Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 90: Hồi mười hai (12)



Ngay buổi sáng hôm ấy Mạc Thuý và Hồ Hán Thương cưỡi chung một con ngựa, phi lên núi Cao Vọng hội quân với Trương Phụ. Y khai man chính mình là người tóm cổ Hồ Hán Thương, được Trương, Mộc ghi công hứa sẽ thưởng hậu.

Đêm ấy, Hồ Hán Thương được vời vào trướng bồng của Trương Phụ. Lính lác đi tuần đêm ngang qua chỉ thấy đèn dầu chong đến gần sáng, không rõ hai người nói gì với nhau.

Hôm sau đại quân hành quân xuống cửa biển Kì La, Hồ Nguyên Trừng và Phiêu Hương được hội họp với Hồ Quý Li, đứng ngay hàng đầu tiên. Hai bác cháu nhìn nhau ngơ ngác, không biết Trương Phụ lại đang muốn giở trò gì.

Gió biển thổi hiu hiu, sóng gầm nơi vách đá. Hồ Hán Thương từ từ bước ra khỏi đám đông. Đầu tóc y bạc trắng. Vấn vít như mây được se thành sợi.

Tóc y đã được gột rửa, chải chuốt lại cho chỉnh tề đạo mạo. Y người vận áo cổn, đầu đội mũ miện, bước chân khoan thai, thần thái thản nhiên bình tĩnh.

“ Sao lại thế này?? ”

Ba người Hồ Quý Li thấy Khai Đại đế đột nhiên xuất hiện ở chốn này, đầu tiên là ngây ngẩn cả ra, song về sau cũng lờ mờ đoán được điều gì đó.

Hồ Hán Thương bước lên mỏm đá nơi y tuốt gươm đâm thuộc hạ, cúi xuống vết máu đã khô lại của Nguỵ Thức. Nói đoạn y nhìn qua chỗ Hồ Nguyên Trừng đang đứng, thản nhiên nói:

“ Trương Phụ muốn ta khuyên anh dâng bản vẽ Thần Cơ sang pháo lên, sẽ đảm bảo tính mạng của ta. ”

Gió biển nổi lên mạnh hơn, làm bốn tua ở mũ cổn bay phấp phới.

“ Cha! Sao cha lại có thể…??? ”

“ Im miệng, người lớn nói chuyện, ranh con lại dám chõ mồm vào à?! Khổng Tử dạy nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô đúng là chẳng sai. Đẻ thứ lanh chanh ăn hại như mày ra thực đúng là ê cái mặt. ”

Hồ Hán Thương lườm con gái, nạt. Nói rồi lại nhìn Hồ Nguyên Trừng, tiếp:

“ Nhưng trước hết, có một chuyện ta nghĩ không nên giấu anh nữa. Anh Trừng. Luận tài năng, đức độ, anh đều hơn ta nhiều. Thế nhưng vua cha lại sắp đặt để truyền lại ngôi báu cho ta. Anh có biết vì sao hay không? ”

Trương Phụ ngồi đằng xa, cúi xuống cho người vời Liễu Thăng đang ngồi trầm tư một góc. Nói đoạn, lão hỏi cậu:

“ Hắn đang nói cái gì vậy?? ”

Liễu Thăng bập bẹ dịch lại, nhờ vậy Trương cũng hiểu được đại khái. Lão nghe vậy thì cũng có đôi phần tò mò, không biết vì sao Hồ Nguyên Trừng lại không được thừa hưởng ngai vua. Chẳng những đường đường là anh lớn, mà còn tài hoa xuất chúng như thế. Đáng lẽ ngôi báu phải chắc mười mươi cho chàng ngồi lên mới phải.

Thành thử, lão không lập tức phái người lên lôi cổ Hồ Hán Thương xuống mà cho Mạc Thuý xếp sẵn hộ vệ hai bên vách đá, phòng hờ y tự vẫn. Nói đoạn, Trương Phụ ngưng thần chờ nghe.

Hồ Nguyên Trừng cũng rất đỗi ngạc nhiên. Nguyên nhân cha chàng truyền ngai cho Hồ Hán Thương, chẳng phải kẻ trí giả trong thiên hạ ai nhìn qua cũng biết hay sao? Thế nhưng Hồ Nguyên Trừng vẫn thấy ngờ ngờ. Cái cách Hồ Hán Thương nói không bình thường một tí nào hết.

“ Thánh thượng là thân sinh của công chúa triều Trần. Thế nên về danh phận địa vị, thánh thượng lên ngôi sẽ thích hợp hơn thần. ”

Khai Đại đế nghe xong câu trả lời của Hồ Nguyên Trừng, bèn cười phá lên. Điệu cười của y chua chát, pha lẫn chút tự giễu. Chư tướng sĩ chẳng ai hiểu y đang cười cái gì, cứ ngơ ngác nhìn nhau. Duy chỉ có Hồ Quý Li nãy giờ vẫn đang cúi gằm mặt thì nay đột nhiên ngẩng đầu. Trông ông có vẻ chột dạ.

Hồ Hán Thương liếc qua chỗ Trương Phụ, rồi tiếp:

“ Hồ Nguyên Trừng ơi là Hồ Nguyên Trừng. Anh nhìn xem, sau khi ta lên ngôi có thuận lợi một tí nào chăng?? Lũ hủ nho, thầy đồ trong thiên hạ thì oán ghét. Trong triều thì người bàn vào kẻ tán ra. Thử hỏi như thế thì có gì mà thuận lợi?? ”

“ Thế nhưng… ”

]

Hồ Nguyên Trừng đang muốn vặc lại, song bất giác lại nhìn sang vua cha, trầm mặc hẳn.

“ Nhận ra rồi phải không?? Nhỏ thì có bá quan văn võ chống đối, lớn thì hoàng thân quốc thích. Tất cả đều bỏ mạng dưới thủ đoạn của vua cha.

Nghĩ thử xem, đã giết từng đó mạng, thì chuyện anh hay ta ngồi lên ghế rồng cũng có gì quan trọng?? ”

Hồ Hán Thương vừa cười sằng sặc, vừa cầm mũ cổn quăng xuống biển.

Hồ Nguyên Trừng nhìn lên không, tự hỏi lòng mình. Có câu chỉ đâu mà buộc ngang trời, tay đâu mà bịt miệng người thế gian là vậy.

Thế thì, tại sao lại là Hán Thương mà không phải mình??

Chẳng biết bao lâu rồi, Hồ Nguyên Trừng mới lại hỏi mình câu này. Bẵng đi một cái, chắc cũng phải mấy năm đã qua, từ cái lúc chàng nghe lời cha khuyên nhường em vì nghĩa lớn.

Hồ Quý Li vẫn không nói tiếng nào, chỉ yên lặng thở dài.

Hồ Hán Thương nhìn Hồ Nguyên Trừng, đoạn đưa tay lên vuốt râu, nói:

“ Vẫn không đoán được tại sao đúng không? Thế thì để ta bật mí cho anh nhé, anh trai… ”

Hai chữ “ anh trai ” y ngâm rất chậm, rất dài và rất rõ. Chẳng cần là người tinh ý, cũng nghe được hàm ý mỉa mai trong đó.

Trương Phụ nghe Liễu Thăng dịch đến chỗ này, tinh thần thoáng thả lỏng. Tiếng Việt của cậu tiểu tướng không sõi, thành thử không truyền tải hết được hàm ý sâu xa của Hồ Hán Thương.

Chỉ thấy Hồ Hán Thương khẽ lui một bước nhỏ, rồi nói:

“ Thực ra đáp án chẳng thể nào đơn giản hơn. Anh… và vua cha chúng ta… không phải ruột thịt! 

Hồ Nguyên Trừng Không Phải Con Đẻ Của Hồ Quý Li! ”

Câu cuối cùng, y hét toáng lên bằng tiếng Hoa, ai cũng nghe thấy rõ mồn một. Mấy chục ngàn con người có mặt ở cửa biển Kì La hôm đó, nghe tin đó đều điếng cả người.

Trương Phụ, Mộc Thạnh, Liễu Thăng, Phiêu Hương… đều bị bất ngờ đến nỗi đứng đực ra như ngỗng ỉa, á khẩu không nói nổi câu nào. Đến cả Hồ Nguyên Trừng cũng ngã ngồi phịch xuống, lẩm bẩm:

“ Ta không phải con của cha mình, ta không phải con ruột của ông ư?? ”

Không đợi mọi người hoàn hồn, Hồ Hán Thương đã tung mình, nhảy xuống khỏi vách đá. 

“ Cha! Cha ơi!! ”

Phiêu Hương hét lên thất thanh, vội vàng nhào tới. Tay cô bé chới với đưa ra, như muốn bằng một phép nhiệm màu cổ tích nào đấy mà tóm lấy cái người đang dần khuất sau vách đá. 

Thế nhưng…

Mặc cho cô bé có ngã nhào, mặc cho đá cứng có cứa trầy da trật gối…

Cha cô vẫn biến mất. 

Chẳng có phép màu nào xảy ra hết.

Những con sóng bạc đầu gầm lên như tiếng pháo tiễn hồn, đã đón lấy xác thân Khai Đại đế cuốn trôi ông tận ra ngoài khơi xa tự bao giờ. Trời bỗng trở gió, khiến mây trắng trên tầng cao bỗng uốn lượn, quyện vào nhau thành một dải dài trên nền trời đất Nam. Nhìn từ dưới lên, trông cứ như rồng thần xuống trần, đang dương mắt ngạo nghễ ngắm thiên hạ.

Tấp vào mặt Hồ Phiêu Hương chỉ có sóng nước mặn mòi vỡ tan nơi khoé mắt, và cơn gió mang đầy hơi cá hun cay xè cặp con ngươi. Biển cả mênh mông ngàn năm qua đong đầy không biết bao nhiêu lệ biệt li, vẫn cứ trải rộng ngút tầm mắt.

“ Không! Không! Trả đây! Trả lại đâyyyyy!!! Khôngggg!!”

Cô bé gào lên với khoảng nước bao la trước mặt, đầu lưỡi mặn chát và ướt đẫm mà sao cổ họng lại khô cháy và khản đặc.

Tiếng cô bé dội vào vách đá, vọng xuống con nước. Thế nhưng đại dương vẫn cứ hững hờ đẩy những con sóng ì oạp quật vào bờ cát, mặc cho những tiếng van lơn đẫm lệ chìm sâu xuống, chôn vùi vạn năm nơi đáy biển âm u.

Đám hộ vệ của Mạc Thuý và Trương Phụ mai phục gần đó nhất thời cũng ngơ ngác, nhìn nhau không biết phải làm gì. Quá nhiều thứ vừa mới xảy ra, thời gian thì lại quá ngắn.

Phiêu Hương gạt nước mắt, nhún chân toan nhào thẳng xuống biển, giá nào cũng phải tìm được cha. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Thế nhưng bất ngờ có một bàn tay từ đâu vươn ra bắt ngay vai cô bé. Người nọ khẽ vận lực, Hồ Phiêu Hương đã bị nhấc bổng lên, ném về sau mép đá.

“ Cẩu?? ”

Người xuất hiện ở cửa biển Kỳ La, đúng là thằng nhóc với cái tên khó nghe, đệ tử của vua trộm: Tạng Cẩu.

“ Tránh ra! Tránh ra! Tớ phải đi tìm cha! Không được ngăn cản!! ”

Hồ Phiêu Hương lườm Tạng Cẩu một cái thật dài, nói đoạn nhào tới muốn lao xuống vách núi thêm lần nữa. Song, với công lực hiện tại của Tạng Cẩu, cô bé làm sao mà qua nổi cửa ải của nó.

Tạng Cẩu khẽ vận khí, hít một hơi rồi dùng chiêu Nhất Chó Sủa Dai, Nhì Người Nói Lặp quát một tiếng:

“ Oẳng! ”

Tiếng quát ẩn chứa nội lực kinh người quật đến, Phiêu Hương không kịp đề phòng, bất giác thấy đầu váng mắt hoa. Trời đất cứ quay cuồng một lúc lâu, rồi phịch một cái, cô bé ngã nhào.

Thế nhưng thế nào đã xong. Sợ đả thương bạn, Tạng Cẩu chỉ dám dùng năm phần công lực mà thôi. Thành thử Phiêu Hương vừa ngã xuống chưa được bao lâu là đứng dậy ngay được. Cô bé tức mình phồng má lên, dùng khinh công toan cướp đường lui ra phía sau Tạng Cẩu.

Thế nhưng, dưới sự trui rèn của bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn, Lăng Không Đạp Vân của Cẩu cũng đã lợi hại hơn xưa nhiều. Phiêu Hương càng cố chạy nhanh, lại càng thấy như bị mắc vào thiên la địa võng, tiến thoái lưỡng nan.

Nhìn Tạng Cẩu vượt mặt mình mà không thở dốc một tí nào, cô bé càng bấm môi nghiến răng nghiến lợi. Chẳng biết vì sao, nước mắt càng tuôn càng dài, thấm đẫm hai gò má.

“ Bình tĩnh nào! Ai!! ”

Không rõ vì sao, hay từ lúc nào, cô bé chợt dùng song trảo công tấn công Tạng Cẩu. Năm đầu ngón tay vạch một phát khác nào chớp giật xuống đầu vai nó, ý đồ phong toả đại huyệt Kiên Tỉnh.

Trảo của Phiêu Hương xé toạc một góc áo Tạng Cẩu, nhưng thằng bé hầu như chẳng bị gì hết. Ngược lại, Phiêu Hương lại kêu lên một tiếng, rồi lui liên tiếp về phía sau. Chỉ thấy năm đầu ngón tay của cô bé tấy đỏ lên vừa đau vừa ngứa, trông như bị sâu róm bò phải.

Người ngoài nghề thì ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, xong Trương Phụ, Mộc Thạnh và đặc biệt là Hoàng Phúc đều là cao thủ kinh nghiệm. Vừa nhìn qua là biết Phiêu Hương bị chân khí của Tạng Cẩu phản chấn, khiến huyệt đạo kinh mạch ở hai tay bị phong kín.

Hồ Nguyên Trừng không biết võ công, trông thấy cảnh vừa rồi còn tưởng mà tà thuật. Chỉ thấy Hồ Quý Li bỗng đứng dậy đón Phiêu Hương, hai tay xoa bóp thôi cung quá huyệt cho cô bé một lúc mới bình thường lại được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện