Thuần Tuý

Chương 55: 55: Bệnh Căn




Lần thứ hai mẹ Thẩm tới gọi bọn hắn xuống lầu, Thẩm Quân còn đang tắm rửa. 
Hắn tắm nước lạnh, không phải vì Hình Kính Dương không cho hắn làm, chỉ là Thẩm Quân cái người này tuy bình thường không thích ra vẻ, nhưng riêng việc làm tình, hắn quả thật có chút lắm chuyện.

Thẩm Quân thích nhất là màn dạo đầu, hơn nữa lúc làm còn rất chú ý vệ sinh, cho nên trông thấy Hình Kính Dương bày một bãi chiến trường lên chăn đệm hắn xong, cả người Thẩm Quân vô cùng không khoẻ.

Đợi gọi giúp việc lên thay xong một bộ mới, hắn cũng đã hết hứng làm. 
Hình Kính Dương ngược lại càng thoải mái, cậu độc chiếm địa bàn của Thẩm Quân, thảnh thơi lắc lư cẳng chân, một bên lên mạng tìm mua mấy đồ thụt rửa.
Hai người từ trước đến nay đều không dùng áo mưa, vệ sinh định kỳ là điều tất yếu.
Cậu lựa qua lựa lại, cuối cùng mua thêm cả dầu bôi trơn cùng mấy tấm thảm mỏng.

Thẩm Quân nói về sau nếu mỗi lần xuất lại vứt chăn bông, người trong nhà sẽ rất dễ sinh ra nghi ngờ.

Lúc ấy Hình Kính Dương còn mạnh miệng tỏ vẻ cậu nhất định có thể khống chế được thằng nhỏ, sẽ không khiến chính mình mất mặt thêm một lần nào nữa, cuối cùng lại nhịn không được bỏ nhiều thêm vài tấm thảm vào trong giỏ hàng.

Lúc chuẩn bị thanh toán, Thẩm Quân đúng lúc lau tóc mở cửa bước ra.
“Làm chuyện xấu gì đó?” Hắn dùng đốt ngón tay cọ lên gò má Hình Kính Dương, “Mặt nóng như vậy.”
“Mẹ kêu chúng ta xuống ăn cơm.” Hình Kính Dương uyển chuyển tránh đi câu hỏi vế phía trước.
Thẩm Quân đưa máy sấy cho Hình Kính Dương, để cậu sấy tóc cho hắn, “Tiếng “mẹ” này để dành gọi trên bàn cơm đi, biết đâu còn được lì xì*.”
(*Ở Trung Quốc, bạn trai đưa bạn gái về nhà ra mắt thì thường sẽ được bố mẹ bạn trai lì xì.)
“Em chỉ âm thầm gọi thôi, cho bớt nghiện mồm.” Hình Kính Dương nói.
Thẩm Quân quấn lấy eo Hình Kính Dương, ngửa đầu nói: “Muốn bớt nghiện mồm thì tìm anh, có phải anh cũng nên đổi xưng hô rồi không nhỉ? Hình Bảo?”
Hình Kính Dương ậm ừ vài tiếng, giả như đang suy nghĩ sâu xa.

Tóc Thẩm Quân từ trước đến nay chỉ tuỳ ý mà cắt, cũng không tạo kiểu này kiểu nọ, rất nhanh đã sấy khô.


Thẩm Quân vốn đẹp trai, môi hồng răng trắng, trông gần lại càng đẹp, Hình Kính Dương nhìn mà tim đập bùm bùm, cậu hướng huyệt thái dương Thẩm Quân hôn một cái, kêu một tiếng “vợ yêu” rồi tức tốc chạy khỏi phòng.
Thẩm Quân vuốt tóc ra sau đầu, đứng lên đi theo cậu, “Em chậm chút.”
Nghiêm Á Như là người Thượng Hải, nhưng bà nấu món ăn Đông Bắc rất chuẩn vị.

Thịt heo giòn chua ngọt, thịt thái sợi, gà kho khoai tây, niêu hầm thập cẩm, đều là những món mà Hình Kính Dương thích ăn, còn có mấy món mà cậu không biết tên, hương vị cũng phải so với hàng nhất đẳng nhị đẳng.

Hình Kính Dương không khách khí, ăn hết ba chén cơm to, còn muốn đi lấy thêm cơm lại bị Thẩm Quân cản lại, bắt đầu ở trên bàn cơm giáo dục Hình Kính Dương không thể ăn uống quá độ, ăn vừa no là được.
Cậu lại thực sự nghe lời hắn, đặt đũa xuống, chạy đi giúp phụ bếp một tay rửa hoa quả.

Xem xong một màn này, Thẩm Trường Thanh cũng coi như hoàn toàn yên tâm, ăn xong bữa tối liền dẫn Thẩm Quân đi thăm bà ngoại.
Mẹ Thẩm bên này gọi thợ may Nghiêm gia tới nhà, đo kích cỡ cho Hình Kính Dương, phân phó người may cho cậu vài bộ quần áo ngủ, sau đó dặn giúp việc dọn dẹp phòng ngủ cho khách thật sạch sẽ.
Hình Kính Dương lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hận không thể đem chính mình chôn vùi vào trong đất.

Lúc chiều mẹ Thẩm Quân nhất định là đã nghe được, đều là người từng trải, vừa nghe liền hiểu cả.
Hình Kính Dương lăn lộn trong phòng khách, cố gắng nhớ lại xem lúc đó mình đã hét lên lời nào vô liêm sỉ chưa, chẳng hạn như… ba ba?
Con mẹ nó chết tiệt!
Cậu có thể nhớ được mới là lạ!
Lần đầu tiên, Hình Kính Dương vì cái miệng không biết chừng mực này của mình mà giận tím người.
Nghiêm phu nhân nghe nói Hình Kính Dương đến chơi Thẩm gia, vô cùng hờn dỗi mà oán trách cháu ngoại không đem người dẫn đến cho bà nhìn một cái.

Thẩm Quân hứa với bà, sau khi chuyển nhà xong sẽ lập tức đưa cậu tới.

Còn âm thầm nói với bà, nhất định bà sẽ thích cậu ấy, nói Hình Kính Dương rất có nhân duyên.
Bệnh tình của Nghiêm phu nhân diễn biến thất thường, mấy ngày nay khí sắc của bà lại có phần tốt lên.


Nghiêm phu nhân cũng không giữ hắn ở lại lâu, ông ngoại Thẩm vừa đến, bà đã bảo cha con hai người mau về nhà.

Đi phía trước, Nghiêm Minh hỏi con rể về đứa trẻ mà cháu ngoại kết thân kia… Người nhà cậu ấy có thái độ như thế nào? Liệu đã biết chuyện hay chưa? Chuyện này giống như một hồi chuông cảnh tỉnh cho Thẩm Trường Thanh, lúc trở về Hồi Long Loan, ông ở trong hầm gửi xe cùng Thẩm Quân nói chuyện một lúc lâu. 
Theo lời Hình Kính Dương, cha Hình là một người rất nóng tính, lúc nói chuyện phải thật thận trọng, làm từng bước một, không được vội vàng, nhưng cũng không thể để chậm trễ.

Nếu chờ đến khi Hình Kính Dương đến tuổi thành gia lập nghiệp mới nói, nhất định sẽ khiến cha cậu giận long trời lở đất.
Ý của Thẩm Quân là, kỳ nghỉ hè hắn sẽ cùng Hình Kính Dương trở lại Thẩm Dương thăm dò tình hình, sau đó mới lên kế hoạch cho bước tiếp theo.
Thẩm Trường Thanh gật gật đầu, cũng biểu thị nếu hắn có yêu cầu gì cứ việc mở miệng.

Nếu thật sự không được, để ông ra mặt cũng không phải là không thể.

Dù sao cũng đã đồng ý cho con trai mình đi theo con đường này, là người làm cha, ông dĩ nhiên cũng hi vọng Thẩm Quân không quá sóng gió.
Thẩm Quân cũng không nói mấy câu cảm ơn khách sáo với cha Thẩm, như vậy quá xa lạ, hắn chỉ nói với cha mình, nhất định sẽ không để ông lo lắng.
Quá mười một giờ hai người mới lên lầu, Thẩm Quân tưởng Hình Kính Dương sớm đã ngủ say, nhưng bước vào phòng lại chẳng thấy người đâu.

Nhà hắn là căn hộ duplex thông tầng, nguyên tầng 3 đều là không gian thuộc về hắn, phòng đàn, phòng sách, phòng gym cùng phòng để quần áo.

Thẩm Quân lướt qua đi xuống tầng hai, cuối cùng ở phòng cho khách cuối góc phía tây tìm được Hình Kính Dương.
Thẩm Quân vội vàng tắt đèn điện thoại, càng đến gần mép giường, tiếng nói mê mang càng rõ ràng.
Hình Kính Dương lại gặp ác mộng.
Đứt quãng mà gọi tên hắn.
Thẩm Quân gỡ bàn tay đang nắm chặt chăn bông của cậu ra, nghiêng người nằm xuống bên cạnh, ôm Hình Kính Dương vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, “Anh đây, Kính Dương, anh ở đây.”
Hình Kính Dương vẫn đang chìm sâu trong giấc mộng, không phát giác được gì.


Trong phòng tối đen như mực, Thẩm Quân nghe thấy thanh âm khó chịu kia, không khó mà tưởng tượng ra được biểu tình của cậu, nhất định là đau đớn vạn phần.
Bật đèn lên, Thẩm Quân lay tỉnh cậu, “Hình Bảo, là anh.”
Hình Kính Dương chớp mắt hai cái, nhìn hắn, tứ chi giao triền, cậu một thân mồ hôi bám lấy người hắn.

“Ưm..

đau đầu…”
“Có khát không? Hay là uống thuốc nhé?” Thẩm Quân hỏi.
Hình Kính Dương lắc lắc đầu, cởi quần áo Thẩm Quân xuống, thậm chí đến quần lót cũng không để lại, nắm lấy “hai lạng thịt” bên dưới của Thẩm Quân, lập tức lại chìm vào giấc ngủ.

Nếu không phải lúc này hơi thở Hình Kính Dương đã an ổn trở lại, không ai có thể nhìn ra được cậu đã có giây phút tỉnh giấc.
Chỉ nghĩ là đang mộng du.
Thẩm Quân hôn lên trán người bên cạnh, muốn xua đi vết đau từ sâu trong hộp sọ của Hình Kính Dương.

Nơi căn nguyên của căn bệnh kia, thật sự không dễ gì chữa khỏi, hắn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Vì sợ Hình Kính Dương nửa đêm dậy đi tìm mình, hắn liền tắt đèn, chỉ để lại chút ánh sáng le lói từ hành lang luồn vào qua khe cửa.
Thẩm Quân ôm chặt cậu, chỉ cầu chính mình ngay bây giờ có thể tiến nhập mộng đẹp của Hình Kính Dương.
*Ngoại truyện: 
‖ Năm X tháng X, nhật ký tin nhắn của Hình Kính Dương ‖
03:57 a.m/
136……98: Hình như… tôi thích cậu mất rồi.
06:11 a.m/
Thẩm Quân: Xin hỏi cậu là?
136……98: Tôi thật sự thích cậu.
Thẩm Quân: Cảm ơn, nhưng cậu là ai?
136……98: Đm.
Thẩm Quân: Con gái đừng nói tục.
136……98: Tôi cương rồi, đm.

Thẩm Quân: Ừm… Con trai cũng đừng nói tục..
136……98: Cái này quan trọng sao?!
Thẩm Quân: Theo tôi thì rất quan trọng.
06:19 a.m/
136……98: 
Tôi một đứa con trai vì cậu
Mà cương sắp nổ vậy mà cậu không để ý?
Cậu còn con mẹ nó nói mấy cái không liên quan
? Cậu có phải chưa tỉnh ngủ không? 
Muốn
Ngủ thêm một lát không? Chúng ta chờ một
Lúc sau nói tiếp?
Thẩm Quân: Không cần.
Thẩm Quân: Tôi đã sớm biết hôm nay là ngày cá tháng tư.
06:21 a.m/
136……98: Cậu có ý gì?
06:30 a.m/
Thẩm Quân: Cậu không phải đang đùa tôi?
136……98: Cậu mẹ nó bị ngu hả?
136……98: Tôi rảnh đến nỗi có tâm tư đi đùa cái loại chuyện này? (gửi đi thất bại)
136……98: Cậu block tôi??? (gửi đi thất bại)
06:41 a.m/
136……98: Kỳ thật, tôi so với cậu còn không tin nổi hơn.

(gửi đi thất bại)
136……98: Tôi thích cậu (gửi đi thất bại)
136……98: Thẩm Quân (gửi đi thất bại).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện