng thấy anh lép vế, bèn tranh thủ lúc Phan Chiến Thắng chưa kịp hồi khí để tung chiêu tới. Nồi gang vừa cứng vừa nặng nện mạnh xuống nhắm ngay đầu vai, nghe đã thấy rợn người. Họ Phan thấy vậy, biến chiêu phản kích ngay. Y tung người, nhảy xéo sang bên. Bàn chân hãy còn đang duỗi thẳng ra thì lướt ngang, chém trúng ngay thân nồi đang đập xuống của Trí Dũng.

Kình lực cuồn cuộn dộng vào tay, bảy tầng ám kình Nội Hoa Đăng đánh dạt luôn cả Đậu Trí Dũng. Y rên lên một tiếng vì đau.

Hai anh em lần nữa bị đánh cho tách nhau ra, mỗi người ở một đầu của bờ thành. Còn Phan Chiến Thắng chễm chệ đứng ngăn ở giữa.

Võ nồi, ba sáu đường thiên cương của Đậu Trung Kiên thiện về tấn công, bảy mươi hai thế địa sát của Đào Trí Dũng lại giỏi về phòng thủ. Phan Chiến Thắng cố tình ép mỗi người phải dùng sở đoản của mình đấu với hắn, chứng tỏ đã có kế hoạch đối phó hai người từ trước.

Hắn còn biết võ nồi có một tuyệt chiêu xưng là “ áp chế hết võ công trong thiên hạ ”. Ấy là đòn hợp kích Nồi Nào Úp Vung Nấy.

Nhưng với vị trí hiện tại, Phan Chiến Thắng tin là hai anh em sẽ không thể thi triển được tuyệt chiêu ấy. Thành thử, hắn rất tự tin, chắc mẩm chiến thắng đã nằm trong tay mình.

Nào ngờ, hai anh em họ Đậu thoáng trao đổi ánh mắt với nhau, đoạn khẽ gật đầu. Không cần một lời cũng đủ hiểu người kia muốn làm gì. Đậu Trí Dũng thì lỏng tay, trượt ra khỏi miệng nồi. Đoạn, y kéo từ dưới đáy nồi ra một cái vòng xuyến dùng làm chỗ nắm.

Cả hai trước đứng phắt dậy, nhìn chòng chọc đối thủ. Phan Chiến Thắng rùng mình, chợt có một dự cảm không ổn trong lòng.

Thế rồi hai anh em họ Đậu động thân. Họ cất bước cùng một lúc, chân cũng chạm đất cùng một nhịp. Thậm chí có cảm giác chân khí trong thể nội Trung Kiên, Trí Dũng cũng đang chuyển động với cùng một vận tốc.

Người anh giơ vung nồi, áp tới từ đằng trước. Người em quảy thân nồi, bức qua từ phía sau. Phan Chiến Thắng đứng ngay trung điểm của hai anh em, chợt có cảm giác áp lực như hai quả núi lớn đang ép mình vào giữa. Y biết đối thủ đã tung chiêu hiểm, thầm trách bản thân khéo quá hoá vụng.

[ Chúng nó võ công thấp kém như thế, ta chỉ cần dùng khinh công tránh thoát là được. Dù hơi mất mặt một tí. ]

Phan Chiến Thắng tung mình sang trái, toan dựa vào thân pháp áp đảo hai anh em. Có ngờ đâu y tránh qua trái thì họ theo sang trái, nhảy sang phải thì họ đuổi qua phải. Mà càng né, thì khoảng cách giữa hai anh em với Phan Chiến Thắng thu lại càng nhanh, áp lực sinh ra cũng càng lớn. Xương cốt chuyển nghe lắc cắc, hô hấp dồn dập hẳn lên, mặt Phan Chiến Thắng tím tái cả lại vì giận, vì sợ.

Y đường đường là trang chủ sơn trang Bách Điểu, tông sư của võ lâm đương đại. Thế mà đối mặt với hai cao thủ hạng hai lại phải chật vật thế này. Phan Chiến Thắng thấy mình như Phạm Nhĩ năm xưa vùng vẫy giữa túi thần trong vô vọng. Y giờ mới thấm thía cái gì là khôn quá hoá dại, khéo quá thành vụng.

Hai anh em họ Đậu đẩy chân khí trong người lên đến cực hạn, vào chính khoảnh khắc cuối cùng ấy họ như hoá thành hai cái bóng mờ ma mị. Phan Chiến Thắng chỉ kịp vận khí vào chân, tung người lên thì cái vung thép và cái nồi gang đã dí sát người.

Ầm!!!!

Vung đã úp vào nồi.

Cương kình bùng phát ra hai phía, thổi bạt cả tóc tai hai người Trí Dũng, Trung Kiên. Hai anh em phải nhắm tịt cả mắt lại, lui lại mấy chục bước liền do phản chấn. Liền đó toàn thân cũng uể oải mà ngồi phệt xuống, thở dốc từng cơn. Hai anh em mất mấy hô hấp mới gượng dậy nổi, mắt mở cố ra. Muốn dùng chiêu Nồi Nào Úp Vung Nấy thì cả hai phải vét cạn sạch chân khí trong người, nên mỗi ngày chỉ dùng được một lần mà thôi. Thế nhưng, về uy lực thì đúng là không phải bàn.

Lả tả rơi. Vải vụn đầy trời. Trắng phau như mây giăng sương vãi… Hai anh em họ Đậu không thấy thi thể Phan Chiến Thắng đâu, bắt đầu lo lắng. Nếu như là mười năm trước, vào cái tuổi trẻ ngông nghênh và ngu ngốc, họ sẽ đắc chí cười phá lên cho rằng đối thủ đã lìa trần. Nhưng giờ phải khác. Lớn rồi. Cũng biết suy nghĩ hơn.

“ Được lắm! Giỏi thay cho chiêu Nồi Nào Úp Vung Nấy của chúng mày. ”

Phan Chiến Thắng rơi từ trên cao, hai chân dộng xuống nứt toác cả gạch cả đất. Mắt y hằn lên đỏ ngầu, làn da ngăm ngăm bánh mật lộ hoàn toàn ra bên ngoài. Từng lọn vải vụn đậu lên đôi vai của y, trông xa xa giống như một tầng giáp vai vậy.

“ Kim Thiền Thoát Xác? Nhà ngươi không phải… ”

Quận Gió ngồi đối diện với Tạng Cẩu, im lặng không nói một lời. Quả trứng nằm giữa hai thầy trò sáng lên lập loè, thay cho ánh đèn dầu đắt đỏ. Ấy là do Tạng Cẩu đem mấy con đom đóm nó bắt ngoài vườn bỏ vào vỏ trứng.

“ Cẩu, ngày mai con đi theo hai chú. Nhớ, đừng nói cho ai biết ta là thầy con. ”

“ Tại sao ạ? ”

Tạng Cẩu tròn mắt, hỏi. Gần đây thầy nó cứ là lạ, khiến chính nó cũng bắt đầu thấy bất an. Trước thì tự bôi be bét hình ảnh vĩ đại trong mắt nó, giờ lại bắt đầu làm chuyện khó hiểu.

Quận lim dim mắt, thở dài:

“ Con không cần hỏi nhiều. Cầm lấy cái này đi. ”

Nói đoạn, Quận cởi áo tơi xuống khoác lên vai nó, lại trao đôi guốc cháy dở với cục đồng cỡ quả quất cho Cẩu.

Làm xong hết, ông mới nhìn chăm chú đứa đệ tử của mình.

“ Thật giống. Giống đứa trẻ ngày hôm đó. ”

Quận lầu bầu không ra câu. Ông nhớ về khuôn mặt bẩn thỉu. Mái tóc bù xù. Đôi mắt tròn và sáng nhìn sâu vào tâm hồn tội lỗi của ông bằng ánh sáng thơ ngây.

“ Người chết rồi, có giết ông cũng không sống lại được! Ông giúp con chôn họ đi. ”

Thấy ông tự nhiên nói linh tinh hết chết rồi chôn, Tạng Cẩu lại càng khó hiểu. Nó lại nhớ chuyện thầy nó kể hôm trước, thầm nghĩ thật là kì lạ.

[ Chẳng bằng mình hỏi ngay lúc này. ]

Thằng bé trộm nghĩ.

Không phải tự nhiên mà một kẻ máu lạnh, tàn nhẫn lại thoắt cái biến thành con người vĩ đại của ngày hôm nay. Đã có chuyện gì xảy ra với người thầy đáng kính của nó trong quá khứ, nó thực lòng muốn biết.

“ Thầy… sau khi thầy gặp cái chuyện kia, thầy đã làm gì? ”

Nó lắp bắp, chỉ sợ nói sai lời thì lại thành xát muối vào vết thương lòng của thầy. Nhưng Quận chỉ hít sâu, kể:

“ Thầy khi đó hoảng hốt, chẳng biết làm gì ngoài đứng đực ra thế. Kẻ chủ mưu cười vang, đoạn lao đầu vào ngọn lửa hừng hực. Hắn nói: “ Tao không giết mày đâu. Ngu gì lại giải thoát cho mày. ”. Hắn muốn thầy phải ôm hối hận cả đời. ”

Tạng Cẩu nghe xong, rùng cả mình. Câu chuyện ấy đối với một đứa trẻ như nó phải nói là quá đen tối. Trong thế giới quan của Cẩu không có chỗ cho những toan tính oán độc và hèn hạ như thế.

Quận lại tiếp:

“ Lúc ấy, theo bản năng ta vươn tay ra tóm lấy góc áo giữ y lại. Ánh mắt y khi đó cũng dại ra. Không rõ y nghĩ gì, chắc là muốn sống.

Nhưng một tàn lửa đã đốt cháy gấu áo y, khiến y mất hẳn đà sa vào ngọn lửa đỏ rực. Tiếng kêu gào, sự quằn quại của kẻ thù đáng lẽ phải khiến thầy hả dạ lắm lắm, nhưng ngày ấy chỉ thấy trống rỗng và vô nghĩa làm sao. Chắc hắn cũng nghĩ như vậy.

Thấy hắn chết rồi, thầy mới đứng dậy, cắm đầu đi chẳng có mục đích gì cả. ”

Kể đến đây, ông ngừng lại một lúc. Dường như Quận đang sống lại cái ngày ấy, lắng sâu tất thảy cảm xúc đó một lần nữa.

Tạng Cẩu cố gắng mường tượng xem khi đó thầy mình cảm thấy ra sao, nhưng chẳng thể thấu cảm. Không phải nó không hiểu đắng cay đau khổ, mà nỗi đau của Quận hoàn toàn khác với những gì nó từng trải qua.

Quận Gió ngả người trên ghế, kể:

“ Lúc ấy thầy lang thang đến bụi tre, toan tìm cây cổ thụ nào đấy để treo cổ chết phứt đi cho rồi. Nào ngờ lại gặp được sư phụ, tức sư tổ con Quận Gió đời trước.

Ông ấy mới hỏi ta: “ Vì sao muốn chết? ”.

Ta đáp: “ Tội tôi quá nặng, nghiệt tôi quá sâu. Không chết đi còn làm gì? ”.

Con biết sư tổ con nói sao không? ”

Tạng Cẩu lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ chẳng biết gì cả.

Quận cười, nói:

“ Ông đưa ta trở lại chốn cũ. Lúc ấy thì đứa con gái bé của kẻ thù vừa mới trở về. Thấy thây người ngổn ngang, cha mẹ không còn bóng, cô bé nọ gục xuống mà oà khóc. Chính khi ấy thầy ta vác ta đến, nắm cổ ném xuống chỗ cô nhóc. Rồi, ông móc ra một con dao sắc.

Cô bé con ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì ông đã dúi con dao vào tay nó rồi chỉ mặt ta: “ Đấy! Người giết cả nhà con đấy! Lấy dao này đâm chết hắn đi! ”. Cô bé nghe xong tin dữ, thì ngơ ngác nhìn thầy một lúc lâu. ”

Tạng Cẩu nghe ông kể đến đây, rồi cũng ngây ra. Nó tự đặt mình vào vị trí của cô bé nọ, thầm nhủ: [ Nếu là mình mình sẽ làm gì? Xách dao lên ư? Không! Mình không đâm được. Vì ông là thầy mình. Nhưng còn cô bé nọ thì sao? Không lẽ cũng bái thầy làm thầy?? ]

Cẩu nghĩ, nếu như để nó có cơ hội giết Mạc Thuý, ắt nó sẽ nhào đến đâm chết hắn mới hả dạ. Nhưng…

Quận Gió nhìn thằng bé, không vội kể tiếp mà hỏi:

“ Không tìm được lí do gì để cô bé nọ tha mạng cho thầy đúng không? ”

Tạng Cẩu thở dài, ôm đầu rồi bứt tóc. Nó cứ dùng hai ngón tay bóp bóp trán, day thái dương xem có vắt ra được giọt ý tưởng nào chăng. Cuối cùng, nó đành lắc đầu.

“ Cô bé đó nói: “ Con giết ông, chưa biết có đúng tội không, thì cha mẹ con cũng chẳng sống lại được. Ông giúp con chôn mọi người đi. ”

Thầy nhìn cô bé, ngắm con dao, lại nhìn sư tổ con. Người chỉ đứng đó, kéo lại nón mà cười. Lúc đó, chẳng biết sao ta hiểu ngay, rằng nếu cô bé không tha cho ta hay ta không có ý hối cải, thì ông sẽ ra tay lập tức.

Ta chôn người mà ta hại, nạn nhân của họ là vợ và đứa con của chính ta. Rồi đứng lặng hồi lâu, đầu rỗng không. Cô bé kia thắp nhang khấn khứa xong, rồi nói:

“ Tội chết tha được, tội sống khó tha. Nếu ông là người hạ sát, thì phải hứa với con, sau này phải làm một ngàn điều tốt để chuộc lại. Đấy là hình phạt đấy. ”

Khi đó, ta mới biết đôi lúc được tha mạng còn khổ hơn là chết. Chết, là trốn chạy. Chỉ có sống, mới gánh được tội lỗi mình đã làm ra. ”

Ông ngước lên vầng trăng treo cao mà xa xăm, nói trong tiếng thở dài:

“ Sư tổ con hứa với cô bé nọ, sẽ bắt ta hoàn thành lời hứa cho bằng được. Từ đó, ta được thầy chân truyền để trở thành Quận Gió đời tiếp theo. Năm nhận nón lá áo tơi, hình như ta ba mươi lăm tuổi. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện